Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

HỊCH XƯA...HỊCH NAY
(Ngàn lần kính xin Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn lượng thứ)


“...Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời hèn mạt, lớn lên gặp buổi gian nan. Phải nhìn bọn tàu "lạ" đi lại nghênh ngang rồi cướp bắt ngư dân ta ngoài biển, uốn ba tấc lưỡi cú diều mà cũng gọi là “tứ tốt” “thập lục kim”; đem cái lưỡi bò bẩn ra mà lân la liếm biển. Ỷ chữ “anh em” mà hạch sách khôn cùng; khoác áo “đồng chí”, để vét cạn kiệt tài nguyên, nông sản. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.

Bao người tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể cắt đường lưỡi bò, thu lại Hoàng Sa; dẫu cho trăm thân phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm.


Các ngươi được nhân dân nuôi dưỡng, nắm giữ chức quyền, không có mặc thì dân cho áo; không có ăn thì dân cho cơm. Quan thấp thì năng mua tước; lộc ít thì nặng tham ô. Ðường thủy thì trên du thuyền; đường bộ thì trong xế hộp. Gặp việc khó thì cùng nhau đùn đẩy; được giàu sang vinh hiển thì vui cười. So với Hòa Thân được Càn Long ưu dãi, Triệu Cao được Nhị Thế cho vinh, nào có kém gì?


Nay các ngươi ngồi nhìn nước nguy mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm tướng triều đình đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chơi gôn làm vui; có kẻ lấy việc cá độ làm thích. Có kẻ lo ve vét của cải để cung phụng gia đình; có kẻ vợ nọ, con kia để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc nước; có kẻ mải lo cho con cháu mà trễ việc dân. Có kẻ thích rượu ngon; có kẻ mê gái đẹp. Nếu bất chợt có giặc “lạ” tràn sang thì gậy gôn làm sao vụt tới người giặc; bảng cá độ không đủ thi hành mưu lược nhà binh. Của cải nhiều không chuộc nổi tấm thân ngàn vàng; vợ con bận không ích gì cho việc dân, việc nước. Tiền vàng dẫu lắm không mua được đầu giặc; chó cảnh tuy đẹp không đuổi được quân thù. Chén rượu ngọt ngon không làm giặc say chết; gái đẹp thoát y không làm giặc lả lơi. Lúc bấy giờ thì nước mất nhà tan, đau xót biết chừng nào! Chẳng những đất đai của tổ tiên không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những nhà tan cửa nát mà các ngươi cũng bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ngàn xưa bị kẻ khác giày xéo mà phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những dân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là phường ô lại. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?


Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ làm nguy; nên lấy điều kiềng canh nóng mà thổi rau nguội làm sợ. Phải huấn luyện quân sĩ, tăng cường vũ khí, khiến cho ai nấy đều giỏi như Yết Kiêu, mọi người đều tài như Dã Tượng, có thể bêu đầu kẻ xâm lược dưới cửa khuyết, làm rữa thịt bọn “lạ ” kia trên biển Đông. Như thế chẳng những Tổ quốc ta mãi mãi vững bền mà bổng lộc các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những nhân dân ta được ấm êm giường nệm, mà vợ con các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những tông miếu tổ tiên được hương khói nghìn thu mà ông cha các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng; chẳng những dân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những quốc hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?


Giặc “lạ” với dân ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không dạy quân sĩ, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu thua giặc. Nếu vậy, rồi đây, sau khi dẹp yên nghịch tặc, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001