Trích dịch tác phẩm « Bắc Triều
Tiên, chín năm để trốn khỏi địa ngục » của Eunsun Kim, kể lại những chuyện diễn
ra từ tháng 12/1997, ngay sau các trận đói khủng khiếp năm 1995 và 1996 đã giết
hại hai triệu người Bắc Triều Tiên, trong đó có cha của tác
giả.
Từ gần một tuần qua, tôi đơn độc
trong căn hộ lạnh lẽo tại Eundeok, ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh ra ở Bắc Triều
Tiên. Cha mẹ tôi đã bán hết tất cả đồ đạc trong nhà, chỉ trừ một chiếc bàn thấp
và một tủ ngăn vách, để mua thức ăn. Gạch lót sàn cũng đã bị bán đi, tôi ngủ
ngay trên nền xi-măng, trong một túi ngủ tạm bợ làm bằng quần áo
cũ.
Trên các vách tường trơ trụi, chỉ
còn lại mấy khung ảnh đặt cạnh nhau - chân dung « Chủ tịch vĩnh cửu » Kim Il
Sung và tướng quân Kim Jong Il. Cả hai nhìn thẳng vào tôi. Nhưng đem bán các ảnh
chân dung này sẽ bị xem là báng bổ, có nguy cơ bị tử hình.
Trời tối sẫm, dù vậy tôi vẫn đọc
được những gì mình viết ra. Điện đóm không có, vả lại các bóng đèn đã biến mất
từ lâu. Đêm nhẹ xuống sau buổi chiều tháng Chạp. Không còn lò sưởi nữa, nhưng
tôi không thấy lạnh mấy, vì đã sức tàn lực kiệt. Tôi không có gì ăn từ nhiều
ngày qua, tôi sẽ chết đói. Vì vậy mà tôi cố viết lại bản di chúc của mình. Tôi
mười một tuổi (…)
Từ khi ba mất đi, cuộc sống của
chúng tôi trở thành địa ngục, với viễn tượng duy nhất là cuộc đấu tranh để tồn
tại. Ngay cả bệnh viện cũng không còn phương tiện để nuôi dưỡng các bệnh nhân,
và không có ai còn nhận được thực phẩm. Chị tôi và tôi không đến trường nữa,
chúng tôi không có bộ cánh nào ra hồn. Nhất là chúng tôi không còn thời gian,
toàn bộ ngày trời phải dành cho việc tìm ra thứ gì đó ăn được. Mấy mẹ con tôi
sống như tu sĩ ẩn cư trong căn hộ, tránh những ánh mắt nhìn.
Mỗi ngày chúng tôi bí mật lẩn vào
các cánh đồng để hái trộm lúa và bắp, né tránh các toán quân tuần tra. Chúng tôi
lén bứt những ôm lúa, sau đó đi lên núi để tước hạt mà không ai nhìn thấy. Mẹ
con tôi cũng đào rễ củ, tìm kiếm các thứ nấm. Đôi khi chúng tôi còn chặt củi,
vốn ngày càng hiếm hoi, để đem bán, dành tiền mua những khẩu phần nhỏ nhoi hàng
ngày (…)
Tác giả Eunsun Kim |
BỎ TRỐN SANG TRUNG QUỐC
Cùng với mẹ và chị gái, Eunsun cố
sang bên kia biên giới bằng cách vượt qua con sông Đồ Môn.
Chính trong vài tuần lễ cuối mùa
đông 1997-1998 mà số phận tôi đã thay đổi. Không còn cách nào kiếm sống, mẹ tôi
đã dần đi đến một quyết định khó tưởng tượng nổi : vượt biên. Trốn khỏi Bắc
Triều Tiên để đi đến một nơi chốn nào đó, để cứu sống các con gái
(…)
Thế là chúng tôi đã quay lại trong
đêm tối. Với những bước chân nhẹ nhàng, chúng tôi tiến gần bờ sông Đồ Môn. Cách
dòng sông vài mét, tôi nằm phục trên cát. Từ chỗ này có thể ngầm quan sát những
toán tuần tra của lính biên phòng qua lại bên bờ sông. Chúng tôi nằm bất động
nhiều tiếng đồng hồ, trong im lặng. Mẹ tính toán thời gian tuần tiễu và các vòng
đi tuần của biên phòng.
Vào khoảng nửa đêm, sau khi một toán
tuần tra đi qua, bà ra hiệu cho hai chị em tôi và tiến bước trên mặt cát, mỗi
tay bà nắm một đứa kéo đi. Bỗng dưng bàn chân tôi chạm vào mặt nước. Thật là
lạnh giá !
Chúng tôi không biết bơi, nhưng mẹ
nắm tay chúng tôi rất chặt. Nước nhanh chóng lên đến đầu gối tôi, đến bụng, rồi
dâng lên đến cổ. Tôi cảm thấy mình sẽ bị chìm. Tôi sợ hãi. Keumsun và tôi cố kéo
mẹ lại, tuy mẹ vẫn rất cương quyết. Cuối cùng bà cũng nhận ra là nước quá sâu,
và lùi về phía các đụn cát. Tôi thở ra nhẹ nhõm !
Nhưng mẹ rất bướng bỉnh. Bà yêu cầu
chúng tôi phải ở yên ngoan ngoãn chờ đợi, để một mình bà cố gắng tìm kiếm một
lối thoát. Bóng dáng của mẹ từ từ chìm sâu vào dòng nước đen như mực, và ngày
càng nhỏ dần.
Tôi run rẩy, hai hàm răng đánh vào
nhau lập cập, trông thấy dáng mẹ tôi hòa lẫn vào bóng tối. Bà sẽ chết chìm.
Chúng tôi sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy mẹ nữa. Và nếu bà thành công trong
việc sang được đến bờ bên kia, thì chị Keumsun và tôi sẽ ra sao ? Mẹ tôi đã
biến mất, tim tôi đập loạn cả lên.
Bỗng dưng sau những phút giây dài
dằng dặc, hình thù mẹ lại hiện ra bên bờ sông, nước chảy ròng ròng trên người
bà. Mẹ run lập cập, cố gắng lắm mới bước đi được. Tôi tự hỏi liệu mẹ sẽ ngất xỉu
hay không, dòng nước lạnh như nước đá đã làm cho bà kiệt sức. Chỉ cách bờ bên
kia có ba mét, lòng sông bỗng sụt xuống và bà bị hụt chân. Chỉ còn có ba mét nữa
là bà đặt chân lên được đất Trung Quốc !
Tôi vô cùng hoảng hốt. Trong đêm
đen, hai đứa bé gái đơn độc, cố gắng trợ giúp một người mẹ bệnh hoạn, run rẩy.
Làm thế nào bây giờ ? « Đành thôi, mẹ con
mình đành phải nộp mạng cho biên phòng vậy » - bà quyết định một cách nhẫn
nhục (…)
(LND : Thụy My sẽ cố gắng lần lượt dịch thêm một
số chương khác)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001