Thái Bá Tân
Kính thưa ông thủ tướng,
Tôi đồng ý với ông,
Tham nhũng là quốc nạn,
Là con ma cà rồng.
Nó, tham nhũng, hút máu
Đất nước ta lâu nay.
Xin hỏi ông thủ tướng
Một vài câu thế này:
Ai là kẻ tham nhũng?
Chỉ những người có quyền.
Ai có cái quyền ấy?
Còn ai, ngoài đảng viên.
Vậy là rõ, chính đảng,
Đảng tham nhũng, đúng không?
Thế ai đánh tham nhũng?
Cũng là người của ông.
Vì công an, tòa án
Nhất thiết phải đảng viên.
Vậy là ông tham nhũng,
Rồi đánh ông, thật phiền.
Ông đã là thủ tướng,
Chắc hiểu đời, thông minh.
Xin hỏi: Ai có thể
Tự mình muốn đánh mình?
Đã bao giờ ông thấy
Một người có hai tay,
Tay phải chém tay trái?
Không thể có điều này.
Nói thế là ông hiểu.
Tôi là dân, thực lòng,
Ông nói thì cứ nói,
Nhưng tôi không tin ông.
Tôi nghĩ ông thừa biết
Chống tham nhũng cách nào,
Nhưng ông không muốn chống.
Cảm ơn và xin chào!
Hà Nội, 27.7.2012
________________________
Người ta hô: Đoàn viên,
Vì lý tưởng cộng sản,
Hãy tiến lên, tiến lên!
Tiếng hô rất giõng dạc.
Khẩu hiệu đỏ rực tường,
Các đoàn viên cộng sản
Vẫn thờ ơ, chán chường.
Mà tiến lên đâu nhỉ?
Không cần biết, tiến lên!
Cứ tiến lên cái đã,
Theo chỉ thị cấp trên.
Tiến lên cái chủ nghĩa
Mà ta chẳng hiểu gì?
Lý tưởng cũng mù tịt,
Nhưng cứ tiến, cứ đi.
Thương ngày nay lớp trẻ
Mất phương hướng, ngác ngơ
Như gà con mất mẹ,
Rồi bi quan, thờ ơ.
Họ cũng không tin lắm
Vào thế hệ quang vinh,
Vào sứ mạng lịch sử.
Không tin cả chính mình.
Nên họp thì cứ họp,
Cần thì hô tiến lên.
Cứ tiến lên cái đã,
Theo chỉ thị cấp trên.
Miệng thì hô khẩu hiệu
Mà lòng thì đắng cay:
Sao đời nhiều oan trái,
Tốt đẹp mà thế này?
Ừ, thật thương lớp trẻ,
Con cháu của chúng ta.
Thương và buồn, bởi lẽ
Lỗi của thế hệ già.
Hà Nội, 31.7.2012
____________________
Càng ngẫm càng thấy đau.
Và cái đau đớn nhất -
Con người không tin nhau.
Không tin nhau hàng xóm.
Không tin nhau làm ăn.
Cũng không tin nhau nốt
Nhà nước và nhân dân.
Mà niềm tin, ta biết,
Là đạo đức con người,
Là nền tảng xã hội,
Giúp ta sống ở đời.
Không lẽ ta, dân Việt
Có sẵn tính xấu này,
Và nó đã tồn tại
Suốt hàng nghìn năm nay?
Chắc chắn không phải thế.
Tôi sống đã đủ lâu
Để thấy sự giảm sút
Của lòng người tin nhau.
Nó chính là kết quả
Của giáo dục, tuyên truyền,
Của “lý tưởng”, khẩu hiệu
Sáo rỗng và vô duyên.
Ngập chìm trong giả dối,
Chẳng biết bám vào đâu,
Con người, để tự vệ,
Buộc phải không tin nhau.
Không tin nhau hàng xóm.
Không tin nhau làm ăn.
Cũng không tin nhau nốt
Nhà nước và nhân dân.
Thế đấy các bác ạ.
Nhiều cái lo ở đời.
Tôi lo miếng ăn một,
Mà lo cái này mười.
Lo cho đám con cháu
Thừa hưởng của cha ông
Cái đau này có thật.
Các bác có lo không?
Admin gửi hôm Thứ Sáu, 15/02/2013
nguồn:http://danluan.org/tin-tuc/20130215/thai-ba-tan-hoi-dap-truc-tuyen-thu-tuong
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Tôi đồng ý với ông,
Tham nhũng là quốc nạn,
Là con ma cà rồng.
Nó, tham nhũng, hút máu
Đất nước ta lâu nay.
Xin hỏi ông thủ tướng
Một vài câu thế này:
Ai là kẻ tham nhũng?
Chỉ những người có quyền.
Ai có cái quyền ấy?
Còn ai, ngoài đảng viên.
Vậy là rõ, chính đảng,
Đảng tham nhũng, đúng không?
Thế ai đánh tham nhũng?
Cũng là người của ông.
Vì công an, tòa án
Nhất thiết phải đảng viên.
Vậy là ông tham nhũng,
Rồi đánh ông, thật phiền.
Ông đã là thủ tướng,
Chắc hiểu đời, thông minh.
Xin hỏi: Ai có thể
Tự mình muốn đánh mình?
Đã bao giờ ông thấy
Một người có hai tay,
Tay phải chém tay trái?
Không thể có điều này.
Nói thế là ông hiểu.
Tôi là dân, thực lòng,
Ông nói thì cứ nói,
Nhưng tôi không tin ông.
Tôi nghĩ ông thừa biết
Chống tham nhũng cách nào,
Nhưng ông không muốn chống.
Cảm ơn và xin chào!
Hà Nội, 27.7.2012
________________________
THÁI BÁ TÂN - TIẾN LÊN
Trong phòng họp, trên lớp,Người ta hô: Đoàn viên,
Vì lý tưởng cộng sản,
Hãy tiến lên, tiến lên!
Tiếng hô rất giõng dạc.
Khẩu hiệu đỏ rực tường,
Các đoàn viên cộng sản
Vẫn thờ ơ, chán chường.
Mà tiến lên đâu nhỉ?
Không cần biết, tiến lên!
Cứ tiến lên cái đã,
Theo chỉ thị cấp trên.
Tiến lên cái chủ nghĩa
Mà ta chẳng hiểu gì?
Lý tưởng cũng mù tịt,
Nhưng cứ tiến, cứ đi.
Thương ngày nay lớp trẻ
Mất phương hướng, ngác ngơ
Như gà con mất mẹ,
Rồi bi quan, thờ ơ.
Họ cũng không tin lắm
Vào thế hệ quang vinh,
Vào sứ mạng lịch sử.
Không tin cả chính mình.
Nên họp thì cứ họp,
Cần thì hô tiến lên.
Cứ tiến lên cái đã,
Theo chỉ thị cấp trên.
Miệng thì hô khẩu hiệu
Mà lòng thì đắng cay:
Sao đời nhiều oan trái,
Tốt đẹp mà thế này?
Ừ, thật thương lớp trẻ,
Con cháu của chúng ta.
Thương và buồn, bởi lẽ
Lỗi của thế hệ già.
Hà Nội, 31.7.2012
____________________
339
Nước ta giờ nhiều cái,Càng ngẫm càng thấy đau.
Và cái đau đớn nhất -
Con người không tin nhau.
Không tin nhau hàng xóm.
Không tin nhau làm ăn.
Cũng không tin nhau nốt
Nhà nước và nhân dân.
Mà niềm tin, ta biết,
Là đạo đức con người,
Là nền tảng xã hội,
Giúp ta sống ở đời.
Không lẽ ta, dân Việt
Có sẵn tính xấu này,
Và nó đã tồn tại
Suốt hàng nghìn năm nay?
Chắc chắn không phải thế.
Tôi sống đã đủ lâu
Để thấy sự giảm sút
Của lòng người tin nhau.
Nó chính là kết quả
Của giáo dục, tuyên truyền,
Của “lý tưởng”, khẩu hiệu
Sáo rỗng và vô duyên.
Ngập chìm trong giả dối,
Chẳng biết bám vào đâu,
Con người, để tự vệ,
Buộc phải không tin nhau.
Không tin nhau hàng xóm.
Không tin nhau làm ăn.
Cũng không tin nhau nốt
Nhà nước và nhân dân.
Thế đấy các bác ạ.
Nhiều cái lo ở đời.
Tôi lo miếng ăn một,
Mà lo cái này mười.
Lo cho đám con cháu
Thừa hưởng của cha ông
Cái đau này có thật.
Các bác có lo không?
Admin gửi hôm Thứ Sáu, 15/02/2013
nguồn:http://danluan.org/tin-tuc/20130215/thai-ba-tan-hoi-dap-truc-tuyen-thu-tuong
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ
xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001