Bảo Giang (Danlambao) - Người
Việt Nam hôm nay chỉ còn một phương cách duy nhất để thực hiện là: Hãy
đứng dậy, bước ra khỏi nhà thay vì đứng sau cửa nhìn ra bên ngoài xem đã
đến phiên mình chưa. Hơn thế, hãy bước ra đường, tràn xuống phố, cùng
nhau đi dọc theo các con đường làng. Đi trong ý chí bất khuất. Đi trong
thinh lặng vì Tổ Quốc. Cùng nắm lấy tay người đồng thôn, đồng xóm, đồng
nghĩa đồng bào để chúng ta cùng nương nhau mà sống. Sống trong nghĩa
đồng bào. Sống trong tinh thần tự lập nhân bản dân tộc và không sợ
hãi...
*
Có thể nói rằng, cuộc giải thể chế độ và giải tán đảng cộng sản tại Liên
Sô do TT Boris Yelsin thực hiện là một kịch bản mẫu mực, chuẩn xác và
hoàn hảo. Nó được coi là hoàn hảo bởi theo lẽ thường, khi kết thúc một
triều đại, một chế độ tàn bạo đã gây ra quá nhiều tội ác với toàn dân
như thế, rất khó tránh việc phải đổ máu; trong khi đó, cuộc cách mạng
tiêu diệt cộng sản tại Liên Sô lại khác. Về phần vật chất, không làm tổn
hại đến xương máu của nhân dân là những nạn nhân của một chế độ tàn
bạo. Nó cũng không “xử” những đoàn đảng viên CS, là những tín đồ hung
hãn đã gây ra hàng triệu cái chết và muôn nỗi thống khổ cho người dân
trong suốt 80 mươi năm chiếm lĩnh quyền hành. Trái lại, trong cuộc cách
mạng kết liễu chế độ cộng sản ở đây đã không có kẻ thù sau cuộc đột
biến. Thay vào đó, chỉ có những con người bên nhau để đi, và nhìn về
tương lai của đất nước khi chế độ cộng sản bị tận diệt. Tại sao lại có
một cuộc cách mạng tuyệt vời, đúng nghĩa đến thế?
Tôi cho rằng, từ người khởi xướng cho đến người thực hiện là nhân dân,
cũng như chính những cán bộ, đảng viên cộng sản, từ trung ương cho đến
địa phương hầu như đều có chung một tư duy về đất nước. Nghĩa là, dù
chưa ra mặt, tất cả cả đã thấm đòn cộng sản. Hơn thế, tất cả đều muốn
đưa đất nước ra khỏi sự kiềm tỏa cuồng bạo, phản tiến hóa của nhân loại
do cộng sản áp đặt, và cùng muốn đưa đất nước Liên sô vào trong sinh
hoạt lành mạnh, phát triển với cộng đồng nhân bản thế giới.
Từ cái nhìn đặc biệt này, cuộc cách mạng tiêu diệt kẻ thù của nhân dân
là cộng sản, biến thành cuộc cách mạng giải phóng toàn xã hội. Nó không
mang tính cục bộ một chiều. Trái lại, biến thành cuộc cách mạng bao
dung, giải thoát cho chính những đoàn đảng viên thoát khỏi cái gông cùm
cộng sản mà vì lý do này, hay là lý do khác, họ đã khoác trên mình. Cũng
từ cách nhìn tích cực này, cuộc cách mạng khai trừ cộng sản ở Liên Sô
thành một cuộc cách mạng đầy tính văn hóa và bản sắc nhân bản. Nó đã
tiêu diệt chủ nghĩa tàn bạo Mac-Lê ở ngay trong lòng người. Theo đó,
muốn mau chóng xây dựng lại đất nước, cuộc cách mạng của toàn dân Việt
Nam trong tương lai cũng sẽ phải là cuộc giải phóng đất nước và con
người trong tiến trình của Tư Duy vì đất nước. Phải gạt bỏ tất cả mọi sự
thù hận ra khỏi con người. Dù cái tư duy cũ ấy khơi nguồn từ mối thù
chính trị, đảng phái hay là tôn giáo. Nghĩa là, nó phải được khơi nguồn,
định hướng về nhân bản và tiến bộ. Nó phải được thúc đẩy bằng một tình
yêu vì dân tộc, vì tương lai của đất nước hơn là những cách nhìn thiển
cận, tiêu cực, bè phái. Liệu Việt Nam có tạo ra được một kịch bản tương
tự hay không?
Bằng một cái nhìn đứng đắn, không khinh miệt, không phỉ báng, tôi cho
rằng ở Việt Nam hiện nay không thể có được một nhân sự với tư duy như
TT. Boris Yelsin để đưa đất nước ra khỏi vòng kiềm tỏa của của đảng cộng
sản (đây cũng không phải là câu khích tướng, hay xúc phạm). Tại sao?
Câu trả lời rất rõ ràng là tập thể lãnh đạo của cộng sản từ thời Hồ chí
Minh đến hôm nay, chỉ lo tìm một thế dựa cho bản thân, chưa bao giờ họ
tìm thế đứng cho đất nước. Công nghiệp của họ cũng chỉ là việc đưa đất
nước vào vòng nô lệ cho ngoại bang theo bánh xe đổ nát của Lê Chiêu
Thống, Trần Ích Tắc..., có khi còn tệ hại hơn cả những người đi trước
này nữa. Bởi vì:
a. Bản thân Hồ chí Minh
Là chủ tịch đảng, chủ tịch nước, có quyền quyết đoán mọi công việc cho
nước và cho đảng, Hồ chí Minh đã để cho xảy ra, hoặc đã đồng thuận thực
hiện ba điểm chiến lược gây tai họa nghiêm trọng cho vận mệnh của đất
nước và dân tộc Việt Nam.
Thứ nhất về việc xây dựng hướng đi cho đảng, HCM đã để hoặc đông
tình với Trường Chinh, Tổng bí thư đảng cộng sản, đồng thời, thay mặt ủy
ban hành chính kháng chiến của “Việt Nam dân chủ cộng hòa” đã xây dựng
và đưa ra hướng đi chủ đạo cho đảng, cho nước “Việt Nam dân chủ cộng
hòa” vào năm 1950 với nội dung vận động cho Việt Nam làm chư hầu cho
Trung Quốc (1). Viết như thế là quá rõ, là lột trần chủ đích của đảng
CSVN chỉ muốn vận động từ mọi phía để Việt Nam vào làm chư hầu cho Trung
Quốc. Nó không có một chữ nào nói đến tính Độc Lập của dân tộc Việt
Nam. Chữ nghĩa và tư tưởng này hoàn toàn phản nghịch, đối kháng với tinh
thần độc lập, tự chủ theo truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Nhưng quả là một nỗi bất hạnh lớn, vì từ đó, tư tưởng này khai mở ra và
trở thành hướng đi chủ đạo, thành đích nhắm tới của tập đoàn CSVN. Từ
đó, họ không ngại tiến sâu hơn vào con đường làm nô lệ cho Tàu. Từ HCM
cho đến tập đoàn lãnh đạo đảng CSVN hôm nay đã hạ quyết tâm, bằng mọi
giá, bằng mọi thủ đoạn, phải dìm toàn thể đất nước và con dân Việt Nam
vào làm chư hầu cho Trung cộng theo “cái thước” có 16 chữ vàng.... dẻo
và bốn... tồi tệ do Tàu cộng ban cho. Đây phải nói là một thành quả
ngoài sự mơ ước của chính Trung cộng. Bởi lẽ, từ thời xa xưa, cho đến
mãi gần đây, mộng bành trướng không bao giờ chấm hết, nhưng xem ra là họ
rất “ngại” bước xuống phương nam. Bởi vì ở đó có những tên tuổi mà lịch
sử truyền đời của họ không bao giờ quên được như: Ngô Quyền, Hai Bà
Trưng, Lê Thái Tổ, Hưng Đạo Vương, Quang Trung... Nhưng nay, HCM và đảng
CSVN lại tự nguyện theo chủ trương vận động đưa Việt Nam vào làm chư
hầu cho Trung cộng, nên Tàu cộng có ra sức bảo vệ, ban phát ân huệ cho
Việt cộng và các thủ lãnh của đảng này cũng là lẽ thường tình. Nhưng đối
với dân tộc Việt Nam thì việc làm của CSVN là một trọng tội với đất
nước. Kẻ viết và tập đoàn theo chủ trương ấy sẽ không bao giờ có thể
đồng hành với Dân Tộc Việt Nam.
Thứ hai, đồng ý xử tử bà Nguyễn Thị Năm, (một người dân đã đóng
góp rất nhiều tiền của cho cuộc kháng chiến chống Pháp. Cách riêng, bà
ấy là một ân nhân ngàn đời của các lãnh tụ bá đạo cộng sản), mở đầu cho
cuộc tàn sát đân tộc Việt, và giết chết tình nghĩa đồng bào của dân tộc
trong những cuộc đấu tố từ 1954-56. Theo Hoàng Tùng cho biết: “Chọn
địa chủ Nguyễn Thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung
Quốc. Họp Bộ Chính trị Hcm không dám trái ý kiến của cố vấn Tàu là Lê
Quý Ba... nên bà phải bị giết”, Như thế là HCM đã theo lệnh Tàu
để triệt hạ dân ta? Và theo Vũ thư Hiên, HCM không thể trốn trách nhiệm
là bởi vì: “Một lệnh ông Hồ ban ra không phải là chỉ cứu được bà Nguyễn
Thị Năm, nó còn cứu hằng ngàn người bị giết oan trong cả Cải cách ruộng
đất”.
Thứ ba, đã làm ra hai việc trái đạo lý dân tộc và đạo lý làm
người như trên, HCM còn chỉ thị cho Phạm Văn Đồng ký Công Hàm công nhận
chủ quyền của Trung cộng trên vùng biển Hoàng Sa và Trường Sa của Việt
Nam vào năm 1958 mở đầu cho cuộc lấn chiếm và mở thành phố Tam Sa và cái
lưỡi bò giả tưởng của Trung cộng liếm biển đông của Việt Nam hôm nay.
Như thế, cả ba hành động mang tính chiến lược tiêu biểu của HCM và đảng
CSVN do HCM kết lập và làm chủ tịch, đều phục vụ cho quyền lợi của Tàu
cộng, không phục vụ cho quyền lợi của đất nước và dân tộc Việt Nam. Đó
là việc công, riêng phần cá nhân, trong bản báo cáo gửi cho chủ tịch
đoàn QT cộng sản ngày 18-12-1924, Hồ đã chối bỏ nguồn gốc hay xác định
chính danh về cá nhân mình như sau: “Trong lúc này, tôi là một người
Trung Quốc chứ không phải là một người An Nam (Việt Nam) và tên tôi là
Lý Thụy chứ không phải là Nguyễn Ái Quốc”.
b. Bản thân của cấp lãnh đạo thừa kế.
Với tư duy bán nước hại dân theo chủ trương của HCM để lại, toàn bộ tập
đoàn lãnh đạo của CSVN ngày nay không có một kẻ nào khá hơn. Trái lại,
vì nghèo nàn văn hóa, không có nhân phẩm, thiếu hẳn đạo đức và tư duy vì
đất nước, nên thành phần sâu dân mọt nước này đã lần lượt dâng hiến đất
đai, biển đảo và chủ quyền của đất nước cho mộng bành trướng từ phương
bắc, để đổi lấy việc được nuôi sống trong tay áo, được che chở bởi cánh
tay của Tàu cộng để hưởng vinh hoa, chức quyền. Bên ngoài, đường biên
giới thì bị vẽ lại theo ý Tàu. Trong nội địa, từ rừng đầu nguồn cho đến
cao nguyên, tiếng là khai thác Bauxite, cho thuê. Nhưng thực tế là đất
đã được cống nhượng cho Tàu. Và để bảo vệ quyền lợi cho riêng phe nhóm,
họ không ngần ngại bắt dân, lên án dân, đọa đày dân khi người dân lên
tiếng vì tương lai của Tổ Quốc. Điển hình là trường hợp của những người
trẻ như Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Phạm Thanh Nghiên, Cù Huy Hà
Vũ,... và gần đây là Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Việt Khang, Trần Vũ Anh
Bình, và mới nhất là sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha...
cũng như nhiều người yêu nước khác thét gào tiếng vọng “Việt Nam Tôi
Đâu” trong chốn nhà lao hay sau tường cấm.
Như thế, bạn đánh giá xem, những kẻ “có” liêm sỉ này có thể có tư duy về
đất nước để sản sinh ra một nhân sự như Boris Yelsin hay không? Tôi cho
là không. Chắc chắn là không. Tuy nhiên, không phải vì chữ không có ấy
mà con đường Việt Nam ngày mai sẽ đi vào ngõ cụt, và người dân phải lầm
lũi dưới sự cai trị của CSVN và Tàu đỏ. Trái lại, cộng sản cũng không
thể tồn tại trên đất nước ấy lâu dài nữa. Việc người dân Việt đào thải
chế độ cộng sản ra khỏi đất nước ấy cũng sẽ là một tất yếu, phải đến.
Bởi vì, thế đứng của một quốc gia là từ nhân dân tạo ra, chứ không phải
là từ cường quyền áp đặt.
Thật vậy, ở Việt Nam ngày nay dù phải sống dưới chế độ toàn trị hiểm độc
của cộng sản, nhưng vẫn có nhiều người, nhiều nhóm, vượt trên sự sợ
hãi. Họ đi biểu tình hết ngày này sang ngày khác để đòi hỏi được hưởng
sự công bằng trong phương cách đền bù vì đất đai bị thu hồi bị quy
hoạch. Thành phần này đã tạo cho mình một thế đứng, và coi bạo lực của
cộng sản như là một trò hề. Ở chiều ngược lại, nhà nước nhìn những người
dân này không bằng bằng nửa con mắt, không hề quan tâm tới việc đòi hỏi
của họ. Kết quả, cuộc sống ở đây tạo ra một hình ảnh mà trong cổ ngữ đã
nói đến: “vua quan coi lê dân như cỏ rác, người dân coi vua quan như chó, lợn”.
Khi người dân đã coi nhà cầm quyền như chó lợn, như là một thứ trộm
cướp hơn là một chính phủ thì cái ngày đối đầu, loại trừ nhau phải đến.
Chỉ tiếc rằng, họ không được quyền dùng lá phiếu của mình để trừ khử tập
đoàn này ra khỏi đất nước như các quốc gia tôn trọng nhân quyền mà
thôi. Nhưng tuyệt đối, đó không phải là một rào cản không thể phá bỏ.
Rồi bên cạnh những nhóm kiên trì trong việc đi biểu tình đòi quyền lợi
như thế, thỉnh thoảng cũng có những cuộc đình công của các công nhân
trong các hãng xưởng. Nhưng sự thường là không có khả năng kéo dài, dù
khí thế đôi lúc rất mạnh mẽ.
Lúc gần đây có thêm phong trào Toàn Dân Đứng Dậy chống Trung cộng xâm
lược. Tuy lực thu hút các thành viên tham dự trong các vụ xuống đường
chưa nhiều, nhưng vì cái chủ đề quá lớn nên nó đã lập tức được nhà nước
Việt cộng đặc biệt quan tâm, rồi tích cực đàn áp các thành viên chủ
xướng chương trình hay các thành viên tham dự, khiến phong trào bị dồn
vào thụ động. Ngoài những vụ tập trung sôi nổi có nhiều người biết đến
như thế. Thỉnh thoảng có những đột biến nhỏ, tập trung phản đối cái tệ
nạn công an đánh chết người trong đồn công an. Điển hình như vụ ở Bắc
Giang hay vụ ông Trịnh Văn Tùng ở Hà Nội với cuộc đi đòi công lý dai
dẳng của Trịnh Kim Tiến. Nhìn bề ngoài, những cuộc tụ họp này xem ra là
không thể tạo nên được tiếng nói lớn, vì tự nó mang tính cách cá nhân,
đoàn thể nhỏ, hoạt động đơn lẻ. Tuy thế, đó có thể là bước khởi đầu cho
một bài toán cộng đang thành hình.
Để thực hiện một cuộc cách mạng toàn diện, người ta có nhiều phương
sách, nhiều lý thuyết khác nhau. Nhưng dù bằng cách này hay cách khác
thì cũng không có cách nào đi ra ngoài phương cách làm một bài toán
cộng. Nghĩa là phải đem kết hợp tất cả những sức mạnh đơn lẻ lại thành
một tổng lực lớn. Như những dòng suối nhỏ đổ về chung một dòng tạo thành
con sông. Nhiều ý kiến tạo thành một kịch bản cho người viết, cho người
diễn thế nào cho phù hợp với hoàn cảnh của mình. Rồi dựa vào lý thuyết
căn bản ấy, người ta có thể thực hiện một cuộc thay đổi cơ chế chính trị
vô đạo bằng các phương thế quân sự, xã hội, kinh tế, thông tin, hay tất
cả cùng hợp sức lại. Như thế, ở Việt Nam, chúng ta có thể vận hành được
những phương cách nào đây?
1. Bằng quân sự.
Với cuộc bao vây và rình rập nhau đêm ngày, một cuộc lật đổ chế độ cộng
sản bằng biện pháp quân sự là khó, nếu không muốn nói là không có cơ hội
thực hiện ở Việt Nam trong giai đoạn này. Bởi vì, một cuộc di chuyển
binh lực lớn, đủ khả năng đập nát guồng máy của kẻ bạo quyền trong một
thời gian ngắn cần thiết là bất khả thi. Nếu chỉ có một lực lượng nhỏ
tham dự thì sự thất bại đã nhìn thấy từ trước khi hành động. Ấy là chưa
kể đến việc, lực lượng này cũng được đặt dưới sự điều khiển và rình rập
chặt chẽ của đảng cộng sản. Họ được đào tạo theo tinh thần đạo đức của
HCM, có đủ khả năng để lừa dối nhau, nhưng không có đủ tín nghĩa trong
giao tiếp để cùng mưu đồ đại sự. Theo đó, phương án quân sự ở Việt Nam
nếu có, chỉ là một hỗ trợ tình cờ vào một thời điểm quyết liệt nhất để
tạo nên lịch sử mà thôi.
Thí dụ, vào lúc các dòng suối nhỏ hợp lại như dòng sông cuồn cuộn dâng
lên, quân đội được lệnh càn quét truy diệt nhân dân. Những vị sỹ quan
chỉ huy trực tiếp đơn vị nhận lệnh càn quét nhân dân tại hiện trường với
cấp số Trung đoàn, Sư đoàn và các vị đồn trưởng công an quận, huyện,
vùng lãnh thổ, nơi có nguồn nước dâng tràn, thay vì càn quét tiêu diệt
nhân dân theo lệnh của bạo quyền thờ thần tài Trung cộng, họ vì nhân
dân, vì tương lai của đất nước mà án binh, bảo vệ người dân là cha mẹ,
anh em, thân thuộc, bằng hữu và đồng bào của mình vào giờ thứ 25 ấy thì
chế độ cộng sản không thể tồn tại trước thế đứng của toàn dân. Nếu tích
cực hơn, họ triệt hạ những thành phần đầu gấu, bất hảo tại địa phương,
rồi cùng với, hoặc để cho người dân nổi dậy chiếm cứ các cơ quan đầu não
của bạo quyền và giải thể chế độ. Phần họ, trước sau như một chỉ đóng
vai trò của người bảo hộ an ninh cho người dân và cho Tổ quốc, sẵn sàng
đập tan những kẻ tàn sát nhân dân mà thôi. Hoàn thành vai trò ấy, họ
chính là người cứu đất nước ra khỏi vũng bùn cộng sản và đem an vui lại
cho toàn dân. Họ là những anh hùng bất tử của đất nước. Họ là những Ngô
Quyền, Quang Trung, Lê Lợi, Hưng Đạo Vương... của giang sơn Việt Nam.
Khi tôi viết ra điều này, có thể nhiều người cho là chuyện hoang đường,
mộng tưởng. Trong thực tế, đây chính là hình ảnh của những sỹ quan
trung, cao cấp ở trong quân đội Liên Sô. Họ trong giây phút tình cờ của
lịch sử đã cùng với nhân dân, thực hiện cuộc xóa sổ cộng sản trên đất
nước từng cho là tường đồng vách thép, đẻ ra cộng sản. Đó phải là một
tấm gương lớn cho các vị sỹ quan trung, cao cấp ở Việt Nam hiện nay noi
theo, nếu như họ còn nghĩ đến đồng bào và đất nước của mình.
2. Tạo thay đổi từ cuộc sống trong Xã hội
Nếu quân sự là một phương thế nhanh, gọn trong việc tạo ra sự thay đổi
một thể chế chính trị thì nó cũng là một phương thức có nhiều đổ vỡ, và
hậu quả thường tai hại hơn những phương cách khác, nên ít được dùng tới.
Cách riêng, trong lịch sử khai trừ các chế độ cộng sản ra khỏi Liên Sô
và khối Đông Âu, không có một nước nào vận dụng phương cách này. Thay
vào đó là một phương cách vận động thay đổi lối sống, lối suy nghĩ của
xã hội. Sự vận động này, tuy có hơi chậm lúc ban đầu, nhưng rồi ra, có
thừa sức mạnh để triệt hạ cơ chế độc tài cộng sản. Đây là phương thức
đưa xã hội vào một bước tiến mới bằng cuộc khởi đầu với một chương ôn
hòa, gần gũi:
a. Hỗ trợ bà con nông dân đòi được đối xử công bằng.
Chiến lược thực tế của chúng ta có lẽ cũng rất tương cận với sách lược
bằng mồm của nhà nước “cộng hòa xã hội chủ nghĩa” là lo cho dân và vì
dân. Nhưng chúng ta sẽ là người đi đến tận cùng của sự thực hiện kế sách
để người dân có được đời sống an cư lạc nghiệp, chứ không phải bằng
mồm, bằng những văn bản sáo rỗng, bằng khẩu hiệu đao to búa lớn treo đầy
đường. Theo đó, chúng ta ngay bây giờ, hãy nhìn việc đòi lại đất, đòi bồi thường tương xứng cho bà con nông dân là ưu tiên tối thượng trong các hoạt động cấp thời.
Nó ưu tiên không kém việc tranh đấu đòi Công Lý hay chống Trung cộng
xâm lược nữa. Bởi vì dân có được ăn no, có được an cư lạc nghiệp thì đất
nước mới có tiến bộ. Từ cách nhìn này, tôi có một ý kiến rất nhỏ là,
không cần phải lập Phong Trào Hỗ Trợ Nông Dân, nhưng xin hãy tập trung
tất cả mọi sức mạnh riêng rẽ của chúng ta lại và cùng đến vườn hoa Mai
Xuân Thưởng, cùng về Văn Giảng, cùng đến tòa án ở Hà Nội, Sài Gòn, trong
ngày “Nông Dân đi đòi Công Lý” để hỗ trợ cho bà con nông dân của chúng
ta đòi lại những gì đã mất. Hoặc ít nhất, tài sản bị quy hoạch của họ
phải được đánh giá, bồi thường tương xứng.
Xin nhớ, những cuộc tập họp này chỉ có hai mục đích: (1) Hỗ trợ tinh
thần cho bà con nông dân. (2) Tạo sức mạnh, tạo sự đoàn kết từ mọi cấp
mọi giới Trí, Nông, Công, Thương, Binh. Trước hết, để cho bà con nông
dân không cảm thấy bị bỏ ra ngoài xã hội. Kế đến, đây là sự biểu lộ tình
cảm chân thành của chúng ta đối với những người nông dân vốn đĩ đã bị
thiệt thòi quá nhiều. Hơn thế, nó còn là một phương cách để khơi dậy
tình nghĩa, tạo lại ý niệm đồng bào trong lòng của người dân Việt hôm
nay. Bởi lẽ, nếu tình nghĩa đồng bào đã bị tập đoàn cộng sản giết chết
vì những cuộc đấu tố, tàn hại dân sinh thì chính chúng ta phải có bổn
phận xây dựng lại tình nghĩa này. Bởi vì, đất nước không thể tiến bộ khi
đại bộ phận dân chúng là người nông dân cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị
quăng ra ngoài lề. Hoặc giả, là tự thấy mình như quả chanh hết nước, trở
thành dân oan như những kẻ cô hồn trên đường phố của đất nước mình.
Theo đó, khi thanh niên sinh viên học sinh hay các vị Trí, Công, Thương,
Binh, xuống đường hỗ trợ cho bà con nông dân, tuyệt đối không nên tạo
ra những hình thức mang tính cách chính trị trong cuộc họp mặt. Cũng
không nên thay thế bà con nông dân làm công việc đòi hỏi của họ. Trái
lại, hãy để cho bà con nông dân làm việc của họ, chúng ta chỉ giữ vai
trò cho thêm dân số mà thôi. Nói cách khác, hỗ trợ cho nông dân là chúng
ta đang tích cực trong việc làm thay đổi bộ mặt và cuộc sống của đất
nước. Chỉ chép miệng tội nghiệp cho họ, mà không tìm cách hỗ trợ họ là
chính chúng ta đang tự triệt hạ cuộc sống của mình.
b. Đưa Văn Giang vào thành phố, đem bà con dân oan (nông dân) đến với nhau và đến với những cuộc họp mặt khác.
Từ trước, bà con nông dân nói chung, dân oan nói riêng, thường chỉ chung
lưng, đàn đúm với nhau theo từng nhóm nhỏ vì ở chung một khu, một xóm,
thường là biết mặt biết tên nhau. Họ rủ nhau đi biểu tình hết ngày này
sang ngày khác mà Công Lý vẫn ngoảnh mặt, quay lưng. Nay đề nghị với bà
con, chúng ta nên đến với cả những nhóm chưa quen biết, chưa nghe tên.
Chúng ta hãy phá đi cái rào cản sợ hãi, đó là người của chính quyền gài
vào để lừa đảo chúng ta, phá hoại nhóm của ta. Chúng ta nên bỏ đi cái tư
tưởng sợ hãi này. Bởi vì, nếu họ là người của nhà nước gài vào thật thì
chúng ta cũng chẳng thể mất hơn những điều chúng ta đã mất. Chẳng tan
nát hơn những sự việc tan nát chúng ta đã gặp phải. Theo đó, hãy mạnh
dạn bỏ đi ánh mắt nghi ngờ. Hãy đến với nhau để chúng ta cùng đi với
nhau, cùng chia chung lao nhọc, kinh nghiệm và cùng nhau đòi hỏi nhà
nước phải giải quyết vấn đề một cách nghiêm túc.
Theo hướng đi này, bà con nông dân ở Hà Nội ở Vinh, ở Thái Hà... đừng
ngồi nhìn bà con Nông Dân ở Thủ Thiêm, Đồng Nai, Tiền Giang về Sài Gòn
đòi đất, đòi bồi thường ra sao. Trái lại, ngày bà con tập họp ở Sài Gòn,
Đồng Nai... thì bà con ta ở Vinh ở Hà Nội, Văn Giang cũng sẽ tập họp
lại với nhau đông hơn để hợp thỉnh. Cách riêng, quý trí, công, thương
binh, thanh niên, sinh viên học sinh cũng đừng ngồi nhìn, nhưng hãy rủ
nhau gia nhập ủng hộ bà con đông hơn trong những ngày này thì tiếng nói
của Nông Dân mới tạo ra được tiếng vang. Hãy đưa Văn Giang vào thành
phố. Hãy kết hợp tất cả các khu vực bị quy hoạch lại với nhau. Bà con ta
cùng đến hỗ trợ những cuộc đình công đòi lẽ phải của các công nhân
trong hãng xưởng. Nông dân xiết tay công nhân. Trí, Nông. Công, Thương,
Binh, cùng nắm lấy tay nhau. Chúng ta bao bọc lấy nhau. Từ đó, tạo ra
sức mạnh để nhà nước với đầy những tham quan hại nước này phải lắng
nghe. Trái lại, chỉ là hoài công nhọc sức.
c. Mọi người hãy ra khỏi nhà
Lâu nay người Việt Nam chúng ta có thói quen, vì sợ hãi, vì chán nản,
nên thường có khuynh hướng đứng sau cánh cửa để nghe những tiếng gào
thét trong oan khiên, trong nức nở của hàng xóm, của người thân. Chúng
ta đã có thói quen thủ thế: “đèn nhà ai, nhà nấy sáng”. Chẳng ai phủ
nhận điều này sai. Tuy nhiên, nay có lẽ sắp đến phiên mình đây? Bởi vì
chuyện đời vẫn thế, nay người mai ta! Để chấm dứt tình trạng hoang mang
lo sợ này, đề nghị bà con hãy can đản lên. Đừng đứng sau khung cửa nữa.
Trái lại, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cửa. Cương quyết hơn, hãy bước ra
đường và nắm lấy tay người anh em đi trên đường, nắm lấy tay người hàng
xóm. Hãy nắm lấy tay nhau, nắm lấy tay anh công nhân, nắm lấy tay bác
nông dân, nắm lấy tay em bé, để truyền cho nhau sức sống.
Khi ta nắm lấy tay nhau, sợ hãi sẽ lui đi. Lòng chúng ta sẽ hăng hái
hơn, can đảm hơn, nhịp chân bước vững vàng hơn. Rồi chúng ta sẽ cùng đi
trong thinh lặng, cùng phản đối cảnh tàn bạo dã man mà nhà nước cộng sản
đã và đang đối xử với đồng bào của chúng ta. Và cùng nhau chấm dứt
những cảnh oan khiên ấy trên đất nước của chúng ta trong ôn hòa, trật
tự. Khi đi, không cần khua chiêng đánh trống, hô vang khẩu hiệu, nhưng
nhịp chân vẫn đều bước theo nhịp những bài ca vì nước từ trong các máy
điện thoại cầm tay của chúng ta. Chính sự yên lặng trong hàng ngũ, chúng
ta sẽ xóa sổ cái nhà nước bạo tàn này (* đọc ghi chú). Có làm như thế,
cuộc sống trong an cư lạc nghiệp mới đến. Trái lại sẽ chết lần mòn trong
cô đơn tủi hờn theo lệ xin cho của kẻ độc tài toàn trị.
Hãy nhớ, khi ra khỏi nhà và nắm lấy tay nhau là chúng ta ra sức bảo vệ
tương lai sinh mệnh của chính mình và của con cháu của mình, chứ không
phải đứng trong cửa nhìn ra là sự bảo vệ an toàn cho gia đình mình đâu.
Bởi lẽ, tập đoàn cai trị CSVN cũng đã quá tàn bạo vô nhân rồi. Khi chúng
hoàn tất việc rước Tàu cộng tràn sang thì chả người dân nào còn được
phép đứng trong cửa nhà mà nhìn ra nữa, cán bộ đảng viên cũng không có
ngoại lệ. Nhưng là cả nhà ta, cả làng ta, cả nước ta và cả đời con cháu
chúng ta trờ thành một lũ nô lệ mới cho đế quốc đỏ hung bạo này.
Tôi có viết quá lời chăng. Không, hẳn nhiên là không. Cái gương của Tây
Tạng còn đó. Cái bản văn kêu gọi của Trường Chinh còn kia. Việc toan
tính dạy tiếng tàu cho con cháu ta từ bậc tiểu học của Phạm Vũ Luận còn
đây. Tất cả là những chứng cứ cho thấy, nếu CSVN còn tồn tại thì Tàu
cộng tất nhập quê hương ta. Theo đó, cái may của Việt Nam ta ngày nay
chỉ là việc chưa bắt đầu mà thôi. Nhưng khi cái vành môi dầy của Trung
cộng đã khép lại theo kế hoạch của Hồ Chí Minh, của tập đoàn bán nước
CS, chúng ta có muốn ra đường nắm lấy tay nhau, e rằng đã quá muộn. Nên
hãy đứng dậy trước khi việc đó xảy ra. Bởi vì cái đường lưỡi bò nay đã
tiến thêm một bước mới. Tàu cộng đã họa hình trên hộ chiếu của họ, nên
ngày xóa biên giới chắc không còn xa?
Lúc này, nếu chúng ta nghe theo lời ru ngủ, đánh lạc hướng của Trương
Tấn Sang mà chống tham nhũng, chúng ta sẽ rơi vào kế ly gián và mất tập
trung vào chủ đích chống Trung cộng xâm lược và hỗ trợ nông dân đòi công
lý của những tay cáo già cộng sản. Bởi vì, tham nhũng không bao giờ
chống được, còn bị Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng
quay lại đánh hội đồng cho dân tan nát, cho dân tan bay thành những mảnh
vụn vỡ không bao giờ còn có thể gắn kết lại với nhau được nữa và người
nông dân càng lúc càng bị cô đơn. Rồi gà lại thêm một lần phải cáo,
người người nghi ngờ nhau. Tệ hơn, cáo không ở ngoài chuồng, nhưng đã
nằm sẵn trong chuồng rồi. Ta theo cộng sản chống cộng sản tham nhũng là
đi làm trò hề cho chúng cười, và tự ta đi tìm vào cõi chết trong tay
chúng.
Tóm lại, người Việt Nam hôm nay chỉ còn một phương cách duy nhất để thực
hiện là: Hãy đứng dậy, bước ra khỏi nhà thay vì đứng sau cửa nhìn ra
bên ngoài xem đã đến phiên mình chưa. Hơn thế, hãy bước ra đường, tràn
xuống phố, cùng nhau đi dọc theo các con đường làng. Đi trong ý chí bất
khuất. Đi trong thinh lặng vì Tổ Quốc. Cùng nắm lấy tay người đồng thôn,
đồng xóm, đồng nghĩa đồng bào để chúng ta cùng nương nhau mà sống. Sống
trong nghĩa đồng bào. Sống trong tinh thần tự lập nhân bản dân tộc và
không sợ hãi.
Còn tiếp:
3. Vận động kinh tế triệt hạ CS
4. Thông tin, cư dân mạng hoán chuyển xã hội.
12.12.12
__________________________________
Chú thích:
(1) Tờ nhật báo Tiếng Dội số 462 *, năm thứ 3, đề ngày Thứ Sáu 24 Aout
1951, Âm lịch 22 tháng Bảy (Thiếu) năm Tân Mão, giá bán 1 đồng, của Chủ
nhiệm Trần Chí Thành tự Trần Tấn Quốc, Tòa soạn, Quản lý 216 đ. Gia Long
Saigon, có bài mang tựa đề "Việt Minh vận động cho Việt Nam làm chư hầu
Trung Qu ốc", cho in nguyên văn một tờ truyền đơn do Trường Chinh ký
như sau:
ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA NĂM THỨ VII
TỔNG THƯ KÝ ÐẢNG LAO ÐỘNG VN
SỐ: 284/ LÐ ÐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC
Hỡi đồng bào thân mến!
Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một
nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của
bọn da trắng Tư Bản đem vào!
Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mủi Cà Mau,
cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ
mình như thế ?
Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy - một
cách viết rõ ràng có mau thật đấy - và ta hãy trở về với thứ chữ của ông
bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.
Vả chăng, người Trung Hoa , bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta
nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế - có phải là dân tộc văn minh
trước nhất hoàn cầu không? Còn nói gì đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ
cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi!
Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Ðế quốc phương Tây đem qua xứ ta!
Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng
thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng
khắp cả hoàn cầu.
Ta hãy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa ,
sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ
nhập cảng thực dân như là khoa hoc, phát minh v.v....
Ta hãy quét sạch lủ "trí thức" đã xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc
và thực dân! Chúc "Tổng phản công" và "Thi hành mọi phương pháp bài trừ
thực dân".
Trường Chinh
Tổng thư ký đảng Lao Ðộng
* Số báo Tiếng Dội này nằm trong Thư Viện tiếng Việt thuộc Bảo Tàng Viện Anh Quốc (British Museum - London).
(2) Ghi chú. Để tránh việc bị côn đồ, công an đến giằng, giựt và
xé biểu ngữ băng rôn khẩu hiệu của người đi biểu tình. Tôi có một đề
nghị. Từ nay trở đi, mỗi khi đi mít tinh hay biểu tình chống bành trướng
Trung cộng, các tham dự viên nên viết, hay cắt chữ dán lên trên lá cờ
và các tấm ảnh lớn của HCM hay các lãnh tụ của tập đoàn Việt cộng đương
nhiệm một vài khẩu hiệu ngắn, thay vì viết trên các tấm vải thường, như:
Đả đảo Trung quốc xâm lược. Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam. Hoặc
giả là, Chôn Nó Đi.... Nếu vẫn bị côn đồ, công an cướp giựt, giằng xé
thì hãy ném bỏ nó xuống đường cho chính những kẻ ấy và người đi đường
cùng giày xéo lên.
nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2012/12/muon-cuu-dan-cuu-nuoc-cuu-nha-hay-chon.html#more
======================================================================
Chú ý: Nhấn
vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001