Thưa Giáo sư Nguyễn Huệ Chi và trang Bauxite Việt Nam,Sài Gòn ngày 18/11/2012
Tôi là Ngô Thị Hồng Lâm, sinh sống ở Vũng Tàu, là một độc giả của trang boxitvn.blogspot.com ngay từ ngày ra mắt cho đến nay.
Các cháu Anna Huyền Trang và bạn trai của Anna Huyền Trang có mặt trong bài viết dưới dạng “thư ngỏ” gửi đến Bộ trưởng Công an Trần Đại Quang dưới đây xuất phát từ nỗi bức xúc quá lớn trong tôi, vì tôi biết rõ 2 cháu là những công dân yêu nước. Cháu Trang thì không bị đánh, còn bạn trai của Trang bị công an đánh, ngay chiều tối 30/10/2012 vừa qua, tàn tệ hơn, sau khi đã hành hạ người trai trẻ này, công an còn cặp kè theo sát cậu ta về đến nơi cậu ta trú tạm (là một phòng thuê trọ), chúng buộc ông chủ nhà phải đuổi cậu ta ra khỏi nhà ngay trong đêm đó.
Cũng may tôi nhận được tin kịp thời và hỗ trợ cho cháu ngay, không để cháu bị bơ vơ (cậu ta vốn ở ngoài miền Trung, vào miền Nam để học ôn thi vào Đại Chủng viện Catholic năm tới).
Từ hôm xảy ra chuyện đến nay, lúc nào mối thương tâm từ hai người bạn trẻ này, một trai, một gái, đã bị công an đánh đập, sỉ nhục, bạo hành… vẫn cứ ám ảnh, âm ỉ trong lòng tôi như réo gọi không dứt nỗi đau của người từng làm mẹ, làm chị, khi con em mình bị “thịt đè”.
Vì thế mà tôi phải viết bài ngắn này để tố cáo những kẻ côn đồ, lưu manh đi ngược lại lợi ích của dân tộc Việt Nam, đè bẹp ý chí của những người yêu nước hòng cố bám cứng những đặc quyền đặc lợi cho tư túi cá nhân bất chấp dân nước mỗi ngày mỗi héo mòn tan tác.
Dù lời lẽ thô thiển và giản dị nhưng tất cả đây là sự thật cần công bố cho cộng đồng biết, nên tôi mạo muội gởi Bauxite Việt Nam, rất mong được Giáo sư đăng tải giúp tôi bài viết này, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cá nhân với những câu chữ mà tôi đã viết.
Xin cảm ơn Giáo sư.
Ngô Thị Hồng Lâm
Thưa Ông Bộ trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang,
Hiện tại trang chuacuuthenew có 1 bài viết của cô Anna Huyền Trang tố cáo rằng, vào lúc 10h30 sáng ngày 30.10.2012, cô cùng 1 người bạn trai đang đi dạo ở công viên 30/4, tới trước Dinh Độc Lập (cùng với bao người dân khác trong thành phố) thì Công an bỗng ngăn lại xét hỏi giấy tờ riêng cô Anna Huyền Trang và bạn của cô, ngay sau đó dùng bạo lực bắt cóc cô và bạn của cô lên xe chờ sẵn, cả hai cùng bị đưa về đồn công an phường Cầu Kho quận 1, Sài Gòn, chia ra 2 nơi khác nhau để tra vấn.
Ở đồn công an này, công an đã hiện nguyên hình là những tên mafia tấn công dân lành bằng cách nhục mạ, sỉ nhục xúc phạm những người công giáo và còn thách đố nhau “cưỡng hiếp” cô gái này trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật, khiến bất cứ ai đọc bản tố cáo này của cô Anna Huyền Trang cũng đều vô cùng bức xúc (xem ở đây).
Còn người bạn trai của Anna Huyền Trang thì họ cũng đưa về cùng đồn CA phường Cầu Kho, (giam ở một phòng khác). Đưa vào đến nơi, các công an viên liền đánh phủ đầu nhằm tạo áp lực, gây hoang mang và răn đe với ý đồ (mày hãy ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của bọn tao, nếu không là no đòn).
Người bạn ấy hỏi các công an viên: “Tại sao lại đánh tôi, tôi làm điều gì sai, các anh không tôn trọng pháp luật à? Tại sao lại bắt tôi một cách vô cớ như vậy?”
Thì một công an viên giọng nói côn đồ trả lời: “Bọn tao thích đánh thì bọn tao đánh, thích bắt ai là bọn tao bắt. Pháp luật là bọn tao, bọn tao là pháp luật”.
Các công an viên xúm nhau khống chế, lấy giấy tờ tùy thân, điện thoại, khám xét người và lục tung balo cá nhân của bạn ấy. Lấy được chiếc điện thoại rồi họ bắt đầu lục lọi trong máy và lần mò ra facebook account của bạn này sau đó truy cập vào in các bài viết từ facebook ra, cứ mỗi bài thì họ lại hỏi có phải bài này của mày không? Kèm với câu hỏi là một trận đánh đấm túi bụi của công an với người công dân bạn của Anna Huyền Trang.
Đến tối thì họ thả anh ta về và theo đến tận nơi tạm trú của anh, dùng sức ép đe dọa buộc người chủ nhà phải chấm dứt việc cho anh thuê trọ và buộc anh phải đi ra khỏi nơi trọ ngay trong đêm tối 30/10/2012.
Thưa ông, nói về chuyện hiếp dâm đàn bà con gái thì chỉ có bọn giặc đi xâm lược mới hết sức tàn bạo với dân vùng thuộc địa nhằm khuất phục để hủy diệt tính tự vệ của một dân tộc. Đó là thực dân Pháp đến xâm lược nước ta vào thế kỷ XIX và cả vào những năm sau kháng chiến toàn quốc 1946. Mỗi lần chúng mở chiến dịch càn quét nông thôn Việt Nam là 1 trận kinh hoàng đối với người dân Việt Nam thủa còn bị Pháp chiếm đóng. Mẹ tôi kể rằng, làng nhà bà nội tôi là 1 làng “trắng” không có 1 đảng viên nào, nên mỗi khi chạy giặc Pháp càn là hết sức khốn khổ.
Những làng có đảng viên, có chi bộ thì các đảng viên cùng du kích dẫn dắt nhân dân chạy giặc, vận động nhân dân hỗ trợ nhau tản cư. Còn như ngôi làng của nhà bà nội tôi thì mạnh ai nấy chạy. Có những nhà gồm bà già đau ốm và những cô gái không kịp chạy càn, bọn lính lê dương ập vào, chúng lôi bà già ốm nằm liệt giường ra sân cưỡng hiếp, chúng sục sạo tiếp trong nhà ngoài vườn tìm thấy cô con dâu cũng lôi ra cưỡng dâm tiếp. Xong chúng rút mã tấu chặt cổ cả 2 mẹ con tại chỗ.
Nỗi đau mà bọn thực dân Pháp gây ra cho nhân dân Việt Nam vẫn còn đó như những vết sẹo trên mình dân tộc, đâu đã nguôi ngoai. Vậy mà nay tại “đại bản doanh” công an phường Cầu Kho quận 1 có những chiến sĩ công an nhân dân được Bác Hồ gây dựng rèn luyện và trưởng thành lại dám mở miệng thúc giục nhau “hiếp dâm” nữ công dân Huyền Trang tại nơi hành pháp thế sao? Phải chăng đây là những học trò xuất sắc đã học tập được đạo đức tác phong trong sáng của Ông Hồ Chí Minh và “triển khai”, “thực hành” tại cơ sở, thưa ông Bộ trưởng Bộ công an? Những điều ông Hồ Chí Minh dạy công an nhân dân: “Đối với dân phải kính trọng lễ phép” đâu hết rồi?
Là một người (có chồng là 1 cựu tù chính trị Côn Đảo 20 năm) đã nhiều năm làm công tác về nhà tù, công việc đã cho tôi có nhiều cơ hội hỏi chuyện những cựu nữ tù cùng các cán bộ cách mạng từng bị giam trong nhà tù của chế độ Sài Gòn, thì hầu hết các chị đều khẳng định: không hề có chuyện hãm hiếp cưỡng dâm nữ tù của những nhân viên ở Trung tâm Thẩm vấn quốc gia ở cấp Trung ương [Chính phủ Việt Nam Cộng hòa] đối với chị em phụ nữ . Mặc dù tính mạng chị em nằm trong tay họ, nhưng họ làm việc rất đúng pháp luật của 1 quốc gia có nền pháp trị.
Tôi được biết giới chức cao cấp hữu quyền trong ngành Cảnh sát Quốc gia Việt Nam Cộng hòa thường đi giám sát bất ngờ công việc giam nhốt và điều tra can phạm Việt Cộng. Những hành vi của giới thuộc cấp vi phạm nội lệnh ban hành đều bị nghiêm trị đích đáng.
Tất nhiên tư thế đối kháng giữa 2 bên tham chiến là điều hiển nhiên, tôi không bàn luận trong thư này gửi Ông.
Vẫn còn đây tên tuổi của những nữ tù Trương Mỹ Hoa, Nguyễn Thị Lập Quốc, Võ Thị Thắng, Hồng Nhật. v.v… là những nhân chứng sống của sự xử sự minh bạch, công minh, thi hành nghiêm túc luật pháp quốc gia của Chính quyền Sài Gòn, không hề có chuyện cưỡng hiếp đối với những nữ tù chính trị. Càng không có chuyện các nữ cảnh sát quốc gia Việt Nam Cộng hòa lột trần truồng các can phạm Việt Cộng để khám xét như các nam, nữ cảnh sát công an ở Đồn Công an phường Cầu Kho đã lột áo và lột quần của Anna Huyền Trang để nhục mạ cô ấy.
Thưa ông Trần Đại Quang,
Là người đứng đầu ngành công an của một nước (mà theo bà Phó Doan vẫn tung hô rằng: một đất nước có nền dân chủ văn minh gấp triệu lần tư bản), ông nghĩ gì về vấn nạn loạn trị này của những chiến sĩ ngành công an đã thúc giục nhau hiếp dâm cô Anna Huyền Trang sáng hôm thứ Ba 30-10-2012, chà đạp trắng trợn lên nhân quyền nhân phẩm của một con người ở một đất nước văn minh??? Họ là những chiến sĩ công an: vì nước quên thân, vì dân phục vụ? Hay họ là những “Kiêu binh thời đảng trị”?
Hay họ là những kẻ bất hảo nhất tận đáy xã hội mà ngành của ông cố tình nuôi nấng và đem ra sử dụng để đánh phá không thương xót các tầng lớp nhân dân đang là đồng bào của chính Ông?
Rất mong nhận được hồi âm từ nơi ông.
Trân trọng kính chào.
Ngô Thị Hồng Lâm
541 đường 30/4 phường Rạch Dừa
Thành phố Vũng Tàu
Chứng từ kèm theo:
nguồn:http://www.boxitvn.net/bai/42833
======================================================================
Huyền Trang kể chuyện bị công an bắt cóc, ngày 30.10.2012
VRNs (01.11.2012) – Sài Gòn – Tôi viết những hàng chữ này trước hết để ngợi ca sức mạnh và quyền năng của Thiên Chúa, tôi muốn tri ân và làm chứng về Đức Maria, Mẹ từ ái mà tôi biết tôi được Mẹ thương yêu vô cùng, tôi cũng muốn làm chứng về sức mạnh của chuỗi Mân Côi.
Vào lúc 10:30, ngày 30.10.2012, tôi, Anna Huyền Trang, và một người bạn trên đường đi từ công viên Bách Tùng Diệp về lại công viên Tao Đàn, nơi bạn tôi đã gửi xe, khi đến công viên (đối diện Dinh Độc Lập) thì bị một nhóm hơn 30 người, gồm công an mặc sắc phục, an ninh mặc thường phục, dân phòng, CSGT vây quanh chúng tôi và bắt chúng tôi, họ đòi kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi. Tôi hỏi: “Lệnh đâu mà kiểm tra giấy tờ của chúng tôi. Nếu kiểm tra giấy tờ của chúng tôi thì các anh phải kiểm tra giấy tờ tất cả những người đang có mặt tại công viên này? Tôi sẽ gọi cho cậu tôi để làm việc với các anh”, nhưng họ đã giật lấy điện thoại của tôi.
Họ lôi chúng tôi lên xe bít bùng nhưng tôi không chịu, tôi đã vịn thật chặt vào thành xe. Họ cố lôi kéo tôi vào xe nhưng không được. Cuối cùng, 3 – 4 người trong nhóm đẩy thật mạnh tôi vào xe. Họ không đóng cửa xe được vì chân tôi chắn cửa xe. Họ loay hoay mãi bằng cách 3 – 5 người ở ngoài đẩy cánh cửa xe và một người ngồi giữ tôi trong xe kéo chân tôi ra thì mới đóng cửa xe được.
Khoảng hơn 11 giờ, tôi và bạn tôi bị đưa về đồn công an phường Cầu Kho, Q.1, Sài Gòn.
Bạn tôi và tôi mỗi đứa bị giam một nơi.
Tại phòng “làm việc”, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là lấy Chuỗi Tràng Hạt Mân Côi ra đọc kinh và cầu nguyện.
Có khoảng 10 an ninh, công an và dân phòng cùng “làm việc” với tôi. Một anh an ninh hỏi tôi: “Tên là gì, nhà ở đâu, làm nghề gì?… Tôi hỏi lại: “Anh là ai, sao hỏi tôi?, Tên anh là gì?” Anh an ninh này quát to: “Đây là đồn công an. công an đưa cô về đây thì có quyền hỏi cô”, tôi nói lại: “công an phải mặc sắc phục chứ, anh đâu có mặc sắc phục?”.
Một chú công an khác hỏi tôi: “Em về đây, em muốn gì?”. Tôi trả lời: “Tôi không muốn gì cả, tự nhiên các anh đưa tôi về đây, rồi lại hỏi tôi như vậy?” Họ hỏi tiếp: Cô có phải là công dân VN không?”. Tôi trả lời: “Tôi là người Việt Nam”. Họ nói: “Nếu cô là người VN thì ít nhất phải có giấy tờ tùy thân trong người chứ!”. Tôi trả lời: “Tôi đi tập thể dục vào buổi sáng thì đem đi làm gì?”. Và câu họ cứ lặp đi lặp lại là “Cô phải hợp tác làm việc thì sẽ được về sớm… Tên cô là gì? Nhà ở đâu? Ra công viên Bách Tùng Diệp làm cái gì…?”
Họ không có lệnh đưa tôi về đồn công an nên không có lý do nào mà tôi cung cấp thông tin cá nhân của tôi cho họ. Tôi cứ nằm dài trên bàn, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Thấy vậy, họ đập bàn liên tục, tạo tiếng ồn “khủng bố” lỗ tai tôi, nhưng tôi mặc kệ, làm thế, họ đau tay chứ tôi đâu có đau tay đâu! Một an ninh mặc thường phục cứ đập vào tay tôi, nói và lặp đi lặp lại: “chị ơi, chị dậy đi chứ, làm sớm về sớm…”. Tôi không trả lời vì tôi có làm gì đâu mà “làm việc” với các anh.
Họ thấy tôi nằm ì ra bàn nên thỉnh thoảng họ dùng những lời lẽ có ý làm nhục tôi như: “mày hiếp dâm nó cho tao”, người khác trả lời: “mày làm đi, sao bắt tao làm?”, người nào đó trong phòng nói: “mày lột đồ nó ra cho tao”, “hay là đêm qua làm nhiều quá nên mệt, bây giờ về đây ngủ bù”, sau đó họ phá lên cười. Còn tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Một lúc sau, một người an ninh, người đã tra vấn tôi lúc đầu, 3 lần liên tiếp, túm tóc tôi và lôi tôi lên để nói chuyện nhưng tôi vẫn nhắm mắt, im lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Thấy thế, anh an ninh này, lại 3 lần liên tiếp nữa, túm tóc và lôi đầu tôi dậy nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Anh an ninh này nói: “cho một công an viên nữ làm việc với nó, nhưng phải mặc sắc phục thì nó mới hợp tác.”
Anh an ninh trẻ thấy trên tay tôi cầm chuỗi Mân Côi, kỷ vật của một người Cha đáng kính tặng cho tôi, anh an ninh trẻ liền nói: “Sao chúng nó, đứa nào cũng có cái này vậy?”. Tôi thầm nhủ: “Tạ ơn Chúa vì họ đã nhận ra được sức mạnh của con.” Anh an ninh trẻ đến gần tôi, tò mò xem tràng hạt, thấy chữ “JERUSALEM”. Anh an ninh trẻ hỏi: “Chữ ấy nghĩa là gì vậy!”. Sau đó, họ nói to với nhau: “Ở đây làm gì có Chúa, Chúa ở nhà thờ ấy, mày đọc kinh cũng vô ích thôi. Ở đây, Chúa không cứu được mày đâu! Mày chỉ cho tao biết Chúa là ai đi…!”.
Lòng tôi uất nghẹn vì họ đã xúc phạm đến Chúa, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và nghĩ đến gia đình mình, gia đình truyền thông VRNs, những người bạn đáng quý đang lo lắng cho mình, tôi được an ủi và nuốt nước mắt vào trong, nhưng vui, vì có Chúa, Đức Mẹ và Đức Cố Hồng Y Phanxico Xavie Nguyễn Văn Thuận đang đồng hành với tôi.
Khoảng độ 10 phút sau, chị công an viên trẻ, xinh đẹp, có khuôn mặt hiền từ, nghe theo lệnh của cấp trên, lay tôi dậy, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện, chị nói: “do chị không hợp tác nên tôi mới bóp cổ chị” [luật pháp VN có cho công an quyền “không hợp tác nên tôi bóp cổ” không?], nói rồi chị ấy bóp cổ tôi 3 lần liên tiếp, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Ngay sau đó, họ liền lôi tôi dậy và nói chị công an khám xét người tôi. Tôi nhìn thẳng anh an ninh đối diện và nói: “Ai cho các anh khám xét người tôi, lệnh đâu?”. Họ trả lời: “Ở đây, là đồn công an, ở đây là pháp luật nên có quyền làm điều này.” Họ sốc nách tôi lên, nắm lấy tay tôi, tôi vùng vẫy vì không chấp nhận hành vi của họ… nhưng họ vẫn khám xét áo quần tôi thì có 76.000 đồng trong người, cái khẩu trang, cái mũ và cái áo khoác.
Người công an tra vấn kéo tay tôi nói: “Nếu mày là con trai thì chết với tao rồi đấy. Đồ lì, câm và điếc!”. Tôi trả lời: “Anh nói đúng. Vì tôi biết, anh thương yêu vợ anh, mà vợ anh là đàn bà và tôi cũng vậy.” Anh công an liền buông tay tôi ra, về sau anh ta hạn chế những hành vi thô bạo cũng như lời nói với tôi.
Ngay lúc đó, họ nói: “Con này nó không tên, không nhà, không nghề nghiệp, đi lang thang, kết nó vào nghị định 423 đi trại cải tạo Thanh Hà, Hà Nội, như bà Bùi Hằng, con này nó thân với Bùi Hằng lắm mà!”.
Họ không cho tôi ngồi gần bàn nữa mà kéo ghế tôi xa ra chỗ bàn nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một an ninh trẻ gợi ý, “phải tìm cho nó có cái ghế không có chỗ dựa xem nó có đọc kinh được không, con lì lợm”. Một người khác tán thành, thằng này có ý kiến hay, thế là họ tìm được 1 cái ghế ngựa không có chỗ tựa lưng, người khác lên tiếng: “Nó mà ngã lăn ra đó thì rách chuyện đấy!”, anh an ninh trẻ trả lời: “Ở đây có máy quay phim 24/24 thì lo gì, nó ngã, nó chịu, mình có làm gì nó ngã đâu!” nhưng chiếc ghế nhựa ấy vẫn thản nhiên, không người, bên cạnh chiếc ghế tôi ngồi.
Anh an ninh trẻ: “Chị kia, bị câm điếc à, sao nói mà chị không nghe vậy!”. Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng anh an ninh trẻ mà nói: “Tôi đang cầu nguyện”. Anh ta hỏi tiếp: “Thế chị cầu nguyện đến khi nào xong?”. Tôi trả lời: “Đến 10 giờ tối, tôi vẫn chưa cầu nguyện xong anh à!”.
Tiếp theo, họ sỉ nhục Lm Giuse Đinh Hữu Thoại và các Cha DCCT: “Các Cha có lấy vợ và sinh con không mày?, Chắc là mày là vợ hay con của ông Thoại chứ gì? Một lũ phản động…”. Họ nói tiếp: “Nhìn mặt mày sáng sủa lắm mà, sao ngu thế! Chúng nó cho mày tiền, hay hứa cho mày đi nước ngoài phải không, nên mày mới đi với lũ phản nước? Chúng mày muốn chống cộng à! Không chống được đâu, chỉ có Mỹ mới chống được thôi, em à!…”. Nghe mà cay đắng trong lòng nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Các chú công an, an ninh và dân phòng ơi. Các chú và cháu là người VN, là công dân VN sao lại quy kết và sỉ vả cháu như vậy! Nếu trong trường hợp cháu là con gái các chú, thì các chú sẽ cảm thấy như thế nào về những câu nói trên?
Khoảng 14:15, một nhân viên công an phường mặc thường phục, áo sơ mi ngắn tay, áo bỏ trong quần, hỏi: “có thông tin gì về nó chưa?” Một người nói: “con này nó lì, nó câm, nó điếc và nó lang thang vì nó không cho biết tên…”, người khác nói: “kêu một đứa bị sida vào đây, chích cho nó một mũi, cho nó bị sida luôn, phường này xì ke và sida nhiều lắm”. Sau đó, chú công an viên liền nói: “gọi chị ấy lên (người đàn bà to con, tôi không biết tên) để làm việc với nó”. Người đàn bà này “chào hỏi” tôi bằng cách lay cho tôi mở mắt nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một người trong nhóm nói: “Nó bị câm và điếc từ khi vào đây, không chịu nói và không chịu mở mắt.” Cô ta liền búng vào lỗ tai tôi 3 cái, sau đó lấy tay kẹp chặt lỗ mũi của tôi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Chú công an vừa rồi ra lệnh: “Mang nó vào phòng tắm và khám xét xem trong người nó có gì không?” Tôi phản ứng lại: “Ai cho các chú khám xét người tôi, lệnh đâu?” Cô ta liền trả lời: “Đây là đồn công an, luật pháp ở đây, có quyền khám xét người cháu, khám xong sẽ viết biên bản…” Tôi cự lại: “Cô không có quyền gì khám xét người tôi hết”… “Không nói nhiều nữa, lôi nó vào phòng tắm”, chú công an lại ra lệnh.
Trong phòng tắm, cô ta yêu cầu tôi “cởi quần áo ra”, tôi nói: “cô không có quyền gì khám xét người cháu. Lệnh đâu?”, tôi hỏi tiếp: “nếu là con gái cô thì cô sẽ làm gì?”, cô ta trả lời: “do cô xem cháu là con của cô nên chính tay cô khám xét người cháu, nếu là người khác, sẽ kêu mấy thằng kia vào khám…”.
Tôi nhìn qua chị công an trẻ hỏi: “nếu là chị, chị sẽ làm gì?”. Tôi nói tiếp: “tôi không cần câu trả lời, nhưng lương tâm các người sẽ tự chất vấn các người.”… Thêm một người phụ nữ to con nữa ôm lấy người tôi, tôi vùng vằng đẩy họ ra. Lúc ấy, cô ta la lên: “mấy thằng đâu vào khám xét người con này mau lên!”. Người phụ nữ to con và cô ấy ôm chặt người tôi và… khám xét …
Lúc này, tôi uất ức với ánh mắt đầy uất hận vì tủi nhục, nhưng nhờ ơn Chúa Thánh Thần, Ngài cho tôi nhớ lại những lúc Chúa Giêsu bị bắt bớ, bị đánh đập và bị lột quần áo. Khám xong, cô ta nói: “trong người nó không có gì hết.” Cô ta nói: “con này nó lì, cho nó vào trại 2 ngày xem nó còn lì nữa không? Xem ai hơn nó”.
Ra khỏi phòng tắm, tôi ngồi trên ghế tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Viên công an điều động nãy giờ lập biên bản đại khái với nội dung thế này: “Một người trạc 20 tuổi, tóc dài… vi phạm những điều sau: Một, tụ tập nơi cấm, là công viên Bách Tùng Diệp. Hai, chống đối và không hợp tác người thi hành công vụ. Tôi hỏi viên công an: “chú có mặt ở hiện trường không mà chú lập biên bản cho cháu?”, ông ta trả lời: “kệ nó!”. Viết biên bản xong, viên công an hỏi: “Nhưng không có người dân nào chứng kiến nó chống đối?”. Một người trong họ nói: “Cho thằng dân phòng này nó làm chứng.” Một hồi sau, dân phòng, an ninh, chị công an trẻ… ký vào biên bản, ngoại trừ tôi. Công việc lập biên bản kết thúc khoàng 16 giờ.
Trong khoảng thời gian từ 16 giờ đến 17 giờ 30, họ không chất vấn tôi nữa. Nhìn chị công an thấy mà thương! Chị ấy khát khô cả cổ họng mà không dám đi lấy nước uống vì sợ tôi “chuồn” đi đâu mất tiêu. Chị ấy liền xin một nhân viên công an: “em khát nước, anh có thể cho em xin một chai nước suối được không?”, anh ta hỏi: “chai lớn hay chai bé?”, chị ấy trả lời: “dạ chai nhỏ”… Anh ta liền “chém” qua tôi “mày không uống nước, xem Chúa có cho mày uống nước không nhé?”, tôi nhận ra: “đúng rồi, từ lúc vào đồn đến giờ mình chưa ăn chưa uống gì cả! Khát thiệt! Bụng kêu o o” Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Bỗng nhiên, anh dân phòng lên tiếng: “Này chị ơi, chị có nhu cầu ăn uống gì không thì nói, không thôi lại bảo không cho ăn cho uống”. Tôi trả lời: “cám ơn anh”, và lòng thấy vui, tự hỏi: “anh Dân Phòng ơi, một cách nào đó, tôi thấy anh cũng là người tốt đấy chứ! Nhưng điều gì đã cản trở anh phát triển hạt giống của lòng thương yêu vậy? Anh muốn con gái và con trai anh phát triển hạt giống yêu thương hay hận thù?
Thấy anh dân phòng hút thuốc liên tục, tôi hỏi: “một ngày anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy?”. Anh trả lời: “2 bao thuốc”. Tôi kêu lên: “trời! Anh hút thuốc nhiều vậy! Thế anh có mấy cháu rồi?”. Anh trả lời: “một”. Tôi hỏi: “cháu mấy tuổi rồi anh?”. Anh trả lời: “3 tuổi”. Tôi nói: “anh hút thuốc, anh không sợ bé hít khói thuốc vào rồi viêm phổi hay sao?”. Anh trả lời: “tôi chỉ hút thuốc ở cơ quan thôi, về nhà, muốn hút thuốc, thì đi ra khỏi nhà”. Tôi nói: “thế thì không được rồi, tội nghiệp mấy đứa trẻ hàng xóm quá!”. Anh trả lời: “không, tôi hút thuốc khi không có trẻ con”. Tôi nói: “chúc gia đình anh hạnh phúc và bé mạnh khỏe nhé”. Anh trả lời: “cám ơn chị”.
Tôi lại hỏi chị công an trẻ, xinh đẹp, chị ơi: “chị đi làm lâu chưa?”. Chị đáp: “mới làm”. Tôi hỏi: “chị đi làm có vui không?”. Chị nói: “vui chứ!”. Tôi đáp lại: “dạ, chúc chị có niềm vui thật sự trong công việc nhé!”.
Khoảng 17 giờ, anh an ninh trẻ, “tiếp” tôi từ sáng đến giờ đến canh gác tôi, và tôi nói với anh ta: “tôi sẽ ấn tượng với anh vì anh đã bẻ hai tay tôi ra đằng sau, uýnh tôi, anh nhớ đấy nhé!”. Anh ta trả lời: “tôi cũng ấn tượng với cô, vì cô quá lì”. Tôi hỏi: “thấy anh đeo nhẫn, vậy anh có mấy cháu rồi?”. Anh đáp: “chưa có cháu nào hết?”. Tôi nói: “thế à! Chúc gia đình anh hạnh phúc nhé!”. Anh ta trả lời: “cám ơn chị. Vậy chị đã có gia đình chưa?”. Tôi hỏi lại: “anh hỏi để làm gì?”. Anh ta trả lời: “để biết. Chị hỏi tôi được mà tôi không hỏi chị được sao?”. Tôi trả lời: “anh à, tôi hỏi anh và chúc anh với một tấm lòng chân thành và thiện chí, còn anh hỏi tôi với tư cách điều tra thông tin của tôi”. Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “chị có khát nước không?”. Tôi đáp: “nếu như anh mời tôi uống nước một cách chân thành thì tôi cám ơn anh và sẽ uống”. Ngay sau đó, anh nói chị công an trẻ kế bên đưa cho tôi chai nước suối mà chị công an trẻ đang uống dở.
Anh an ninh trẻ ơi, cho tôi hỏi anh điều này nhé. Trong bữa cơm tối với gia đình, anh sẽ kể với vợ anh và con gái về công việc anh làm như thế nào? Nếu tôi là vợ anh hay con gái anh đang bị hành hạ trên đôi tay rắn chắc, khỏe mạnh của người đàn ông khác, thì anh sẽ làm gì ngay lúc đó?
Khoảng 18 giờ, có 6 người đàn ông to con và lực lưỡng, trong đó gồm: anh an ninh trẻ, 2 anh dân phòng và 3 người nữa, không biết rõ họ là ai, nói với tôi: “từ sáng đến giờ, cô không khai cô là ai, làm gì và ở đâu nên chúng tôi cần lấy vân tay của cô”. Tôi trả lời: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. Một trong số họ ngồi lăn mực và nói: “nếu cô không hợp tác cho chúng tôi lấy vân tay, thì làm sao chúng tôi biết cô ở đâu, tên là gì, làm gì… Nói nhẹ nhàng cô không nghe, chúng tôi sẽ cưỡng chế cô”. Tôi kiên quyết: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. 3 người đàn ông xông đến, bẻ hai bàn tay của tôi ra, họ càng cố gắng bẻ hai bàn tay của tôi thì tay tôi càng nắm chặt. Họ không thể bẻ tay tôi ra được. Một lúc sau, anh chàng lăn mực nói: “Không thể dùng cách này với nó được, bỏ nó ra”. Họ chụp hình tôi, tôi cho chụp. Trong khi họ bẻ tay tôi, tôi đã cầu nguyện với Thiên Chúa, xin Chúa giúp con, Chúa ơi!
Họ lại ngồi thương lượng với tôi nhưng tôi nhìn họ chằm chằm và kiên quyết không đồng ý cho họ lấy vân tay. Họ nói: “Cô tên là gì”. Tôi trả lời: “Tôi là phóng viên Truyền thông Chúa Cứu Thế”. Một an ninh mắng xối xả vào mặt tôi: “Ai công nhận chúng mày là nhà báo hả? Thẻ tác nghiệp của chúng mày đâu? Một lũ ăn không ngồi rồi, rồi rủ nhau phản động hả?…”. Lúc ấy, tôi nhìn họ trong sự thinh lặng, đọc kinh, cầu nguyện và tin một điều rằng: “Họ sẽ không thể làm gì được tôi vì Chúa đang hiện diện trong những lúc con cái Ngài bị bách hại”.
Ngay lúc đó, hai bàn tay tôi vẫn nắm chặt, anh an ninh trẻ lại bẻ hai tay tôi ra đằng sau, tôi liền lấy chân đạp bàn đang để mực và giấy tờ, cho nó rớt xuống đất. Liền đó, ba bốn người gì đó cùng nhau, dùng sức, bẻ hai bàn tay tôi ra, tôi bị ngã xuống đất và cầu xin Chúa: “Xin Chúa đừng cho họ hại con, Chúa ơi!”. Họ càng dùng sức nhưng vẫn không thể nào bẻ hai bàn tay tôi ra được. Ngay sau đó, anh dân phòng đeo mắt kính, không phải anh dân phòng tôi đã trò chuyện, hét lên: “đéo mẹ mày, Chúa của mày à, thì này Chúa của mày nè, vứt mẹ nó đi…” Anh ta liền giựt lấy tràng hạt của tôi, tôi đã đeo vào cổ tay mấy vòng trước khi họ cưỡng chế tôi, tràng hạt của tôi đã bị đứt rồi, nên tôi yêu cầu: “Các anh phải tìm lại cho tôi dây tràng hạt đã đứt. Nếu anh không tìm lại cho tôi, Thượng Đế sẽ trừng phạt gia đình các anh. Tôi tìm tràng hạt là để cứu gia đình các anh đấy. Tìm lại cho tôi!”. Anh an ninh trẻ vội vàng đi tìm lại tràng hạt cho tôi. Tràng hạt đủ cả nhưng Thánh Giá đã bị đứt rồi!
Cuối cùng họ nói: “trả mày điện thoại, mày về đi”. Tôi lấy áo khoác, mũ và quần áo trên người tôi phủi bụi những sự ác đã diễn ra tại đồn công an, vì của ai cái gì thì trả lại cho người đó cái ấy. Tôi chào anh dân phòng, mà tôi đã trò chuyện, chúc anh và gia đình anh luôn hạnh phúc mà ra về lòng đầy bình an trong sự quan phòng đầy tình yêu thương của Chúa.
—
Các anh an ninh, dân phòng ơi, tôi hỏi anh điều này nhé. Khi các anh cùng nhau cưỡng chế tôi thì bản chất nam nhi của các anh đâu rồi? Nếu vợ và các con anh nhìn thấy các anh ăn hiếp một đứa con gái yếu đuối như tôi, thì họ sẽ nghĩ gì về người bạn đời và người cha của mình đây, hả các anh?
Và tôi biết một điều rằng các anh rất thắc mắc tại sao con này nó lại khỏe đến như vậy? Bởi vì sức mạnh của tôi là ở chuỗi tràng hạt, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và, những lúc các anh bách hại tôi thì sức mạnh thiêng liêng của Chúa đã tỏ hiện ra nơi tôi. Các anh có muốn có sức mạnh phi thường ấy không, thì hãy đến xem Ông Giêsu là ai!
Con xin chân thành cảm ơn Quý Cha, Quý Thầy, các Bác, Cô, Chú, các anh chị, nhóm Fiat và Gia Đình VRNs đã hiệp thông cầu nguyện cho con. Xin tri ân.
Anna Huyền Trang, VRNs
nguồn:http://chuacuuthenews.wordpress.com/2012/11/01/huyen-trang-ke-chuyen-bi-cong-an-bat-coc-ngay-30-10-2012/
=====================================================================
Chú ý: Nhấn
vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001