Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Blogger Huỳnh Thục Vy bị bắt




Gia đình nói Blogger Huỳnh Thục Vy đã bị bắt đưa đi "mất tích"
Blogger Huỳnh Thục Vy bị công an tỉnh Quảng Nam bắt ở Sài Gòn và hiện không rõ đang ở đâu, gia đình cô nói với BBC.
Cả ba chị em Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Khánh Vy và Huỳnh Trọng Hiếu đều tham gia biểu tình chống Trung Quốc ở thành phố Hồ Chí Minh hôm 1/7 và đều bị bắt nhưng sau đó được thả ra trong cùng ngày.
Nói về vụ bắt cô Huỳnh Thục Vy hôm 4/7, ông Huỳnh Ngọc Tuấn, cha của cô Vy, nói:
"Khi mà cháu Vy đi làm việc trên đồn công an của phường Tân Quy, quận 7, Sài Gòn thì an ninh của Quảng Nam người ta vô người ta bắt ngay ở trong đồn đó.
"Sau đó người ta chuyển Vy đi đâu tôi không biết.
"Mà người ta cũng không thông báo cho mình là ai bắt. Chỉ có Lê Khánh Duy (hôn phu của Huỳnh Thục Vy) thấy mấy người đó là mấy người Quảng Nam."
Ông Tuấn cũng nói nơi ở trọ mà cô Thục Vy sống chung với em gái Khánh Vy cũng bị khám xét:
"Sau khi bắt Vy thì người ta mới về chỗ trọ của Thục Vy, anh đó là Trung tá Phạm Trung Phương, an ninh của tỉnh Quảng Nam và anh Đặng Quang Thái, đại úy, cũng là an ninh tỉnh Quảng Nam, thì vô niêm phong lấy hai cái laptop và hai cái điện thoại di động.
"Nhưng mà hai cái đó không phải là tài sản của Thục Vy nhưng mà họ nói là làm theo lệnh cưỡng chế của tỉnh Quảng Nam."
"Còn hiện nay thì Thục Vy đã đi đâu mất tích nhưng người ta cũng không báo gì cho chúng tôi biết," ông Tuấn nói.
Bất ngờ
Ông Tuấn nói gia đình ông không hề được cảnh báo về chuyện Huỳnh Thục Vy sẽ bị bắt.
"Hoàn toàn không có một tín hiệu gì hết.
"Các cháu vẫn sinh hoạt bình thường.
"Người ta đến ngay nhà trọ của Thục Vy đó. Mười mấy công an, dân phòng người ta đến người ta canh cái nhà đó.
"Mình đi đâu thì họ đi theo vậy thôi. Cũng không có dấu hiệu gì là họ sẽ bắt Thục Vy hết," ông Tuấn nói.
Một video thu lúc công an tới khám và tịch thu máy tính và điện thoại ở nhà trọ của Huỳnh Thục Vy cho thấy phía an ninh lấy đi các đồ vật trong nhà mà không cần chứng minh đó có phải là vật dụng của cá nhân cô hay không.
Trong video chỉ có tiếng, người ta có thể nghe thấy tiếng một nam giới mà ông Tuấn nói là của Đỗ Minh Đức, chồng của Huỳnh Khánh Vy, lên tiếng khi công an muốn lấy đi laptop trong nhà:
"Tôi có mỗi một cần câu cơm duy nhất các anh cầm mất của tôi.
"Tôi có chứng minh trong máy là đồ của tôi."
Tuy nhiên một nhân viên an ninh nói "trong phạm vi này vẫn sử dụng chung với nhau" và vẫn lấy máy tính đi.
Xử phạt
Gia đình ông Huỳnh Ngọc Tuấn cũng đang bị treo quyết định phạt hành chính 270 triệu đồng vì "vi phạm hành chính trong lĩnh vực công nghệ thông tin" khi viết những bài viết "chống phá Đảng" và "chống phá khối đại đoàn kết dân tộc".
Tuy nhiên ông Tuấn nói gia đình ông đã nói ông và các con chỉ thực hiện "quyền tự do của công dân" đã được nêu trong Hiến Pháp của Việt Nam và công ước quốc tế.
Theo ông Tuấn, chính quyền không nhắc gì thêm tới quyết định xử phạt mà họ đưa ra từ cuối năm ngoái.
Chính quyền Việt Nam bị chỉ trích đã tăng cường trấn áp các nhà bất đồng chính kiến kể từ sau Đại hội XI của Đảng Cộng sản hồi tháng Một năm 2011.
Hà Nội thậm chí bị tổ chức Phóng viên Không Biên giới liệt vào danh sách các nước mà họ gọi là "Kẻ thù của Internet" do các đợt trấn áp bloggers.
nguồn_BBC:http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/07/120704_huynh_thuc_vy.shtml
---------------------------------------------------------------------------------
Huỳnh Thục Vy bị công an Quảng Nam bắt giải đi
2012-07-04
Sáng ngày 4 tháng 7 hôm nay, blogger Huỳnh Thục Vy đã bị công an tỉnh Quảng Nam vào tận TP. HCM bắt đi.

RFA file
Blogger Huỳnh Thục Vy
Cho tới 5 giờ chiều trong ngày, người nhà của blogger này vẫn chưa có tin tức. Chồng của Huỳnh Thục Vy là anh Khánh Duy, cho chúng tôi biết như sau:
Tôi và Vy sáng nay cùng nhau lên công an phường Tân Quy, đồng thời có mang theo một tờ tường trình và báo cáo việc có một nhóm thanh niên theo dõi chúng tôi. Chúng tôi đi bất kỳ nơi đâu cũng bị nhóm người này bám theo. Sáng nay Vy đã lên phường làm việc với phía công an phường, sau một hồi làm việc thì chúng tôi thấy một đội an ninh có cả thường phục và sắc phục, cùng với một xe 12 chỗ mang biển số Quảng Nam đã vô đây.
Trong lúc đó thì sức khỏe của Vy rất kém. Cả tôi và Vy, hai đứa đều bầm dập vì bị trấn áp ngày 1 tháng 7 vừa qua. Tôi và Vy xin phép ra về, vì sức khỏe quá kém. Họ chặn tôi lại, đồng thời kéo hẳn Vy đi. Một đám an ninh trong đó, Vy nhận ra có mấy người ở Quảng Nam. Họ kéo thẳng lên xe, chở Vy đi đâu mất. Tôi nhảy lên theo, họ đã xúm lại chặn và kéo người tôi ra. Đồng thời đe dọa, bắt tôi im lặng không được nói gì. Họ đã lợi dụng chuyện mời Vy lên làm việc và đã trấn áp, bắt Vy lên xe một cách trái phép mà không có một thông báo nào.
Tôi đang ngồi chờ trong vô vọng mà không biết họ đưa Vy đi đâu. Số an ninh mặc thường phục đã đe dọa thẳng với tôi là: chuyến này Vy không có cơ hội làm lại cuộc đời.
Anh Khánh Duy
Sự trấn áp của cơ quan an ninh đối với blogger Huỳnh Thục Vy lần này không dừng lại ở cấp độ bắt giữ đối tượng, mà đã thể hiện đến mức thốt ra những lời định tội nghiêm khắc. Xem ra, việc cơ quan an ninh kiêm nhiệm cả vai trò của ngành tư pháp là một nét mới trong lần bắt giữ này:

Hôm 1 tháng 7, 2012  cô Huỳnh Thục Vy cũng đã bị an ninh bắt một cách thô bạo khi cô ôn hoà tham gia cuộc biểu tình chống TQ
Hôm 1 tháng 7, 2012 cô Huỳnh Thục Vy cũng đã bị an ninh bắt một cách thô bạo khi cô ôn hoà tham gia cuộc biểu tình chống TQ. TTCCT/danlambao
Sau đó tôi về nhà, có một đám công an lẫn an ninh mặc thường phục của tỉnh Quảng Nam vào chỗ tôi và Vy trọ. Họ đọc một cái quyết định cưỡng chế về vấn đề vi phạm công nghệ thông tin, mà trước đây họ đã xử phạt Vy 85 triệu một cách vô lý. Họ vào tịch thu các máy móc, đồ đạc ở trong nhà. Họ lấy đồ xong thì đi, đến bây giờ chúng tôi chưa có thông tin gì hết.
Tôi đang ngồi chờ trong vô vọng mà không biết họ đưa Vy đi đâu. Số an ninh mặc thường phục đã đe dọa thẳng với tôi là: chuyến này Vy không có cơ hội làm lại cuộc đời.
Cũng xin nhắc một chút về sự việc này. Vào ngày 1/7 vừa qua, Huỳnh Thục Vy đã cùng với các em là Huỳnh Khánh Vy và Huỳnh Trọng Hiếu ở Quảng Nam vào Sài Gòn, để cùng nhiều người khác tiến hành biểu tình ôn hòa chống Trung Quốc xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam và ủng hộ Luật Biển của Quốc hội vừa ban hành. Ngay trong ngày 1/7, Huỳnh Thục Vy đã bị công an bắt và hành hung. Em của Vy là Huỳnh Trọng Hiếu bị đem về đồn công an phường Cầu Kho. Chúng tôi đang tiếp tục theo dõi sự việc này và sẽ tường trình những diễn biến mới nhất về tình trạng Huỳnh Thục Vy bị giam giữ.
Thông tín viên Nhân Khánh tường trình từ Bangkok, Thái Lan.
nguồn_RFA:http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/blog-h-t-vy-det-qn-poli-07042012082256.html
---------------------------------------------------------------------------------
Blogger Thục Vy bị đưa đi 'mất tích'


Cập nhật: 14:27 GMT - thứ tư, 4 tháng 7, 2012

Media Player

Bố của blogger Huỳnh Thục Vy nói con gái ông đã bị công an tỉnh Quảng Nam bắt nhưng không biết hiện đang ở đâu.
Bạn cần mở JavaScript lên và cài phần mềm Flash Player mới nhất để nghe/xem.
Bố của blogger Huỳnh Thục Vy nói con gái ông đã bị công an tỉnh Quảng Nam bắt và đưa đi.
Nói về vụ bắt cô Huỳnh Thục Vy hôm 4/7, ông Huỳnh Ngọc Tuấn, cha của cô Vy, nói:
"Khi mà cháu Vy đi làm việc trên đồn công an của phường Tân Quy, quận 7, Sài Gòn thì an ninh của Quảng Nam người ta vô người ta bắt ngay ở trong đồn đó.
"Sau đó người ta chuyển Vy đi đâu tôi không biết."
nguồn_BBC:http://www.bbc.co.uk/vietnamese/multimedia/2012/07/120704_huynh_ngoc_tuan_iv.shtml
-------------------------------------------------------------------------------
Huỳnh Thục Vy bị bắt cóc và đưa đi mất tích
.
Chồng Huỳnh Thục Vy là anh Lê Khánh Duy tố cáo hành vi sách nhiễu và vi phạm pháp luật của công an phường Cô Giang, Q.1, công an phường Tân Quy, Q7, Tp HCM và công an tỉnh Quảng Nam như sau:
Ngày 01 tháng 7 vừa qua, tôi và vợ là Huỳnh Thục Vy, cùng các em khi biết được lời kêu gọi biểu tình chống việc Trung Quốc thành lập thành phố Tam Sa, chúng tôi đã cùng nhau xuống đường tham gia cùng mọi người. Vào sáng sớm, khi chúng tôi còn đang đi dạo ở công viên, thì có hàng chục an ninh chìm, kết hợp với đội ngũ gọi là “Thanh tra xây dựng” đã ào đến gọi là “mời” chúng tôi về phường, sau đó chúng bóp cổ, đánh đập, trấn áp tàn bạo, ép chúng tôi vào một chiếc xe và đưa chúng tôi vào đồn Công an. Tôi và Thục Vy bị giam tại phường Cô Giang trái phép hơn 12 tiếng.
Trong đồn, họ bắt chúng tôi làm bản tường trình, lấy lời khai. Họ thay nhau thẩm vấn, hỏi cung chúng tôi, làm cho tinh thần chúng tôi hoảng loạn và sức khỏe bị suy sụp nghiêm trọng. Thục Vy do bị đánh đập và và đàn áp trong lúc bị bắt lên xe đã “xuất huyết” ngay trong đồn, ướt cả quần đang mặc, nhưng chúng vẫn tiếp tục thẩm vấn, và chỉ sai một nhân viên đi mua 2 miếng băng vệ sinh đưa cho Thục Vy. Đến quá trưa họ mới mua cơm cho ăn và tối chỉ đưa cho một ổ bánh mì. Đi vệ sinh đều có người đi theo, riêng Thục Vy đã bị họ khám xét người trái phép. Chúng tôi phản đối việc CA giam giữ người trái phép, và đề nghị họ đưa ra lý do cũng như lệnh bắt hay giam giữ nhưng họ từ chối, có một nhân viên CA nói thẳng với chúng tôi, “tụi tao thích bắt là bắt, cần gì lệnh”. đồng thời một người mặc thường phục đe dọa và giật luôn điện thoại của chúng tôi để chúng tôi không thể gọi hay báo cho người thân.
Khi liên tục thẩm vấn, họ từ đe dọa, đến dụ dỗ để chúng tôi trong lúc sức khỏe và tinh thần mệt mỏi, có thể nói ra nhiều điều có thể chống lại chúng tôi. Và họ quay phim lại. Đồng thời, bắt chúng tôi ký nhận vào biên bản vị phạm “gây rối trật tự công cộng”, nhưng chúng tôi từ chối vì quá vô lý và không đồng ý về lỗi vi phạm.
Đến gần 12 giờ đêm, họ ép buộc chúng tôi phải ra khỏi đồn, chúng tôi không chịu vì đề nghị họ đưa ra lý do, hoặc biên bản về việc đã giam giữ chúng tôi trái phép, đồng thời đòi lại CMND của tôi đã bị tịch thu trái phép. Nhưng họ từ chối và cho người vào đe dọa sẽ khiêng chúng tôi ra nếu không tự đi. Chúng tôi ra về trong sự lo lắng cho em là Huỳnh Trọng Hiếu và sau đó mới biết Hiếu cũng bị chung tình trạng với chúng tôi, đến khuya họ mới thả về. Cả mấy anh chị em toàn thân bầm dập và ê ẩm. Riêng Thục Vy bị chấn thương nhiều chỗ, người nhiều chỗ bầm tím.
Sáng mai ra, một đám thanh niên mặc thường phục canh trước cửa. Mấy hôm nay khi tôi và Thục Vy đi đâu họ đều bám theo, kể cả lúc vào bệnh viện khám bệnh, họ theo sát đến cửa phòng khám. Vì thấy sự theo dõi đáng nghi, nên chúng tôi đã ra chụp hình để làm bằng chứng trình báo lên các cơ quan chức năng khi cần. Một thanh niên đã nhào tới đá rớt làm hỏng camera, Thục Vy đã lớn tiếng với họ, và ngày hôm sau đã bị gửi một giấy mời “làm việc” cũng vì tội “gây rối trật tự công cộng”.
Trong lúc chúng tôi sức khỏe bị suy sụp, toàn thân đau nhức vì bị trấn áp, họ vẫn liên tục mời chúng tôi “làm việc” một cách vô lý.
Sáng nay ngày 4 tháng 7, chúng tôi cầm theo một bản tường trình và yêu cầu giúp đỡ về việc “an toàn và tự do cá nhân bị xâm phạm” khi có rất nhiều người đi theo dõi chúng tôi, đồng thời cầm theo giấy mời lần 2, (họ đã đưa giấy mời lần 1, nhưng vì vấn đề sức khỏe, chúng tôi đã đi khám bệnh) để đi đến CA phường Tân Quy. Thục Vy vào làm việc với nhân viên CA tên Ny
Trong khi họ đang làm việc với Thục Vy, mấy người CA tôi đã gặp trước đó, trong đó có một người tên Minh, người này đã tra hỏi và thẩm vấn tôi vào ngày 01.07 và chiều ngày 02.07, mời” tôi vào phòng “làm việc” họ tiếp tục hỏi cung và quay phim lại, khi Thục Vy đi ra từ phòng bên, họ lại ép Thục Vy vào ngồi chung với tôi, vì mấy hôm nay sức khỏe và tinh thần chúng tôi bị ảnh hưởng, suy sụp nghiêm trọng, đặc biệt là Thục Vy, nên tôi xin họ được đưa Thục Vy về đi bệnh viện, họ không cho, giữ chúng tôi lại và bắt chúng tôi tiếp tục làm việc, trong lúc tôi phản ứng và giải thích về việc sức khỏe Thục Vy đang rất yếu, tinh thần đang suy sụp, chịu nhiều áp lực suốt mấy hôm nay, cần được đi bệnh viện và không thể làm việc, họ vẫn từ chối và quay phim lại tất cả những phản ứng của chúng tôi, đang khi chúng tôi đang rất bức xúc.
Sau khi tôi và Thục Vy vừa cố đi ra về, một lực lượng công an, an ninh hùng hậu, trong đó có cả những An ninh từ Quảng Nam, có người tên Thái và Thục Vy đã nhận ra, họ kéo Thục Vy một cách thô bạo lên một chiếc xe 12 chỗ, mang biển số đăng ký 92 (Quảng Nam) mà không giải thích gì. Tôi chạy theo và bị 5, 6 người trấn áp, kéo xuống.
Khi tôi đi về lại nhà thì một lực lượng vài chục người cả công an phường, lẫn những người mặc thường phục, đi theo về đến nhà, và một CA tên Phạm Trung Phương đến từ Quảng Nam và vài người nữa xông vào nhà, đọc lệnh cưỡng chế về việc xử phạt hành chính Huỳnh Thục Vy 85 triệu (Một quyết định xử phạt vô lý trước đây về việc “xử phạt vi phạm hành chánh trong lãnh vực công nghệ thông tin” mà gia đình đã gửi khiếu nại, nhưng họ đã không giải quyết). Đồng thời họ lục soát và lấy đi 1 máy tính của tôi và 1 máy tính của em rể Thục Vy, trấn áp lấy từ trong túi của tôi và của em rể Vy 2 điện thoại, mà không có một biên bản nào. Chúng tôi phản đối nhưng họ tỏ thái độ rất tùy tiện và hống hách.
Tôi tố cáo hành vi sách nhiễu và vi phạm pháp luật của CA phường Cô Giang, Q.1. Công an Phường Tân Quy, Q.7, CA tỉnh Quảng Nam. Riêng CA phường Tân Quy, Q.7 phải chịu trách nhiệm về việc mất tích của Thục Vy.
Mong mọi người cùng giúp đỡ, chia sẻ thông tin. Hiện nay tôi không có thông tin gì về Thục Vy, điện thoại gọi vào thì không liên lạc được: 0905 154708. Tôi và gia đình đang rất hoang mang và lo lắng. Vì hiện nay sức khỏe Thục Vy đang rất yếu, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, hôm qua đi khám bệnh, đã có chỉ định của bác sĩ cần phải đi xét nghiệm và nội soi để điều trị, và có lịch hẹn tái khám vào ngày mai 05.7.
Xin chân thành cảm ơn.
Chồng của Thục Vy
Lê Khánh Duy
nguồn_nguyentuongthuy's_blog:http://nguyentuongthuy.wordpress.com/2012/07/04/to-cao-hanh-vi-sach-nhieu-va-vi-pham-phap-luat-cua-cong-an-phuong-co-giang-q-1-cong-an-phuong-to-quy-q7-tp-hcm-va-cong-an-tinh-quang-nam/
---------------------------------------------------------------------------------

Từ Điếu Cày đến Huỳnh Thục Vy – Một thế hệ mới đã thành hình (Nhã Nam)


Đăng bởi Trọng Khiêm
Thứ ba, 03 Tháng 7 2012 14:15
“...Hôm nay, đối diện với một phong trào đang lớn dần, đối diện với một thế hệ hiểu biết, họ lo sợ cho địa vị, cho quyền lực đang bị thách thức, họ gia tăng phương cách duy nhất: bạo lực...”

Bầu trời u ám và những cơn mưa mùa hạ tại Việt Nam vẫn không làm nguội đi những trái tim nóng bỏng của người yêu nước. Chỉ vài ngày trước đó, khi Quốc hội Việt Nam thông qua "Luật Biển Đảo Việt Nam" đã làm nức lòng đại đa số người dân biết quan tâm đến vận mệnh đất nước. Điều này đã khiến nhà cầm quyền Trung Quốc nổi giận, họ triệu tập đại sứ Việt Nam đến để "la rầy", họ nâng cấp các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam thành "Tam Sa Thị" và ngang ngược mời thầu khai thác 9 lô dầu khí nằm hoàn toàn trong đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Ngay lập tức, các cư dân mạng cùng nhiều tờ báo Việt Nam lên tiếng phản đối. Mạnh mẽ nhất vẫn là các blogger tại Sài Gòn và Hà Nội, các trí thức, nhà văn, nhà thơ, đồng loạt tố cáo nhà cầm quyền Trung Quốc. Một nhóm các blogger đã lên tiếng kêu gọi biểu tình, nhiều người ủng hộ sáng kiến kịp thời đó. Ngay cả Đức Tăng thống Thích Quảng Độ của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất cũng hưởng ứng và góp tiếng vận động biểu tình.

Không khí tại Sài Gòn và Hà Nội chợt nóng rực. Lực lượng công an, an ninh tung hết nhân sự để đối phó với các lời kêu gọi trên Internet, những người đã từng đi biểu tình chống Trung Quốc năm 2007 và 2011 đều bị canh chừng gay gắt, nhiều giấy mời lên đồn công an phát ra vô tội vạ. Từng nhóm an ninh chìm lảng vảng và bám sát mọi bước đi của những người yêu nước. Cuộc bố ráp bắt đầu, nhưng không thể ngăn cản được xu thế của một xã hội dân sự đang dần lớn mạnh.

Mờ sáng 01/7/2012 đã có những người bị ngăn cản, bị sách nhiễu, bị bắt bớ công khai giữa đường phố Sài Gòn. Cuộc biểu tình vẫn nổ ra như một hệ quả tất yếu, đã có khoảng 500 người cùng tuần hành về phía lãnh sự quán Trung Quốc, những tiếng hô vang đòi chủ quyền, chống Trung Quốc xâm lược. Tại Hà Nội, dù trời đổ mưa lớn, nhưng những bước chân vẫn rộn ràng về điểm hẹn. Dẫn đầu cuộc biểu tình Sài Gòn, là những gương mặt của các trí thức như GS Tương Lai, Lê Công Giàu, Cao Lập, Hạ Đình Nguyên, Nguyễn Phú Yên, Đỗ Trung Quân, Nguyễn Thị Từ Huy, Lê Hiếu Đằng, Andre Mendras Hồ Cương Quyết, Nguyễn Hòa, Nguyễn Quốc Thái...

Ở Hà Nội là khuôn mặt quen thuộc của Ts Nguyễn Quang A, cụ bà Lê Hiền Đức, Bác sĩ Phạm Hồng Sơn, ông Tạ Trí Hải, Phương Bích, Người Buôn Gió, JB Vinh... Nếu ở Hà Nội cuộc biểu tình diễn ra suông sẻ thì tại Sài Gòn là những cuộc bố ráp, bắt nguội với hàng trăm an ninh thường phục, công an sắc phục và hàng hàng lớp lớp thanh tra đô thị, thanh niên xung phong, cảnh sát du lịch. Hầu hết những người bị bắt là những gương mặt biểu tình nổi bật tại Sài Gòn mùa hè cách nay một năm 2011 thứ đến là những người cầm máy camera quay phim, chụp ảnh. Đã có những đòn đánh nguội vào thân thể những người bị bắt được đương sự kể lại, có những người bị giam giữ đến sáng hôm sau... Đoàn biểu tình ở cả hai nơi đều không đến được cơ quan thuộc sứ quán Trung Quốc vì bị công an Việt Nam ngăn chận quyết liệt. Dù phải giải tán sớm nhưng dù sao hai cuộc biểu tình cũng đã bày tỏ một cách mạnh mẽ tiếng nói của công dân Việt yêu nước.

Nhớ cuộc biểu tình 09/12/2007, lần đầu tiên sau 32 năm giới trẻ Sài Gòn đã làm nhà cầm quyền bất ngờ, chắc chắn họ không thể ngờ sức mạnh của thông tin qua internet. Những người trẻ với danh xưng mới mẻ là Blogger đã liên kết lại một cách đáng ngạc nhiên. Blogger Điếu Cày là một điển hình của giới blogger Sài Gòn, tuy ông không còn trẻ. Qua những trang blog, ông kêu gọi hình thành một xã hội dân sự, ông đòi bằng được các quyền lợi căn bản của một công dân. Tác động của trang blog Điếu Cày và nhóm Câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do hiển nhiên đã khiến nhà cầm quyền lo ngại. Hình ảnh Điếu Cày bị bắt giữa trung tâm thành phố không làm giới blogger trẻ sợ hãi, họ chỉ học thêm được kinh nghiệm đối phó

Ngày 19/01/2008, lại là blogger Điếu Cày, CLB Nhà báo Tự do cùng vài thân hữu đã hiên ngang cầm băng rôn chống Trung Quốc xâm lược, chống rước đuốc Olympic Bắc Kinh qua Sài Gòn... Đứng ngay trước nhà hát thành phố, họ biểu tình và công khai vinh danh những chiến sĩ quân đội VNCH đã hy sinh bảo vệ Hoàng Sa năm 1974, họ đã bước qua lằn ranh của cấm kỵ và sợ hãi. Dù bị bắt bớ, bị đe dọa và sách nhiễu, nhưng thái độ đó đã tác động mạnh vào suy nghĩ của giới blogger trẻ.

Mùa hè năm 2011, mặc dù Điếu Cày và CLB Nhà báo Tự do đã bị cầm tù hoặc quản thúc chặt chẽ. Các công dân mạng ở đủ độ tuổi, xuất phát từ mọi thành phần xã hội cũng đã liên kết lại và làm thành nhiều cuộc biểu tình vang dội, ở Sài Gòn có cuộc biểu tình lên đến hàng ngàn người. Lại là những cuộc bắt bớ, dã man hơn, thô bạo hơn, như cảnh viên an ninh quắp một sinh viên như diều hâu bắt gà ngay sau nhà thờ Đức Bà, cảnh Nguyễn Chí Đức bị khiêng, bị đạp vào mặt như bọn đồ tể giết thú vật, là những hình ảnh tiêu biểu. Danh sách những người bị công an đàn áp và theo dõi tăng thêm nhiều lần. Vẫn không e ngại, những biểu tình viên ở khắp nơi đã kết hợp chặt chẽ hơn, đa dạng hơn và tất nhiên, họ thành thạo kỹ thuật thông tin hơn nên hình ảnh, video, bài viết bùng nổ trên mạng internet, phanh phui mọi ngõ ngách mờ khuất. Một thế hệ mới, năng động, mạnh mẽ đang dần hình thành... và tiếp tục đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình. Không chỉ cùng nhau biểu tình, họ đã cùng nhau ca hát, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau đá bóng, cùng nhau làm từ thiện, cùng nhau lên tiếng bảo vệ dân oan... Họ cũng công khai cầu siêu cho các chiến sĩ đã ngã xuống vì tổ quốc, bất kể phe phái.

Trở lại cuộc biểu tình 01/7/2012, nếu như công an Hà Nội không ra tay đàn áp, họ chỉ ngăn đoàn người đến ĐSQ Trung Quốc thì tại Sài Gòn, công an đã tung hết lực lượng để bao vây, trấn áp những người trẻ "biểu tình viên" năm 2011, từ vài ngày trước ngày 01/7. Thế nhưng, cuộc biểu tình mới nhất lại xuất hiện thêm nhiều nhân tố mới. Quan sát kỹ, có thể thấy tại Hà Nội cuộc biểu tình thường đỏ rực màu cờ trong khi tại Sài Gòn màu cờ đỏ chỉ lác đác. Nếu Sài Gòn thường đông đảo những gương mặt mới mẻ thì ở Hà Nội người mới tham gia lại hiếm hơn. Có lẽ chính vì thế, nhà cầm quyền Sài Gòn lo sợ hơn và có thêm cái cớ để đàn áp. Những kẻ nắm quyền ở Việt Nam và Sài Gòn hôm nay chính là những kẻ đã núp bóng thanh niên, sinh viên năm xưa để kích động, dẫn dắt các cuộc lãn công, biểu tình chống chế độ VNCH, họ thừa kinh nghiệm và mánh lới từ năm xưa trong các cuộc biểu tình. Hôm nay, đối diện với một phong trào đang lớn dần, đối diện với một thế hệ hiểu biết, họ lo sợ cho địa vị, cho quyền lực đang bị thách thức, họ gia tăng phương cách duy nhất: bạo lực.

Công an Sài Gòn dù đã mạnh tay, lại khó có thể kiểm soát hoặc theo dõi một lực lượng đông đảo những người lần đầu biểu tình nhưng khí thế hừng hực. Những gương mặt mới của biểu tình như mang lại luồng sinh khí. Hình ảnh cô gái trẻ Huỳnh Thục Vy cùng chồng và các em bị bắt, bị trấn áp thô bạo ngay đường phố cũng làm liên tưởng đến cảnh blogger Điếu Cày bị bắt giữa phố vài năm trước. Nhưng Sài Gòn của năm 2012 đã khác, giữa Điếu Cày và các em bị bắt hôm nay là cách biệt tuổi tác hơn một thế hệ và sẽ càng ngày càng trẻ. Nếu như Điếu Cày và CLB Nhà báo Tự do đứng khá cô đơn trên bậc thềm Nhà hát Thành phố thì hôm nay, các em đã sát cánh bên nhau để đến tận đồn công an đòi người. Một thế hệ trưởng thành qua đàn áp sẽ tiếp nối cho một xã hội dân sự lành mạnh hình thành ■
Nhã Nam
nguồn_thongluan:http://ethongluan.org/index.php?option=com_content&view=article&id=1712:t-iu-cay-n-hunh-thc-vy-mt-th-h-mi-a-thanh-hinh-nha-nam
----------------------------------------------------------
NẾU


Nếu Hoàng Sa cũng được cưỡng chế như Tiên Lãng, Văn Giang thì lo gì không thu lại được biển đảo của tổ tiên ngàn năm trước !

Nếu giám sát lao động nước ngoài như những người biểu tình yêu nước thì đâu có thương lái lừa và lao động Trung Quốc chui nhiều đến thế !

Nếu giám sát Dương Chí Dũng như các biểu tình viên tại nhà thì ông ta có cơ đâu chạy trốn !

Huỳnh Trọng Hiếu - Ngày 1 tháng 7: Chuyện cũ kể lại
Huỳnh Trọng Hiếu
Hưởng ứng lời kêu gọi của ngài đệ ngũ Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất Hòa thượng Thích Quảng Độ, anh chị em chúng tôi từ Quảng Nam khăn gói lên đường vào Sài Gòn biểu tình chống Trung Quốc cưỡng chiếm hai quần đảo của Việt Nam là Hoàng Sa năm 1974, và Trường Sa năm 1989.
Chúng tôi tham gia biểu tình để phản đối Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam trên vùng biển Việt Nam, phản đối Trung Quốc mời thầu các lô dầu khí trên thềm lục địa Việt Nam. Anh chị em chúng tôi chỉ muốn dùng số đông trên đường phố nhằm: áp lực chính quyền Hà Nội cương quyết hơn trong các hồ sơ liên quan đến biển Đông; đánh động dư luận quốc tế về mối hiểm họa từ Trung Quốc, nhờ sự quan tâm và can thiệp của họ vào vấn đề biển Đông nhằm đảm bảo tự do lưu thông hàng hải.
Sáng ngày 1 tháng 7, chúng tôi gồm 6 thành viên: Huỳnh Thục Vy cùng chồng là Lê Khánh Duy, Huỳnh Khánh Vy cùng chồng là Đỗ Minh Đức, Huỳnh Trọng Hiếu và bạn là Tống Vy Trầm Hương.
Khoảng 7h sáng, chúng tôi rời khu trọ để đến công viên 30/4, thì phát hiện có khoảng 4 người lạ mặt đã canh cửa phòng trọ anh Duy từ sớm. Họ bám theo chúng tôi và liên tục thông tin cho nhau để theo dõi trên từng chặng đường. Sau này, khi bị bắt vào đồn công an, tôi mới biết họ theo dõi mình kể cả khi vào quán bún bò. Biết mình đang bị theo dõi, chúng tôi chia thành 3 nhóm và hẹn nhau ở nhà thờ Đức Bà.
Đúng 7h30 chúng tôi đã có mặt tại công viên 30/4, gần nhà thờ Đức Bà. Chúng tôi mặc áo No U, cầm biểu ngữ đi dạo xung quanh công viên để thu hút những ai có cùng tấm lòng với đất nước. Tại đây, có rất nhiều bạn trẻ yêu nước cùng tham gia với chúng tôi. Đoàn người tiếp tục dạo quanh công viên 30 tháng 4, mỗi lúc số lượng người gia nhập nhóm càng đông hơn. Đặc biệt đáng chú ý và cảm động là trong đoàn chúng tôi có sự tham gia của hai nhà sư mặc nâu sồng. Một vị đã lớn tuổi, râu tóc bạc, dáng đi chậm chạp yếu ớt. Giờ tôi mới biết vị tăng sĩ này ở chùa Hòa Khánh, trước năm 1975, ông là tiến sĩ làm việc trong Lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt.
Đoàn người tiếp tục tuần hành được 30 phút. Đột nhiên, từ tứ phía, lực lượng công an chìm nổi và cả lực lượng quản lý đô thị hùng hậu đã xông vào tóm lấy chúng tôi. Họ tóm tóc chị Thục Vy rồi bẻ ngược tay lại phía sau đẩy vào trong xe. Chồng của chị Vy là anh Lê Khánh Duy lao vào bảo vệ thì bị họ bẻ cổ, đánh túi bụi vào đầu, vào mặt và cố tách anh ra. Còn tôi bị họ giật mất tấm biểu ngữ ghi: “Đàn áp biểu tình chống Trung Quốc là phản quốc” rồi bị bẻ ngặt tay ra sau đẩy lên xe. Cùng lúc đó, chị Khánh Vy và anh Minh Đức cũng xông vào và cũng bị họ lôi lên xe.
Chúng tôi dùng hết sức để phản kháng và hô lớn: “”Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”, “Các anh có phải người Việt Nam không?”… Nhưng họ quá đông, tôi nhanh chóng bị tóm vào xe. Vừa lọt vào trong, tôi nhận ra một tên công an đang nắm tóc chị Thục Vy giật mạnh trong tiếng la thất thanh, tôi vùng lên đẩy anh ta ra và chỉ vào mặt tên công an hỏi: “Anh có phải là người Việt Nam không”. Ngay lúc đó, hắn ta chuyển sang đối phó với tôi, tôi bị hai tên công an khác xô ngã bổ nhào lên người chị hai tôi khi chị chưa kịp đứng lên. Thuận tay, tên công an liền bóp cổ tôi ghì chặt xuống sàn, cả trọng lượng của tôi đè lên người chị hai. Tôi lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh, lúc đó anh Duy nhảy vào kéo tên công an ra và tôi với chị hai vùng dậy thoát ra khỏi xe khi cửa chưa kịp đóng và hô to “Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”.
Tôi dùng thân hình chặn cánh cửa chiếc xe 16 chỗ không cho họ đóng lại, ba bốn tên công an cố sức đẩy cánh cửa vào làm cho cánh tay tôi đau buốt, tôi vẫn đứng chặn cánh cửa xe và miệng hô to “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, “Đàn áp biểu tình là phản quốc”, “Phản đối việc trấn áp biểu tình”. Anh Duy cũng vùng lên để thoát ra khỏi xe và hô to trong nước mắt: “Mất nước rồi các anh ơi”. Anh Đức cũng nhoài người ra khỏi xe la lớn: “Tại sao các anh phải làm thế, chúng ta là người Việt Nam mà”.
Tôi đẩy bọn công an ra khi họ nắm lấy cổ tôi và la lên: “Các anh là những kẻ phản quốc”. Mấy tên công an hét vào mặt tôi: “Mày vào xe không tau sẽ đánh mày”. Tôi hướng mắt về phía họ để phân bua điều hơn lẽ thiệt,nhưng ánh mắt họ vô cảm. Một sự vô cảm đáng sợ! Tên an ninh thường phục mặc áo màu vàng xông vào đấm mạnh vào đầu tôi khiến tôi choáng váng, lảo đảo. Lúc đó, anh Duy cũng nhiều lần bị đánh vào mặt, vào đầu. Tôi nhận thấy vài người trong đoàn người tụ tập ở đó đã bật khóc.
Vì chiếc xe khá nhỏ nên chúng tôi, hết người này đến người khác, xông ra hô lớn, bọn công an khống chế người này thì người kia thoát ra. Trong lúc mọi việc diễn ra hỗn loạn, có ba tên công an, hai người bẻ ngoặc hai tay bạn tôi là Tống Vy Trầm Hương ra sau, một người khác bóp cổ quăng lên xe. Chị Khánh Vy hoảng hốt xông vào bảo vệ Hương thì bị hai ba tên công an khác tống luôn vào xe. Tôi vẫn tiếp tục chặn cửa ra vào để mọi người thuận tiện hô. Tiếng la ó khi bị bẻ tay, bẻ cổ, hòa với tiếng hô thất thanh, tiếng người đứng xung quanh làm cho không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Dằng co khoảng 20 phút thì chúng tôi nhận ra nhóm của luật gia Lê Hiếu Đằng, giáo sư Tương Lai, ông Hồ Cương Quyết cũng có mặt tại chỗ. Nhiều cô chú bác đã rất bức xúc và xông vào muốn cứu chúng tôi nhưng lực lượng an ninh và trật tự đô thị quá đông.
Công an nhận thấy, để đưa 6 người chúng tôi lên chiếc xe 16 chỗ thật khó khăn nên họ đã điều động chiếc xe bus nhiều chỗ, có cửa rộng hơn để dễ đối phó. Họ tóm lấy chúng tôi và kéo lên xe trước sự chứng kiến của đông đảo người dân Sài Gòn. Đến lúc này, anh chị em chúng tôi đã mệt đứt hơi, không thể phản kháng được nữa nên đành ngồi yên trên xe để bị đưa đi.
Tôi, chị Thục Vy, anh Duy, Trầm Hương, và cô bé Tiên bị đưa lên xe lớn còn chị Khánh Vy và anh Minh Đức bị đưa vào xe nhỏ. Khi xe chuẩn bị lăn bánh, luật gia Lê Hiếu Đằng nhảy ra chặn đầu xe lại la lớn: “Các ông giết tôi đi, các ông giết tôi đi” nhưng bọn công an đã kéo ông ra khỏi lòng đường.
Ở trên xe, chúng tôi tiếp tục hô “Hoàng Sa- Trường Sa”, tôi mở cửa hông xe để nhoài đầu ra ngoài hô lớn thì bị tên an ninh mặc áo thun màu vàng lôi vào bóp cổ. Chị Thục Vy và anh Duy xông vào phản ứng quyết liệt nhưng tên an ninh vẫn liên tục bóp cổ tôi (sau khi được thả, tôi về nhà ba ngày nói không thành tiếng), những tên khác đánh anh Duy và chị Vy trên suốt đoạn đường từ công viên về trụ sở công an phường Cô Giang.
Chị Thục Vy và anh Khánh Duy bị đưa vào trụ sở công an phường Cô Giang. Tôi, Trầm Hương và Tiên bị đưa vào công an phường Cầu Kho. Anh Đức và chị Khánh Vy bị công an chở đi đâu lúc đó chúng tôi không biết.
Tại trụ sở công phường Cầu Kho, ba người chúng tôi bị chia ra mỗi người một phòng. Một mình tôi làm việc với trên 10 tên công an phường dưới sự chỉ đạo của những nhân viên an ninh mặc thường phục. An ninh thường phục chỉ ngồi im lặng và theo dõi buổi làm việc. Tôi nhận thấy rằng, cứ sau một người nói chuyện mềm dẻo thì có một người khác xông vào hăm dọa dùng vũ lực với tôi. Tôi tuyên bố tuyệt thực để phản đối việc bắt giam trái phép của cơ quan công an. Nhưng khi tôi yêu cầu được uống nước thì họ từ chối thẳng thừng. Tôi đã phản đối gay gắt và họ buộc phải nhượng bộ sau đó. Lực lượng công an tại phường Cầu Kho thay phiên nhau yêu cầu tôi làm việc khiến tôi vô cùng mệt mỏi sau buổi sáng dằng co căng thẳng. Tôi nhiều lần yêu cầu được nghỉ ngơi nhưng họ tìm mọi cách để quấy rối, khủng bố tinh thần tôi.
9h tối ngày 1 tháng 7, cơ quan công an phường Cầu Kho yêu cầu tôi giao nạp tất cả các loại thiết bị điện tử. Lúc đó, tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động Nokia X6 (được anh rể tặng), và tôi từ chối giao nạp vì quyền thư tín và quyền bảo về tài sản cá nhân bất khả xâm phạm. Sau một hồi bị đe dọa, tôi vẫn cương quyết bảo vệ tài sản cá nhân của mình thì có hai tên an ninh thường phục xông vào bẻ cổ tôi. Cổ tôi bị bóp ngặt khiến người tôi bất động, họ kéo lôi nằm lơ lửng trên chiếc ghế chỉ còn đứng bằng hai chân sau. Hai người khác xông vào móc trong túi của tôi chiếc điện thoại và sau đó họ để tôi nằm sóng soài trên nền. Tôi bị họ bẻ cổ rất mạnh nên cổ tổn thương, về đến nhà tôi không thể ăn được mặc dù rất cố gắng, vài hôm sau tôi mới bớt đau.
Đến 11h30 đêm hôm đó, tôi được họ cho về khi trong túi không có điện thoại để gọi về nhà. Lúc hai bên dằng co, tiền bạc và giấy tờ tùy thân của tôi bị thất lạc. Bụng bị đói cồn cào vì không được ăn uống. Tôi phải tìm cách xin xe về đến nhà.
Tiên, một cô gái xinh xắn, yêu nước, và nhân hậu đã bị bắt lên xe khi cố gắng xông vào cứu chúng tôi. Cô ấy chỉ được thả trước tôi nửa tiếng. Tống Vy Trầm Hương được thả ra cùng lúc với tôi.
Lúc về đến chỗ trọ, chúng tôi thấy anh Duy và chị Thục Vy đã ở đó với thân thể thâm tím và mặt mày xơ xác. Và được biết, họ đã thả anh Minh Đức và chị Khánh Vy ngay sáng hôm đó.
Tôi viết bài này để tố cáo những hành vi vi phạm nhân quyền trắng trợn của công an phường Cầu Kho, phường Cô Giang và cả lực lượng an ninh thành phố Sài Gòn đối với anh chị em tôi. Qua đó, cũng minh chứng cho công luận thấy rõ bộ mặt phản quốc của chế độ Cộng Sản VN. Đồng thời, tôi muốn đánh động với công luận về trường hợp, những người mới tham gia biểu tình, bị đàn áp nhưng không được công luận nhắc đến.
Bé Tiên và Trầm Hương cùng sát cánh bên chúng tôi suốt cuộc dằng co và cả trên đồn công an, họ đã vô cùng can đảm khi phải đối phó với lực lượng an ninh lên đến cả trăm người. Gia đình chúng tôi đã quen đối phó với những khủng bố, đàn áp của công an CSVN từ hai mươi năm trước, khi ba tôi bị bắt và tuyên án tù vì viết văn. Tuy nhiên, đối với những người con gái tuổi mới đôi mươi như Tiên và Trầm Hương thì đây quả là một áp lực vô cùng to lớn. Xin được nghiêng mình trước sự dũng cảm mà Trầm Hương và Tiên đã thể hiện.
Đây là những gương mặt hoàn toàn mới trong cuộc biểu tình yêu nước ngày 1/7 tại Sài Gòn. Họ đã cùng chúng tôi thể hiện lòng yêu nước, đấu tranh cho sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam nhưng công luận không biết họ là ai. Họ có thể sẽ gặp nguy hiểm trước khi được mọi người biết đến và bảo vệ.
Các cơ quan truyền thông cần có sự lên tiếng kịp thời để bảo vệ những gương mặt yêu nước mới tham gia này. Đây là cách hiệu quả nhất để nói với nhiều người chưa tham gia hoặc những người còn đang phân vân, dè dặt rằng: họ không đơn độc, họ sẽ được an toàn và truyền thông luôn đứng bên cạnh họ khi tham gia biểu tình.
Nếu chúng ta không có sự truyền thông rộng rãi, công bằng và không quá chú trọng đến việc đánh bóng tên tuổi cá nhân, chúng ta sẽ khó có thể có được những phong trào xã hội rộng lớn trong tương lai. Điều này sẽ là một cản trở vô cùng lớn đối nỗ lực bảo vệ toàn vẹn lãnh thỗ và dân chủ hóa đất nước.
Huỳnh Trọng Hiếu xin viết bài này kính tặng những người con yêu nước vô danh của dân tộc Việt- những người đã đang và sẽ tiếp tục xuống đường vì lòng yêu nước tha thiết không cần danh tiếng, những em sinh viên vì đi biểu tình mà bị đuổi học trong thầm lặng, không ai đứng ra lên tiếng bảo vệ và can thiệp. Đất nước Việt Nam mấy ngàn năm được kiến tạo phần lớn là nhờ vào những con người vô danh như thế. Xin đa tạ!
Huỳnh Trọng Hiếu
Tam Kỳ ngày 10 tháng 7 năm 2012
Admin gửi hôm Thứ Bảy, 14/07/2012
nguồn_danluan:http://danluan.org/node/13386
--------------------------------------------------------------------------------
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
          Sẽ xóa những comment nói tục
          Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001