Quan chức Việt Nam nào cần máy kiểm tra nói dối?
Bùi Hải
Một nghiên cứu đã đưa ra những kết quả rùng mình về nạn nói dối ở Việt Nam.
Trong phiên họp của Uỷ ban Thường vụ QH ngày hôm qua, Phó chủ nhiệm Uỷ ban Các vấn đề xã hội đã công bố một chi tiết đặc biệt: "Có
đồng chí Bí thư huyện uỷ phấn khởi báo cáo năm nay huyện em có thêm ba
xã nghèo. Có gia đình được đưa ra khỏi danh sách nghèo liền phản đối
quyết liệt".
Niềm vui của vị bí thư huyện uỷ kia là...rất thật, vì huyện của ông ta
sẽ được cấp thêm kinh phí xoá đói giảm nghèo. Niềm vui được... ở trong
diện nghèo của một số gia đình kia cũng rất thật, vì họ đã quen há miệng
chờ... sung rụng.
Trước đây, ông chánh án Tòa án nhân dân tối cao Trịnh Hồng Dương, khi đề
cập đến tình trạng bất cập của luật pháp, lỡ miệng nói thật: “Ở nước ta án dân sự xử thế nào cũng được”. Hơn 10 năm sau đó, câu nói “nổi tiếng” này vẫn được đưa lên “bàn mổ”.
Ông Phó chủ tịch UBND Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh cũng nói rất thật tình hình ở Việt Nam hiện nay: “Ở thành phố du lịch thì không thể không có mại dâm”. Lời nói thật nhưng thiếu đi sự khôn khéo của một người làm chính trị đã mang lại cho ông nhiều tấn gạch đá.
Lời nói thật của ông Lê Khắc Ghi, Phó Giám đốc Sở Văn hóa, thể thao và
du lịch Đắk Nông cũng được đưa lên trang nhất của nhiều tờ báo cùng
những comment mỉa mai của độc giả. Ông Ghi nói thật: “Ngày xưa, mỗi
tháng tôi còn đọc vài tờ báo, vài quyển sách chứ những năm gần đây, nói
thật tôi không đọc, sách khoa học cũng không chứ đừng nói gì đến báo
chí, hoàn toàn không đọc đâu các đồng chí ạ!”.
Lời nói thật thì dễ gây cay đắng như thế, nhưng lời nói dối thì lại thì
lại có dư vị rất ngọt ngào. Ngọt ngào đến nỗi nó có thể trở thành một
trào lưu mới trong xã hội.
GS.TS Khoa học Trần Ngọc Thêm, giám đốc Trung tâm Văn hoá học lý luận và
ứng dụng (ĐHQG TP.HCM) vừa công bố một kết quả nghiên cứu rùng mình: Tỉ
lệ nói dối cha mẹ của học sinh cấp 1 là 22%, cấp hai là 50%, cấp 3 là
64%, sinh viên là 80%.
Càng lớn, càng học cao càng nói dối khỏe.
Tuy kết quả khảo sát mới chỉ dừng ở vị trí sinh viên, nhưng chỉ cần đọc
báo hàng ngày cũng có thể thấy: Bệnh nói dối không hề sợ độ cao. Những
thông tin này toàn phát ra từ miệng những người có trách nhiệm cao và độ
dối - thật của nó thì hẳn ai cũng biết: Không phát hiện mại dâm ở Quất
Lâm, Đồ Sơn; Việc chạy chức ở Hà Nội chỉ là tin đồn thất thiệt; Chỉ phát
hiện 1-2 vụ tham nhũng rất nhỏ ở mức xử lý hành chính sau khi tiến hành
tới 804 cuộc thanh tra...
Nhà nghiên cứu lịch sử, ĐBQH Dương Trung Quốc khẳng định: “Tôi cho
là trong sâu xa, nhiều cán bộ đã đánh mất một phẩm chất rất lớn của con
người nói chung, đó là liêm sỉ. Với họ, nói dối, chối tội là việc rất
đơn giản và có cảm giác như cơm bữa.” Cái nhận định của ông Quốc
không mới, chỉ là sự nhắc lại những gì mà dân gian đã nói từ nhiều chục
năm trước: Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt/ Lọt luồn lươn lẹo lại
lên lương.
Mới đây, viện Duma Quốc gia Nga, khi sửa đổi Luật Chống tham nhũng đã
phải đưa vào điều khoản: Các quan chức chính phủ bắt buộc phải bị kiểm
tra bởi máy phát hiện nói dối. Trước đó, một đợt kiểm tra quan chức nói
dối từng diễn ra tại Kazan năm 2007 - kết quả là chính quyền thành phố
đã sa thải 80 nhân viên.
Có nên lắp máy phát hiện nói dối công suất lớn ở Việt Nam?
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
nguồn:http://bolapquechoa.blogspot.no/2013/09/quan-chuc-viet-nam-nao-can-may-kiem-tra.html
=======================================================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001