Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Khánh Ly – Người con gái Việt Nam da vàng! 

|
LTS: Bài viết dưới đây được gửi tới từ một độc giả tại Séc, nhằm phản hồi một bài viết cùng chủ đề trên Đàn Chim Việt và bày tỏ sự yêu mến với ca sĩ Khánh Ly. Tác giả Lê Diễn Đức không phải là ‘thuyền nhân’ như suy đoán của người gửi bài. Anh sinh trưởng ở miền Bắc, là cựu lưu học sinh tại Ba Lan. Đồng thời là một trong những thành viên đầu tiên của Đàn Chim Việt, người góp phần xây dựng tờ báo từ những ngày đầu tiên và từng giữ cương vị Tổng biên tập.
Trên tinh thần tôn trọng đa nguyên và những ý kiến khác biệt, chúng tôi xin đăng tải phần tranh luận này.
————————————————-

Tin Khánh Ly có thể về Việt Nam biểu diễn vào dịp cuối năm 2012 đã gây sóng trong lòng người mộ điệu. Có thể nói lịch sử cận đại Việt Nam kể từ sau năm 1954 cùng với cuộc nội chiến huynh đệ tương tàn kéo dài suốt hai mươi năm, đã lấy đi của dân tộc Việt biết bao cơ hội.
Hàng triệu sinh mạng, hàng triệu gia đình ly tán, máu, nước mắt, đau khổ đã trở nên bão hòa. Sự soi dẫn của ý thức hệ chưa thấy đâu… Chỉ thấy đau thương thù hận ngút trời mà cho đến hôm nay vết thương vẫn còn rỉ máu chưa biết bao giờ sẽ lành. Và trong câu chuyện đó, Khánh ly được ví như người kể câu chuyện sử sống động xuyên suốt hành trình năm mươi năm, không hẳn bằng giọng ca thiên phú mà còn ở tư chất rất riêng của chị, qua câu chuyên sử bằng âm nhạc của thiên tài tự nhận”kẻ hát rong”Trịnh công sơn. Những ồn ào của dư luận thông qua sự kiện Khánh Ly có thể trở về “nơi bắt đầu” để hát cho đồng bào mình nghe như chính chị thổ lộ qua BBC là điều không có gì khó hiểu.
Đầu tiên là bài viết của tác giả Lê Diễn Đức tại Ba Lan với cái tít: “Khánh Ly biểu diễn tại Việt Nam? Tình tiền và những nghịch lý?” nghe đã thấy không ổn cùng với các chi tiết chính trị hóa rất lộ liễu khiến gia đình của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn phải lên tiếng minh oan. Sau đó là chính Khánh Ly phân bua về cái gọi là sự thích hay không thích chị cũng là lẽ đương nhiên. Và sau cùng BBC đã đăng tâm sự của chị “Tôi muốn về nơi bắt đầu” thì những người hâm mộ chị mới vỡ òa, khao khát của chị giống như bất cứ người Việt tha hương nào đều muốn trở về đất mẹ, nên nhớ trở về đất mẹ không đồng nghĩa trở về với ý thức hệ cộng sản.
Ai cũng biết một thể chế, hôm nay nó sống nhưng không ai dám bảo đảm nó sẽ sống mãi. Chỉ có đất mẹ Việt và tư tưởng Việt mới là bất tử.
Tôi là người yêu quí và ngưỡng mộ Khánh Ly. Dự định để những ồn ào về chị lắng xuống, sẽ viết gì đó để tri ân người ca sỹ, người con gái Việt Nam da vàng đặc biệt này, không chỉ cho riêng mình mà còn cho bạn bè tôi đã vĩnh viễn bỏ mình trong cuộc chiến, cho các mẹ, các chị các anh, cho dân Việt mình mãi phận long đong một câu cám ơn thầm kín.
Tôi đã kiên nhẫn đọc một lần, vài lần cho hết bài viết của anh Lê Diễn Đức, được cho là bài viết đầu tiên về đề tài Khánh Ly có thể về nước biểu diễn. Tôi khẳng định, không quen biết và không hề có thông tin gì về anh Đức để cho cảm nhận của mình nó công tâm. Anh ấy viết về một Khánh Ly đã phải bỏ miền Bắc vào Nam năm 1954 và Khánh ly vừa là nạn nhân vừa là nhân chứng lịch sử của cuộc nội chiến tàn khốc suốt 20 năm và sau chót một lần nữa chị lại phải khăn gói bỏ xứ ra đi, và trong một lần cao hứng chị nói: “Tôi chỉ trở về Việt Nam khi không còn chế độ cộng sản“. Và chị là ca sỹ thành danh, chính vì thế Khánh Ly không nên về làm gì để giữ thanh danh…
Vâng, tôi biết vết thương của cả triệu người phải bỏ xứ ra đi và cả không ít những người còn lại sẽ chẳng bao giờ lành khi cái ý thức hệ mà vì nó họ phải dứt áo ra đi vẫn còn ngồi đó, và khi cái bà phó chủ tịch Nguyễn thị Doan vẫn leo lẻo như một con vẹt “dân chủ của ta vẫn gấp mười lần dân chủ tư bản”. Thế giới đã bước sang thế kỉ 21 cả chục năm trời, nhưng câu nói của Khánh Ly vẫn gây ra nhiều xúc cảm trái ngược.
Tuy vậy, tôi phản đối mang chuyện đời tư Khánh Ly để gắn vào mục đích chính trị thái quá, vì nó sẽ chẳng làm vết thương mau lành hơn.  Ở đây, tôi chỉ nói đến những người nghiêm túc như anh Đức còn hạng văn nô nhiều vô kể ở các tờ báo trong nước thì không chấp làm gì. Ai cũng biết đời tư của con người là chuyên riêng tư, người ta chỉ ghi nhận những gì con người cống hiến chứ đánh đồng, bới móc đời tư để hạ thấp không phải là công thức tích cực nếu không muốn nói đó là đòn bóng của kẻ cơ hội.
Tôi xin lỗi anh Lê Diễn Đức nhưng cái cách mà anh mang Khánh Ly ra để gắn vào mục đích chính trị thái quá sẽ chẳng có tác dụng nhiều và cả khi anh nếu là một thuyền nhân vì căm thù quá mà cố gán cho Khánh Ly là sản phẩm của riêng miền Nam thì anh hơi chủ quan, và có tội với rất nhiều người hâm mộ Khánh Ly ngoài bắc đấy.
Cái cách mà anh ngầm cho rằng Khánh Ly là của riêng miền Nam trong suốt 20 năm và rằng sông bến Hải đã ngăn cách người miền Bắc cuồng tín để được nghe, được thưởng thức giọng ca huyền thoại Khánh Ly qua tiết nhạc Trịnh Công Sơn có khi ào ạt như bão tố, khi thì dậy lửa yêu thương là một cách hiểu có phần nông cạn về hàng ngàn năm nhân sĩ Bắc hà anh Đức ạ. Văn hóa thông qua âm nhạc luôn biết cách vượt tường lửa theo cách riêng của nó.
Trở về với thông tin Khánh ly có thể về Việt nam biểu diễn, tôi cho rằng có cả triệu người từ Nam chí Bắc kể cả những người vui mừng ra mặt lẫn làn sóng ngầm mạnh mẽ hân hoan đón chị, mong được chiêm ngưỡng thần tượng của mình bằng da bằng thịt, bằng giọng hát liêu trai ,bằng sức nặng có khi còn mạnh hơn cả bom nguyên tử trước khi quá muộn, khi chị còn có thể hát, khi có thể còn có cơ hội lần nữa khẳng định huyền thoại “Người con gái Việt nam da vàng”, bất chấp sự hai mặt của chính trị, sự lạm dụng trơ trẽn của những người muốn chính trị hóa văn hóa trong lòng dân tộc.
Để thay cho đoạn kết, tôi sẽ kể một câu chuyện nhỏ của tôi mong muốn có phép thần đến được chị Khánh Ly và đó là mong muốn tột cùng của một hạt cát Việt bé nhỏ thông qua vận nước tri ân chị.
Vào những năm cuối thập kỉ 60 thế kỉ trước khi chiến tranh leo thang đến đỉnh điểm, chúng tôi chỉ là những cô cậu bé học lớp 3 lớp 4. Hàng ngày, chúng tôi luôn phải chứng kiến những đoàn quân, những anh chị, bố mẹ, cô bác của chúng tôi ngậm ngùi tạm biệt vợ con gia đình Nam tiến mà không mong ngày trở lại… Trong những căn hầm sơ sài thoảng tiếng bom rền, những bà mẹ trẻ, những người vợ, người chị vẫn thầm lặng áp tai lắng nghe qua những chiếc đài ga- len tự tạo chương trình “sinh Bắc, tử Nam” của đài phát thanh Sài Gòn, thống kê ngày càng dài tên tuổi, quê quán những tử sĩ sinh ở miền Bắc và chết ở miền Nam, và thầm mong chồng con người yêu, người thân không có tên trong danh sách đó.
Chiến tranh sinh, ly, tử biệt đã khiến con người có thể vượt qua mọi sự sợ hãi và mọi sự cấm đoán hóa thành vô nghĩa. Trong lúc nghỉ giữa hai bản tin, giọng ca Khánh Ly vang lên với những tình khúc da vàng cuồn cuộn như bão tố của Trịnh Công Sơn đã len lỏi vào hồn những đứa trẻ chúng tôi đang khát khao hòa bình. Những năm 1973-1974 “Sơn ca số 7″ với những tình khúc dậy lửa yêu thương một lần nữa thấm đẫm hồn những đứa trẻ đói khát khi vừa chớm biết yêu thương và bom cứ nổ, đạn cứ rơi. Chúng tôi dần hình thành nhân cách sống như máu, như thịt, nhân cách đó sẽ đi suốt cuộc đời, dù biết khác biệt ý thức hệ chỉ là nỗi chết, chẳng có gì là vinh quang hết.
Hòa bình chẳng được bao lâu, chiến tranh hai đầu đất nước lại bùng nổ, lại những dòng người ly tán, những thuyền nhân bất chấp mạng sống bỏ nước ra đi, cả những người Việt gốc hoa hốt hoảng kéo nhau về cố quốc, bỏ mặc phố mặc phường nơi đã nhiều đời trở thành quê hương của họ…
Một lần nữa những chàng trai, cô gái trẻ lại lên đường chia đôi nửa Nam, nửa Bắc theo tiếng gọi “vận nước thịnh suy-thất phu hữu trách”. Lịch sử luôn cuốn theo dòng chảy, và những người lính trẻ chúng tôi lại chia đôi che chắn quân thù phía Nam, phía Bắc, vẫn hát vang những bài ca cuồn cuộn sóng của Trịnh Công Sơn được dẫn dắt qua âm hưởng Khánh Ly. Rất nhiều bạn bè tôi đã vĩnh viễn nằm lại. Những người còn sống sót, may mắn trở về thì vẫn luôn tâm niệm phút giây mầu nhiệm như một phép thần. Phải chăng Khánh Ly cùng Trịnh Công Sơn đã cứu sống chúng tôi, đã cứu rỗi linh hồn những người bạn của tôi đã nằm xuống.
Cảm ơn chị Khánh Ly và mong lắm ngày về hát cho đồng bào mình nghe của chị, Cầu chúc cho chị mạnh khỏe, chân cứng đá mềm bất chấp những thị phi của dòng đời vốn dĩ không hoàn hảo:
“Lại gần, lại gần với nhau
Ngồi gần bên nhau
Ngồi kề bên nhau
Từng hàng thương đau
Trên cây u sầu
Hạt rụng cho anh
Để lại cho em
Từ ngày mang tên
Sao còn buồn, sao còn buồn
Sao còn thù hận
Tủi phận núi sông “

Lời Trịnh Công Sơn
Trần Hùng (Cộng hòa Séc)
© Đàn Chim Việt
nguồn:http://www.danchimviet.info/archives/68828
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
          Sẽ xóa những comment nói tục
          Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001