Trên báo Nông nghiệp Việt Nam ngày 11-12-2012, Bằng Lĩnh vừa có một bài báo đặt ra một câu hỏi khẩn thiết và xác đáng: Ai cứu… nông dân? Tác giả đề xuất rằng hiện nay Bộ Xây dựng đang kiến nghị với Bộ Tài chính giảm 50% thuế giá trị gia tăng đầu ra đối với hoạt động đầu tư, kinh doanh nhà ở cho những căn hộ dưới 70 m² sàn sử dụng và giá bán dưới 15 triệu đồng/m² nhằm cứu nguy cho thị trường bất động sản. Bộ Tài chính và Ngân hàng cũng còn nhiều biện pháp khác nhằm “hà hơi thổi ngạt” cho ngành sản xuất vốn từng nảy nòi ra những đại gia mà người dân Việt Nam chỉ mới nghe đến tài sản của họ đã thấy khiếp run. Nay, vài trăm – hay nhiều lắm chắc cũng chưa đến 500 – con người đó đang lâm nguy, khiến Nhà nước đã… vì đại gia mà xúc động, phải bảo nhau ra tay hành động.Thư của một nông dân gởi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Ấy thế mà, cũng theo tác giả Bằng Lĩnh thì có một lực lượng lâu nay mới đích thực là cột trụ sản xuất ra của cải cho xã hội Việt Nam, đã từng là “ân nhân cứu nạn” nền kinh tế đất nước vượt qua nhiều cơn bão suy thoái từ mấy năm nay, đó là NÔNG DÂN, thì không một vị lãnh đạo nào đoái hoài tới, trong khi hàng mấy chục triệu con người thuộc ngành nghề này lại đang sống trong sự khó khăn cùng cực: “Nhưng vấn đề ở chỗ, khó khăn đối với nền kinh tế là khó khăn chung, mà thiệt thòi nhất là nông dân chẳng thấy ai “kêu cứu” giùm. Bên cạnh việc giá nông sản đang giảm thì nông dân hiện đang phải đối mặt với hàng loạt nguy cơ, mà nguy cơ nhãn tiền là tình trạng “nhập khẩu ngược” nông sản kém chất lượng với giá cực rẻ từ phía Bắc; tình trạng giả mạo xuất xứ Việt; tình trạng vật tư nông nghiệp kém chất lượng gây hại cho nông sản và việc để cho những tin đồn vô căn cứ phá hoại sản xuất của nông dân tồn tại… Thêm vào đó là việc các mặt hàng, dịch vụ thiết yếu (như điện, xăng dầu, y tế, giáo dục, cước phí…) liên tục tăng, trong khi giá nông sản không tăng. Người dân phải chi ra nhiều tiền hơn để mua về những thứ không thể không mua, nên khó khăn lại càng khó khăn”.
Bài viết của Bằng Lĩnh gợi lên nhiều điều có thể nói là nóng bỏng. Nông dân hiện đang đứng trước nhiều mối đe dọa nguy hiểm mà đe dọa có thể nhìn thấy nhãn tiền là họ bị lũ thương nhân Tàu bất lương đánh lừa bằng mọi cách, từ nhập khẩu ốc bươu vàng, gần đây là nhập đỉa, rồi mua hết móng trâu đến nay là đuôi trâu; mua cả những loại lá cây như điều cùng các loại cây thực phẩm và cây gỗ quý khác; có thời gian lại còn mua khoai để nông dân phá lúa trồng khoai… tất cả đều chỉ nhằm triệt tiêu cho bằng được thế mạnh sản xuất nông nghiệp của nước ta. Khi nông dân đã phá xong về cơ bản các thứ giống tốt, đã bỏ ruộng hoang… thì chúng bèn nhập vào đủ thứ thực phẩm tẩm hóa chất độc hại để chính nông dân tự kết liễu tính mạng của mình một cách êm thấm, ấy là âm mưu của chúng đã hoàn thành. Liệu có ai có đủ tầm nhìn và bản lĩnh đề ra được một chiến lược nhằm đối phó hữu hiệu với những hiểm họa đến một cách âm thầm từ những người bạn “4 tốt” độc ác và có kế hoạch lớp lang như đã dẫn, để giữ vững mạch sống lâu dài của nền kinh tế nông nghiệp của chúng ta hay không? Đó là điều rất đáng cho ta quan tâm.
Tuy nhiên, không phải chỉ có bấy nhiêu. Những gợi ý của tác giả Bằng Lĩnh còn khiến chúng tôi nhớ đến một lá thư của một nông dân chính cống, ông Huỳnh Kim Hải, bút danh Hai Kim, đã gửi lên Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cách đây một năm, cũng đã được đăng lên BVN từ ngày 27-11-2011, song đến nay vẫn chưa có chút hồi âm gì từ cấp lãnh đạo cao nhất của Đảng. Bức thư kể tỉ mỉ, chi tiết tình cảnh người nông dân đang bị o ép, bóc lột thậm tệ ở hầu như tất cả mọi khâu trong toàn bộ quy trình sản xuất nông nghiệp của họ, khiến đọc lên… và ngẫm nghĩ đến câu hát thuở nào “nông dân là quân chủ lực”, không ai mà không nát lòng.
Điều đáng nói là người viết trình bày những điều hết sức đau xót đang đè nặng lên vai những người làm nghề nông (chiếm ít ra cũng 75% dân tộc Việt Nam) trong đó có bản thân mình, nhưng lại với một tiếng nói khách quan, trầm tĩnh hiếm có, không hề gợn một ý chống đối Chính phủ, dầu rằng Chính phủ với những chính sách quan liêu xa cách nông dân từ bao lâu rồi chính là nguyên nhân tai họa của họ.
Nhân bài viết của tác giả Bằng Lĩnh, chúng tôi xin đăng lại dưới đây những lời kêu cứu bi thiết của ông Hai Kim để bạn đọc cùng chia sẻ.
Bauxite Việt Nam
Tôi tên là Huỳnh Kim Hải, một nông dân làm lúa ở tỉnh
Đồng Tháp thuộc Đồng bằng Sông Cửu Long, có viết một số bài báo để đòi
hỏi quyền lợi của nông dân với bút danh Hoàng Kim ( Đồng Tháp).
Đầu thư, tôi kính chúc Tổng Bí thư và gia đình được nhiều sức khỏe.
Kính thưa Tổng Bí thư,
Thời Báo Kinh Tế Việt Nam Online cho biết trong buổi
làm việc hôm 13/9 tại Trung ương Hội nông dân Việt Nam: “Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng đã đề nghị các đại biểu làm rõ thêm nhiều vấn đề. Trong
đó có chất lượng, tình hình công ăn việc làm, đời sống vật chất của
nông dân; nhận thức, giác ngộ chính trị, ý thức làm chủ của nông dân ra
sao, hiện nay nông dân đang có tâm tư, nguyện vọng, đòi hỏi gì đối với
Đảng, Nhà nước?”.
Nông dân chúng tôi rất vui mừng, vì Tổng Bí thư quan
tâm đến sản xuất, đến đời sống, và tâm tư nguyện vọng của nông dân chúng
tôi.
Thế nhưng, đọc Kiến nghị của Trung ương Hội Nông dân
Việt Nam với Đảng, Nhà nước đăng trên báo Dân Việt Online, và một số báo
khác, nông dân chúng tôi nhận thấy: ông Nguyễn Quốc Cường Chủ tịch Hội
Nông dân, nói những điều mà Tổng Bí thư muốn nghe, chứ không phải những
điều mà Tổng Bí thư cần phải biết.
Thưa Tổng Bí thư: nông dân chúng tôi hiện không có
chỗ để nói, vì hội nông dân không phải của nông dân, vậy nếu muốn biết
tình cảnh của nông dân xin Tổng Bí thư hãy đến cùng nông dân chúng tôi,
xin hãy thân hành mà đến với nông dân để biết sự thật, còn nếu hỏi Hội
Nông dân, hay những nông dân mà hội này giới thiệu thì Tổng Bí thư sẽ
không bao giờ biết sự thật của nông dân
Vì vậy, tôi mạo muội viết bức thư này gởi đến Tổng Bí
thư, như là một sự phản ảnh, báo cáo từ thực tế, như là một sự giải bài
của nông dân với lãnh đạo, với mong muốn: nói cho Tổng Bí thư hiểu rỏ
về tình cảnh của nông dân hiện nay; trong mong ước: từ thực tế mà nông
dân chúng tôi trình bài, Tổng Bí thư hoàn chỉnh Nghị Quyết Tam Nông để
giúp nông dân thoát nghèo.
Ông bà chúng ta nói rằng: “ sự thật mất lòng”. Sự
thật thường khó nghe. Vì thế, xin Tổng Bí thư tha lỗi vì những sự thật
đầy bức xúc mà tôi trình ra đây.
Kính thưa Tổng Bí thư,
Tôi xin được trình lên Tổng Bí thư một thực trạng
đáng buồn trong việc sản xuất và tiêu thụ lúa gạo: Chính phủ đã bỏ rơi
nông dân, nên nông dân đang “tự bơi” trong một nền nông nghiệp tự phát,
dưới sự bóc lột của các nhóm lợi ích là các hiệp hội ngành hàng, còn Hội
Nông dân không phải của nông dân nên không quan tâm bảo vệ quyền lợi
cho nông dân. Tôi xin được trình bày cụ thể:
Chính phủ bỏ rơi nông dân.
Là một người làm lúa trên 20 năm, tôi xin được thưa
với Tổng Bí thư rằng: từ trước đến nay, nông dân chúng tôi hầu như không
nhận được những chính sách phát triển lúa gạo có hiệu quả nào từ Chính
phủ, những chính sách của Chính phủ chỉ dừng lại ở mức độ xóa đói giảm
nghèo.
Chính phủ nói nhiều đến việc cơ giới hóa sản xuất lúa
từ 20 năm nay, nhưng Chính phủ không hề có chính sách chế tạo máy móc
để cơ giới hóa:
Về khâu làm đất nông dân chúng tôi gian nan trong
thời gian dài vì thiếu sức kéo, đến khi máy kéo loại nhỏ, đã qua sữ
dụng, giá rẻ của Nhật Bản được nhập qua, phù hợp với túi tiền của nông
dân, chúng tôi mới cơ giới hóa được khâu làm đất.
Về việc cơ giới hóa khâu thu hoạch cũng vậy, Chính
phủ đề ra việc cơ giới hóa khâu thu hoạch, nhưng không có kế hoạch chế
tạo máy gặt đập liên hợp, khi hảng Kubota qua Việt Nam bán máy gặt đập
liên hợp vài năm gần đây, việc cơ giới hóa khâu thu hoạch mới phát triển
mạnh mẻ.
Nếu Tổng Bí thư hỏi ông Bộ trưởng Bộ Công thương rằng
Việt Nam ta đang xuất khẩu hằng năm loại gạo gì số lượng và chủng loại
ra sao, tôi dám chắc ông Bộ trưởng Bộ Công thương không trả lời được, vì
hiện nay, Hiệp hội lương thực Việt Nam mua gạo từ thương lái, rồi trộn
lẩn các loại gạo với nhau, để xuất với tên gọi gạo trắng hạt dài, phân
biệt bởi phần trăm tấm.
Nếu Tổng Bí thư hỏi ông Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và
Phát triển nông thôn về việc qui hoạch cơ cấu giống lúa cho nông dân,
ông Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn cũng sẽ không trả
lời được, vì Bộ Nông nghiệp có biết chủng loại và số lượng gạo xuất khẩu
hằng năm ra sao mà lập kế hoạch cơ cấu giống, với lại, Bộ Nông nghiệp
cũng chẳng biết giá từng loại lúa thay đổi ra sao vào vụ thu hoạch sắp
tới, thì làm sao mà dám quy hoạch cơ cấu giống, Bộ Nông nghiệp và Phát
triển nông thôn chỉ khuyến cáo nông dân cách chọn giống trên báo, trên
đài còn nông dân nghe hay không tùy ý.
Không những không có chính sách phát triển sản xuất, việc bán lúa gạo giúp cho nông dân Chính phủ cũng không làm được.
Chính phủ giao toàn quyền mua bán lúa gạo cho Hiệp
hội lương thực Việt Nam là một hiệp hội ngành hàng hoạt động vì lợi
nhuận, thế nên, Hiệp hội lương thực Việt Nam bán gạo xuất khẩu với giá
rẻ nhất thế giới, rồi quay vào mua lúa tạm trữ của nông dân với giá rẻ
như lấy không.
Ngày 4/11/2010 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ký Nghị định
số 109/2010/NĐ-CP về kinh doanh xuất khẩu gạo, có hiệu lực từ ngày
1/1/2011. Nông dân chúng tôi xin thưa với Tổng Bí thư rằng đây là một
Nghị định quan liêu và vô trách nhiệm đối với quyền lợi của nông dân, vì
Nghị định không hề quan tâm đến giá bán gạo xuất khẩu và giá thu mua
lúa, tức là không quan tâm đến thu nhập của nông dân.
Nghị định quan liêu vô trách nhiệm này có hiệu lực từ
ngày 1/1/2011, vậy mà mãi cho đến ngày 17/6/2011 Bộ Tài chính mới ban
hàng Thông tư số 89/2011/ TT-BTC về cách tính giá sàn xuất khẩu gạo,
nhưng phải tới 1/8/2011 mới có hiệu lực. Như vậy từ ngày 1/1/2011 đến
ngày 1/8/2011 giá sàn xuất khẩu gạo do ai tính và tính ra sao? Từ ngày
1/8 đến nay cũng không thấy ai công bố giá sàn gạo xuất khẩu cả.
Thông tư số 89/2011/TT-BTC là hổn mang của những ẩn
số không đầu không đuôi, tôi dám cam đoan với Tổng Bí thư là chẳng thể
dựa vào 2 cách tính trong Thông tư này để tính được giá sàn xuất khẩu
gạo.
Không những không giúp được nông dân trong sản xuất
và tiêu thụ sản phẩm, Chính phủ lại bắt nông dân chúng tôi dùng thu nhập
còm cỏi của mình để chống lạm phát cho Chính phủ, bằng cách khống chế
giá lúa gạo để chống lạm phát.
Việt Nam và Thái Lan xuất khẩu trên 50% lượng gạo thế
giới, Thái Lan từ nhiều năm nay, nhiều lần đề nghị hợp tác với Việt Nam
để ấn định giá bán gạo trên thị trường thế giới, vậy mà, Chính phủ Việt
Nam luôn từ chối. Năm nay, Chính phủ Thái Lan nâng mức múa lúa cho nông
dân Thái Lan lên khoảng 500 đô la Mỹ/ tấn, vậy mà Việt Nam năm 2011 này
vẫn bán gạo với giá khoảng 500 đô la Mỹ/ tấn.
Tôi xin trình lên Tổng Bí thư phát biểu của ông
Nguyễn Thành Biên Thứ trưởng Bộ Công thương, kiêm Tổ trưởng Tổ xuất khẩu
gạo của Chính phủ, để Tổng Bí thư hiểu vì sao Chính phủ Việt Nam không
hợp tác với Chính phủ Thái Lan ấn định giá bán gạo xuất khẩu: “ Trong
những tháng cuối năm, mục tiêu kiềm chế lạm phát là quan trọng nên điều
hành lúa gạo phải hướng tới mục tiêu này, không thể chạy theo mục tiêu
đảm bảo có lãi cao cho nông dân”.
Nông dân đang tự bơi.
Bị Chính phủ bỏ rơi, nên nông dân chúng tôi phải “tự bơi” để sản xuất, mà “ tự bơi” thì cực khổ, thiệt hại kể làm sao cho xiết!
Trình độ học vấn cấp 1, cấp 2 mà phải lao vào nghiên
cứu cải tiến máy móc để phục vụ sản xuất: nông dân làm máy cấy, nông dân
làm máy gặt đập liên hợp, nông dân làm máy phun thuốc trừ sâu, nông dân
làm máy tách vỏ dừa, nông dân làm máy tách vỏ đậu phọng… thì thất bại ê
chề mà thành công hạn hữu.
Thế nhưng, khi thành công cũng không được lợi ích gì.
Tôi xin được lấy việc chế tạo máy gặt đập liên hợp
làm thí dụ: phải có tài năng và dũng cảm chấp nhận hao công, tốn của
nông dân mới có thể làm ra được máy gặt đập liên hợp, nhưng do thực hiện
thủ công với vật liệu tự tìm nên hay hỏng hóc trong quá trình sữ dụng.
Thế rồi, hảng Kubota vào Việt Nam sản xuất máy gặt đập liên hợp, máy
được sản xuất hàng loạt, vật liệu có độ bền cao, sữ dụng ít hỏng hóc, dể
mua phụ tùng, nên dù giá cao vẫn chiếm lĩnh thị trường.
Từng nông dân sản xuất thủ công, cạnh tranh với hảng
Kubota nổi tiếng, khác nào trứng chọi với đá. Và như vậy công sức của
nông dân chế tạo máy gặt đập liên hợp dù thành công, đã đổ xuống sông
xuống biển, vì không thể cạnh tranh nổi với máy của hảng Kubota.
Thưa Tổng Bí thư. Vào năm 2004, Bộ Nông nghiệp và hợp
tác xã Thái Lan đã soạn thảo chiến lược lúa gạo giai đoạn 2004- 2008.
Đây là chiến lược nhằm hoạch định đường lối nâng cao hiệu quả phát triển
lúa gạo của Thái Lan trong những năm trước mắt. Bản dự thảo gồm 5 lĩnh
vực: 1/ Nâng cao năng suất; 2/ Nâng cao giá trị; 3/ Tiếp thị quy mô toàn
cầu; 4/ Đảm bảo đời sống người lao động và tránh rủi ro; 5/ Nâng cao
hiệu quả dịch vụ.
Còn ở Việt Nam, từ trước đến nay: trồng giống gì, và bán ra sao là tự nông dân.
Do Bộ Công thương và Bộ Nông nghiệp và Phát triển
nông thôn không biết mỗi năm bán loại lúa gì số lượng ra sao, nên nông
dân chúng tôi đang phải tự chọn giống lúa theo kiểu hên xui để gieo sạ.
Tôi xin lấy thí dụ: lúa thơm Jasmin 85 có năm hơn lúa ngang IR 50404 đến
1.500 đồng/ kg, nhưng có năm chỉ hơn 200 đồng/ kg.
Cho nên nông dân hiện đang chọn giống gì, trồng cây gì: cũng chết!
Sản xuất đã tự bơi còn việc tiêu thụ sản phẩm lại thê
thảm hơn. Nông dân làm ra lúa gạo, nhưng không có quyền ấn định giá mua
bán lúa gạo.
Hiệp hội lương thực Việt Nam được Chính phủ giao độc
quyền mua bán lúa gạo, lại luôn bán gạo xuất khẩu với giá rẻ nhất thế
giới, rồi quay trở vào trong nước bài kế mua lúa tạm trữ, để ăn cướp hết
lợi nhuận của nông dân.
Thưa Tổng Bí thư. Xuất khẩu gạo mà không có kho chứa
lúa gạo thì làm sao điều tiết được quá trình xuất khẩu, làm sao giữ lúa
gạo chờ giá, làm sao không bị khách hàng ép giá. Vậy mà, dù xuất khẩu
gạo trên 20 năm nhưng Việt Nam không xây dựng đủ kho chứa lúa.
Thiếu kho chứa lúa, nhưng sì lô chứa lúa gạo hiện đại
được xây dựng ở Phường 11 thị xã Cao Lãnh tỉnh Đồng Tháp từ khi xây
dựng lại bị bỏ hoang, đến hôm nay xi lô chứa lúa đã biến thành Xí nghiệp
sản xuất thức ăn thủy sản Sông Tiền.
Xi lô hiện đại ỏ Đồng Tháp đã biến thành xí nghiệp thức ăn thủy sản.
Chính phủ các nước nhập khẩu gạo (điển hình là
Philippines) trực tiếp điều hành việc nhập khẩu, với mục đích hạ giá gạo
nhập khẩu. Chính phủ các nước xuất khẩu gạo ( điển hình là Thái Lan)
cũng trực tiếp điều hành việc xuất khẩu mục đích là nâng cao giá bán
gạo, còn ở Việt Nam, Chính phủ giao toàn quyền xuất khẩu gạo cho Hiệp
hội lương thực Việt Nam, thế nhưng, Hiệp hội lương thực Việt Nam do thu
lợi nhuận đầu tấn nên không quan tâm gì đến giá bán gạo xuất khẩu, như
vậy, chẳng khác nào Chính phủ Việt Nam đang bắt từng nông dân phải cạnh
tranh trong xuất khẩu gạo với Chính phủ các nước.
Là nước xuất khẩu gạo mà Chính phủ chẳng có cơ quan
nào thực hiện việc phân tích và dự báo giá lúa gạo thế giới, chẳng có
kho bải để trữ lúa gạo chờ giá, Chính phủ giao hết việc mua bán lúa gạo
cho Hiệp hội Lương thực Việt Nam, mà Hiệp hội Lương thực Việt Nam chỉ
biết bán lúa gạo theo kiểu sang tay, chẳng biết phân tích dự, báo giá gì
cả.
Hay nói một cách hình tượng hơn: với cơ chế xuất khẩu
gạo hiện nay, Chính phủ Việt Nam đang xô nông dân Việt Nam ra biển lớn
trên xuồng ba lá.
Nền nông nghiệp Việt Nam đang tự phát.
Chúng ta có một nền nông nghiệp, mà trong đó Chính
phủ không có các chính sách phát triển nông nghiệp, Chính phủ giao cho
các hiệp hội ngành hàng độc quyền mua bán lúa gạo, nông sản của nông
dân, đổi lại, các hiệp hội ngành hàng khống chế giá lúa gạo, nông sản để
giúp Chính phủ kiềm chế lạm phát.
Trong nền nông nghiệp Việt Nam hiện nay, các hiệp hội ngành hàng tước đoạt hết lợi nhuận của nông dân.
Được độc quyền các hiệp hội ngành hàng xuất khẩu nông
sản ở dạng thô để ăn chênh lệch đầu tấn, mà không hề quan tâm đến việc
nâng cao giá trị nông sản, không xây dựng các nhà máy chế biến, không
xây dựng kho bải, không tạo thương hiệu cho nông sản.
Việt Nam có nhiều mặt hàng nông sản xuất khẩu đứng
hàng đầu thế giới như: gạo, cà phê, cao su, tiêu, điều… thế nhưng trên
90% hàng nông sản xuất khẩu ở dạng thô, giá rất rẻ so với giá mặt hàng
cùng loại của nước khác.
Điển hình như gạo, Việt Nam xuất khẩu gạo đứng thứ 2
thế giới, thời gian xuất khẩu trên 20 năm, nhưng luôn bán gạo với giá rẻ
nhất thế giới, thường xuyên rẻ hơn gạo cùng loại của Thái Lan Từ 100 –
150 đô la Mỹ/ tấn. Vậy mà, Chính phủ chưa hề đề ra bất cứ chính sách nào
để tăng giá trị hạt gạo.
Trồng cây gì, nuôi con gì điều do nông dân tự ý chọn
lựa, bán được hay không là do hên xui, may nhờ rủi chịu, chứ nền nông
nghiệp không phát triển dựa trên kế hoạch nào cả, chính phủ không đề ra
được bất cứ chính sách phát triển nông nghiệp nào cả.
Khi có dịch bệnh vàng lùn, lùn xoắn lá trên lúa, các
bộ ngành và các nhà khoa học điều đồng loạt khuyến cáo không nên trồng
lúa vụ 3 để cắt dịch bệnh. Thế nhưng hiện nay, diện tích lúa vụ 3 đã
tăng lên khoảng 600.000 ha.
Tại sao lại đắp đê để độc canh 3 vụ lúa bấp bênh? Tại sao không thực hiện 2 vụ lúa 1 vụ màu?
Trồng không biết nên trồng giống gì, cây gì. Nuôi
không biết nên nuôi con gì. Bán cũng không biết sẽ bán cho ai, giá cả ra
sao. Đó là thực trạng của nền nông nghiệp Việt Nam.
Các hiệp hội ngành hàng tước đoạt hết lợi nhuận của nông dân.
Chính phủ phát triển nông nghiệp bằng cách dựa hẳn
vào các hiệp hội ngành hàng, bắt các hiệp hội ngành hàng làm thay nhiệm
vụ cùa Chính phủ, đổi lại, Chính phủ cho phép hiệp hội ngành hàng độc
quyền mua bán các sản phẩm nông nghiệp, vì thế, lợi dụng sự độc quyền
này, các hiệp hội ngành hàng tước đoạt hết lợi nhuận của nông dân.
Tôi xin được phép trình lên Tổng Bí thư cách thức
buôn bán lúa gạo của Hiệp hội Lương thực Việt Nam. ( Hiệp hội Cà phê Ca
cao hoạt động rất giống với Hiệp hội Lương thực Việt Nam)
Hiệp hội lương thực Việt Nam luôn bán gạo với giá rẻ nhất thế giới:
Báo Tuổi Trẻ Online cho biết: “Trong vòng 5 năm
2001-2005 “giá của chúng ta chỉ bằng gần 80% giá bình quân thế giới
(220USD/tấn). Đó là giá bán “bèo” nhất trong số 5 nước xuất khẩu gạo
nhiều nhất thế giới (xét theo khối lượng) theo thứ tự là Thái Lan, Ấn
Độ, Việt Nam, Pakistan”.
Năm 2006, trong một bài trả lời phỏng vấn trên báo
VnExpress, ông Trương Thanh Phong, Tổng giám đốc công ty Lương thực miền
Nam kiêm Chủ tịch VFA, cho biết: “Chỉ trong một thời gian ngắn từ mức
giá hơn 260 USD/tấn, loại gạo 5 % tấm liên tục rớt giá và hiện được
doanh nghiệp ký bán với giá chỉ 242 – 245 USD/tấn. trong khi giá thành
loại gạo này lên đến 248 USD/tấn.”
Năm 2008, ngừng xuất khẩu gạo vì lý do an ninh lương
thực, giá gạo xuất khẩu giảm, theo các chuyên gia nông dân thiệt khoảng
nữa tỷ đô la Mỹ.
Ngày 21.8.2009 báo Lao Động Online cho biết: “Nghịch
lý ở chỗ “làm chủ” thị trường gạo, nhưng hiện giá gạo của ta vẫn thấp
nhất thế giới…”.
Bán gạo giá đã rẻ nhất thế giới, nhưng không mua lúa
cho nông dân từ giá bán gạo này, Hiệp hội Lương thực Việt Nam bài mưu
mua lúa tạm trữ, để ăn cướp hết lợi nhuận của nông dân:
Năm 2008 Hiệp hội Lương thực Việt Nam bán gạo xuất
khẩu giá qui ra giá lúa 6.432 đồng/ kg, mua lúa nông dân với giá 4.000
đồng/ kg. Hiệp hội lời 2.432 đồng/kg, nông dân bán lúa hòa vốn.
Năm 2009, bán gạo xuất khẩu qui lúa giá 6.362 đồng/
kg, mua lúa của nông dân với giá 4.000 đồng/ kg. Hiệp hội lời 2.362
đồng/ kg, nông dân hòa vốn.
Năm 2010, Hiệp hội Lương thực Việt Nam mua lúa tạm
trữ cả hai vụ đông xuân và hè thu với giá vẫn 4.000 đồng/ kg, nhưng bán
gạo với giá qui lúa 5.365 đồng/ kg, cả năm này, nông dân lời không đủ
sống.
Thật là đau xót khi thưa với Tổng Bí thư rằng: chỉ
cần Chính phủ lãnh đạo việc mua bán lúa gạo hiệu quả thì từ năm 2008 đến
nay, nông dân luôn bán lúa với giá khoảng 6.000 đồng/ kg chứ không phải
trồi sụt ở mức 4.000 đồng/ kg như hiện nay.
Cùng là mặt hàng bình ổn nhưng khi phân bón tăng giá
Chính phủ chẳng hề bình ổn, Hiệp hội phân bón muốn tăng giá bao nhiêu
thì tăng.
Thuốc bảo vệ thực vật cũng vậy các công ty, xí nghiệp muốn tăng bao nhiêu thì tăng Chính phủ chẳng kiểm tra kiểm soát gì cả.
Hội Nông dân là của Nhà nước nên chẳng quan tâm gì đến nông dân.
Mua bán lúa gạo Hiệp hội Lương thực Việt Nam độc
quyền, có 21 vị ủy viên ấn định giá lúa gạo. Mua bán cà phê có Hiệp hội
Cà phê Ca cao độc quyền, có 20 vị trong câu lạc bộ 20 ấn định giá mua
bán cà phê.
Hội Nông dân đại diện cho tất cả nông dân trồng nhiều
loại cây và nuôi nhiều loại con, thế nhưng Hội Nông dân là của Nhà nước
chứ chẳng phải của nông dân.
Thực tế hiện nay, cơ quan làm việc của Hội Nông dân
do Nhà nước cấp, nhân sự do Nhà nước bổ nhiệm, tiền lương do Nhà nước
phát, công việc do Nhà nước phân công, cho nên, Hội Nông dân chỉ làm
những việc có tính phong trào, mà không quan tâm đúng mức đến việc bảo
vệ quyền lợi của nông dân trong kinh tế thị trường.
Ở địa phương tôi, năm 1998, UBND xã đến tận nhà phát
cho một số nông dân thẻ hội viên Hội Nông dân, rồi từ đó đến nay không
hề họp hội gì cả, bản thân tôi đã 20 năm làm lúa mà không biết mình có
phải là hội viên Hội Nông dân hay không.
Do lãnh đạo hội nông dân là nhân viên của Nhà nước,
nên Chính phủ làm sao họ để vậy, không bao giờ dám có ý kiến bảo vệ
quyền lợi cho nông dân: Chính phủ khống chế giá lúa gạo để chống lạm
phát lãnh đạo Hội nông dân nghe theo, Hiệp hội Lương thực Việt Nam bài
ra việc mua lúa tạm trữ để ăn cướp hết lợi nhuận của nông dân, Hội Nông
dân làm thinh…
Trong kinh tế thị trường, Hội Nông dân không bảo vệ
quyền lợi của nông dân thì ai sẽ bảo vệ quyền lợi cho nông dân? Hội Nông
dân không phản ảnh tâm tư nguyện vọng của nông dân lên Đảng và Nhà
nước, thì làm sao Đảng và Nhà nước biết tâm tư nguyện vọng của nông dân?
Thưa Tổng Bí thư. Tôi đã trình lên Tổng Bí thư thực
trạng bi đát: nông dân đang càng ngày càng nghèo, và sự tự phát của nền
nông nghiệp với biểu hiện xuất khẩu thô nông sản.
Với mong ước Tổng Bí thư thay mặt Đảng và Nhà nước
thực hiện thành công Nghị Quyết Tam Nông, tôi xin được đề đạt lên Tổng
Bí thư tâm tư, nguyện vọng và những yêu cầu của nông dân đối với Đảng và
Nhà nước.
Xin Tổng Bí thư thay đổi tư duy của Chính phủ.
Xin Tổng Bí thư thay đổi tư duy của Chính phủ, làm
cho Chính phủ thực sự quan tâm đến quyền lợi của nông dân, đến sự phát
triển của nền nông nghiệp, đến việc thực hiện Nghị Quyết Tam Nông.
Chính phủ hiện nay có tư duy khống chế giá lúa gạo để
chống lạm phát ( khống chế cả giá lương thực, thực phẩm), vì thế, Chính
phủ để cho Hiệp hội lương thực Việt Nam bán gạo với giá rẻ nhất thế
giới, và mua lúa của nông dân với giá thấp như lấy không. Xin Tổng Bí
thư xóa bỏ tư duy khống chế giá lúa gạo của Chính phủ.
Thái Lan đang thực hiện chính sách mua lúa giá cao
cho nông dân, nhưng vẫn đảm bảo cho người ăn gạo, vẫn đảm bảo chống lạm
phát, chứ đâu có khống chế giá lúa gạo như Chính phủ Việt Nam.
Chính phủ có tư duy bao đồng trong việc đảm bảo an
ninh lương thực cho thế giới: sang Campuchia rồi sang châu Phi lập liên
doanh trồng lúa, để dạy các nước trồng lúa, mà không nghĩ đến việc sẽ
thu hẹp thị trường xuất khẩu gạo của nông dân và tạo thêm đối thủ cạnh
tranh xuất khẩu gạo cho nông dân Việt Nam. Xin Tổng Bí thư nghiêm cấm
mọi hoạt động lập liên doanh dạy nước ngoài làm lúa.
Xin Tổng Bí thư thay đổi cơ chế mua bán lúa gạo bất nhân, bất trí, và bất lương hiện nay.
Cơ chế mua bán lúa gạo hiện nay mà Chính phủ giao cho
Hiệp hội Lương thực Việt Nam thực hiện: bất nhân vì làm cho nông dân
càng ngày càng nghèo, bất trí vì bán gạo với giá rẻ nhất thế giới, bất
lương vì ăn cướp hết lợi nhuận của nông dân. Xin Tổng Bí thư tháo ách
bốc lột của Hiệp hội lương thực Việt Nam với nông dân mà Chính phủ đang
quàng lên cổ nông dân.
Điều kiện tiên quyết để xuất khẩu gạo thành công là
phải có kho bải liên hợp với nhà máy xay lúa và máy sấy. Không có đủ kho
bải chỉ nói thánh nói tướng cho vui chứ Chính phủ không thể lãnh đạo
được xuất khẩu gạo.
Xin Tổng Bí thư trả lại Hội Nông dân cho nông dân.
Điều kiện tiên quyết để Hội Nông dân của nông dân là: lãnh đạo Hội Nông dân phải do nông dân bầu ra, lương do nông dân cấp phát.
Hội Nông dân phải là của nông dân mới bảo vệ được quyền lợi của nông dân trong kinh tế thị trường.
Lãnh đạo Hội Nông dân phải là nông dân hoặc những
chuyên gia am tường về nông nghiệp có thiện ý với nông dân, có hai người
thích hợp lãnh đạo hội nông dân đó là: Giáo sư Võ Tòng Xuân (đối ngoại)
và Tiến sĩ Đặng Kim Sơn, Viện trưởng Viện Chính sách và Chiến lược PTNNNT (đối nội).
Hiện nay, lãnh đạo Hội Nông dân do Chính phủ phân
công, tiền lương do Chính phủ trả, cơ quan do Chính phủ cấp, thế nên Hội
Nông dân là của Chính phủ chứ chẳng phải của nông dân.
Xin Tổng Bí thư trả Hội Nông dân lại cho nông dân, và
giúp đở Hội nông dân của nông dân hoạt động hiệu quả trong cơ chế thị
trường.
Cụ thể hơn, xin Tổng Bí thư giúp thành lập Hiệp hội
của những người trồng lúa để bảo vệ quyền lợi cho người nông dân trồng
lúa chúng tôi.
Xin Tổng Bí thư xóa bỏ việc độc quyền của các hiệp hội ngành hàng đối với lúa gạo và nông sản.
Hiệp hội Lương thực Việt Nam độc quyền mua bán lúa
gạo nên năm nào cũng ép giá, thắt hầu bóp cổ nông dân. Hiệp hội phân bón
và các công ty thuốc bảo vệ thực vật năm nào cũng tăng giá sản phẩm để
móc túi nông dân.
Nếu không xóa bỏ sự độc quyền ép giá của các hiệp hội này, nông dân chúng tôi sẽ không ngóc đầu lên nổi.
Xin Tổng Bí thư xóa bỏ độc quyền của các hiệp hội
ngành hàng và có cơ chế kiểm tra, giám sát về giá đối với phân bón và
thuốc bảo vệ thực vật.
Xin Tổng Bí thư ra lệnh tổng kiểm toán để biết lợi
nhuận hàng năm của Hiệp hội Lương thực Việt Nam, Hiệp hội Phân bón, và
các công ty sản xuất thuốc bảo vệ thực vật, từ đó thu lại lợi nhuận bất
chính mà các hiệp hội này đã tước đoạt của nông dân. ( như năm 2008 Hiệp
hội Lương thực Việt Nam bán lúa giá 6.432 đồng nhưng mua lúa của nông
dân có 4.000 đồng/ kg).
Xin Tổng Bí thư xem xét hình mẫu mà Chính phủ Thái
Lan lo cho nông dân Thái Lan. Xin Tổng Bí thư buộc Chính phủ Việt Nam
phải trực tiếp điều hành mua bán lúa gạo vì quyền lợi của nông dân như
Chính phủ Thái Lan đang làm.
Xin Tổng Bí thư yêu cầu Chinh phủ đưa ra các chính sách phát triển nông nghiệp và xuất khẩu nông sản hiệu quả.
Việc sản xuất lúa nói riêng và nền nông nghiệp Việt
Nam nói chung đang phát triển theo kiểu tự phát. Xin Tổng Bí thư yêu cầu
Chính phủ đề ra chiến lược lúa gạo và những chính sách phát triển nông
nghiệp hiệu quả.
Để phát triển nông nghiệp, Chính phủ phải có những chính sách cụ thể, chứ không thể dựa hoàn toàn vào các hiệp hội ngành hàng.
Các chính sách phát triển nông nghiệp dài hạn là cần
thiết, nhưng phải có những chính sách ngắn hạn kèm theo, chính sách phát
triển nông nghiệp mà đưa ra cho tới năm 2030, nhưng không biết năm 2012
làm gì, thì cũng như không, do chẳng ai kiểm tra được.
Xin Tổng Bí thư cho phép nông dân quyền sở hữu ruộng đất của mình
Hiện nay, quyền sữ dụng đất của nông dân chúng tôi
cũng tương đương với quyền sở hữu: nông dân có quyền mua bán, trao đổi,
cho tặng… Thế nhưng, đất đai vẫn thuộc sở hữu của Nhà nước.
Trước đây, Việt Nam chỉ kinh tế nhà nước và kinh tế
tập thể, mọi tư liệu sản xuất đều là của nhà nước, nên đất đai thuộc sở
hữu nhà nước là điều hợp lý.
Nông dân chúng tôi làm lúa, sau khi để lại đủ ăn cho
đến thu hoạch vụ sau, số lúa dư bán cho nhà nước và nhận tem phiếu để
mua các mặt hàng nhu yếu phẩm. Nông dân đi học, đi bệnh viện không tốn
tiền.
Nay, mọi tư liệu sản xuất đã được tư hữu hóa, nông
dân phải bỏ tiền ra mua mọi mặt hàng nhu yếu theo giá thị trường, đi
học, đi bệnh viện phải tốn tiền, vậy giữ nguyên quy định đất đai thuộc
sở hữu Nhà nước tức là không công bằng đối với nông dân.
Mọi thành phần kinh tế điều có quyền tư hữu về tư
liệu sản xuất, công nhân có quyền tư hữu xí nghiệp và nhà máy thông qua
hình thức cổ phần, nhà tư bản được quyền tư hữu nhà máy và xí nghiệp,
vậy tại sao nông dân không có quyền tư hữu về tư liệu sản xuất là ruộng
đất của mình?
Mọi thành phần kinh tế điều là hữu sản, tại sao chỉ có nông dân vẩn là vô sản?
Nhà nước lớn sở hữu ruộng đất của nông dân chúng tôi,
thì cũng không khác gì nông dân sở hữu, thế nhưng, Nhà nước nhỏ tức
chính quyền cấp xã, huyện, tỉnh sở hữu ruộng đất của chúng tôi, chính là
nguyên nhân sinh ra dân oan, dân khiếu kiện đông đúc hiện nay, vì nhà
nước nhỏ rất khó thoát khỏi tham nhũng từ quyền sở hữu ruộng đất của
nông dân.
Còn nếu ngại khi nông dân được tư hữu hóa ruộng đất
sẽ gây khó khăn cho việc quy hoạch và phát triển công nghiệp, phát triển
thành thị là một lo ngại không đúng. Thái Lan nông dân họ tư hữu ruộng
đất, nhưng Chính phủ Thái Lan vẫn phát triển công nghiệp hóa và thành
thị hóa nông thôn mà không có trở ngại gì.
Thưa Tổng Bí thư,
Làm sao thực hiện được Nghị Quyết Tam Nông của Đảng
khi mà thu nhập chính đáng của nông dân trong việc bán lúa bị Hiệp hội
Lương thực Việt Nam tước đoạt trắng trợn và công khai?
Cuối cùng, xin Tổng Bí thư cho các chuyên gia về nông
nghiệp của Đảng và Chính phủ, phân tích đến vạch lá tìm sâu những điều
tôi vừa kính trình lên Tổng Bí thư, nếu có gì gian dối không đúng sự
thật, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm trước Tổng Bí thư và trước pháp
luật.
Còn, nếu những điều tôi kính trình lên Tổng Bí thư là
đúng, thì đây là tiếng kêu cứu của hằng triệu nông dân khốn khổ, càng
ngày đang càng nghèo hơn một cách phi lý, không còn chỗ dựa, đang trông
chờ Tổng Bí thư và Đảng cứu giúp.
Xin Đảng và Tổng Bí thư cứu giúp nông dân Việt Nam.
Người gởi thư,
HUỲNH KIM HẢI
GHI CHÚ:
Thư này tôi đã gởi cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng bằng dịch vụ chuyển phát nhanh của bưu điện.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
nguồn:http://www.boxitvn.net/bai/43498
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
nguồn:http://www.boxitvn.net/bai/43498
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001