Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Huỳnh Thục Vy nói về biểu tình và tự do


Một trong những người tham gia biểu tình chống Trung Quốc hôm 1/7 đã kể lại với BBC về những rắc rối cô gặp phải sau sự kiện này.
Huỳnh Thục Vy đã bị bắt hôm 1/7 nhưng được thả trong ngày
Huỳnh Thục Vy đã bị bắt hôm 1/7 nhưng được thả trong ngày
Cô Huỳnh Thục Vy, sinh năm 1985, đã bị bắt giữ hôm 1/7 tại thành phố Hồ Chí Minh nhưng được thả vào buổi tối cùng ngày.
Em trai cô, Huỳnh Trọng Hiếu, nói đảng viên kỳ cựu Lê Hiếu Đằng đã đứng chặn trước mũi xe công an để ngăn họ đưa chị em cô đi nhưng không thành.
Hôm 4/7, công an tỉnh Quảng Nam, quê gốc của Huỳnh Thục Vi, đã đưa xe vào thành phố Hồ Chí Minh để bắt và đưa cô trở lại tỉnh và giữ cho tới cuối ngày 5/7.
Trả lời Nguyễn Hùng của BBC ngay sau khi được thả hôm 5/7, Huỳnh Thục Vy nói về những suy nghĩ của cô về tự do và khẳng định cô không làm gì trái pháp luật.
Trước hết cô kể với BBC về diễn biến lúc bị bắt hôm 4/7:
Huỳnh Thục Vy: Trưa hôm qua, vào lúc 11 giờ tôi vẫn còn ở đồn công an phường Tân Quy, quận 7, Sài Gòn.
Sau đó, người ta đưa xe đến, có công an tỉnh Quảng Nam tôi nhận mặt ra. Sau đó người ta tách tôi ra khỏi chồng tôi. Người ta quăng tôi lên xe. Từ phường Tân Quy, người ta chở thẳng về Quảng Nam.
Suốt dọc đường người ta không cho tôi ăn uống gì. Tôi rất là mệt mỏi. Sáng nay [5/7] lúc 5 giờ thì tôi tới Quảng Nam.
“…Suốt từ 12 giờ ngày hôm qua đến 09 giờ ngày hôm nay [5/7] tôi đã mất hẳn quyền tự do của mình. Ngay cả đi vệ sinh cũng có người đi theo…”
Huỳnh Thục Vy
Tôi được đưa vào đồn công an TP. Tam Kỳ, nhưng mà lại làm việc với công an tỉnh Quảng Nam, chứ không phải công an của TP.
Cho tới sáng nay tôi vẫn bị đói. Rồi người ta tiếp tục bảo tôi làm việc từ lúc 5 giờ đó đến lúc 9 giờ tối ngày hôm nay tôi mới được thả ra.
Trong thời gian ở trong đồn, người ta liên tục thẩm vấn tôi và người ta bỏ đói, bỏ khát tôi.
Người ta liên tục dọa nạt tôi là sẽ bỏ tù tôi.
Và có nhiều sự kiện tôi không thể nhớ được ngay bây giờ tại vì tôi rất là bối rối và mệt mỏi.
Nhưng mà thật sự xin cảm ơn mọi người đã quan tâm. Xin cảm ơn anh đã gọi điện phỏng vấn. Nếu anh có điều gì để hỏi thì xin anh hỏi.
BBC: Trong quá trình mà họ thẩm vấn tới nhiều tiếng đồng hồ, họ hỏi những gì mà nhiều vậy?
Họ hỏi về cuộc biểu tình. Họ hỏi tôi về Sài Gòn khi nào. Rồi cuộc biểu tình gồm có những ai.
Mấy anh em tôi đã bàn bạc kế hoạch đi biểu tình từ bao giờ, ở đâu. Rồi tôi biểu tình với mục đích gì.
Người ta còn hỏi thêm về việc viết bài của tôi. Người ta in những bài mới nhất mà tôi viết ra và bảo tôi phải ký xác nhận vào đó.
Và người ta hỏi tôi viết những bài này với mục đích gì.
Tôi trả lời gọn gàng cho người ta thôi. Tôi không bao giờ trả lời chống lại mình. Tôi nói tất cả những gì tôi làm không có gì vi phạm pháp luật.
Tôi đi biểu tình để thể hiện tâm tư yêu nước của mình.
Công an Việt Nam không đưa ra lệnh bắt giữ hay tạm giam nào khi đưa Huỳnh Thục Vy từ TP Hồ Chí Minh về Quảng Nam
Công an Việt Nam không đưa ra lệnh bắt giữ hay tạm giam nào khi đưa Huỳnh Thục Vy từ TP Hồ Chí Minh về Quảng Nam
Còn việc tôi viết bài, tôi chỉ chia sẻ ý kiến cá nhân, chia sẻ kiến thức quan điểm của mình, để thể hiện mong muốn Việt Nam sẽ có một xã hội tự do dân chủ thật sự.
Anh biết không, ngày hôm nay tôi ở trong đồn suốt cả ngày, tôi chỉ được nhìn ra ô cửa nhỏ nhỏ để nhìn ra bầu trời.
Tôi cảm thấy dân mình ở trên đất nước Việt Nam này cần tự do biết là bao nhiêu.
Thật sự tự do là tất cả những gì chúng tôi muốn. Chỉ có tự do mới làm cho chúng tôi sống thật sự như là một con người.
Và suốt từ 12 giờ ngày hôm qua đến 09 giờ ngày hôm nay tôi đã mất hẳn quyền tự do của mình.
Ngay cả đi vệ sinh cũng có người đi theo tôi và tôi cảm thấy yêu tự do, khao khát tự do hơn bao giờ hết và tôi muốn chia sẻ tâm tư này đối với tất cả các bạn trẻ, những bạn trẻ yêu nước, những bạn trẻ am hiểu thời cuộc, những bạn trẻ quan tâm đến tình hình đất nước rằng chúng ta phải nỗ lực, chúng ta phải cố gắng hơn nữa.
Đàn áp, bắt bớ, sách nhiễu, tù đày là những trở ngại chúng ta phải chấp nhận và phải vượt qua nó.
Khi vượt qua nó rồi thì chúng ta sẽ có phần thưởng, hoa trái cho nỗ lực đấu tranh của chúng ta.
Hiện tại ngày hôm nay Đảng Cộng sản Việt Nam đã thật sự rất là yếu rồi.
Và người ta thật sự chỉ dám ngược đãi sách nhiễu, chỉ dám làm cho chúng ta đủ mệt mỏi để chúng ta từ bỏ công cuộc đấu tranh, chứ người ta không thể giết chúng ta chết.
“Các anh chưa có luật biểu tình, các anh không có nói là biểu tình là phải xin phép. Chỉ có một dòng duy nhất trong Hiến ‘pháp quy định là công dân có quyền biểu tình thôi, không nói là phải xin phép thế này thế kia. ”
Huỳnh Thục Vy trả lời công an về việc đi biểu tình
Và hơn hết tôi muốn nói với tất cả các bạn thanh niên Việt Nam rằng nếu chúng ta không có đủ dũng cảm, dũng khí như Phó Đức Chính nhìn vào lưỡi dao máy chém rơi xuống thì chúng ta cũng phải có đủ dũng khí để chấp nhận sự đàn áp, sự bắt bớ của nhà cầm quyền.
Làm theo Hiến pháp
BBC: Trong suốt quá trình thẩm vấn và bắt giữ, họ có đưa ra bất kỳ lý do tại sao họ bắt giữ và tại sao họ thẩm vấn không?
Họ nói với tôi là biểu tình trái pháp luật, gây rối trật tự công cộng, cộng với liên tục viết bài chống phá Đảng và Nhà nước.
BBC: Trước những cáo buộc như vậy thì chị nói sao ạ?
Tôi lúc nào cũng khẳng định là việc biểu tình của mình thể hiện lòng yêu nước. Về mặt luật pháp thì Việt Nam chưa có Luật Biểu tình mà chỉ có Hiến pháp điều số 9 quy định công dân Việt Nam có quyền biểu tình.
Chỉ dựa vào đạo luật cao nhất ấy để mà minh định rằng công dân có quyền biểu tình của mình.
Còn người ta nói với tôi là ‘chị biểu tình chị có xin phép chưa?’
Thì tôi mới nói với họ rằng ‘Các anh chưa có luật biểu tình, các anh không có nói là biểu tình là phải xin phép. Chỉ có một dòng duy nhất trong Hiến ‘pháp quy định là công dân có quyền biểu tình thôi, không nói là phải xin phép thế này thế kia.
‘Tại vì các anh chưa có luật biểu tình mà thì làm sao chúng tôi xin phép được?’.
BBC: Thế còn họ nói chị viết những bài chống phá nhà nước, chống phá Đảng thì chị trả lời sao?
Tôi trả lời rằng tôi viết với tất cả các tâm tư của mình.
Tôi thể hiện quan điểm cá nhân và đôi chút kiến thức mình học hỏi được để chia sẻ với các bạn trẻ, để thể hiện mong muốn rằng, chúng tôi – những người trẻ Việt Nam – mong muốn có một xã hội tự do dân chủ ở Việt Nam, một xã hội tự do dân chủ thật sự ở Việt Nam.
Và hơn nữa, tôi viết những bài đó để thể hiện sự phẫn nộ trước sự tồn tại bất công, sự tồn tại vô lý của Đảng Cộng sản.
Cái việc ngồi chễm chệ của họ trên đất nước này là sự tồn tại quá vô lý và tôi là người không chấp nhận được sự vô lý.
Bất cứ sự vô lý nào cũng làm cho tôi cảm thấy chướng tai gai mắt và tôi viết những bài đó để nói lên tâm tình của mình, sự phản kháng của mình, phản ánh thái độ bất mãn và cảm thấy sự tồn tại đó thật sự là vô lý.
Tôi không có chống ai nhưng tôi mong muốn một chế độ dân chủ thật sự trên đất nước này.
Tôi không chống chính phủ bởi vì như tôi đã nói trong một bài viết của mình ‘Chống là phải dùng bạo lực.’
Tôi không có súng đạn trong tay, tôi chỉ viết bài, viết bài để thể hiện sự bất mãn của mình đối với chế độ độc tài đảng trị như thế này thì hành động đó mấy ông nói chống cũng được, không chống cũng xong.
Và các việc các ông nói là quyền của các ông. Tôi thì bảo lưu ý kiến và quan điểm của mình.
BBC: Khi họ bắt chị vào ngày 04/07, chị có phản đối việc bị bắt đưa lên xe không? Làm thế nào họ đưa được chị lên xe?
Sau khi người ta bắt đưa tôi và chồng tôi lên xe tới phường Cô Giang, người ta bắt tôi viết một bản tường trình.
Và sau đó làm một biên bản ghi lời khai. Trong bản tường trình tôi đã ghi rất rõ vì sao tôi đi biểu tình và ghi rất rõ quan điểm của mình là tôi thật sự lo lắng, lo ngại cho tương lai của Việt Nam sắp mất vào tay Trung Quốc.
Còn trong biên bản ghi lời khai tôi vẫn ký. Những gì tôi có thể nói được tôi đều nói với họ.
Những gì ảnh hưởng đến bạn bè, danh tính của bạn bè tôi không thể nói được là tôi không nói.
“Trong bản tường trình tôi đã ghi rất rõ vì sao tôi đi biểu tình và ghi rất rõ quan điểm của mình là tôi thật sự lo lắng, lo ngại cho tương lai của Việt Nam sắp mất vào tay Trung Quốc. ”
Hầu hết những việc tôi làm đều là những việc công khai.
Vì vậy tôi không có lý do gì để che giấu bất cứ ai, kể cả họ.
Và tôi với họ, tôi ký luôn biên bản ghi lời khai nhưng mà trong mỗi biên bản ghi lời khai tôi không bao giờ quên là tôi phản đối hành xử vô pháp luật, hành xử thô bạo của người ta đối với tôi cũng như đối với anh em tôi trong ngày hôm đó.
Về lại Quảng Nam
BBC: Diễn biến lúc bắt chị ngày hôm qua như thế nào?
Sau khi tôi làm việc với công an phường Tân Quy xong, khoảng 11 giờ tôi bước ra khỏi phòng làm việc thì tôi gặp anh Duy thì anh Duy nói là cần ra làm việc với một người an ninh cao cấp của TP Sài Gòn.
Tôi nói rằng mình không có vấn đề gì để tiếp tục làm việc với người ta nữa, anh em phải đi về thôi.
Chúng tôi dắt díu nhau đi về. Về thì công an Quảng Nam đã trực sẵn ở đó, được gọi điện để tới trực sẵn ở phường Tân Quy, đưa tôi lên xe của công an Quảng Nam và chạy khỏi phường Tân Quy, khỏi Sài Gòn và đi đâu mất.
Tôi không nhớ đường, tôi không biết người ta đưa tôi đi đâu, và đặc biệt là người nhà tôi thì càng không biết.
BBC: Họ cho chị vào xe bít bùng hay xe bình thường?
Xe bình thường, mười mấy chỗ ngồi.
Công an Việt Nam đã bắt Huỳnh Thục Vy vào một số người khác vì cuộc biểu tình hôm 1/7
Công an Việt Nam đã bắt Huỳnh Thục Vy vào một số người khác vì cuộc biểu tình hôm 1/7
BBC: Và họ cứ đi thâu đêm suốt sáng về tới Quảng Nam?
Dạ đúng. Người ta đi với tốc độ kinh khủng. Lúc 12 giờ người ta bắt đầu chạy từ phường Tân Quy, Sài Gòn đến 05 giờ sáng hôm nay 5/7 tôi có mặt ở trụ sở Công an TP Tam Kỳ.
BBC: Chặng đường đó bao xa?
Gần 1000 cây số. Bình thường, xe chạy mất… [nhiều khi tới] 21 tiếng đồng hồ mới tới nơi, mà người ta chỉ chạy có 17 tiếng thôi.
Cả đêm hôm qua tôi thật sự không ngủ được chút nào.
Tôi bị đói, bị khát và xe rất là sóc, bởi vậy tôi không chợp mắt được. Cả từ sáng nay đến bây giờ tôi chưa hề được nghỉ ngơi gì cả ngày hôm nay.
BBC: Trong suốt thời gian từ hôm qua đến giờ họ không mời chị ăn uống gì hết?
Dạ đúng ạ. Và tôi thật sự rất là mệt mỏi.
BBC: Trên đường đi họ có nói gì với chị hay để chị ngồi vậy thôi?
Trên đường đi họ vẫn nói chuyện với tôi bình thường.
Có một cô công an nữ ngồi bên cạnh tôi để giúp tôi những vấn đề phụ nữ. Đặc biệt hôm nay tôi có vấn đề về vệ sinh phụ nữ cho nên cần có cô ta giúp đỡ tôi. Mỗi khi tôi đi vệ sinh thì cô ta phải đi theo.
BBC: Sau đó họ cũng không nói lý do bắt, lúc thả họ cũng không nói lý do tại sao họ thả?
Dạ. Người ta làm việc không có pháp luật, không có nguyên tắc gì anh ạ.
Người ta bắt tôi đáng lẽ phải có một cái lệnh bắt giữ như thế nào.
“Người ta câu lưu tôi đáng lẽ phải có một cái lệnh tạm giữ, nhưng mà đến bây giờ họ không đưa tôi bất cứ lệnh hay trát nào. ”
Người ta câu lưu tôi đáng lẽ phải có một cái lệnh tạm giữ, nhưng mà đến bây giờ họ không đưa tôi bất cứ lệnh hay trát nào.
Người ta làm việc vô pháp vô thiên, tôi không ngạc nhiên gì với cách hành xử đó. Và tất cả chúng ta cũng không ngạc nhiên gì về điều đó cả.
Ngày mai tôi lại có giấy triệu tập lúc 08 giờ sáng ở trụ sở công an TP Tam Kỳ.
BBC: Khi họ thả chị về, họ có bắt chị ký biên bản giấy tờ gì không?
Có, tôi có ký ba biên bản ghi lời khai, một giấy triệu tập, một biên bản liệt kê các đồ dụng gồm hai cái máy tính và nhiều dụng cụ đồ đạc khác người ta tịch thu từ trong phòng trọ từ Sài Gòn đem về đây.
BBC: Họ chỉ bắt chị ký, họ có trả lại không?
Người ta mở niêm phong để ghi trước mặt tôi. Người ta ghi những thứ mà người ta thu của tôi. Và sau đó người ta lại dán niêm phong trở lại và không nói là tới khi nào sẽ trả lại cho tôi hết.
Theo kinh nghiệm lần trước, người ta thu máy tính, máy in, tất cả các dụng cụ, các thông tin của gia đình tôi thì đến người ta vẫn chưa trả và người ta không có trả lời nào thích đáng về chuyện đó cả.
Nguồn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/07/120706_huynh_thuc_vy_inv.shtml
nguồn_boxitvn:http://www.boxitvn.net/bai/38819
---------------------------------------------------------------------------------
Huỳnh Thục Vy - Anh ơi! Em xin lỗi!


Huỳnh Thục Vy
Anh ơi,
Em xin lỗi anh.
Em biết rằng em đã làm nhiều người lo lắng cho em, em có lỗi với gia đình và tất cả những người yêu mến em.Từ hôm đi biểu tình bị bắt về công an phường Cô Giang, quận 1 đến lúc lại bị bắt ở Công an phường Tân Quy, quận 7 (Sài Gòn), rồi bị đưa về Quảng Nam em hiểu rằng có nhiều người đã vì thương yêu em mà mất ăn mất ngủ, đặc biệt là những người trong gia đình mình. Những tình cảm đó, những mối ưu tư đó của cô chú bác và bạn bè em không biết cuộc đời mình có dịp để đền đáp hay không?
Nhưng nếu có ai đó em phải xin lỗi trước tiên thì đó là anh. Ba và các cô lo cho em nhưng mọi người đã có nhiều kinh nghiệm khổ đau từ hai mươi năm về trước, khi ba em bị bắt; nên mọi người dễ hiểu và dễ chấp nhận. Còn anh, anh chưa từng đối mặt với cảnh huống như thế. Em xin lỗi anh.
Hôm ngày 1 tháng 7 chúng ta bị đạp, bị nắm tóc lôi lên xe khi tập trung biểu tình ở công viên 30-4, cùng với Minh Đức và Hiếu, anh bị đánh rất nhiều; anh đã hét to: “Các anh có phải người Việt Nam không?” “Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam” trong nước mắt. Em biết từ giây phút đó, anh đã rất hụt hẫng và lần đầu tiên trong đời, tự tâm can, anh đã cảm nhận sống động về sự nhỏ bé, yếu đuối của người dân Việt Nam chúng ta trong chế độ độc tài, cũng như sự tàn ác của công an Cộng sản và sự bất công tột độ trong thể chế này.
Từ trưa ngày 4 tháng 7, sau khi em làm việc với công an phường Tân Quy xong thì em bị giằng khỏi tay anh, bị xô lên xe, chở đi mất tích cho đến khi ngồi viết những dòng này, mình vẫn chưa được gặp nhau vì anh còn ở trong Sài Gòn. Hình ảnh cuối cùng mà em nhìn thấy khi rời khỏi đồn công an phường Tân Quy, Sài Gòn trong tức tưởi là khi anh khóc và nói: “Các anh bắt vợ tôi đi dâu? Các anh định làm gì vợ tôi?”. Khuôn mặt anh thất sắc, xám ngắt và nước mắt chảy ròng. Em có thể cảm nhận rõ nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng, cả con người anh lúc đó là một khối khổ đau.
Em xin lỗi anh, anh ơi…
Cho tới hơn 9h tối ngày 5 tháng 7 (34 giờ đồng hồ sau khi bị bắt ở Tân Quy) em bị an ninh tỉnh Quảng Nam bỏ giữa đường trong đêm tối, phải đi bộ về nhà. Em đã mất tất cả chút tự do còn lại của mình, em đã bị thẩm vấn liên tục, bị đói khát, bị khủng bố tâm lý, nhưng người mà em lo nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Anh đã từng nói với em rằng : “Em là tất cả hạnh phúc mà anh có trong cuộc đời này. Không có em, anh không còn gì cả”. Em hiểu anh cần có em biết bao! Em cũng biết mấy hôm nay anh như người mất hồn khi bị nhiều đe dọa từ những “kẻ lạ mặt côn đồ” rằng chuyến này Huỳnh Thục Vy sẽ hết đời. Tất cả những đau đớn đó, em thấu hiểu cả và… em xin lỗi anh.
Nhưng anh ơi, không có gì trên đời này mà không có nguyên nhân-kết quả và chúng ta biết rằng vạn vật tồn tại trong mối quan hệ tương tác. Nỗi sợ hãi của em đã giảm đi rất nhiều khi em nghĩ về nguyên lý đó. Với mỗi hành động mà chúng ta thực hiện, không sớm thì muộn chúng ta sẽ nhận lãnh phản lực của nó; vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của hành động do mình gây ra. Những người cộng sản biết rõ điều đó anh ạ.
Dù bị khủng bố tinh thần và mệt mỏi về thể xác; nhưng anh ơi, niềm tin của em , sự khao khát của em đối với tự do vẫn là cả một nỗi niềm to lớn không dứt. Anh hiểu em mà, phải không anh? Em là đứa không chịu nổi những sự lố bịch, những bất công và sự “chướng tai gai mắt”. Đối với những thứ đó, dù biết mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé và bất toàn, em luôn muốn san phẳng chúng đi.
Ngồi trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại… thì em mới kể cho họ nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong lịch sử : Phó Đức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới 23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh?
Không thể so sánh cuộc đấu tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử, chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả tốt tươi. Nhưng ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Đó chính là Công lý anh ạ.
Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng.
Em biết rằng chỉ mới có năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này.
Nhiều cô chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và ủng hộ chúng ta. Dù bị an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặt để mua như: hai điện thoại di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé.
Anh ơi, anh cố gắng lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc.
Em đang ở quê chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu anh.
Vợ của anh
Huỳnh Thục Vy
Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012
Admin gửi hôm Thứ Sáu, 06/07/2012
nguồn_danluan:http://danluan.org/node/13272
--------------------------------------------------------------------------------
Thư của Huỳnh Thục Vy gởi Khánh Duy từ Tam Kỳ
Lời bàn 1
Trên sách báo xưa nay, chưa bao giờ chúng ta được đọc một bức thư nào giản dị mà đẹp đến thế này của bạn trẻ Huỳnh Thục Vy.
Xin mời một ông họ Nông nào đó (và toàn Công ty) hãy công bố thư từ trong gia đình các ông bà cho bà con đọc đi. Xem có bao nhiêu người phải chảy nước mắt trước những bi kịch riêng mà chung của gia đình các ông các bà.
Hóa ra câu chuyện có gốc gác văn hóa. Huỳnh Thục Vy phải là con đẻ của một gia đình có giáo dục tử tế. Và giáo dục là việc mưa dầm thấm lâu, không phải chuyện “bổ túc công nông” ba năm học xong hai cấp cốt lấp đầy đội ngũ bằng những tiến sĩ mù chữ – và sau đó là những lớp tại chức do những giáo sư tiến sĩ mù chữ giảng dạy!
Xin ngỏ lời cám ơn Huỳnh Thục Vy và nhờ Vy chuyển lời chào tới toàn gia quyến nhé.
Chú Toàn

Lời bàn 2
 
Huỳnh Thục Vy là một phụ nữ trẻ và xinh đẹp, mới nhìn qua ai cũng nghĩ chị là người “đào tơ liễu yếu”, người của lễ hội, của ăn chơi, của các trò “vui vẻ trẻ trung” mà báo chí nhà nước không tiếc giấy đưa tin mỗi ngày. Thế nhưng thật bất ngờ, chị lại sát cánh với chồng và các em vào Sài Gòn tham gia cuộc biểu tình yêu nước ngày 1-7-2012. Đó là một điều lạ. Khi chị và chồng bị công an TP Hồ Chí Minh bắt và cưỡng chế thô bạo đưa lên xe, lòng ai mà chẳng thấy nôn nao lo lắng. Vậy mà, ngày hôm sau, chồng chị được thả còn chị lại tiếp tục bị công an Quảng Nam vào tận TP Hồ Chí Minh áp giải đi đâu không rõ, cũng không trao lệnh bắt, là điều làm mọi người càng lo lắng đến quặn thắt – và cũng là điều lạ thứ hai khi cường quyền “dằn mặt” phái yếu, bắt vợ mà thả chồng.
Sở dĩ việc chị bị bắt và bị đưa đi suốt đêm khiến mọi người nơm nớp, rùng mình, bởi ai cũng nghĩ đến những ca tử vong trong đồn công an vốn đã thành “thông lệ” của “bộ máy” với những thông báo lạnh lùng: bị đột quỵ bất thình lình, hoặc tự treo cổ… Không lấy làm lạ sáng hôm sau tin chị được thả (tạm thả vì vẫn còn có giấy triệu tập chị vào ngày sau nữa) vừa loan trên các mạng, nơi nơi đều hoan hỷ reo mừng. Cho đến khi nghe chị trả lời phỏng vấn của đài BBC thì không còn là mừng nữa – mừng cho một người đẹp được trở về an lành với dương thế – mà trong tâm trạng nhiều người là một cái gì cao hơn thế nhiều, một sự phấn khích, tự hào, một niềm tin chắc nịch, về một con người, vâng, thuộc phái yếu, vẫn bằng cái giọng nhẹ nhàng vốn có chứ không chút cao giọng, nhưng là cái nhẹ nhàng đầy uy lực của học vấn, đã cất lên ý nguyện của cả một lớp trẻ: Dân chủ và Tự do.
Phải chăng, như một số ý kiến nhận xét, từ vài (bốn) năm nay, từ sau Kiến nghị Bauxite được hàng mấy nghìn người ký tên, cho đến các cuộc biểu tình rầm rộ chống Trung Quốc lấn chiếm lãnh hải Việt Nam trong suốt mùa hè năm ngoái, dù hết người này đến người khác bị thẩm vấn, sách nhiễu, đàn áp và bắt bớ bằng nhiều cách, một thế hệ mới vẫn lừng lững lớn lên, một thế hệ đã trưởng thành vững chắc, sẽ tiếp bước cha anh trên con đường giành quyền độc lập, tự do cho dân tộc.
Bắt chước chú Toàn, tạm xưng: chú Huệ Chi
(Lời bàn dành cho bài “Huỳnh Thục Vy nói về biểu tình và tự do” có audio trên BVN ngày 7-7-2012 nhưng biên tập viên đã bỏ sót)
Anh ơi,
Em xin lỗi anh.
Em biết rằng em đã làm nhiều người lo lắng cho em, em có lỗi với gia đình và tất cả những người yêu mến em.Từ hôm đi biểu tình bị bắt về công an phường Cô Giang, quận 1 đến lúc lại bị bắt ở Công an phường Tân Quy, quận 7 (Sài Gòn), rồi bị đưa về Quảng Nam em hiểu rằng có nhiều người đã vì thương yêu em mà mất ăn mất ngủ, đặc biệt là những người trong gia đình mình. Những tình cảm đó, những mối ưu tư đó của cô chú bác và bạn bè em không biết cuộc đời mình có dịp để đền đáp hay không?
Nhưng nếu có ai đó em phải xin lỗi trước tiên thì đó là anh. Ba và các cô lo cho em nhưng mọi người đã có nhiều kinh nghiệm khổ đau từ hai mươi năm về trước, khi ba em bị bắt; nên mọi người dễ hiểu và dễ chấp nhận. Còn anh, anh chưa từng đối mặt với cảnh huống như thế. Em xin lỗi anh.
Hôm ngày 1 tháng 7 chúng ta bị đạp, bị nắm tóc lôi lên xe khi tập trung biểu tình ở công viên 30-4, cùng với Minh Đức và Hiếu, anh bị đánh rất nhiều; anh đã hét to: “Các anh có phải người Việt Nam không?” “Hoàng Sa – Trường Sa – Việt Nam” trong nước mắt. Em biết từ giây phút đó, anh đã rất hụt hẫng và lần đầu tiên trong đời, tự tâm can, anh đã cảm nhận sống động về sự nhỏ bé, yếu đuối của người dân Việt Nam chúng ta trong chế độ độc tài, cũng như sự tàn ác của công an Cộng sản và sự bất công tột độ trong thể chế này.
Từ trưa ngày 4 tháng 7, sau khi em làm việc với công an phường Tân Quy xong thì em bị giằng khỏi tay anh, bị xô lên xe, chở đi mất tích cho đến khi ngồi viết những dòng này, mình vẫn chưa được gặp nhau vì anh còn ở trong Sài Gòn. Hình ảnh cuối cùng mà em nhìn thấy khi rời khỏi đồn công an phường Tân Quy, Sài Gòn trong tức tưởi là khi anh khóc và nói: “Các anh bắt vợ tôi đi dâu? Các anh định làm gì vợ tôi?”. Khuôn mặt anh thất sắc, xám ngắt và nước mắt chảy ròng. Em có thể cảm nhận rõ nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng, cả con người anh lúc đó là một khối khổ đau.
Em xin lỗi anh, anh ơi…
Cho tới hơn 9h tối ngày 5 tháng 7 (34 giờ đồng hồ sau khi bị bắt ở Tân Quy) em bị an ninh tỉnh Quảng Nam bỏ giữa đường trong đêm tối, phải đi bộ về nhà. Em đã mất tất cả chút tự do còn lại của mình, em đã bị thẩm vấn liên tục, bị đói khát, bị khủng bố tâm lý, nhưng người mà em lo nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Anh đã từng nói với em rằng: “Em là tất cả hạnh phúc mà anh có trong cuộc đời này. Không có em, anh không còn gì cả”. Em hiểu anh cần có em biết bao! Em cũng biết mấy hôm nay anh như người mất hồn khi bị nhiều đe dọa từ những “kẻ lạ mặt côn đồ” rằng chuyến này Huỳnh Thục Vy sẽ hết đời. Tất cả những đau đớn đó, em thấu hiểu cả và… em xin lỗi anh.
Nhưng anh ơi, không có gì trên đời này mà không có nguyên nhân – kết quả và chúng ta biết rằng vạn vật tồn tại trong mối quan hệ tương tác. Nỗi sợ hãi của em đã giảm đi rất nhiều khi em nghĩ về nguyên lý đó. Với mỗi hành động mà chúng ta thực hiện, không sớm thì muộn chúng ta sẽ nhận lãnh phản lực của nó; vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của hành động do mình gây ra. Những người cộng sản biết rõ điều đó anh ạ.
Dù bị khủng bố tinh thần và mệt mỏi về thể xác, nhưng anh ơi, niềm tin của em, sự khao khát của em đối với tự do vẫn là cả một nỗi niềm to lớn không dứt. Anh hiểu em mà, phải không anh? Em là đứa không chịu nổi những sự lố bịch, những bất công và sự “chướng tai gai mắt”. Đối với những thứ đó, dù biết mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé và bất toàn, em luôn muốn san phẳng chúng đi.
Ngồi trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại… thì em mới kể cho họ nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong lịch sử: Phó Đức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới 23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh?
Không thể so sánh cuộc đấu tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử, chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả tốt tươi. Nhưng ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Đó chính là Công lý anh ạ.
Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng.
Em biết rằng chỉ mới có năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này.
Nhiều cô chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và ủng hộ chúng ta. Dù bị an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặc để mua như: hai điện thoại di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé.
Anh ơi, anh cố gắng lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc.
Em đang ở quê chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu anh.

Vợ của anh
Huỳnh Thục Vy
Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012
———————————————-
Trầm Tử
Cám ơn em!
Anh và Em. Đường sẽ còn dài, sẽ còn lắm chông gai, thậm chí hiểm nguy nhưng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Anh yêu em, Thục Vy!
Nguồn: http://huynhngocchenh.blogspot.com/2012/07/thu-cua-huynh-thuc-vy-goi-khanh-duy-tu.html
———————————————————————–
Facebook Chiêu Anh Nguyễn


viết cho cô gái có khuôn mặt thiên thần

Ánh mắt em
ám ảnh tôi
Mái tóc em
ám ảnh tôi
Giọng nói khản đặc em
Ám ảnh tôi

Cô gái ngoài hai mươi
Nước da tái xanh
Nhợt nhạt
Màu biển đông
vận vào em tiếng kêu xé lòng
Lũ bán nước
“Mọi người ơi bọn nó bán sạch rồi”
Tôi khóc
Người đàn ông ngoài 60 bên cạch tôi cũng khóc
Giờ ngồi đây gõ những dòng này
Tôi còn rơi nước mắt
…..
Vừa xong
Đọc tin em bị khóa tay bóp cổ lôi đi
Em rong kinh
Em tiều tụy
Người con gái Quảng Nam thuần túy
Giọng còn pha chút trẻ con
Gánh nặng nào trên vai em???
Cô gái ngoài đôi mươi tôi gặp một lần duy nhất
Qua tấm kiếng chắn cửa xe
Ánh nhìn em hốt hoảng
Mái tóc xổ tung
tôi e ngại,
em mới gội đêm qua
còn phảng phất mùi thơm của lòng can đảm
….
Giữa những thây ma
Những cỗ máy vận hành bằng lương thực
Em ở đâu lúc này
???????
Đoàn người đã tan rồi
Tiếng hô còn âm ỉ vang trời
Giữa một rừng bất trắc
……
Tất cả chỉ còn là hi vọng
Chắp tay cầu nguyện cho em
Cô gái can trường
Có khuôn mặt đẹp như thiên thần
Cầu mong thượng đế cho em đôi cánh
Tiếp cho em sức mạnh
Vượt qua….
Vượt qua….

C.A.N
—————————————————————————–

Facebook Đỗ Trung Quân

trong mùi hoa huệ thoảng qua – tôi biết cô gái ấy đã về nhà
Đỗ Trung Quân

tôi
con chiên ghẻ
hàng chục năm qua chưa từng về lại nhà Chúa
Ngày ấy tôi bỏ đi vì lý do vừa trẻ con vừa quyết liệt
Ông tôi chết không được phép xức dầu
Nhà quá nghèo, tiền đóng xây nhà Chúa thiếu như thiếu thuế
Ông tôi qua đời không có thiên sứ đi theo…
bà tôi âm thầm ngồi khóc…
tôi bỏ nhà thờ, bỏ xứ đạo ra đi
không bao giờ về nữa
thật ra
tôi, con chiên ghẻ lở
vẫn trở về những khi lòng tuyệt vọng
mùi hoa huệ thơm thơm trong tâm thức
an ủi mình xiết bao
hôm nay
Tôi đã quì trong góc riêng mình.
cô độc và tuyệt vọng
khẩn cầu chúa cứu giúp một người con gái trẻ tôi vừa gặp, rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, khiêm ái và sắp lấy chồng.
Họ bắt,
cô ấy đã quen
Họ đàn áp
cô ấy đã quen
nhưng khi những lời không phải của con người dành cho con người “mày không còn cơ hội làm lại cuộc đời. mày mày sẽ không còn thiên chức làm mẹ nữa đâu…” gửi đến người chồng trẻ tuổi
đấy là lời quỉ dữ
không phải tiếng nói của loài người
Tôi sụp xuống trong nỗi đau đớn. “chúa ơi! tôi là con chiên ghẻ của người. xin cứ đày tôi vào luyện ngục. nhưng xin che chở cho cô gái ấy. xin người…”
Một ngày dài qua đi như thế
trong mùi hoa huệ thoáng qua
tôi nghe giọng nói
“bóng tối hãy lui ra…”
Và tôi rơi lệ
Tôi biết
Cô gái ấy
đã
về
nhà…


nguồn_boxitvn:http://www.boxitvn.net/bai/38854
---------------------------------------------------------------------------------
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
           Sẽ xóa những comment nói tục
           Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001