KÝ SỰ GIẢ TƯỞNG
Đôi lời về bác Ba Phi :
Bác Ba Phi trong văn học dân gian.
Ngày xưa, bác
Ba Phi thường kể chuyện :
“Gần tết năm đó, hai vợ
chồng tôi quết bánh phồng thứ nếp dẻo của đất U Minh. Do tôi bổ mạnh tay, bột
nếp văng lên xà nhà. Con chó mực thấy vậy liền nhảy lên táp miếng bột. Tức thì
cái miệng của nó bị dính trong miếng bột ấy, toàn thân nó treo lên xà nhà như
cá mắc câu. Nó la hoảng và giãy rất dữ. Cuối cùng nó rớt xuống đất nghe một cái
“bịch”. Coi kỹ lại cái đầu của nó còn dính lại trên xà nhà”.
Chuyện bác Ba Phi là thế, chuyện nào cũng nói “dóc”, cũng mang
lại cho người nghe trước hết là tiếng cười sảng khoái, trào lộng, ẩn chứa tính
hào hùng của lớp người đi mở đất, tính cách đặc trưng Nam Bộ, lòng yêu thiên
nhiên và con người.
Tương truyền nguyên mẫu của Bác Ba Phi
là nghệ nhân Nguyễn Long
Phi (1884-1964), vốn là nông dân huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau. Tuy sống cơ
cực,
ban ngày phải đi khẩn hoang, cày cuốc, nhưng ban đêm, ông thường tụ họp
đờn ca, đặc biệt ông có khiếu kể
chuyện vui rất phong phú và đặc sắc, được nhiều người ưa thích. Lúc đầu
ông làm
tá điền cho Hương quản Tế, nhờ chịu thương chịu khó, được chủ ruộng yêu
thương và gả con gái cho. Bà này không có con, vài năm sau đứng ra
cưới vợ hai cho chồng. Bà vợ hai sinh được một người con trai sau này
lấy vợ
cũng sinh con trai tức cháu đích tôn của bác Ba Phi và chính là nhân vật
thằng
Đậu nổi tiếng trong những câu chuyện của bác Ba Phi. Từ đó sinh ra thành
ngữ
"tệ như vợ (thằng) Đậu" để chỉ những người vụng về.
Bác Ba Phi qua đời năm 1964 tại rừng U Minh Hạ, tỉnh Cà Mau.
Phần mộ của bác được đặt giữa hai ngôi mộ của hai bà vợ và được xây dựng thành
tuyến du lịch văn hoá của tỉnh .
Những câu chuyện kể của bác Ba Phi được truyền miệng trong dân
gian và người đời thêm thắt nhiều chuyện
mới làm cho bác Ba Phi trở thành nổi tiếng không khác gì Trạng Quỳnh ngoài Bắc.
Bác Ba Phi nào đi thăm
Mỹ ?
Tất nhiên người này không phải bác Ba Phi ở Cà Mâu vì bác đã
mất cách nay gần 50 năm. Bác này cũng thứ ba, cũng tên Phi nhưng không phải họ
Nguyễn Long, quê lại ở miền Đông Nam
bộ. Bác Ba Phi miền Đông này có cô con gái tên Út vượt biên qua Mỹ từ năm …lâu
lắm, lấy chồng Mỹ, định cư luôn bên đó. Vài năm trước, nghe nói cô làm ăn rất
khá giả , vốn liếng cả chục triệu đô la,
về VN thăm quê và cứ khăng khăng mời bác Ba Phi qua chơi Mỹ một lần cho
biết.
Lúc đầu bác giãy nảy:
“ Í mèn ôi, tao dân chính gốc miệt vườn, sang bển là xứ tây đen, biết ăn làm sao, nói làm sao ? “
Cô Út bật cười :
“ Chèn ôi, tía nằm mãi xó vườn hổng biết gì hết trơn, nước Mỹ
không phải xứ tây đen mà đen, đỏ, trắng, vàng lẫn lộn tùm lum. Vậy mới kêu bằng
Hợp chủng quốc, là xứ văn minh nhất thế giới, tự do cá nhân được bảo đảm hết
cỡ, giả tỷ như tía muốn nằm ăn vạ trước cửa Nhà Trắng, giương biểu ngữ lên chửi
Tổng Thống Obama cũng không sao. Còn ở Việt nam, chẳng may tía vọt miệng chửi
bác Hồ là công an còng tay liền. Vậy sao gọi tự do ?”
Bác Ba Phi mặt đỏ tía
tai, cãi lấy cãi để :
“ Tao có dỗi hơi cũng chẳng điên rồ nằm ăn vạ trước Nhà Trắng
để chửi Tổng thống Mỹ và cũng chẳng ngu gì lớn
tiếng chửi ông Hồ cho công an nó nhốt vô trại . Tao cứ ở nhà cũng tự do
chán rồi. Này nhé có tiền muốn tiêu gì tiêu, muốn chơi gì chơi, ăn nhậu xả
làng, mèo mỡ chim chuột thoải mái chẳng ai cấm đoán. Vậy tao cần tự do nào nữa
?”
Cô Út la chói lói :
“ Ba cái thứ đó cũng gọi tự do. Con nói tía biết, bên Mỹ họ văn
minh lắm, đàn bà và chó được tôn trọng bậc nhất , giả tỉ ai cả gan đánh phụ nữ
dầu chỉ bằng một nhánh hoa hồng thôi , cũng bị cảnh sát Mỹ còng tay liền, còn
chó hả, được cưng chiều có khi còn hơn cả…chủ kìa, “tía” sang đó thì khỏi xơi
cái món cày tơ 9 món, một món cũng tuyệt nhiên không có ạ.”
Bác Ba Phì cười ha hả :
“ Tao đâu cần ba cái món “cờ tây” đó, Mỹ cấm vậy chớ cấm nữa
cũng chẳng nhằm nhò gì tới tao. Tao lo là lo tao quen ăn cơm ta rồi, bữa ăn
phải có cơm nấu cho dẻo, ngoài canh chua cá lóc ra còn phải có khô quẹt chấm
xoài xanh tao mới chịu, còn sang bển sớm tối ăn kiểu Mỹ , rặt bánh mì, thịt bò
với bơ sữa thì bố ai mà nuốt cho được. “
Cô Út lại gân cổ lên cãi :
“Tía hổng có biết gì hết trơn. Nước Mỹ là xứ khắp nơi đổ về cái
gì cũng có toàn loại hảo hạng. Nào khô cá lóc, cá ngừ, cá tra, cá mập…khô nào
cũng có, nào mắm tôm, mắm tép, mắm bồ hóc…mắm nào cũng dư , nào gạo nàng hương,
gạo tám, gạo Đài Loan, gạo Mỹ…gạo nào cũng ngập tràn siêu thị hết. Từ VN mang
sang không thiếu thứ gì, từ của ngon vật lạ cho tới cóc, ổi, gì cũng bán , ngay
cả xoài xanh chấm “khô quẹt” cũng có cho tía” nữa.”
Bác Ba Phi cười ha hả :
“ Mày nói vậy thì tao cũng muốn đi một chuyến cho biết...”
Cô Út vỗ tay vui vẻ :
“ Phải đó, phải đó....tía nên đi một chuyến sang bển coi...tư
bản nó giãy chết ra làm sao !”
Bác Ba Phi bật cười :
“ Chuyện xưa rồi, còn nhắc lại làm gì ? Ba thằng tư bản chết
đâu chẳng thấy, chỉ thấy ở tỉnh ta vẫn trải thảm đỏ mời tụi nó dzô cấp kỳ
kìa...”
Muốn đi Mỹ trước hết phải lo khâu giấy tờ, bác Ba Phi ngoài
giấy chứng minh nhân dân ra chẳng có cái giấy gì hết. Cô Út sai con ông anh Hai
, cháu đích tôn bác Ba Phi, tức thằng Đậu chở bác lên phố Nguyễn Du, Sàigòn lấy
hộ chiếu , bác giãy nảy :
“Tao có cái thẻ căn cước này là đi khắp nước rồi, khỏi cần hộ
chiếu hộ giường rách việc ...”
Cô Út lại phải la lên :
“ Căn cước của tía chỉ đi trong nước thôi , sang Mỹ tía phải có
hộ chiếu để lãnh sự quán người ta đóng dấu visa
lên đó mới được dzô. Thẻ căn cước bé tí xíu chỗ đâu mà đóng dấu...”
Bác Ba Phi giở chứng minh nhân dân ra coi thấy kín mít hết cả
chẳng còn chỗ nào đóng dấu, bác thở dài :
“ Cái thằng nào làm căn cước sao trùm sò quá vậy. Giả tỉ nó làm
rộng ra, thêm mấy tờ nữa cho người ta đóng dấu có phải tao khỏi đi thành phố
lấy hộ chiếu không . Rõ rách việc...”
Cô Út dỗ mãi bác Ba Phi mới miễn cưỡng ngồi sau xe máy thằng
Đậu trực chỉ phố Nguyễn Du, Phòng quản lý xuất nhập cảnh để xin hộ chiếu . Sáng
đi, trưa mới tới , mà đi một lượt đâu đã xong. Nào lấy tờ khai, nào mang lên
công an xã chứng, nào chụp hình...trở đi trở lại mấy lần bác Ba Phi mới cầm
được tấm hộ chiếu mầu xanh, mới cứng. Cô Út cầm lên coi đi coi lại, gật đầu :
“ Rồi, đúng hộ chiếu phổ thông rồi. Giờ tía có thể đi ra nước ngoài thoải mái...”
Bác Ba Phi vui vẻ :
“ Vậy chớ chừng nào đi Mỹ ?”
Cô Út lắc đầu :
“ Chưa...chưa đủ giấy tờ...tía còn phải xin VISA vào Mỹ do lãnh
sự quán cấp nữa. Nếu kịp thì cùng đi với con, nếu không kịp , con sẽ gửi vé máy
bay về cho tía đi...”
Nói rồi cô Út gọi thằng Đậu tới đưa cho nó tờ 100 đô la Mỹ,
dặn phải tới nạp ngay cho ngân hàng
ngoại thương ở bến Chương Dương trên
Saigòn để lấy giấy hẹn cho bác Ba Phi vào lãnh sự quán phỏng vấn.
Ngay sáng hôm sau thằng Đậu xách xe tính chạy về Sàigòn, lúc
phóng qua quán nhậu chợt có tiếng gọi ơi ới vào “gây độ”. Thằng Đậu ngập ngừng,
việc cô Út sai phải hoàn thành ngay trong sáng nay để kịp cho nội đi phỏng vấn,
nó tính rồ máy xe chạy đi nhưng tiếng gọi lại cất lên riết róng . Nó tắc lưỡi,
mặc kệ, muốn ra sao thì ra, nhậu cái đã. Thế là nó quẳng xe ngoài cửa quán, ung
dung bước vào trong tiếng vỗ tay rầm rầm của đám bạn nhậu.
(còn
tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-1.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 2)
Thứ tư, ngày 19 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
Vừa lúc đó có người báo thằng Đậu đang say xỉn , quậy phá ầm ĩ
ngoài quán. Lập tức cô Út lệnh vợ thằng Đậu lôi cổ chồng về ngay.
Mãi cả tiếng đồng hồ sau hai vợ chồng mới dắt díu nhau về. Í mền ôi, trăm rưởi đô
cô Út đưa đi nộp ngân hàng nó đã nhậu gần hết. Cô Út bực mình lấy tờ trăm đô
khác đưa cho vợ nó, căn dặn phải đi
thẳng về Sàigòn, nộp ngay cho ngân hàng Citibank lấy giấy hẹn phỏng vấn cho bác Ba Phi.
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 2)
Thứ tư, ngày 19 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
Trong lúc đó ở nhà, cô Út đang dặn dò bác Ba Phi mọi chuyện mai
kia đi thăm Mỹ.
“ Tía cần nhớ sang bển đi một bước cũng xe hơi...”
Bác Ba Phi giãy nảy :
“ í thôi thôi...ngồi xe cuồng cẳng, tao hổng quen, tao cứ cuốc
bộ ...”
Cô Út trợn mắt :
“ Sang Mỹ đường đâu ra cho tía cuốc bộ, đến xe máy cũng chẳng
có nói gì đi bộ. Tía cứ ra khỏi cổng là leo lên xe hơi , mà lên xe hơi là phải “sít beo”.”
Bác Ba Phi giật mình :
“ Mày nói gì kỳ vậy ? “Đít beo là cái quỷ gì ?”
Cô Út lăn ra cười :
“ Không phải đít beo mà sít beo. Tức là lên xe tía phải
quàng dây an toàn phòng tai nạn khỏi bẹp ngực, vỡ đầu ...”
“ Thôi thôi, ông thầy coi lá số tía rồi, năm nay đại cát, tuyệt nhiên không tai ương,
tai nạn gì hết, khỏi sít beo sít cọp , vướng víu ."
Cô Út lắc quày quạy :
“ Không được, tía không "sít beo" cảnh sát Mỹ nó phạt chết."
Con vợ thằng Đậu cũng chẳng nhanh nhẩu hơn thằng chồng . Về
tới Sàigòn nó rông tuốt vào Chợ Lớn rửa bao tử luôn một tô bún bò o Rớt, chục
cái bánh xèo, một đĩa pò pía và một ly
sâm bổ lượng rồi mới hỏi đường tới ngân hàng. Bà bán hàng chỉ toà nhà to tổ
chẳng ngay trước mặt :
" Ngân hàng đó chớ đâu. ..."
Con vợ thằng Đậu mừng rỡ , tưởng đâu xa, kề ngay bên vậy thì
quá dễ. Còn sớm chán . Nghĩ vậy, nó kêu thêm ly cam vắt nữa mới chịu đứng dậy
bước sang đường. Trời nắng chang chang nhưng bước chân qua cửa kiếng vào ngân
hàng là mát rượi, con vợ thằng Đậu chưa kịp hỏi han đã có một ông mập ú đi tới
vồn vã:
" Cái "lị" gởi không kỳ hạn hay có kỳ hạn
?"
Con vợ thằng Đậu chẳng biết "kỳ hạn" là cái quỷ gì,
cứ đáp bừa :
" Khỏi kỳ hạn..."
Ông nhìn mấy tờ đô trong tay con vợ thằng Đậu , lắc đầu :
" Ở "lây" ngộ không nhận ngoại tệ,
"lị" phải mang sang tiệm vàng bên kia đường đổi lấy tiền
Việt..."
Con vợ thằng Đậu phải sang đường đổi tiền rồi quay lại ngân hàng móc túi ra tờ giấy
có tên bác Ba Phi đưa cho ông mập làm giấy tờ . Mãi chiều nó mới về tới nhà,
gọi ầm ĩ :
" Nội ơi, con gửi được tiền rồi nè..."
Bác Ba Phi khen rối rít :
" Giỏi...con này giỏi...mọi ngày cứ nói oan cho nó là ngẩn
ngơ với chậm chạp..."
Cô Út hỏi :
" Giấy hẹn đâu ?"
Con vợ thằng Đậu la lên :
" Í mền ôi, cô Út kêu con đi lấy giấy, con lấy cho cô Út
hẳn một cuốn sổ đây nè..."
Rồi nó móc cuốn sổ tiết kiệm đưa cho cô Út. Cô này mới liếc qua
đã kêu trời :
" Í mèn ôi, tao bảo
mày đi ngân hàng Citybank đóng tiền cho nội mày nhận giấy hẹn phỏng
vấn lãnh sự quán Mỹ kìa. Ai biểu mày nộp tiền tiết kiệm ? Mà đây đâu phải ngân
hàng Citybank, nó là ngân hàng Việt-Hoa kìa."
Con vợ thằng Đậu cãi :
" Ngân hàng nào là chả là ngân hàng ? Ngân hàng Việt –Hoa
cũng là ngân hàng chớ bộ. "
Cô Út thở dài :
“ Con này đúng hết thuốc chữa . Mày nói ngân hàng nào cũng
là ngân hàng thì tiền nào cũng là tiền chớ gì ? Vậy tao hỏi mày tờ trăm ngàn
tiền Việt có bằng tờ trăm đô la Mỹ không ?”
Con vợ thằng Đậu ra vẻ hiểu biết :
“ Bằng sao được mà bằng ? Tờ trăm đô con đổi được hai triệu tám
mươi ngàn tiền Việt lận ...”
Cô Út giật mình :
“ í chết mẹ, ai bảo mày đổi sang tiền Việt ?”
Con vợ thằng Đậu liến láu :
“ Ngân hàng họ yêu cầu chớ bộ. Họ bảo họ đâu có nhận tiền
Việt...”
Cô Út thở dài ngao ngán quay sang bác Ba Phi :
“ Đó...tía thấy chưa ? Con bảo nó một đằng nó làm một nẻo. Con
bảo nó đến Citibank đóng tiền cho tía đi phỏng vấn
nó lại mang đi gửi tiết kiệm. Kiểu này sáng mai con đành tự đi nộp vậy...”
Sáng hôm sau cô Út đi ngân hàng, đến trưa mang về tờ khai gồm
bao nhiêu khoản khiến bác Ba Phi hoa quả mắt.
Bác ca cẩm :
“ Đù má…Xin đi thăm con gái mà nó bắt khai lý lịch còn hơn cả
xin xóa đói giảm nghèo . Thôi tao chẳng đi nữa
...”
Cô Út giãy nảy :
“ Con đã nạp tiền vô ngân hàng rồi. Tía không đi coi như mất
không trăm rưởi đô la ...”
Bác Ba Phi đành mặc con gái hí hoáy khai
báo đủ thứ trong tờ
khai . Hoá ra cũng không phức tạp lắm, cứ lấy bên hộ chiếu chép sang là
được. Càng gần tới ngày phỏng vấn, cô Út càng hồi hộp. Cô bắt bác Phi
bớt
uống rượu, đi ngủ sớm, không đi đâu xa. Thằng Đậu muốn chuộc cái lỗi bữa
trước
say xỉn phá của cô Út tờ trăm đô nên tình nguyện chở bác Ba Phi lên
Sàigòn
phỏng vấn. Cô Út giãy nảy :
“ Í thôi thôi, để mày chở tuốt nội vô làng nướng Thủ Đức làm
vài xị đế thì bằng giết tao...”
Con vợ thằng Đậu cũng mon men tới xin lập công chuộc tội :
“ Cô Út cứ để con chở nội đi. Con đâu có nhậu nhẹt gì . Con
chở thẳng nội tới đó...”
Cô Út chắp tay vái dài :
“ Í thôi thôi, tao sợ cả hai vợ chồng nhà mày lắm rồi. Bữa đó
cứ để tao lo...”
Hôm đó ngay từ sáng sớm cô Út đã bắt bác
Ba Phi trở dậy sửa
soạn tinh tươm. Cô nói người Mỹ lịch sự lắm, khi ra mắt họ, mình phải
ăn mặc lịch sự, đầu tóc gọn ghẽ, chào
hỏi cởi mở mới mong gây thiện cảm để họ cấp VISA . Bởi vậy mấy hôm
trước cô Ut đã bắt bác Ba Phi đi cắt tóc, mua sơ mi, quần tây, cà vạt
mới. Giấy
hẹn 9 giờ sáng, mới 8 giờ cô Út đã đưa bác Ba Phi tới cổng lãnh sự quán
Mỹ Sàigòn. Chờ bác Ba Phi trình giấy vào bên trong cánh cửa sắt to đùng
, cô Út mới sang đường ngồi quán
cà phê. Một cô gái tóc tém từ đâu xà tới :
“ Chị ngồi chờ người nhà phỏng vấn xin visa ?”
Cô Út gật đầu im lặng. Co gái tóc tém láu táu :
“ Em cũng đang ngồi chờ má xin visa sang Mỹ thăm chị Hai nè. Í
mèn ôi, từ chối hai lần rồi, đây là lần thứ ba đó. Em biểu má em thôi đi nhưng
bả nhất định xin đi bằng được coi con
gái ăn ở sao ?”
Cô Út lo sợ :
“ Tưởng mấy ông bà già họ dễ cho đi chớ ? Có còn trẻ trung nữa đâu mà sợ ở lại bển
không về...”
Cô gái tóc tém lớn tiếng :
“ í lầm chết. Chính mấy ông bà già mới hay ở lại làm người nấu
nướng, dọn dẹp, trông trẻ cho mấy gia đình có tiền. Chị thấy ở VIỆT NAM
mấy ông bà già chỉ ăn nhờ con cháu thôi. Sang bển đi làm
giúp việc cho người ta vừa cơm ăn hai bữa vừa hàng tháng có tiền tươi khỏi đóng
thuế...”
Cô Út chợt nhớ bà chị họ
ở mãi trên Boston, hai vợ chồng cùng đi
làm tối ngày lại có hai con nhỏ chẳng biết xoay xở sao, may có người giới thiệu
một bà có tuổi nhưng tay chân còn cứng từ Việt Nam sang thăm họ hàng muốn ở lại đi làm vài ba năm kiếm ít
dấn vốn về quê dưỡng già. Thế là bà già được bà chị họ cô Út thuê mỗi tháng
ngàn rưởi đô la chỉ ở nhà quét dọn và
trông coi hai đứa nhỏ.
Cô tóc tém lại nói :
“ Phỏng vấn vầy khó lắm, 10 người nó đánh trượt tới 8,
9 …”
Cô Ut
lo sợ :
“ Sao khó vậy ?”
Cô tóc tém ra vẻ hiểu biết :
“ Thì nhân viên lãnh sự bao giờ chẳng nghĩ dân mình sang bển
rồi ở lại luôn. Chừng nào mình chứng minh ngược lại, thuyết phục mình quay về
thì họ mới OK…Em nghe người ta đồn ai mà
gặp được ông Mỹ chính gốc còn có cơ may , còn gặp vận xui, vớ phải cô Mỹ gốc
Hàn hay gốc Phi là rớt cái chắc. Mà nghe nói họ gài máy ghi âm với camera theo
dõi đó. Kỳ trươc có ông bị nó quay suốt
cả tiếng đồng hồ, sau nó cũng OK, cho giấy hẹn lấy VISA, ngờ đâu chả tức quá,
lúc đi ra cổng chưởi thề, “ĐM con Mỹ đen, hỏi gì hỏi kỹ vậy ”, nào
ngờ nó nghe được , gọi điện thoại, chặn ngay ngoài cổng, huỷ giấy hẹn mới ghê, thế là hư bột hư đường hết
trơn…”
Cô Ut
lè lưỡi :
“ Í mèn ôi, sao có người dại dột vậy. Mình đã đi xin thì phải
luỵ người ta chớ. Mà này, tôi hỏi thiệt, liệu ... đi cửa sau được không ?”
Cô tóc tém tròn mắt :
“ Cửa sau là sao ?”
“ Là … mình đưa phong bì ấy mà…có phong bì chắc nó OK …”
Cô tóc tém la chói lói :
“ Ay chớ…ấy chớ…Mỹ là không có cái vụ “hễ có phong bì là nó thanh kiu ” đâu. Luật nó nghiêm lắm, nhận
của ai cái gì dù chỉ cái kẹo thôi cũng bị đuổi việc ngay lập tức..”
Chuyện “không nhận phong bì” cô Ut ở bên Mỹ đã biết tỏng, nhưng
cô tưởng ở cái xứ này , công cũng biến thành quạ, Mỹ cũng … đòi phong bì , “gần mực thì đen” mà. Bởi
vậy cô đã dự tính nếu bác Ba Phi bị từ chối không được cấp VISA thì cô sẽ nhờ anh bạn luật sư ở Sàigòn
“chạy”…cửa sau, giờ nghe cô tóc tém nói vậy, cô thở ra, chán ngán :
“ Phải chi nó chịu ăn tiền cũng đỡ . Mất vài trăm đô
nhưng tía tôi được sang thăm Mỹ cũng đâu có sao.”
Cô tóc tém dài giọng:
“ Tôi nói chị nghe, nếu chịu mất tiền mà đi Mỹ được thì ở cái
đất Sàigòn này có cả ngàn người. Có bà nọ vợ ông Giám đốc đó, phỏng vấn
trượt lên trượt xuống vẫn xin phỏng vấn nữa, ba bốn lần rồi mà vẫn ham. Bả nói
giờ mất cả chục ngàn đô mà được giấy đi
thăm Mỹ bà vẫn chịu chi. Vài trăm đô ăn thua mẹ gì...”
Co Ut
thắc mắc :
“ Sao báo chí cứ nói cái gì không mua được bằng tiền thì cũng
vẫn mua được bằng nhiều tiền kia mà ?”
Cô tóc tém reo lên :
“ Chị ở Mỹ cũng biết câu này à ? Câu này của ông Năm
Cam ngày xưa, chỉ đúng với người Việt đằng mình thôi…”
Cô Út lắc đầu thở dài. Cô vén tay áo coi đồng hồ. Mãi gần trưa
bác Ba Phi mới xuất hiện ở cổng sắt. Nom bác đỏ mặt tía tai, mồ hôi mồ kê y như
cầy đồng giữa trưa . Cô Ut
vội vàng chạy tới, kéo bố vào quán cà phê, vừa quạt vừa hỏi dồn :
“ Sao tía ? Có được không tía?”
(còn
tiếp )
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-2.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 3)
Thứ bảy, ngày 22 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 3)
Thứ bảy, ngày 22 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
Bác Ba Phi cấm hút thuốc từ sáng, hít lấy hít để
điếu ZET vừa mồi, lên giọng ca cẩm :
“ Í mèn ôi, tưởng vào lãnh sự quán Mỹ ngồi phòng khách, có máy
lạnh, có xa lông, có nước COCA…Ai ngờ chẳng khác gì ngồi chờ mua vé bến ô tô. Nhà mái tôn, người đông như kiến,
chờ đợi chẳng khác gì nhận phát chẩn, nóng như cái lò bánh tráng mà chỉ có cái
quạt trần, mà khi phỏng vấn mình đâu có được ngồi, đứng ngoài như người mua vé
ô tô vậy, nhân viên sứ quán ngồi sau tấm kính dầy tổ chảng, nó hỏi câu nào mình
trả lời câu đó, không có nói ra ngoài
câu hỏi….”
Cô Út sốt ruột :
“ Vậy rồi nó hỏi tía sao ?”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Nó hỏi ông định ở Mỹ bao lâu ? Tao bảo lâu mau tuỳ con gái
tôi . Nó rảnh rang đưa thăm nhiều nơi thì lâu. Mà họ hàng nhà tôi ở bển cũng
đông, thế nào chẳng mời...”
Cô tóc tém chen ngang :
“ Bác trả lời vậy trượt vỏ chuối. Mỹ bao giờ cũng đòi cụ thể,
thăm Mỹ nhiêu ngày, từ ngày mấy đến ngày mấy...”
Cô Út bực mình :
“ Nó còn hỏi gì nữa không ?”
“ Còn nhiều mà con nhỏ phiên dịch nói tiếng Huế khó nghe quá
tao cứ cãi bừa...”
Cô tóc tém lại la lên :
“ Í chết mẹ...Vào đó mà bác cãi lại nhân viên sứ quán thì nó
đánh trượt .”
Cô tóc tém nhìn cái hộ chiếu trong tay bác Ba Phi , reo lên :
“ Thôi đúng rồi...nó đánh trượt bác rồi.”
Cố Út bực mình :
“ Tía tôi chưa nói sao cô biết ?”
Cô tóc tém láu táu :
“ Nó mà OK thì nó sẽ giữ lại hộ chiếu in dấu VISA vào đó
và cho mình cái giấy hẹn. Còn từ chối
thì nó trả hộ chiếu liền...”
Cô Ut
quay sang hỏi bố :
“ Vậy họ trả lời tía sao ?”
Bác Ba Phi lắc quày quạy :
“ Nó cứ “mô rứa …mô rửa…” vào tai mà tao đâu có biết nó nói gì
?”
Cô gái tóc tém cười :
“ Bác có nghe thấy ông Mỹ nói :”si iu ờ ghên” không ?”
Bác Ba Phi lắc quày quạy :
“ Tao thấy chả eo eo như mèo kêu, đâu biết chả nói gì ?”
“ “Si iu ờ ghên” là hẹn gặp lại đó bác !”
Bác ba Phi lắc đầu :
“ Không , không thấy ờ ghên ờ gheo gì hết. Chỉ thấy con nhỏ đưa
tao cái hộ chiếu, nói cái gì đó, rồi vẫy tay ra hiệu tao đi...À … nó có nói
buổi phỏng vấn đã kết thúc...”
Cô Ut
thở dài:
“ Vậy chắc nó đánh trượt tía rồi...”
Cô tóc tém đế theo :
“ Trượt là cái chắc ...”
Cô Út thở dài, cầm sổ hộ chiếu của bố mở ra tìm mãi chẳng thấy
dấu VISA đâu, chỉ thấy đóng dấu đỏ hàng chữ :” APPLICATION RECEIVED”. Cô tóc
tém reo lên :
“ Đó…nó đóng dấu vậy là nó từ chối đó...”
Bác Ba Phi quay sang hỏi con gái :
“ Nó không cấp VISA vậy có trả lại trăm rưởi đô không ?”
Cô tóc tém láu táu :
“ Sức mấy. Lần sau bác muốn xin phỏng vấn lại , bác vẫn phải
đóng nữa…”
Bác Ba Phi chưởi thề :
“ Con mẹ nó, người đông như kiến vậy, mỗi ngày nó thu của người
ta biết bao nhiêu tiền ! Vậy mà tao thấy phần nhiều bị nó trả lại hộ chiếu như
tao thôi. Có thấy mấy ai được giữ lại để cấp VISA đâu…”
Cô tóc tém bật cười :
“ Thôi đợi tháng sau, bác lên đây đóng trăm rưởi đô la để
xin phỏng vấn nữa , biết đâu lần sau có
cơ may…”
Bác Ba Phi nổi tự ái :
“ Thôi thôi, có dư tiền tao cũng chẳng thèm. Trăm rưởi đô đổi
ra cả ba triệu mấy bạc chứ đâu có ít .Vậy mà nó nuốt không của người ta. Thôi
về, không đi Mỹ Mẽo gì nữa…”
Cô Út đành vẫy taxi đưa
bố về nhà. Vừa tới cửa vợ chồng thằng Đậu mừng rỡ chạy ra đón, reo to :
“ Hoan hô nội sắp đi Mỹ....”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Mỹ Mẽo cái con mẹ mày. Từ nay tao cấm, tao cấm...tao không có
đi đâu hết...”
Vợ chồng thằng Đậu cụt cả hứng im thin thít. Mãi tối, chờ bác
Ba Phi vào phòng ngủ rồi, hai đứa mới hỏi cô Út :
“ Làm sao nội nổi đoá lên vầy cô Út ?”
Cô Út liếc vào trong, yên tâm bố đã ngủ, mới thì thào:
“ Mỹ nó từ chối không cấp visa cho nội . Nội đang bực chuyện
đó, không đứa nào được nhắc tới nữa...”
Mấy hôm sau, cô Út đi taxi lên Sàigòn để bay về Mỹ. Cả nhà ra
tiễn tận sân bay Tân Sơn Nhứt. Trước khi vào phòng cách ly lên máy bay, cô bảo
bác Ba Phi :
“Tía yên tâm, sớm muộn gì
con sẽ cũng đưa tía đi thăm Mỹ một phen...”
Chuyện đi thăm Mỹ của bác Ba Phi coi như đã “chìm xuồng”. Ai
nhắc tới, bác lại ca cẩm :
“ Lớn đầu mà dại ...mất toi máy triệu bạc chẳng ích gì ...”
Mãi hai năm sau, cô Út mới lại về Việt Nam.
Lần này cô bảo bác Ba Phi :
" Chồng con mới xin được cho tía cái giấy Công ty của ảnh
mời sang Mỹ tham quan nhà máy..."
Bác Ba Phi giãy nảy :
" Í thôi thôi...tao ngán tới lãnh sự quán phỏng vấn phỏng
véo quá rồi. Tốn tiền vô ích. Mà tao nghe nói ai đã bị từ chối thì lần sau nó
cũng từ chối luôn, chỉ tổ mất tiền toi ..."
Con vợ thằng Đậu đứng bên, hít hà :
" Í chèn ơi, mỗi ngày cả mấy trăm người tới xin phỏng vấn,
vậy mỗi ngày nó lời cả mấy chục ngàn đôla ..."
Cô Út lắc đầu :
" Nhằm nhò gì. Số đó với Mỹ chỉ bàng tiền lẻ. Mà kỳ này
chắc ăn rồi tía. Chồng con là kỹ sư Mỹ
làm ở Công ty chế tạo máy bay, uy tín lớn lắm. Nó mời thì nhất định lãnh sự
quán phải cho tía đi."
Bác Ba Phi vẫn khăng khăng :
" Chèn đéc ơi, chồng mày tiếng Mỹ, tao tiếng Việt , bố vợ
con rể kẻ nói xuôi người nói ngược, gặp
nhau trò chuyện làm sao ?”
Cô Út cười rũ :
“ Tía yên tâm , có con phiên dịch. Mà chồng con hiền khô à ?
Bảo gì cũng gật, nói gì cũng cười .”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Vậy hoá ra chồng mày là cái bị thịt hả ? Đàn ông như cột cái
trong nhà , phải biết cầm cương lèo lái mọi việc chớ lại bảo gì cũng gật, nói
gì cũng cười thì làm chủ gia đình sao ?”
Cô Út cười phá :
“ Oh My God...Xưa rồi
tía... Cái thời đàn ông làm chủ gia đình xưa rồi. Bây giờ bình đẳng, cộng đồng
trách nhiệm, cùng lo, cùng làm... Ở Mỹ nhiều cặp vợ chồng còn có tài khoản
riêng nữa kìa ?”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ Vậy hồn ai nấy giữ à ? Vậy mà cũng gọi vợ chồng ?”
“ Xã hội văn minh nó vậy đó tía. Không có cái kiểu chồng chuá
vợ tôi như ở Việt Nam
đâu. Mà thôi ... không cãi lý với tía nữa. Tía sửa soạn mấy hôm nữa đi phỏng
vấn lấy VISA..."
Bác Ba Phi nín lặng. Vậy là bác đã chịu nghe theo lời cô Út
rồi. Hôm sau cô lên Sàigòn đóng 150 USD
cho City
Bank lấy giấy hẹn cho bác Ba Phi. Lần này chắc mẩm cũng trượt vỏ chuối nên
chẳng thiết sửa sang tóc tai, đánh bộ bà ba xuềnh xoàng ra mắt nhân viên lãnh
sự.
Vậy nhưng khác lần trước, lần này ông Mỹ mới đọc qua thư mời
của Công ty chế tạo máy bay đã cười thân thiện rồi. Sang phần phỏng vấn, ông ta
hỏi tên con rể bác Ba Phi là gì, mặc dầu đã được cô Út dặn dò kỹ lưỡng, nhưng
cuống quá, quên béng mất, bác đáp bừa :
" Mì tôm..."
Cô phiên dịch cười rú.
Ông Mỹ chắc cũng rành tiếng Việt lắm cũng bật cười. Cô phiên dịch cười xong,
nhắc bác :
" Bác đọc ngược lại đi...mì tôm đọc ngược lại là
gì..."
Bác Ba Phi vỗ trán :
" À phải rồi...tôm mì..."
Ông Mỹ gật gật :
" Tommy...OK...Tommy..."
Nói xong ông gõ lia lịa vào bàn phím máy tính , kẹp hộ chiếu
bác Ba Phi vào tập hồ sơ cất vào góc bàn rồi đưa cho bác cái giấy hẹn. Cô phiên
dịch thấy bác cầm mảnh giấy cứ đứng tần ngần , vội nhắc :
" Bác xong rồi...bác được cấp VISA đi thăm Mỹ rồi..."
Bác Ba Phi chợt sướng run cả người. ừa...có vậy chớ...hoá ra
cái lão Mỹ này cũng biết điều. Nghĩ vậy, bác dõng dạc :
" Méc xì bố cu..."
Cô phiên dịch sửa lại :
" Vào đây không được nói tiếng Pháp, nói tiếng Anh
"thánh kiu” kìa ."
Hoá ra người Pháp đã đi khỏi Việt Nam
từ tám đời mà vẫn còn để lại dấu tích trong người già như bác Ba Phi.
Tin bác Ba Phi đã có VISA đi Mỹ, chỉ hôm trước hôm sau, đã bay
khắp các quán cà phê, các bàn bi da trong xóm. Người thì bảo thôi từ nay không
còn được thấy bác ngồi ngất ngưởng quán nhậu giữa làng, lai rai ba xị đế với
trái cóc chấm mắm quẹt nữa, bác sang Mỹ sướng bằng lên tiên sức mấy bác về .
Người nói ngược lại, sang bển bác Ba Phi giỏi lắm ở được một tuần, xe hơi chẳng
biết lái, vợ chồng con cái nhà cô Út sớm tối vắng nhà, suốt ngày đêm ru rú
trong phòng, mở tivi coi thì lại không biết tiếng Anh, cải lương chẳng có ,
đánh cờ là cái món bác rất ham cũng không , sống vầy buồn chết sống sao được .
Có lần con vợ thằng Đậu ra chợ mua đủ các thứ khô cá mòi, cá
đuối, cá lóc, cá kèo; mấy chị bán hàng xúm lại hỏi :
" Bộ nhà mày sửa soạn chạy lụt sao mua lắm khô vậy mầy ?"
Con vợ thằng Đậu vênh
mặt :
" Lụt đâu lụt ! Tôi mua cho nội mang đi Mỹ đó..."
Chị bán hàng tròn mắt :
" Ghê quá ta ! Bộ ở bển không có khô cá sao ?"
Con vợ thằng Đậu dài giọng :
" Ở bển gì cũng có hết . Nhưng cô Út bảo người ta lo lên
gân máu nên kiêng ăn mặn, không ai dám
ăn khô cá hết. Bởi vậy nội tôi sợ kiếm không ra mới bắt tôi mua để ổng mang đi
chắc ăn."
" Ra vậy, mày phải mua cho nội mày cả mắm nữa, tao thấy
ổng khoái ba cái món đó lắm....".
Con vợ thằng Đậu gật đầu :
" Có chớ...mắm cá trích, mắm cá cơm, mắm tôm chua, mắm bồ
hóc...gì cũng mua hết ..."
Ôi chao ôi con vợ thằng Đậu chở về hai cái sọt to tổ chảng toàn
là khô cá với mắm làm bác Ba Phi la làng :
" í trời ôi, sao mày mua nhiều dữ vậy , bộ mày tưởng tao
sang mở tiệm đồ khô ở Mỹ sao ?"
" Cô Út bảo con mua chớ bộ..."
" Mua thì phải rồi, nhưng mua mỗi thứ chừng nửa ký đủ
rồi..."
Con vợ thằng Đậu gân cổ lên cãi :
" Cô Út đưa tờ trăm đô, đổi cho tiệm vàng bà Cả Mập được
những hai triệu tám mươi lăm đồng lận. Bởi vậy mua được ngần này phải
rồi..."
Cô Út thở hắt ra :
" Mua mỗi thứ một ít được rồi, còn dư tiền cầm về. Tao có
bảo mày mua bằng hết cả tờ trăm đô đâu..."
Bác Ba Phi quát :
" Mày còn cãi nữa hả ? Mày có chạy ra chợ mua cho tao cái
thùng gỗ không ? Nhớ mua cái thùng lớn nghen ?"
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-3.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 4)
Thứ ba, ngày 25 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 4)
Thứ ba, ngày 25 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
Cô Út ngạc nhiên :
" Mình xài va li
túi xách được rồi, mua thùng gỗ làm gì tía ?"
Bác Ba Phi dõng dạc :
" Tao đựng quà cho thằng rể Mỹ. Nó mời mình sang chẳng lẽ
tay không ? Phải có quà gì thật đặc biệt chớ ?"
Cô Út vui vẻ :
" Tía nghĩ vậy "very
good" nhưng tía tính quà gì vậy ?"
" Tao đã kiếm cho nó được
món quà này hiếm có lắm, đáng mặt Việt Nam
lắm..."
Bác Ba Phi vào buồng trong lễ mễ khiêng ra một con khỉ nhồi
bông lớn bằng đứa bé con. Ôi chao ôi, con khỉ còn nguyên con được tạo dáng ngồi
nom như còn sống, nếu không nhìn vào đôi mắt thuỷ tinh khó nhận ra nó chỉ là
cái xác khô.
Cô Út kinh hãi :
" Oh My God...tía kiếm đâu ra cái của rùng rợn này ?"
Bác Ba Phi tự hào :
" Năm ngoái tao phải vô miệt rừng Cà Mâu tìm cánh thợ săn
mới mua được đó. Lại phải chở về lò nhồi
bông thú.Mang con khỉ này sang bển trưng
phòng khách chắc thằng chồng mày thích lắm ?"
Cô Út la lên :
" Không được đâu tía. Mang sang bển hội animal right người ta kiện chết sặc máu..."
" Mày nói cái Hội gì ?"
" Là Hội bảo vệ quyền của loài vật đó..."
Con vợ thằng Đậu cười rinh rích :
" Bộ con chó con mèo cũng có quyền sao...ở bển ăn no mặc
đẹp sanh nhiều chuyện quá ta..."
Cô Út trừng mắt:
“ Con gì thì cũng biết vui biết buồn, biết đau...giờ tao lôi
mày ra cắt tiết như cắt tiết gà mày chịu không ?”
Con vợ thằng Đậu rụt cả cổ lại , la oai oái :
“ Í mèn ôi, ghê quá, ghê quá... ”
Cô Út doạ :
“ Vậy đó... sát sanh tội nặng lắm đó , kiếp sau đầy xuống địa
ngục quỷ sứ nó cắt cổ mày luôn...”
Thằng Đậu nhảy vào bênh vợ :
“ Cô Út nói không sai . Có điều không sát sanh mình nuôi gà làm
gì ?”
Cô Út bực mình :
“ Thì ai bảo mày nuôi...mà lỡ nuôi thì phóng sanh hết đi...”
Con vợ thằng Đậu la lên :
“ Í mèn ôi... cả nhà con sống bằng đàn gà đó cô. Phóng sanh rồi
lấy gì đong gạo. Mà năm ngoái cúm gà người ta chôn sống cả ngàn con gà
kìa...Vậy họ có tội không cô Út ?”
Cô Út trợn mắt :
“ Không chôn nó thành dịch chết người sao? Ở Mỹ khi có dịch bò
điên người ta cũng giết cả trăm con kìa...”
Con vợ thằng Đậu trố mắt
:
“ Vậy mấy ông Mỹ không sợ phải tội sao ?”
Cô Út giảng giải :
“ Tội sao được ? Người ta giết bò bằng điện chớ có chôn sống
như người Việt mình đâu. Giết bằng điện, bò nó chết nhanh nên không đau...”
Con vợ thằng Đậu cười hích hích :
“ Bộ cô Út có phải bò đâu mà biết nó chết nhanh không đau ?”
Cô Út giận đỏ tía tai, bác Ba Phi vội quát :
“ Con vợ thằng Đậu kia... mày có im mồm đi không ? Biết cái gì
mà cãi ? Cô Út đi khắp năm châu bốn biển lại sống tận bên Mỹ không hiểu biết
hơn mày cả đời rúc xó vườn sao ? “
Con vợ thằng Đậu bị ông nội quát, tức mình nguây nguẩy xuống
bếp. Nó quay qua quay lại, mặt đỏ tía tai lôi ngay cái bu gà trong góc ra thả
con gà mái tơ ra ngoài sân. Thằng Đậu đứng cửa bếp nhìn thấy, la chói lói :
“ ủa ? Sao mày dám thả con gà nội mới mua tối nay nấu cháo cho cô Út ?”
Con vợ thằng Đậu gân cổ
cãi :
“ Cổ có ăn thịt gà đâu mà nấu ?”
“ Ăn chớ sao không ? Hôm rồi cổ chẳng ăn gà quay nội mua trên
Sàigòn về là gì ?”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ :
“ Bữa nay hết ăn rồi. Cổ sợ sát sanh mà. Bộ anh hổng nghe cổ
mới nói à ?”
Thằng Đậu la lên :
“ Chèn đéc ôi...sao mày ngu lâu quá vậy ? Tao cắt cổ gà thì tao
chịu tội chớ phải cổ đâu mà cổ lo sát sanh ?”
Bác Ba Phi nghe cãi nhau, chạy xuống quát :
“ Thôi thôi, không cãi nhau nữa. Thằng Đậu phóng xe về Sàigòn
vô siêu thị mua gà làm sẵn tối nấu cháo cho cô Út...”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ :
“ Việc gì phải về Saigòn ? Cứ ra chợ huyện khối gà, trỏ tay vô
con nào là nó cắt tiết ngay cho mình con đó, vừa rẻ lại vừa tươi ngon...”
Thằng Đậu quát :
“ Lại ngu nữa.Gà làm sẵn vô bịch khác, gà đang sống mang cắt cổ
khác. ...”
“ Khác đâu mà khác ? Đằng nào cũng mang gà ra cắt tiết ...khác
chỗ nào ?”
Thằng Đậu rền rĩ :
“ Í mèn ôi... con này lại ngu nữa rồi ! Một đằng là khuất mắt
trông coi, một đằng nó cắt cổ gà ngay trước mũi mình...khác nhiều lắm chớ…”
Cô Út bất chợt bước tới. Từ nãy cô đã nghe hết cuộc cãi vã giữa
hai vợ chồng thằng Đậu. Cô lên giọng dàn hoà :
“ Thôi thôi, khỏi cãi nhau, khỏi mua gà, cholesterol nhiều lắm
, vả lại buổi tối cô chỉ uống sữa đậu nành thôi, hổng ăn gì đâu. Mà ở Mỹ gà làm
sẵn vô bịch có 8 USD một con, còn gà giết tại chỗ giá những 10 USD một con lận.
Hai loại có khác nhau đó....”
Món gà sau vụ rắc rối đó trở thành món “nhạy cảm”, thằng Đậu
không dám mua cho cô Út ăn nữa, gã đang vò đầu bứt tai nghĩ coi nên đãi cô Út
món gì bất ngờ cô nhận điện khẩn chồng đòi về ngay có việc gấp. Cô vội vàng đổi
vé đi ngay không kịp chờ bác Ba Phi . Trước lúc đi cô dặn lại :
“ Con phải đi trước, tuần tới tía đi sau vậy. Tía cần nhớ đừng
có mang các thứ nước lên máy bay , tỷ như nước mắm, nước tương , nước giải
khát… Nó cấm tiệt đó...”
Bác Ba Phi lo lắng :
“Mang rượu có được không ?”
“ Không được...rượu cũng
là chất lỏng, cấm đó...”
“ Vậy ngồi máy bay đi Mỹ hết mấy tiếng ?”
“ Từ Sàigòn bay đi Hồng Kông hết 3 tiếng, chờ 5 tiếng, bay tới
Los Angeles hết 14 tiếng nữa , coi như mất nguyên một ngày một đêm...”
Bác Ba Phi la lên :
“ í mèn ôi...suốt một ngày một đêm không có giọt rượu nào ,
chết tao rồi...”
Cô Út an ủi :
“ Tía chịu khó. Xuống phi trường con cầm sẵn chai rượu đón tía...lúc đó tía tha hồ uống ...”
Bác Ba Phi vỗ trán như chợt nhớ ra :
“ Suýt nữa tao quên. Nghe nói vô làm thủ tục ở sân bay Tấn Sơn
Nhất mình phải kẹp tờ 10 đô la vào hộ chiếu thì công an nó mới cho đi . Vậy tao
kẹp tiền Việt được không ?”
Cô Út la lên :
“ Chớ...tía chớ có làm vậy...tía có phải Việt kiều đâu...tía là
Việt cộng mà…ngộ nhỡ công an họ lập biên bản hối lộ cán bộ Nhà nước thì
nguy...”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tao không phải Việt
kiều hẳn rồi, mà tao cũng có là Việt cộng đâu, tao là … người Việt đằng mình kìa.”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ nói leo :
“Đằng mình đằng nó gì qua cửa quan cũng phải phong bì . Bữa
trước con lên xã lấy sổ đỏ vườn nhà đó, cha địa chánh nói sổ thì có rồi nhưng
phải làm thủ tục…”
Cô Út ngơ ngác :
“ Thủ tục gì ?”
Thằng Đậu cười lớn :
“ Thủ tục “đầu tiên” tức
“tiền đâu” đó cô Út.”
Cô Út gạt đi :
“ Ở đâu con hổng biết, nhưng ra sân bay, người như tía khỏi kẹp
tiền vô hộ chiếu…Tía khỏi lo, con đã
viết sẵn cái bảng có tên sân bay Los Angeles, khi máy bay hạ xuống Hồng
Kông tía cứ chìa cái bảng ra hỏi người ta khắc chỉ cho tía…”
Cô Út lại cẩn thận dậy bác Ba Phi một số câu tiếng Anh thông
thường như “dét” (yes), “nô” (no) , “só dì” (sorry) ,“thánh kêu” (thank you),
…nhưng chỉ được dăm ba câu là bác Ba Phi
đã la toáng lên “nhức đầu, nhức đầu”. Cô Út về Mỹ rồi, con vợ thằng Đậu cứ luôn
miệng trêu bác Ba Phi :
“ Só dì…thánh kêu…Nội thuộc chưa ?”
Thằng Đậu sai vợ đi mua rượu về nhậu , thấy cô ta cứ lần chần ,
sốt ruột vọt miệng chửi :
“ Thánh kêu …thánh kêu con mẹ mày…có nhanh lên đi mua rượu cho
nội nhậu không ?”
Sau cùng cũng tới ngày bác ba Phi lên đường. Mặc dầu 12 giờ máy
bay mới cất cánh nhưng từ sáng sớm một chiếc xe taxi đã ghé đầu xóm chờ đợi.
Đúng theo đúng cô Út dặn, bác Ba Phi thắt cà vạt, mặc com lê, đi giày đen, tay
xách va li, vừa bước ra cửa, bà con lối xóm đứng chờ coi vỗ tay rần rần :
“ Í mèn ôi, bác Ba Phi thành Việt kiều rồi tụi bay ơi …”
“ Oách hơn cả Việt kiều ấy chớ…Bác Ba Phi đi kỳ này phải trổ
hết tài nói dóc cho Mỹ nó biết tay nghen!”
Thằng Đậu trợn mắt :
“ Nói dóc hồi nào ? Nội tôi xưa nay toàn nói thiệt nói dóc hồi
nào ?”
Bà con cười ầm ầm :
“ Nội mày không có cái món đặc sản “nói dóc” thì sao thành “thương hiệu” bác Ba Phi cả xứ
ai cũng biết ?”
Thằng Đậu cười hề hề xách va li bỏ cốp. Bác Ba Phi hùng dũng
bước tới, trước khi leo lên xe bác vẫy tay :
“ Chào hết bà con, tôi đi thăm Mỹ …”
Xe nổ máy xịt khói ra đít. Chợt con vợ thằng Đậu hốt hoảng, tay
xách cái bảng cô Út viết cho bác ba Phi
chạy theo la toáng :
“ Nội ơi… quên nè…nội ơi…quên nè…”
Con vợ thằng Đậu lạch bạch chạy theo không kịp đành đứng
thuỗn tay cầm cái bảng cô Út viết chữ
LOS ANGELÈS khóc hu hu lo nội nó không có cái bảng này liệu
người ta có cho lên máy bay ?
Bà Tư hàng xóm chạy tới
:
“Nội mày quên cái giấy gì mà mày khóc như nội mày chết vậy ?”
Con vợ thằng Đậu nức nở :
“ Cái giấy này quan trọng lắm , phải có cái giấy này Mỹ nó mới
cho vô nước nó…”
Bà Tư xem đi xem lại cái bảng rồi lắc đầu :
“ Không khéo lộn rồi…giấy này mang tên ông Mỹ chớ không phải
tên nội mày…”
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-4.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 5)
Thứ bảy, ngày 29 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 5)
Thứ bảy, ngày 29 tháng mười hai năm 2012
(tiếp theo)
Bà Tư xem đi xem lại lắc đầu :
“ Không khéo lộn …giấy này mang tên ông Mỹ chớ không phải tên
nội mày…”
Con vợ thằng Đậu ra vẻ hiểu biết :
“ Vậy dì hổng biết gì hết trơn. Ai sang Mỹ cũng phải đổi tên Mỹ
hết. Như cô Út nhà con cũng phải đổi tên thành …cái gì …cái gì …Bê Bò đó…”
Bà Tư tròn mắt:
“ Sao kỳ vậy ? Sao người lại lấy tên là “Bò”.
Con vợ thằng Đậu cao giọng ra vẻ hiểu biết :
“ Vậy mới gọi là Mỹ…nghe cô Út kể cả bò cả chó đều cho vô cái
Hội gì kỳ lắm…”
Bà Tư lắc đầu không tin :
“ Mày nghe lộn sao chớ … ai lại lấy tên “Bò” bao giờ ?
Con vợ thằng Đậu quả quyết :
“ Cháu nghe cô Út nói rõ ràng mà. Cổ bảo tên cổ là Bê “bò” chứ
không phải B “phở”…”. Rõ nhiều chuyện phải không dì ? ”Bò” với “phở” tên nào
chả là tên…”
Vừa lúc đó thằng Đậu ở
đâu hớt hải chạy tới :
“ Tao nghe nói nội để quên giấy tờ ? Phải hộ chiếu không ?
Í chết mẹ, quên hộ chiếu sao lên máy bay
?”
Con vợ thằng Đậu mừng rỡ
:
“ May anh Đậu về kịp. Giờ phải phóng xe đuổi theo đưa nội không thì nó đuổi nội về…”
Thằng Đậu giật vội cái bảng trong tay vợ , leo lên xe nổ máy
rầm rầm. Con vợ vội nhảy ngay lên sau xe đòi đi theo bị thằng Đậu đuổi :
“ Để tao đi một mình
dzọt cho lẹ…dắt díu nhau lỡ việc …”
Nói rồi nó cắm đầu cắm cổ phóng xe trực chỉ Sàigòn tới sân bay
Tân Sơn Nhất. May quá, bác Ba Phi còn rồng rắn xếp hàng làm thủ tục. Thằng Đậu
gửi xe máy xong phóng tới :
“ Nội ơi…nội quên hộ chiếu nè…”
Bác Ba Phi ruột gan nóng như lửa không hiểu có trót lọt lên máy
bay không, giật mình :
“ Hộ chiếu nào ? Hộ chiếu tao đang cầm trong tay với vé máy bay
đây . Quên hồi nào ?”
Thằng Đậu vội đưa ra cái
bảng, bác Ba Phi vỗ trán nhớ ra nhưng lại nhớ lộn :
“ À phải rồi…cái bảng này con Út nó viết cho tao lúc sắp lên
máy bay thì giương lên cho người ta biết…không phải hộ chiếu…”
Thằng Đậu càu nhàu :
“ Vậy mà con vợ con nó bảo nội quên hộ chiếu làm con phóng xe
muốn chết, may không chui gầm ô tô…”
Bác Ba Phi mắng :
“ Mày đúng thằng hậu đậu. Nếu bữa nay mày ăn bánh xe ô tô thì
tao mất chuyến đi Mỹ thăm con Út…”
Thằng Đậu cãi :
“ Tại nội chớ ? Nội cứ chờ con về đưa đi thì đâu có quên thứ
này thứ kia ?”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Chờ mày hả ? Chờ mày tới sáng mai hả ? Mày đã ngồi vào bàn
nhậu thì máy bay nó bay tới Mỹ rồi may ra mày mới đứng dậy ”
Hai ông cháu mải cãi nhau , dòng người xếp hàng đã đưa bác Ba
Phi tới quầy thủ tục . Trước khi vào khu cách ly, bác Ba Phi móc túi đưa cho
thằng Đậu tờ một trăm tiền Việt, căn dặn :
“ Con Út dặn tao từ lúc này chỉ tiêu tiền Mỹ thôi. Còn tờ tiền
Việt này cho mày cầm về đi nhậu !”
Thằng Đậu nhét tiền vào túi, nước mắt vòng quanh :
“ Nội đi nhớ về nghen nội!”
Bác Ba Phi cười lớn :
“ Nhất định tao phải về chớ ở bển làm chi ?”
“Con nghe nhiều người sang bển sướng quá ở lại làm công dân Mỹ
luôn .”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Đó là tụi trẻ kìa. Tao già , chân run gối mỏi , còn làm
được trò trống gì mà Mỹ nó chứa ?”
Bác Ba Phi vẫy tay chào thằng Đậu , bước tới trình giấy rồi xăm
xăm đi qua máy soi. Tít, tít, tít…cô nhân viên an ninh kêu lên :
“ Bác phải bỏ hết những gì là kim loại trong người ra để vào
cái giỏ rồi cho qua máy soi bên kia…”
Quái lạ, bác Ba Phi đã
lôi hết nào đồng hồ, nào hộp quẹt, nào chùm chìa khoá, túi quần túi áo tuyệt
nhiên không có gì nữa mà đi qua khung cửa máy kiểm tra vẫn cứ bíp bíp. Cô nhân viên an ninh đưa máy dò từng
chỗ khắp người bác Ba Phi cũng chẳng thấy gì. Bực thiệt, rõ tình ngay lý gian,
mình có mang súng ống, dao kéo gì đâu mà cái máy cứ nhắng lên ?
Chợt bác vỗ trán nhớ ra, kêu to :
“ Thôi phải rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi có mấy cái răng vàng ở mãi
bên trong…”
Nói rồi bác há mồm ra cho cô nhân viên an ninh coi. Cô này che
miệng cười rồi trả lại giấy tờ, ra hiệu cho bác đi tiếp.
Tới quầy xếp hàng chờ công an xuất nhập cảnh xét giấy, bác Ba
Phi trống ngực thùm thụp. Chỗ này nghe
cô Út kể Việt kiều ra vào vẫn phải nhét tờ mười đô vào hộ chiếu đây ? Không làm
“thủ tục đầu tiên” nó hành cho chết. Bác Ba Phi thấy tiếc đã đưa thằng Đậu tờ
trăm ngàn đồng tiền Việt. Biết vậy cứ giữ lại nhét vô hộ chiếu chắc ăn.
Vậy nhưng cô Út đã dặn “tía không phải Việt kiều, tía là Việt
cộng khỏi tiền bạc”, bác lại yên tâm. Bác không biết rằng chỉ nhìn mầu xanh
cuốn hộ chiếu người ta cũng thừa biết bác không phải Việt kiều. Bởi vậy bác
phục lăn cha công an chưa thèm coi đã
hỏi :
“ Bác đi Mỹ thăm thân hay đi công chuyện ?”
Ai chà, cha này giỏi thiệt, chưa coi hộ chiếu đã biết mình là
dân nội địa . Vậy càng tốt, càng khỏi mất tiền. Bác trả lời dõng dạc :
“ Tôi đi thăm con gái…con gái tôi là Việt kiều Mỹ…”
Người công an gật gật, rồi chỉ coi hình trong hộ chiếu so với
bác ba Phi ngoài đời, chẳng thèm ngó tới cái dấu visa tổ bố lãnh sự quán Mỹ
đóng trên hộ chiếu đã cộp dấu trả lại giấy tờ cho bác Ba Phi đi vào khu cách
ly. Bác nhẹ cả người. Thôi thế cầm chắc được đi thăm Mỹ rồi. Vào tới đây là hết
hỏi han giấy tờ, chỉ cầm thẻ lên máy bay nữa là xong.
Bác Ba Phi liếc đồng hồ,
còn những gần hai tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ bay, ghé phòng giải khát làm ly
cà phê cái đã. Bác bước vào gian phòng
xung quanh toàn kính, đèn đuốc sáng choang, mấy cô phục vụ tha thướt áo dài…gớm
gớm…quán phục vụ Việt kiều với người nước ngoài có khác…sang trọng, đẹp đẽ còn
hơn cả nhà khách Uỷ ban nhân dân tỉnh.
Bác Ba Phi chọn bàn trong góc, khoan khoái hít một hơi dài khí
máy lạnh rồi rút thuốc lá ra định mồi, cô tiếp viên xinh đẹp đã bước tới :
“ Cảm phiền bác ở đây không được hút thuốc .”
Bác Ba Phi trố mắt :
“ Bán cà phê mà không cho hút thuốc. Vậy hút ở đâu ?”
“Dạ ở đâu cháu không biết…ở đây thì không ạ. Thưa bác, dùng gì
?”
Cô tiếp viên đưa ra tờ thực đơn dày cộp in chữ gì loằng ngoằng.
Bác Ba Phi trả lại không coi, dõng dạc :
“ Một ly pặc xỉu đá !”
Đến lượt cô tiếp viên ngớ ra :
“ Pặc xỉu là cái gì ạ ?”
Bác Ba Phi cao giọng :
“ Pặc xỉu là gì mà không biết à? Vậy cô là người nước ngoài hay
người Việt đằng mình ? Pặc xỉu là cà phê sữa đó. Có điều nhiều sữa ít cà phê…”
Cô tiếp viên nín cười, mấy phút sau đã bưng lại chiếc ly pha lê
trong có cà phê sữa đặt trên cái khay bạc. Bác Ba Phi hít hà, chèn đéc ơi, sang
trọng, lịch sự đến thế này là hết cỡ…thợ mộc.
Bác lim dim tận hưởng “pặc xỉu” thơm phức trong chiếc ly pha lê
sang trọng , chợt nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ bay vội ra hiệu cho cô tiếp
viên tính tiền. Cô gái nở nụ cười thật tươi, uyển chuyển trên đôi giầy cao
gót, bưng tới cái khay bạc trên có quyển
sổ bìa da, gáy vàng.
Bác Ba Phi thầm reo lên, í mèn ôi, sổ tính tiền mà sang trọng,
đẹp đẽ hơn cả sổ vàng của Uỷ ban Nhân dân Phường. Bác so sánh vậy vì năm kia cô
Ut về chơi đúng dịp quyên góp bão lụt. Chẳng hiểu cô Út mới trúng cái mánh gì
bên Mỹ, cúng luôn ngàn đô, được ghi tên sổ vàng của Phường, bác Ba Phi nhờ vậy
cũng được đi theo tới văn phòng Uỷ ban, được tận mắt nhìn cuốn sổ vàng vẫn cất
kỹ trong tủ kính. Cuốn sổ đó đã đẹp nhưng so với cuốn sổ tính tiền này còn thua
. Bác Ba Phi mở sổ ra trong đó thấy một tờ giấy cáctông trắng muốt. Bác liếc qua rồi hỏi dõng dạc :
“ Ở đây các cô có lấy tiền Mỹ không ?”
Cô tiếp viên nở một nụ cười lành nghề :
“ Dạ có chớ ạ…cửa hàng quốc tế chúng cháu chỉ nhận ngoại tệ
thôi ạ..."
Bác Ba Phi reo lên :
" Hèn chi ...con gái tôi nó dặn vào phòng cách lý là chỉ
tiêu tiền đô thôi. Vậy 6000 ngàn đồng ly "pạc xỉu" này quy ra đô la
là bao nhiêu để tôi trả ?”
Cô gái ngạc nhiên :
“ Dạ bác coi lộn rồi ...Không phải sáu ngàn đồng Việt Nam …đây là 6 đôla Mỹ đấy ạ..”
Bác Ba Phi giật mình :
“ Cô nói cái gì ? 6 đô
la ly pặc xỉu này à ? Cô có nhầm không
đấy ?”
“ Dạ cháu không nhầm…trong bản tính tiền có ghi rõ dấy ạ…”
Bác Ba Phi rền rĩ :
“ Oi trời ôi… chưa ra khỏi nước mà nó đã cắt cổ tôi. 6 đôla ?
Tính ra tiền ta là trăm hai ly pạc xỉu
Bóc lột..bóc lột..”
Cho dù có than phiền sao đi nữa, bác Ba Phi cũng vẫn phải móc
hầu bao lấy ra tờ 10 đô la để nhận về 4 đô la tiền cắc.
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-5.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 6)
Thứ tư, ngày 02 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 6)
Thứ tư, ngày 02 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
Cô tiếp viên cười :
“ Bác ngồi phòng này là thành khách quốc tế rồi, 6 USD một
ly cà phê là rẻ đấy …:”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Lại còn rẻ ? Con gái tôi bên Mỹ cho mấy chục đô ăn
đường, chưa ra khỏi nước đã trấn lột mất 6 đô …”
Cô gái lên giọng an ủi :
“ Bác khỏi lo… lên máy bay ăn uống không mất tiền
, xuống sân bay Hồng Kông chờ đi tiếp , nếu khát bác mua chai nước có 7 đô thôi…”
Bác Ba Phi la lên :
“ Í thôi thôi…thà chịu khát còn hơn…ai đời một trăm bốn chục
ngàn chai nước trắng …uống vào
chắc chết…Thôi thôi không ăn uống gì nữa, tôi đi đây...”
Cô tiếp viên biết bác Ba Phi chưa xuất ngoại bao giờ nên nhiệt
tình chỉ dẫn :
" Bác cất hết giấy tờ đi chỉ cầm cái thẻ này thôi. Bác đi thẳng đến cửa số 16 xếp hàng
chờ lên máy bay..."
Bác Ba Phi vội vội vàng vàng xách túi bước đi, qua chỗ nào cũng
thấy người xếp hàng dằng dặc chẳng thấy cái cổng nào có số như cô tiếp tân dặn.
Bác tặc lưỡi xếp đại vào hàng người đang đứng sát nhau. Chà, toàn ăn mặc
sang trọng chắc Việt kiều đi Mỹ cả đây. Đứng chỗ này chắc ăn
rồi.
Bác Ba Phi yên trí xếp hàng. Rồi chợt nhớ lời cô Út dặn, bác
lấy ra tấm biển có hàng chữ Anh giơ cao . Người đi qua ngoái cả cổ lại nhìn. Có người che miệng tủm tỉm
cười, có người trố mắt tò mò. Cũng may không ai biết đó là bác Ba Phi , nếu
không đã xúm đông lại coi mặt .
Bác Ba Phi đang còn đứng ngó trước ngó sau, bỗng dưng cô
gái áo dài màu thiên thanh, nom qua cũng biết nhân viên hàng không . Cô gái
hớt hơ hớt hải chạy tới, trỏ cái bảng bác Ba Phi đang cầm :
" Có phải bác đi Mỹ không ?"
Bác Ba Phi toét miệng cười :
" Phải phải, đi Mỹ đây, sao cô biết ?"
" Thì bác cầm cái bảng đi LOS ANGELES kìa. Phải tên
bác là Phi không ?"
Bác Ba Phi kêu toáng :
" í chèn ôi, sao giỏi quá vậy ? Sao đoán tên tôi
đúng quá vậy ?"
Cô gái mừng rỡ :
" Người ta gọi tên bác ầm ĩ nãy giờ kìa ? Sao lại
xếp hàng ở chuyến bay đi Hàn Quốc ? Bác
đi ngay không lỡ giờ lên máy bay ..."
Hoá ra hành khách chuyến
bay đi Mỹ đã lên máy bay hết, còn mỗi bác xếp hàng đi... Hàn Quốc.
Bác vội vàng theo chân cô nhân viên hàng không, lập cập leo lên máy
bay. Vừa leo tới nơi, hành khách bên trong đã vỗ tay râm ran. Bác Ba Phi trợn
mắt hỏi cô tiếp viên hàng không :
" Họ vỗ tay chuyện gì đấy ? Có kết quả xổ số rồi hả ? Chắc
có người trúng cặp 32 phải không ?"
Cô tiếp viên cười cười :
" Không phải đâu...Họ vỗ tay bác đó... có bác lên máy bay
thì mới được cất cánh ..."
Bác Ba Phi tròn mắt :
" Lại thế nữa kìa ? Không lẽ tôi quan trọng vậy cà
?"
" Tại bác gửi hành lý rồi. Bác không đi máy bay cũng không
được bay..."
Bác Ba Phi ồ lên :
" À ra vậy ? Khách
hàng là Thượng Đế mà...Để mất hành lý của Thượng Đế đâu có được ?"
Một bà sồn sồn ngồi cạnh bác Ba Phi , bật cười :
" Chả phải nó lo bác mất hành lý đâu ? Nó sợ bác gài bom
vào đó rồi chuồn đi bom nổ cả máy bay chết mà bác không chết ..."
Bác Ba Phi lè lưỡi lắc đầu :
" Lại có đứa ác vậy ? Chắc nước nào ấy chớ ? Việt Nam
đâu ra đứa to gan vậy ?"
Máy bay lăn bánh. Cô
tiếp viên phải giúp bác Ba Phi thắt dây lưng. Bác cười cười :
" Thắt làm gì vướng . Máy bay đã rớt, thắt cũng chết không thắt cũng tan xác..."
Bà sồn sồn nói tiếng Bắc quay lang lườm bác Ba Phi :
" Phỉ thui cái miệng ông. Máy bay sắp bay lên trời ông lại
nói chuyện xui xẻo ?"
Bác Ba Phi chưa kịp nói , máy bay đã tăng tốc vút lên cao.
Bác chợt ù cả tai ù , ngực tức thở, miệng muốn ói.Thấy vậy, bà sồn sồn vội lục ra cái bịch ni lông :
" Cần thì bác ói vào đây...người ta làm sẵn cho hành
khách đó..."
Bác Ba Phi cầm cái túi nôn coi đi coi lại :
" Họ làm cái này hay nhỉ. Khỏi cần ống nhổ như các cụ ta .
Mà xài cái này uổng quá. Để khi cần tôi ói vào cái khăn tay được rồi..."
Bà sồn sồn la hoảng :
" Ấy chớ...ấy chớ...cần ói cứ ói vào cái túi này cho sạch.
Mình được phát miễn phí , khỏi trả
tiền mà bác phải lo..."
Chuyện qua chuyện lại, bác Ba Phi hết cả muốn ói. Cô tiếp viên
đẩy xe thức ăn tới mời :
" Thưa bác dùng gì ? Bánh mì ốp la hay là cơm chiên Dương
Châu ?"
Bác Ba Phi lắc đầu :
" Ăn khô khan vậy nuốt sao nổi. Cho tôi canh chua cá lóc,
cá kho tộ đi..."
Bà sồn sồn bật cười :
" Vậy bác quay lại Sàigòn vào quán cơm bà Cả Đọi tha hồ
gọi, lòng lợn mắm tôm, bún thịt nướng, gì cũng có hết..."
Bác Ba Phi cười hì hì :
" Ba thứ đó mang lên máy bay ngồi lai rai với ba xị đế thì
phải biết ... bằng lên 9 tầng mây..."
Bà sồn sồn vui vẻ:
" Thì cầu được ước thấy, bác đang trên 9 tầng mây đó
thôi..."
Quả thực bác Ba Phi ghé mắt nhìn qua ô kiếng thấy như đang bơi
giữa biển mây trắng. Ôi chao, đâu ra lắm
mây vậy, tầng tầng lớp lớp xa tít tắp, lặng lẽ, tịch mịch như trong cõi vĩnh
hằng khiến bác cứ tưởng mình đang rời bỏ trần gian bay lên cõi Phật.
Bất ngờ bà sồn sồn đập
tay :
" Kìa...cô ấy hỏi ông ăn gì ? Bánh mì ốp la hay cơm chiên
?"
Cô tiếp viên vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười chờ đợi. Bác Ba Phi chợt
nhớ tới ly pặc xỉu phòng cách ly sân bay, ấy chết, có mỗi ly pặc xỉu mà nó giã
6 đôla, vậy đĩa cơm chiên này chắc cả chục đôla, thôi thôi, để lát nữa ngót
bụng giở gói bánh tét ra ăn với chả chiên là được rồi. Nghĩ vậy bác lắc đầu :
" Tôi không ăn đâu , mới ăn còn no mà..."
Bà sồn sồn mách nước:
" Còn no thì để dành tới Hồng Kông ăn trong lúc chờ máy
bay..."
Bác Ba Phi nghe bùi tai, hỏi :
" Vậy bánh mì ốp la nhiêu ? Cơm chiên nhiêu
?"
Bà sồn sồn cười ngất :
" Bác khỏi lo trả tiền. Họ tính cả vào tiền vé máy bay rồi
..."
Bác Ba Phi reo lên :
" ủa vậy hả ? Vậy cho tôi cả bánh mì cả cơm chiên
..."
Bà sồn sồn cười to :
"í đâu được...hai món chọn một thôi chớ !"
Tất nhiên bác Ba Phi chọn cơm chiên . Vừa ăn bác vừa khen :
" Hoá ra trên máy bay cũng có nhà bếp. Cơm chiên nóng hôi
hổi..."
Cơm xong cô tiếp viên mang cà phê, trà nóng tới khiến
bác Ba Phi cứ tấm tắc :
"Chu đáo quá...đầy đủ quá...giờ hút
điếu thuốc nữa là nhất..."
Chưa nói xong bác đã rút trong túi bao thuốc Hoa Mai. Bà
sồn sồn hốt hoảng :
" Ấy chớ...ấy chớ...cấm hút thuốc trên máy bay..."
" Ủa vậy hả ? Vậy chết tôi rồi !"
Cơn thèm thuốc giàn giụa nước mắt. Bác ngáp lấy ngáp
để, rồi như không chịu nổi, bác quay sang bà sồn sồn :
" Nhà cầu đâu bà?"
Bà sồn sồn chỉ tay về phía đuôi máy bay:
" ở đằng kia nhưng đang có người ."
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
" Sao bà biết hay quá vậy ?"
" Thì có đèn báo kìa...Ông phải chờ thôi ."
Bác Ba Phi thì thào :
" Nếu tôi không đi tiêu đi tiểu thì có phải chờ không
?"
Bà sồn sồn tròn mắt :
" Không tiêu tiểu thì vô đó làm gì ?"
Bác Ba Phi ghé vào tai bà sồn sồn :
" Tôi nói nhỏ với bà thôi nha...tôi định vào đó hút điếu
thuốc ...không tiêu không tiểu gì hết trơn..."
Bà sồn sồn la lên :
" Í không được...bác hút thuốc khói bay ra ngoài họ biết
liền...phạt tiền nặng đó..."
Bác Ba Phi nghe nói tới phạt tiền , hoảng hồn , tịt hẳn cơn
thèm thuốc, vội vàng :
" Vậy thôi thôi...tôi không cần nhà cầu nữa..."
Bác Ba Phi đành nhắm mắt ngủ cho quên cơn thèm thuốc. Bác thiếp
đi lúc nào chẳng hay. Bác nằm mơ thấy đang ngồi nhà sai con vợ thằng Đậu đi mua
gói thuốc lá. Bác cứ chờ... chờ mãi mà không thấy nó mang thuốc về. Bác tức quá
chạy ra chợ tìm nó. Í mèn ôi, nó đang ngồi ăn hủ tiếu. Nhìn thấy bác nó nhe
răng ra cười rồi vội đưa cho bác bao thuốc lá. Bác châm một điếu hút lấy hút
để. Quá lạ rít mãi, rít mãi chẳng ra tý khói nào . Bác vừa nổi cáu thì bất
chợt bà sồn sồn đập tay vào vai làm bác tỉnh cả ngủ.
" Dậy...dậy đi ông...tới rồi kìa..."
Máy bay hạ xuống sân bay Hồng Kông. Bác
líu ríu theo mọi người qua chiếc cầu máy bay. Ôi chao ôi người đi
ngược, kẻ đi xuôi, rồi đèn đóm,
bảng biểu cứ hoa cả mắt. May có bà sồn sồn lôi tay đi không thì chẳng
biết đằng
nào mà lần. Hai người bước chân vào cái băng chuyền tự hành dành cho
người đi
bộ. Bác Ba Phi tính xăm xăm bước tiếp bị bà xồn xồn kéo lại :
" Khỏi bước, bác đứng tại chỗ tự khắc nó đưa đi !"
Bác Ba Phi tròn mắt :
"Tài vậy à ? Mình khỏi bước nó cũng đưa mình đi à ? Vậy
thì...sướng."
Bà sồn sồn tuy không đi tiếp cùng chuyến bay với bác Ba Phi
nhưng vẫn nhiệt tình dẫn bác tới tận hàng ghế khu ngồi chờ máy bay
đi Los Angles. Bà căn dặn :
" Bác cứ ngồi đây chờ, chừng nào họ gọi thì tới trình thẻ
lên máy bay. Mà còn lâu đó, gần hai tiếng đồng hồ lận."
Bác Ba Phi bịn rịn :
" Vậy bà không đi cùng với tôi ư ? Sao bảo cũng đi Mỹ
?"
" Phải rồi, cũng đi Mỹ nhưng ông xuống Los
Angeles còn tôi đi New York
kìa..."
Bác Ba Phi lắc đầu :
" Cùng đi Mỹ cả mà rắc rối quá ta?"
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-6.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 7)
Thứ bảy, ngày 05 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 7)
Thứ bảy, ngày 05 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
Bà sồn sồn đi rồi, bác Ba Phi cảm thấy
bơ vơ. Xung quanh
toàn tây trắng, tây đen, tây vàng . Họ ríu rít chuyện gì chẳng biết.
Bác giỏng tai nghe có ai nói tiếng Việt tới làm quen mà chẳng ma nào.
Miệng chợt nhạt
thếch. Í mèn ôi, tính ra quá nửa ngày chưa chút khói vào miệng . Chẳng
bù ở
nhà, cứ hết điếu này điếu khác, mỗi ngày chưa đốt hai gói coi như chưa
đã. Ngồi mãi chịu không thấu, bác xách túi lò mò theo hành lang rộng .
Chợt ông to
béo ăn mặc theo kiểu công nhân xe lửa, tay đẩy
thùng rác . Bác Ba Phi lại gần :
" Hút thuốc...hút thuốc được không ?"
Ông to béo trợn mắt, xổ ra tràng tiếng tây tiếng u ù cả
tai. Tức mình bác rút ngay điếu thuốc gắn vào mồm, ra vẻ thở ra khói, miệng rối
rít : "Ô kê...thuốc lá...thuốc lá...ô kê ?"
Ông to béo hiểu ra, bật cười xổ ra tràng
tiếng tàu vẫy bác đi theo . Ngoắt ngoéo mấy lối rẽ, tới căn buồng nhỏ,
che kín mít, bên ngoài vẽ điếu thuốc khói loằn ngoằn. Bác Ba Phi mừng
rỡ, đúng rồi, đúng chỗ hút
thuốc đây , bác rối rít " ô kê...ô kê " với ông to béo rồi
đẩy cửa vào. Mát rượi cả người,
quái lạ, năm sáu người ngồi trên dãy ghế bọc nỉ, anh nào anh nấy phì
phèo thuốc mà cấm thấy tí khói nào, cấm ngửi thấy mùi . Sao lạ vậy
cà ? Mặc kệ, mồi thuốc cái đã. Bác rít lấy rít để cho khói chui tận đáy
phổi. Còn chưa kịp phê, cô gái mặc váy ngắn tới đưa cho bác tờ bìa cứng
xí la xí lô gì đó. Hiểu rồi, giống phòng cách ly sân bay Sàigòn, muốn
ngồi đây
phải gọi một món đồ uống . Rồi chẳng cần ngó tờ menu, mà có ngó cũng
chẳng hiểu gì, bác dõng dạc lên tiếng :
" càphê...ô kê...càphê..."
Cô bán hàng xì xồ một thôi một hồi bác
cứ gật đầu
"ô kê...ô kê..." rối rít. Lát sau cô mang tới ly càphê mà mới ngửi thôi,
bác Ba Phi đã tỉnh cả người vì nó xộc lên mùi rượu thơm lựng. Ái
chà chà...nó pha cả rượu vào càphê đây...mà sao nó biết mình khoái rượu
nhỉ ?
Tài thiệt, bán hàng vậy mới siêu , rõ cả gan ruột Thượng Đế. Bác Ba Phi
phì phèo thuốc, nhấm nháp ly càphê pha rượu ngất ngưởng trong
phòng máy lạnh tưởng lên Niết Bàn cũng chỉ sướng tới đó.
Cạn ly càphê, đốt liền ba điếu thuốc,
bác Ba Phi lâng lâng, chân nọ đá chân kia, liêu xiêu bước khỏi phòng.
Bác vừa chạm tay
vào cánh cửa, cô bán hàng xinh đẹp đã xuất hiện , miệng lại líu lo.
Bác Ba Phi giật thót . À phải , suýt quên trả tiền. Nhưng bao nhiêu
? Cô ta lại ríu rít , hai ngón tay ra hiệu lia lịa. Bác Ba Phi tức mình
rút ngay cả xấp tiền, xoè ra từng tờ cho cô ta chọn. Cô gái
cười cười rút ngay một tờ rồi "thank you...thank you " rồi rít. Bác
Ba Phi choáng váng cả người. Í mèn ôi, nó vừa lấy của bác tờ 10 đô
la...10 đôla
một ly cà phê có pha tý rượu. Mẹ kiếp, đúng tư bản bóc lột.
Bác Ba Phi vừa đi vừa chửi làu bàu. Í da…10 đô la đổi ra tiền
ta 200 ngàn lận. Ở nhà chỉ 8 ngàn mua được lít rượu đế nhậu quắc cần
câu. 200 ngàn mua được cả can 20 lít lận.
Hèn chi mấy cha cựu chiến binh trong xóm cứ ngồi lại là nói chuyện tư
bản bóc lột. Có đi ra ngoài mới thấy nó bóc lột tới xương tuỷ thiệt. Thôi từ
nay cho tới khi gặp cô Ut nhất thiết không ăn uống gì cho nó hết cơ hội bóc lột.
Bác Ba Phi lếch thếch đi qua cái bồn
nước ở đó một cô gái đang
ghé miệng vào vòi uống. Bác để ý thấy cổ uống xong bỏ đi luôn chẳng ai
thu
tiền, chẳng ai bán vé. Bác thấy lạ, đứng lại chờ coi. Một bà to béo
đi qua ghé miệng uống cũng không trả tiền. Thôi đúng rồi, nước miễn phí ,
mà không phải, tiền nước chắc tính cả vào tiền vé máy bay như bà sồn
sồn nói, chứ tư bản cho không ai cái gì ?
Nghĩ vậy bác Ba Phi mạnh dạn đi tới ghé miệng vào vòi nước. Lạ
thay, bác cứ chờ, chờ hoài, chẳng thấy
nhểu ra giọt nào. Quái lạ, sao người ta ghé miệng vô là nước chảy ra còn
bác ghé hoài không thấy ? Hay bác chưa
mở khoá nước ? Mà khoá đâu mà mở ? Tìm khắp chẳng thấy cái nào. Còn đang
loay hoay, may có ông chắc cũng tính uống nước, ghé tới thò tay nhấn cái
nút, quả nhiên nước phun thẳng vào miệng.
Bác Ba Phi cười hể hả. Thì ra phải nhấn cái nút đó.Hoá ra không
giống vặn cái khóa ở nhà, ở đây chỉ nhấn cái nút . Đã đành nhấn nút “sướng” hơn vặn khoá , nhưng hơn nhau có
đáng là bao mà phải nhọc lòng cải tiến thế ?
Cứ như ở nhà, có được cái rôbinêt từ ngày xửa ngày xưa Pháp
mang vô đã là…văn minh lắm rồi. Coi như vĩnh viễn chỉ xài cái đó. Đời ông, đời
cha, đời con vẫn chỉ một kiểu vậy. Chẳng ai nghĩ tới việc thay đổi, cải tiến.
Mà thay đổi làm gì ? So với kéo nước ở dưới giếng lên, mở robinê vậy quá
sướng rồi, cần gì phải làm sao cho…sướng hơn nữa. Bây giờ ra nước ngoài
mới thấy tây nó chịu tìm tòi thay đổi ghê thiệt. Từ cái vòi rôbinê dụng
công chế ra cái nút nhấn chẳng qua cũng để sướng cái tay chứ có gì đâu..
Bác Ba Phi cứ nghĩ lan man , bất đồ đi nhầm vào buồng vệ sinh
nữ . Vừa bước vào, từ bên trong một bà già nhào ra hốt hoảng, la lối om sòm.
Sau nhìn mặt bác cứ ngây đơ, bà già hiểu bác chẳng biết gì, vội dắt tay sang
khu nam giới, vừa đi miệng vừa eo éo như kéo thợ cắt tóc bác có hiểu gì đâu.
Sau cùng bác Ba Phi cũng nhận ra mình đang trong nhà vệ sinh. I
mèn ôi, làm sao biết được đó là nơi đi tiêu đi tiểu khi nó sáng choang, bóng
lộn, mát mẻ còn hơn cả phòng khách Ủy ban xã. Chỉ khi mấy ông lại gần chỗ
có nước chảy bác mới vỡ lẽ đó là bồn đi tiểu.
Bác rụt rè lại gần, í chết mẹ, chưa kịp
mở khuy quần đã thấy có
tiếng sì sì rồi một dòng nước cuồn
cuộn trong bồn tiểu ngay nơi bác đứng. Bác nhìn quanh, tài thiệt, nó nấp
đâu
sao biết bác sắp đi tiểu mà mở nước ? Tiểu xong, bác vừa quay đi nước đã
tắt
phụt. Sao tài vậy nhỉ ? Không lẽ ma xó ? Phải tìm hiểu coi sao. Nghĩ
vậy, bác Ba Phi quay lại giả vờ đi tiểu, lập tức tiếng nước lại xì xì,
dòng nước lại chảy ra. Bác vừa bỏ đi, nước ngưng chảy liền. A…hiểu rồi.
Nó tiết
kiệm nước đây. Chỉ khi nào có người tới tiểu mới tự mở. Còn không. tự
đóng
lại. Khoa học đến thế là hết cỡ thợ mộc.
Phát hiện ra bí mật trong cái chậu tiểu
làm bác Ba Phi khoái
chí . Bác nảy ra ý định “khám phá” thứ khác. Tiểu xong, bác theo một ông
ra
bồn rửa tay, bắt chước ổng giơ tay ra cái vòi cho nó tự chảy rồi rụt lại
cho nó tắt. Hay thiệt. Nhà mình sắm đước cái vòi tự động này cả xóm kéo
tới coi. Rồi đến cái hong tay mới thiệt tài tình. Tay
mình ướt vậy, giơ vô cái máy đó, nó reo o o, chỉ một lát khô queo. Mẹ
cha
thằng tư bản, đến lau tay cũng làm biếng , phải chế ra máy . Chuyện này
mai mốt
kể cho các cụ trong xóm thể nào cũng lắc đầu, bĩu mỏ :”Đi bộ cũng
máy, đi tiểu cũng máy, đến lau tay cũng làm biếng, rõ quen cái thói lười
lao
động…”
Bác Ba Phi mải nghĩ cứ đi hoài tới lúc hoảng lên nhận ra mình
đã quay lại chỗ xuống máy bay lúc sáng chứ chẳng phải quầy xếp hàng chờ lên máy
bay đi Mỹ. Bác chợt nhớ tới cái bảng cô Ut dặn, vội lôi ra giơ lên trước mặt
một người mặc đồng phục ra vẻ cảnh sát. Anh ta nhìn mấy chữ viết trên đó
tới tấp xì xồ bác Ba Phi cứ ngẩn ra chẳng hay biết gì ? May có cô gái
áng chừng là Việt kiều đi qua nhắc bác Ba Phi :
“ Nó hỏi thẻ lên máy bay của bác đâu để nó chỉ dẫn cho…”
Bác Ba Phi vội rút túi
đưa ra cả mớ giấy tờ . Anh chàng kia mới liếc qua đã vội kéo tay bác Ba Phi lôi
đi như ma đuổi. Hai người tới chỗ xếp hàng mọi người đã lên hết máy bay .
Rõ hú vía, lần này bác Ba Phi lại là hành khách cuối cùng lên máy bay.
Khác chặng Sàigòn sang Hồng Kông có tiếp viên người Việt,
chuyến bay Hồng Kông sang Los Angeles
toàn tiếp viên nước ngoài, bác Ba Phi lại ngồi giữa hai ông tây to béo nên cứ
như lạc sang …hành tinh khác. Thôi mặc kệ, cứ ngồi máy bay nó đưa đi 17
tiếng liền, khắc đi khắc đến, mãi rồi cũng phải tới, ai làm gì mặc kệ, nhắm mắt
đánh giấc là xong. Nghĩ vậy bác Ba Phi lấy cái mền trùm lên đầu ngủ ngon lành.
Tiếng rì rì máy bay chẳng khác tiếng ru lại càng nhanh đưa bác vào giấc ngủ . Mặc kệ xung quanh, người lúi húi gõ
laptop, người đeo tai nghe coi phim, nghe nhạc, người soi đèn đọc sách, người
thì thào trò chuyện …Vô lo vô nghĩ như bác Ba Phi vậy mà sướng, cứ đánh giấc tít cung
thang.
Khổ nỗi bác ngáy to quá
làm ông tây ngồi bên nhăn mặt, xì xồ với
ông bạn gần đó rồi đổi chỗ . Tưởng cái ông tình nguyện ngồi cạnh bác Ba
Phi đã quen tiếng ngáy to hoá không phải, ông ta lấy hai cục gì đó nhét lỗ
tai và lấy sách ra đọc. Trong lúc mê mệt ngủ, bác Ba Phi đâu có biết ất giáp
gì, cứ ra sức kéo bễ bất chấp nỗi khổ người
xung quanh. Mãi tới khi cô tiếp viên đánh thức dậy mời ăn, bác mở choàng
mắt, mấy ông khách ngồi bên mới thở phào , vỗ vào tay nhau tỏ ý vui mừng thoát
được tiếng ngáy chắc phải vài trăm decibells
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-7.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 8)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 8)
Cô tiếp viên liến thoắng một hồi gì đó , chắc hỏi bác Ba Phi ăn
món gì trong thực đơn, vậy nhưng bác có hiểu
gì đâu , gật lia gật lịa, miệng ôkê, ôkê rối rít. Lát sau cô ta trở lại
với khay thức ăn mời bác ba Phi. Món gì thế này ? Hoá ra bánh mì, bò kho , bánh
bông lan, bánh kem….đủ thứ mỗi thứ chút chút gói giấy thiếc. Hai ông khách ngồi
hai bên cũng nhận suất ăn nhưng lại có cái đùi gà tổ chảng, mẹ cha nó chắc lúc
nãy con nhỏ hỏi mình ăn đùi gà hay bò
kho, mình không biết cứ ô kê, ô kê, lần sau phải nói rõ ra mới được. Quả nhiên
không đầy 20 phút sau cô tiếp viên khác cầm cái bình đi qua miệng cứ liên hồi “coffee…coffee…” bác Phi vội vẫy lại, rối
rít :” đui ga….đui ga…”
Cô tiếp viên chẳng hiểu gì nhưng thấy bác vẫy vẫy cũng đi tới
rót cho bác ly cà phê. Rõ chán, kêu "đùi gà" nó lại cho mình "cà
phê". Thôi cũng được, bác nhấm nháp rồi nhăn mặt, cà phê gì nhạt hoét,
thua xa cà phê Ban Mê Thuột bác vẫn uống hàng sáng, thôi đành gọi thêm sữa để
thành "pặc xỉu" vậy . Cô tiếp viên vẫn cầm bình cà phê đi lui đi tới
miệng mời chào, bác vội vẫy tới đưa ra chiếc ly, miệng dõng dạc :
" pắc xiu...pắc xiu...sưa...sưa...".
Cô tiếp viên tưởng bác không uống nữa liền cầm ly đi mất tiêu
làm bác tưởng cô đi lấy sữa nên cứ chờ, chờ
hoài. Mãi khi biết chắc cô ta một đi không trở lại, bác nổi cáu :
" Con bé này láo, nó không lấy sữa cho mình thì thôi, lại
còn mang đi cả ly càphê mình uống dở .
Thật chẳng coi Thượng đế ra cái gì...".
Bác Ba Phi cáu sơ sơ vậy thôi, nỗi bất mãn chỉ thoáng qua, sau
đó tìm ngay ra lý do để lại đắc ý :
"Vậy càng hay, nó mà mang thêm vài muổng sữa bắt mình
thanh toán cả chục đô la thì ...lỗ".
Bác lại so sánh chuyện đi máy bay với đi xe đò ngồi lèn cá hộp
và ăn cơm tù ở Việt Nam.
Ôi chao ôi, lần đó bác có việc ra miền Trung. Chiếc xe đò bốn chục ghế mà nó
lèn tới trăm khách. Đã vậy cứ quãng lại dừng đón khách. Rồi chạy giữa đồng
không mông quạnh xe tấp vào một quán có rào dây thép gai xung quanh để không
một ai thoát khỏi đút đầu vào cái máy chém : 5000 đồng một ly trà đá, 50 ngàn
một đĩa cơm sườn chỉ rắc mấy sợi da heo cứng ngắc....Bị nhà xe xử đểu vậy mà
không một ai trên xe dám phàn nàn. Anh
nào anh nấy im thin thít chỉ sợ nó quăng cả người lẫn hành lý xuống giữa đường.
Bác Ba Phi nở một nụ cười mãn nguyện. Có so sánh vậy mới thấy
đi máy bay thế này là "ưu việt", sướng gấp trăm lần đi xe đò , vậy
còn phàn nàn, còn đòi hỏi gì nữa ? Nghĩ thế bác Ba Phi chẳng những quên giận cô
tiếp viên mang ly càphê đi mất mà còn vui vẻ tự thưởng cho mình cục kẹo sôcôla
.
Không biết bây giờ người anh em phương Bắc – tức mấy anh ba
Tàu, có còn dùng "phép thắng lợi tinh thần" kiểu AQ của Lỗ Tấn :"mày đánh tao tức là mày đánh bố
mày" để mà tự an ủi nữa không, chứ "người Việt đằng mình"
hiện nay, trong hoàn cảnh nào, dù đáng bất mãn đến đâu cũng tìm ra một lý do để chấp nhận , cam chịu một cách
...vui vẻ.
Chẳng hạn khi được hỏi
với mức lương hưu hiện nay chỉ đủ đong gạo mắm, làm sao mà sống, nhiều cụ hưu trí không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại
còn vui vẻ :
" Tất nhiên là khó khăn lắm rồi, nhưng so với những thằng
bạn đã chết trong chiến tranh thì mình hãy còn...may mắn lắm, còn ...sướng lắm.
Thôi được thế này cũng là...tốt lắm ...chẳng còn mong gì hơn ".
Cái "phép so sánh" với thời chiến tranh, với thời bao
cấp quả thực từ lâu giống như thứ thuốc an thần để "người Việt đằng
mình" cam chịu bất kỳ cảnh ngộ bất công, thiếu thốn, thắt buộc nào. Người
nước ngoài tới Việt Nam
thường ngạc nhiên vì tính cách "lúc nào cũng cười" của dân bản xứ .
Họ hoàn toàn không hiểu cái "lạc quan
lấy được " ấy bắt nguồn từ "phép so sánh " nói trên đã làm mất
đi tính phản kháng lẽ ra phải có để tự hài lòng với cảnh ngộ họ đang cam chịu
mà thực ra rất đáng buồn phiền.
Cô tiếp viên trở lại trong tay không có ly sữa mà lại tập tờ
khai nhập cảnh phân phát cho hành khách. Bác Ba Phi chẳng biết là cái giấy gì
vì nó viết toàn tiếng Anh nhưng vẫn cứ nhận bừa một tờ. Bác thấy xung quanh mọi
người lấy bút ra lúi húi viết . Quái, họ viết cái gì lên đó mà ai cũng viết thế
? Bác tò mò mở ra đọc nhưng chẳng khác gì nhìn vào bức vách nên cứ coi đi coi
lại, cố đoán nó là cái giấy gì ?
Sau cùng bác vỗ trán ...à phải rồi, hay là ...họ khai lý lịch ?
Bác thầm reo lên, đúng rồi, giống như ở Việt Nam
người ta vẫn thường khai sơ lược lý lịch để xin nhập hộ khẩu, lấy chứng minh
nhân dân, lấy hộ chiếu, xin việc... Nhưng ở đây, đang trên máy bay, mọi người
đồng loạt khai lý lịch để làm gì ? Chắc chắn không phải để...xin vô Đảng rồi và
cũng chẳng phải xin hộ chiếu vì đã ngồi máy bay ai cũng phải có cái đó rồi.
Bác Ba Phi không biết mình sẽ khai báo thế nào khi tiếng Anh một chữ bẻ đôi chẳng biết. Mà không
khai thì có sao không ? Ngộ nhỡ nó phạt cả đống tiền thì...thấy mẹ . Bác Ba Phi
cứ lo ngay ngáy vậy cho đến khi mắt ríu lại, buông mình vào giấc ngủ. Chỉ lát sau tiếng ngáy của bác đã lại vang
lên khiến hai ông tây ngồi bên phải cau mặt, lắc đầu. Tuy nhiên, bác Ba
Phi không biết điều đó, bác cứ ra sức
kéo bễ một cách hùng hồn. Nhìn bác ngủ, vẻ vất vả, gian truân hiện đầy trên nét
mặt nhăn nhúm khiến người ta không nỡ trách chỉ buồn rầu tự hỏi biết đến bao
giờ bác Ba Phi mới vô lo vô nghĩ để hưởng trọn niềm vui của chuyến du lịch như
những người ngoại quốc xung quanh bác ? Biết đến bao giờ bác Ba Phi mới đoàng
hoàng xách cặp lên máy bay, tự tin yêu cầu cô tiếp viên những thứ bác cần,
thông thạo sử dụng mọi tiện nghi giành cho hành khách trên máy bay và nhất là
hồn nhiên, vui vẻ, trong đầu không còn canh cánh những lo nghĩ ẩm ương như lo
tờ khai nhập cảnh vừa rồi.
Bác Ba Phi thức dậy đúng lúc hành khách vỗ tay râm ran khi máy
bay hạ cánh. Bác vui vẻ gật đầu, tây họ văn minh vậy đó, hoan nghênh những
người lái máy bay đã điều khiển con chim sắt khổng lồ an toàn đưa cả mấy trăm
con người vượt qua đại dương. Ngẫm ra việc đó quả là kỳ công đáng vỗ tay hoan
nghênh lắm chớ. Còn ở ta, bác chỉ thấy người ta vỗ tay hoan hô ca sĩ và cán bộ lãnh đạo chứ giả dụ có người
lao vào đám cháy cứu người sức mấy đã được vỗ tay ?
Bác Ba Phi theo dòng người qua cái ống lồng đi tới quầy thủ tục
trình giấy cho một ông da đen giương cặp mắt trắng dã lên xì xồ gì đó làm bác
cứ OK, OK rối rít rồi đưa ra cả xấp giấy vé máy bay, hộ chiếu và rất may trong
có cả tờ khai nhập cảnh cô Út khai sẵn cho trong lúc cô còn ở Việt Nam. Qua
được ông da đen rồi tới chỗ lấy hành lý và đẩy tới quầy làm thủ tục hải quan.
Một bà Mỹ to béo ngồi bên chiếc bàn cũng xì xồ gì đó chẳng biết , bác Ba Phi
lại cứ OK, OK, chân cứ đi bừa làm bà ta phải chạy tới lôi bác lại. Bà lại hỏi
một tràng bác Ba Phi vẫn chẳng hiểu gì, nhưng lần này bác bỏ chữ OK, miệng
"thánh kiu, thánh kiu" rối rít. Tuy nhiên, bà to béo vẫn lắc quày quạy, giơ cả hai tay lên trời tỏ vẻ bất
lực; vừa may có một ông áng chừng Việt kiều đi qua đứng lại nhắc bác Ba Phi :
" Người ta hỏi bác có mang hạt giống, cây giống gì vào Mỹ
không ? Có hàng hoá gì đặc biệt phải khai báo không ?"
Bác Ba Phi vội "nô...nô..." rối rít và sau khi ông
Việt kiều xổ ra một tràng tiếng Anh, bà to béo mỉm cười ra hiệu cho bác đi
tiếp. Thôi thế là xong, từ lúc này đặt chân lên đất Mỹ rồi
Từ xa bác Ba Phi đã trông thấy cô Út trong đám người đón thân
nhân vẫy rối rít. Đứng cạnh cô là anh chàng Mỹ cao lớn, râu quai nón rậm rì rậm
rịt che kín , í mèn ôi, chắc là thằng "Tô Mì" – con rể của bác đây.
" Tía...tía...con đây nè..."
Cô Út nhào tới ôm chầm lấy bác Ba Phi rồi chẳng hiểu sao cô khóc
rưng rức làm bác phải gắt lên :
" Tía đây mà...tía tới phải cười chớ sao khóc...ủa, mà đây
đã phải nước Mỹ chưa ?"
Cô Út đang khóc cũng phải bật cười :
" Mỹ thiệt rồi tía...không phải Mỹ...Tho nữa
đâu...."
Anh con rể đi tới bắt chặt tay bác Ba Phi, liến thoắng một hồi
làm bác ngớ người :
" Phải thằng chồng mày đó không ? Nó hỏi thăm sức khoẻ hay
nó chửi tao vậy ?"
Anh chàng Mỹ ngơ ngác không biết bố vợ nói gì ? Cô Út cười rũ :
" Anh Tommy hỏi tía có thấy thoải mái trên chuyến bay
không. Anh hy vọng tía sẽ hưởng thụ nhiều điều thú vị trong những ngày trên đất
Mỹ..."
Bác Ba Phi gật gật :
" Mày bảo nó cái điều tao mong muốn nhất là hút thuốc !
"
Cô Út dịch lại với chồng, anh chàng này nghe xong lắc đầu lia
lịa, giơ hai tay lên trời ra vẻ bất lực. Cô Út lại đành phải dỗ dành :
" Ảnh sợ nhất khói thuốc đó tía. Tía chịu khó nhịn, ở đây
cấm hút thuốc đó tía !"
Bác Ba Phi cãi :
" Mày nói sao ấy chớ, từ lúc xuống máy bay tao để ý coi không
thấy cái bảng cấm hút thuốc nào hết trơn..."
Cô Út huơ tay xung quanh :
" Tía nhìn coi, người qua người lại đi tới đi lui vậy mà
có ai hút thuốc đâu. Tía chịu khó về nhà rồi ra ngoài vườn tha hồ tía
hút...."
Chàng rể Mỹ kéo tới một đứa bé chừng hơn chục tuổi cho cô Út
rối rít giới thiệu :
" Cháu ngoại tía
đây. Cháu tên là Jimmy. Tía coi nó có giống...con không ?"
Cô Út lại nói một tràng tiếng Anh với con trai ý nói con tới
chào ông ngoại đi. Thằng bé rụt rè tiến lại gần và tránh người ra khi bác Ba Phi
ôm lấy nó.
" Con mình không giống mình còn giống ai. Cháu đứng yên
ngoại coi có giống người Việt đằng mình chút nào không ? Í mèn ôi, mắt xanh lè,
da trắng bóc, tóc xoăn như vỏ ốc thế này, may còn có mỗi cái mũi là tẹt
thôi..."
Bác Ba Phi cứ giữ chặt lấy thằng bé nói oang oang làm nó bất
mãn ra mặt. Bất chợt bác reo lên :
" í quên...ngoại có quà cho con đây...quà con vợ thằng Đậu
nó cất công xuống tận Mỹ Tho mua lận..."
Bác Ba Phi rút trong túi ra chiếc bánh "pía" nhân đậu
xanh, hột gà , sầu riêng dúi vào tay thằng bé. Nó đưa lên mũi ngửi ngửi rồi cầm
gói bánh lùi lũi bỏ đi. Bác Ba Phi ngơ ngác :
" ủa...cháu nó đi dâu vậy cà ?"
Cô Út chạy theo con trai. Hoá ra mùi sầu riêng làm nó ghê ghê
nên đi tìm thùng rác và vứt tọt gói bánh vào đó. Cũng may bác Ba Phi không
thấy nên lúc nó quay về , bác vui vẻ :
" Cháu ăn hết bánh rồi hả ? Ngon không ? Trong vali ngoại
còn cả hộp nữa kìa, lát nữa về nhà mở ra cho cháu ăn đã thì thôi..."
Thằng bé không hiểu ông ngoại nói gì. Bất chợt nó quay sang mẹ
nó buông thõng một câu :
" Dirty old
man..."
Cô Út hoảng hồn bịt miệng thằng Jimmy kéo nó ra xa khỏi bác Ba
Phi. Bác chẳng hiểu gì, ngơ ngác :
" Cháu nó nói gì
đấy ?"
Cô Út luống cuống :
" Nó bảo....nó bảo...ngoại
trông ...ngộ quá à...".
(còn tiếp)
* Lão gìa bẩn thỉu
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-8.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 9)
Thứ bảy, ngày 12 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 9)
Thứ bảy, ngày 12 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
Bác Ba Phi cười
ha hả :
" Mẹ cha
nó...Thằng nhỏ này vậy mà hóm...Hôm nào ngoại về nước phải bắt nó về theo thăm
quê hương xứ sở chớ..."
Cô Út dịch lại
cho thằng Jimmy nghe, nó lắc đầu quày quạy. Chàng rể Tommy chạy đi lấy xe hơi,
không đầy mười phút sau đã quay lại. Bác Ba Phi đi vòng quanh chiếc xe bóng
lộn, mới cáu cạnh, nhìn ngó kỹ càng, trầm trồ :
" Í mèn ôi,
xe gì mà nom còn sang hơn cả xe ông Nguyễn Tấn Dũng nữa kìa …”
Cô Út cười rũ :
" Tía có đi
đâu ra ngoài Bắc mà biết xe ông Nguyễn Tấn Dũng nó ra sao ?"
Bác Ba Phi cãi :
" Tao chưa
ra đó nhưng năm ngoái ổng có chạy qua Chợ Củi nên tao thấy xe ổng rồi . So với
xe mấy cha Lê Duẩn, Nguyễn văn Linh xe ông Dũng đẹp hơn nhưng cũng chỉ bằng của
thằng Tô Mì . Đúng là đồ tư bản đế quốc..."
Cô Út kéo bác Ba
Phi vào ngồi phía trong và đeo ngay "sít beo" cho bác.
" Con nói
tía rồi, ở Mỹ lên ô tô mà không 'sít beo" là cảnh sát nó phạt nặng. "
Bác Ba Phi cười :
" Vẽ
chuyện..ở Việt Nam
xe cộ chạy như mắc cửi mà có ai "sít
beo, sít cọp" gì đâu ? Mà tao ngồi tít bên trong vầy , bố
thằng cảnh sát cũng không thấy ..."
Cô Út vội doạ :
" Ấy không
được, tía không được cởi ra, tía ngồi trong xe vậy mà làm gì cảnh sát cũng thấy hết đó..."
Bác Ba Phi thất
vọng :
" Cả hút
thuốc nó cũng thấy hả ? Bộ nó có mắt thần à ?"
Cô Út bịa chuyện
:
" Thấy chớ
! Mình làm gì họ cũng thấy hết. Hút thuốc trong xe là phạt một trăm đô la đó
tía ..."
Bác Ba Phi lè
lưỡi :
" Phạt một
trăm đô la. Í mèn ôi, thiệt đúng nó giết người ta. Thôi được, tao chịu nhín về
nhà vậy..."
Chiếc xe chạy
khỏi những khối nhà khổng lồ, những đường băng dầy đặc máy bay, những chiếc xe
hơi lao vun vút...Bác Ba Phi ghé sát cửa kính ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Í
mèn ôi, sao lắm xe, lắm người, lắm nhà cao tầng dữ vậy ? Ở quê, thỉnh thoảng
bác Ba Phi cũng lên Sàigòn, khi tới ngoại thành, từ xa bác đã nhận ra cả một
rừng bê tông, lô nhô toàn nhà cao tầng; tuy nhiên vẫn thua xa. Ở đây xe cộ chạy
thành từng dòng trên nhiều tầng, nhà cửa lớp lớp cao như trái núi, mắt cứ hoa
cả lên không biết nên nhìn chỗ nào bỏ chỗ nào.
Bất chợt bác Ba
Phi trố mắt lên nhìn cái gì đó. Bác cứ căng cả mắt ra nhìn. Xe chạy qua rồi bác
vẫn còn ngoái lại nhìn theo. Rồi bỗng dưng bác phá ra cười :
" Ha ha
ha...ha ha ha..."
Thằng Jimmy nhìn
thấy ông ngoại cười như người phát rồ, kéo tay mẹ nó ra hiệu. Cô Út quay xuống
hỏi :
" Tía có gì
vui mà cười dữ vậy ?"
Bác Ba Phi lại
ôm bụng cười lăn cười lộn rồi chỉ ra ngoài :
" Vậy mày
không nhìn thấy gì sao ? Tao tưởng nước Mỹ giàu có, ai cũng nhà cao cửa rộng,
ai cũng không lo đói lo rét..."
Cô Út ngạc
nhiên:
" Thì đúng
vậy chứ sao ?"
Bác Ba Phi trợn
mắt :
" Đúng vậy
mà có cả... làng ăn xin hả ? Tao tưởng chỉ Việt Nam thời bao cấp cả làng mới đi ăn
xin thôi..."
Cô Út tròn mắt :
" Có cả
làng ăn xin hả tía ? Dữ vậy hả ?"
" Thì ngày
xưa ở Thanh Hoá cả làng kéo nhau đi ăn xin đó , Chi bộ và Ban quản trị hợp tác
xã phải viết giấy giới thiệu cho đi ăn xin toàn quốc có đóng giấy ký tên hẳn
hoi đó..."
Cô Út lắc đầu :
" Chuyện đó
chắc chỉ có ở Việt Nam
thôi, Mỹ làm gì có ?"
Bác Ba Phi chỏ
tay ra ngoài xe :
" Thế mày
không nhìn thấy 3 chữ gì to tổ chảng đấy à. "Làng ăn xin" rành rành
còn gì nữa ?"
Cô Út phá ra cười :
" Oh My
God...3 chữ LAX tức là sân bay Los Angles đấy tía. Không phải "làng ăn
xin" đâu"
Bác Ba Phi quê
độ mặt đỏ tía tai, lại thêm thằng rể chắc nghe vợ kể nên cứ bò ra cười. Thiệt hồ
đồ quá, nhẽ ra hỏi nó một câu thì đâu sinh chuyện . Lần sau có phải đọc ba cái
chữ tiếng Anh này thì phải cẩn thận kẻo lại làm trò cười cho tụi nó.
Mà cái dân Mỹ
cũng kỳ, có viết tên viết họ cũng làm biếng, hơi một tí là nó viết tắt. Nào
Abếch (APEC), nào U ếch A (USA ), nào V đúp tê ô ( WTO)....không có phiên dịch
thì bố ai biết là gì ? Ngẫm ra về mặt
ngôn từ ở Việt Nam
lại sướng. Bạc Liêu là Bạc Liêu chứ chẳng ai nói bạc Liêu là Bờ Lờ. Sóc Trăng
là Sóc Trăng chứ chẳng phải Sờ Tờ...mà viết thành Bờ lờ với Sờ tờ cái đứa nó
xấu nó trẹo miệng ra nói bậy nói bạ thì ...Bác Ba Phi nghĩ vậy bật lên
cười ha hả làm cô Út phải quay xuống hỏi
:
" Có chuyện
gì tía cười vậy tía ?"
" Tao
cười cái chuyện viết tắt kìa. Ở Việt Nam
chỉ quen "đi tắt" thôi không quen "viết tắt"."
Cô Út reo lên :
" Thảo nào
con thấy mấy ông lãnh đạo cứ hay nói trên báo là "đi tắt đón đầu".
Tía có hiểu vậy là sao không ?"
Bác Ba Phi gãi
gãi trán rồi lắc đầu :
" Í dà...mấy
cha đó chỉ giỏi làm quan tắt thôi, còn đón đầu cái mẹ gì tao đâu có biết .
"
" Vậy sao
tía nói ở Việt nam quen đi tắt ?"
Bác Ba Phi chỉ
ra ngoài xe nơi hai con đường chạy song song trải dài ra xa tít trên đó những
dòng xe nối đuôi nhau lao vun vút :
" Tao giả
tỷ như từ con đường bên này muốn sang đường bên kia phải chờ tới lối rẽ có biển
báo đàng hoàng đúng không ? Đằng này cứ quẹo đại miễn là không có công an đứng
đó là được rồi. Mà mai mốt thằng chồng mày có về Việt Nam lái xe thì phải dặn
nó ở nước ta người đi xe đạp, xe máy hễ
cứ giơ tay ra xin đường là quẹo liền
chẳng cần biết sau mình là xe gì và mình
được phép quẹo chưa ?"
Cô Út kêu lên :
" Í mèn ôi,
thiệt vậy sao tía ? vậy còn luật giao thông đâu ?"
Bác Ba Phi cười
:
" Luật cái
con mẹ gì ? Chấp hành đúng luật có khi chết oan con ạ..."
Cô Út ngạc nhiên :
" Sao tía
nói gì kỳ vậy ?"
" Thì giả
tỉ như mày tới ngã ba thì đèn đỏ bật lên. Nếu
mày không lao đại đi mà dừng lại theo luật thì thằng đằng sau nó đâm
ngay vào đít mình bắn lên trời. Bởi vậy tao mới nói chấp hành luật có khi chết
oan là vậy đó..."
Cô Út lắc đầu :
" Oh My
God...bởi vậy về Việt Nam
ít người dám tự lái xe . Ở bên này quen
theo luật rồi. Lái xe phạm luật
không những bị thu bằng mà còn phải đi học lại nữa kìa..."
Bác Ba Phi cứ
nhìn chăm chăm ra cửa xe :
" Tao để ý
xe chạy từ nãy có thấy thằng cảnh sát nào đứng đường đâu mà sợ. Chẳng bù cho
Việt Nam
. Ba thằng "bồ câu" cứ đậu nhan nhản ."
Cố Út bật cười :
" Ba thàng
"bồ câu" là thàng nào hả tía ?"
" Là ba
thằng cảnh sát giao thông mặc đồ trắng đó.
Mà ở Mỹ sao không thấy cảnh sát nào đứng
đường vậy sao biết ai phạm luật mà phạt ?"
Cô Út cười :
" Cảnh sát
không đứng đường nhưng họ theo dõi bằng camera đấy tía. Giờ tía cứ vượt đèn đỏ
cái coi...xe cảnh sát tới nhá đèn vàng buộc xe tía phải tấp vô lề liền..
."
Bác ba Phi cười
cười :
" Thì lót
tay cho nó vài đôla là nó thả cho mình đi chớ gì ?"
Cô tút kêu lên :
" Oh My God
.. ở Mỹ tuyệt đối không có chuyện "phong bì đâu tía". mà họ đâu có
bắt mình nộp tiền ngay. Họ chỉ coi license rồi cho mình đi, vài ngày sau họ mới
gửi cho mình cái citation..."
Xe rời con đường
lớn đi qua một đường phố có cửa hàng cửa hiệu. Bác Ba Phi chăm chú nhìn bên
đường rồi chỉ tay hỏi cô Út :
" Fờ tờ gờ
là cái gì ? Cứ viết tắt vậy bố ai biết là cái gì ?"
Cô Út nhìn theo
tay bác Ba Phi reo lên :
"
À..."Food to go" ...đó là tiệm cơm...chỉ đấy tía. vào đó người ta làm
sẵn món ăn, chọn món nào cứ chỉ tay vào
món đó rồi mang đi luôn ..."
Bác Ba Phi vỗ
tay :
" Hoan
hô..."cơm chỉ"... khỏi nói năng gì cứ dùng tay ra hiệu là hay nhất. Ở
gần nhà mình có tiệm '"cơm chỉ" không ? Hôm nào chỉ cho tía ra đó coi
!"
Cô Út cười :
" Ở phố
đường Bolsa phố chính của Little Saigon thiếu gì . Mà con đưa tía đi ăn tiệm
cơm tàu, cơm ta kêu món đàng hoàng chứ ăn "cơm chỉ " làm gì ?"
Bác Ba Phi lắc
đầu :
" Thì cũng
phải ăn cho biết chớ. cái "cơm chỉ" này hay đấy. Chỉ ghét nó viết tắt
Fờ Tờ Gờ thì bố ai biết nó bán cái gì. Ở Việt Nam bán cơm viết rõ bán cơm, bán
phở viết rõ bán phở, không có kiểu viết tắt Cờ với Pờ đâu ?"
Cô Út cãi :
" ở Việt Nam con thấy
cũng có viết tắt chớ bộ. Chẳng hạn thành phố Hồ Chí Minh viết tắt thành TP HCM
đấy thôi..."
Bác Ba Phi lắc
đầu :
" Tao chẳng
biết nó viết tắt ở đâu. Chỉ biết dân các tình khi lên Sàigòn thì đều nói
"lên thành phố" chứ chẳng ai
nói lên "Thành phố Hồ Chí Minh".
Cô Út reo lên :
" Đó ... về
Thành phố Hồ Chí Minh mà lại chỉ nói về "thành phố" thì cũng là một
kiểu viết tắt đó..."
Cô Út nói rồi
dịch lại cho chàng Tommy nghe làm chàng lại phá lên cười. Thấy anh con rể cứ
cười hoài, bác Ba Phi nhắc con gái :
" Mày bảo
thằng Tô Mì đứng cười nữa. Cười hoài vậy quên đường lạc thì sao ?"
Cô út cười cười
:
" Lái xe ở
bên Mỹ không bao giờ lạc đâu tía. Đã có cái hộp dẫn đường vừa có bản đồ vừa có
tiếng người hướng dẫn . Đó tía nghe thử coi có tiếng người không ?"
Bác ba Phi lắng
nghe rồi kêu lên :
" í mèn
ôi...tao lại tưởng tiếng nói trong radô. Hoá ra nó dẫn đường cho mình đi thiệt
à ? Làm sao nó tài vậy ? Cứ y như con ma xó..."
Cô út lại phải
có một màn giải thích cho bác Ba Phi về hệ thống định vị bằng vệ tinh :
" Giả dụ
như tía đang đậu xe bất kỳ đâu ở Sàigòn.
Giờ tía muốn chạy xe tới sân bay Tân Sơn Nhất. Tía ra lệnh cho cái máy
này . Bằng vệ tinh nó biết tía đang ở đâu và
chỉ cho tía đi theo đường gần nhất ."
Bác Ba Phi há
miệng trầm trồ :
" Tài thiệt...tài
thiệt...tiên sư anh Mẽo..."
(còn
tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-9.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 10)
Thứ tư, ngày 16 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 10)
Thứ tư, ngày 16 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
Cô Út cười rũ :
“ Sao tía gọi người ta là “anh Mẽo” ?”
Bác Ba Phi giảng giải :
“ Thì tao nói theo lối cà giỡn . Tỷ như mình vẫn gọi nhau
bằng dân Mít thôi …”
Cô Út thắc mắc :
“ Sao gọi người Việt bằng Mít ? Chữ Mít đâu ra ?”
Bác Ba Phi vỗ trán :
“ Tao nhớ hồi còn bé học tiếng Pháp có chữ “An- nam-mít” là người An Nam tức người Việt . Chắc vậy mới có chữ “Mít” chứ
chẳng phải “mít, xoài” đâu. Còn dân đằng thượng nó gọi mình là “ma keo”…”
Cô Út ngạc nhiên :
“ Ma keo là cái gì hả tía ?”
“ Ma là “con chó”, keo là “người kinh” tức “con chó kinh” đó..”
“ í mèn ôi, sao họ ghét người kinh quá vậy ?”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Ăn hiếp người ta quá mà. Cũng như dân Campuchia gọi người
Việt là “duôn” nữa kìa…”
“ Dân Khmer cũng ghét người mình lắm hả tía ?”
“ Thì cũng giống như từ ngày xưa ông cha ta đã ghét thằng Trung
Quốc nên mới gọi nó bằng “chệt”, “khựa”, “tàu ô” …”
Cô Út chưa hết tò mò , hỏi gặng :
“ Con nghe người ta nói ngày xưa dân Liên xô cũng ghét người
Việt Nam
lắm ?”
Bác Ba Phi giải thích :
“ Thì tại người mình sang bển buôn bán dữ quá . Ai đời mua
vét từ cái bàn ủi, nồi áp lực cho đến dây bếp điện, phích cắm…gì cũng buôn hết.
Ngoài ra năm nào ông Phó Thủ tướng cũng vác rá đi các nước ngửa tay xin viện
trợ nên nó khinh là phải. Tao nghe kể có một ông Việt Nam sang Ba Lan
công tác. Một hôm ra công viên ngồi chơi, gặp một ông già bản xứ mới hỏi thăm gia đình ổng có mấy người. Khi
biết người hỏi mình là người Việt Nam,
ông già Ba Lan mới thủng thẳng :” Nhà tao có bốn miệng ăn, hai ông bà già, một
con chó và một thằng Việt Nam
…”
Cô Út kêu lên :
“ Í mèn ôi…Nhục..nhục quá…Vậy mà cứ nói tự hào làm người Việt Nam”
“ Thì xin xỏ mãi người
ta cho riết rồi cũng phải sốt ruột chớ ?”
Cô Út lắc đầu nín lặng. Chiếc xe chạy qua phố Bolsa – trung tâm
“Sàigòn nhỏ ” , bác Ba Phi ngó ra ngoài, reo lên :
“ Ô kìa…có cả cờ ông Thiệu nữa kìa.”
Bác chỉ tay vào lá cờ vàng ba sọc đỏ treo cạnh cờ Mỹ . Cô Út khoát tay :
“ Giờ người ta không kêu cờ ông Thiệu nữa . Kêu bằng cờ Việt Nam cộng hoà…”
“ Mấy chục năm nay tao mới thấy lại lá cờ này. Hoá ra bà con
Việt kiều ở bên này vẫn còn xài .”
Cô Út bật cười :
“ Vậy tía tưởng người ta treo cờ đỏ sao vàng ? Ở đây treo cái đó ăn cà chua trứng thối liền, có khi cửa hàng cũng bị đốt
luôn.”
Bác Ba Phi rụt cổ lại :
“ Dữ vậy ? Sao bảo Mỹ tự do , muốn làm gì làm ?”
Co Út cười giòn :
“ Đúng tự do muốn làm gì làm chỉ cấm ca ngợi
cộng sản, ca ngợi bác Hồ thôi…”
“ Vậy cũng gọi tự do ?”
Cô Ut cười
nhạt :
“ Thì cũng giống trong nước đó. Ai có tiền muốn mua gì mua,
muốn đi đâu đi, muốn làm gì làm chỉ cấm không được động tới cái ghế của mấy ổng
thôi. Còn ở bên này chửi cả Tổng thồng Mỹ cũng không sao, ở trong nước mà nói
xấu ông Thủ tướng thôi cũng đủ tù rồi. Vậy đó, bên này tự do chỗ đó đó…”
Chàng Tommy đang lái chợt quay sang nói gì với vợ. Cô Ut
gật đầu, bảo bác Ba Phi :
“ Anh hỏi tía có đói bụng không mình ghé tiệm phở ăn tạm rồi
chiều về ăn cơm ?”
Bác Ba Phi vội vàng :
“ Thôi thôi, về nhà tao đang có việc cần…”
Cô Ut hiểu ý vội giục chồng chạy nhanh. Chiếc
xe rẽ vào một phố vắng, toàn biệt thự một tầng, nằm giữa khu vườn um tùm cây
hoa. Nhà vợ chồng cô Ut là một căn như vậy. Chiếc xe rẽ theo con đường dẫn thẳng tới cổng nhà. Cô Ut
vừa xuống xe mở cửa cho bác Ba Phi, bác đã vội ré chân định chạy ra phía bụi
cây. Tưởng bác tới đó đi tiểu, cô Ut hốt hoảng kéo tay bác lại :
“ Ay tía…chờ vào nhà có restroom … đàng hoàng…”
Bác Ba Phi giãy ra :
“ Kệ tao…tao đâu có tiểu đại gì đâu. Tao ra đó mồi điếu thuốc
…nhịn lâu quá rồi…”
Cô Ut mỉm cười buông tay cho bác tự do.
Bác Ba
Phi chọn vạt cỏ sạch – mà xem ra chỗ nào cũng sạch, rút điếu thuốc, tay
run
run mồi lửa rồi rít hơi rõ dài. Í mèn ôi, chất nicôtin theo khói chạy
vào
từng phế nang trong từng buồng phổi làm bác “phê” quá, nằm bật ngửa trên
cỏ,
ngước nhìn bầu trời lồng lộng và trắng sáng. Bác say lờ đờ nhưng vẫn
nhận ra hình như bầu trời ở đây thấp hơn bầu trời quê nhà. Bác chưa biết
rằng
giờ giấc hai nơi chênh lệch nhau tới 14 tiếng nên vẫn cứ tưởng giờ này ở
nhà là buổi trưa con vợ thằng Đậu đang sắp mâm sắp chén cho chồng ăn
cơm, các
cụ trong xóm í ới gọi nhau gây độ nhậu và nắng trưa đã hầm hập dội
xuống những mái tôn lụp xụp .
Cô Út đưa hết đồ đạc của bác Ba Phi vào phòng dành cho bác. Cô
quay ra cổng đánh thức bác đang ngáy ò ò. Bác mở mắt nở nụ cười khoan khoái :
“ Mày cứ cho tía nằm đây. Mát rượi và êm lắm. Còn hơn nệm
Kymđan nữa kìa …”
Cô Ut đành phải doạ :
“ Tía…dậy đi tía…vào nhà nằm ngủ chớ nằm đây cảnh sát phạt đó
tía…”
Nghe nói tới chuyện phạt, bác Ba Phi vội vàng ngồi dậy, ngoan
ngoãn theo chân con gái vào nhà. Í mèn ôi, căn buồng có đầy đủ
nào ti vi, tủ lạnh, nào máy lạnh, máy sưởi, nào tủ áo nào bàn viết…tất cả đều
sáng loáng, sang trọng không kém khách sạn 5 sao Sàigòn. Bác mở cửa phòng vệ
sinh reo lên kinh ngạc :
“ í mèn ôi, cao cấp vầy nè ! Bồn tắm đây hả ? Ba người cùng nằm
vào đây vẫn rộng chán…”
Cô Ut dặn :
“ Cái bồn tắm này có cả máy tạo sóng để massage đó tía. Tía cứ
nằm vào đây, bật cái nút này là sóng nó xoa bóp cho tía…”
Bác Ba Phi la lên :
“ Tốn điện, tốn điện, khỏi cần, cứ cho chảy đầy bồn rồi nhảy
vào kì cọ là sướng bằng tiên rồi. Còn gì đây ? Bình nước nóng, nước lạnh hả ?
Rồi cả bồn rửa mặt, gương soi nữa kìa. Cả đời tía chẳng bao giờ tắm nước
nóng hết. Cứ nước giếng đội ào ào, mát
tỉnh người. Còn gì nữa đây ? Bàn cầu hả . Í mèn ôi, bàn cầu mà sáng choang
như…ngọc vậy hả ? Chắc ba cái đồ này mắc tiền lắm phải không con ?”
Cô út bật cười :
“ Cũng vừa túi tiền thôi. Giờ tía nghỉ đi, chiều tụi con
đưa tía đi nhà hàng…”
Bác Ba Phi giãy nảy :
“ í thôi thôi, cứ ở nhà ăn cơm rau dưa được rồi. Khỏi nhà
hàng tốn tiền…”
Cô Ut cười lắc đầu, hướng dẫn bác Ba Phi tắt mở
các thiết bị trong phòng rồi ra ngoài. Bác Ba Phi leo lên giường nệm trắng
muốt. Í chết cha, mới đặt cái lưng xuống đã thấy người lâng lâng như bay . Tại cái
nệm êm quá đây mà.Rồi hơi mát máy lạnh từ đâu đó cứ toả ra khắp phòng làm bác
Ba Phi sướng tỉnh cả người, buông mình vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Bác thức dậy bàng hoàng không hiểu sao
mình nằm trong phòng lạ hoắc.
Xung quanh toàn đồ mạ kền, gương sáng quắc, chăn gối trắng bóc và thơm
phức
hoàn toàn khác căn buồng lợp lá, nền đất, nằm giường tre quê bác. À thôi
phải
rồi đây là nhà cô Út mãi tận nước Mỹ xa xôi cách hơn nửa vòng trái đất.
Bác
nhảy xuống thảm trải trên đất, xỏ chân vào đôi dép vải, loẹt xoẹt mở cửa
. Thời tiết ở đây quả là tuyệt, trời trong vắt, mát rượi, hoàn toàn yên
ắng không gợn một tiếng còi xe. Bác đi ra ngoài vườn lại gần cái bàn gỗ,
ở đó
thằng cháu ngoại Jimmy, con trai cô Út đang mở gói gì đó. Có tiếng chim
ríu
rít trên cành cây. Thằng Jimmy móc trong túi ra nắm hạt tung ra sân, lập
tức
chim thi nhau sà xuống mổ thoăn thoắt. Cảnh tượng thật thanh bình. Cô út
giới thiệu :
" Cháu Jimmy cho chim ăn..."
Bác Ba Phi tò mò :
" Cho ăn vậy rồi mình có đánh bẫy không ?"
Cô Út cười cười :
" Bẫy làm gì tía, mình có ăn thịt nó đâu mà bẫy ?"
Bác Ba Phi kêu lên :
" Vậy thì cho nó ăn làm gì ? Các cụ ta có câu
" thóc đâu mà đãi gà rừng à ?"
Cô Út lại cười :
" Mình cho nó ăn nó chảy nhót hót cho mình vui tai ?"
Bác ba Phi lắc đầu :
" Tao cũng lạ cho bọn bay. Chim trời, cá nước biết nó đi
đâu về đâu mà nuôi nó ? Ở Sàigòn dân bợm nhậu vớ được đàn chim này thì phải biết , quăng hết lên
chảo mỡ liền..."
Cô Út cười lắc đầu rôi dẫn bố đi thăm vườn. Í mèn ôi, sao rộng
quá vậy. Toàn cây lớn mấy chục tuổi , bồn phun nước, tượng đôi trai gái khoả
thân, quỳ xuống hôn nhau. Bác Ba Phi chỉ tay, cau mặt :
" Tượng gì đây ? Phải
văn hoá đồi truỵ không ?"
Cô Út cười to :
" Không phải đâu tía...đây là phiên bản tượng "Mùa
xuân vĩnh viễn " của điêu khắc gia Rodin đó tía. Có gì mà đồi truỵ ?"
" Không đồi truỵ cũng hở hang, hớ hênh... không nên đặt
chềnh ềnh giữa vườn , con nít đi qua đi lại ảnh hưởng tới đầu óc nó..."
"Khỏi lo đi tía...con nít bên này được giáo dục giới tính
từ nhỏ ..."
Bác Ba Phi có vẻ nghĩ ngợi :
" Sao không đặt tượng đức Thánh Trần hay Thánh Gióng cho
con nít nó học sử nước nhà..."
Cô Út cười :
" Nếu dựng tượng
trong vườn để học lịch sử thì trước tiên phải dựng tượng Mỹ đã tía ...cháu nó là công dân Mỹ
mà..."
Bác Ba Phi chưng hửng . Bác nói dỗi :
" Mày nói vậy mà nghe được ? Cây có gốc, suối có nguồn chớ
? À thôi phải rồi, chồng mày là Mỹ nên lo cho con mày học sử Mỹ là phải
rồi..."
Cô Út cười dàn hoà :
" Tía chưa hiểu bên này đâu. Đời con còn nói tiếng Việt
đó, đến đời cháu Jimmy thì tụi nó toàn nói với nhau bằng tiếng Mỹ.Cuộc sống nó
vậy đó tía..."
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-10.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 11)
Thứ bảy, ngày 19 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 11)
Thứ bảy, ngày 19 tháng một năm 2013
(tiếp theo)
Bác Ba Phi nín lặng. Bác liếc thằng
cháu ngoại Jimmy. Nó vẫn hồn nhiên líu lo với má nó những câu gì bác đâu có
hiểu. Tóc nó vàng hoe và xoăn tít, mắt xanh lè – nó đúng là Mỹ thứ thiệt . Vậy mà lúc ở nhà bác đã định sang đây
nhất định sẽ dậy cho thằng cháu ngoại hát dân ca Nam bộ như Lý con sáo, Lý ngựa
ô, Ví dầu cầu ván đóng đinh...Bác định kể nó nghe nhiều cổ tích , nhiều dã sử
để gieo vào đầu óc non nớt của nó gốc gác Việt Nam .
Tuy nhiên lúc này dự định đó hầu như
tan rồi . Thằng Jimmy cháu ngoại ông lúc nào cũng nhảy cà tưng như con choi
choi , tiếng tây tiếng u đến một nửa chữ bác không biết, còn nó rõ ràng là
chẳng biết câu tiếng Việt nào, lại gần nó đã khó, huống hồ dậy hát, kể chuyện đâu
có được. Bác thấy buồn trĩu trong lòng khi mỗi lúc cảm thấy rõ bức màn vô hình
giữa hai ông cháu.
Chao ôi, nếu con Út ở nhà lấy chồng
"người Việt đằng mình:" thì nhất định bác và thằng cháu ngoại suốt
ngày sẽ bám víu, ríu rít. Ông sẽ dẫn cháu ra ghe chở đi dọc kinh xáng , dậy nó đào hang bắt con
chuột đồng, đặt mối câu con lươn con ếch. Ông sẽ dắt nó theo trong những buổi
đờn ca tài tử cùng các cụ trong xóm ấp. Ngày hai buổi ông sẽ đưa đón nó đi học
ở trường cấp 1 của xã. Sẽ giảng giải cho nó những điều cô giáo dậy ở trường mà
nó chưa hiểu . Chao ôi, bao nhiêu dự định của bác ba Phi với thằng cháu ngoại
như thế là tan tành.
Ở ngoài cổng thằng Tômmy, con rể bác
Ba Phi đang treo một lá cờ rất lớn. Cô Út dẫn bác tới gần. Bác hỏi :
" Có ngày lễ nào không mà treo
cờ ?"
Cô Út giải thích :
" Sắp tới ngày 9 tháng 11, ngày
tháp đôi Trung tâm thương mại thế giới của Mỹ bị khủng bố đánh sập nên nhà nào
cũng treo cờ vừa tưởng nhớ nạn nhân bị giết hại vừa nhắc nhở cảnh giác âm mưu bọn
khủng bố đó tía..."
" Treo cờ thế này là do mình tự
nguyện hay là có cảnh sát đi từng nhà nhắc nhở?"
Cô Út bật cười :
" Tự nguyện chứ tía. Cảnh sát
nào ép buộc mình?"
Bác ba Phi lắc đầu :
" Vậy mà ở Việt nam cứ sắp tới
ngày quốc khánh là công an khu vực đi từng nhà nhắc nhở treo quốc kỳ mà khối
anh chẳng chịu treo đó."
" Vậy rồi những người đó có sao
không tía ?"
Bác Ba Phi dài giọng :
" Ngày xưa bao cấp còn sợ nó
cắt sổ gạo chứ bây giờ làm gì nhau ?"
Chàng Tommy nghe vợ kể lại lời bác
Ba Phi, mở máy nói một hồi cho vợ dịch lại :
" Ảnh nói luật Liên bang có quy
định mọi công dân phải coi quốc kỳ như biểu tượng thiêng liêng, không được vẽ
bậy, để dưới đất, dùng vào mục đích quảng cáo. Cờ phải giữ cho sạch sẽ, không
rách và treo ở nơi có ánh sáng. Trong lễ chào cờ chính thức người ta hay đọc lời thề : " Tôi xin thề trung thành với lá cờ của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ và
với nền cộng hoà mà lá cờ đó đại diện..."
Bác Ba Phi chợt bật cười :
" Vậy không thề trung thành với
Đảng à ?"
Cô Út cũng cười theo :
" ở Mỹ có hai đảng lớn là dân
chủ và cộng hoà. Đảng viên thuộc đảng nào thì theo đảng đó, người dân không
theo đảng nào, mắc mớ gì phải thề ?"
Bác Ba Phi tò mò giở lá cờ Mỹ ra
coi. í mèn ôi, sao lắm sao nhiều vạch
đến vậy ? Xanh, trắng, đỏ nom đến hoa cả mắt. Bác hỏi :
" Ba màu này có ý nghĩa gì
không ?"
Cô Út nhanh nhảu :
" Màu đỏ biểu hiện lòng dũng
cảm, màu trắng là sự tinh khiết, tinh thần kỷ luật còn mầu xanh là biểu hiện
của thiên đàng, Thượng đế..."
Bác ba Phi lại hỏi tiếp "
" Thế những ngôi sao và những
cái vạch này ?"
" 50 ngôi sao tượng trưng cho
50 bang. 13 vạch trắng đỏ tượng trưng 13 bang thủa ban đầu..."
Bác Ba Phi gật gù ra vẻ suy nghĩ
lắm. Thế rồi, bất chợt bác oà lên khóc hu hu làm cô Út hoảng hồn :
" Kìa tía...sao tía lại
khóc..."
Bác ba Phi gạt nước mắt :
" Cờ Mỹ có tới 50 sao mà nước
nó đoàn kết nhất trí xây dựng quốc gia đa chủng tộc, còn cờ mình có mỗi một sao
thôi mà uýnh nhau lộn bậy. Cộng sản đánh
quốc gia. Miền Bắc đánh miền Nam. Đất nước chẳng khác gì cái giỏ của,
cắp nhau trối chết, không thằng nào nhường thằng nào. Bởi vậy nên tao mới
khóc...hu hu... hu hu..."
Tiệm cơm ta khá đông. Người ra vào
nườm nượp. Ai cũng ăn mặc sang trọng và có vẻ vội vàng, tất bật khác hẳn cái
chậm chạp, lè phè của đa số người trong nước. Xe hơi đậu kín trước cửa . Chàng Tommy chạy vòng vòng mãi vẫn
chưa tìm được chỗ đậu xe. Bác Ba Phi sốt ruột :
“ Nó kiếm cái gì mà cứ chạy tới chạy lui hoài vậy ?”
Cô Ut giải thích :
“ Anh tìm chỗ đậu xe đó tía . Chiều
nay thứ bảy nên đông vậy tía …”
Bác Ba Phi trỏ tay vào một chỗ trống
:
“ Kia kìa…chỗ kia vừa có thằng de xe
ra kìa …”
Cô Ut lắc đầu :
“ Không được đâu tía…chỗ đó giành
cho người tàn tật đó tía…”
“ Tàn tật mà lái được cả xe ô tô ?”
“ Được chớ tía…cần nhất hai cái tay,
còn chân đi cà nhắc vẫn lái được chớ tía…”
Bác Ba Phi bật cười :
“ Xi cà que mà cũng đòi lái xe ? Ở
Việt Nam tao chưa thấy ai. Giỏi lắm là ngồi xe lăn có gắn máy là hết cỡ thợ
mộc…”
Cô Ut lắc đầu :
“Luật bên này đâu có cấm..miễn điều
khiển được tay lái, thắng. Còn sang số đã tự động rồi…”
Bác Ba Phi chỉ tay vào chỗ đậu xe
đang bỏ trống :
“ Mình cứ vô đại đó được không ? Nó
đâu có biết mình lành lặn hay tàn tật…”
“ Không được đâu tía…nó phát hiện
ra, phạt chết đó…”
Sau cùng chàng Tommy cũng tìm được chỗ đậu. Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Đây về nhà cuốc bộ bất quá mất 20
phút, vừa khoẻ chân lại vừa đỡ tiền xăng. Xe cộ làm gì cho khổ. Rõ thật văn
minh quá cũng chết…”
Cô Ut cười rũ, kéo bố vào nhà hàng.
Các dãy bàn người ngồi chật cứng. Mấy cô hầu bàn tất bật chạy lui chạy tới. Mùi
thức ăn xông lên ngào ngạt. Cô Ut tìm mãi trong góc mới ra cái bàn trống cho
mọi người ngồi. Bác Ba Phi nhìn quanh rồi chỉ vào một cái bảng có con số 50
treo trên tường :
“ Ở bên Mỹ thiệt kỳ, treo cả số nhà
trong phòng ?”
Cô Ut la hoảng :
“ Không phải đâu tía ơi ! Cái số này
không phải số nhà đâu, số này quy định nhà hàng này chứa tối đa là 50 người
thôi…”
Bác Ba Phi nhìn quanh :
“
Lại còn quy định cụ thể vậy nữa kia à . Tía thấy ở đây còn rộng mà. Còn
kê thêm mấy lớp bàn nữa cũng vẫn vừa…”
“ Í không được…ở Mỹ người ta tiêu
chuẩn hoá cả diện tích sinh hoạt. Lèn cá hộp như ở Việt Nam đâu có được…”
Chàng rể Tommy đưa cho bác Ba Phi
cuốn thực đơn viết bằng tiếng Việt. Mới giở qua vài tờ bác đã la lên :
“ Canh chua cá lóc : 12 đôla…cá kho
tộ : 8 đôla …heo quay : 10 đô la…Í mèn ôi, quy ra tiền Việt đều hơn trăm ngàn
cả…. Nó bán vậy bằng cắt cổ người ta…”
Cô Ut cười cười :
“ Tiêu tiền Mỹ tía đừng quy ra tiền
Việt kẻo chẳng dám tiêu gì đâu …”
Cho dù bác Ba Phi ngăn cản, cô Ut
cũng kêu đầy một bàn thức ăn. Lúc trả tiền, thấy con gái xỉa ra mấy tờ trăm đô,
bác Ba Phi than trời :
“ Mèn ôi, mình ăn bữa này bằng cả
một gia đình ở Việt Nam ăn một tháng…”
Lúc đứng dậy, bác Ba Phi thấy cô Ut
để lại trên bàn mấy tờ bạc 1 đôla, bác tưởng cô để quên tính cầm lên nhưng cô
Ut đã ngăn lại :
“ Ay chớ…tiền này kêu bằng tiền “tip”
đó tía…mình “ bo” cho mấy người chạy bàn mà…”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Bo 1 đôla là nhiều , bo làm gì
những 4, 5 đô la tức cả trăm ngàn lận ?
Mấy con nhỏ bưng bê chứ có phải gái bia ôm đâu mà bo dữ vậy ?”
Cô Ut cười lắc đầu, kéo tay bác Ba Phi ra khỏi
quán. Chàng Tommy cho xe chạy chầm chậm trên phố Bolsa để bác ba Phi ngắm nghía
các cửa hàng, các siêu thị. Bác chỉ tay vào cái bảng to tổ chảng treo trên tít
cao hỏi cô Ut :
“ Cái bảng có con số 99 đằng kia,
nghĩa là sao ?”
Cô Ut cười cắt nghĩa :
“ Đó là 99 cents đó tía. Trong đó có
đủ các món hàng, mỗi món chỉ bán đúng giá 99 xu thôi…”
Bác Ba Phi thắc mắc :
“ Sao không tính tròn 1 đôla có phải
tiện không ?”
Cô Ut giải thích :
“ Đây là đòn tâm lý mà tía. 99 xu
thì vẫn là tiền xu khác với 1 đôla là tiền đô rồi. Người mua thấy rẻ là kéo tới nghìn nghịt thôi…”
Bác Ba Phi trề môi :
“ Rõ đúng là…9 xu đổi lấy 1 hào…”
Cô Ut bật cười :
“ Nghệ thuật bán hàng bên này nó vậy
đó tía… Tía sống bên này dần dần sẽ quen thôi…”
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-10_19.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 12)
(tiếp theo)
Chú ý: Nhấn vào
“nhận xét” ở cuối bài để xả stress
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 12)
(tiếp theo)
Hôm sau từ sáng sớm vợ chồng con cái cô Ut đi làm, đi học hết. Bác Ba
Phi thức dậy một mình trong nhà rộng
thênh thang. Cô Ut để sẵn đồ ăn sáng và
mấy tờ báo tiếng Việt .Bác chỉ ăn lát bánh mì, ba tê rồi ra vườn ngồi hút thuốc
uống càphê.
Trời mát mẻ và im vắng quá. Tịnh không một tiếng người, tiếng xe, chỉ có
tiếng chim ríu rít trên cành cây góc vườn, nơi sáng sáng thằng cu Jimmy vẫn cho
chim ăn. Bác ngửa mặt nhìn trời căng
lồng ngực hít một ngụm không khí rõ sâu. Bác chợt nhận ra từ hôm sang đây, cái bệnh viêm xoang không còn
hành hạ khốn khổ như ở nhà . Không bụi
bặm, không khói xăng , không khói nhà máy, không ô nhiễm nguồn nước…quả thực môi
trường ở đây trong lành đến mức bác
không còn thấy đau xương đau cốt, hoa mắt chóng mặt như ở nhà.
Sống ở xứ này chắc bệnh tật phải
chạy xa, con người phải thọ ngoài trăm tuổi, vậy mà chẳng hiểu sao vợ chồng cô
Ut lúc nào cũng kè kè cái máy đo máu, người đo lượng đường, người đo lượng mỡ,
lúc nào cũng sợ phát bệnh trong người là sao ? Đã vậy bữa ăn, cô Ut lại còn
khuyên bác nên ăn ít cơm thôi, làm bác ngạc nhiên :
“ Cơm tẻ là mẹ ruột. Cứ cơm thiệt no chắc cái bụng là chẳng còn sợ ốm
đau, bệnh tật…”
Cô Ut phản đối :
“ Cái đó xưa rồi tía. Cơm gạo là chứa nhiều đường lắm. An nhiều cơm là
nguy cơ tiểu đường rất cao. Bởi vậy tía phải bớt ăn cơm, tăng cường ăn rau, ăn
trái cây mới giữ được độ đường không tăng cao …”
Bác Ba Phi cười to :
“ Tại tụi bay suốt ngày cái miệng cứ nhai nhóp nhép. Trên bàn ăn, trong
tủ lạnh lúc nào cũng ê hề kẹo, bánh, thức ăn nhanh, ra đường một bước là lên ô tô, trách gì chẳng lo cao mỡ, cao máu, tiểu đường. Ở Việt
Nam tao thấy vợ chồng con cái nhà thằng Đậu, chằn chặn có hai bữa cơm rau, lấy
đâu quà bánh luôn miệng, rồi sáng tối quần quật, mồ hôi mồ kê bò ra như xối
nước, ăn còn chưa đủ chất lo gì nó tích trong máu…”
Cô Ut cười cười :
“ Tại bên này đồ ăn thức uống rẻ và sẵn lắm, mà lại toàn những thứ ngon
miệng, vệ sinh không sợ ngộ độc, nên
khó mà bóp mồm bóp miệng lắm tía ơi…”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Trách gì thằng con trai mày, lúc nào tao cũng thấy cái miệng nó nhai,
giờ bảo nó nhịn sức mấy nó chịu. Lớn bé già trẻ chắc chẳng bao giờ chịu rỗng
ruột. Bởi vậy tao đọc báo thấy bên này chống cộng đã ghê nhưng còn một thứ cần
phải chống dữ hơn cả chống cộng nữa kìa…”
Cô Ut tròn mắt :
“ Chống cái gì mà dữ hơn cả chống cộng vậy tía ?”
Bác ba Phi cười lớn :
“ Chống cái bao tử chứ còn cái gì ? Bắt nó vào khuôn vào phép , ăn uống
cho điều độ là khó khăn lắm. Có khi còn
khó hơn cả chống cộng nữa kìa…”
Cô Ut phá ra cười. Chàng con rể nghe vợ dịch lại cũng gật đầu OK , OK
rối rít.
Đêm qua cô Ut mang về mớ đĩa cải lương, bác Ba Phi coi khuya quá hôm sau
sáng bạch ra rồi vẫn trên giường nằm mơ về quê nhà. Bác thấy con vợ thằng Đậu
đi chợ về cắp theo một con ngỗng to tổ chảng. Nó chạy lại gần bác Ba Phi , nhe
răng cười :
“ Nội ơi…con quay con ngỗng cho nội nhậu nha…”
Bác chưa kịp trả lời, thằng Đậu đã nhanh tay đốt lên đống lửa thật to.
Nó giơ lên xị đế :
“ Nội ơi…nhậu …nhậu…nhậu…”
Í mèn ôi, đang mùa H5N1, gà vịt chết như rạ sao lại ăn thịt ngỗng. Con
vợ thằng Đậu lại nhe răng ra cười :
“ Nội khỏi lo. Gà vịt bệnh, ngỗng đâu có bệnh? Mà bệnh với gà chớ đâu
với người . Con cho vào lửa quay chín thì vi trùng nào cũng chết…”
Thằng Đậu lại giơ lên chai rượu, nói đế :
“ Chết…chết…chết…”
Í mèn ôi, tụi nó mần như đang đóng tuồng vậy, chỉ thiếu nước cầm con
ngỗng nhảy múa xung quanh đống lửa nữa thôi. Con ngỗng đã được làm lông sạch
sẽ. Con vợ thằng Đậu lấy cái xiên đâm ngang qua người nó rồi hơ trên lửa. Những
giọt mỡ bắt đầu chảy và cháy xèo xèo. Con vợ thằng Đậu reo hò :
“ Chín rồi…chín rồi…nhậu thôi nội ơi…”
Tiếng thằng Đậu la lớn :
“ Nhỏ lửa…nhỏ lửa…”
Gió ở đâu bỗng đùng đùng thổi tới làm ngọn lửa bốc cao cháy lan ra khắp
sân . Con ngỗng biến thành bó đuốc khổng lồ bay lượn. Bay tới đâu nó đốt cháy
mọi thứ tới đó. Nó đốt nhà bếp cháy đùng đùng rồi bay sang đốt chuồng heo. Hai
con heo bác Ba Phi mất công mua từ lúc nó mới lọt lòng giờ đã lớn gần một tạ
đang bị quay chín trong ngọn lửa. Hai vợ chồng thằng Đậu đã chạy đâu mất tiêu. Con ngỗng lửa bay lên mái nhà.
Cả ngôi nhà biến thành bó đuốc khổng lồ. Í trời ôi, cứ đà này con ngỗng lửa đốt
cháy hết cả làng, cả xóm mất thôi. Thế rồi bác ba Phi kinh hoàng khi con ngỗng
lửa đang bay tới bác. Bác cuống cuồng chạy trốn. Con ngỗng lửa đuổi sát sau lưng
. Bác la toáng :
“ Cứu tôi với…cứu tôi với…”
Vừa lúc đó tiếng chuông gọi cửa thúc vào tai làm bác choàng tỉnh. Í trời
ơi hoá ra bác đang nằm mơ trong căn buồng nhà cô Ut mãi tận nước Mỹ xa xôi . Vụ
cháy nhà chỉ là nằm mơ, nhà bác ở quê không sao cả. Tiếng chuông gọi cửa vẫn bính
boong làm bác quýnh quáng :
“ Tôi ra đây…tôi ra đây…”
Tụt xuống giường bác Ba Phi xỏ chân vào quần cứ bên nọ lẫn bên kia. Xong
quần rồi nhìn quanh quất không thấy áo đâu. Mãi mấy phút sau bác mới ra mở
cổng. Í mèn ôi, lù lù một bà Mỹ đen, mập ú, áng chừng phải tạ rưỡi, tóc xoắn ốc
nhồi, chắc chờ lâu nên mặt bà có vẻ giận dữ lắm, bà xổ ra một tràng tiếng tây
tiếng u làm bác Ba Phi cứ ngây ra không hiểu gì ? Rồi bất chợt bác Ba Phi nhận
ra bà kéo theo một cái gì máy gì đó đen trùi trũi nom y hệt trái bom. Í mèn ôi,
bom…bom thiệt rồi. Bác sập ngay cửa lại la lớn :
“ Khủng bố…khủng bố…”
Bác nhớ ngay tới vụ khủng bố ngày 11 tháng Chín năm nào. Nghe con Ut nó
kể lại mà ghê. Quân cảm tử của nó cướp máy bay chở khách đâm vào hai toà nhà
cao mấy chục tầng làm nó xụm bà chè chết mấy ngàn người. Sau đó nó lại lấy than
nghiền ra thành bột tẩm thuốc độc gửi qua bưu điện nhằm giết người hàng loạt
nữa. Quân dã man, mạng người ta đã không coi ra gì, ngay cái mạng nó cũng coi
nhẹ tựa lông hồng. Con mẻ mập này đúng là dân khủng bố liều chết nên mới kéo theo quả bom bự vậy.
Bác đang còn quýnh quáng tìm cách báo động có bom thì chèn ôi, bà mập đã đẩy cửa vào, tay cầm cái gì không khéo
là súng lục cũng nên, chĩa thẳng vào mặt bác làm bác hoảng quá, giơ thẳng hai
tay lên trời, miệng cuống quít :
“ Nô …nô …. Thánh kiu…”
Bà mập bật cười . Bà giơ cái vật bà cầm trong tay rồi nói “a lô…a lô”
vào đó. Bác Ba Phi vỡ lẽ, hoá ra không phải súng lục, nó là cái điện thoại di
động. Bà mập ấn nó vào tai bác ra hiệu bác nghe.
“ A lô…tía đấy ạ…”
A… hoá ra là tiếng cô Ut, bác mừng rỡ , kêu lớn :
“ Ut đấy hả ? Con về ngay. Khủng bố kéo bom tới nhà nè…”
“Bom ? Lấy đâu ra bom tía ?”
“ Thì đấy tao thấy con mẻ nó kéo tới nhà cái máy gì đen chùi chũi y hệt
quả bom tạ đó…”
Tiếng cô Ut cười phá :
“ Không phải đâu tía ơi…máy hút bụi đó túa…bà Mỹ đen này mang tới nhà
mình để tổng vệ sinh đo tiá. Con gọi bả tới làm mà. Sáng nay tía dậy muộn,
con không muốn đánh thức tía dậy nên
chưa báo trước cho tía được thôi. Tía cứ cho bả vào vệ sinh kẻo nhà cửa dơ quá
rồi tía…”
Bác Ba Phi cười ngượng :
“ Vậy mà tao cứ tưởng quân khủng bố cảm tử mang bom đến đánh nhà mình…”
Tiếng cô Ut lại cười :
“ Tía cứ lo xa . Nó có đặt bom thì đặt nhà Tổng Thống , nhà con là phó
thường dân người Việt, nó đánh làm gì cho phí bom…? Thôi, tía mở cửa cho bả vào đi…”
Bà Mỹ đen kềnh càng đi vừa khít cái cửa vào phòng khách. Bà lấy trong tủ
bếp ra đủ các loại bình chứa các loại nước xanh, nước trắng, nước vàng rồi
thoăn thoắt vừa xịt nước xà bông vừa lau các thứ trong khu vực bếp. Mùi các
loại nước rửa xông lên nồng nặc choáng váng đầu óc. Bà Mỹ đen ra hiệu cho bác
đi ra ngoài vườn nhưng bác nhất định cứ bám sát. Phải rồi, phải nâng cao tinh
thần cảnh giác, lơi ra đâu có được. Nhà con Ut có bao nhiêu là thứ lặt vặt,
không để mắt tới nhỡ con mẻ đen này ăn cắp hết thì sao ? Còn nhớ hồi ở nhà, cái
quạt trần bị hỏng sao đó, thằng Đậu kêu thợ tới sửa, nhờ bác Ba Phi trông coi.
Ai ngờ bác chỉ chạy ra ngoài vườn tranh thủ cho con heo ăn mà chiều về con vợ
thằng Đậu la toáng lên là mất cái đồng hồ để bàn. Tệ thế đấy. Chắc chắn vào túi
thằng chữa quạt dạo đó rồi. Nhưng nó đi mất tiêu, có trời tìm, đành chịu mất
cái đồng hồ. Con vợ thằng Đậu cứ ca cẩm tại nội không chịu để mắt tới nên nó
mới dám ăn cắp chớ. Rút kinh nghiệm bác Ba Phi bám sát bà Mỹ đen. Bà vào phòng
vệ sinh cọ bàn cầu, bà bò ra sàn cọ rửa, bà kéo máy hút bụi rà đi rà lại bộ xa
lông…bà đi đâu bác ba Phi đi theo đó làm bà phải bật cười xì xà xì xồ một chặp
bác ba Phi chẳng hiểu gì cứ OK…OK luôn miệng.
(còn
tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-12.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 13)
Sau cùng bà Mỹ đen cũng dọn dẹp
xong. Bác Ba Phi thấy bà cho rác rưởi vào 3 cái túi khác nhau rồi mang ra bỏ
vào ba cái thùng to tướng đặt ở ngoài cổng. Lát sau xe rác chạy tới. Bác ba Phi tròn mắt nhìn.
Quái …không thấy ai từ trên xe nhảy xuống, chỉ thấy nó thò ra cái càng rồi câu
lên xe . Bác Ba Phi gật gù :” văn minh…văn minh thiệt…” . Chiếc xe chỉ cẩu có
mỗi một thùng rồi bỏ đi làm bác Ba Phi chạy theo gọi với :
“ Này này…còn hai thùng nữa này…”
Chiếc xe rác như điếc, không thèm
nghe tiếng gọi ơi ới, rồ máy chạy mất. Đến chiều, cô Ut đi làm về, bác ca cẩm :
“ Xe rác ở đây tệ vậy đó. Làm ăn
quan liêu. Tới cẩu rác mà không ai chịu xuống, có 3 thùng rác lại cẩu sót mất 2
thùng, tao chạy theo gọi mà nó cứ điếc…”
Cô Ut bật cười :
“ Không phải đâu tía. Mỗi loại xe nó
chỉ cẩu một loại thùng thôi…”
Rồi cô Ut giảng cách phân loại rác ở
bên Mỹ làm bác cứ lắc đầu :
“ Rõ lắm chuyện …nào rác lá cây, nào
rác giấy vun, nào rác nhựa, rác nào chẳng là rác, ở Việt Nam nó cứ đổ búa xua
vào nhau chở đi, có sao đâu ?”
Cô Ut cười lắc đầu, bỏ đi kiểm tra
công việc của bà Mỹ đen, vẻ hài lòng lắm . Bác Ba Phi tò mò :
“ Vậy rồi trả công nhiêu ?”
Cô Ut đáp gọn lỏn :
“ 50 đô la đó tía…”
Bác ba Phi la chói lói :
“ 50 đô la ? Tức 1 triệu tiền Việt ? Chèn đéc ôi, con mẻ Mỹ đen này nó
làm có 3 tiếng đồng hồ bằng công nhân Việt Nam mình làm cả nửa tháng…”
Cô Ut cười hì hì :
“ Ở bên này, mỗi tháng kiếm có 50
USD chỉ đủ tiền … ăn bánh mì, uống nước lã, nhưng tía khỏi lo đi, nếu ai không
kiếm được tiền tự nuôi mình thì Nhà nước đã cho tiền welfare, tức là tiền trợ
cấp xã hội đó tía…”
Bác Ba Phi trợn tròn mắt :
“ Vậy cái “eo pheo” đó mỗi tháng Mỹ
nó cho được bao nhiêu ?”
“ Khoảng 7 – 8 trăm đôla đó tía.”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Bảy tám trăm đô? í mèn ôi, tính ra
tiền ta là mười mấy triệu lận. Vậy bằng lương Bộ trưởng ở Việt Nam rồi còn gì
?”
Cô Ut cười cười :
“ Đó là lương thôi tía…mấy chả còn
bổng nữa kìa. Con nghe nói bổng của mấy ổng gấp cả trăm lần lương . Cứ ký cái
dự án ổng ăn phết phảy cả mấy chục ngàn đô la đó tía…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Mày ở ngoài này sao rành ở trỏng
quá vậy. Coi chừng nghe tuyên truyền bậy đó con !”
Cô Ut kêu to :
“ Có tía sống trong cái hốc bò tó
không internet, không báo chí, tivi chỉ coi cải lương thì mới dễ bị tuyên
truyền bậy. Ở ngoài này nào BBC, nào CNN, nào RFA, nào internet …, sức mấy bị
phản tuyên truyền …”
Rồi cô hăng hái nói ở Mỹ các phương tiện truyền thông phong phú ra sao,
đưa tin nhanh nhậy thế nào làm bác ù cả tai, hoa cả mắt, xua xua tay :
“ í thôi thôi…tao biết cái xứ Mỹ của
mày nó văn minh rồi…Vậy tao hỏi mày hàng ngày mày có biết giá gạo nhiêu, giá
đường nhiêu, gia thịt nhiêu không ?”
Cô Ut bật cười :
“ Cả tuần con mới đi super market một lần, giá cả hàng ngày
đâu có cần biết làm chi ?”
Bác Ba Phi reo lên :
“ Đó…vậy mày thua con vợ thằng Đậu
rồi đó, mỗi sáng sớm nó chạy ra ngoài cột điện chỗ treo loa truyền thanh nghe
thông báo giá cả trong ngày liệu còn đi chợ. Giả tỉ tôm nhiễm thuốc kháng sinh
nước ngoài nó trả về hàng loạt, thế nào cũng xuống giá, vậy là mình tranh thủ
mua lấy vài kí về kho mặn có khi còn rẻ hơn cả ăn rau nữa kìa…”
Cô Ut lắc đầu :
“ Tôm dư lượng kháng sinh, cá ươn,
thịt có chất gây ung thư…vậy còn ăn làm gì cho thêm bệnh ra tía ?”
Bác ba Phi cười to :
“ Bệnh với tôm cá, heo bò chứ đâu có
bệnh với người . Mày cứ theo cái thói vệ sinh của mấy ông tây bà đầm mai mốt về
nước mày chỉ dám ăn cơm gạo lức muối mè…”
“ Đúng đó tía…bên này an toàn thực
phẩm đặt lên hàng đầu…”
“ Vậy mới dễ bịnh . Bữa trước tao
thấy thằng con bà ba Hến ở xóm bển tên Mai Cò Mai Hạc gì đó, mới ở Mỹ ra chợ
chơi, uống có ly nước mía thôi mà linh ứng cấp kỳ, chưa chạy về tới nhà đã bị
tào rượt bĩnh cả ra quần…”
Cô Ut cười rũ :
“ Cái món nước mía ngọt và mát,
khoái khẩu lắm đó tía. Mà không hiểu sao lắm vi trùng vậy, con thèm chết được
mà không dám uống. Lỡ ra bị tiêu chảy chạy không kịp đó tía…”
“ Vậy mới nói…tụi bay ở bên này cứ
kiêng cữ cho kỹ vào, làm hư cái dạ đi, về Việt Nam ăn gì cũng chết…”
Chiều hôm sau, bác Ba Phi đang cầm
chổi quét sân, chợt có tiếng xe hơi , nhìn ra một chiếc mầu đen, mới láng coóng
đậu sát ngay cổng nhà. Bác không kịp cất chổi vội chạy ra. Í mèn ôi, từ trên xe
bước xuống một cô trẻ măng, đeo kiếng mát, mặc váy ngắn tới bẹn, phấn son đỏ
loè, mùi thơm thoảng lên điếc mũi. Cô gái cũng mũi tẹt da vàng như bác ba Phi
nhưng lại xổ ra một tràng tiếng Mỹ làm bác
cứ ngẩn cả người. Cô bấm nút cho
cái nắp sau xe bật chổng ngược lên rồi lại xì xồ gì đó; nhưng lần này cô trỏ
tay vào cốp xe làm bác Ba Phi hiểu ngay, à thì ra cổ bảo mình xách đồ dzô nhà. OK…OK… Bác Ba Phi miệng
rối rít, vai vác chiếc vali bự làm lệch hẳn một bên vai chuệnh choạng bước vào
nhà. Cô gái lại lên giọng thánh thót :
“ quick…quick…”
Bác Ba Phi thở cả ra đằng tai. Lậy
trời, chỉ mong nó bắt mình xách có một chiếc thôi, nó mà bắt vác cả hai chiếc
va li to tổ chảng thế kia thì nguy. Mà con nhỏ này chẳng hiểu tầm cỡ nào, quan
hệ với con gái bác ra sao mà “chảnh” vậy ? Cô gái như không để ý tới bác Ba
Phi, miệng cứ líu lo :
“ Quick…quick…”
Cô liến thoắng nói một tràng tiếng tây
tiếng u làm bác Ba Phi lại cuống lên chạy tới cốp xe, vác vội chiếc vali thứ
hai lên vai. Ai chà nặng…chiếc này xem ra còn nặng hơn cả chiếc lúc nãy. Cô gái
vẫn không để mắt tới bác Ba Phi, rút
ngay điện thoại di động ra ríu ra ríu
rít . Í mèn ôi, nó làm như trước mắt chẳng hề có lão già lặc lè vác chiếc va li
của chính nó. Điều đó bất chợt làm bác Ba Phi nổi giận đùng đùng. Á…à…không
nha, láo lắm nha, cháu có là Vịt kìu hay vịt giời chăng nữa thì cũng phải động lòng thương người già, thò một
tay vào vác đỡ với chớ. Đã vậy phải cho nó biết thế nào là lễ phép….hai…
ba…này…ầm...bác ba Phi nghiêng vai hất tung cái vali xuống đất, chẳng hiểu
trong có cái gì mà nghe xoảng một cái như thuỷ tinh vỡ . Cô gái nhảy dựng, la
chói lói. Và rồi như tức giận quá, cô quên béng ngay tiếng Mỹ, hét toáng lên bằng tiếng mẹ đẻ :
“ Làm ăn vậy hả ? Bể hết các thứ ở
trỏng rồi…í mèn ôi …cái hộp trang sức của tôi…”
Vừa lúc đó cô Ut chạy xe về tới
cổng, lao vội vào nhà vội vã :
“Cưng sao vậy ? Có chuyện gì vậy
cưng ?”
Cô gái bù lu bù loa :
“ Cha nội này vác vali cho em vô
nhà…chẳng hiểu sao chả lại quẳng va li em xuống đất làm bể hết trơn các thứ ở
trỏng rồi…”
Cô Ut quay sang bác Ba Phi :
“ Kìa tía…sao tía quẳng va li của cổ
?”
Bác Ba Phi tròn xoe hai con mắt,
trợn ngược lên, hét toáng :
“ Tao quẳng va li là còn may đó, tao
còn muốn quẳng cả con nhỏ này ra đường kìa…Bộ nó cậy có tiền nó khinh khi tau
hả ?”
Cô gái hoảng hốt :
“ Chèn đéc ơi…tía chị đây hả ? Em
đâu có biết, em tưởng chị thuê ông Mễ nào
dọn nhà em mới nhờ khiêng hộ va li vào nhà …Sorry…sorry…”
Cô Ut hiểu ra, vội vàng nói với bác
Ba Phi :
“ Đây là nữ ca sĩ Cẩm Chướng đó tía.
Tụi con quen nhau từ hồi mới sang đây lận. Hôm nay tổ chức birthday cho thằng Jimmy nên cổ mới bay từ Houston sang để tối nay
hát giúp vui đó tía…”
Bác Ba Phi vẫn còn hầm hầm. Hoá ra
con nhỏ là ca sĩ nên mới chảnh vậy. Bác nói dỗi :
“ Tôi vác va li cho cô thì có sao ?
Nhưng mà trả tiền “bo” đây !”
Cô ca sĩ cười cười :
“ Thôi thôi, con xin lỗi tía…”
Đến chiều, cơm nước xong, cô ca sĩ
Cẩm Chướng có vẻ vẫn áy náy nên lại gần bác Ba Phi làm lành :
“ Tía sang đây có thấy sung sướng
không ?”
“ Sung sướng lắm…”
“ Tía có vui vẻ không ?”
“ Vui vẻ lắm…”
“ Giờ cho tía ở luôn bên này không
về Việt Nam nữa tía chịu không ?”
“ Mắc mớ gì phải ở luôn bên này…tau
quen sống ở nhà quê Việt Nam rồi ?”
Cô ca sĩ tròn mắt, kêu lên :
“ Really ?”
Bác Ba Phi quay sang hỏi con gái :
“ Nó nói cái gì vậy ? Nó chửi tao hả
?”
Cô Ut vội vàng :
“ Không không…Cẩm Chướng đâu dám
chửi tía ? Cổ chỉ hỏi : thiệt không ? Vậy thôi…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tao nghe cứ oeo oeo như mèo kêu mà
có hiểu gì đâu. Sao với tao nó không nói tiếng Việt cha nó cho rồi….”
Cô Ut cười cười :
“ Tía thông cảm…ở bên này người ta
nói tiếng Mỹ nhiều hơn tiếng Việt nên
quen miệng …chứ không có ý gì đâu…mà tía thử ở luôn bên này coi…một năm
sau là cái miệng tía lia tiếng Mỹ có khi
còn hơn cả tụi con nữa kìa….”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Tao mà nói tiếng Mỹ ấy à ? Có mà
thành tiếng “ Một Răng Một rắc…”
Cô Ut ngớ người :
“ Một Răng Một Rắc là cái tiếng gì
hả tía ?”
“ Là I Răng , I Rắc đó…nghe người ta
nói ngày xưa có ông lãnh tụ đọc diễn văn trước toàn thể quốc dân đồng bào, tới
câu “I Răng I rắc “ chả không biết là cái chi chi nên mới đọc thành “ Một Răng
Một Rắc ” đó.”
(còn tiếp)
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-11.html
======================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 14)
Cô
Ut bò ra cười làm bác Ba Phi cũng hết bực mình. Cô ca sĩ Cẩm Chướng nhân đó vui vẻ :
“
Vậy bác hết giận rồi ? Tối nay bác muốn
nghe bài gì cháu hát tặng bác !”
Co
Ut vỗ tay :
“
Good…good…tía thấy chưa…cổ cưng tía lắm mới đề nghị tía yêu cầu cổ hát tặng tía
đó…”
Bác
Ba Phi lắc đầu :
“
Tối nay sinh nhật cháu ngoại, hát một bài con nít tặng nó đi…”
Cô
ca sĩ vui vẻ :
“
Bác muốn nghe bài gì cháu hát liền?”
Bác
Ba Phi vỗ trán nghĩ mãi chẳng nhớ ra bài hát con nít nào .Cẩm Chướng thấy bác
cau trán nghĩ ngợi , vội vàng giao hẹn :
“
Bác yêu cầu bài gì cũng OK, chỉ trừ bài “ Đêm qua em mơ gặp bác Hồ” là cháu chịu, không hát được đâu…”
Cô
Ut bật cười :
“
Hát bài đó khách khứa chạy hết à ?”
Bác
Ba Phi lắc đầu :
“
Tao biết rồi, nhập gia phải tuỳ tục chớ, đã sang đây còn hát bài bác Hồ có hoạ
là chọc tức thiên hạ ? Thôi mày hát “Ví dầu cầu ván” đi…”
Cô
ca sĩ tròn xoe mắt :
“
Oh My God…Bài này sao. bác hát thử con nghe mấy câu !”
Bác
ba Phi dọn giọng hát :
“Ví dầu cầu ván
đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo
gập ghềnh khó đi
Khó đi má dắt
con đi
Con đi trường học
… má đi trường đời…”
Cô
Ut vỗ tay :
“
Hay …hay thiệt…nhưng hát bài đó không ai hiểu gì đâu tía ơi…”
Cô
ca sĩ lắc đầu :
“
Bài đó con cũng chịu…”
Bác
Ba Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi vỗ trán :
“
Nếu vậy cháu hát bài tân nhạc tặng thằng Dim- Mi vậy. Bài gì mà có câu :
“ Ngày mai con
khôn lớn … bay đi khắp mọi miền
Cô
Ut vỗ tay :
“
Bài này của nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu , hay lắm :
Ba sẽ là cánh
chim đưa con đi thật xa
Mẹ sẽ là cành
hoa cho con cài lên ngực…”
Nhưng
cô hát bài này cháu Jimmy không hiểu gì đâu …”
Cô
ca sĩ gật đầu :
“
Thôi để em hát tặng cháu bài “Happy birthday to you…” …”
Bác
Ba Phi cau mặt :
“
Nó là bài gì vậy “
Cô
Ut nhanh nhảu :
“
Bài hát mừng sinh nhật đó tía. Bài này phổ biến trên toàn thế giới ai cũng biết
đó tía…”
“
Không hát được bằng tiếng Việt hả ?”
“
Không không … đâu đâu người ta cũng hát
bằng tiếng Anh hết…”
Nói
rồi cô Ut cùng cô ca sĩ Cẩm Chướng cất giọng đồng ca :
“
Happy birthday to you….Happy birthday to
you…”
Bác
Ba Phi xua xua tay :
“
Thôi thôi …thôi để đến tối hát cho thằng Dim- mi nó nghe. Tao có biết tiếng tây
tiếng u gì đâu ?”
Cả
hai cô bật cười làm bác Ba Phi tức mình bỏ về phòng . Mặc dầu hơi máy lạnh mát rượi cả người bác vẫn thấy nóng
rừng rực. Còn mấy tiếng nữa tới sinh nhật cháu ngoại mà chẳng có gì làm quà ,
ngay cả chúc nó đôi lời cũng chẳng được. Mà thực ra nó quá đầy đủ rồi, thiếu gì
nữa đâu mà làm quà ? Ngay cả trò chuyện cũng chẳng được, ông cháu ngôn ngữ bất
đồng chẳng có lúc nào hỏi han nó một
câu. Rồi với cả thằng rể Mỹ nữa, nó đi làm suốt ngày, tối về lại chui tọt vào
phòng riêng, có khi nào rảnh rang trò chuyện
với bố vợ lấy dăm ba câu ? Rõ là ruột thịt trong nhà mà xa cách còn hơn
cả hàng xóm ở Việt Nam.
Khi
còn ở nhà, bác không hình dung ra tình cảnh gia đình lại diễn ra thế này. Bác
hiểu chẳng ai muốn vậy, chẳng qua cuộc sống Mỹ
đưa đẩy, gây ngăn cách vậy thôi. Bác hiểu con gái vẫn thương bác như khi
còn ở Việt Nam, nhưng sang đây tình cha con dẫu sâu nặng nhưng mang khuôn mặt
khác. Sự khác đó bác chỉ cảm thấy mà không nói được nó ra làm sao ?
Buổi
chiều, bác Ba Phi đang nằm lơ mơ cô Ut đập cửa phòng mang vào bộ comlê cravát ủi cứng. Bác hoảng hồn :
“
Í không …cả đời tía có mặc cái đồ quỷ này đâu. May làm gì tốn tiền ?”
Cố
Ut ấn bộ đồ vào tay bác :
“
Tía khỏi lo tốn tiền. Bộ này anh Tommy mới mua, con thấy rất vừa với tía đó. Tối
nay sinh nhật cháu Jimmy, khách khứa tới đông, tía là ngoại nó nhất định phải
ăn mặc cho lịch sự, trịnh trọng…”
Bác
Ba Phi không từ chối được , đành loay hoay mặc thử hết quần tới áo, đến chiếc
cravát bác chịu đành phải gọi cô Ut vào giúp. Sau khi bác mặc xong, cô Ut lôi
bác sềnh sệch tới đứng trước gương :
“
Này tía nhìn coi…nom đĩnh đạc, lịch sự còn hơn cả ông Chủ tịch huyện ở nhà ấy
chớ…”
Bác
Ba Phi nhìn mình trong gương, cứng đơ đơ như tượng gỗ, cứ muốn cởi phăng bộ đồ
tây ra mà cô Út không chịu.
Tối đó phòng khách nhà cô Ut giăng đèn, kết
hoa sáng loà. Chiếc bánh sinh nhật cao 4-5 tầng để trên bàn. Khách khứa chật
nhà. Mọi người đều ăn mặc chải chuốt, sang trọng và lịch sự, đều vui tươi hớn hở
và đều nhiệt liệt chào mừng bác Ba Phi sang thăm Mỹ. Tuy nhiên sau vài câu xã
giao, mọi người xoay sang trò chuyện về những điều chẳng dính dáng gì tới bác
Ba Phi .
Nào
“hồi ấy ông đại tá A. chỉ huy mặt trận
đường 9 Nam Lào, ông đại tá B. tỉnh trưởng một tỉnh trên Tây Nguyên…”. Nào“ hồi ấy bà C
có tới 3 cái nhà cho thuê ở đường Tự do Sàigòn, ông D làm cho nhà thầu RMK tiền
vô như nước…”. Hết chuyện “ngày xưa” tới
chuyện “ngày nay”, xoay quanh đề tài
tham nhũng và sự bao che dung túng của nhà cầm quyền trong nước.
Khách
khứa trò chuyện say sưa dường như quên béng sự có mặt của bác Ba Phi. Sau cùng chàng rể Tommy nói gì đó với vợ, cô
Ut gật gật đứng lên thắp nến bánh sinh
nhật . Cô ca sĩ Cẩm Chướng cất tiếng hát và mọi người hoà theo :
”
Happy birthday to you…”
Thằng
Jimmy bò ngoài người, phồng miệng thổi tắt bốn cây nến trong tiếng vỗ tay râm
ran. Tiếng sâm banh nổ lốp đốp. Cô Ut đi tới ấn vào tay bác Ba Phi ly rượu :
“
Tía đi cụng ly với mọi người cho vui đi tía…”
Bác
Ba Phi đành nghe theo lời con gái lần lượt đi cụng ly với khách khứa, miệng cứ
“thánh kêu…thánh kêu…” liên tục.
Mãi hơn 11 giờ đêm, cô Ut mới tiễn người khách
cuối cùng ra cửa. Quay vào phòng ăn ngổn ngang ly tách uống rượu uống
trà, bánh sinh nhật, kẹo các loại vương vãi khắp nơi, cô Ut ngáp dài :
“
Thôi đi ngủ đã tía…cứ để nguyên phòng vầy sáng mai con dọn…”
Bác
Ba Phi về phòng tưởng đặt mình xuống ngáy kho kho mà nào có được. Nhìn mình
trong gương súng sính trong bộ đồ tây bác thấy sao dại dột vậy ? Từ xưa người
ta chỉ hình dung, mến mộ bác Ba Phi ở bộ đồ nhà quê, áo ta, tay dài , bốn túi,
quần lá toạ, đầu chít khăn cùng lắm khoác bên ngoài chiếc áo the thâm mà cũng
chỉ vào dịp lễ tết. Đằng này diện comlê,
thắt cavát nên mọi người dửng dưng , chẳng coi bác ra gì , chuyện riêng với
nhau là đúng rồi. Còn nhớ hôm ở nhà, bác vừa ra cửa, bước lên taxi ra phi trường bà con lối xóm đứng chờ coi đã
vỗ tay rần rần :
“
Í mèn ôi, bác Ba Phi thành Việt kiều rồi tụi bay ơi …”
“
Oách hơn cả Việt kiều ấy chớ…Bác Ba Phi đi kỳ này phải trổ hết tài nói dóc cho
Mỹ nó biết tay nghen!”
Lúc
đó thằng Đậu trợn mắt bênh nội nó :
“
Nói dóc hồi nào ? Nội tôi xưa nay toàn nói thiệt chớ nói dóc hồi nào ?”
Bà
con cười ầm ầm :
“
Nội mày không có cái món đặc sản “nói dóc”
thì sao thành “thương hiệu” bác Ba Phi cả xứ ai cũng biết ?”
Buồn
vậy đấy thương hiệu “bác Ba Phi” cả xứ ai cũng biết vậy mà cái đám sinh nhật tối
nay xem ra chẳng ai biết nó là cái mẹ gì ? Lỗi tại mình, bác cứ lầm bầm tự
trách chứ đâu ngờ tối nay dẫu bác có mặc quần vải, áo cánh đi chăng nữa thì mọi
người cũng chỉ vỗ tay hoan hô một lượt mà thôi. Thời nay ai mà còn muốn
nghe nói dóc kiểu “quết bánh phồng thứ nếp dẻo của đất U Minh. Do bổ mạnh tay, bột nếp văng lên xà nhà. Con chó
mực thấy vậy liền nhảy lên táp miếng bột. Tức thì cái miệng của nó bị dính
trong miếng bột ấy, toàn thân nó treo lên xà nhà như cá mắc câu…”.
Cứ bằng vào những chuyện mọi người nói tối
nay, bác Ba Phi nhận thấy chỉ xoay quanh
phần nhiều là chuyện “hồi ấy” và chuyện “ chửi cộng sản” bây giờ. Bởi vậy dẫu
có muốn bác cũng chẳng chen vào được nửa lời để mà thực hiện sứ mệnh bà con
trao từ nhà :” trổ hết tài nói dóc cho Mỹ nó biết tay…”.
Mèo mà thôi bắt chuột đâu còn gọi là mèo, bác
ba Phi mà không được nói dóc thì đâu còn là bác Ba Phi, gọi là bác Ba Gà Mổ hoặc
Ba Thóc Lép cho rồi. Bác Ba Phi chẳng chợp được mắt, cả đêm cứ nghĩ ngợi lẩn mẩn
vậy, càng nghĩ lại càng thấy rầu thúi ruột, sau cùng bác ngồi bật dậy, không ngủ
được, nằm hoài mắt cứ chong chong nhìn đình màn vầy chắc chết quá.
Bác
chợt thấy nhớ nhà thắt cả ruột. Ở nhà, mỗi lúc buồn vầy, bác quát con vợ thằng Đậu chạy
ra chợ mua mớ lòng heo, bát tiết canh,
hái nắm rau quế mọc góc vườn, ới ông bạn già hàng xóm sang ngồi lai rai tới bến,
ít cũng hết ba xị đế. Thế rồi rượu vào lời ra, tha hồ oang oang thét lác chuyện
trên trời dưới biển, chuyện trong nhà ngoài xóm tuôn ra ông ổng làm trôi sạch cả
bao nhiêu buồn bực . Những lúc đó tha hồ cười
hô hố, kéo quần lên gãi sồn sột, rít điếu cày , nhả khói mù trời. Chẳng
bù cho ở đây, cuộc sống bên Mỹ này, biết bao nhiêu điều thắt buộc. Nào tía
không được mặc pyjama đi ra phòng khách, bộ đó tía chỉ mặc trong phòng ngủ .
Nào tía không được “ợ “ lên thành tiếng trước mặt mọi người trong bữa ăn, vậy bất
lịch sự . Nào khách tới tía phải cười lên đừng làm mặt lầm lầm vậy. Nào tía
không được hỏi tuổi phụ nữ, không được hỏi lương người ta tháng bao nhiêu…hỏi vậy
kỳ lắm. Chèn đéc ôi, biết bao nhiêu thắt buộc khiến bác Ba Phi cứ loanh quanh hết
trong buồng lại xuống bếp rồi sang phòng ăn; lắm lúc chỉ muốn chạy ra ngoài vườn,
đào một cái hố thật sâu mà hét xuống đó hoặc ngửa cổ lên trời mà kêu to lên :”
Vợ chồng thằng Đậu đâu ? Nội nè…”
( còn nữa )
nguồn:http://nhattuan2011.blogspot.com/2013/01/bac-ba-phi-i-tham-my-ky-12_31.html
=====================================================================
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ ( KỲ 15)
(tiếp theo)
Vợ chồng thằng Đậu –
cứ nghĩ tới tụi nó bác Ba Phi lại thấy thương thương. Suốt ngày ngoài ruộng, đầu
chổng xuống đít chổng lên , cả đời chưa bước lên cái xe ô tô con, nói gì tới
chuyện cưỡi máy bay đi du lịch đây đó như cô Ut bên này. Rồi thì quanh năm có
biết tới sinh nhật, ngày lễ của Cha , của Mẹ, của Tình Nhân, của Quỷ Sứ … là
cái quái gì ? Sớm tối chỉ lo kiếm đủ miếng
ăn đút miệng nghĩ đâu tới chuyện làm đẹp cắt mắt, dựng mũi, bơm ngực, bơm mông
? Oi chao ôi cũng một kiếp người mà sao hai đời sống khác xa nhau vậy ? Biết tới
bao giờ tụi nó mới được ăn ngon mặc đẹp,
đi một bước cũng lên ô tô như dì Ut nó bên này .
Càng nghĩ ngợi ẩm ương, bác càng thấy buồn, càng buồn cái miệng
càng nhạt thếch, bác chợt nhớ tới xị đế, con khô mực mang đi từ Việt Nam vẫn thủ
trong vali. Cái món của quý quốc hồn quốc tuý này bác định mang sang để chén
chú chén anh với thằng con rể, ngờ đâu nó sợ cao máu, đái tháo đường, một giọt
rượu không đụng tới, nước mắm cũng kiêng ăn nói gì tới rượu đế với khô mực. Bởi
vậy từ hôm sang Mỹ bác Ba Phi vẫn cất kỹ dưới đáy vali. Đêm nay lòng buồn rười
rượi, bác Ba Phi nhớ tới rượu mực lôi ra mang xuống bếp, bật ga, lúi húi nướng.
Lát sau bác trải tờ báo xuống đất, bầy khô mực ra đĩa, châm điếu thuốc, rót rượu,
một mình một cỗ , thảnh thơi ngồi.
Khà….rượu quê mình uống nơi đất khách sao đắng ngăn ngắt. Ước
gì có vợ chồng thằng Đậu ở đây, bác sẽ rót cho thằng chồng chén rượu, xé cho
con vợ miếng khô mực rồi thì ông nói đằng ông, cháu bốc phét đằng cháu, nói cười
ha hả, rộn rã như nhà có Tết.
Bác Ba Phi còn đang cao hứng bất chợt cô Ut trở dậy , nghe tiếng
lục đục dưới bếp, lại thêm mùi thuốc lá thoang thoảng, cô chạy vội xuống, càm
ràm :
“ Kìa tía…quá nửa đêm rồi còn nhậu nhẹt…mà tía hút thuốc thì
ra ngoài vườn …đừng hút trong nhà…hôi lắm…”
Bác ba Phi nhìn con gái, miệng cười như mếu :
“ Biết rồi…tía biết cái luật của con là không được hút thuốc
trong nhà rồi …ngặt vì tía uống rượu…uống rượu mà không hút thuốc thì phí cả rượu…”
Cô Ut vừa giảng giải cho bác Ba Phi biết trong nhà có điều
hoà không khí, khói thuốc sẽ bay đi khắp nơi, vừa đi mở toang các cửa sổ. Bác
Ba Phi đành dụi điếu thuốc, thu dọn xị đế
và đồ nhắm, cắp nách lủi thủi về phòng. Bác leo lên giường , lòng lạnh buốt, cố
nhắm mắt ngủ. Mãi gần sáng thiếp đi nằm
mơ thấy đang ngồi nhà, con vợ thằng Đậu mang đâu về trái sầu riêng khổng lồ. Oi
chao ôi, chưa bao giờ bác Ba Phi thấy trái sầu riêng bự đến vậy . Thoạt đầu nó
bằng trái mít rồi bỗng chốc đã lớn bằng con heo nái trong chuồng . Cái gai của
nó mới khiếp, tua tủa như bàn chông dưới địa đạo Củ Chi. Trái sầu riêng bự vậy
thằng Đậu phải vác rìu ra bổ mới toác ra làm đôi và chèn đéc ơi cái mùi của nó
dâng lên thơm ngào ngạt khắp ba gian nhà. Con vợ thằng Đậu nhảy tâng tâng :
“ Sầu riêng voi…nội ơi … sầu riêng voi…”
Tiếng cô Ut quát :
“ Voi đâu mà voi …đây là sầu riêng biến đổi gien…chưa được
phép ăn…”
“ An được chứ sao không ?”
Con vợ thằng Đậu ngoác mồm cãi rồi ôm trái sầu riêng chạy mất
tiêu. Vừa lúc đó bác Ba Phi choàng tỉnh vì bên ngoài phòng có tiếng léo nhéo.
Chà… hoá ra bác đang nằm mơ. Trời đã sáng bạch ra rồi. Bác nhảy xuống đất và
nghe tiếng cô ca sĩ Cẩm Chướng nói veo véo bằng tiếng Anh rồi lại bằng tiếng Việt
:
“ Rõ ràng tối qua em để quên ở chỗ rửa chén này….”
Tiếng cô út nói tiếng Anh câu gì đó rồi lại nghe cô Cẩm Chướng
nói lớn :
“ Thì đúng hạt xoàn Cali em mới mua 5 ngàn đô hồi năm ngoái
đó. Không có người lấy thì nó vẫn nằm đây chớ…”
Bác Ba Phi rợn tóc gáy. Thôi rồi, nó cố tình nói tiếng Việt
để mình nghe thấy rồi. Vậy nó nghi mình lấy cắp hạt xoàn của nó chứ còn gì ?
Bác tức tốc xô cửa chạy
xuống bếp, quát lớn :
“ Tụi bay mất gì mà
la um sùm vậy ?”
Cô ca sĩ Cẩm Chướng im bặt, tái xanh mặt khi nhìn vẻ sát khí
đằng đằng của bác Ba Phi . Cô Ut cũng bối rối, nín thinh làm bác lại quát:
“ Tụi bay mất cái gì ? Tau hỏi sao hổng nói ?”
Cô ca sĩ cúi mặt , cô
Ut đành lên tiếng :
“ Không mất gì cả tía ơi…có cái nhẫn hạt xoàn của Cẩm Chướng
chắc nó đánh rớt đâu í mà ?”
Bác Ba Phi dằn từng tiếng :
“ Rõ ràng tau nghe nó nói nó để chỗ rửa chén này … nếu không
ai lấy thì đâu có mất…ở nhà này ngoài vợ chồng mày ra chỉ còn có tau vậy hoá ra
nó bảo tau lấy cắp của nó hả ?”
Cô Cẩm Chướng vội
vàng :
“ Ô…no …no…con
không nói bác lấy của con…”
Rồi cô quay sang nói một tràng tiếng Anh như phân bua với cô
Ut. Bác ba Phi lại càng cáu :
“ Nó nói gì vậy ? Nó bảo tao ăn cắp hạt xoàn của nó phải
không ? Mày gọi điện cho cảnh sát lại đây khám tao coi !”
Cô Ut hoảng sợ :
“ Ay chết…sao tía nói vậy ? Cổ có nói tía lấy của cổ đâu ? Tía đừng làm ầm
lên vậy !”
Bác Ba Phi trừng mắt :
“ Nó bảo phải có người lấy thì mới mất mà đêm qua chỉ có tao
xuống bếp tới chỗ rửa chén thôi, còn ai nữa ?”
Cô Ut cố dàn hoà :
“ Thôi thôi tía ơi…cổ không dám nghi cho tía đâu…”
Vừa lúc đó chàng Tommy thức dậy nghe to tiếng dưới bếp chạy
xuống hỏi Cẩm Chướng , cô này mặt đỏ tía tai nói gì đó. Hai người cứ đối đáp
qua lại bằng tiếng Anh, bác Ba Phi không hiểu gì cả, lại nổi cáu :
“ Phải hai đứa tụi bay đang nói tau ăn cắp không ?”
Cô Ut vội vàng kéo tay bác Ba Phi về phòng :
“ Không phải, không phải đâu… anh Tommy hỏi cô Cẩm Chướng mấy
giờ ra sân bay để anh lấy xe ô tô đưa đi. Tía về phòng nghỉ , tụi con phải sửa
soạn đi làm…”
Cô Ut cứ lôi bác Ba Phi sềnh sệch làm bác đành trở về phòng,
sập cửa lại rồi nằm bật ngửa ra trên giường nệm. Bắc căng óc nhớ lại từ lúc cầm
con khô mực và xị rượu xuống bếp coi có nhìn thấy cái nhẫn hạt xoàn nào ở chỗ bồn
rửa chén không ? Thực ra bác cũng chẳng hình dung được cái nhẫn hạt xoàn hình
dáng ra làm sao vì từ thủa cha sinh mẹ đẻ
tới giờ bác đã được nhìn thấy nó bao giờ ? Khổ nỗi cứ theo lời con nhỏ đó thì
nhất định phải có người lấy và bác lại là người duy nhất xuống bếp đêm qua. Vậy
thì còn ai vào đây nữa . Rõ đúng là tình ngay lý gian. Giờ có nói gì đi nữa nhất
định con đó vẫn ngờ mình lấy cắp của nó. Rồi ngay cả con Ut và thằng rể Mỹ nữa, dẫu nó không khẳng định bác ăn cắp
nhưng làm sao nó không ngờ vực cho được.
Bác giận mình đêm qua không ngủ sớm còn bầy đặt xuống bếp nướng khô mực
, uống rượu khiến tự đưa mình vào hoàn cảnh “nhạy cảm” ngặt nghèo đến vậy ! Thế
là từ nay bác sẽ nơm nớp sống trong bầu không khí ngờ vực. Bố ai mà chịu được ?
Về thôi, sáng mai bác sẽ bảo cô Ut lấy vé máy bay cho bác về thôi. Sống thế
này, vui vẻ gì ? Về sớm cho rồi .
Bác Ba Phi định bụng vậy rồi lại giật mình nhớ ra nếu khăng
khăng đòi về tụi nó lại tưởng mình chạy làng để mang theo nhẫn hột xoàn, vậy nó
càng nghi. Bác cứ nghĩ ngợi lan man, đau đầu buốt óc, rồi lăn ra ngủ lúc nào không biết .
Sáng hôm sáu bác tỉnh dậy đã gần 10 giờ sáng. Cả vợ chồng cô
Ut, cả cô Cẩm Chướng đã đi hết. Giờ này chắc vợ chồng đang trong sở làm, còn cô
ca sĩ chắc đang ngồi trên máy bay rủa thầm thằng già mắc dịch ăn cắp chiếc nhận
hột xoàn của cổ. Nghĩ vậy bác lại sôi máu lên. Nhất định phải tìm cho ra chiếc
nhẫn chứng tỏ cho tụi nó biết bác Ba Phi tuyệt nhiên không ăn cắp.
Nghĩ vậy bác xăm xăm đi xuống bếp và bắt đầu tìm ở chỗ rửa
chén. Con nhỏ nói nó để quên ở chỗ này đây, vậy phải tìm thiệt kỹ coi. Bác dò
xét khắp xung quanh, đến con kiến cũng không lọt khỏi mắt bác vậy mà chẳng thấy
gì.
Bác tìm rộng ra khắp trong bếp, bàn ăn, buồng vệ sinh, thùng
rác…cũng chẳng thấy hình bóng chiếc nhẫn hạt xoàn nào. Bác ra ngoài phòng khách
chui khắp xó xỉnh cũng không thấy. Bác lần mò phòng cô ca sĩ Cẩm Chướng ngủ lại
đêm qua cũng uổng công. Ý nghĩ phải tìm cho ra chiếc nhẫn cứ thôi thúc trong đầu
làm bác mụ mẫm cả người, đẩy cửa buồng ngủ cô Ut vào lục lọi.
Than ôi, đúng vào lúc bác mở cánh cửa tủ kê ở đầu giường ngủ
thì cửa buồng bật mở và anh rể Mỹ Tommy xuất hiện với bộ mặt vô cùng kinh ngạc.
Chèn đéc ôi, nó làm như bắt được quả tang bác đang lục tủ ăn cắp đồ của nó. Bác
cuống quít la lớn :
“ Tao tìm chiếc nhẫn…tao không lấy đồ của mày…”
Chàng Tommy lắc đầu quày quạy. Nom mặt đủ biết anh chàng
không hiểu bác đang nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ và nghi ngờ. Bác Ba Phi chợt nổi cáu :
“ Mày không hiểu tao nói gì hả ? Tao bảo tao mở tủ của mày để
tìm chiếc nhẫn con nhỏ kêu mất chứ tao
không định ăn cắp gì trong đó…”
Chàng Tommy vẫn không hiểu gì, xì xồ câu gì đó và ra hiệu
cho bác Ba Phi ra khỏi buồng. Ì mèn ôi, thật nhục nhã… sao bác lại khờ khạo đến
vậy ? Ma xui quỷ khiến sao bác lại vào phòng riêng của nó, mở tủ dẫu rằng chỉ
nhằm tìm chiếc nhẫn thôi nhưng mà ai tin chuyện đó . Bác quày quả trở về phòng
nằm quay ra giường, không ăn uống gì, chìm đắm trong những bực bội, dày vò .
Mãi chiều tối cô Ut đi làm về mới vào
phòng gọi bác dậy ra ăn cơm.
Bác Ba Phi ngồi dậy cay đắng :
“ Giờ thì ngay cả chồng mày cũng tưởng tao mở tủ ăn cắp đồ của
nó phải không ?”
Cô Ut nhìn bố thông cảm :
“ Không đâu tía ơi, nhưng sao tía dại dột vậy ? Ở bên Mỹ kỵ
nhất là xâm phạm vào phòng riêng, tư trang của người khác. Bởi vậy chỉ cần tía
tự tiện vào nhà vắng chủ là có thể bị ra Toà về tội “xâm nhập gia cư bất hợp
pháp”.
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Tao đi tìm chiếc nhẫn cho con bạn mày khỏi mang tiếng tao
ăn cắp . Không có chuyện đó tao vô phòng tụi bay làm gì ?”
Cô Ut tròn mắt :
“ Tía tìm trong tủ của con, vậy tía nghi con ăn cắp nhẫn của cổ à ?”
Bác Ba Phi ngẩn ra. Ư nhỉ, mình vào phòng nó, mở tủ ra tìm tức
là mình nghi nó ăn cắp nhẫn rồi còn gì ? Chết mẹ, cứ chúi mũi chúi mắt vào tìm
không nghĩ ra chuyện đó. Hèn chi thằng chồng nó giận bác cũng phải. Bác vội vàng :
“ Không không, đời nào tau dám nghi tụi bay. Chẳng qua tại
tau ham kiếm cái nhẫn đó quá nên cứ bừa đi không nghĩ ngợi gì …”
Cô Ut ra chiều thông cảm :
“Vậy thôi, bỏ qua chuyện này, tía ra ăn cơm đi…”
Con gái có thể bỏ qua, nhưng trong lòng bác ba Phi vẫn canh
cánh nỗi buồn bị nghi ăn cắp nhẫn hột
xoàn. Mèn ôi, có cách gì tỏ rõ cái dạ ngay thẳng, sáng như gương của bác được
chăng ?
Sáng hôm sau bác trở dậy, cả nhà đã đi hết. Cứ loanh quanh
mãi trong ngôi nhà này cuồng cẳng chắc chết quá. Phải đi ra ngoài cho thay đổi
không khí thôi. Bác dẹp ngay ý nghĩ đóng bộ đồ tây súng sính như tối hôm sinh
nhật thằng cháu ngoại, chẳng cần thay hình đổi dạng làm quái gì, mình sao cứ y
vậy là tốt nhất. Thế là bác Ba Phi giở ngay bộ đồ bà ba, cuốn chiếc khăn rằn
ri, chân đi đôi dép da, tay phe phảy cái quạt lông to tổ chảng - cứ như vậy bác thong thả dạo gót trên phố
Bolsa.
(còn tiếp)
Sẽ
xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001