Hồ Ngọc Nhuận - Cái giáo phái này là giáo phái gì? (bài 1): Những cái nhất của “cái giáo phái”
Hồ Ngọc Nhuận
“Cái giáo phái” nầy viết trong ngoặc kép và với chữ “cái” đứng đầu.
Để phân biệt nó với các giáo phái thông thường.
“Cái giáo phái” nầy nó không tự nhận ra mình là một giáo phái. Mà nếu có ai nhận ra thì chắc nó phải lộn gan lên đầu.
Nó lại tự nhận là một tổ chức chánh trị. Nhưng người dân dứt khoát không ai coi nó là một tổ chức chánh trị đúng nghĩa. Bởi không có một tổ chức chánh trị nào xứng đáng với tên gọi nầy, trong một nền dân chủ đáng gọi là dân chủ, mà lại vỗ ngực tự phong mình là lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, vĩnh viễn một nhân dân lẽ ra phải đứng trên đầu mình. Lại bắt người dân ngày đêm phải nuốt những giáo điều do nó tụng, phải hứng những đòn phép ác liệt nó giáng xuống nếu trái mệnh.
Thứ chánh trị của “cái giáo phái” tự nhận là một tổ chức chánh trị nầy là tối kỵ hai chữ “chánh trị”. Các tổ chức chánh trị trước sau, cũ mới, cả những tổ chức một thời làm tay chân cho nó, đều bị nó diệt. Không được tự do có những hoạt động chánh trị, người dân như vậy đã bị nó tước mất ít nhất phân nửa quyền làm dân, làm người. Ngay cả khi các lãnh đạo tối cao nối tiếp của nó giựt mình thấy rằng nó “phải đổi mới hay là chết”, thì nó vẫn dứt khoát không đổi mới về chánh trị, dù biết rằng không đổi mới chánh trị thì người dân sẽ phải chết, đất nước sẽ phải mất. Nhưng dân chết, nước mất, mà nó vẫn hy vọng mãi mãi còn thì nó hý hửng gật ngay!
Người dân từ lâu đã ngán đến tận cổ cái trò hề lố lăng “treo đầu heo bán thịt chó” dưới mấy cái chiêu bài giả hiệu tự do, dân chủ, pháp quyền và nhiều chiêu bài tương tự khác của nó.
Tự nhận là một tổ chức chánh trị mà đi ngăn cấm, không cho bất cứ một tổ chức chánh trị nào hoạt động để cùng chung lo việc nước thì đích thị nó phải là một tổ chức chánh trị mạo danh.
Cướp hết các quyền con người, quyền công dân, áp đặt một chế độ ngu dân chưa từng thấy trong lịch sử thì đích thị nó phải là một tổ chức chánh trị tiếm danh.
Độc quyền nắm hết báo chí, nó kềm cặp không cho người dân có tiếng nói độc lập tự do. Nhưng khi người dân buộc phải tự tìm diễn đàn để nói, kể cả để có kiến nghị thẳng thắn với nó, thì bị nó chụp mũ là cùng phe với các thế lực thù địch, để đưa ra xử tội. Hành động đó cùng nhiều chủ trương hành động tương tự khác của nó dứt khoát không là của một tổ chức chánh trị xứng danh, mà ít nhất cũng là của một thứ “Taliban đột biến”.
Nó tự nhận là một tổ chức chánh trị, mà từ tổ chức, suy nghĩ, rao giảng, hành động, phản ứng, đối xử, sinh hoạt, kỷ luật…nhất nhất đều theo những khuôn mẫu lề luật riêng của một giáo phái thuộc loại quá khích nhất. Cho đến các tập quán hay quan hệ xã hội, như hôn lễ, tang ma, tưởng nhớ tổ tiên ông bà …nó cũng có những nghi thức ràng buộc riêng, thường là bị tổ chức của nó theo dõi kiểm tra rất gắt. Vốn bản tính độc tôn nó rất dị ứng với các tôn giáo và các vấn đề tôn giáo. Đặc biệt các phần tử ở trong các ngành nhạy cảm của bộ máy cầm quyền dưới sự lãnh đạo tuyệt đối toàn diện của nó thì đừng hòng có người yêu, cưới vợ lấy chồng là người có đạo.
Một hệ thống cầm quyền ở một nước dân chủ với nhiều tổ chức chánh trị, văn hóa, xã hội, kinh tế… đa dạng cùng vận hành, ở bất cứ đâu, đều có thể có tốt và có xấu, với nhiều mức độ khác nhau, tùy nhiều góc độ khác nhau. Nhưng cái hệ thống cầm quyền với một tổ chức chính trị duy nhất của “cái giáo phái”, do “cái giáo phái” chủ trương ngu dân đang làm chủ, là chỉ có xấu, và ngày càng xấu xa hơn. Toàn dân ai cũng chán ngán nhận thấy các thế hệ nối tiếp trong cái guồng máy cầm quyền toàn trị do “cái giáo phái” độc tôn áp đặt trong nhiều chục năm qua, là có nhiều đối tượng thiếu học nhất, mà thừa bằng cấp nhất, so với suốt quá trình lịch sử dân tộc. Chỉ riêng cái nhứt kép nầy đã là một mối nguy tiềm tàng không nhỏ đối với đất nước. Huống hồ lại có quá nhiều cái nhất khác trong quá nhiều đối tượng của “cái giáo phái”. Như thiếu lương thiện nhất, mà thừa tham lam nhất. Như “điếc” nhất mà nói láo nhiều nhất. Như thiếu trung thành với dân với nước nhất, và thừa phản bội nhất.
Danh sách những cái thiếu nhất và thừa nhất của nhiều thế hệ nối tiếp trong hệ thống cầm quyền do “cái giáo phái” áp đặt lên dân còn dài, kể hoài không hết. Như thiếu minh bạch nhất mà thừa đen tối nhất. Như thiếu khoan dung độ lương nhất, mà thừa thâm độc gian ác nhất. Hay như đớn hèn nhất mà nhiều tước vị nhất trong nhiều đối tượng nhất, so với suốt quá trình lịch sử dân tộc.
Tất cả các đối tượng nầy thường được các ông bà lãnh đạo của “cái giáo phái” luôn miệng gọi là những phần tử “thoái hóa biến chất”. Và gọi đó là một “thành phần không nhỏ”, chỉ là “không nhỏ” thôi chớ không gọi là lớn, theo đánh giá trước sau như một, trong nhiều chục năm liền, của chính các ông bà nầy. Mặc dầu các ông bà thừa biết, trong tiếng nước ta, có nhiều thứ lúc nhỏ gọi khác, lúc lớn gọi khác. Như con trâu lúc nhỏ gọi là con nghé, con bê khi lớn gọi là con bò. Còn cái “thành phần không nhỏ” nầy của các ông bà là cái thứ gì mà sau nhiều chục năm nó vẫn cứ mãi là cái lùn nhùn “không nhỏ không lớn”?
Như vậy là phải cộng thêm một cái nhất kép nữa cho “cái giáo phái”: giả nai nhất mà cũng trâng tráo nhất. Cứ gọi mãi là “một thành phần không nhỏ” khi nó đã phình to đến độ chiếm hết cả không gian, không có nơi nào cấp nào mà không bị nó chiếm. Cứ “giảng” mãi là biến chất bộ phận, khi đó chính là bản chất toàn phần. Người dân, vì phải triền miên ngạt thở với những thứ thoái hóa biến chất đã trở thành phổ biến, sau cùng cũng nhận ra cái “bản mặt” của chế độ.
Chỉ cần một lần gặp nhau giữa hai cái nhất nêu trên đây, trong một thời gian ngắn, cũng đủ gây tai họa cho đất nước. Huống hồ là nhiều lần gặp giữa nhiều cái “nhất”, triền miên trong nhiều chục năm dài, thì thảm họa diệt vong làm sao tránh khỏi ?
Lịch sử cổ kim đông tây đã từng nêu danh muôn thuở nhiều nhà chép sử ở nhiều nơi đã can đảm nói lên sự thật lịch sử hay chân lý khoa học, dù phải đón nhận cái chết vô cùng tàn nhẫn từ những tên hôn quân bạo chúa vô đạo nhất. Còn ở đây thì ngược lại. Ở đây là sự gặp nhau giữa hai cái nhất, mà một cái là đớn hèn nhất, trong cổ máy cầm quyền có nhiều tước vị nhất của “cái giáo phái” độc tôn toàn trị. Do sự gặp gỡ nầy mà lịch sử dân tộc chẳng những không được trung thực ghi chép, mà còn bị cưỡng ép, vò bóp không thương tiếc, cả với những trang ràng ràng thời đại rạng ngời nhất. Lịch sử mấy ngàn năm của đất nước hầu như đã bị thu tóm lại trong mấy mươi năm lịch sử của “cái giáo phái”, lại còn trắng trợn bỏ đi mấy ngày giỗ lớn của dân tộc tưởng nhớ công lao các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc trong mấy cuộc chiến gần đây chống giặc bá quyền bành trướng phương Bắc. Đó chẳng những là âm mưu bịt mắt nhân dân, mà còn là nhẫn tâm đầu độc nhiều thế hệ trẻ, không trừ con cháu họ. Đó là chưa kể đến sự gặp nhau giữa hai cái nhất khác, tự mãn nhất và trơ trẽn nhất, với những bộ mặt nhơn nhơn, với những tiếng cười hềnh hệch, trên cùng một trang sử, trên nhiều trang sử bị đánh cắp.
Đó là chưa kể các loại sách sử của “cái giáo phái”, do “cái giáo phái”viết, dùng làm “sách thánh” bắt buộc cho mọi người, kể cả cho các nạn nhân nhiều đợt, nhiều đời, nhiều loại của nó, thì đành chờ… một ngày nào đó, như các ngày đã diễn ra ở …đâu đó không xa lắm, vào cuối những năm 80, vào đầu những năm 90 của thế kỷ trước, khi những tấm màn đen u ám che khuất đất nước vạn vật bị xé toạc, để sự thật lịch sử hiện nguyên hình, để các nhà chép sử chân chính trong ngoài nước được trung thực làm nhiệm vụ của họ.
Quyết định xây dựng đường xe điện ngầm (metro) ở Saigon, trong khi vẫn không ngừng ồ ạt biến miền Nam và cả nước thành một “nền văn minh xe gắn máy” lệ thuộc ngày càng chặt vào các nước sản xuất, quyết định thành lập nhà máy điện hạt nhân ở Phan Rang, trong những điều kiện khí hậu môi trường địa lý bất trắc luôn đe dọa cả khu vực với những tai họa khó lường … cũng là kết quả của sự gặp nhau giữa hai cái nhất, mà một là tham lam nhất, trong giới lãnh đạo “cái giáo phái” cầm quyền mà vật tổ là “đồng tiền nặng”. Đăc biệt dự án nhà máy điện hạt nhân ở Phan Rang, trong những năm trước mắt, sẽ là sự sống chung ép uổng giữa các phế tích trăm năm ở địa phương với các phế phẩm độc hại ngàn năm của các nhà máy điện hạt nhân lạc hậu được người của “cái giáo phái” mua mảo đem về từ đâu đó, mà không cần giám định, hay có giám định cũng đố biết. Kế đến sẽ là sự hẹn hò dành sẵn cho các thế hệ tương lai với một cuộc phiêu lưu hạt nhân vô định, lành dữ không ai biết, cũng không cần biết…
Với những cái nhất như nêu trên, cùng với quyền lực độc tôn trùm thiên hạ trong nhiều chục năm qua, “cái giáo phái” ngày càng có những đường lối, chủ trương, chiến lược, quyết sách, hành động, âm mưu, thủ đoạn, dự án… đi ngược lại các quyền lợi của đất nước, dân tộc. Trên tất cả các lãnh vực. Về giáo dục, về văn hóa, về tài chánh, về kinh tế, về y tế xã hội, về môi trường…Đặc biệt về an ninh quốc phòng. Hãy nhìn về thảm cảnh quê hương biên giới phía Bắc đã bị buông tay cho quân thù tha hồ ngoạm nuốt. Hảy nhớ đến nỗi nhục các quần đảo quê hương trên biển đã bị bọn giặc biến thành quận huyện của chúng. Hãy lặng nghe vùng đất Tây Nguyên chiến lược quê ta đang gồng lên nổi giận dưới những nhát cuốc, nhát rìu báng bổ của bọn lính Tàu đội lốt thợ mỏ và vợ con chúng…
Mặc dầu “cái giáo phái” luôn miệng khoe khoang câu thần chú “phê và tự phê” của nó là một thứ phép mầu vạn năng dùng để khống chế “cái thành phần không nhỏ” có nhiều cái nhất của nó. Nhưng kỳ thật ai cũng biết đó chính là cái thứ phù phép đặc truyền quen thuộc mà cả “cái giáo phái”, cả “cái bộ phận không nhỏ” của nó thường dùng chung để cùng hóa giải, hòa giải, dung dưỡng, nuôi dưỡng lẫn nhau.
Người dân từ lâu đã biết tỏng “cái giáo phái” nó không thể, cũng không muốn, làm cho “cái bộ phận không nhỏ” có nhiều cái nhất của nó biến mất. Tại sao ?
Trước hết là vì nó cần âm binh, nên người dân thường xuyên phải chịu cảnh loạn âm binh. Để giữ được và giữ mãi vị trí độc tôn, một mình ngồi trên tất cả, “cái giáo phái” đã không ngừng vận dụng bùa phép, “sái đậu thành binh”. Để tiện sử dụng, sai khiến, làm rào bảo vệ. Không ai là không biết cái giống âm binh chúng phá phách như thế nào.Nhất là những âm binh các pháp sư thả ra mà không thu về.Không thu về vì nhiều lý do: một là quên ; hai là vì để mất “tay ấn” do ăn chơi sa đà quá độ, bị đám âm binh đàn em chúng lờn ; ba là bị chúng nắm thóp “ăn” gấp nhiều lần hơn bọn chúng, hoặc là tiếp tay nối giáo cho một thế lực giấu mặt nào đó; bốn là vì mãi bận lo đấu phép với nhau để tranh giành ảnh hưởng bên trong “cái giáo phái”,khiến đám âm binh được thể đi phá làng phá xóm ; năm là, _ và đây có lẽ là lý do chủ yếu _, do chủ trương để mặc. Bởi nếu diệt hết âm binh thì lấy gì làm tay chân vây cánh, làm bảo vệ ?
Kế đến là vì kẻ muốn làm Trời thường hay làm quỷ…“Cái giáo phái” luôn tự vỗ ngực mình là bực thầy của phép biện chứng, nó thừa biết hễ là con người thì có tốt và có xấu. Chỉ có Trời mới hoàn toàn tốt. Nó không là trời, mà là người. Nhưng thứ người này luôn muốn làm Trời, ngồi trên trị vì thiên hạ cho đến muôn đời, mà nó gọi là lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, và bắt mọi người phải tuân phục như tuân mệnh trời. Như vậy thì nó cũng không phải là người bình thường. Vậy nó là cái thứ gì ? Được biết thế gian xưa nay có một loài thụ sinh có nhiệm vụ phù hộ con người, nhưng không chịu làm, lại muốn làm trời. Theo đức tin của những tín đồ một số tôn giáo lớn trên thế giới thì đó là loài quỷ.
Kế đến nữa, theo sách sử có ghi, thì con người cũng có thể tự biến thành quỷ đối với đồng loại, khi ỷ công cậy quyền. Từng cậy thế một thời góp công loại trừ yêu quỷ cỡi cổ dân lành, kẻ cậy công đắc thời cứ tự tung tự tác rồi tự biến mình thành yêu quỷ hồi nào không hay. Ỷ công càng lớn, cậy quyền càng nhiều thì lộng hành hơn cả quỷ sứ, và hết thuốc chữa.
Không phải là thầy bói, hay thầy pháp, nhưng ai cũng có thể đánh cược được rằng không sớm cắt đứt với đám âm binh, với đám yêu quái là con đẻ của chính mình thì ngày tàn của kẻ “sái đậu thành binh” ắt phải đến sớm.
Chính “cái giáo phái” cũng biết vậy, mà làm sao ? Khi mà tất cả bọn họ trước sau vẫn chỉ là một ? Chính “cái giáo phái” cũng biết vậy nên cơ ngơi các thứ, tương lai các đời…đã được nó lo thủ sẵn các nơi an toàn ở đâu đó, từ lâu./.
26-10-2013
Hồ ngọc Nhuận
(Kỳ sau, Bài 2: Vườn địa đàng của “cái giáo phái”).
—-
* Tác giả từng là dân biểu đối lập thời Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam, nguyên Giám đốc chánh trị – chủ bút nhật báo Tin Sáng, Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP Hồ Chí Minh, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Xem: Hồ Ngọc Nhuận (Wikipedia).
Một bài của ông gần đây: Phá Xiềng
Thuốc Lá gửi hôm Thứ Năm, 31/10/2013
nguồn:https://danluan.org/tin-tuc/20131031/ho-ngoc-nhuan-cai-giao-phai-nay-la-giao-phai-gi-bai-1-nhung-cai-nhat-cua-cai-giao
======================================================================
Hồ Ngọc Nhuận - Cái giáo phái này là giáo phái gì? (bài 2): Vườn địa đàng của "cái giáo phái" (*)
Để phân biệt nó với các giáo phái thông thường.
“Cái giáo phái” nầy nó không tự nhận ra mình là một giáo phái. Mà nếu có ai nhận ra thì chắc nó phải lộn gan lên đầu.
Nó lại tự nhận là một tổ chức chánh trị. Nhưng người dân dứt khoát không ai coi nó là một tổ chức chánh trị đúng nghĩa. Bởi không có một tổ chức chánh trị nào xứng đáng với tên gọi nầy, trong một nền dân chủ đáng gọi là dân chủ, mà lại vỗ ngực tự phong mình là lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, vĩnh viễn một nhân dân lẽ ra phải đứng trên đầu mình. Lại bắt người dân ngày đêm phải nuốt những giáo điều do nó tụng, phải hứng những đòn phép ác liệt nó giáng xuống nếu trái mệnh.
Thứ chánh trị của “cái giáo phái” tự nhận là một tổ chức chánh trị nầy là tối kỵ hai chữ “chánh trị”. Các tổ chức chánh trị trước sau, cũ mới, cả những tổ chức một thời làm tay chân cho nó, đều bị nó diệt. Không được tự do có những hoạt động chánh trị, người dân như vậy đã bị nó tước mất ít nhất phân nửa quyền làm dân, làm người. Ngay cả khi các lãnh đạo tối cao nối tiếp của nó giựt mình thấy rằng nó “phải đổi mới hay là chết”, thì nó vẫn dứt khoát không đổi mới về chánh trị, dù biết rằng không đổi mới chánh trị thì người dân sẽ phải chết, đất nước sẽ phải mất. Nhưng dân chết, nước mất, mà nó vẫn hy vọng mãi mãi còn thì nó hý hửng gật ngay!
Người dân từ lâu đã ngán đến tận cổ cái trò hề lố lăng “treo đầu heo bán thịt chó” dưới mấy cái chiêu bài giả hiệu tự do, dân chủ, pháp quyền và nhiều chiêu bài tương tự khác của nó.
Tự nhận là một tổ chức chánh trị mà đi ngăn cấm, không cho bất cứ một tổ chức chánh trị nào hoạt động để cùng chung lo việc nước thì đích thị nó phải là một tổ chức chánh trị mạo danh.
Cướp hết các quyền con người, quyền công dân, áp đặt một chế độ ngu dân chưa từng thấy trong lịch sử thì đích thị nó phải là một tổ chức chánh trị tiếm danh.
Độc quyền nắm hết báo chí, nó kềm cặp không cho người dân có tiếng nói độc lập tự do. Nhưng khi người dân buộc phải tự tìm diễn đàn để nói, kể cả để có kiến nghị thẳng thắn với nó, thì bị nó chụp mũ là cùng phe với các thế lực thù địch, để đưa ra xử tội. Hành động đó cùng nhiều chủ trương hành động tương tự khác của nó dứt khoát không là của một tổ chức chánh trị xứng danh, mà ít nhất cũng là của một thứ “Taliban đột biến”.
Nó tự nhận là một tổ chức chánh trị, mà từ tổ chức, suy nghĩ, rao giảng, hành động, phản ứng, đối xử, sinh hoạt, kỷ luật…nhất nhất đều theo những khuôn mẫu lề luật riêng của một giáo phái thuộc loại quá khích nhất. Cho đến các tập quán hay quan hệ xã hội, như hôn lễ, tang ma, tưởng nhớ tổ tiên ông bà …nó cũng có những nghi thức ràng buộc riêng, thường là bị tổ chức của nó theo dõi kiểm tra rất gắt. Vốn bản tính độc tôn nó rất dị ứng với các tôn giáo và các vấn đề tôn giáo. Đặc biệt các phần tử ở trong các ngành nhạy cảm của bộ máy cầm quyền dưới sự lãnh đạo tuyệt đối toàn diện của nó thì đừng hòng có người yêu, cưới vợ lấy chồng là người có đạo.
Một hệ thống cầm quyền ở một nước dân chủ với nhiều tổ chức chánh trị, văn hóa, xã hội, kinh tế… đa dạng cùng vận hành, ở bất cứ đâu, đều có thể có tốt và có xấu, với nhiều mức độ khác nhau, tùy nhiều góc độ khác nhau. Nhưng cái hệ thống cầm quyền với một tổ chức chính trị duy nhất của “cái giáo phái”, do “cái giáo phái” chủ trương ngu dân đang làm chủ, là chỉ có xấu, và ngày càng xấu xa hơn. Toàn dân ai cũng chán ngán nhận thấy các thế hệ nối tiếp trong cái guồng máy cầm quyền toàn trị do “cái giáo phái” độc tôn áp đặt trong nhiều chục năm qua, là có nhiều đối tượng thiếu học nhất, mà thừa bằng cấp nhất, so với suốt quá trình lịch sử dân tộc. Chỉ riêng cái nhứt kép nầy đã là một mối nguy tiềm tàng không nhỏ đối với đất nước. Huống hồ lại có quá nhiều cái nhất khác trong quá nhiều đối tượng của “cái giáo phái”. Như thiếu lương thiện nhất, mà thừa tham lam nhất. Như “điếc” nhất mà nói láo nhiều nhất. Như thiếu trung thành với dân với nước nhất, và thừa phản bội nhất.
Danh sách những cái thiếu nhất và thừa nhất của nhiều thế hệ nối tiếp trong hệ thống cầm quyền do “cái giáo phái” áp đặt lên dân còn dài, kể hoài không hết. Như thiếu minh bạch nhất mà thừa đen tối nhất. Như thiếu khoan dung độ lương nhất, mà thừa thâm độc gian ác nhất. Hay như đớn hèn nhất mà nhiều tước vị nhất trong nhiều đối tượng nhất, so với suốt quá trình lịch sử dân tộc.
Tất cả các đối tượng nầy thường được các ông bà lãnh đạo của “cái giáo phái” luôn miệng gọi là những phần tử “thoái hóa biến chất”. Và gọi đó là một “thành phần không nhỏ”, chỉ là “không nhỏ” thôi chớ không gọi là lớn, theo đánh giá trước sau như một, trong nhiều chục năm liền, của chính các ông bà nầy. Mặc dầu các ông bà thừa biết, trong tiếng nước ta, có nhiều thứ lúc nhỏ gọi khác, lúc lớn gọi khác. Như con trâu lúc nhỏ gọi là con nghé, con bê khi lớn gọi là con bò. Còn cái “thành phần không nhỏ” nầy của các ông bà là cái thứ gì mà sau nhiều chục năm nó vẫn cứ mãi là cái lùn nhùn “không nhỏ không lớn”?
Như vậy là phải cộng thêm một cái nhất kép nữa cho “cái giáo phái”: giả nai nhất mà cũng trâng tráo nhất. Cứ gọi mãi là “một thành phần không nhỏ” khi nó đã phình to đến độ chiếm hết cả không gian, không có nơi nào cấp nào mà không bị nó chiếm. Cứ “giảng” mãi là biến chất bộ phận, khi đó chính là bản chất toàn phần. Người dân, vì phải triền miên ngạt thở với những thứ thoái hóa biến chất đã trở thành phổ biến, sau cùng cũng nhận ra cái “bản mặt” của chế độ.
Chỉ cần một lần gặp nhau giữa hai cái nhất nêu trên đây, trong một thời gian ngắn, cũng đủ gây tai họa cho đất nước. Huống hồ là nhiều lần gặp giữa nhiều cái “nhất”, triền miên trong nhiều chục năm dài, thì thảm họa diệt vong làm sao tránh khỏi ?
Lịch sử cổ kim đông tây đã từng nêu danh muôn thuở nhiều nhà chép sử ở nhiều nơi đã can đảm nói lên sự thật lịch sử hay chân lý khoa học, dù phải đón nhận cái chết vô cùng tàn nhẫn từ những tên hôn quân bạo chúa vô đạo nhất. Còn ở đây thì ngược lại. Ở đây là sự gặp nhau giữa hai cái nhất, mà một cái là đớn hèn nhất, trong cổ máy cầm quyền có nhiều tước vị nhất của “cái giáo phái” độc tôn toàn trị. Do sự gặp gỡ nầy mà lịch sử dân tộc chẳng những không được trung thực ghi chép, mà còn bị cưỡng ép, vò bóp không thương tiếc, cả với những trang ràng ràng thời đại rạng ngời nhất. Lịch sử mấy ngàn năm của đất nước hầu như đã bị thu tóm lại trong mấy mươi năm lịch sử của “cái giáo phái”, lại còn trắng trợn bỏ đi mấy ngày giỗ lớn của dân tộc tưởng nhớ công lao các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh để bảo vệ Tổ Quốc trong mấy cuộc chiến gần đây chống giặc bá quyền bành trướng phương Bắc. Đó chẳng những là âm mưu bịt mắt nhân dân, mà còn là nhẫn tâm đầu độc nhiều thế hệ trẻ, không trừ con cháu họ. Đó là chưa kể đến sự gặp nhau giữa hai cái nhất khác, tự mãn nhất và trơ trẽn nhất, với những bộ mặt nhơn nhơn, với những tiếng cười hềnh hệch, trên cùng một trang sử, trên nhiều trang sử bị đánh cắp.
Đó là chưa kể các loại sách sử của “cái giáo phái”, do “cái giáo phái”viết, dùng làm “sách thánh” bắt buộc cho mọi người, kể cả cho các nạn nhân nhiều đợt, nhiều đời, nhiều loại của nó, thì đành chờ… một ngày nào đó, như các ngày đã diễn ra ở …đâu đó không xa lắm, vào cuối những năm 80, vào đầu những năm 90 của thế kỷ trước, khi những tấm màn đen u ám che khuất đất nước vạn vật bị xé toạc, để sự thật lịch sử hiện nguyên hình, để các nhà chép sử chân chính trong ngoài nước được trung thực làm nhiệm vụ của họ.
Quyết định xây dựng đường xe điện ngầm (metro) ở Saigon, trong khi vẫn không ngừng ồ ạt biến miền Nam và cả nước thành một “nền văn minh xe gắn máy” lệ thuộc ngày càng chặt vào các nước sản xuất, quyết định thành lập nhà máy điện hạt nhân ở Phan Rang, trong những điều kiện khí hậu môi trường địa lý bất trắc luôn đe dọa cả khu vực với những tai họa khó lường … cũng là kết quả của sự gặp nhau giữa hai cái nhất, mà một là tham lam nhất, trong giới lãnh đạo “cái giáo phái” cầm quyền mà vật tổ là “đồng tiền nặng”. Đăc biệt dự án nhà máy điện hạt nhân ở Phan Rang, trong những năm trước mắt, sẽ là sự sống chung ép uổng giữa các phế tích trăm năm ở địa phương với các phế phẩm độc hại ngàn năm của các nhà máy điện hạt nhân lạc hậu được người của “cái giáo phái” mua mảo đem về từ đâu đó, mà không cần giám định, hay có giám định cũng đố biết. Kế đến sẽ là sự hẹn hò dành sẵn cho các thế hệ tương lai với một cuộc phiêu lưu hạt nhân vô định, lành dữ không ai biết, cũng không cần biết…
Với những cái nhất như nêu trên, cùng với quyền lực độc tôn trùm thiên hạ trong nhiều chục năm qua, “cái giáo phái” ngày càng có những đường lối, chủ trương, chiến lược, quyết sách, hành động, âm mưu, thủ đoạn, dự án… đi ngược lại các quyền lợi của đất nước, dân tộc. Trên tất cả các lãnh vực. Về giáo dục, về văn hóa, về tài chánh, về kinh tế, về y tế xã hội, về môi trường…Đặc biệt về an ninh quốc phòng. Hãy nhìn về thảm cảnh quê hương biên giới phía Bắc đã bị buông tay cho quân thù tha hồ ngoạm nuốt. Hảy nhớ đến nỗi nhục các quần đảo quê hương trên biển đã bị bọn giặc biến thành quận huyện của chúng. Hãy lặng nghe vùng đất Tây Nguyên chiến lược quê ta đang gồng lên nổi giận dưới những nhát cuốc, nhát rìu báng bổ của bọn lính Tàu đội lốt thợ mỏ và vợ con chúng…
Mặc dầu “cái giáo phái” luôn miệng khoe khoang câu thần chú “phê và tự phê” của nó là một thứ phép mầu vạn năng dùng để khống chế “cái thành phần không nhỏ” có nhiều cái nhất của nó. Nhưng kỳ thật ai cũng biết đó chính là cái thứ phù phép đặc truyền quen thuộc mà cả “cái giáo phái”, cả “cái bộ phận không nhỏ” của nó thường dùng chung để cùng hóa giải, hòa giải, dung dưỡng, nuôi dưỡng lẫn nhau.
Người dân từ lâu đã biết tỏng “cái giáo phái” nó không thể, cũng không muốn, làm cho “cái bộ phận không nhỏ” có nhiều cái nhất của nó biến mất. Tại sao ?
Trước hết là vì nó cần âm binh, nên người dân thường xuyên phải chịu cảnh loạn âm binh. Để giữ được và giữ mãi vị trí độc tôn, một mình ngồi trên tất cả, “cái giáo phái” đã không ngừng vận dụng bùa phép, “sái đậu thành binh”. Để tiện sử dụng, sai khiến, làm rào bảo vệ. Không ai là không biết cái giống âm binh chúng phá phách như thế nào.Nhất là những âm binh các pháp sư thả ra mà không thu về.Không thu về vì nhiều lý do: một là quên ; hai là vì để mất “tay ấn” do ăn chơi sa đà quá độ, bị đám âm binh đàn em chúng lờn ; ba là bị chúng nắm thóp “ăn” gấp nhiều lần hơn bọn chúng, hoặc là tiếp tay nối giáo cho một thế lực giấu mặt nào đó; bốn là vì mãi bận lo đấu phép với nhau để tranh giành ảnh hưởng bên trong “cái giáo phái”,khiến đám âm binh được thể đi phá làng phá xóm ; năm là, _ và đây có lẽ là lý do chủ yếu _, do chủ trương để mặc. Bởi nếu diệt hết âm binh thì lấy gì làm tay chân vây cánh, làm bảo vệ ?
Kế đến là vì kẻ muốn làm Trời thường hay làm quỷ…“Cái giáo phái” luôn tự vỗ ngực mình là bực thầy của phép biện chứng, nó thừa biết hễ là con người thì có tốt và có xấu. Chỉ có Trời mới hoàn toàn tốt. Nó không là trời, mà là người. Nhưng thứ người này luôn muốn làm Trời, ngồi trên trị vì thiên hạ cho đến muôn đời, mà nó gọi là lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, và bắt mọi người phải tuân phục như tuân mệnh trời. Như vậy thì nó cũng không phải là người bình thường. Vậy nó là cái thứ gì ? Được biết thế gian xưa nay có một loài thụ sinh có nhiệm vụ phù hộ con người, nhưng không chịu làm, lại muốn làm trời. Theo đức tin của những tín đồ một số tôn giáo lớn trên thế giới thì đó là loài quỷ.
Kế đến nữa, theo sách sử có ghi, thì con người cũng có thể tự biến thành quỷ đối với đồng loại, khi ỷ công cậy quyền. Từng cậy thế một thời góp công loại trừ yêu quỷ cỡi cổ dân lành, kẻ cậy công đắc thời cứ tự tung tự tác rồi tự biến mình thành yêu quỷ hồi nào không hay. Ỷ công càng lớn, cậy quyền càng nhiều thì lộng hành hơn cả quỷ sứ, và hết thuốc chữa.
Không phải là thầy bói, hay thầy pháp, nhưng ai cũng có thể đánh cược được rằng không sớm cắt đứt với đám âm binh, với đám yêu quái là con đẻ của chính mình thì ngày tàn của kẻ “sái đậu thành binh” ắt phải đến sớm.
Chính “cái giáo phái” cũng biết vậy, mà làm sao ? Khi mà tất cả bọn họ trước sau vẫn chỉ là một ? Chính “cái giáo phái” cũng biết vậy nên cơ ngơi các thứ, tương lai các đời…đã được nó lo thủ sẵn các nơi an toàn ở đâu đó, từ lâu./.
26-10-2013
Hồ ngọc Nhuận
(Kỳ sau, Bài 2: Vườn địa đàng của “cái giáo phái”).
—-
* Tác giả từng là dân biểu đối lập thời Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam, nguyên Giám đốc chánh trị – chủ bút nhật báo Tin Sáng, Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP Hồ Chí Minh, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Xem: Hồ Ngọc Nhuận (Wikipedia).
Một bài của ông gần đây: Phá Xiềng
Thuốc Lá gửi hôm Thứ Năm, 31/10/2013
nguồn:https://danluan.org/tin-tuc/20131031/ho-ngoc-nhuan-cai-giao-phai-nay-la-giao-phai-gi-bai-1-nhung-cai-nhat-cua-cai-giao
======================================================================
Hồ Ngọc Nhuận - Cái giáo phái này là giáo phái gì? (bài 2): Vườn địa đàng của "cái giáo phái" (*)
Hồ Ngọc Nhuận
Bây giờ người ta ta ít nói tới “vườn địa đàng”, mà chỉ nói tới
thiên đàng hay niết bàn. Theo một vài truyền thuyết thì “vườn địa đàng”
là có thật hồi mới tạo thiên lập địa, nhưng đã bị tổ tiên loài người
phạm tội đánh mất, nên con người từ đó phải biết lo tu thân để mong sau
khi chết được lên thiên đàng mà hưởng phước đời đời, không phải xuống
địa ngục.
Vậy thiên đàng là ở đâu?
Người ta có thói quen chỉ lên trời, còn địa ngục thì chỉ xuống đất. Mà quên rằng trái đất sau ông Galilée là không vuông, mà tròn. Bên kia trái đất cũng là trời, nếu chỉ như vậy thì thiên đàng và hỏa ngục cùng ở một nơi sao?
Theo một số người thì điều này là cũng có thể và có lý lắm. Theo họ, thiên đàng không ở một nơi nào hết, mà là một trạng thái hưởng thụ, vật chất hay tinh thần. Người ta không từng nói đã lên thiên đàng, đã gặp thiên đàng khi đạt được một điều gì vui sướng nhất, sảng khoái nhất trần gian đó sao? Không thiếu người trong đời đã khoe là đã từng được dịp lên đến “chín tầng mây”. Mà “chín tầng mây” tức là một thứ thiên đàng rồi. Vậy thiên đàng nó ở ngay trong lòng mình. Đi bộ cả buổi mà gặp một ly trà đá thì đúng là gặp thiên đàng.
Nhưng nếu cứ muốn nó phải ở một nơi cụ thể nào đó, thì ở đâu mà tình trạng hưởng thụ được cho là tuyệt vời lý tưởng nhất thì ở đó là thiên đàng. Một triền đồi, một mái nhà tranh, một doi đất bên bờ biển vắng trên mảnh đất quê hương có thể là một thiên đàng cho ai đó. Có nhiều vùng thiên nhiên tuyệt đẹp trên thế giới cũng được người ta tôn vinh là thiên đường, như thiên đường trắng của các dãy núi tuyết vĩnh cữu. Và Tình Yêu. Và cả những giấc mơ nữa. Có người vì vậy mà suốt đời bị cả những người thân của mình cho là mãi sống trên mây. Kỳ thật là họ đang sống trong những giấc mộng của mình, mà không phải là ác mộng hay mộng ác.
Ngược lại thì hỏa ngục cũng vậy. Ngược lại thì không thiếu người tội nghiệp đã gặp phải hỏa ngục ngay trong nhà mình. Nhân loại cũng không thiếu cảnh một dân tộc phải sống trong chế độ gông kìm của một địa ngục trần thế. Nếu địa ngục thật sự có nhiều tầng, thì chế độ của bọn Khmer Đỏ Pol Pot không biết ở tầng thứ mấy, mà người dân Campuchia, không trừ các vị sư sải của đạo Phật, đã phải kéo lê kiếp sống hãi hùng trong đó suốt 4 năm dài. Cả những chú khỉ hoang ở Angkor Vat cũng đến phải chết đói. Chế độ cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông cũng là một tầng địa ngục, hay tất cả các tầng địa ngục gộp lại cũng nên.
Nhưng xin trở lại chuyện cái thiên đàng của “cái giáo phái”. Nó không giống với thiên đàng trong niềm tin của một giáo phái nào khác.
Như giáo phái Aum Shinrikyo ở Nhật chẳng hạn. Báo chí thế giới đã từng nói đến cái gọi là “giáo phái của giới tinh hoa” này rất nhiều vào cuối những năm 90 của thế kỷ trước. Giáo phái Aum, nói tóm tắt, cũng rao giảng về việc cứu nhân độ thế, về ngày tận thế. Nhưng cái khác căn bản của nó là khi rao giảng về ngày tận thế, nó lại tin nó có khả năng thúc đẩy ngày tận thế mau đến bằng lợi dụng chiến tranh. Tận thế, nhưng Aum vẫn còn, và ai tin theo nó thì vẫn tồn tại để cùng với nó ngự trị trên thiên hạ đời đời. “Nổi tiếng” nhất là cái lần nó góp phần “thúc đẩy ngày tận thế” tới sớm bằng cuộc tấn công tàu điện ngầm ở Tokyo với chất độc sarin vào sáng ngày 20-3-1995, giết chết 13 người, làm bị thương nặng 54 người và 980 người nhẹ, theo con số chính thức. Cảnh sát còn khám phá ở tổng hành dinh của giáo phái dưới chân núi Phú Sĩ hằng kho chất nổ, vũ khí hóa học, vũ khí vi trùng… ước tính có khả năng giết hại ít nhất 4 triệu người, và các phòng bào chế các chất gây nghiện, như LSD… Sau cùng, giáo chủ của Aum là Shoko Asahara và mấy môn đệ hàng đầu cũng đã bị bắt và bị chung thẩm kết án tử hình vào ngày 15–9-2006.
Khác với Aum, giáo phái Đền Mặt Trời ở Thụy Sĩ và Canada thì lại gởi gắm đức tin vào một thiên đàng ở thế giới khác, ở một hành tinh khác. Và muốn đến đó thật sớm bằng cách tự sát và giúp nhau tự sát tập thể. Trước sau, từ tháng 9-1994 đến tháng 3-1997 có tất cả 4 vụ thảm sát hay tự sát tập thể làm xôn xao dư luận ở châu Âu và Bắc Mỹ, mà vụ có nạn nhân đông nhất là vụ xảy ra ngày 05-10-1994, tại 2 nơi ở Thụy Sĩ, với tổng cộng 53 mạng người, trong đó có cả một giáo chủ sáng lập giáo phái, cùng người bạn đời và con gái… Mọi chuyện rồi cũng chìm vào quên lãng sau phiên tòa năm 2006, trả tự do cho nghi can duy nhất còn lại trong nội vụ…
Hoàn toàn không giống với hai giáo phái điển hình kể trên, “cái giáo phái” nói ở đây nó thừa biết không có ai qua đời mà trở lại để cho biết thiên đàng hay hỏa ngục nó ra làm sao. Nếu có thì chắc tội ác loài người không đến nổi tràn ngập thế gian như xưa nay. Nhất là tội ác đối với con người. Là tội nặng nhất, vì chống lại Tình Yêu.
Cho nên “cái giáo phái” nó không chờ ngày tận thế, cũng không chờ kiếp sau, mà chủ trương xây dựng một thiên đàng ngay ở trái đất này, một vườn địa đàng.
Có thể được không?
Từ trước tới nay, lâu lâu người ta cũng nghe ai đó nói qua về một điều tương tự. Nhưng vừa rồi, qua tin các báo chính thức, có một ông lãnh đạo cao ngất đã chính thức tuyên bố về việc ông cũng đang xây dựng một “cái na ná”, mà ông lo không biết “cái na ná” của ông đến cuối thế kỷ 21 này có xong hay không?!
Trong khi đó thì có một cố tướng lãnh anh hùng, một nhà tình báo thượng thặng vừa là một nhà báo nổi tiếng, lúc sinh tiền đã từng tâm sự với bạn bè, đồng nghiệp làm báo trong ngoài nước, về một “cái na ná” như cái mà ông lãnh đạo cao ngất nói trên tuyên bố đang lo xây dựng. Theo ông tướng nhà báo, cái vườn địa đàng, hay “cái na ná”, nếu có thật, thì phải chờ ít nhất một ngàn năm nữa may ra mới đến đó được. Còn nếu ai sốt ruột, muốn có nó ngay, thì nên vô rừng mà sống như Tarzan, với Tarzan, nếu đâu đó thật sự còn rừng. Ông bạn nhà báo anh hùng này nói vậy là vì ông tham gia hoạt động vì lòng yêu nước yêu dân, như nhiều đồng bào bạn hữu khác của ông, chớ không hề có chút ảo tưởng về cái thiên đàng hay “cái na ná” nào do “cái giáo phái” nào hứa hẹn. Và ngày nay, nếu ông nghe được cái ông lãnh đạo cao ngất tuyên bố như trên kia, và chắc là ông nghe được, thì ông phải đến thét lên là cái ông cao ngất đó lại tiếp tục “nói theo các báo Sự Thật”.
Còn người dân ở đây, đứng trên nhiều góc độ khác nhau, thì mỗi người đều từng chứng kiến mỗi ngày cái vườn địa đàng của “cái giáo phái” đó từ rất lâu rồi. Người dân ở đây đã thấy hàng hàng lớp lớp các đội tiên phong của “cái giáo phái”, rồi toàn bộ “cái phần không nhỏ” của “cái giáo phái”, đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc”… vào cái vườn địa đàng của nó từ lâu rồi. Chớ không cần chờ đến cuối thế kỷ để được thấy “cái sự thật thế kỷ” của cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia nó ra làm sao.
Vậy cái vườn địa đàng hay thiên đàng dưới thế của “cái giáo phái” nó là cái gì, như thế nào? Và nó ở đâu, theo người dân?
Theo người dân thì nó cũng ở trên cùng mặt đất với dân đen, nhưng mọi thứ của nó đều như trong một hành tinh khác, với cuộc sống, nếp sống, mức sống, với tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác với kiếp sống của người dân. Mà một trời một vực.
Nó là cái thứ được “cái giáo phái” sinh ra để tha hồ hưởng thụ và không hề bị trừng phạt. Thiên đàng thì làm gì có phạt. Chỉ có “điều chuyển” qua lại, lên xuống trong cái hệ thống tổ chức của “cái giáo phái” để mãi mãi tiếp tục hưởng.
Dân đen phải đổ mồ hôi, phải lao động mới có ăn. Dân trong vườn địa đàng của “cái giáo phái” không phải đổ mồ hôi mà có sẵn đủ thứ để ăn. Hằng núi đủ thứ để ăn, bao nhiêu đời con cháu ăn hoài không hết.
Dân trong vườn địa đàng của “cái giáo phái” không cần lao động, chỉ cần biết ký tên. Ký ở góc đường, ký ở lầu cao, ở các ngân hàng, dưới các giấy phép, dưới các dự án, các gói thầu, các hợp đồng; dưới quỹ lương, quỹ vay, quỹ viện trợ; dưới các chính sách, nghị quyết… Hãy nhìn những thứ ngồn ngộn nó thãi ra, và chừa ra, để chôn làm nền cho cái vườn địa đàng của nó trên cả nước thì biết sức ăn của nó khủng khiếp đến nhường nào.
Nó hơn là một thứ ôn dịch, hơn là một đại nạn hay quốc nạn, trăm năm hay ngàn năm. Vì trăm hay ngàn thì cũng qua, mà cái này, ở đây, theo chủ trương của nó, là muôn đời.
Muôn đời trên lưng người dân. Trừ phi tới ngày nó quyết định bán mảo từng gói, hay trọn gói để bỏ đi làm ăn nơi khác…
Cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia tuyên bố đang lo xây dựng “cái na ná” của ông trước cuối thế kỷ là tung hỏa mù. Để bao giấu cái vườn địa đàng mà “cái thành phần không nhỏ” của “cái giáo phái” đã làm ổ trong đó từ lâu.
Ông nói vậy là nói xạo, vì không ai đi xây dựng một cái đã sập cách đây chỉ mới hơn 20 năm, ở chính cái nơi mà nó cũng chỉ sống vỏn vẹn có 74 năm. Không ai đi xây dựng những cái đã sập ở nhiều nơi cách đây cũng chỉ mới vài mươi năm, sau khi chỉ sống vỏn vẹn có 44 năm.
Và cái sớm muộn cũng sẽ sập là ở cái xứ nổi tiếng người ăn thịt người, nổi tiếng đốt sách chôn học trò, đập tượng ông Khổng rồi lại bày trò bịp bợm đi dựng lại ở khắp nơi trong ngoài nước. Cái xứ có truyền thống bá quyền chuyên đàn áp các dân tộc thiểu số, luôn âm mưu xâm lấn, thôn tính các nước chúng gọi là man di chung quanh.
Cát sa mạc đang lấn sâu vào nội địa cái xứ đó, bụi cát sa mạc định kỳ phủ trùm thủ đô cái xứ đó, nạn ô nhiễm môi trường kinh niên trên các thành phố đông dân, sóng di dân ồ ạt lòng vòng trong nước và ra ngoài nước… là những điềm báo trước ngày tàn của bọn bành trướng đó.
Vậy thiên đàng của “cái giáo phái” ở đây nó là cái gì, ở đâu?
Chưa nói ra hết, nhưng bà con ở đây ai cũng biết. Nó chính là chế độ tham nhũng, là tham nhũng đã trở thành chế độ.
04-11-2013
H.N.N.
Thuốc Lá gửi hôm Thứ Tư, 06/11/2013
nguồn:https://danluan.org/tin-tuc/20131106/ho-ngoc-nhuan-cai-giao-phai-nay-la-giao-phai-gi-bai-2-vuon-dia-dang-cua-cai-giao
======================================================================
Vậy thiên đàng là ở đâu?
Người ta có thói quen chỉ lên trời, còn địa ngục thì chỉ xuống đất. Mà quên rằng trái đất sau ông Galilée là không vuông, mà tròn. Bên kia trái đất cũng là trời, nếu chỉ như vậy thì thiên đàng và hỏa ngục cùng ở một nơi sao?
Theo một số người thì điều này là cũng có thể và có lý lắm. Theo họ, thiên đàng không ở một nơi nào hết, mà là một trạng thái hưởng thụ, vật chất hay tinh thần. Người ta không từng nói đã lên thiên đàng, đã gặp thiên đàng khi đạt được một điều gì vui sướng nhất, sảng khoái nhất trần gian đó sao? Không thiếu người trong đời đã khoe là đã từng được dịp lên đến “chín tầng mây”. Mà “chín tầng mây” tức là một thứ thiên đàng rồi. Vậy thiên đàng nó ở ngay trong lòng mình. Đi bộ cả buổi mà gặp một ly trà đá thì đúng là gặp thiên đàng.
Nhưng nếu cứ muốn nó phải ở một nơi cụ thể nào đó, thì ở đâu mà tình trạng hưởng thụ được cho là tuyệt vời lý tưởng nhất thì ở đó là thiên đàng. Một triền đồi, một mái nhà tranh, một doi đất bên bờ biển vắng trên mảnh đất quê hương có thể là một thiên đàng cho ai đó. Có nhiều vùng thiên nhiên tuyệt đẹp trên thế giới cũng được người ta tôn vinh là thiên đường, như thiên đường trắng của các dãy núi tuyết vĩnh cữu. Và Tình Yêu. Và cả những giấc mơ nữa. Có người vì vậy mà suốt đời bị cả những người thân của mình cho là mãi sống trên mây. Kỳ thật là họ đang sống trong những giấc mộng của mình, mà không phải là ác mộng hay mộng ác.
Ngược lại thì hỏa ngục cũng vậy. Ngược lại thì không thiếu người tội nghiệp đã gặp phải hỏa ngục ngay trong nhà mình. Nhân loại cũng không thiếu cảnh một dân tộc phải sống trong chế độ gông kìm của một địa ngục trần thế. Nếu địa ngục thật sự có nhiều tầng, thì chế độ của bọn Khmer Đỏ Pol Pot không biết ở tầng thứ mấy, mà người dân Campuchia, không trừ các vị sư sải của đạo Phật, đã phải kéo lê kiếp sống hãi hùng trong đó suốt 4 năm dài. Cả những chú khỉ hoang ở Angkor Vat cũng đến phải chết đói. Chế độ cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông cũng là một tầng địa ngục, hay tất cả các tầng địa ngục gộp lại cũng nên.
Nhưng xin trở lại chuyện cái thiên đàng của “cái giáo phái”. Nó không giống với thiên đàng trong niềm tin của một giáo phái nào khác.
Như giáo phái Aum Shinrikyo ở Nhật chẳng hạn. Báo chí thế giới đã từng nói đến cái gọi là “giáo phái của giới tinh hoa” này rất nhiều vào cuối những năm 90 của thế kỷ trước. Giáo phái Aum, nói tóm tắt, cũng rao giảng về việc cứu nhân độ thế, về ngày tận thế. Nhưng cái khác căn bản của nó là khi rao giảng về ngày tận thế, nó lại tin nó có khả năng thúc đẩy ngày tận thế mau đến bằng lợi dụng chiến tranh. Tận thế, nhưng Aum vẫn còn, và ai tin theo nó thì vẫn tồn tại để cùng với nó ngự trị trên thiên hạ đời đời. “Nổi tiếng” nhất là cái lần nó góp phần “thúc đẩy ngày tận thế” tới sớm bằng cuộc tấn công tàu điện ngầm ở Tokyo với chất độc sarin vào sáng ngày 20-3-1995, giết chết 13 người, làm bị thương nặng 54 người và 980 người nhẹ, theo con số chính thức. Cảnh sát còn khám phá ở tổng hành dinh của giáo phái dưới chân núi Phú Sĩ hằng kho chất nổ, vũ khí hóa học, vũ khí vi trùng… ước tính có khả năng giết hại ít nhất 4 triệu người, và các phòng bào chế các chất gây nghiện, như LSD… Sau cùng, giáo chủ của Aum là Shoko Asahara và mấy môn đệ hàng đầu cũng đã bị bắt và bị chung thẩm kết án tử hình vào ngày 15–9-2006.
Khác với Aum, giáo phái Đền Mặt Trời ở Thụy Sĩ và Canada thì lại gởi gắm đức tin vào một thiên đàng ở thế giới khác, ở một hành tinh khác. Và muốn đến đó thật sớm bằng cách tự sát và giúp nhau tự sát tập thể. Trước sau, từ tháng 9-1994 đến tháng 3-1997 có tất cả 4 vụ thảm sát hay tự sát tập thể làm xôn xao dư luận ở châu Âu và Bắc Mỹ, mà vụ có nạn nhân đông nhất là vụ xảy ra ngày 05-10-1994, tại 2 nơi ở Thụy Sĩ, với tổng cộng 53 mạng người, trong đó có cả một giáo chủ sáng lập giáo phái, cùng người bạn đời và con gái… Mọi chuyện rồi cũng chìm vào quên lãng sau phiên tòa năm 2006, trả tự do cho nghi can duy nhất còn lại trong nội vụ…
Hoàn toàn không giống với hai giáo phái điển hình kể trên, “cái giáo phái” nói ở đây nó thừa biết không có ai qua đời mà trở lại để cho biết thiên đàng hay hỏa ngục nó ra làm sao. Nếu có thì chắc tội ác loài người không đến nổi tràn ngập thế gian như xưa nay. Nhất là tội ác đối với con người. Là tội nặng nhất, vì chống lại Tình Yêu.
Cho nên “cái giáo phái” nó không chờ ngày tận thế, cũng không chờ kiếp sau, mà chủ trương xây dựng một thiên đàng ngay ở trái đất này, một vườn địa đàng.
Có thể được không?
Từ trước tới nay, lâu lâu người ta cũng nghe ai đó nói qua về một điều tương tự. Nhưng vừa rồi, qua tin các báo chính thức, có một ông lãnh đạo cao ngất đã chính thức tuyên bố về việc ông cũng đang xây dựng một “cái na ná”, mà ông lo không biết “cái na ná” của ông đến cuối thế kỷ 21 này có xong hay không?!
Trong khi đó thì có một cố tướng lãnh anh hùng, một nhà tình báo thượng thặng vừa là một nhà báo nổi tiếng, lúc sinh tiền đã từng tâm sự với bạn bè, đồng nghiệp làm báo trong ngoài nước, về một “cái na ná” như cái mà ông lãnh đạo cao ngất nói trên tuyên bố đang lo xây dựng. Theo ông tướng nhà báo, cái vườn địa đàng, hay “cái na ná”, nếu có thật, thì phải chờ ít nhất một ngàn năm nữa may ra mới đến đó được. Còn nếu ai sốt ruột, muốn có nó ngay, thì nên vô rừng mà sống như Tarzan, với Tarzan, nếu đâu đó thật sự còn rừng. Ông bạn nhà báo anh hùng này nói vậy là vì ông tham gia hoạt động vì lòng yêu nước yêu dân, như nhiều đồng bào bạn hữu khác của ông, chớ không hề có chút ảo tưởng về cái thiên đàng hay “cái na ná” nào do “cái giáo phái” nào hứa hẹn. Và ngày nay, nếu ông nghe được cái ông lãnh đạo cao ngất tuyên bố như trên kia, và chắc là ông nghe được, thì ông phải đến thét lên là cái ông cao ngất đó lại tiếp tục “nói theo các báo Sự Thật”.
Còn người dân ở đây, đứng trên nhiều góc độ khác nhau, thì mỗi người đều từng chứng kiến mỗi ngày cái vườn địa đàng của “cái giáo phái” đó từ rất lâu rồi. Người dân ở đây đã thấy hàng hàng lớp lớp các đội tiên phong của “cái giáo phái”, rồi toàn bộ “cái phần không nhỏ” của “cái giáo phái”, đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc”… vào cái vườn địa đàng của nó từ lâu rồi. Chớ không cần chờ đến cuối thế kỷ để được thấy “cái sự thật thế kỷ” của cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia nó ra làm sao.
Vậy cái vườn địa đàng hay thiên đàng dưới thế của “cái giáo phái” nó là cái gì, như thế nào? Và nó ở đâu, theo người dân?
Theo người dân thì nó cũng ở trên cùng mặt đất với dân đen, nhưng mọi thứ của nó đều như trong một hành tinh khác, với cuộc sống, nếp sống, mức sống, với tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác với kiếp sống của người dân. Mà một trời một vực.
Nó là cái thứ được “cái giáo phái” sinh ra để tha hồ hưởng thụ và không hề bị trừng phạt. Thiên đàng thì làm gì có phạt. Chỉ có “điều chuyển” qua lại, lên xuống trong cái hệ thống tổ chức của “cái giáo phái” để mãi mãi tiếp tục hưởng.
Dân đen phải đổ mồ hôi, phải lao động mới có ăn. Dân trong vườn địa đàng của “cái giáo phái” không phải đổ mồ hôi mà có sẵn đủ thứ để ăn. Hằng núi đủ thứ để ăn, bao nhiêu đời con cháu ăn hoài không hết.
Dân trong vườn địa đàng của “cái giáo phái” không cần lao động, chỉ cần biết ký tên. Ký ở góc đường, ký ở lầu cao, ở các ngân hàng, dưới các giấy phép, dưới các dự án, các gói thầu, các hợp đồng; dưới quỹ lương, quỹ vay, quỹ viện trợ; dưới các chính sách, nghị quyết… Hãy nhìn những thứ ngồn ngộn nó thãi ra, và chừa ra, để chôn làm nền cho cái vườn địa đàng của nó trên cả nước thì biết sức ăn của nó khủng khiếp đến nhường nào.
Nó hơn là một thứ ôn dịch, hơn là một đại nạn hay quốc nạn, trăm năm hay ngàn năm. Vì trăm hay ngàn thì cũng qua, mà cái này, ở đây, theo chủ trương của nó, là muôn đời.
Muôn đời trên lưng người dân. Trừ phi tới ngày nó quyết định bán mảo từng gói, hay trọn gói để bỏ đi làm ăn nơi khác…
Cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia tuyên bố đang lo xây dựng “cái na ná” của ông trước cuối thế kỷ là tung hỏa mù. Để bao giấu cái vườn địa đàng mà “cái thành phần không nhỏ” của “cái giáo phái” đã làm ổ trong đó từ lâu.
Ông nói vậy là nói xạo, vì không ai đi xây dựng một cái đã sập cách đây chỉ mới hơn 20 năm, ở chính cái nơi mà nó cũng chỉ sống vỏn vẹn có 74 năm. Không ai đi xây dựng những cái đã sập ở nhiều nơi cách đây cũng chỉ mới vài mươi năm, sau khi chỉ sống vỏn vẹn có 44 năm.
Và cái sớm muộn cũng sẽ sập là ở cái xứ nổi tiếng người ăn thịt người, nổi tiếng đốt sách chôn học trò, đập tượng ông Khổng rồi lại bày trò bịp bợm đi dựng lại ở khắp nơi trong ngoài nước. Cái xứ có truyền thống bá quyền chuyên đàn áp các dân tộc thiểu số, luôn âm mưu xâm lấn, thôn tính các nước chúng gọi là man di chung quanh.
Cát sa mạc đang lấn sâu vào nội địa cái xứ đó, bụi cát sa mạc định kỳ phủ trùm thủ đô cái xứ đó, nạn ô nhiễm môi trường kinh niên trên các thành phố đông dân, sóng di dân ồ ạt lòng vòng trong nước và ra ngoài nước… là những điềm báo trước ngày tàn của bọn bành trướng đó.
Vậy thiên đàng của “cái giáo phái” ở đây nó là cái gì, ở đâu?
Chưa nói ra hết, nhưng bà con ở đây ai cũng biết. Nó chính là chế độ tham nhũng, là tham nhũng đã trở thành chế độ.
04-11-2013
H.N.N.
Thuốc Lá gửi hôm Thứ Tư, 06/11/2013
nguồn:https://danluan.org/tin-tuc/20131106/ho-ngoc-nhuan-cai-giao-phai-nay-la-giao-phai-gi-bai-2-vuon-dia-dang-cua-cai-giao
======================================================================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001