Tôi biết đến cô bé này qua những vần thơ tình hay đến lịm
người. Một tâm hồn yêu đắm đuối, lãng mạn và sâu sắc. Đến một ngày, cô bé viết
một bài thơ khiến tôi giật mình – bài Thế hệ hèn nhát.
Có thế chứ! Khi con người ta có thể yêu mãnh liệt như thế,
không thể chỉ có tình yêu đôi lứa không thôi. Con người vốn gắn liền với đất,
với cuộc sống xung quanh. Đã yêu người, là yêu cả những gì gắn bó với người, từ
nếp nhà ta ở, từ rặng cây cho ta bóng mát, từ lối ta vẫn đi về...đó chính là quê
hương, đất nước chứ đâu?
Hôm nay cô bé lại cho ra bài thơ này. Tôi bảo: con tuyệt
lắm!
Có người bảo: sợ chính trị!
Thế nào là chính trị? Hãy chỉ cho tôi thấy trong những vần
thơ này chính trị ở chỗ nào? Tôi chẳng thấy gì ngoài một tình yêu thương đồng
loại đến nghẹn ngào.
(Thế
hệ chúng ta sẽ phải sám hối không phải cho những hành động độc ác của những
người xấu xa, mà là sự im lặng đáng sợ của người tốt)
Ơ!
Anh cũng như tôi sao?
Chúng ta đều một loại
Đểu
Ơ!
Anh cũng câm, mù, điếc như tôi ư?
Thích ngoác mồm nghe chuyện khiếu
Nhưng lại không dám mở mồm chửi lũ cầm dấu mộc đập vào đầu những người mặc áo đỏ
Màu áo đỏ không phải là hiện linh cho màu cờ Tổ Quốc mà là cái giá của tự do được tính bằng máu và sự nhục mạ
Ơ!Anh cũng như tôi sao?
Chúng ta đều một loại
Đểu
Ơ!
Anh cũng câm, mù, điếc như tôi ư?
Thích ngoác mồm nghe chuyện khiếu
Nhưng lại không dám mở mồm chửi lũ cầm dấu mộc đập vào đầu những người mặc áo đỏ
Màu áo đỏ không phải là hiện linh cho màu cờ Tổ Quốc mà là cái giá của tự do được tính bằng máu và sự nhục mạ
Anh cũng sợ những trò gian trá
Đổi trắng thay đen, tô hồng quá khứ
Hiện tại chỉ là một vòng xiềng xích, gông tù khóa giữ
Vạn trái tim chẳng thích đập đúng giờ
Ơ!
Anh cũng làm ngơ
Cũng lướt thật nhanh
E dè nhìn những trang web lên án sự thật đang oằn mình vì bị tường lửa rào bắn
Cũng ân hận
Vì lỡ mở mồm nhắc đến “Đất nước, biển đảo, rừng sông này là của con Lạc cháu Rồng?”
Xin cứ nói không
Nếu ai đó hỏi: Mày có yêu quê hương, chồng vợ?
Có muốn trả nợ
Cho dòng máu chảy oan phí ngoài Hoàng Sa, Trường Sa
Cho dòng uất ức chảy oan phí vào những ngày chủ nhật ở Hà Nội, Sài Gòn, ở những con phố chỉ quen ngát mùi hoa sữa, liễu và me
Cho dòng căm thù chảy oan phí trong những phiên tòa câm, điếc, mù, đui và vô luật
Cứ dấu diếm, cứ khuất tất
Chả ai dám á họng đòi công bằng khi mà cả đất nước này đang rạp đầu nhận mình là nô lệ
Xin cứ thế
Cứ như tôi
Như anh
Như chúng ta
Một thế hệ đói lòng tự quyết!!
Nhiệt huyết chỉ là trò hề
Người già quay lưng
Trẻ con muôn đời thích khóc
Thanh niên ko dám ngẩng mặt
Nhìn mặt trời và biển đảo quê hương…
Đang tứa máu
Mặt trời và máu
Ở đất nước tôi
Cứ chảy!!!
http://blog.yahoo.com/_A77ATHPKCTVEBLIBCAISF3R74A/date/2012/07/page/1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001