Duyên-Lãng, Hà Tiến Nhất
Người ta
thường khen TT Obama là một nhà hùng biện có tài. Cũng không ít người cho
rằng Obama là một tay ngụy biện ngoại hạng. Muốn biết Obama hùng biện hay
ngụy biện, cứ đọc những bài diễn văn ứng khẩu và xem Obama tranh luận thì
biết thôi. Người viết nhìn vào một khía cạnh khác: những khẩu hiệu ông Obama
trương lên trong các cuộc vận động tranh cử tổng thống thì thấy rằng, ông ta
là một chính khách mà khả năng chơi chữ lão luyện đến mức đáng được gọi là
phù thủy.
“Change, yes we can” là khẩu hiệu chiến lược của Obama
khi ông ra tranh cử nhiệm kỳ đầu chức vụ Tổng Thống năm 2008. Trong bài diễn
văn nhậm chức, để cam kết cho lời hứa hẹn đanh thép của mình, Obama còn quả
quyết rằng: Nếu không vực dậy được nền kinh tế, tôi sẽ chỉ làm Tổng Thống một
nhiệm kỳ (If I do not get this economy going, then I will be a one-term
president.) Quả thực, do việc dân chúng Mỹ nóng lòng muốn có sự thay đổi
đường lối chính trị đang gặp nhiều thất bại của Tổng Thống Bush con nói riêng
và của đảng Cộng Hòa nói chung, bất chấp Obama có khả năng thực hiện lời hứa
hay không, cử tri đã dồn phiếu cho ông. Có thể nói, Obama thắng cử là nhờ cái
khẩu hiệu ăn khách này. Lúc đó ai lại không muốn có thay đổi.
Sau 4 năm
lãnh đạo của TT Obama, mặc dầu kinh tế nước Mỹ càng ngày càng tuột giốc,
Obama không những không tự ý rút lui như đã hứa, mà vẫn đang ráo riết tranh
cử nhiệm kỳ II với một khẩu hiệu khác cũng thách thức không kém: Forward, tạm
hiểu là: cứ thế mà tiến tới. Chưa đủ sao, còn tiến tới đâu nữa? Như vậy thì,
từ khẩu hiệu “Change, yes we can” tới khẩu hiệu“Forward” , người dân Hoa Kỳ phải hiểu ý của
Obama thế nào? Ông muốn nói gì? Phải chăng ông muốn nói, tình hình nước Mỹ
hiện nay do ông lãnh đạo đã đổi thay nhiều rồi, và thay đổi theo chiều hướng
tích cực, nghĩa là từ xấu đến tốt, từ yếu kém đến vững mạnh hơn. Từ cái thành
tựu huyễn hoặc đó, Obama kêu gọi nhân dân Hoa Kỳ hãy vững tin nơi ông và bầu
cho ông, khỏi cần thắc mắc gì hết. Đích điểm của chữ Forward là, ông muốn
nhắn với cử tri Hoa Kỳ: Chó sủa mặc chó, keep going on forward, caravan!!! Có
đúng vậy không? Với khẩu
hiệu này, một số lớn dân chúng Mỹ vẫn ủng hộ ông mặc dầu kinh tế Mỹ vẫn đang
ở trên đà tuột giốc.
Lãnh đạo
tài là khả năng đáp ứng được nguyện vọng của quần chúng. Nói khác đi, nguyện
vọng quần chúng chính là mục tiêu đạt tới của người lãnh đạo. Vậy mục tiêu
lãnh đạo thực sự của TT Obama là
gì? Giải quyết vấn đề kinh tế
của nước Mỹ? Làm sống lại uy tín của Hoa Kỳ trên thế giới? Hay còn cái gì
khác? Chúng ta thử đi vào từng vấn đề, tìm hiểu xem.
1. Vực dậy nền kinh tế - Những con số thống kê dưới đây trích
từ những bài biên khảo đăng đầy rẫy trên báo chí, và truyền thông Mỹ, Việt,
tuyệt đối không phải do người viết phịa ra.
Trong 4 năm cầm quyền của TT Obama,
- Nợ công
của nước Mỹ từ 10.500 tỷ dollars nhẩy lên 16.000 tỷ. Tăng gần 52%.
- Thất nghiệp từ 5,8% lên 8,3%, tăng 43%.
- Giá xăng trung bình từ 2.18 USD/gallon lên 4.07 USD. Tăng 86%.
- Năm 2009 có 160.000 căn nhà trên nước Mỹ bị foreclosed. Bốn năm sau con số
tăng lên
4 triệu.
- Con số
hàng ngàn tỷ dollars đổ ra để kích cầu, bail out cho ngân hàng và ngành kỹ
nghệ xe hơi, thực tế chẳng gây ảnh hưởng gì trên đời sống người dân Mỹ. Kinh
tế vẫn tuột giốc. Thất nghiệp vẫn tăng nhanh. Và nợ công vẫn chồng chất mỗi
ngày mỗi cao. Số tiền này phần lớn chui vào túi bọn tư bản xe hơi tại Illinois, căn cứ địa
của Chủ Nghĩa tư bản theo định hướng xã hội chủ nghĩa của Obama.
- Điển hình cung cách xài tiền chùa và tài năng kinh tế của
ông Obama nằm trong dự án phát triển công ty năng lượng xanh Solyndra tại California. Dự án của
công ty này mặc dầu ngày trước đã bị chính quyền Bush bác, nhưng được chính
quyền Obama chấp thuận trở lại và tài trợ 535 triệu dollars. Solyndra thật sự
chưa đi vào hoạt động để sinh lời, nhưng chỉ 5 tháng sau sau khi nhận được
tài trợ, nó đã khai bankruptcy. Việc lạ lùng là nó chìm vào quên lãng không
kèn không trống. Không có ai đứng ra nhận trách nhiệm. Bạc tỷ lấy từ tiền thuế của dân, ông Obama phung phí một
cách bừa bãi, không tính toán, coi như là chuyện giải trí qua ngày.
Còn rất
nhiều những con số thống kê khác, nhưng thiết tưởng bấy nhiêu thôi cũng đủ để
chúng ta đánh giá được khả năng lãnh đạo kinh tế của ông Tổng Thống. Toàn bộ
nền kinh tế Mỹ coi như chỉ có thất bại, tại sao ông Obama không tự ý rút lui
như đã hứa: If I do not get this economy going, then I will be a one term
president, mà lại thản nhiên ra tranh cử nhiệm kỳ nữa?
Kinh tế
là cái tủ đứng chặn cứng họng Obama đối với dân chúng Mỹ. Kẻ lẻo mép này hết thế để bào chữa,
nhưng lại ngụy biện đổ tội lên đầu người tiền nhiệm là TT Bush con. Người
viết chẳng cố ý bênh ông Bush mà chỉ nói lên lời công đạo. Lý luận như Obama
thì thật là gian manh và láu cá. Bởi nếu thế thì giai đoạn thịnh trị (về mặt
kinh tế) dưới thời Clinton
phải là do tài cán và công lao của TT Bush cha mới phải. Tại sao người ta lại
dành hết cho ông Clinton?
Ông TT Bush cha chỉ nói có một câu lỡ lời: Read my lips, no new taxes (Nhìn vào môi tôi mà coi, tôi
sẽ không tăng thuế mới.) Nhưng trong thời gian nắm quyền, vì kinh tế suy
thoái và vì cuộc chiến đánh Irak quá tốn kém, ông đã buộc phải thất hứa với
nhân dân Hoa Kỳ và tăng thuế. Hậu quả là năm 1992 ông đã thất bại khi ra tái
tranh cử và trở thành Tổng Thống một nhiệm kỳ.
Cung cách
giải quyết vấn đề kinh tế của TT Obama đưa đến một trong hai kết luận sau
đây. Hoặc là Obama là một ông Tổng Thống bất tài và thiếu tự trọng. Hoặc là
Obama coi việc giải quyết vấn đề kinh tế của đất nước không phải là mục tiêu
hàng đầu của ông. Người viết mong rằng kết luận sau là trật. Nhưng nếu ông
Obama tái đắc cử thì rõ ràng nó lại trúng phóc. Đảng Cộng Hòa đã chui vào bẫy
của ông Obama khi coi vấn đề kinh tế là đề tài chính trong cuộc vận động
tranh cử kỳ này. Để xem người Mỹ có phải là một dân tộc trưởng thành về chính
trị không, nghĩa là ý thức về các quyền tự do và dân chủ của mình như thế
nào. Họ hành xử thẳng thắn (fair) quyền công dân và khôn ngoan tới mức nào
trước quyền lợi của đất nước và tư lợi nhỏ nhen của bản thân và phe nhóm.
2. Phục
hồi uy tín của Hoa Kỳ - Nhiều người cho rằng
Obama là một Tổng Thống Mỹ có khuynh hướng thiên về phía Hồi Giáo nhất từ
trước tới nay và làm cho đồng minh Israel nhiều phen phải bực mình nhất. Đó
là một sai lầm lớn nếu nhìn sâu vào chính quyền Obama và những hoạt động của
chính quyền này.
Năm 2008,
Obama, chỉ là một nghị sĩ tập tễnh trong Thượng Viện Hoa Kỳ, vây cánh trên
chính trường không có, kinh nghiệm lãnh đạo là con số không, tiền bạc cũng
không nốt, tay mơ thế mà đá văng được bà Hillary, ngoi lên làm ứng cử viên
của đảng Dân Chủ, và nhẩy phóc được vào Tòa Bạch Ốc làm cả thế giới phải sững
sờ và kinh ngạc. Màn xiệc tài tình này ai làm được ở nước Mỹ, ngoài tư bản Do
Thái và đám truyền thông dòng chính? Vấn đề tư bản Mỹ Do Thái và báo chí dòng
chính đã có quá nhiều người nói đến rồi, kể cả người viết. (Xin tìm đọc lại
các bài: Dòng chính, Tại sao không Occupy Tòa Bạch Ốc, Ố là là Obama, Thả con
cá bắt con tép v.v. của người viết trên website Hồn Việt uk online.)
Tuy nhiên ở đây người viết cũng xin nêu thêm những dẫn chứng Do Thái và
truyền thông dòng chính tác động đến con bài Obama như thế nào.
Người đổ
tiền nhiều nhất cho Obama ra tranh cử là tỷ phú Soros. Người mặc xiêm y,
trang điểm phấn son cho Obama để ra mắt trước công chúng (Campaign chief
manager) là David Plouff. Người dẫn lối chỉ đường cho Obama trong Tòa Bạch Ốc
(Chief of staff) là David Axelrod. Người này tác giả của The Amateur, cuốn
sách best seller hiện nay, gọi là Bộ Óc Chính Trị (Political Brain) của
Obama. Tất cả đều là Do Thái. Và còn rất nhiều nữa. Nhưng trên hết không thể
không kể đến sự bao che đặc biệt của báo chí dòng chính Hoa Kỳ dành cho Obama
và gia đình ông. Năm 2008 nếu ứng cử viên PTT, bà Sarah Palin đi ăn một bữa
tối hơi tốn kém một chút thì chắc chắn truyền thông dòng chính không để cho
bà yên. Nhưng bà Michell Obama ăn dinner 500 dollars một bữa thì không sao.
Bà Palin hồi còn làm Thống Đốc Alaska
đi công tác dẫn theo đứa con nhỏ cho có mẹ có con, báo chí dòng chính moi móc
ra để vùi dập bà, cho là bà lợi dụng chức vụ để lãng phí ngân sách. Trong khi
bà Michell cùng với con cái và bạn bè du hí Tây Ban Nha xài bạc triệu thì báo
chí im lặng. Trong một cuộc du hí khác, 2 công nương Obama rủ bạn bè đi tắm biển
Mexico đem 25 vệ sĩ theo hầu, báo chỉ coi là chuyện con nít? Tháng 10 năm
ngoái, trong một cuộc đi du hí Phi Châu bằng phản lực cơ Boeing 757, với con
cái và bạn bè cùng đi, bà Michelle ghi tên con của mình trong đoàn là nhân
viên cao cấp (senior staffers.) Tốn phí bạc triệu. Báo chí dòng chính cũng im
re. Tại sao năm 2008 Báo chí Dòng Chính hạch sách tư cách hợp pháp của ứng cử
viên John McCain vì ông sanh tại Canal Zone, chứ không phải trên đất Mỹ, mà
lờ đi chuyện bà nội của Obama xác nhận Obama sanh tại Kenya? Báo chí Dòng
chính nghĩ sao về cái chết đột ngột của ký giả Andrew Brietbat vì ông nắm
được nhiều tài liệu bí mật về Obama? Tại sao CBS rút lại contract cho WND
thuê để dựng Billboard “Where’s the Birth Certificate?” Tại sao Báo chí Dòng
Chính cả vú lấp miệng em, nhận chìm xuồng vụ ông cò Arpaio và TS Jerome Corsi
điều tra vấn đề “Birth Certificate” của TT Obama. Tờ giấy Obama trưng ra chỉ
là tờ Chứng Nhân Khai Sanh (Certification of Birth) chứ không phải bản sao
giấy khai sanh (Long form Birth Certificate Copy.) Sankey, một cựu cảnh sát
viên điều tra người Anh cho biết đã khám phá ra TT Obama có 49 địa chỉ và 16
số an sinh xã hội (SSN) khác nhau. Trên các địa chỉ tại Illinois, có 2 con số bắt đầu bằng 042 và
364. Số 042 là con số chỉ thiết lập tại Connecticut,
mặc dù Obama không ở hoặc làm việc tại Connecticut
bao giờ? Báo chí dòng chính đánh hơi giỏi lắm kia mà, sao không biết chuyện
này? Cứ cho là điều tiếng về ông Obama đều là những chuyện đáng nghi ngờ cả,
nhưng ít ra báo chí cũng phải tìm hiểu cho rõ trắng đen, điều tra cho biết hư
thực để phổ biến, vì đó là thiên chức và là nhiệm vụ hàng đầu của báo chí.
Kể ra thì
con nhiều lắm. Người Mỹ có một lời khuyên khá chí lý thế này: When the Mass
Media promotes someone frome zero to hero, be very suspicious. The Mass Media
is controlled by the Council on Foreign Relations. (khi báo chí dòng chính đề
cao ai từ con số không thành anh hùng thì phải rất cẩn trọng, đáng nghi lắm,
vì Báo chí dòng chính do Hội Đồng Liên Lạc Ngoại Giao kiểm soát.) Mass Media là
công cụ của bọn tư bản đầu sỏ Do Thái. Không lý cái công cụ này đưa Obama lên
để làm cuộc cách mạng vô sản, triệt hạ chủ nhân của nó. Một trò bịp và mị dân
vĩ đại mà dân chúng Mỹ vẫn không hay biết. Sự thiên vị đáng khinh bỉ như thế
của báo chí dòng chính để làm gì? Có phải câu trả lời là để giữ nước sơn bên
ngoài cho “thần tượng” Obama được tốt đẹp lâu bền? Bọn tư bản Do Thái và báo chí
dòng chính đổ công, đổ của, đổ đi cả lương tâm và danh dự vào một con bài như
thế dĩ nhiên là có mục đích.
Trở lại từ
đầu. Ngay sau khi Obama mới bước chân vào Tòa Bạch Ốc, ông đã vội vã bay sang
Cairo để
chính thức thay mặt nhân dân Hoa Kỳ xin lỗi nhân dân Ai Cập. Tại sao bỗng
dưng lại phải xin lỗi và để làm gì? Người tinh ý hiểu ra liền, trừ có ông TT
Mubarrak là không hiểu nên mới bị đá đít. Ngay sau đó, Obama đến Riyadh, thủ
đô Arab Saudi, cúi gập người bái chào Quốc Vương Abdulla để xin bệ kiến. Có
phần chắc chắn là một ông Tổng Thống Mỹ da trắng không thể làm được các hành
vi và cử chỉ này. Nhưng Obama làm được. Ở trong nước, Obama ra mặt chiều
chuộng các phe phái Hồi Giáo, đặc biệt là nhóm The Muslim Brotherhood. Mục
đích của tư bản Do Thái là sử dụng chính sách chia Islam đẻ trị Islam hòng
làm suy yếu khối Hồi Giáo Trung Đông. Ý đồ này đã có kết quả. Một loạt các
lãnh đạo các nước Hồi Giáo Bắc Phi bị hạ bệ và thay vào đó là lãnh tụ của
phong trào Muslim Brotherhood. PT Muslim Brotherhood bị cho là thân Mỹ, mau
chóng trở thành kẻ tử thù của nhóm Al Qaida. Đại sứ Mỹ tại Libya, Christopher Steven bị giết chết ngày 11/9
trong tòa Lãnh Sự Mỹ tại Benghazi
là hành động trả thù của Al Qaida. Việc này châm ngòi nổ cho cuộc xung đột
mới giữa các phe phái Hồi Giáo. Cuốn film Innocence of Muslim chỉ là cái cớ.
Cho đến nay, Obama và Bộ Ngoại Giao Mỹ chỉ phản ứng cầm chừng cho có lệ. Tư
bản Do Thái đạt được mục dích. Đối với bọn này, Obama xứng đáng được ở lại
Tòa Bạch Ốc thêm 4 năm nữa.
Tình hình
tại Á Châu cũng không khá gì hơn. Obama và bà ngoại trưởng Clinton chỉ đánh
võ mồm, điều động tầu chiến, hàng không mẫu hạm đến Thái Bình Dương nói là Mỹ
trở lại Á Châu để bảo vệ quyền lợi của Mỹ ở khu vực này. Nhưng khi hãng dầu
Exxon của Mỹ đặt máy thăm dò ngoài khơi Đà Nẵng, trong khu vực 200 hải lý của
thềm lục địa VN, bị thằng Chệt đe dọa phải tức tốc rút đi thì Obama trơ mắt
đứng nhìn. Quyết tâm của Mỹ trở lại Thái Bình Dương như thế đấy. Thằng Chệt
vẽ cái lưỡi bò, chứ nó vẽ cái lưỡi voi trên biển Nam Hải, thứ xem Obama dám
làm gì? Tóm lại, nước Mỹ không những đã không phục hồi được uy tín, trái lại,
càng ngày càng bị thế giới khinh rẻ hơn đến nỗi cựu ứng viên ra tranh cử TT
của đảng Cộng Hòa Donald Trump đã phải thốt lên cay đắng: The world is
laughing at us (thế giới đang cười vào mũi chúng ta.)
3. Đạo
luật bảo hiểm y tế toàn dân - Xem ra đây mới là mục
tiêu hàng đầu trong nghị trình làm việc (agenda) của TT Obama. Người ta nói
Đạo Luật Bảo Hiểm Y Tế Toàn Dân hay gọi nôm na là Obamacare là công trình để
đời của ông Obama. Đúng thế, TT Obama đã dốc hết toàn tâm toàn lực để đánh
bạc với dư luận về vấn đề này. Núp dưới cái vỏ bọc “Bảo Hiểm Y Tế,” ông Obama
phát động cuộc đấu tranh giai cấp, đánh thuế người giầu để lo cho người
nghèo, hầu san bằng sự cách biệt giầu nghèo trong xã hội Mỹ. Người viết tin
chắc chắn rằng với hơn 3000 trang giấy, đạo luật này ít có ai đọc hết nổi, kể
cả những người làm luật và giới luật sư, chưa dám nói đến chuyện hiểu hết.
Càng không thể nói đến chuyện hiểu rành rẽ từng chi tiết của đạo luật. Thôi
thì hãy cứ lấy một vài điểm cụ thể nhất và liên hệ thiết thân nhất đối với
từng cá nhân trong cái đạo luật này để thử đem ra mà bàn xem sao. Ở đây cũng
nên minh định một điểm là người viết hoàn toàn không nói rằng chế độ an sinh
xã hội của nước Mỹ hiện nay là toàn hảo. Không, nó không toàn hảo và có nhiều
thiếu sót cần sửa đổi. Nhưng nên thay đổi và bổ khuyết một cách khôn ngoan và
khả thi chứ không thể đạp đổ và thay thế theo cung cách mỵ dân và phiêu lưu
được.
Có 2 vấn
đề hệ trọng, gây tranh cãi rất nhiều trong luật Cải Tổ Y Tế của TT Obama. Một
là việc cưỡng bách mua bảo hiểm. Hai là vấn đề tài trợ ngừa thai và triệt
sản.
3.1 Vấn đề cưỡng bách
mua bảo hiểm - Có điều khoản
luật là mọi công dân bắt buộc phải mua bảo hiểm y tế, nếu không sẽ bị phạt
tiền. Những người nghèo quá không mua nổi bảo hiểm sẽ được chính quyền trợ
cấp. Nhiều tiểu bang chống lại việc cưỡng bách này vì cho là vi hiến, đã kiện
lên Tối Cao Pháp Viện. Ông Tòa Tối Cao giỏi chơi chữ, lắt léo phán rằng, luật
bảo hiểm y tế không phải là một thứ giao dịch thương mại, cho nên tiền phạt
người không mua bảo hiểm không phải là tiền phạt mà là tiền thuế. Luật này vì
thế hợp hiến và đã được thông qua, nhưng nó tồn tại bên cạnh những chống đối
không khắc phục nổi. Chuyện tréo cẳng ngỗng là trước kia ông Obama tích cực
chống đối việc phạt tiền những người không chịu mua bảo hiểm, nhưng bây giờ
thì ông hết còn chống, trái lại, rất bằng lòng. Ở đây người viết không luận
bàn về khía cạnh pháp lý, chỉ xin nêu một số khó khăn thiết thực trước mắt
của vấn đề.
Ứng cử
viên của đảng CH là ông Romney đưa ra con số cụ thể thành phần dân chúng Hoa
Kỳ hiện phải sống nhờ vào sự trợ giúp của chính phủ là 47%. Đây là một tỷ lệ
hết sức lớn. Theo thống kê mới nhất, dân số HK là 314, 591,917 người. 47% dân
số tức 147,824,961 người sống nhờ trợ cấp qua nhiều hình thức. Với chính sách
o bế di dân và hầu như bỏ ngỏ biên giới của Obama, chắc chắn con số nhận trợ
cấp sẽ càng ngày càng tăng. Lý do là vì biên giới canh phòng lơ là, dân nhập
cư lậu sẽ dễ dàng tràn vào Mỹ. Đàng khác, chủ trương tự do phá thai và triệt
sản của Obama sẽ làm cho tỷ lệ người già và hưu sẽ một ngày một tăng, trong
khi lực lượng lao động và đóng thuế sẽ càng ngày càng giảm. Tỷ số 47% nhận
trợ cấp sẽ càng ngày càng tăng, trong khi 53% lao động và đóng thuế sẽ càng
ngày càng thu hẹp lại. Điều đó có nghĩa là gánh nặng trợ cấp của chính phủ sẽ
bắt buộc phải tăng theo. Việc tăng chi này lấy từ đâu ra, nếu không phải từ
thuế, hay từ việc vay mượn ngoại quốc. Như vừa nói, vì lực lượng lao động
càng ngày càng giảm dần, ngân sách lấy từ thuế cũng sẽ giảm dần theo tỷ lệ
thuận. Muốn cân bằng thu chi, chính phủ bắt buộc phải tăng thuế, hoặc cắt bớt
các chương trình khác. Cụ thể như dưới thời lãnh đạo của TT Obama, những
người được hưởng medicare đã bị cắt đi dịch vụ khám mắt, khám răng, và hạn
chế bớt một số loại thuốc chữa bệnh. Phải
tăng thuế thì tăng bao nhiêu mới đủ? Đó là vấn đề. Càng tăng thuế, dân càng
nghèo đi, giới đầu tư càng chán nản. Họ sẽ đem tiền đi đến những nơi khác làm
ăn có lợi hơn.
Lối đánh
thuế “lấy của người giầu chia cho người nghèo” nằm trong khái niệm đấu tranh
giai cấp của cộng sản. Nó được mạ vàng bằng mỹ từ rất hấp dẫn
“redistribution” (tái phân phối lợi tức) trong kinh điển của Marx. Chính sách
tái phân phối lợi tức được áp dụng tại các nước CS. Nhìm vào VN thì sẽ biết
kết quả của chính sách này. Cải Cách Ruộng Đất, đánh tư sản, đổi tiền v.v.
đều là cách tái phân phối lợi tức. Các phương thức này đã không những không
đem lại công bình cho xã hội, mà trái lại, càng tạo thêm đầy dẫy bất công:
cán bộ càng ngày càng giầu sụ trong khi đại đa số dân chúng càng ngày càng
nghèo đi. Luật bảo hiểm y tế của Obama đèo bòng thêm gánh nặng trợ cấp mua
bảo hiểm y tế cho người dân nữa thì không biết lấy tiền ở đâu ra để chi phí?
Cũng không thể không xét đến vấn đề tăng phí bảo hiểm. Bạn xài xe. Nếu chiếc
xe gây tai nạn, hãng bảo hiểm sẽ tăng tiền bảo hiểm. Bảo hiểm y tế cũng thế.
Tiền bảo hiểm sẽ tăng cùng với tuổi già và những căn bệnh bạn có thể mắc
phải. Như thế thì, nhắm mắt lại bạn cũng có thể thấy được nước Mỹ sẽ đi về
đâu do cái đạo luật bảo hiểm y tế này.
Nếu không
tăng thuế mà đi vay mượn ngoại quốc thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Cứ coi như người
viết nói chuyện tếu cho vui. Chuyện đùa nhưng biết đâu sẽ là thật. Hiện nay,
tổng sản lượng quốc gia (GDP) của Mỹ là 15,586 trillion dollars. Nợ ngoại
quốc: 16,016 trillion, tức 100.48% GDP. Mỗi người Mỹ tính theo đầu người hiện
gánh một số nợ không do mình vay là 52.714 dollars. Có hơn 10 quốc gia cho
nước Mỹ vay nợ. Đứng đầu là Chệt: 1149, 6 billion. Obama quen thói bóc ngắn
cắn dài, làm ít nhưng chơi sang, thiếu thì đi vay mượn. Một ngày đẹp trời nào
đó, món nợ vay của thằng Chệt xấp xỉ bằng GDP của nước Mỹ. Hồ Cẩm Đào lúc này
mới ghé miệng vào tai Obama nới nhỏ: Cái nị có muốn vay nữa không, ngộ còn
nhiều lắm. Chỉ cần nị đưa cho ngộ cầm cái gì đó để làm tin thôi là lược zồi,
để cho mấy cái thằng Chệt của ngộ nó khỏi théc méc thôi ấy mà. Sang cái nước
Mỹ của nị cho ngộ đi, hay đưa cái “sổ đỏ” của nị cho ngộ giữ dùm cho là xong
thôi. Ngộ cẩn thận lắm. Ngộ giữ cho không sợ mất đâu. Nị cần bao nhiêu nữa
cũng có liền à… Có lẽ
người viết quá bi quan chăng, nhưng cứ thử bầu cho Obama và bọn liberal xem
rồi chuyện gì sẽ xẩy ra. Chuyện đùa thôi nhưng phải coi chừng, quan trọng lắm
đó. Cách nay vài bữa, tỷ phú Ross Perot, nguyên ứng cử viên TT cảnh cáo: The
United States could be taken over by another worldly power (Nước Mỹ có thể sẽ
bị sang tay cho một thế lực ngoại quốc khác.)
3.2 Vấn đề
ngừa thai và triệt sản - Từ trước đến nay không có
một ứng cử viên Tổng Thống nào, trừ Obama ra, lại ngu xuẩn húc đầu vào thành
trì tín ngưỡng của người Thiên Chúa Giáo. Họ thừa hiểu rằng như thế chắc chắn
sẽ mất đi một số phiếu đáng kể của các giáo dân. Không phải TT Obama ngu
xuẩn. Ông ta khôn ngoan và mưu lược lắm. Nhiệm kỳ đầu, với chiêu bài CHANGE,
Obama muốn phô trương một cuộc cách mạng quét sạch rác rưởi của xã hội, làm
sạch Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ. Còn gì lý tưởng và hấp dẫn bằng. Cuộc
vận động mang phong thái sáng tạo này thu hút được 91% nữ cử tri và 53% nam
cử tri công giáo. Obama đắc cử. Trong 4 năm ngồi trong Tòa Bạch Ốc, ông thay
đổi chiến thuật và chiến lược để o bế các nghiệp đoàn và dân nghèo, kết thân
với các tổ chức anh chị ACORN và Black Panthers, vuốt ve Muslim Brotherhood,
hứa hẹn đám phụ nữ Pro Choice và đông tính luyến ái, dễ dãi với dân nhập cư
lậu, thả lỏng canh phòng biên giới, tìm cách bịt miệng những tiếng nói chống
đối. Khối cử tri này hiện ước lượng là trên 50% dân số. Qui tụ được liên minh
này, Obama bỏ rơi thành phần cử tri còn trung thành với Giáo Hội Công Giáo,
vận động tái ứng cử với chiêu bài FORWARD (cứ thế mà đi, không còn do dự gì
cả.) Các thành phần trên
tập hợp lại dưới cái tên “Liberal,” dưới sự lãnh đạo của Obama,mưu làm một
cuộc cách mạng mới là triệt hạ Thiên Chúa Giáo và các giá trị truyền thống
của nước Mỹ.
Người Mỹ
ròng (con cháu di dân từ Âu Châu) phần lớn đạo đức và bảo thủ. Chủ trương tự
do phá thai, triệt sản, và đồng tính luyến ái là phản lại giáo lý của Thiên
Chúa Giáo. Khoan nói tới việc chủ trương cưỡng bách cung cấp các phương tiện
phá thai và triệt sản cho phụ nữ có vi phạm quyền tự do tôn giáo mà Hiến Pháp
minh thị bảo đảm hay không, nhưng chắc chắn chủ trương này xúc phạm trầm
trọng đến danh dự và chủ đích của các bậc Tổ Phụ (Founding Fathers) đã sáng
lập nên nước Mỹ. Các Tổ phụ của nước Mỹ tin tưởng và đặt niềm tin đó vào
Thượng Đế một cách công khai và rõ ràng với câu “IN GOD WE TRUST” khi tuyên
bố nền Cộng Hòa. Sự kỳ diệu không phủ nhận được là niềm tin này đã biến nước
Mỹ thành một Quốc Gia cường thịnh, một Xã Hội Văn Minh, Tự Do, và Dân Chủ,
một thể chế mô hình được cả thế giới ca tụng và mong muốn rập khuôn. Nếu có
ai bảo rằng người viết là một tín đồ Công Giáo nên quen thói “mẹ hát con khen
hay” thì xin nhìn vào các nước láng giềng của Mỹ mà suy gẫm. Cùng lập quốc
trên một giải đất với tất cả mọi điều kiện hầu như giống nhau mà tại sao nước
Mỹ rất cường thịnh trong khi các nước Canada
và Mexico
lại thua kém? Há chẳng phải nước Mỹ nhờ câu “Thần Chú” kia sao? Tìm ra được
câu trả lời thuyết phục xin quí vị vui lòng chỉ giáo cho.
Cái nền
móng xã hội được bao nhiêu thế hệ Mỹ xây đắp và vun trồng, thế mà nay Obama
muốn đạp đổ chỉ vì để thỏa mãn đòi hỏi của một thành phần muốn tự do sống
thác loạn. Nếu các đòi hỏi này được đáp ứng, xin cứ tin đi, đó là dấu chỉ của
nước Mỹ đi đến sụp đổ. Nếu không muốn nói TT Obama cố tình giật sập nước Mỹ,
thì cũng nên biết rằng ông ta và đảng Dân Chủ cùng với sự hỗ trợ cuồng nhiệt
của thành phần liberal, đang ra sức cải biên Hoa Kỳ thành một chế độ tư bản
vô thần theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Chế độ này đại để là quyền tự do
không bị giới hạn phải được triệt để áp dụng, kể cả tự do ngừa thai, phá
thai, đồng tính luyến ái v.v., nhưng nhà nước lại có quyền kiểm soát
(control) và điều hành (regulate) mọi sinh hoạt trong đời sống xã hội. Đó là
mô thức “Trật tự thế giới mới.” Hoa Kỳ đi bước trước. Thế giới lần lượt theo
sau.
Mặc dầu
với một kiến thức luật có thể nói là uyên bác, (giáo sư Luật Hiến Pháp ở đại
học), Obama cố tình không hiểu rằng trong các quyền của con người, tự do tôn
giáo là quyền căn bản nhất được Hiến Pháp đặc biệt bảo đảm. Quyền Tự Do Tôn
Giáo bao gồm hai khía cạnh rất rõ rệt là tự do tín ngưỡng và tự do hành đạo.
Hành đạo được tự do thực hiện tại những nơi không cản trở đến tự do của người
khác. Nhưng niềm tin hay tín ngưỡng, vì nó thuộc lãnh vực siêu hình nên gắn
liền với tâm linh con người bất cứ họ ở đâu, làm việc gì. Tín ngưỡng là quyền
tin có Thiên Chúa và tuân giữ giới luật của Thiên Chúa. Hai điều kiện “tin
theo và tuân giữ” này gắn liền với nhau không thể tách rời mới gọi là tín
ngưỡng. Như vậy tự do tôn giáo chủ yếu là quyền con người được tự do tín
ngưỡng, tức là tin có Thiên Chúa và tuân thủ những điều răn Thiên Chúa dậy.
TT Obama không thể bắt buộc người công giáo phải ngừa thai, phá thai hoặc
cung cấp phương tiện để làm các hành động đó cho người khác với bất cứ lý do
gì, vì điều đó trái với tín ngưỡng, hay tín lý tôn giáo. Luật Cải Tổ Y Tế bắt
buộc các cơ sở tôn giáo mướn 50 nhân viên trở lên phải mua bảo hiểm (tức cung
cấp phương tiện) ngừa thai và phá thai cho nhân viên rõ ràng là vi phạm quyền
tư do tôn giáo của người dân.
Tung ra
đạo luật này vào mùa bầu cử, TT Obama không sợ mất phiếu của người Thiên Chúa
Giáo. Ông nên được coi là một chính khách cam đảm, đáng khâm phục. Vượt quá
lòng can đảm là sự thách đố liều lĩnh của ông đối với các giáo hội Thiên Chúa
Giáo và nhất là với Hiến Pháp. Về mặt chính trị, TT Obama muốn phá bỏ cái nền
móng cơ bản lập quốc của các Tổ Phụ: In God, We Trust, biến Hoa Kỳ thành một
đất nước vô thần. Con đường để đạt được mục tiêu này, TT Obama hiển nhiên đã
tạo ra một cuộc chiến tranh ý thực hệ giữa tín ngưỡng và vô thần, giữa tôn
giáo và quốc gia, giữa ông và các tín đồ Thiên Chúa Giáo? Có thắng được hay
không thì chưa biết, nhưng trước mắt ông sẽ gặp phải vô vàn vô số những khó
khăn chồng chất. Giáo Hội Công Giáo đang cung cấp 20% cơ sở và dịch vụ chăm sóc
sức khỏe cho dân chúng trên khắp nước Mỹ. Nếu các cơ sở và dịch vụ này buộc
phải đóng cửa vì không muốn lỗi luật của Chúa như Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ đe
dọa thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Để duy trì một cuộc sống ổn định cho xã hội, TT
Obama không có con đường khác
ngoài việc quốc hữu hóa các phương tiện này và cưỡng bách các nhân viên phải
đi làm? Ông dựa vào luật pháp nào để làm việc đó? Nếu không quốc hữu hóa thì
lấy cái gì thay thế lấp vào chỗ trống khi các cơ sở và dịch vụ này phải đóng
cửa? Tiền bạc đâu để thiết lập những cơ sở thay thế, mua trang bị, và thuê
mướn nhân viên. Trong bao lâu mới hoàn thành việc thay thế? 5 năm? 10 năm?
Hay hơn nữa?
- Mel Sanger, nhà nghiên cứu chính trị
quốc tế gọi TT Obama là AntiChrist (kẻ chống Chúa hay Quỉ Vương.) Nếu TT
Obama là một AntiChrist thật thì hành động của ông phải kể là một cuộc chiến
giữa Thiên Chúa và Satan.
- Mychal Massie, nhà văn da đen và nhà
bình luận truyền hình tại Los Angeles nói: They (Obama và Michell) are the worst kind of racialists,
they are elitist Leninists with contempt for traditional America (Họ là loại
người kỳ thị xấu xa nhất, là những đồ đệ xuất sắc nhất của Lenin, họ coi
những giá trị truyền thống Mỹ chẳng ra gì.)
- Còn nguyên ứng cử viên của đảng CH
ra tranh cử TT phát biểu cụ thể nhưng rất cương quyết: I
could vote for anybody over President Obama. President Obama has been a total
and complete disaster (Tôi bỏ phiếu cho bất cứ ai ngoài Obama. TT Obama là
một tai họa hoàn toàn và tuyệt đối.)
Duyên-Lãng
Hà Tiến Nhất
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001