Chuyện riêng tư vợ chồng
Thời bao cấp, hai vợ chồng vừa mới cưới nhau được phân căn
hộ tập thể cấp 4, mỗi nhà cách nhau bởi bức tường mỏng dính.
.
Một buổi, cả hai giao hẹn với nhau:
Một buổi, cả hai giao hẹn với nhau:
- Em à, để bảo mật cho sự riêng
tư của đôi ta, chúng mình nên quy ước. Nếu em muốn rủ anh… tắt đèn ngủ sớm thì
gọi là “làm ăn”, bữa nào anh hơi mệt thì anh sẽ trả lời “mất khả năng chi
trả".
- Hay quá, thế hôm nào mệt thì em
sẽ từ chối khéo là đang “lạm phát” nhé. Quên nữa, hàng tháng anh cần nhớ là em
sẽ có vài ngày “khủng hoảng".
- Nhớ rồi. Còn cái này nữa, anh
nói ví dụ thôi nhé, là mai mốt nếu chẳng may tình nghĩa đôi ta có thế thôi thì
xin cứ nói với nhau là muốn “từ chức”, “miễn nhiệm”, chứ đừng dùng từ “ly hôn”
hay “ly dị”, nghe buồn lắm!
Được một thời gian, một đêm nọ,
khi cả khu chung cư đang say giấc thì đôi vợ chồng này bỗng to tiếng kịch liệt
với nhau:
- Đã bảo giảm “lạm phát”, qua
thời “khủng hoảng” rồi, mà cứ rủ “làm ăn” thì ông mở miệng than “mất khả năng
chi trả”, là sao? Là sao? Giải trình ngay!
- Bà thông cảm, đâu phải chỉ bà
mới biết “làm ăn".
- Á! Ra là ông có “đầu tư ngoài
ngành”! Nói ngay, ông rải vốn những đâu, khai mau!
- Thôi mà bà, thời buổi này có
thằng nào không “đầu tư ngoài ngành” đâu, bởi càng được chiều chuộng thì vốn
liếng càng dư dả, không kiếm chỗ rải nó… ức chế lắm!
- Trời ơi là trời! Thế ông không
thấy những thằng “đầu tư ngoài ngành” chỉ toàn lỗ lã hay sao? Còn ông, phen này
tôi cho ông “miễn nhiệm” nhé!
- Bà có gan thì cứ miễn! Thằng
này thà chết chứ không “từ chức”!
Tễu sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001