Vẻ đẹp tàn tạ — Hà Nội Tháng Sáu
June 14, 2013 By
BLOG CỦA VƯƠNG TRÍ NHÀN NGÀY 12-06-2013
Tác giả: Vương Trí Nhàn
1/6
Hoa phượng. Hoa phượng đỏ, khắp thành
phố ngoảnh về phía nào cũng thấy phượng. Phượng kết thành tấm thành
mảng và dầy mãi lên như một niềm oan nghiệt.
Tại sao hoa phượng đỏ trong mùa hè, lại làm cho lòng cảm động. Bởi mùa hè nồng nóng thế, mà sao vẫn đẻ ra một thứ hoa đẹp như thế? Cuộc đời càng buồn, thì trời đất càng đẹp, nó là hiện thân cái câu mà chúng ta vẫn nói — cuộc sống chỉ có một lần.
Tại sao hoa phượng đỏ trong mùa hè, lại làm cho lòng cảm động. Bởi mùa hè nồng nóng thế, mà sao vẫn đẻ ra một thứ hoa đẹp như thế? Cuộc đời càng buồn, thì trời đất càng đẹp, nó là hiện thân cái câu mà chúng ta vẫn nói — cuộc sống chỉ có một lần.
Quên làm sao được hoa phượng trong
những buổi chiều. Anh có biết không, khi ấy mặt trời đã tắt, mọi thứ như
tối sầm lại, vậy mà phượng vẫn sáng bừng lên. Màu đỏ của phượng bây giờ
như một cái gì ma quái — Làm sao lại có một thứ màu sắc kỳ dị như vậy
nhỉ? Phượng lấy sắc đỏ ở đâu ra ? Hay phượng là cái phía bung ra bất cần
của cuộc đời, phượng là một cái gì rất nghệ sĩ — tôi nghĩ vậy.
Sao năm nào, trời đất cũng đẹp, và hình như càng trưởng thành, thì người ta càng thấy trời đất đẹp hơn.
Không phải tôi không yêu thiên
nhiên. Tôi chỉ sợ thiên nhiên đánh thức trong tôi những khao khát sống.
Thà cứ bắt tôi đứng giữa cuộc đời bình thường, những người đàn bà tham
lam, những người đàn ông hèn hạ, những bông hoa tả tơi nhàu nát tôi lại
còn thấy dễ chịu – khi ấy tôi cảm thấy cuộc sống là vừa phải. Đằng này
lại là cái thiên nhiên của hoa phượng chói chang.
2/6
Con người hiện đại khác con người
trước kia có lẽ là ở chỗ nó uyển chuyển hơn. Nó biết đầu hàng. Nó biết
chịu đựng. Nó không xa lánh mọi chuyện. Nó nhập cuộc, dù thấy đời nhầy
nhụa nhớp nháp cũng nhập cuộc. Và sau tất cả những cay đắng ấy, nó vẫn
tìm cách thể hiện mình.
Người nghệ sĩ mới tham gia vào những vấn đề chính trị rồi lại đứng tách ra để mà phán xét.
Trong lời giới thiệu những nhân vật
như Voznhesenski, Evtouchenko… bao giờ cũng thấy người ta nói tới hai
mặt ở họ: cái hay và cái dở, cái thật và cái giả, ánh sáng và bùn lầy!
Chúng tôi khổ vì chúng tôi là những
thanh niên, tức những người ở vào cái thời gian tập làm chủ mình. Nếu
chúng tôi đã lớn tuổi, đã yên bề vào một vị trí nào đó, thì chúng tôi sẽ
cam chịu.
Đằng này không phải thế. Chúng tôi ở
vào cái tuổi tự do. Nhưng ai dám bảo đã có đủ điều kiện để người ta sử
dụng cái quyền đó một cách tốt nhất.
8/6
Tôi vừa kính phục những người khắc
khoải và bất mãn, vừa ghê sợ. Bởi trái tim chịu được dày vò, đó là một
trái tim phải lớn lắm, phải khỏe lắm. Tôi không có một trái tim như thế .
Níetzsche hay nói tới các siêu nhân nghĩa là những kẻ vượt lên con người thông thường. Shakespeare chẳng hạn.
Trong nhà viết kịch người Anh, người ta bắt gặp bao nhiêu cuộc đời bao nhiêu số phận. Ông là tổng số của những kẻ đó.
Những người bình thường đơn giản hơn nhiều.
Những người bình thường đơn giản hơn nhiều.
Song đó là chuyện của các thế kỷ trước.
Nay là lúc ở con người bình thường
cũng có không có bao nhiêu chuyện, bao nhiêu vấn đề được đặt ra. Thành
thử lại có thể nói không có con người nào là bình thường. Con người nào
cũng đặc biệt, rất đặc biệt.
Nói theo thuật ngữ văn học, tôi
ngỡ phân tích cho kỹ lưỡng, con người bình thường nào cũng là con người
điển hình, cũng mang những đặc điểm của giới anh ta, xã hội mà anh ta
sống.
Như là một cá nhân, tôi quằn quại
xem có thể làm thế nào, để tìm đường cho mình, thấy những lẽ phải của
mình, để mình có thể yên tâm. Hầu như chả ai có thể giúp được tôi, tôi
kinh sợ.
Hình như ở một quyển sách nào đó, có nói đến khái niệm Tôi, bây giờ,…
Một câu thơ nào đó, bắt đầu bằng mấy chữ: Tôi, bây giờ… Chỉ có thế mà thỉnh thoảng nghĩ lại, cứ giật mình. Đó là một cảm giác thường trực phải có. Tôi, bây giờ, cảm giác của thay đổi, cảm giác của một người từng trải, đã có những ê chề.
9/6
Nói với chị Yên, em không biết mua bán thế nào. Trông cái gì cũng thấy giả dối.
– Đến tôi cũng không biết mua, chứ không
phải chỉ có cậu. Mua cái gì cũng phải lâu, cũng phải chọn, nhìn qua loa
đã mua là y như về vứt đi.
Cái tình trạng này bao trùm từ chuyện đời thường tới chuyện chính trị.
20/6
Đến nhanh quá cái vẻ sớm tàn của hoa phượng.
Ngày nào, cách đây, độ một tháng, hoa
phượng nở. Bấy giờ phượng vồng lên những cánh mập mạp. Có một lần, tôi
thấy một đứa trẻ cầm một cành phượng, nặng trĩu những hoa là hoa. Thế
mà, chưa đầy một tháng phượng đã héo tàn rã rượi, chỉ còn bám hờ trên
những cành lá xanh. Màu đỏ thẫm lại. Cả những con người những sự việc
cũng thế , chóng nở, chóng tàn, mà khi tàn thì day dứt mãi.
23/6
Sao mà cuộc đời đẹp một cách đáng
sợ, đẹp đến làm ta bàng hoàng. Bão xa ở đâu không biết, đây chúng tôi
đang sống những ngày hè tuyệt vời. Thành phố như một vùng ven biển. Nắng
rất trong. Gió rất nhẹ nhưng gió lúc nào cũng có. Gió mơn man trên da
người. Gió như sự có mặt của hạnh phúc.
… Đi đến đâu, tôi cũng gặp những biểu
tượng của lòng ham sống. Người tràn ra đường, những cô gái rất đẹp, một
cô bé nào cái cúc áo trên cùng không cài để ngỏ he hé cái cổ măng tơ.
Những em bé lôi nhau ra đường chơi bóng, chơi một thứ trò chơi gì đó,
phải cõng nhau rồi ném bóng cho nhau. Một cụ già mặc áo dài vào thư viện
đọc sách chữ Hán. Một đôi thanh niên nam nữ đèo nhau, bàn tay người con
gái tìm bàn tay người con trai, hai bàn tay nắm lấy nhau, trên một
chiếc xe đạp. Và em tôi, đứa em kém tôi 13 tuổi, nay cũng đã bước vào
tuổi yêu đương. Nó cũng có bạn gái đến nhà, cũng thương nhớ, ngần ngại.
nguồn:http://www.gocnhinalan.com/blog-cua-alan-va-bca/tn-ni-thng-su.html
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001