Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Tường thuật trực tiếp phiên tòa xử Trần Vũ Anh Bình và Việt Khang 

Đăng bởi pleikly lúc

VRNs (30.10.2012) – Sài Gòn - 12:45 - Chúng tôi vừa nhận được tin phóng viên Huyền Trang, VRNs đang bị câu lưu tại công an phường bến Thành, số 16-18 đường Lê Anh Xuân, phường Bến Thành, quận 1, sài Gòn, số điện thoại (08) 3829.7373. Chúng tôi vừa gọi đến số này và viên công an trực đã nói dối là không có. Xin anh chị em nào có thể, vui lòng gọi vào số này để chất vấn công an về lý do, tại sao bắt cô Huyền Trang.
- Lúc 12:00 – Cô Huyền Trang, phóng viên Truyền thông Chúa Cứu Thế Việt Nam đã bị an ninh mật vụ vây quanh tại công viên trước Dinh độc lập. Sau đó bị bỏ lên xe công an mang đi mất. Hiện nay không ai liên lạc được với cô Huyền Trang.
- Lúc 11:30 – Công an các nơi đổ về tòa đông hơn ban sáng. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, đây là dấu phiên tòa sắp kết thúc. Công an đưa lực lượng đến để áp tải hai nhạc sĩ về nơi tạm giam.
- 11: 15 – Anh Cao Hà Trực, dân oan vườn rau Lộc Hưng, P.6, Tân Bình bị bắt lúc 7 giờ sáng nay tại cây xăng Hòa Hưng khi anh vừa ra khỏi nhà. Hiện nay anh vẫn còn bị câu lưu tại công an Phường 15 quận Tân Bình mà không biết lý do bị giữ.
10:30 - Một phóng viên của VRNs vào được bên trong sân tòa án từ lúc 7g00 quan sát và đưa tin: Từ 6g00 sáng ở cổng tòa án đã có rất đông công an sắc phục, mật vụ, cscđ 113. Tại bãi đậu xe trong khu vực tòa án, chúng tôi nhận thấy có nhiều xe bảng số xanh, xe cứu hỏa của CA TP, xe của lực lượng vũ trang quận 1, xe cs 113, xe cs giao thông, có 1 xe của ngoại giao,…
Sóng điện thoại trong khu vực tòa án bị phá, không thể liên lạc với nhau bằng điện thoại được, nhất là sóng Vina. Rất đông công an và mật vụ ngồi rải rác khắp sân tòa. Lối vào khu xử án hình sự được đặt hàng rào sắt chắn ngang và có nhiều công an chìm nổi đứng kiểm soát từng người ra vào. Hiếm lắm mới thấy một người đi qua được hàng rào sắt này. Khoảng 7g45 chúng tôi thấy anh Trần Văn Việt, anh trai của nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình xuất hiện tại bãi giữ xe, không biết anh có vào được bên trong không.
Chúng tôi cũng nhận ra được luật sư nhận bào chữa cho nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình tại sân tòa, trong bộ vest đen đang đứng nói chuyện với một đồng nghiệp khác. Lúc 9g20 xuất hiện 2 ca viên của ca đoàn liên Xóm 7-8 của giáo xứ ĐMHCG và linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại, nhà thờ Kỳ Đồng đang trò chuyện với nhau. Hai ca viên này tiến đến hàng rào sắt đề nghị được vào tham dự nhưng công an nhất quyết không cho, dù đây là phiên tòa công khai.
Linh mục Đinh Hữu Thoại bị công an bắt:
Khoảng 9g30, cha Đinh Hữu Thoại lấy xe máy ra về. Vừa ra đến cửa tòa án thì bỗng đâu một nhóm mật vụ chạy đến yêu cầu dừng xe! Sau đó 1 anh trong số này gọi cảnh sát giao thông đang đứng ở đó đến yêu cầu tôi đưa xe vào lề đường. Cha Thoại hỏi anh mật vụ: “Anh là ai mà chặn xe tôi rồi gọi CAGT đến?” Anh ta không trả lời mà né ra một bên. Trong khi CSGT đang kiểm tra giấy tờ xe và bằng lái thì một mật vụ khác chạy đến cầm CMND của cha Thoại trên tay anh CSGT để ghi tên ngài vào giấy. Cha Thoại giật lại CMND từ tay mật vụ và hỏi: “Anh là ai mà dám giật CMND của tôi trên tay anh CGST đang làm nhiệm vụ”. Hắn ta im lặng bỏ đi. Sau khi kiểm tra không có lý do gì giữ xe và người nên CSGT đã trả lại giấy tờ và cha Thoại lên xe chạy đi.
Nhưng vừa chạy đến ngã tư NKKN – Lý Tự Trọng, một tốp 3 chiếc xe mô tô của CS 113 rượt theo và la lối om sòm yêu cầu cha Thoại dừng xe. Cha dừng xe bên lề đường và phản đối việc làm tùy tiện và lạm dụng của CS 113. Một cs 113 bộ mặt rất hung dữ tiến đến yêu cầu cha Thoại xuất trình giấy tờ và để cho họ kiểm tra đồ đạc trong giỏ. Cha Thoại phản đối không xuất trình với lý do vừa mới làm việc ấy xong. Anh cs 113 mặt hung dữ chạy đến hùng hổ ôm chặt cha Thoại định cưỡng chế lên xe môtô thì có một chỉ huy mật vụ từ hướng tòa án chạy tới ra lệnh: “Làm nhẹ nhàng thôi”. Lúc đó cha Thoại nói cho họ biết ngài là linh mục và phản đối kiểu làm việc bạo lực của công an. CS 113 đề nghị cha Thoại về trụ sở CA gần đó. Họ định đưa ngài lên xe còn họ lái xe của ngài, nhưng cha Thoại nhất định không chịu và tự lái xe đi. Một cs 113 nhảy lên sau xe cha Thoại ngồi. 3 chiếc môtô chuyên dụng của cs 113 được lệnh hụ còi dọn đường đưa ngài về trụ sở công an phường Bến Thành. Nhìn cảnh này người đi đường cứ tưởng viên cs 113 ngồi sau xe cha Thoại là người bị áp giải!
Cha Thoại cho phóng viên VRNs biết tại trụ sở công an phường Bến Thành viên cscđ 113 hung dữ lúc nãy tiếp tục uy hiếp đòi kiểm tra đồ trong giỏ cha Thoại xem có hình ảnh hay video gì trong tòa án không. Cha Thoại quay qua hỏi: “Anh là ai và có quyền gì ra lệnh cho tôi đưa tài sản cho anh kiểm tra? Tôi yêu cầu được làm việc với cấp trên của anh.” Cha Thoại đã yêu cầu anh ta đeo bảng tên vào mới làm việc. Bên cạnh anh này còn 1 anh cs 113 khác cũng rất hùng hổ và thiếu văn hóa, cư xử sai pháp luật tên là Đoàn Trung Kiên, người ốm, cao trung bình. Cha Thoại kiên quyết không làm theo 2 cs 113 này và yêu cầu họ cho ngài làm việc với trưởng công an phường Bến Thành hoặc công an tôn giáo. Cũng theo lời cha Thoại, 2 công an này đi ra gọi bộ đàm thông báo tình hình và nhận chỉ thị.
Một lúc sau một anh ăn mặc lịch sự, người cao, nói giọng Bắc tự xưng tên Lợi, phó công an phường Bến Thành, ăn nói lịch sự, nhẹ nhàng bước vào. Nhưng nhìn dáng vẻ là người chỉ huy của tất cả công an ở đó. Anh Lợi nói với cha Thoại chỉ cần xóa hết hình ảnh trong tòa rồi ra về. Ngài lấy trong người ra 1 máy ảnh nhỏ bị hư đang mang đi sửa cho họ coi, mở cả điện thoại đi động cho họ xem không có hình ảnh gì. Một cs 113 cắm cúi ghi ghi chép chép, cha Thoại nói với ông Lợi: “Anh nói anh kia đừng ghi biên bản mất công. Tôi không ký bất cứ cái gì đâu.” Khi anh cs 113 này trả lại CMND và thẻ linh mục (Celebret) và nói: “Tôi trả lại anh đầy đủ giấy tờ rồi nhé”. Cha Thoại trả lời: “Cs 113 các anh còn giữ của tôi một lời xin lỗi.” Anh này cười và đi ra.
Sau đó công an dắt xe ra ngoài cho cha Thoại lên xe về nhà với lời nhắn của ông Lợi: “Linh mục đi cẩn thận”. Cha Thoại đáp lại: “Cám ơn anh về cung cách làm việc đúng đắn nhưng tôi phản đối lực lượng cs 113 sáng nay đã cư xử như những côn đồ với tôi.”
Hàng rào sắt và công an chặn không cho vào khu vực tòa hình sự


Lúc 09:00 – Một số độc giả cho biết chỉ mới nghe các sáng tác của các nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình và Việt Khang, nhưng chưa được đọc kỹ từng lời, và họ xin phổ biến lời của những bản nhạc đó, để công chúng Việt Nam có thể thẩm định để tự mình biết là họ có phản động hay những người bắt họ là phản động.
VRNs xin giới thiệu hai nhạc phẩm nổi tiếng của Việt Khang là Việt Nam tôi đâu và Anh là ai.
- Lúc 08:40 – Bình luận nhanh về phiên tòa, và đưa chi tiết thông tin xử án. Mời quý vị xem video ở đây.
- Lúc 08:00 – Chị Trần Thị Anh Mỹ, chị ruột của nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình cho biết: “Tôi đang đứng trước cổng tòa án, nhưng công an ngăn tôi, không cho tôi vào bên trong sân tòa. Tôi nói tôi là chị của Trần Vũ Anh Bình, họ đòi tôi phải xuất trình giấy tờ liên quan. Tôi đưa chứng minh nhân dân cho họ xem, họ không đồng ý, và đòi phải trở về nhà mang hộ khẩu lên cho họ xác minh”.
Đây là cách công an áp dụng luật sai, vì theo Luật cư trú, hộ khẩu không được quyền dùng để cho phép hay không cho phép một ai vào tòa án. Đây là cách công an cố tình ngăn cản người có liên quan, ruột thịt đến dự phiên tòa bất công của con em mình.
Từ Vũng tàu, chị Bùi Hằng chia sẻ: “hôm nay, bao trái tim dù ở gần hay cách xa ngàn trùng đang hưỡng về cùng 1 điểm, đó là TOÀ ÁN SÀI GÒN nơi xét xử 2 nhạc sĩ yêu nước và chỉ nói lên nỗi đau xót sự thật trong xã hội ta.
Toà án nơi đấy đã không còn là của Nhân Dân nữa khi mà liên tục những bản án bất công – “ô nhục” được ban ra và cán cân pháp luật bị bàn tay kẻ vong nô bán nước bẻ gãy.
Chúng ta hướng về nơi đó cầu nguyện cho những con người có trái tim yêu nước và không khuất phục bạo tàn.
Chúng ta cầu nguyện cho chính nghĩa- công bằng lẽ phải sẽ đến với người dân nước Việt bao năm lầm than.
Chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào chân lý CHÍNH NGHĨA SẼ THẰNG HUNG TÀN và quan niệm bất biến rằng: “Ở đời này ai nợ ai bất cứ thứ gì đều phải trả, đôi khi phải trả bằng chính tính mạng mình, và trả từ đời này qua đời khác”. Câu nói từ chính miệng 1 ông tướng trong ngành công an vô tình tôi nghe được đêm qua”.

- Lúc 07:36 - Tại trước cổng tòa án, chưa thấy xe chở hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình đến, nhưng đã có 100 công an mặc sắc phục đứng trước cổng tòa án. Ở công viên đối diện có khoảng 50 an ninh mặc thường phục đang đi tới đi lui, quan sát và gọi điện thoại, bộ đàm liên tục.
Lưu ý, trên trang www.youtube.com/chuacuuthe, chúng tôi sẽ cung cấp các video liên quan đến phiên tòa. Hiện đã có 3 video clip vừa được đưa lên là: Việt Khang: Tiếng hát bị cầm tù, Những người bạn nói về Trần Vũ Anh Bình, và Nước Nam rạng ngời đi tù.
- Lúc 07:09 – Trên các ngã đường từ DCCT đến Tòa án, số 131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa (Công Lý), quận 1, công an đã được bố trí ở các ngã tư rất đông. Mỗi ngã tư có từ 20 đến 25 công an và mật vụ mặc sắc phục lẫn thường phục.
Theo ghi nhận của VRNs, các trạm cảnh sát giao thông giao với đường Điện Biên Phủ (Phan Thanh Giản) công an đứng đông hơn. Ngã tư cắt dường Bà Huyện Thanh Quan (đường từ nhà thờ DCCT ra Tòa) và Trương Định là đông nhất. Ở các trạm cảnh sát giao thông này có cả hàng rào và những công cụ khác để phòng chống bạo động đang được nhân viên an ninh trong tư thế sẵn sàng đẩy ra đường, ngăn người đi bộ hành, diễu hành trên lề đường.
Theo VRNs, hôm nay không có đoàn nào xuất phát từ tu viện DCCT Kỳ Đồng cả, các phóng viên đã có mặt ở các vị trí của mình để làm việc từ tối hôm qua.
Chúng tôi sẽ tiếp tục tường thuật diễn tiến phiên tòa này.
Xin quý vị theo dõi.
PV.VRNs
nguồn:http://www.chuacuuthe.com/?p=40650
KẾT QUẢ PHIÊN TÒA12h40′: Nhạc sĩ Việt Khang, 4 năm tù giam, 2 năm quản chế, Trần Vũ Anh Bình 6 năm tù giam, 2 năm quản chế.


4 năm tù giam và 2 năm quản thúc cho tác giả bài hát "Anh là ai?" 
======================================================================
Phiên tòa xét xử nhạc sỹ Trần Vũ Anh Bình và Việt Khang


Dân Làm Báo - Kết thúc phiên xử sáng nay (30/10/2012), tại Tòa án Nhân dân Tp Hồ Chí Minh – 131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, nhạc sỹ Trần Vũ Anh Bình bị kết án 6 năm tù giam, nhạc sỹ Việt Khang bị kết án 4 năm tù giam, và mỗi người phải chịu thêm 2 năm quản chế.

Như thường lệ, tình hình an ninh ở khu vực quanh tòa án đã bị kiểm soát siết chặt trước phiên xử, chỉ có người thân được tham dự phiên tòa.

Hai nhạc sỹ nói trên bị truy tố với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88 Bộ luật Hình sự.

Nhạc sỹ Việt Khang, tên thật là Võ Minh Trí (34 tuổi) được cho là tác giả của hai nhạc phẩm “Việt Nam tôi đâu”“Anh là ai” đang lan truyền trên mạng nói về tâm tư của một người dân Việt Nam trước hiện tình đất nước đang bị Trung Quốc xâm lược.

Nhạc sỹ Trần Vũ Anh Bình là người có nhiều ca khúc được trình bày bởi các ca sỹ nổi tiếng trong nước. Cả hai nhạc sỹ đã bị bắt giam từ cuối năm ngoái cho đến nay.

Theo lời luật sư Trần Vũ Hải – người bào chữa cho nhạc sỹ Việt Khang – Việt Khang không có ý đồ hoạt động chính trị. 

Trong phiên tòa, theo hội đồng xét xử, hành vi của Anh Bình và Việt Khang là đặc biệt nghiêm trọng, xâm phạm an ninh quốc gia. Theo cáo trạng, cả Anh Bình và Việt Khang đã lợi dụng quyền tự do dân chủ, tự do ngôn luận tự dựng lên nhóm gọi là “Tuổi trẻ yêu nước”, sử dụng công nghệ thông tin, ứng dụng Internet lập trang web “tuoitreyeunuoc…” và lập các blog cá nhân để trao đổi thông tin. Trên các trang web và blog trên, các bị cáo đã cho lưu trữ nhiều tài liệu, đăng tải các bài viết, bản nhạc có nội dung tuyên truyền xuyên tạc sai sự thật, nói xấu gây nghi ngờ, làm mất lòng tin của người dân đối với Đảng và Nhà nước. 

Kết thúc phiên tòa, sứ quán Hoa Kỳ tại Việt Nam đã bày tỏ sự quan ngại sâu sắc đối với bản án dành cho hai nhạc sỹ yêu nước Trần Vũ Anh Bình và Việt Khang. Trong bản thông cáo mới nhất, phát ngôn viên của tòa đại sứ Mỹ, ông Christopher Hodges nói: "Việc kết án tù này là hành động mới nhất trong một loạt các động thái của chính phủ Việt Nam nhằm hạn chế tự do ngôn luận."

Tổ chức Ân xá quốc tế cũng đã kêu gọi thả tự do ‘ngay lập tức và vô điều kiện’ cho hai nhạc sỹ này. 

Trích lời ông Rupert Abbott, nhà nghiên cứu về Việt Nam của Tổ chức Ân xá quốc tế: “Thật lố bịch khi đối xử như vậy với những người này chỉ vì họ sáng tác các bài hát. Đây là những tù nhân lương tâm. Họ bị bắt giữ chỉ vì họ đã thực hiện quyền tự do ngôn luận một cách hòa bình bằng những bài hát và những hành động phi bạo lực.”


nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2012/10/phien-toa-xet-xu-nhac-sy-tran-vu-anh.html#more
======================================================================
"Xem Chúa mày có cứu được mày không"!!!



Một Linh mục và 2 giáo dân Công Giáo bị bắt vì đến tham dự phiên tòa công khai xét xử 2 nhạc sỹ yêu nước

Nguyễn Hoàng Vi (Danlambao)
- Sáng 30/10/2012, tại Tòa án Sài Gòn (131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Q1) diễn ra phiên tòa xét xử công khai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình về tội danh "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Tuy phiên tòa công khai nhưng an ninh, mật vụ được tăng cường theo dõi và ngăn chặn những người muốn đến tham dự phiên tòa. Một số người ra được đến phiên tòa thì bị chặn lại, đuổi về. Người nào may mắn "lọt" được vào sân tòa án thì khi ra về đều bị mật vụ rượt đuổi, "hốt" về đồn công an. Trong đó có 3 trường hợp đáng lưu ý. Đáng lưu ý hơn nữa là thái độ và cách hành xử của 2 giáo dân trong khi bị bắt: họ ngồi bình tĩnh đọc kinh trong đồn CA.

1. Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại: Khi Linh mục Thoại từ tòa án trở về thì bị rất đông mật vụ vây bắt đưa về đồn công an phường Bến Thành, Q1 vào 9h30 sáng. Tại đồn công an, họ đã uy hiếp đòi kiểm tra máy móc của linh mục. Họ hung hăng và hành xử rất thiếu văn hóa. Hiện tại, Linh mục Đinh Hữu Thoại đã được thả an ninh trả tự do.

2. Anh Cao Hà Trực (Vườn Rau Lộc Hưng): Bị mật vụ bắt lúc 7h sáng tại cây xăng Hòa Hưng khi anh vừa ra khỏi nhà. Mật vụ bắt cóc anh về công an phường 15, quận Tân Bình. Tại đây, họ siết cổ và hành hung anh, tuy nhiên anh Trực chỉ phản kháng lại bằng cách đọc kinh cầu nguyện. Đến gần 2h chiều, họ mới thả anh về. 

3. Cô Nguyễn Thị Huyền Trang - phóng viên VRNs - Dòng Chúa Cứu Thế. Cô bị rất đông mật vụ vây bắt ở công viên trước Dinh Độc Lập lúc gần 12h trưa, khi cô vừa từ tòa án ra về. Từ đó đến lúc chiều tối mọi người không thể liên lạc được với cô. Cô được thả về lúc 18h20 tối. Huyền Trang cho biết sở dĩ công an giữ cô lâu vì cô không chấp nhận hành động bắt cóc của công an bằng cách không trả lời bất cứ câu hỏi nào của an ninh và lần chuỗi Mân Côi cầu nguyện. An ninh thấy cô cứ cầu nguyện mãi mà chẳng chịu trả lời câu hỏi của họ, họ hỏi cô: 

- Đã cầu nguyện xong chưa? 

- Các ông có giữ tôi đến 10h đêm, tôi vẫn còn cầu nguyện chưa xong. 

Và cô tiếp tục cầu nguyện. 

Một nữ cán bộ thấy vậy, đã búng tai, bóp mũi và vả vào mặt Huyền Trang. Huyền Trang vẫn chỉ phản ứng lại họ bằng cách tiếp tục cầu nguyện. An ninh tức giận, xông vào giựt đứt chuỗi hạt Mân Côi của Trang và nói: 

- Để xem Chúa mày có cứu mày được không? 

Trang vẫn cầu nguyện. 

An ninh cho 6 người lấy vân tay của Trang, Trang cương quyết không cho và dùng chân đá đổ hộp mực lăn tay. 

Nguyễn Thị Huyền Trang - Phóng viên VRNs
Cuối cùng, có lẽ lời cầu nguyện của Trang đã cứu Trang thoát khỏi bàn tay ma quỷ của an ninh. Đang khi chúng tôi đang dâng lời cầu nguyện cho Trang được trở về bình an thì hay tin Trang đã về đến nhà. 

nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2012/10/xem-chua-may-co-cuu-uoc-may-khong.html#more
======================================================================
Huyền Trang kể chuyện bị công an bắt cóc, ngày 30.10.2012



Anna Huyền Trang (VRNs) - Tôi viết những hàng chữ này trước hết để ngợi ca sức mạnh và quyền năng của Thiên Chúa, tôi muốn tri ân và làm chứng về Đức Maria, Mẹ từ ái mà tôi biết tôi được Mẹ thương yêu vô cùng, tôi cũng muốn làm chứng về sức mạnh của chuỗi Mân Côi. 

Vào lúc 10:30, ngày 30.10.2012, tôi, Anna Huyền Trang, và một người bạn trên đường đi từ công viên Bách Tùng Diệp về lại công viên Tao Đàn, nơi bạn tôi đã gửi xe, khi đến công viên (đối diện Dinh Độc Lập) thì bị một nhóm hơn 30 người, gồm công an mặc sắc phục, an ninh mặc thường phục, dân phòng, CSGT vây quanh chúng tôi và bắt chúng tôi, họ đòi kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi. Tôi hỏi: “Lệnh đâu mà kiểm tra giấy tờ của chúng tôi. Nếu kiểm tra giấy tờ của chúng tôi thì các anh phải kiểm tra giấy tờ tất cả những người đang có mặt tại công viên này? Tôi sẽ gọi cho cậu tôi để làm việc với các anh”, nhưng họ đã giật lấy điện thoại của tôi.

Họ lôi chúng tôi lên xe bít bùng nhưng tôi không chịu, tôi đã vịn thật chặt vào thành xe. Họ cố lôi kéo tôi vào xe nhưng không được. Cuối cùng, 3-4 người trong nhóm đẩy thật mạnh tôi vào xe. Họ không đóng cửa xe được vì chân tôi chắn cửa xe. Họ loay hoay mãi bằng cách 3-5 người ở ngoài đẩy cánh cửa xe và một người ngồi giữ tôi trong xe kéo chân tôi ra thì mới đóng cửa xe được. 

Khoảng hơn 11 giờ, tôi và bạn tôi bị đưa về đồn công an phường Cầu Kho, Q.1, Sài Gòn. 

Bạn tôi và tôi mỗi đứa bị giam một nơi. 

Tại phòng “làm việc”, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là lấy Chuỗi Tràng Hạt Mân Côi ra đọc kinh và cầu nguyện. 

Có khoảng 10 an ninh, công an và dân phòng cùng “làm việc” với tôi. Một anh an ninh hỏi tôi: “Tên là gì, nhà ở đâu, làm nghề gì?… Tôi hỏi lại: “Anh là ai, sao hỏi tôi?, Tên anh là gì?” Anh an ninh này quát to: “Đây là đồn công an. công an đưa cô về đây thì có quyền hỏi cô”, tôi nói lại: “công an phải mặc sắc phục chứ, anh đâu có mặc sắc phục?”. 

Một chú công an khác hỏi tôi: “Em về đây, em muốn gì?”. Tôi trả lời: “Tôi không muốn gì cả, tự nhiên các anh đưa tôi về đây, rồi lại hỏi tôi như vậy?” Họ hỏi tiếp: Cô có phải là công dân VN không?”. Tôi trả lời: “Tôi là người Việt Nam”. Họ nói: “Nếu cô là người VN thì ít nhất phải có giấy tờ tùy thân trong người chứ!”. Tôi trả lời: “Tôi đi tập thể dục vào buổi sáng thì đem đi làm gì?”. Và câu họ cứ lặp đi lặp lại là “Cô phải hợp tác làm việc thì sẽ được về sớm… Tên cô là gì? Nhà ở đâu? Ra công viên Bách Tùng Diệp làm cái gì…?” 

Họ không có lệnh đưa tôi về đồn công an nên không có lý do nào mà tôi cung cấp thông tin cá nhân của tôi cho họ. Tôi cứ nằm dài trên bàn, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Thấy vậy, họ đập bàn liên tục, tạo tiếng ồn “khủng bố” lỗ tai tôi, nhưng tôi mặc kệ, làm thế, họ đau tay chứ tôi đâu có đau tay đâu! Một an ninh mặc thường phục cứ đập vào tay tôi, nói và lặp đi lặp lại: “chị ơi, chị dậy đi chứ, làm sớm về sớm…” Tôi không trả lời vì tôi có làm gì đâu mà “làm việc” với các anh. 

Họ thấy tôi nằm ì ra bàn nên thỉnh thoảng họ dùng những lời lẽ có ý làm nhục tôi như: “mày hiếp dâm nó cho tao”, người khác trả lời: “mày làm đi, sao bắt tao làm?”, người nào đó trong phòng nói: “mày lột đồ nó ra cho tao”, “hay là đêm qua làm nhiều quá nên mệt, bây giờ về đây ngủ bù”, sau đó họ phá lên cười. Còn tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. 

Một lúc sau, một người an ninh, người đã tra vấn tôi lúc đầu, 3 lần liên tiếp, túm tóc tôi và lôi tôi lên để nói chuyện nhưng tôi vẫn nhắm mắt, im lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Thấy thế, anh an ninh này, lại 3 lần liên tiếp nữa, túm tóc và lôi đầu tôi dậy nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Anh an ninh này nói: “cho một công an viên nữ làm việc với nó, nhưng phải mặc sắc phục thì nó mới hợp tác.” 

Anh an ninh trẻ thấy trên tay tôi cầm chuỗi Mân Côi, kỷ vật của một người Cha đáng kính tặng cho tôi, anh an ninh trẻ liền nói: “Sao chúng nó, đứa nào cũng có cái này vậy?”. Tôi thầm nhủ: “Tạ ơn Chúa vì họ đã nhận ra được sức mạnh của con.” Anh an ninh trẻ đến gần tôi, tò mò xem tràng hạt, thấy chữ “JERUSALEM”. Anh an ninh trẻ hỏi: “Chữ ấy nghĩa là gì vậy!”. Sau đó, họ nói to với nhau: “Ở đây làm gì có Chúa, Chúa ở nhà thờ ấy, mày đọc kinh cũng vô ích thôi. Ở đây, Chúa không cứu được mày đâu! Mày chỉ cho tao biết Chúa là ai đi…!”. 

Lòng tôi uất nghẹn vì họ đã xúc phạm đến Chúa, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và nghĩ đến gia đình mình, gia đình truyền thông VRNs, những người bạn đáng quý đang lo lắng cho mình, tôi được an ủi và nuốt nước mắt vào trong, nhưng vui, vì có Chúa, Đức Mẹ và Đức Cố Hồng Y Phanxico Xavie Nguyễn Văn Thuận đang đồng hành với tôi. 

Khoảng độ 10 phút sau, chị công an viên trẻ, xinh đẹp, có khuôn mặt hiền từ, nghe theo lệnh của cấp trên, lay tôi dậy, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện, chị nói: “do chị không hợp tác nên tôi mới bóp cổ chị” [luật pháp VN có cho công an quyền “không hợp tác nên tôi bóp cổ” không?], nói rồi chị ấy bóp cổ tôi 3 lần liên tiếp, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Ngay sau đó, họ liền lôi tôi dậy và nói chị công an khám xét người tôi. Tôi nhìn thẳng anh an ninh đối diện và nói: “Ai cho các anh khám xét người tôi, lệnh đâu?”. Họ trả lời: “Ở đây, là đồn công an, ở đây là pháp luật nên có quyền làm điều này.” Họ sốc nách tôi lên, nắm lấy tay tôi, tôi vùng vẫy vì không chấp nhận hành vi của họ… nhưng họ vẫn khám xét áo quần tôi thì có 76.000 đồng trong người, cái khẩu trang, cái mũ và cái áo khoác. 

Người công an tra vấn kéo tay tôi nói: “Nếu mày là con trai thì chết với tao rồi đấy. Đồ lì, câm và điếc!”. Tôi trả lời: “Anh nói đúng. Vì tôi biết, anh thương yêu vợ anh, mà vợ anh là đàn bà và tôi cũng vậy.” Anh công an liền buông tay tôi ra, về sau anh ta hạn chế những hành vi thô bạo cũng như lời nói với tôi. 

Ngay lúc đó, họ nói: “Con này nó không tên, không nhà, không nghề nghiệp, đi lang thang, kết nó vào nghị định 423 đi trại cải tạo Thanh Hà, Hà Nội, như bà Bùi Hằng, con này nó thân với Bùi Hằng lắm mà!”. 

Họ không cho tôi ngồi gần bàn nữa mà kéo ghế tôi xa ra chỗ bàn nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một an ninh trẻ gợi ý, “phải tìm cho nó có cái ghế không có chỗ dựa xem nó có đọc kinh được không, con lì lợm”. Một người khác tán thành, thằng này có ý kiến hay, thế là họ tìm được 1 cái ghế ngựa không có chỗ tựa lưng, người khác lên tiếng: “Nó mà ngã lăn ra đó thì rách chuyện đấy!”, anh an ninh trẻ trả lời: “Ở đây có máy quay phim 24/24 thì lo gì, nó ngã, nó chịu, mình có làm gì nó ngã đâu!” nhưng chiếc ghế nhựa ấy vẫn thản nhiên, không người, bên cạnh chiếc ghế tôi ngồi. 

Anh an ninh trẻ: “Chị kia, bị câm điếc à, sao nói mà chị không nghe vậy!”. Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng anh an ninh trẻ mà nói: “Tôi đang cầu nguyện”. Anh ta hỏi tiếp: “Thế chị cầu nguyện đến khi nào xong?”. Tôi trả lời: “Đến 10 giờ tối, tôi vẫn chưa cầu nguyện xong anh à!”. 

Tiếp theo, họ sỉ nhục Lm Giuse Đinh Hữu Thoại và các Cha DCCT: “Các Cha có lấy vợ và sinh con không mày?, Chắc là mày là vợ hay con của ông Thoại chứ gì? Một lũ phản động...” Họ nói tiếp: “Nhìn mặt mày sáng sủa lắm mà, sao ngu thế! Chúng nó cho mày tiền, hay hứa cho mày đi nước ngoài phải không, nên mày mới đi với lũ phản nước? Chúng mày muốn chống cộng à! Không chống được đâu, chỉ có Mỹ mới chống được thôi, em à!...” Nghe mà cay đắng trong lòng nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. 

Các chú công an, an ninh và dân phòng ơi. Các chú và cháu là người VN, là công dân VN sao lại quy kết và sỉ vả cháu như vậy! Nếu trong trường hợp cháu là con gái các chú, thì các chú sẽ cảm thấy như thế nào về những câu nói trên? 

Khoảng 14:15, một nhân viên công an phường mặc thường phục, áo sơ mi ngắn tay, áo bỏ trong quần, hỏi: “có thông tin gì về nó chưa?” Một người nói: “con này nó lì, nó câm, nó điếc và nó lang thang vì nó không cho biết tên...”, người khác nói: “kêu một đứa bị sida vào đây, chích cho nó một mũi, cho nó bị sida luôn, phường này xì ke và sida nhiều lắm”. Sau đó, chú công an viên liền nói: “gọi chị ấy lên (người đàn bà to con, tôi không biết tên) để làm việc với nó”. Người đàn bà này “chào hỏi” tôi bằng cách lay cho tôi mở mắt nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Một người trong nhóm nói: “Nó bị câm và điếc từ khi vào đây, không chịu nói và không chịu mở mắt.” Cô ta liền búng vào lỗ tai tôi 3 cái, sau đó lấy tay kẹp chặt lỗ mũi của tôi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. 

Chú công an vừa rồi ra lệnh: “Mang nó vào phòng tắm và khám xét xem trong người nó có gì không?” Tôi phản ứng lại: “Ai cho các chú khám xét người tôi, lệnh đâu?” Cô ta liền trả lời: “Đây là đồn công an, luật pháp ở đây, có quyền khám xét người cháu, khám xong sẽ viết biên bản...” Tôi cự lại: “Cô không có quyền gì khám xét người tôi hết”... “Không nói nhiều nữa, lôi nó vào phòng tắm”, chú công an lại ra lệnh. 

Trong phòng tắm, cô ta yêu cầu tôi “cởi quần áo ra”, tôi nói: “cô không có quyền gì khám xét người cháu. Lệnh đâu?”, tôi hỏi tiếp: “nếu là con gái cô thì cô sẽ làm gì?”, cô ta trả lời: “do cô xem cháu là con của cô nên chính tay cô khám xét người cháu, nếu là người khác, sẽ kêu mấy thằng kia vào khám...” 

Tôi nhìn qua chị công an trẻ hỏi: “nếu là chị, chị sẽ làm gì?”. Tôi nói tiếp: “tôi không cần câu trả lời, nhưng lương tâm các người sẽ tự chất vấn các người...” Thêm một người phụ nữ to con nữa ôm lấy người tôi, tôi vùng vằng đẩy họ ra. Lúc ấy, cô ta la lên: “mấy thằng đâu vào khám xét người con này mau lên!”. Người phụ nữ to con và cô ấy ôm chặt người tôi và... khám xét...

Lúc này, tôi uất ức với ánh mắt đầy uất hận vì tủi nhục, nhưng nhờ ơn Chúa Thánh Thần, Ngài cho tôi nhớ lại những lúc Chúa Giêsu bị bắt bớ, bị đánh đập và bị lột quần áo. Khám xong, cô ta nói: “trong người nó không có gì hết.” Cô ta nói: “con này nó lì, cho nó vào trại 2 ngày xem nó còn lì nữa không? Xem ai hơn nó”. 

Ra khỏi phòng tắm, tôi ngồi trên ghế tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Viên công an điều động nãy giờ lập biên bản đại khái với nội dung thế này: “Một người trạc 20 tuổi, tóc dài... vi phạm những điều sau: Một, tụ tập nơi cấm, là công viên Bách Tùng Diệp. Hai, chống đối và không hợp tác người thi hành công vụ. Tôi hỏi viên công an: “chú có mặt ở hiện trường không mà chú lập biên bản cho cháu?”, ông ta trả lời: “kệ nó!”. Viết biên bản xong, viên công an hỏi: “Nhưng không có người dân nào chứng kiến nó chống đối?”. Một người trong họ nói: “Cho thằng dân phòng này nó làm chứng.” Một hồi sau, dân phòng, an ninh, chị công an trẻ... ký vào biên bản, ngoại trừ tôi. Công việc lập biên bản kết thúc khoàng 16 giờ. 

Trong khoảng thời gian từ 16 giờ đến 17 giờ 30, họ không chất vấn tôi nữa. Nhìn chị công an thấy mà thương! Chị ấy khát khô cả cổ họng mà không dám đi lấy nước uống vì sợ tôi “chuồn” đi đâu mất tiêu. Chị ấy liền xin một nhân viên công an: “em khát nước, anh có thể cho em xin một chai nước suối được không?”, anh ta hỏi: “chai lớn hay chai bé?”, chị ấy trả lời: “dạ chai nhỏ...” Anh ta liền “chém” qua tôi “mày không uống nước, xem Chúa có cho mày uống nước không nhé?”, tôi nhận ra: “đúng rồi, từ lúc vào đồn đến giờ mình chưa ăn chưa uống gì cả! Khát thiệt! Bụng kêu o o” Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Bỗng nhiên, anh dân phòng lên tiếng: “Này chị ơi, chị có nhu cầu ăn uống gì không thì nói, không thôi lại bảo không cho ăn cho uống”. Tôi trả lời: “cám ơn anh”, và lòng thấy vui, tự hỏi: “anh Dân Phòng ơi, một cách nào đó, tôi thấy anh cũng là người tốt đấy chứ! Nhưng điều gì đã cản trở anh phát triển hạt giống của lòng thương yêu vậy? Anh muốn con gái và con trai anh phát triển hạt giống yêu thương hay hận thù? 

Thấy anh dân phòng hút thuốc liên tục, tôi hỏi: “một ngày anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy?”. Anh trả lời: “2 bao thuốc”. Tôi kêu lên: “trời! Anh hút thuốc nhiều vậy! Thế anh có mấy cháu rồi?”. Anh trả lời: “một”. Tôi hỏi: “cháu mấy tuổi rồi anh?”. Anh trả lời: “3 tuổi”. Tôi nói: “anh hút thuốc, anh không sợ bé hít khói thuốc vào rồi viêm phổi hay sao?”. Anh trả lời: “tôi chỉ hút thuốc ở cơ quan thôi, về nhà, muốn hút thuốc, thì đi ra khỏi nhà”. Tôi nói: “thế thì không được rồi, tội nghiệp mấy đứa trẻ hàng xóm quá!”. Anh trả lời: “không, tôi hút thuốc khi không có trẻ con”. Tôi nói: “chúc gia đình anh hạnh phúc và bé mạnh khỏe nhé”. Anh trả lời: “cám ơn chị”. 

Tôi lại hỏi chị công an trẻ, xinh đẹp, chị ơi: “chị đi làm lâu chưa?”. Chị đáp: “mới làm”. Tôi hỏi: “chị đi làm có vui không?”. Chị nói: “vui chứ!”. Tôi đáp lại: “dạ, chúc chị có niềm vui thật sự trong công việc nhé!”. 

Khoảng 17 giờ, anh an ninh trẻ, “tiếp” tôi từ sáng đến giờ đến canh gác tôi, và tôi nói với anh ta: “tôi sẽ ấn tượng với anh vì anh đã bẻ hai tay tôi ra đằng sau, uýnh tôi, anh nhớ đấy nhé!”. Anh ta trả lời: “tôi cũng ấn tượng với cô, vì cô quá lì”. Tôi hỏi: “thấy anh đeo nhẫn, vậy anh có mấy cháu rồi?”. Anh đáp: “chưa có cháu nào hết?”. Tôi nói: “thế à! Chúc gia đình anh hạnh phúc nhé!”. Anh ta trả lời: “cám ơn chị. Vậy chị đã có gia đình chưa?”. Tôi hỏi lại: “anh hỏi để làm gì?”. Anh ta trả lời: “để biết. Chị hỏi tôi được mà tôi không hỏi chị được sao?”. Tôi trả lời: “anh à, tôi hỏi anh và chúc anh với một tấm lòng chân thành và thiện chí, còn anh hỏi tôi với tư cách điều tra thông tin của tôi”. Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “chị có khát nước không?”. Tôi đáp: “nếu như anh mời tôi uống nước một cách chân thành thì tôi cám ơn anh và sẽ uống”. Ngay sau đó, anh nói chị công an trẻ kế bên đưa cho tôi chai nước suối mà chị công an trẻ đang uống dở. 

Anh an ninh trẻ ơi, cho tôi hỏi anh điều này nhé. Trong bữa cơm tối với gia đình, anh sẽ kể với vợ anh và con gái về công việc anh làm như thế nào? Nếu tôi là vợ anh hay con gái anh đang bị hành hạ trên đôi tay rắn chắc, khỏe mạnh của người đàn ông khác, thì anh sẽ làm gì ngay lúc đó? 

Khoảng 18 giờ, có 6 người đàn ông to con và lực lưỡng, trong đó gồm: anh an ninh trẻ, 2 anh dân phòng và 3 người nữa, không biết rõ họ là ai, nói với tôi: “từ sáng đến giờ, cô không khai cô là ai, làm gì và ở đâu nên chúng tôi cần lấy vân tay của cô”. Tôi trả lời: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. Một trong số họ ngồi lăn mực và nói: “nếu cô không hợp tác cho chúng tôi lấy vân tay, thì làm sao chúng tôi biết cô ở đâu, tên là gì, làm gì… Nói nhẹ nhàng cô không nghe, chúng tôi sẽ cưỡng chế cô”. Tôi kiên quyết: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. 3 người đàn ông xông đến, bẻ hai bàn tay của tôi ra, họ càng cố gắng bẻ hai bàn tay của tôi thì tay tôi càng nắm chặt. Họ không thể bẻ tay tôi ra được. Một lúc sau, anh chàng lăn mực nói: “Không thể dùng cách này với nó được, bỏ nó ra”. Họ chụp hình tôi, tôi cho chụp. Trong khi họ bẻ tay tôi, tôi đã cầu nguyện với Thiên Chúa, xin Chúa giúp con, Chúa ơi! 

Họ lại ngồi thương lượng với tôi nhưng tôi nhìn họ chằm chằm và kiên quyết không đồng ý cho họ lấy vân tay. Họ nói: “Cô tên là gì”. Tôi trả lời: “Tôi là phóng viên Truyền thông Chúa Cứu Thế”. Một an ninh mắng xối xả vào mặt tôi: “Ai công nhận chúng mày là nhà báo hả? Thẻ tác nghiệp của chúng mày đâu? Một lũ ăn không ngồi rồi, rồi rủ nhau phản động hả?…”. Lúc ấy, tôi nhìn họ trong sự thinh lặng, đọc kinh, cầu nguyện và tin một điều rằng: “Họ sẽ không thể làm gì được tôi vì Chúa đang hiện diện trong những lúc con cái Ngài bị bách hại”. 

Ngay lúc đó, hai bàn tay tôi vẫn nắm chặt, anh an ninh trẻ lại bẻ hai tay tôi ra đằng sau, tôi liền lấy chân đạp bàn đang để mực và giấy tờ, cho nó rớt xuống đất. Liền đó, ba bốn người gì đó cùng nhau, dùng sức, bẻ hai bàn tay tôi ra, tôi bị ngã xuống đất và cầu xin Chúa: “Xin Chúa đừng cho họ hại con, Chúa ơi!”. Họ càng dùng sức nhưng vẫn không thể nào bẻ hai bàn tay tôi ra được. Ngay sau đó, anh dân phòng đeo mắt kính, không phải anh dân phòng tôi đã trò chuyện, hét lên: “đéo mẹ mày, Chúa của mày à, thì này Chúa của mày nè, vứt mẹ nó đi…” Anh ta liền giựt lấy tràng hạt của tôi, tôi đã đeo vào cổ tay mấy vòng trước khi họ cưỡng chế tôi, tràng hạt của tôi đã bị đứt rồi, nên tôi yêu cầu: “Các anh phải tìm lại cho tôi dây tràng hạt đã đứt. Nếu anh không tìm lại cho tôi, Thượng Đế sẽ trừng phạt gia đình các anh. Tôi tìm tràng hạt là để cứu gia đình các anh đấy. Tìm lại cho tôi!”. Anh an ninh trẻ vội vàng đi tìm lại tràng hạt cho tôi. Tràng hạt đủ cả nhưng Thánh Giá đã bị đứt rồi! 

Cuối cùng họ nói: “trả mày điện thoại, mày về đi”. Tôi lấy áo khoác, mũ và quần áo trên người tôi phủi bụi những sự ác đã diễn ra tại đồn công an, vì của ai cái gì thì trả lại cho người đó cái ấy. Tôi chào anh dân phòng, mà tôi đã trò chuyện, chúc anh và gia đình anh luôn hạnh phúc mà ra về lòng đầy bình an trong sự quan phòng đầy tình yêu thương của Chúa. 

— 

Các anh an ninh, dân phòng ơi, tôi hỏi anh điều này nhé. Khi các anh cùng nhau cưỡng chế tôi thì bản chất nam nhi của các anh đâu rồi? Nếu vợ và các con anh nhìn thấy các anh ăn hiếp một đứa con gái yếu đuối như tôi, thì họ sẽ nghĩ gì về người bạn đời và người cha của mình đây, hả các anh? 

Và tôi biết một điều rằng các anh rất thắc mắc tại sao con này nó lại khỏe đến như vậy? Bởi vì sức mạnh của tôi là ở chuỗi tràng hạt, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và, những lúc các anh bách hại tôi thì sức mạnh thiêng liêng của Chúa đã tỏ hiện ra nơi tôi. Các anh có muốn có sức mạnh phi thường ấy không, thì hãy đến xem Ông Giêsu là ai! 

Con xin chân thành cảm ơn Quý Cha, Quý Thầy, các Bác, Cô, Chú, các anh chị, nhóm Fiat và Gia Đình VRNs đã hiệp thông cầu nguyện cho con. Xin tri ân. 

Sài Gòn - 01.11.2012


nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2012/11/huyen-trang-ke-chuyen-bi-cong-bat-coc.html#more
=====================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
          Sẽ xóa những comment nói tục
          Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001