
thứ “ba quan” kiểu mới, nếu ý tưởng luật hóa việc chạy chức thành sự thực, sẽ được gọi là gì?
“Lý trưởng 30 ngàn dollar”?
Cũng được, nhưng có lẽ, phải chặt ngón chân để đánh dấu.
Obama phải “chạy” vào nhà trắng. Putin phải “chạy” vào nhà đỏ. Và ở ta, cần “luật hóa cho phép chạy chức, chạy quyền”. Đằng sau câu này, không phải là một dấu chấm hỏi (?). Bởi đó là quan điểm của một PGS.TS. Cần phải nói thêm, và đó cũng là lý do vì sao phải bàn, là bởi vị PGS, TS là ông Nguyễn Hữu Tri, Viện phó phụ trách Viện Xã hội học và Khoa học quản lý, nguyên là Viện trưởng Viện Khoa học hành chính, Trưởng khoa Quản lý hành chính, Học viện hành chính Quốc gia. Tóm lại, một người thày dạy phép làm quan.
“Tôi đã nhiều lần đặt câu hỏi cho các lớp học khi tham gia giảng bài ở đó rằng tại sao lại phê phán việc chạy chức chạy quyền- Vị tiến sĩ nói trên Đất Việt- Trên thế giới này chạy chức chạy quyền nhiều chứ (?!). Obama phải ‘chạy’ vào Nhà Trắng, Putin phải ‘chạy’ vào nhà đỏ thì việc chạy vào chức, quyền của Việt Nam cũng là dễ hiểu. Ai muốn có chức, có quyền và điều này chưa thể khẳng định là xấu. Bản thân tôi cũng từng nói với nguyên Tổng bí thư Lê Khả Phiêu rằng tôi cũng muốn chạy để có chức. Vào để tôi có cơ hội đóng góp được nhiều hơn. Cho nên đừng nhầm lẫn giữa cái người ta muốn chức với mục tiêu vào chức ấy để lời dụng, kiếm lời cho cá nhân, có hại cho cái chung”.
Dẫn các nguyên tắc “cung cầu, cạnh tranh, giá trị” của kinh tế thị trường, Tiến sĩ Hữu Tri nói “Điều mà tôi băn khoăn, cơ chế thị trường đã được vận dụng trong lĩnh vực hoạt động kinh tế, vậy nó có được vận dụng trong các lĩnh vực khác của đời sống kinh tế xã hội hay không. Câu trả lời là có”.
“Như vậy, trong tổ chức, trong cán bộ cũng phải theo cơ chế thị trường bởi nó không có gì xấu vì vẫn là quan hệ cung cầu. Thế nhưng, chúng ta không quan niệm cơ chế thị trường trong công tác tổ chức cán bộ nên mới dẫn đến tình trạng để cho nó phát triển ngầm của quy luật này, mới sinh ra chạy chức, chạy quyền”.
Và cuối cùng, ông kết luận “Nếu chúng ta thừa nhận cơ chế thị trường thì chính những người làm quản lý lãnh đạo phải chủ động thiết lập theo luật định cho nó chạy. Chạy công khai thì tiền sẽ nổi lên, Nhà nước quản lý được. Nếu đụng vào luật thì sẽ xử lý và sẽ không có những khoản ngầm chảy vào túi ai hết”.
“Vào để đóng góp được nhiều hơn” ư? Gượm đã thưa Tiến sĩ Viện phó. Bởi đóng góp kiểu sáng kiến cho chạy quan chạy chức kiểu này có điều gì đó không ổn.
Chuyện tương tự, thực ra đã có trong lịch sử.
Thời chúa Trịnh, khi thi cử suy đồi, những người muốn dự thi Hương chỉ cần nộp 3 quan tiền là được dự thi không cần sát hạch. Dân gian gọi đó là “Sinh đồ ba quan”. Nó được sử gia Phan Huy Chú dành tặng một câu trong sử: “Hạng sinh đồ ba quan… đầy cả thiên hạ”.
Vừa tháng trước, người dân đã sững sờ khi đọc một cái tít “3 “sếp” chỉ đạo một nhân viên. Nào thì là một sở ngoài Giám đốc còn có 6 phó giám đốc. Rồi thì cấp phòng 15 người có 7 sếp. Hay 31 biên chế nhưng có tới… 19 lãnh đạo. Thậm chí, có phòng chỉ toàn sếp, không quân.
Nhiều người “lo” quá, trong khi chẳng còn mấy người làm. Chuyện chạy chọt, xin xỏ trong bóng tối mà còn “loạn quan” đến như vậy, huống hồ, việc chạy chức được luật hóa.
Với tư cách là người làm dân, chỉ nghiêm túc xin hỏi TS Nguyễn Hữu Tri, rằng:
Thế ông định đặt giá bao nhiêu cho một chức hột mè hột cải, câu đương chẳng hạn? Số tiền “nổi lên” mà ngân sách thu được có đủ để trả lương cho những công bộc sẽ chỉ sau một đêm, rất nhanh chóng “đầy cả thiên hạ?”. Và có cần luật hóa cả việc “thu hồi vốn” tất yếu sẽ xảy ra sau đó?
Sách sử còn ghi lại câu chuyện cực hay về chuyện chạy làm quan:
Thời Trần, khi bà Linh từ quốc mẫu xin cho người cháu một chức câu đương, một chức bằng hột mè hột cải cỡ trương tuần, Thái sư đầu triều Trần Thủ Độ gật đầu, rồi ghi họ tên quê quán của người đó. Khi xét duyệt đến xã ấy, hỏi tên mỗ ở đâu, người đó mừng rỡ bảo hắn là người được quốc mẫu xin cho. Thủ Độ nói: “Ngươi vì có quốc mẫu xin cho được làm câu đương không thể ví với những câu đương khác được, phải chặt một ngón chân để phân biệt”.
Bây giờ, một “chức” tạp vụ, nấu ăn chạy trong tối cũng đã phải chạy hết 75 triệu đồng. Vậy thì một chức cỡ “Lý trưởng” đấu thầu “ngoài sáng” sẽ hết bao nhiêu? Và thứ “ba quan” kiểu mới, nếu ý tưởng này thành sự thực, sẽ được gọi là gì?
“Lý trưởng 30 ngàn dollar”?
Cũng được, nhưng có lẽ, phải chặt ngón chân để đánh dấu.
Đào Tuấn
nguồn:http://daotuanddk.wordpress.com/2013/04/16/phai-chat-ngon-chan-de-danh-dau/
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001

thứ “ba quan” kiểu mới, nếu ý tưởng luật hóa việc chạy chức thành sự thực, sẽ được gọi là gì?
“Lý trưởng 30 ngàn dollar”?
Cũng được, nhưng có lẽ, phải chặt ngón chân để đánh dấu.
Obama phải “chạy” vào nhà trắng. Putin phải “chạy” vào nhà đỏ. Và ở ta, cần “luật hóa cho phép chạy chức, chạy quyền”. Đằng sau câu này, không phải là một dấu chấm hỏi (?). Bởi đó là quan điểm của một PGS.TS. Cần phải nói thêm, và đó cũng là lý do vì sao phải bàn, là bởi vị PGS, TS là ông Nguyễn Hữu Tri, Viện phó phụ trách Viện Xã hội học và Khoa học quản lý, nguyên là Viện trưởng Viện Khoa học hành chính, Trưởng khoa Quản lý hành chính, Học viện hành chính Quốc gia. Tóm lại, một người thày dạy phép làm quan.
“Tôi đã nhiều lần đặt câu hỏi cho các lớp học khi tham gia giảng bài ở đó rằng tại sao lại phê phán việc chạy chức chạy quyền- Vị tiến sĩ nói trên Đất Việt- Trên thế giới này chạy chức chạy quyền nhiều chứ (?!). Obama phải ‘chạy’ vào Nhà Trắng, Putin phải ‘chạy’ vào nhà đỏ thì việc chạy vào chức, quyền của Việt Nam cũng là dễ hiểu. Ai muốn có chức, có quyền và điều này chưa thể khẳng định là xấu. Bản thân tôi cũng từng nói với nguyên Tổng bí thư Lê Khả Phiêu rằng tôi cũng muốn chạy để có chức. Vào để tôi có cơ hội đóng góp được nhiều hơn. Cho nên đừng nhầm lẫn giữa cái người ta muốn chức với mục tiêu vào chức ấy để lời dụng, kiếm lời cho cá nhân, có hại cho cái chung”.
Dẫn các nguyên tắc “cung cầu, cạnh tranh, giá trị” của kinh tế thị trường, Tiến sĩ Hữu Tri nói “Điều mà tôi băn khoăn, cơ chế thị trường đã được vận dụng trong lĩnh vực hoạt động kinh tế, vậy nó có được vận dụng trong các lĩnh vực khác của đời sống kinh tế xã hội hay không. Câu trả lời là có”.
“Như vậy, trong tổ chức, trong cán bộ cũng phải theo cơ chế thị trường bởi nó không có gì xấu vì vẫn là quan hệ cung cầu. Thế nhưng, chúng ta không quan niệm cơ chế thị trường trong công tác tổ chức cán bộ nên mới dẫn đến tình trạng để cho nó phát triển ngầm của quy luật này, mới sinh ra chạy chức, chạy quyền”.
Và cuối cùng, ông kết luận “Nếu chúng ta thừa nhận cơ chế thị trường thì chính những người làm quản lý lãnh đạo phải chủ động thiết lập theo luật định cho nó chạy. Chạy công khai thì tiền sẽ nổi lên, Nhà nước quản lý được. Nếu đụng vào luật thì sẽ xử lý và sẽ không có những khoản ngầm chảy vào túi ai hết”.
“Vào để đóng góp được nhiều hơn” ư? Gượm đã thưa Tiến sĩ Viện phó. Bởi đóng góp kiểu sáng kiến cho chạy quan chạy chức kiểu này có điều gì đó không ổn.
Chuyện tương tự, thực ra đã có trong lịch sử.
Thời chúa Trịnh, khi thi cử suy đồi, những người muốn dự thi Hương chỉ cần nộp 3 quan tiền là được dự thi không cần sát hạch. Dân gian gọi đó là “Sinh đồ ba quan”. Nó được sử gia Phan Huy Chú dành tặng một câu trong sử: “Hạng sinh đồ ba quan… đầy cả thiên hạ”.
Vừa tháng trước, người dân đã sững sờ khi đọc một cái tít “3 “sếp” chỉ đạo một nhân viên. Nào thì là một sở ngoài Giám đốc còn có 6 phó giám đốc. Rồi thì cấp phòng 15 người có 7 sếp. Hay 31 biên chế nhưng có tới… 19 lãnh đạo. Thậm chí, có phòng chỉ toàn sếp, không quân.
Nhiều người “lo” quá, trong khi chẳng còn mấy người làm. Chuyện chạy chọt, xin xỏ trong bóng tối mà còn “loạn quan” đến như vậy, huống hồ, việc chạy chức được luật hóa.
Với tư cách là người làm dân, chỉ nghiêm túc xin hỏi TS Nguyễn Hữu Tri, rằng:
Thế ông định đặt giá bao nhiêu cho một chức hột mè hột cải, câu đương chẳng hạn? Số tiền “nổi lên” mà ngân sách thu được có đủ để trả lương cho những công bộc sẽ chỉ sau một đêm, rất nhanh chóng “đầy cả thiên hạ?”. Và có cần luật hóa cả việc “thu hồi vốn” tất yếu sẽ xảy ra sau đó?
Sách sử còn ghi lại câu chuyện cực hay về chuyện chạy làm quan:
Thời Trần, khi bà Linh từ quốc mẫu xin cho người cháu một chức câu đương, một chức bằng hột mè hột cải cỡ trương tuần, Thái sư đầu triều Trần Thủ Độ gật đầu, rồi ghi họ tên quê quán của người đó. Khi xét duyệt đến xã ấy, hỏi tên mỗ ở đâu, người đó mừng rỡ bảo hắn là người được quốc mẫu xin cho. Thủ Độ nói: “Ngươi vì có quốc mẫu xin cho được làm câu đương không thể ví với những câu đương khác được, phải chặt một ngón chân để phân biệt”.
Bây giờ, một “chức” tạp vụ, nấu ăn chạy trong tối cũng đã phải chạy hết 75 triệu đồng. Vậy thì một chức cỡ “Lý trưởng” đấu thầu “ngoài sáng” sẽ hết bao nhiêu? Và thứ “ba quan” kiểu mới, nếu ý tưởng này thành sự thực, sẽ được gọi là gì?
“Lý trưởng 30 ngàn dollar”?
Cũng được, nhưng có lẽ, phải chặt ngón chân để đánh dấu.
Đào Tuấn
nguồn:http://daotuanddk.wordpress.com/2013/04/16/phai-chat-ngon-chan-de-danh-dau/======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001