Chủ nhật, ngày
16 tháng mười hai năm 2012
Huỳnh Tấn Mẫm trong cuộc biểu tình chống Mỹ của thanh niên, sinh viên Sài Gòn năm xưa |
* MINH DIỆN
Tôi viết bài báo đầu tiên về Huỳnh
Tấn Mẫm năm 1976, kể lại cuộc dấn thân của anh trong phong trào sinh viên học
sinh Sài Gòn trước giải phóng.
Sau đó không lâu, tôi cùng công tác với anh ở cơ
quan Trung ương đoàn. Đó là một người nhanh
nhẹn, có gương mặt thanh tú, đôi mắt hiền, tính nết hòa đồng, nhưng ẩn chứa một sức mạnh nội tâm, một thái độ
khinh bạc.
Một chuyện còn hằn trong trí nhớ của tôi.
Khi
được bầu vào Ban thường vụ Trung ương đoàn,
làm Chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên Viêt Nam, Huỳnh Tấn Mẫm muốn Hội là một tổ chức quần
chúng, phải khác đoàn, chứ không theo kiểu “B phẩy”. Và Hội cần có tiếng nói
riêng.
Những năm đầu thập kỷ tám mươi của
thế kỷ trước, ra một tờ báo khó như bắc thang lên trời! Người ta nói Trung ương
đoàn chỉ cần hai tờ báo, chỉ hai tờ mà
thôi, đó là tờ Tiền Phong và Thiến Niên Tiền Phong. Ngay trong cơ quan Trung
ương đoàn cũng ít người ủng hộ Huỳnh Tấn Mẫm. Nhưng Huỳnh Tấn Mẫm đã nói là
làm, làm kỳ được, bất chấp sự can ngăn không bỏ cuộc. Hình như đó chính là cái
khí phách đã tạo nên một Huỳnh Tấn Mẫm hiên ngang, sống có bản lĩnh, rõ chủ
đích và chính kiến, tuy có lúc như lì lợm trong phong trào đấu tranh trước giải
phóng, nhưng đó là những phẩm chất cần có của người làm cách mạng.
Như con thoi, Huỳnh Tấn Mẫm từ Nam ra Bắc, mò mẫm gõ cửa từ ông Tố Hữu đến
ông Phạm Văn Đồng. Chỉ có anh, ngày ấy, mới ra được tờ bán nguyệt san Thanh Niên.
Có
giấy phép trong tay, Huỳnh Tấn Mẫm quy tụ một số anh em chiến hữu trong phong
trào sinh viên học sinh trước giải phóng lại làm báo. Một trong số đó là Nguyễn
Công Khế, lúc đó đang ở báo Phụ Nữ Việt Nam và hình như chưa viết được gì
nhiều.
Nguyển
Công Khế trở thành Phó Tổng biên tập báo Thanh Niên. Với hình thức, nội dung ít
bảo thủ hơn tờ Tiền Phong, tờ Thanh Niên tìm được chỗ đứng trong bạn đọc ngay từ
ngày đầu, và sau đó mỗi ngày một khởi sắc, tia-ra phát hành tăng vùn vụt.
Nhưng ngược chiều với sự đi lên cùa tờ báo là
sự đi xuống cùa tình người! Mối quan hệ giữa Huỳnh Tấn Mẫm - Nguyễn Công Khế tưởng
keo sơn, bị rạn nứt dần, rồi vỡ ra, thành một cuộc chiến một mất một còn.
Ngày ấy, ít có cuộc họp giao ban cán bộ
Trung ương đoàn phía Nam nào không nhắc tới chuyện Mẫm, Khế. Rồi những cuộc họp
kiềm điềm trong nội bộ đảng căng thẳng như sợi dây đàn không phân thắng bại. Nguyễn
Công Khế mang cả chuyện gia đình của Huỳnh Tấn Mẫm ra đề triệt uy tín Mẫm.
Ngày đó tôi bảo vệ Huỳnh Tấn Mẫm, vì tôi cho rằng,
anh là người có công ra tờ báo Thanh Niên, không nên cướp giật thành quả của
người khác. Cùng quan điểm với tôi là Trần Quang, Trưởng ban Đại diện báo Tiền
Phong, Phó bí thư Đảng ủy trung ương đoàn phía Nam .
Nhưng sau đó Nguyễn Công Khế thường
xuyên gặp riêng Trần Quang, hai người trở nên thân thiết, và Trần Quang ngả về
phía Nguyễn Công Khế.
Buổi sáng hôm ấy, cuộc họp cuối cùng
ở số nhà 27 - Cao Thắng, Quận 3, thành
phố Hồ Chí Minh, Huỳnh Tấn Mẫm đứng dậy mỉm cười, nói: “Thôi các anh làm gì thì
làm!” và ra khỏi phòng họp. Tôi nhớ mãi nụ cười buồn trên gương mặt rất lạnh, toát
lên vẻ kiêu hãnh và khinh khi!
Mấy ngay sau, tôi hiểu động cơ Trần Quang bỏ Huỳnh Tấn Mẫn ngả sang
Nguyễn Cống Khế. Đó là cái quyết định đề bạt Trần Quang làm Tổng biên tập báo
Thanh Niên, do bí thư thứ nhất Trung ương đoàn Hà Quang Dự ký.
Anh Trần Quang bàn giao Ban đại diện báo Tiền
Phong cho tôi, chuẩn bị làm Tổng biên tập báo Thanh Niên. Quyết định đã nắm chắc
trong tay còn chạy đằng nào ? Nhưng cái
anh nông dân Trần Quang ham lợi nhỏ, đâm cả tin, bị mắc lừa!
Nguyễn Công Khế phát hiện ra một
thủ tục nhỏ, bị bỏ quên, là chưa lấy phiếu tín nhiệm đồng chí Trần Quang. Thế
có chết không cơ chứ? Nhẽ ra Nguyễn Công Khế phải phát hiện sớm hơn, phải chủ động
làm cái thủ tục đó, đằng này đề đồng chí
Trần Quang cầm quyết định trong tay rồi
mới lôi ra. Thôi, đành phải làm ngược một tý vậy! Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm của báo Thanh Niên diễn ra chóng vánh như có sự
chuẩn bị trước, và đồng chí Trần Quang
chỉ được vài phiếu chiếu lệ. Cái quyết định
bổ nhiệm làm Tổng biên tập báo Thanh Niên bị vứt vào sọt rác,
khi Trần Quang chưa được ngồi ghế Tổng biên tập một ngày. Thế mới biết
cái “sức mạnh tập thể”, tỉ lệ phiéu bầu của “dân chủ” nó mạnh cỡ nào khi mà ngừoi
ta có thủ đoạn (!?).
Nguyễn Công Khế bay ra Hà Nội, và
sau những ngày dàn xếp, Lương Ngọc Bộ, Phó Tổng biên tập báo Tiền Phong nhận quyết
định làm Tổng biên tập báo Thanh Niên.
Đây là một trò chơi quyền lực rất “sến” của Trung ương đoàn nói chung,
Nguyễn Công Khế, Lương Ngọc Bộ nói riêng Đó là quyết định Lương Ngọc Bộ vừa làm
Phó Tổng biên tập báo Tiền Phong, vừa làm Tổng biên tập báo Thanh Niên 6 tháng ,
rồi bàn giao cho Nguyễn Công Khế.
Anh Nguyễn Công Khế đã làm cho tờ báo
Thanh Niên nổi tiếng. Đó là điều không ai phủ nhận. Nhưng, người mang nặng đẻ
đau và sinh ra tờ báo Thanh Niên là Huỳnh Tấn Mẫm.
Ngày 3/1/2006, tại Hà Nội,
Báo Thanh Niên tổ chức trọng thể lễ đón nhận Huân chương Lao động hạng nhất -
phần thưởng cao quý của Đảng, Nhà nước trao tặng để ghi nhận thành tựu trong 20
năm Báo Thanh niên đồng hành cùng bạn đọc.
Nguyên Tổng bí thư Đỗ Mười,
Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã gửi lẵng hoa đến chúc mừng. Nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh cũng gửi thư
chung vui cùng những người làm báo Thanh niên. Bức thư có đoạn viết: "Thanh niên là tờ báo trẻ của làng báo
Cách mạng Việt Nam nhưng đã có nhiều cố gắng vượt bậc trong công tác tổ chức đội
ngũ, tổ chức nghiệp vụ nên đã sớm khẳng định được vị trí của mình, sớm trở
thành người bạn gần gũi, tin cậy của đông đảo bạn đọc trong và ngoài nước".
Có mặt đầu tiên khi buổi lễ còn chưa bắt đầu là
những nhà lãnh đạo qua các thời kỳ của Đoàn thanh niên: các ông Vũ Oanh, ông Đặng
Quốc Bảo, Vũ Mão, Hà Quang Dự... Mọi người đã "thảo luận" rất sôi nổi
về bài thơ mà ông Vũ Mão vừa "xuất khẩu thành chương" tặng Thanh Niên
tròn 20 tuổi. Tổng biên tập đầu tiên của Báo Thanh niên - anh Huỳnh Tấn Mẫm, đặc
biệt tâm đắc với mấy câu thơ:
"Nêu cao gương tốt
hiển vinh
Thương người như thể chính mình gian nan
Bước chân vượt mấy suối ngàn
Trái tim nồng cháy chứa chan phúc đời".
Thương người như thể chính mình gian nan
Bước chân vượt mấy suối ngàn
Trái tim nồng cháy chứa chan phúc đời".
Ông Nguyễn Khoa Điềm gắn
Huân chương Lao động hạng Nhì cho Tổng biên tập báo Thanh niên Nguyễn Công Khế.
Khi ấy, tôi nhìn anh Mẫm và nghĩ: Công Khế được khen thưởng, anh Mẫm phải có
phần thưởng xứng đáng mới phải, công đầu phải thuộc về anh.
Mấy chục năm qua rồi. Chủ nhật vừa qua tôi lại thấy Huỳnh Tấn Mẫm xuất
hiện trong vai trò một trong những trí thức, nhân sĩ yêu nước cầm chịch cuộc
mít tinh trước Nhà hát thành phố Hồ Chí Minh phản đối Trung Quốc xâm lược biển
đảo Việt Nam. Mái tóc anh đã điểm bạc, không còn nhanh nhẹn như xưa, nhưng ánh
mắt vẫn có sức thu hút mọi người, và trong anh vẫn như còn lưu giữ sức mạnh tiềm
ẩn.
Cái sức mạnh tiềm ẩn ấy không thể giấu được, chí hướng không phai mờ,
cũng không vì biết bao thăng
trầm biến trải và tuổi tác mà mất đi. Nhân cách, chính kiến và nghị lực
sống của
anh là như thế, người của dân, của cách mạng chân chính, người yêu nước
thực thụ
dù trong bất kỳ chế độ, bối cảnh xã hội nào. Anh vẫn là một Huỳnh Tấn
Mẫm tràn
đầy nhiệt huyết, đáng trân trọng. Thế mới biết "gừng càng già càng cay".
Bây giờ càng hiểu cội nguồn sinh ra tố chất và độ bền nghĩa khí trong
anh. Và bây giờ, Huỳnh Tấn Mẫm lại dấn thân vào
chông gai!
MD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001