Mối tình không ngôn ngữ
Con Ốm sinh năm 1982, cái thời kỳ mà cả miền Nam trong cái gọi là "Thắt
lưng buộc bụng" cho nên cả nước cũng muốn cùng nhau thắt cổ tự tử, cái
thời kỳ mà toàn dân phải ăn chung một món canh, gọi là "canh toàn quốc"
(nước), một giai đoạn thê thảm nhất đã ám ảnh và khắc sâu trong tiềm
thức của từng người dân Việt, khiến họ không bao giờ quên.
Khi sinh ra con Ốm, bà Hân cầm nó lên tay để phỏng đo trọng lượng, nó
nhẹ hều như tờ giấy mỏng, chỉ nặng khoảng chừng ký bảy. Nó như một con
mèo gầy guộc, âu cũng là lẽ tất nhiên trong cái cảnh khốn khổ cùng cực,
người mẹ thiếu ăn, nghĩa là nó đã bị suy dinh dưỡng trước khi nó được
chào đời.
Những ngày đầu đời của con bé, bà con hàng xóm thường ghé thăm rất đông
bởi nó trông rất ngộ, rất đặc biệt. Nếu đứng xa hai thước mà nhìn nó thì
chỉ thấy cái lỗ mũi và cặp lông mi đen dài. Người dân quê hay tấm tắc
quở, sao mà nó giống đức mẹ Maria bên đạo Thiên Chúa.
Tuổi thơ lớn lên hòa cùng với đồng quê ruộng rẫy, đùa cát rừng hoang,
uống nước dừa. Ba nó trước 75 là lính Địa phương quân, ông tên Thu,
Nguyễn Thu người Việt. Mẹ nó, Dụng Nường Hân người Chàm mà tiếng gọi bây
giờ là người Chăm. Ông Thu cao một mét bảy mươi hai, bà không thấp hơn
mấy so với ông, với dáng mảnh mai, nước da bánh mật, mũi thật cao, mắt
đen tuyền với hàng lông mi dài cong đậm, bà trông đẹp như một công chúa
Chiêm Thành. Những nét tuyệt trần đó, bà đã truyền lại cho những đứa
con, con trai cũng như con gái. Con Ốm cũng nhờ hưởng cái nét đẹp di
truyền In-Đô đó cộng với dáng cao ráo của người cha cho nên con Ốm cũng
được xem như là một công nương Chiêm Thành của một dạo xa xưa.
Nói như thế để nêu lên nỗi đau đớn của sự khác biệt giữa thành thị và
thôn quê hẻo lánh về nhiều mặt. Sở dĩ có cái hệ quả của ngày hôm nay là
cũng một phần do Ba nó, ông Thu nhẽ ra có cơ hội đi vượt biển nhưng vì
nếp suy nghĩ là luôn nặng vì cái mồ cái mả bám víu ruộng đồng tổ tiên
ông bà. Tư duy đó đã che khuất cả nẻo tương lai của ít nhất là vài thế
hệ. Hai thằng anh của con Ốm lớn lên theo dòng oan nghiệt khổ ải rồi
cũng hòa nhịp với gia đình, chúng đi chăn Dê chăn Bò, cày sâu cuốc bẩm.
Tuy dáng dấp bảnh trai, cao lêu nghêu lực lưỡng nhưng cả hai đều phải bị
thất học.
Nhờ công sức của hai người anh mà sau này bản thân nó cũng như đứa chị
gái của nó khá hơn, nó được đi học, học tới hết lớp chín. Trời à, con
gái ở vùng sâu vùng xa mà trình độ học vấn cỡ đó là ngon cơm nhất xóm
rồi. Giả dụ như nếu con Ốm thuộc con nhà giàu, được ở thủ đô hoặc thành
phố lớn như Sài Gòn chẳng hạn thì có lẽ nó sẽ được đi học đến nơi đến
chốn và với với nét đẹp như tôi vừa kể trên cộng với đôi chân dài cùng
lời ăn tiếng nói thông thái duyên dáng thì hẳn nó sẽ thi đậu hoa hậu,
không hạng nhất thì cũng hạng ba là chót, nếu cuộc thi chỉ có ba người,
tôi đoan chắc là như vậy. Ở môi trường đó, nó sẽ được xe đưa xe đón, bao
chàng bảnh tử chết mê chết mệt.
À còn chuyện này nữa, với giọng lai Chàm, con Ốm hát rất hay, sau này
khi lớn lên nhờ hương gió đồng nội không bị ô nhiễm nên cái buồng phổi
của nó khỏe như là cái trống làng, giọng nó hay lắm lắm, mỗi khi nó cất
giọng oanh vàng du dương là cứ như gió thổi hiu hiu ru người nghe về tận
miền Tây hạ. Con nít hàng xóm, đứa nào dẫu khó tánh nhất, bị nổi bang
hay khóc đêm, khi giao cho nó ru là im phăng phắt, nó hát hay hơn Chế
Linh nhiều.
Thằng Lâm, có "nick name" là Lâm Đô bởi nó cao và đô con, người con trai
cùng làng với con Ốm, tuy cũng là con nhà nông nhưng thằng này có nước
da trắng hồng, thân hình bắp thịt u cuộn, chàng trai này khi nóng máu
yên hùng, nó vật ngã một con trâu nghé như chơi. Thằng Lâm Đô lêu nghêu
1mét 8 lận, còn con Ốm thì thấp hơn một tất.
Từ lúc con Ốm trổ giò ở tuổi mười lăm thì cũng là lúc thằng Lâm Đô
thương thầm nhớ trộm, ở tuổi mười lăm nhưng vì giống mẹ, con Ốm không
còn ốm nữa mà có đầy đủ "điện nước". Cặp ngực nó không to chàm àm mà
cũng không nhỏ, nếu có ai đó được bóp thì chắc là đã lắm.
Ở quê, hễ thằng nào thương con nào thì cứ xung phong đi làm rể là chắc
đạn, thằng Lâm không ngoại lệ, nhà chàng này tuy không khá hơn nhà con
Ốm là mấy, nhưng nó cũng có đủ thời gian thong thả mà đi làm rể. Nó tự
nguyện đánh xe bò đi xúc cát sông về rồi phụ ba con Ốm xây cất, sửa sang
nhà cửa, hái rau lang, sắt cây chuối, gánh nước, rửa chuồng heo... vân
vân. Thật tình thì thằng Lâm không thích mấy cái việc trời đánh này đâu
nhưng vì phải lòng thương con Ốm, sự nhớ nhung dằn vặt cả đêm ngày nên
nó tính phải bằng mọi cách được đến nhà con Ốm, giả bộ siêng năng để còn
có danh chính liếc mắt nhìn em, ý nó chỉ vỏn vẹn như vậy chớ không có
"ý đồ" nào khác.
Ở rễ không công thắm thoát mà cũng được gần ba năm trời, cùng một thời
gian, con Ốm từ 15 lên 18 tuổi, cái tuổi thiên thần và cũng là tử thần,
khiến thằng Lâm chết mê chết mệt, chết tê, chết điếng, chết nhừ tử. Cả
ba năm trời dài "đeng đẻng" mà thằng Lâm nào dám bóp vú mò chim!. Trong
thâm tâm nó, con Ốm là thiên thần tuyệt vời nhất, cái gì của con Ôm cũng
là tiên là thánh, là siêu độ, thậm chí trong đầu óc nó tôn người nó
thương lên ngôi thần tượng. Trong cơn mê man đắm đuối si tình, thằng Lô
Đăm đã mờ cả lý trí mà ta có thể ví như một số người đã bất chấp, cố lờ
đi mọi sự thật một cách mù quáng để tôn thờ, thần thánh ông Hồ!... Nó
nghĩ con Ốm là người không bao giờ đánh rắm, không bao giờ ị cũng như là
không bao giờ có mùi hôi nách... Với con Ốm, cái gì cũng thơm tho thánh
thiện cho dẫu nó không biết diễn tả cái ngôn ngữ của tình yêu. Nó không
ma mẽ điêu ngoa như những thằng con mất dạy của các tướng tá hung thần
công an, cán bộ dùng quyền và tiền hãm hại vùi hoa dập liễu biết bao đời
con gái trắng trinh vô tội.
Ở rễ hơn ba năm, thời gian cũng đủ cho Má con Ốm tin tưởng, thỉnh thoảng
Má nó dàn cảnh tạo điều kiện cho con Ốm đứng gần bên thằng Lâm để có
dịp tâm tình. Lúc trưa nắng, gió đồng hiu hiu, ai cũng đánh giấc ngủ
trưa, chỉ còn hai đứa đứng cạnh chuồng heo, ánh nắng chiếu đôi má con Ốm
ửng đỏ hây hây, bàn tay thon mại, thoảng hương mùi trinh nữ, bên mùi
hương đó, thằng Lâm Đô ngất say nhừ tử, cứ đứng như trời trồng. Trời ạ,
khổ ghê, bên ngừ đẹp, cái cơ hội mà nó đã thương thầm nhớ trộm đã chờ
đợi bao nhiêu năm vậy mà những giây phút quí hiếm này, nó lại chỉ biết
nhìn mấy con heo với cõi lòng bề bộn run rẫy, rồi còn nói: Thôi tui phải
còn tắm heo nữa chứ, tức chết đi được.
Nhiều lần cứ như vậy, một hôm bà Hân thừa lúc tâm tình hỏi thiệt con
gái: Ốm, mày có thương thằng Lâm không, tội nghiệp, nó phụ việc như ở đợ
với nhà mình hơn cả ba năm rồi, nó có nói gì với mày chưa... Con Ốm e
thẹn trả lời rằng: Dạ con thấy ảnh cũng siêng năng cần cù, đã bao lần
con chờ ảnh nói một câu, một tiếng tình cảm gì đó, mà ảnh cứ mãi lo làm,
làm thinh. Lần nào cũng chăm chú vào việc tắm mấy con heo hoặc lảng đi
tìm việc lặt vặt làm hoài, thấy ảnh quá bận rộn, con đành "mackeno". Má
ạ, chẳng lẽ con đưa đít cho ảnh rờ, con gái con lứa ở quê, ai đi làm
vậy.
Đứa chị gái của con ốm có tên là Nhõng, bởi lúc xưa khi chưa đẻ con Ốm
duy chỉ có nó là gái nên nó hay nhõng nhẽo hỏng chừng. Con Nhõng thời đi
học có quen với mấy đứa bạn gái ở Sông Mao, mấy đứa này gốc người Nùng,
cha mẹ di dân từ Quảng Ninh vào từ trào ông Diệm. Bạn của con Nhõng
thảy sáu đứa đều lấy chồng Đài Lan, trong số đó có hai đứa gởi tiền về
xây nhà lầu ở Sông Mao bề thế lắm, còn bốn đứa khác, nghe nói te tua tận
miệt xứ Đài, có đứa chịu cảnh đời không thấu, phải ra làm làm việc đứng
đường bằng vốn trời cho, may dư chút thì gởi về quê giúp cha mẹ.
Năm 2000 một trong những đứa có nhà ở Sông Mao tên Tuyết về thăm và có
dắt theo vài thằng Tàu bạn của chồng nó, con Tuyết giới thiệu một thằng
Đài Lan cho con Nhõng, thấy bạn mình cũng khá cũng thành công, có dư có
để, con Nhõng ưng đại rồi theo chồng về xứ Đài một năm sau đó. Từ ngày
con Nhõng lấy chồng xa xứ, cuộc đời của nó cũng đỡ hơn khi còn ở xã Bình
An mặc dù khi qua Đài Bắc con Nhõng cũng phải đi làm ruộng. Thỉnh
thoảng nó có đánh dây thép về quê thăm hỏi cũng như gởi chút tiền còm để
cho nhà nó chi tiêu thêm vào những dịp Tết. Đôi khi Nhõng khóc với Má
nó qua điện thoại rằng số con xui quá, thằng chồng con không được giàu
như chồng của người ta, bên cạnh đó con không nghe được tiếng tình cảm
của ngôn ngữ Việt Nam, con buồn lắm, giờ có con với chồng rồi, thôi đành
chịu...
Thời gian sau con Nhõng có quen được với một gia đình có ông con trai là
một trong những người chủ hãng giày Bata có xưởng sản xuất ở Bình
Dương, do lời giới thiệu của vợ chồng Nhõng, ông chủ này mò đến tận miền
đèo heo hút gió là xứ Bình An để thăm và sẵn tiện coi mắt con Ốm luôn.
Đường sá lầy lội bụi bậm mịt mù sương dã mà thằng ông chủ này đi chiếc
Lexus trông bảnh ra phết, lại có tài xế riêng nữa, trông rất oai bộ đội.
Ngay từ phút đầu thấy con Ốm thằng chủ này hóa tê liệt như thể là thằng
Mán gặp phải công chúa giữa rừng, thằng Tàu liều mạng, xin nán lại miền
hoang dã này thêm cả tuần, chấp nhận muỗi cắn, tối ngủ chịu đựng nóng
nực bởi nhà con Ốm không có máy lạnh, tuy có điện nhưng thường bị cúp
tối đui, cũng như không!.
Từ nhỏ tới giờ, con Ốm chưa bao giờ được ngồi trong xe hơi tiện nghi
sang trọng, ngồi trong xe hơi với nó là một chuyện lạ, thằng Tàu rủ chở
đi chơi, vì tò mò con Ốm chịu ngay. Có hôm thằng ma lanh này chở con gái
người ta ra tận tới Cà Ná, ăn nhà hàng, tắm biển rùi còn bày sự tắt nút
xăng và nói với con Ốm là xe trở chứng hư đề không nổ, phải mướn khách
sạn ở lại đêm, mai ban ngày hẳn đi sửa xe.
Đêm đó thằng Tàu lọng ngọng nói tiếng Việt với con Ốm rằng thì "Ngộ
thương Nị lắm" sau nhiều lần thằng Tàu nắm tay, con Ốm cũng để yên, tới
khi thằng này kề bên lỗ tai với giọng thủ thỉ pha lẫn chút rên rỉ ,phà
hơi nóng bên mang tai con Ốm xong nhẹ trường người lên thân hình bốc
cháy của tiên nương, các mặt chìm mặt nổi đụng chạm nhau đầy đủ, nó hôn
lên má, lên cổ, lên đủ chỗ, con Ốm ngạc nhiên trong cảm giác mới lạ mà
nó chưa từng có bao giờ, nên cũng lân lân thấy kệ. Tới khi thằng Tàu lên
cơn, đè ngực nó đau quá, thằng Tàu này cũng ác, vú con gái con lứa mới
lớn căng mà đè bạo quá thì bố ai chịu nổi, nó mới đẩy ông Đài Loan ra,
lúc bấy giờ hình ảnh Lâm Đô bên cạnh chuồng heo trở về tâm trí, con Ốm
mở cửa phòng khách sạn chạy ra ngoài hiên, trong đêm đầy sao, đôi mắt nó
hướng về phía biển mông lung, nghe xa xa có tiếng vỗ nhẹ rì rào của
sóng.
Hôm đó vợ chồng bà Hân ở nhà trông đứng trông ngồi. Ông Thu nóng lòng
chửi thề: Đ.M nó chở đi kiểu này là tiêu đời con nhỏ rùi còn đách gì.
Nghe vậy, bà Hân đâm ra lo lắng hơn, lại càng sợ lời dị nghị chòm xóm,
lòng bà lộn lên lộn xuống như lửa đốt. Vắng người thương chỉ có một ngày
mà thằng Lâm thấy thời gian dài như cả thế kỷ, tội nghiệp thằng nhỏ
cũng trông lết trông bò, bụng buốt như dao cắt.
Khi về lại nhà của ông bà Thu ở Bình An, Nin tên Đài Loan bỏ cả nhiệm sở
ở lại thêm hai ngày với ý là muốn tỏ bày với ông Thu bà Hân là xin cưới
con Ốm làm vợ. Phần hai vợ chồng ông Thu thì cứ nghĩ là đằng nào con Ốm
cũng bị thằng Tàu Nin này "dớt" rùi nên cũng có ý muốn chấp nhận để
tránh tai tiếng mặc dù ông bà vẫn thấy thương và có ơn nghĩa với thằng
Lô Đăm hơn (tên nói ngược của Lâm Đô).
Hơn một tuần sau khi thằng Nin trở lại Bình Dương, chính con Ốm chủ động
rủ thằng Lâm lấy xe Honda chở nhau đi chơi ở hồ Cà Dây, hai đứa để xe
bên bờ hồ vắng rồi sánh nhau đi dạo cảnh hồ yên lặng với trùng điệp núi
rừng. Bấy giờ là mùa thu, gió thu không lời chỉ thổi nhẹ mấy chiếc vàng
lác đác cuộn vòng trên bước đường trước mặt, vô tình có một chiếc lá bay
dính vào mái tóc thề đen mướt của con Ốm, nó tình tự kêu thằng Lâm nhặt
hộ chiếc vàng rơi. Lần đầu tiên thằng Lô đụng đến mái tóc huyền, nó đê
mê vuốt nhẹ, khoảnh ấy thời gian với cả hai dường như ngưng đọng, con Ốm
ngồi xuống gốc cây cổ thụ, Lô Đăm cũng như con thỏ nhẹ đít ngồi theo.
Lòng thằng Lâm Đô ngổn ngang muôn ngàn thổn thức tiếng yêu đương nhưng
nó lại không diễn tả được nên lời, vốn văn chương từ lớp năm trường làng
của nó vụt biến đi đâu mất cả cho dẫu chỉ là tiếng đơn giản i tờ. Chiều
thu với dải tơ vương của xế tà ngã nắng, hai con tim lặng thầm thần
giao với nhau mà quên cả bóng chiều. Tiếng lòng hối thúc, bỗng dưng
thằng Lâm nổi chứng can đảm lạ thường, cái sự can đảm mà trong hơn ba
năm nó chỉ có được ở trong đầu. Thằng Lô rờ nhẹ lấy tay con Ốm, con Ốm
tiếp sức với người thương bóp nhẹ tay Lâm, như được nước, thằng Lô như
điên dại ôm chầm lấy "con tình yêu" mà ghì mà xiết, giây phút này với nó
thật là thần thoại, cái giây phút mà nó đã từng liên tưởng đến triệu
triệu lần trước đó. Như chìm lạc vào khoảng không của cánh tình bay
bổng, không một âm vang, không một ngôn ngữ của loài người, cả hai con
tim như dải tơ nhẹ cuốn hút vào vòm trời vô tận.
Đôi tâm hồn hòa lẫn với nhau như vậy lâu lắm, thời gian của con tạo
dường như chết hẳn. Theo bản năng bình thường của con người, thằng Lâm
đỡ nhẹ con tình yêu nằm xuống, luộm thuộm e dè run như chó nắc, nó lần
tay cởi nút áo con Ốm ra, lần này nó không còn nhìn heo như những lần
trước đó mà đôi mắt nó mờ đục dán trên vùng ngực noãn mịn trắng thơm
căng cứng hơn hai quả banh lông của con Ốm mà hít hà mà hôn tới tấp. Lần
đầu tiên con Ốm có được cảm giác kỳ dịu lạ lùng đó nên buột ra những âm
thanh tựa tiếng chim Rù Rì của rừng thẳm hoang sâu.
Cũng
lại theo bản năng bình thường của đôi nam nữ khi xáp lá cà với nhau,
thằng Lâm lần tay từ từ kéo nhẹ quần con tình yêu xuống, cho dẫu nó vẫn
chưa dám nhìn vào vùng cấm địa tuyệt vời đó, nó cũng ngửi thấy một cả
vùng hương thơm da thịt ngào ngạt, mùi hương vị mà cả đời nó chưa được
thưởng thức bao giờ. Lúc nó để nhẹ "cái tình yêu" vào chạm với "ái tình
yêu", con Ốm vô ý khóc, không biết nó nghĩ gì, khóc sướng hay khóc
đau... khổ?. Đời có nhiều cái khóc, sướng cũng khóc, khổ cũng khóc. Ai
mà hiểu cho thấu!.
Nó đâu ngờ rằng tiếng khóc là âm thanh duy nhất của tình yêu kéo thằng
Lô Đăm về thực tại của sự thương yêu trìu mến. Nó thì thầm: Ốm sợ hả?
Bên cái gật đầu, con nhỏ khờ này còn buột miệng một cách vô tình trong
tiềm thức: Anh để vào, em sẽ bị mất trinh tiết rồi sao em lấy chồng?. Sở
dĩ con Ốm nó nói vậy là vì nó nhớ cách đây tám ngày thằng Nin có bàn
bạc với Ba Má nó trong khi nó núp sau rèm nghe lén được nội dung câu
truyện là lời của thằng Tàu rằng nếu con Ốm còn "gin" thì sau khi cưới
làm vợ, nó sẽ tặng cho ông bà một chiếc xe du lịch, cộng với căn nhà lầu
xây bất cứ ở đâu, ở đây, ở Sài Gòn hay Bình Dương cũng được tất. Kể ra
thì con Ốm cũng bởi thật tình trong phút chốc vô tình.
Thằng Lâm vì tình yêu chân thật, nó rất quí mến người nó yêu và sẽ đáp
ứng bất cứ lịnh gì của tình yêu khuyên bảo. Khi vuốt những giọt nước mắt
của của người yêu mặc dầu trong khoảnh khắc ấy con Ốm thật sự muốn trao
tất cả trinh tiết của người con gái cho nó. Khổ cái là Lô Đăm đù quá,
ngớ ngẩn cả trí khôn không hề cảm nhận được điều đó. Hai đứa lượm thượm
kéo quần lên đi về. Là số mạng hay là sự rụt rè bởi tim yêu chân thật,
nào ai biết được.
Ra
tới chỗ dựng xe thì chiếc Honda đã biến mất không biết là tự lúc nào.
Đôi bóng hình lặng lẻ dìu nhau dưới ánh trăng thu trên đường về với bao
tràn ngập những nỗi lòng vô biên diệu vợi.
Một tháng sau ở miền thôn quê hẻo lánh, dân ở địa phương chưa bao giờ
từng thấy có một đám cưới thật linh đình. Hình ảnh này, ít nhiều đã dậy
nên phong trào đi lấy chồng Đài Lan, Hàn Quốc với những mong thoát được
cảnh nghèo khổ dưới một chế độ tồi tàn khắc nghiệt... Trong những bức
hình chụp kỷ niệm, mặt thằng Nin sần sượng với đôi mắt híp thật không
xứng đôi tí nào so với con Ốm, tuy với ánh mắt có thể hiện nét buồn xa
xăm... song nó vẫn đẹp tuyệt trần với chiếc áo cô dâu trông rất sang
trọng, thằng Tàu thấp hơn con Ốm đến gần cả cái đầu mặc dầu nó cố tình
mang đôi giầy đế cao cả năm phân.
Sau tiệc cưới, nàng Ốm được xe rước ngay về mãi tận đô thị xa xăm, bỏ
lại sau lưng có Lô Đăm cô đơn thui thủi theo dòng thời gian với núi rừng
mù thẳm hoang lạnh. Nó như con chim Cuốc gầy guộc theo ngày tháng. Giữa
đêm khuya, thỉnh thoảng nó lại ra đứng trước sân, rú lên những âm thanh
ma quái tựa loài chim cú rừng sâu. Ba tháng sau, người đi núi thấy xác
nó treo lơ lững trên cành cây cổ thụ, đôi mắt trừng to như hướng về một
cõi trời xa.
nguồn:http://danlambaovn.blogspot.de/2013/11/moi-tinh-khong-ngon-ngu.html#.Unz-GCeAWRA
=======================================================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001