NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI
Những tưởng thời phong kiến, thời thực dân, thời mất nước mới cấm kỵ người dân bàn chuyện quốc sự. Những tưởng cái thời khốn nhục ấy mới có tù quốc sự.
Thế mà bây giờ đất nước đã hòa bình, độc lập, tự do và hạnh phúc gần 40 năm rồi mà những người bị bắt bớ vì quốc sự, không những đã hết mà càng lúc càng nhiều lên. Trong vòng vài năm trở lại đây đã có đến gần cả trăm người ngồi tù quốc sự, thế mà vẫn có những danh sách nầy danh sách nọ liên tục tung ra hăm he sẽ bắt thêm nữa.
Thà những người theo giặc bán nước, bị tù đày vì quốc sự thì cũng đáng đời. Nhưng đau xót quá, hầu như những tù quốc sự đều liên quan đến việc chống giặc giữ nước. Từ Cù Huy Hà Vũ đến Điếu cày, Tạ Phong Tần, đến Việt Khang... và mới đây nhất là hai sinh viên Nguyên Kha và Phương Uyên đều là những tù quốc sự có liên quan đến việc chống giặc ngoại xâm phương Bắc. Hai blogger nổi tiếng vừa bị bắt là Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào thì thái độ chống xâm lược phương Bắc của họ khỏi phải bàn cãi vì không thể nào kiên cường và quyết liệt hơn. Tôi không cả quyết tất cả những tù quốc sự là bị bắt vì tội chống Tàu cộng xâm lược, nhưng chắc chắn rằng tất cả họ đều có tư tưởng và thể hiện ra những hành động chống Tàu cộng xâm lược. Họ chắc chắn là những người yêu nước.
Sao mà khốn nhục như thời Pháp thuộc vậy trời! Yêu nước mà bị đi tù vì quốc sự! Sao giống hệt như cha ông ta thời đó, ai đụng đến mẫu quốc xâm lược đều bị triều đình Nhà Nguyễn bắt tù vì tội quốc sự.
Con xin lạy bố ông giặc Tàu, con sợ quá rồi, ông cứ làm mưa làm gió trên đất nước của con, ông cứ đưa lưỡi bò lưỡi chó gì đó của ông xuống quét sạch Biển Đông mà ngàn đời qua thuộc đất nước con, ông cứ xua tàu tràn xuống hãm hại ngư dân lương thiện của nước con... con hứa từ nay không dám đụng đến ông nội nữa. Con không viết một chữ nào đụng đến ông nữa. Xin ông tha cho con và đưa con ra khỏi các danh sách chó má của ông.
Từ nay con xin bắt chước hệ thống báo chí gọi là cách mạng, chỉ viết những chuyện tình ái, sex xiết cho nó lành. Đồi trụy cho nó yên. Không viết chuyện quốc sự nữa. Tuy nhiên con cũng còn chút liêm sỉ hơn cái đám báo đài ấy, con viết về chuyện của con, con không khai thác thân xác người khác để kiếm miếng ăn ô nhục.
Vì là chuyện sex nên mong các vị phụ huynh chú ý đừng cho con em của mình dưới 18 tuổi vào đọc trang nhật ký nầy nữa nhé.
Kỳ 1
Tôi liên quan đến chuyện sex từ rất bé.
Hồi ấy, tôi chừng sáu hoặc bảy tuổi gì đó. Em gái tôi nhỏ hơn tôi ba tuổi. Ba tôi đi tù vì chuyện quốc sự. Mẹ chạy chợ từ sáng tinh mơ cho đến nửa đêm mới về đến nhà. Ba chị gái cũng phải đi làm quần quật từ sáng đến tối mới về để kiếm tiền giúp mẹ. Tôi và em gái ở nhà giữ nhà.
Nhà tôi ở bìa làng, trước ngõ nhìn ra sông và cánh đồng lúa có một miếu thờ bà Thủy bên bờ sông rất linh. Sau lưng nhà, bên kia hàng tre xanh rậm rịt là một nghĩa địa âm u, cây cối mọc um tùm mà mỗi đêm ma hiện về đi lại nườm nượp. Mấy chị tôi kể có nhiều đêm ma từ nghĩa địa đi lộn vào vườn nhà tôi làm các chị nín đái đến tè ra trong quần. Sau nầy tôi lấy bối cảnh ngôi nhà với không gian trầm ẩn, ma mị bao quanh nầy để viết nên cuốn tiểu thuyết kỳ ảo Hồ Ly Tiên.
Đến chừng sau 4 giờ chiều mùa đông, bóng tối âm u đã bao trùm lên khu
nhà, hai anh em tôi sợ ma đến rúm ró. Nhưng rất may là cạnh vườn nhà tôi
là vườn nhà chú tôi. Chú và thím cũng đi buôn và đi làm từ sáng sớm đến
tối khuya mới về. Nhà chú có hai thằng con trai nhỏ thua tôi 1 tuổi và
lóc nhóc một đám con gái bé tí tiếp theo, có đứa còn nằm nôi. Chú tôi
nhờ một cô cháu bên vợ ở làng bên sang coi nhà và trông trẻ. Chị ấy tên
Q. tuổi chừng 14, 15 gì đó tôi không còn nhớ rõ.
Sau bốn giờ, anh em tôi vội lục cơm nguội ra ăn rồi ba chân bốn cẳng chạy u qua nhà chú tôi trú ngụ để tránh ma. Cùng với những đứa con của chú, chúng tôi nhập thành một băng quậy phá đến tan cửa nát nhà. Có lần chúng tôi làm đổ sập cả bàn thờ, rơi lư hương vào đầu một thằng em đổ cả máu.
Từ đó chị Q không cho chúng tôi quậy phá nữa. Sau khi cho mấy đứa bé ăn uống dọn dẹp xong, chị bảo chúng tôi leo hết lên giường. Mấy đứa trẻ nhỏ cho quành vào một góc, còn ba thằng chúng tôi cùng chị Q nằm sắp lớp bên cạnh nhau rồi lấy mền trùm lại. Ba thằng tôi, đứa nào cũng muốn nằm cạnh chị Q. Tuy nhiên hai thằng em tôi ỷ thế nhà mình nên dành nằm cạnh hai bên chị, còn tôi phải nằm ra ngoài rìa, mền trùm không tới. Chị Q sợ tôi bị lạnh nên bảo tôi leo vào nằm trên bụng chị để đắp mền cho đủ. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì vừa nói chị vừa kéo tôi vào đặt trên bụng chị. Ban đầu, tôi nằm ngửa thấy êm ái và ấm áp lắm. Nhưng một lát sau chị Q lại bảo tôi phải nằm úp xấp lại mới được. Vừa nói chị vừa lật người tôi lại, đồng thời dang hai chân ra để người tôi lọt thỏm vào bụng chị, mặt tôi vừa vặn úp lên ngực chị êm còn hơn úp vào gối. Ngày xưa, gối không có bao ngoài, chỉ có bao trong nên năm nầy qua tháng nọ không được giặt giũ do vậy hôi lắm, nhất là không phải gối nhà mình thì không thể nào úp mặt vào đó được. Trong khi đó, úp mặt vào ngực chị Q, sau lớp áo nhìn tưởng bình thường như ngực chúng tôi, nào ngờ có hai cái gì đó phồng lên cao cao, úp vào vừa êm ái lại vừa có mùi thơm thơm dễ chịu đến cực kỳ.
Nằm một lát, chị Q vòng tay ôm qua mông tôi, áp chặt tôi vào bụng chị, rồi đung đưa người tôi lên xuống giống như ru em, làm tôi thích thú đến ngất ngây. Hai thằng em tôi nằm hai bên cũng ôm chị, nhưng dường như cũng biết rằng được nằm lên bụng chị như tôi mới thích hơn nên một trong hai thằng đòi hất tôi xuống để trèo lên. Nhưng chị nạt: Mi còn nhỏ lắm chưa được. Tôi vừa thích thú vừa ngạc nhiên, không hiểu tại sao còn nhỏ thì không được leo lên bụng chị nằm.
Kể từ đó, mới đến chiều, tôi đã vội lấy cơm ra ăn rồi dắt em chạy vội qua nhà chú để ngồi chầu chực, chờ chị Q lo cho mấy đứa nhỏ ăn uống xong xuôi là cùng nhau hè lên giường nằm trùm mền. Tôi lại được nằm xấp trên bụng chị Q và hai thằng em tôi nằm áp vào hai bên chị.
Tôi nhớ có một lần, đang nằm trên bụng chị, tự dưng thấy chị có vẻ bực rực với cái quần của chị. Một tay chị vẫn quàng qua mông tôi để ru, một tay chị đưa xuống dưới cố kéo cái quần của chị xuống. Nhưng quần hồi xưa không có dây thun nên phải cột bằng dây vải, lại do buộc quá chặt nên chị kéo hoài mà nó cũng chỉ tụt xuống được có một chút. Tôi nhổm dậy giúp chị kéo quần chị xuống, nhưng rán hết mình mà quần chị cũng chỉ xuống đến quá rún một chút rồi bị giữ lại bởi phần hông nở rộng của chị. Tuy vậy tôi cũng nhìn thấy khoảng da bụng trắng muốt bên dưới ngấn lưng quần của chị. Rồi chị loay hoay thò tay vào nút thắt dây lưng trước bụng cố mở ra. Vì chị chỉ dùng một tay để mở, lại không nhìn thấy nên cứ loay hoay mở hoài mà không ra. Tôi thấy vậy, thót người lên rồi thò hai tay vào giúp chị tháo dây lưng để chị tuột quần ra cho dễ. Nhưng chị lại hất tay tôi ra và bắt tôi cứ nằm im như cũ. Tôi lại bắt chước chị, cũng định mở dây lưng để tuột quần mình xuống, nhưng chị cũng kéo tay tôi ra, ngăn lại. Tôi chẳng hiểu chuyện gì.
Rồi một lát sau chị lại thò tay xuống dưới lần lượt kéo hai ống quần lên. Ống quần rộng nên chị kéo lên tới bẹn, tuy nhiên lên đến đó chị vẫn không dừng lại, tôi thấy chị cứ níu mãi ống quần lên mặc dù không còn chỗ nào để có thể kéo lên hơn nữa. Rồi chị kéo tay tôi xuống dúi vào đó như bảo rằng giúp chị kéo lên. Tôi tưởng chị nhờ tôi kéo ống quần lên thật, nên cố nắm cái ống quần dồn cục nơi háng chị kéo lên dù biết rằng chẳng thể nào kéo lên hơn được.
Tôi còn quá bé để có nhận xét rằng chị Q là người con gái đẹp hay xấu. Đến bây giờ tôi không còn nhớ hình dáng của chị ra sao. Tuy nhiên bây giờ luận ra thì chị Q phải rất đẹp. Bởi lẽ đám thanh niên trong làng lúc đó là vai chú, vai anh của tôi hay tụ tập trước nhà chú tôi để ve vãn chị. Tôi thường xuyên thấy họ đứng thập thò trước cổng. Mỗi lần như vậy, chị Q xấu hổ, dù đang làm việc gì cũng bỏ dỡ để vội chạy vào nhà.
Rồi một lần đám thanh niên ấy kéo vào sân nhà tôi chơi. Họ tụm lại bàn tán về chị Q, do vậy tôi tò mò xáp gần lại hóng hớt lén nghe.
- Con gái làng mình, thấy chưa có ai đẹp bằng một góc con Q.
- Dáng nó nẩy nở không chịu được.
- Mông, ngực của nó thật là hết ý.
- Ước gì được ấp mặt vào cái ngực ấy thì có chết cũng đáng.
Nghe đến đó, máu bộp chộp, khoe khoang của tôi nổi lên.Tôi phạm ngay một sai lầm chết người mà mãi đến gần 10 năm sau khi ngồi nhớ đến chị Q tôi mới nhận ra. Hồi đó, tôi xen vào nói:
- Các ông nói chi mà ghê rứa. Tui vẫn thường xuyên được nằm úp mặt vào ngực chị Q. đó.
Cả đám thanh niên há mồm, trố mắt hướng vào tôi. Được thể, tôi tự hào kể lại mọi chuyện cho đám thanh niên ấy nghe. Nào chị Q kéo tôi lên nằm trên bụng chị như thế nào, chị ôm mông tôi ru lên ru xuống ra sao, cả việc chị Q kéo tay tôi xuống để giúp chị kéo ống quần lên chỗ bẹn như thế nào. Được đám thanh niên khuyến khích và hỏi tới dồn dập nên tôi hăng hái kể ra không sót một chi tiết.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó vài ngày thì chị Q biến mất. Tôi qua nhà chú thì không còn chị Q nữa. Hai thằng em tôi phải tự lo cho mấy đứa em lóc nhóc của mình. Tôi hỏi thì chúng nói chị Q đã về lại nhà chị rồi. Và từ đó chị đi biệt tăm không hề quay lại nhà chú hoặc làng tôi nữa.
Tôi quên bẵng luôn chị Q cho đến năm tôi 14 tuổi. Vào một đêm tôi nằm ngủ thì mơ thấy chị Q. Chị lại có vóc người và khuôn mặt giống hệt như cô giáo trẻ dạy tôi ở trường mà tôi ngày đêm thầm mơ trộm nhớ. Chị không còn mặc bộ đồ bà ba nữa, thay vào đó là chiếc áo dài trang trọng và sau mông có hai đường gân giống hệt như cô giáo. Chị sang trọng và xinh đẹp như cô giáo nhưng lại làm những việc y như chị ngày xưa. Chị bế tôi lên nằm trên bụng chị và chị quàng hai tay qua mông tôi để ru lên ru xuống. Bây giờ tôi không để chị phải nhọc sức để ru nữa, tôi tự "ru" người tôi. Trong mơ tôi sướng đến ngất ngây, sướng tột đỉnh. Hai người phụ nữ đã hạ gục tôi một cách êm ái và cướp đi tuổi thơ của tôi mà tôi nào có hay. Tôi thiếp đi rất sâu cho đến sáng trợt. Chưa bao giờ được ngủ ngon như thế.
Khi thức dậy tôi nhận ngay rằng đã xảy ra chuyện rất lạ lùng trong cơ thể của tôi mà từ trước đến nay chưa hề có. Quần tôi vẫn chưa kịp khô. Tôi lo sợ lắm nhưng không dám bày tỏ với ai. Nhà tôi chỉ toàn các chị gái.
Nhưng cũng bắt đầu từ đó tôi nhớ lại chị Q. Hầu như đêm nào tôi cũng nghĩ về chị, nhớ lại những chuyện chị làm với tôi khi xưa và hiểu ra rằng chị làm như vậy là do cái gì. Và cũng từ đó tôi nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình khi đem những chuyện như vậy ra khoe với đám thanh niên hồi ấy. Tôi ân hận lắm. Ân hận đến tận bây giờ.
Thương chị Q quá.
Thế mà bây giờ đất nước đã hòa bình, độc lập, tự do và hạnh phúc gần 40 năm rồi mà những người bị bắt bớ vì quốc sự, không những đã hết mà càng lúc càng nhiều lên. Trong vòng vài năm trở lại đây đã có đến gần cả trăm người ngồi tù quốc sự, thế mà vẫn có những danh sách nầy danh sách nọ liên tục tung ra hăm he sẽ bắt thêm nữa.
Thà những người theo giặc bán nước, bị tù đày vì quốc sự thì cũng đáng đời. Nhưng đau xót quá, hầu như những tù quốc sự đều liên quan đến việc chống giặc giữ nước. Từ Cù Huy Hà Vũ đến Điếu cày, Tạ Phong Tần, đến Việt Khang... và mới đây nhất là hai sinh viên Nguyên Kha và Phương Uyên đều là những tù quốc sự có liên quan đến việc chống giặc ngoại xâm phương Bắc. Hai blogger nổi tiếng vừa bị bắt là Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào thì thái độ chống xâm lược phương Bắc của họ khỏi phải bàn cãi vì không thể nào kiên cường và quyết liệt hơn. Tôi không cả quyết tất cả những tù quốc sự là bị bắt vì tội chống Tàu cộng xâm lược, nhưng chắc chắn rằng tất cả họ đều có tư tưởng và thể hiện ra những hành động chống Tàu cộng xâm lược. Họ chắc chắn là những người yêu nước.
Bổ sung thêm một ảnh rất nóng từ phiên tòa xử hoa hậu Mỹ Xuân
Hệ thống báo chí cách mạng là đây: Bầy kên kên trên những xác người |
Con xin lạy bố ông giặc Tàu, con sợ quá rồi, ông cứ làm mưa làm gió trên đất nước của con, ông cứ đưa lưỡi bò lưỡi chó gì đó của ông xuống quét sạch Biển Đông mà ngàn đời qua thuộc đất nước con, ông cứ xua tàu tràn xuống hãm hại ngư dân lương thiện của nước con... con hứa từ nay không dám đụng đến ông nội nữa. Con không viết một chữ nào đụng đến ông nữa. Xin ông tha cho con và đưa con ra khỏi các danh sách chó má của ông.
Từ nay con xin bắt chước hệ thống báo chí gọi là cách mạng, chỉ viết những chuyện tình ái, sex xiết cho nó lành. Đồi trụy cho nó yên. Không viết chuyện quốc sự nữa. Tuy nhiên con cũng còn chút liêm sỉ hơn cái đám báo đài ấy, con viết về chuyện của con, con không khai thác thân xác người khác để kiếm miếng ăn ô nhục.
Vì là chuyện sex nên mong các vị phụ huynh chú ý đừng cho con em của mình dưới 18 tuổi vào đọc trang nhật ký nầy nữa nhé.
Kỳ 1
Tôi liên quan đến chuyện sex từ rất bé.
Hồi ấy, tôi chừng sáu hoặc bảy tuổi gì đó. Em gái tôi nhỏ hơn tôi ba tuổi. Ba tôi đi tù vì chuyện quốc sự. Mẹ chạy chợ từ sáng tinh mơ cho đến nửa đêm mới về đến nhà. Ba chị gái cũng phải đi làm quần quật từ sáng đến tối mới về để kiếm tiền giúp mẹ. Tôi và em gái ở nhà giữ nhà.
Nhà tôi ở bìa làng, trước ngõ nhìn ra sông và cánh đồng lúa có một miếu thờ bà Thủy bên bờ sông rất linh. Sau lưng nhà, bên kia hàng tre xanh rậm rịt là một nghĩa địa âm u, cây cối mọc um tùm mà mỗi đêm ma hiện về đi lại nườm nượp. Mấy chị tôi kể có nhiều đêm ma từ nghĩa địa đi lộn vào vườn nhà tôi làm các chị nín đái đến tè ra trong quần. Sau nầy tôi lấy bối cảnh ngôi nhà với không gian trầm ẩn, ma mị bao quanh nầy để viết nên cuốn tiểu thuyết kỳ ảo Hồ Ly Tiên.
Tôi 7 tuổi |
Sau bốn giờ, anh em tôi vội lục cơm nguội ra ăn rồi ba chân bốn cẳng chạy u qua nhà chú tôi trú ngụ để tránh ma. Cùng với những đứa con của chú, chúng tôi nhập thành một băng quậy phá đến tan cửa nát nhà. Có lần chúng tôi làm đổ sập cả bàn thờ, rơi lư hương vào đầu một thằng em đổ cả máu.
Từ đó chị Q không cho chúng tôi quậy phá nữa. Sau khi cho mấy đứa bé ăn uống dọn dẹp xong, chị bảo chúng tôi leo hết lên giường. Mấy đứa trẻ nhỏ cho quành vào một góc, còn ba thằng chúng tôi cùng chị Q nằm sắp lớp bên cạnh nhau rồi lấy mền trùm lại. Ba thằng tôi, đứa nào cũng muốn nằm cạnh chị Q. Tuy nhiên hai thằng em tôi ỷ thế nhà mình nên dành nằm cạnh hai bên chị, còn tôi phải nằm ra ngoài rìa, mền trùm không tới. Chị Q sợ tôi bị lạnh nên bảo tôi leo vào nằm trên bụng chị để đắp mền cho đủ. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì vừa nói chị vừa kéo tôi vào đặt trên bụng chị. Ban đầu, tôi nằm ngửa thấy êm ái và ấm áp lắm. Nhưng một lát sau chị Q lại bảo tôi phải nằm úp xấp lại mới được. Vừa nói chị vừa lật người tôi lại, đồng thời dang hai chân ra để người tôi lọt thỏm vào bụng chị, mặt tôi vừa vặn úp lên ngực chị êm còn hơn úp vào gối. Ngày xưa, gối không có bao ngoài, chỉ có bao trong nên năm nầy qua tháng nọ không được giặt giũ do vậy hôi lắm, nhất là không phải gối nhà mình thì không thể nào úp mặt vào đó được. Trong khi đó, úp mặt vào ngực chị Q, sau lớp áo nhìn tưởng bình thường như ngực chúng tôi, nào ngờ có hai cái gì đó phồng lên cao cao, úp vào vừa êm ái lại vừa có mùi thơm thơm dễ chịu đến cực kỳ.
Nằm một lát, chị Q vòng tay ôm qua mông tôi, áp chặt tôi vào bụng chị, rồi đung đưa người tôi lên xuống giống như ru em, làm tôi thích thú đến ngất ngây. Hai thằng em tôi nằm hai bên cũng ôm chị, nhưng dường như cũng biết rằng được nằm lên bụng chị như tôi mới thích hơn nên một trong hai thằng đòi hất tôi xuống để trèo lên. Nhưng chị nạt: Mi còn nhỏ lắm chưa được. Tôi vừa thích thú vừa ngạc nhiên, không hiểu tại sao còn nhỏ thì không được leo lên bụng chị nằm.
Kể từ đó, mới đến chiều, tôi đã vội lấy cơm ra ăn rồi dắt em chạy vội qua nhà chú để ngồi chầu chực, chờ chị Q lo cho mấy đứa nhỏ ăn uống xong xuôi là cùng nhau hè lên giường nằm trùm mền. Tôi lại được nằm xấp trên bụng chị Q và hai thằng em tôi nằm áp vào hai bên chị.
Tôi nhớ có một lần, đang nằm trên bụng chị, tự dưng thấy chị có vẻ bực rực với cái quần của chị. Một tay chị vẫn quàng qua mông tôi để ru, một tay chị đưa xuống dưới cố kéo cái quần của chị xuống. Nhưng quần hồi xưa không có dây thun nên phải cột bằng dây vải, lại do buộc quá chặt nên chị kéo hoài mà nó cũng chỉ tụt xuống được có một chút. Tôi nhổm dậy giúp chị kéo quần chị xuống, nhưng rán hết mình mà quần chị cũng chỉ xuống đến quá rún một chút rồi bị giữ lại bởi phần hông nở rộng của chị. Tuy vậy tôi cũng nhìn thấy khoảng da bụng trắng muốt bên dưới ngấn lưng quần của chị. Rồi chị loay hoay thò tay vào nút thắt dây lưng trước bụng cố mở ra. Vì chị chỉ dùng một tay để mở, lại không nhìn thấy nên cứ loay hoay mở hoài mà không ra. Tôi thấy vậy, thót người lên rồi thò hai tay vào giúp chị tháo dây lưng để chị tuột quần ra cho dễ. Nhưng chị lại hất tay tôi ra và bắt tôi cứ nằm im như cũ. Tôi lại bắt chước chị, cũng định mở dây lưng để tuột quần mình xuống, nhưng chị cũng kéo tay tôi ra, ngăn lại. Tôi chẳng hiểu chuyện gì.
Rồi một lát sau chị lại thò tay xuống dưới lần lượt kéo hai ống quần lên. Ống quần rộng nên chị kéo lên tới bẹn, tuy nhiên lên đến đó chị vẫn không dừng lại, tôi thấy chị cứ níu mãi ống quần lên mặc dù không còn chỗ nào để có thể kéo lên hơn nữa. Rồi chị kéo tay tôi xuống dúi vào đó như bảo rằng giúp chị kéo lên. Tôi tưởng chị nhờ tôi kéo ống quần lên thật, nên cố nắm cái ống quần dồn cục nơi háng chị kéo lên dù biết rằng chẳng thể nào kéo lên hơn được.
Tôi còn quá bé để có nhận xét rằng chị Q là người con gái đẹp hay xấu. Đến bây giờ tôi không còn nhớ hình dáng của chị ra sao. Tuy nhiên bây giờ luận ra thì chị Q phải rất đẹp. Bởi lẽ đám thanh niên trong làng lúc đó là vai chú, vai anh của tôi hay tụ tập trước nhà chú tôi để ve vãn chị. Tôi thường xuyên thấy họ đứng thập thò trước cổng. Mỗi lần như vậy, chị Q xấu hổ, dù đang làm việc gì cũng bỏ dỡ để vội chạy vào nhà.
Rồi một lần đám thanh niên ấy kéo vào sân nhà tôi chơi. Họ tụm lại bàn tán về chị Q, do vậy tôi tò mò xáp gần lại hóng hớt lén nghe.
- Con gái làng mình, thấy chưa có ai đẹp bằng một góc con Q.
- Dáng nó nẩy nở không chịu được.
- Mông, ngực của nó thật là hết ý.
- Ước gì được ấp mặt vào cái ngực ấy thì có chết cũng đáng.
Nghe đến đó, máu bộp chộp, khoe khoang của tôi nổi lên.Tôi phạm ngay một sai lầm chết người mà mãi đến gần 10 năm sau khi ngồi nhớ đến chị Q tôi mới nhận ra. Hồi đó, tôi xen vào nói:
- Các ông nói chi mà ghê rứa. Tui vẫn thường xuyên được nằm úp mặt vào ngực chị Q. đó.
Cả đám thanh niên há mồm, trố mắt hướng vào tôi. Được thể, tôi tự hào kể lại mọi chuyện cho đám thanh niên ấy nghe. Nào chị Q kéo tôi lên nằm trên bụng chị như thế nào, chị ôm mông tôi ru lên ru xuống ra sao, cả việc chị Q kéo tay tôi xuống để giúp chị kéo ống quần lên chỗ bẹn như thế nào. Được đám thanh niên khuyến khích và hỏi tới dồn dập nên tôi hăng hái kể ra không sót một chi tiết.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó vài ngày thì chị Q biến mất. Tôi qua nhà chú thì không còn chị Q nữa. Hai thằng em tôi phải tự lo cho mấy đứa em lóc nhóc của mình. Tôi hỏi thì chúng nói chị Q đã về lại nhà chị rồi. Và từ đó chị đi biệt tăm không hề quay lại nhà chú hoặc làng tôi nữa.
Tôi quên bẵng luôn chị Q cho đến năm tôi 14 tuổi. Vào một đêm tôi nằm ngủ thì mơ thấy chị Q. Chị lại có vóc người và khuôn mặt giống hệt như cô giáo trẻ dạy tôi ở trường mà tôi ngày đêm thầm mơ trộm nhớ. Chị không còn mặc bộ đồ bà ba nữa, thay vào đó là chiếc áo dài trang trọng và sau mông có hai đường gân giống hệt như cô giáo. Chị sang trọng và xinh đẹp như cô giáo nhưng lại làm những việc y như chị ngày xưa. Chị bế tôi lên nằm trên bụng chị và chị quàng hai tay qua mông tôi để ru lên ru xuống. Bây giờ tôi không để chị phải nhọc sức để ru nữa, tôi tự "ru" người tôi. Trong mơ tôi sướng đến ngất ngây, sướng tột đỉnh. Hai người phụ nữ đã hạ gục tôi một cách êm ái và cướp đi tuổi thơ của tôi mà tôi nào có hay. Tôi thiếp đi rất sâu cho đến sáng trợt. Chưa bao giờ được ngủ ngon như thế.
Khi thức dậy tôi nhận ngay rằng đã xảy ra chuyện rất lạ lùng trong cơ thể của tôi mà từ trước đến nay chưa hề có. Quần tôi vẫn chưa kịp khô. Tôi lo sợ lắm nhưng không dám bày tỏ với ai. Nhà tôi chỉ toàn các chị gái.
Nhưng cũng bắt đầu từ đó tôi nhớ lại chị Q. Hầu như đêm nào tôi cũng nghĩ về chị, nhớ lại những chuyện chị làm với tôi khi xưa và hiểu ra rằng chị làm như vậy là do cái gì. Và cũng từ đó tôi nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình khi đem những chuyện như vậy ra khoe với đám thanh niên hồi ấy. Tôi ân hận lắm. Ân hận đến tận bây giờ.
Thương chị Q quá.
Tôi 14 |
Được đăng bởi Chênh Huỳnh Ngọc vào lúc 15:56
nguồn:http://huynhngocchenh.blogspot.com/2013/06/nhung-mau-chuyen-sex-trong-cuoc-oi-tinh.html
======================================================================
NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI (2)
NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI (2)
Kỳ 2
Cuộc đời tình ái của tôi bắt đầu rất sớm, sớm đến ngay cả tôi cũng không thể nào ngờ nỗi.
Tôi gặp nàng lần đầu tiên lúc tôi đang khỏa thân một nửa người mà ở ngay trong lớp học.
Trước nhà tôi có một giòng sông chảy từ Vĩnh Điện ra, đoạn ngang qua xã Hòa Đa của tôi gọi là sông Cái. Những ngày mùa hè, trẻ con cả làng hầu như tập trung vào hai bến sông trước mặt nhà tôi để tắm. Tôi và các đứa trẻ khác ở gần đó thì sống trên sông nước là chính. Buổi sáng vừa nắng lên là đã trần truồng xuống sông bơi lội, nô đùa, mò cá, lượm trứng vịt đẻ rơi, tìm trứng ba ba...cho đến trưa trần truồng chạy về ăn cơm rồi trở lại sông ngay cho đến chiều.
Những ngày đi học thì sau giờ bãi trường buổi trưa, trên đường về nhà ghé lại bến sông, cởi áo quần gói sách vở lại và ào xuống tắm cho đến khi các chị xuống gọi về ăn cơm trưa mới lên về. Ăn trưa xong lại ôm sách vở chạy xuống sông. Bơi giỡn nô đùa cho đến khi nghe hồi trống trường thứ nhất mới lên bờ mặc vội vàng áo quần và chạy đến trường thì vừa kịp hồi trống thứ hai báo hiệu giờ vào lớp.
Chúng tôi chỉ rời bến sông vào vài tháng mùa đông thật giá rét hoặc vào những khi có một xác chết từ trên Vĩnh Điện trôi xuống tấp vào. Khi ấy chúng tôi phải nghỉ tắm chừng hơn tuần lễ, không dám ăn cá sông khoảng vài ngày và buổi tối rúm ró ở trong nhà chừng nửa tháng vì sợ ma.
Tôi nhớ những xác chết như vậy vẫn thường hay trôi tấp vào bến sông trước nhà tôi, mỗi năm một vài lần. Đó là những xác chết thường bị trói gô chân tay lại hay bị trùm nửa người trong bao bố mà khi dạt đến chỗ làng tôi đã bị phân rã hoặc bị cá rỉa phần lớn da thịt bên ngoài.
Dân làng tôi kể những xác chết ấy xuất hiện từ sau năm 54 khi hòa bình vừa lặp lại cho mãi đến năm 64,65 gì đó mới chấm dứt. Sau nầy ba tôi giải thích, đó có thể là xác phe mình (Việt Cộng nằm vùng) hoặc xác của Cu Dê Đê (Quốc Dân Đảng). Ba nói sau 54 hai lực lượng nầy ở miệt Điện Bàn, Đại Lộc bí mật thanh toán lẫn nhau rồi vứt xác xuống sông để phi tang. May quá, ở làng tôi chỉ có hai phe là Việt Cộng nằm vùng và chính quyền Ngô Đình Diệm. Mà chính quyền ông Diệm thì chỉ bắt phe kia đi tù chứ không có cái vụ bí mật thủ tiêu.
He he, lại sa đà vào chuyện quốc sự. Kể những chuyện quốc sự của quá khứ buồn thảm nầy thì tôi kể miên man không bao giờ hết chuyện ở quê tôi. Bây giờ trở lại chuyện tình ái.
Hôm đó, như thường lệ, giờ tắm sau bửa cơm trưa, hồi trống trường thứ nhất vang lên, bọn tôi chạy lên bờ đến chỗ áo quần. Chỗ của tôi chỉ còn cái quần và cuốn vở mà không thấy cái áo. Có thể gió cuốn bay đi mà cũng có thể tôi bỏ quên ở nhà. Tuy nhiên tôi không buồn chạy về nhà tìm áo khác, mà có khi ở nhà cũng chẳng có áo thứ hai, cứ thế tôi mặc quần và ôm vở chạy đến trường.
Làng tôi khi ấy mới xây được một ngôi trường nhỏ chỉ có hai phòng học. Các lớp 4, 5 học chung một phòng còn các lớp 1,2,3 chung một phòng. Tôi học lớp 2. Được xếp vào dãy bàn giữa lớp. Mỗi bàn có bốn đến năm học sinh. Trai, gái ngồi riêng. Bàn tôi ngồi chỉ có ba đứa. Tôi ngồi đầu bàn.
Tôi nhớ hôm đó vào lớp một lát chưa kịp học hành gì thì một phụ huynh xuất hiện ở cửa lớp dẫn theo một cô bé. Thầy ra hiệu cho cô bé vào. Thầy giới thiệu cô tên Hoa, học lớp hai, ở Đà Nẵng mới chuyển về, rồi chỉ xuống ngay bàn tôi bảo cô ấy ngồi vào đó.
Tôi giật nảy lên như bị thầy quất hàng chục roi vô đít. Một cái gì đó ghê gướm đã nổ ra. Tôi toát cả mồ hôi và nhớm đít xít dần từ đầu bàn vào. Cứ mỗi bước chân nàng bước tới, tôi giật lùi vào một chút cho đến khi nàng bước vào chỗ tôi vừa ngồi thì tôi đã ép hai thằng bạn bên trong vào sát đến mép bàn bên kia lúc nào không hay.
Nàng ngồi xuống và dường như ánh sáng đã bừng lên, nhóa qua đến tận bên tôi dù tôi đã giữ khoảng cách an toàn với nàng hơn một nửa cái bàn.
Thời đó không hiểu vì sao trẻ con chúng tôi bị mặc cảm về giới tính rất sớm. Đến lớp 2 là con trai, con gái trên đường đi học không dám đi gần nhau. Vào lớp thì ngồi riêng biệt. Một trai, một gái bị cúp đôi với nhau là xem như bị chọc ghẹo nặng nề lắm và hai đứa đều dị chết người và mắc tịt đến mức không bao giờ dám đi gần lại hoặc nhìn thấy nhau. Do vậy thầy bảo nàng đến ngồi cùng bàn và bên cạnh tôi là sự kiện chấn động làm nổ tung cả thế giới...ngây ngô của tôi.
Nàng sáng lóa nên dù vừa xấu hổ vừa sảng hồn tôi cũng cứ bị thu hút ánh mắt về phía nàng. Áo quần nàng sáng lóa, da nàng sáng lóa, mặt nàng sáng lóa, răng nàng sáng lóa...tất tất mọi thứ của nàng đều sáng lóa giữa một đám đen đen, nhờ nhờ, bẩn bẩn của cả lớp chúng tôi.
Và khi ấy tôi vụt nhìn lại rồi rúm ró cả người, thở không ra hơi, da nổi gai ốc, vì chợt nhận ra mình đang trần trụi trước nàng.
Lần đầu tiên tôi gặp nàng như thế đó.
Hồi đó, trừ các anh chị lớn từ lớp ba trở lên, việc ở trần đi học không có gì bất thường lắm đối với bọn nhóc lút chút lớp 1, lớp 2 như chúng tôi. Thời đó hòa bình mới lặp lại, cả làng tôi từ vùng kháng chiến mới tản cư về nên nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ con chỉ có một bộ áo quần vừa mặc ở nhà vừa mặc đi học là bình thường. Do vậy có cả trăm lý do để ở trần đến lớp vào mùa hè. Mà có mặc đầy đủ áo quần đến lớp thì đến giờ ra chơi cũng phải cởi ra cho đến giờ bãi học đi về. Vì giờ ra chơi rất dài, chúng tôi chạy nhảy như điên không áo quần nào chịu nỗi nên phải cởi ra cất vào hộc bàn trước khi ra chơi. Đến giờ vào học lại thì mồ hôi ướt đẫm và quá nóng nực nên không thể nào mặc áo lại. Tôi vẫn ở trần thường xuyên thế mà hôm nay gặp nàng tự dưng thấy mình trần trụi một cách thê thảm.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà ngạc nghiên về tôi. Ăn cơm sáng xong, tôi lo tìm áo (quần xà lỏn thì vẫn mặc ngủ từ hôm qua) trải lên giường, lấy tay vút đi vút lại thật thẳng. Mặc đồ vào xong, tôi lo đi rửa mặt, lấy nước vút lên đầu rồi tìm gương lược của các chị chải đầu rẻ bên thật chuẩn. Và không cần chờ tiếng trống trường, tôi đã hối hả bay tưng tưng đến trường.
Sân trường còn vắng, vài đứa gần trường đến sớm bày trò u mọi, thiếu người, rủ tôi tham gia nhưng tôi từ chối vì sợ dơ áo và hư đầu tóc. Tôi đi thẳng vào lớp, đến chỗ ngồi đặt cuốn vở, lọ mực và cây viết. Mấy hôm trước, thường tôi chỉ mang theo vở và viết, còn mực thì chấm ké mọi người. Tôi không hà tiện, nhưng vì tay chân vụng về, lại hay loai choai trong lớp nên cứ làm đổ mực thường xuyên. Hôm nay tôi mang theo cả lọ mực. Tôi đứng giữa bàn, ngẫn ngơ và hoang mang không biết đặt vở, viết, mực vào vị trí nào. Hôm qua vì quá hoảng hốt, tôi đã dịch vào đến quá nửa bàn để giữ khoảng cách xa nàng nhất có thể được. Ba thằng đã ngồi quá chật.
Ban đầu tôi để cuốn vở vào chỗ tôi đã ngồi hôm qua, nhưng rồi thấy khoảng còn lại không đủ cho 2 thằng bạn ngồi, nên tôi lại nhích ra một tí. Tôi thử ngồi vào rồi lại nhích thêm ra một tí nữa, tí nữa, tí nữa. Lại thấy vào đến giữa bàn gần nàng quá, tôi lè lưỡi nhích trở vô lại. Từ đó liếc mắt nhìn qua chỗ nàng ngồi lại thấy xa quá, muốn nhích ra một tí nhưng không đủ can đảm.
Tôi còn đang thẩn thờ chưa biết tiếp theo sẽ làm gì thì bất ngờ nghe tiếng chân và ngước lên thấy nàng sáng lóa xuất hiện. Tôi giật thốt cả người như bị bắt quả tang rồi tái xanh mặt mày đứng nhổm lên giật lùi, giật lùi dần vào mép bàn trong rồi bước ra khỏi bàn, theo lối đi hẹp bên trong chạy vù ra khỏi lớp.
Sân trường đã đông lên, bao nhiêu trò chơi từ bắn bi, ném mạng, u mọi, nhảy lò cò...diễn ra náo nhiệt trên sân trường nhưng tôi chẳng tham gia một trò nào. Tôi thẫn thờ đi loanh quanh sân trường mà mắt thỉnh thoảng vẫn lén lén nhìn vào cửa lớp để mong đón nhận nguồn sáng lóa từ trong ấy hắt ra.
Rồi ba tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Tất cả học sinh lớn bé ùa vào lớp. Cả ba thằng tôi đều không dám vào chỗ ngồi theo lối đi chính giữa mà phải đi vòng theo lối men tường. Rồi cả ba thằng đều ngồi rúm ró vào một góc y như hôm qua dù trước đó tôi đã cố để cuốn vở nới ra về phía nàng.
Tôi không còn nhớ đến lúc nào thì tôi ngồi xịt lại gần nàng. Có lẽ mỗi ngày mỗi ít, can đảm tôi tăng dần lên, tôi xích dần ra về phía nàng. Có lẽ dường như bắt đầu từ một lần nàng quên mang theo lọ mực. Nàng đã ngước mắt hướng tất cả ánh sáng về phía tôi. Tôi vội đẩy bình mực của mình vào giữa và gần về phía nàng hơn rồi hai đưa cùng chấm chung. Có lẽ nhờ vậy, trong lúc chấm mực viết bài, tôi đã vô tình nhích gần về phái nàng lúc nào không hay. Nói là gần chứ thực ra vẫn giữ khoảng cách một người ngồi giữa tôi và nàng. Tôi sợ cái đen đúa, nhờ nhờ, bẩn bẩn của tôi dây vào nàng chăng?
Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc khi được đến trường kể từ khi đó. Buổi sáng tôi lo ăn cơm sớm, rửa mặt mũi chân tay thật sạch sẽ, lấy nước chải đầu thật mướt rồi chuẩn bị vở, viết, mực đầy đủ để tưng tưng bay đến trường. Buổi trưa xuống sông tắm xong là lo bay đến trường không chờ đến tiếng trống thúc giục.
Ngày nào không được đi học, ở nhà buồn đến thẫn thờ. Mà hồi ấy, mỗi tuần đến hai ngày không được đi học: Ngày chủ nhật và ngày thứ năm. Trước đây, hai ngày ấy là hai ngày lên thiên đường, bây giờ là hai ngày buồn bã của tôi. Có hôm buồn quá, tôi lò dò ra trường. Chỉ có gốc cây bồ đề đứng đơn côi giữa sân trường hoang vắng, lòng tôi tê dại đi.
Chừ nhớ lại thấy thương cho mình quá, không biết tại sao tôi biết khổ sớm như thế?
(còn tiếp)
Được đăng bởi Chênh Huỳnh Ngọc vào lúc 17:05Cuộc đời tình ái của tôi bắt đầu rất sớm, sớm đến ngay cả tôi cũng không thể nào ngờ nỗi.
Tôi gặp nàng lần đầu tiên lúc tôi đang khỏa thân một nửa người mà ở ngay trong lớp học.
Trước nhà tôi có một giòng sông chảy từ Vĩnh Điện ra, đoạn ngang qua xã Hòa Đa của tôi gọi là sông Cái. Những ngày mùa hè, trẻ con cả làng hầu như tập trung vào hai bến sông trước mặt nhà tôi để tắm. Tôi và các đứa trẻ khác ở gần đó thì sống trên sông nước là chính. Buổi sáng vừa nắng lên là đã trần truồng xuống sông bơi lội, nô đùa, mò cá, lượm trứng vịt đẻ rơi, tìm trứng ba ba...cho đến trưa trần truồng chạy về ăn cơm rồi trở lại sông ngay cho đến chiều.
Những ngày đi học thì sau giờ bãi trường buổi trưa, trên đường về nhà ghé lại bến sông, cởi áo quần gói sách vở lại và ào xuống tắm cho đến khi các chị xuống gọi về ăn cơm trưa mới lên về. Ăn trưa xong lại ôm sách vở chạy xuống sông. Bơi giỡn nô đùa cho đến khi nghe hồi trống trường thứ nhất mới lên bờ mặc vội vàng áo quần và chạy đến trường thì vừa kịp hồi trống thứ hai báo hiệu giờ vào lớp.
Chúng tôi chỉ rời bến sông vào vài tháng mùa đông thật giá rét hoặc vào những khi có một xác chết từ trên Vĩnh Điện trôi xuống tấp vào. Khi ấy chúng tôi phải nghỉ tắm chừng hơn tuần lễ, không dám ăn cá sông khoảng vài ngày và buổi tối rúm ró ở trong nhà chừng nửa tháng vì sợ ma.
Tôi nhớ những xác chết như vậy vẫn thường hay trôi tấp vào bến sông trước nhà tôi, mỗi năm một vài lần. Đó là những xác chết thường bị trói gô chân tay lại hay bị trùm nửa người trong bao bố mà khi dạt đến chỗ làng tôi đã bị phân rã hoặc bị cá rỉa phần lớn da thịt bên ngoài.
Dân làng tôi kể những xác chết ấy xuất hiện từ sau năm 54 khi hòa bình vừa lặp lại cho mãi đến năm 64,65 gì đó mới chấm dứt. Sau nầy ba tôi giải thích, đó có thể là xác phe mình (Việt Cộng nằm vùng) hoặc xác của Cu Dê Đê (Quốc Dân Đảng). Ba nói sau 54 hai lực lượng nầy ở miệt Điện Bàn, Đại Lộc bí mật thanh toán lẫn nhau rồi vứt xác xuống sông để phi tang. May quá, ở làng tôi chỉ có hai phe là Việt Cộng nằm vùng và chính quyền Ngô Đình Diệm. Mà chính quyền ông Diệm thì chỉ bắt phe kia đi tù chứ không có cái vụ bí mật thủ tiêu.
He he, lại sa đà vào chuyện quốc sự. Kể những chuyện quốc sự của quá khứ buồn thảm nầy thì tôi kể miên man không bao giờ hết chuyện ở quê tôi. Bây giờ trở lại chuyện tình ái.
Hôm đó, như thường lệ, giờ tắm sau bửa cơm trưa, hồi trống trường thứ nhất vang lên, bọn tôi chạy lên bờ đến chỗ áo quần. Chỗ của tôi chỉ còn cái quần và cuốn vở mà không thấy cái áo. Có thể gió cuốn bay đi mà cũng có thể tôi bỏ quên ở nhà. Tuy nhiên tôi không buồn chạy về nhà tìm áo khác, mà có khi ở nhà cũng chẳng có áo thứ hai, cứ thế tôi mặc quần và ôm vở chạy đến trường.
Làng tôi khi ấy mới xây được một ngôi trường nhỏ chỉ có hai phòng học. Các lớp 4, 5 học chung một phòng còn các lớp 1,2,3 chung một phòng. Tôi học lớp 2. Được xếp vào dãy bàn giữa lớp. Mỗi bàn có bốn đến năm học sinh. Trai, gái ngồi riêng. Bàn tôi ngồi chỉ có ba đứa. Tôi ngồi đầu bàn.
Tôi nhớ hôm đó vào lớp một lát chưa kịp học hành gì thì một phụ huynh xuất hiện ở cửa lớp dẫn theo một cô bé. Thầy ra hiệu cho cô bé vào. Thầy giới thiệu cô tên Hoa, học lớp hai, ở Đà Nẵng mới chuyển về, rồi chỉ xuống ngay bàn tôi bảo cô ấy ngồi vào đó.
Tôi giật nảy lên như bị thầy quất hàng chục roi vô đít. Một cái gì đó ghê gướm đã nổ ra. Tôi toát cả mồ hôi và nhớm đít xít dần từ đầu bàn vào. Cứ mỗi bước chân nàng bước tới, tôi giật lùi vào một chút cho đến khi nàng bước vào chỗ tôi vừa ngồi thì tôi đã ép hai thằng bạn bên trong vào sát đến mép bàn bên kia lúc nào không hay.
Nàng ngồi xuống và dường như ánh sáng đã bừng lên, nhóa qua đến tận bên tôi dù tôi đã giữ khoảng cách an toàn với nàng hơn một nửa cái bàn.
Thời đó không hiểu vì sao trẻ con chúng tôi bị mặc cảm về giới tính rất sớm. Đến lớp 2 là con trai, con gái trên đường đi học không dám đi gần nhau. Vào lớp thì ngồi riêng biệt. Một trai, một gái bị cúp đôi với nhau là xem như bị chọc ghẹo nặng nề lắm và hai đứa đều dị chết người và mắc tịt đến mức không bao giờ dám đi gần lại hoặc nhìn thấy nhau. Do vậy thầy bảo nàng đến ngồi cùng bàn và bên cạnh tôi là sự kiện chấn động làm nổ tung cả thế giới...ngây ngô của tôi.
Nàng sáng lóa nên dù vừa xấu hổ vừa sảng hồn tôi cũng cứ bị thu hút ánh mắt về phía nàng. Áo quần nàng sáng lóa, da nàng sáng lóa, mặt nàng sáng lóa, răng nàng sáng lóa...tất tất mọi thứ của nàng đều sáng lóa giữa một đám đen đen, nhờ nhờ, bẩn bẩn của cả lớp chúng tôi.
Và khi ấy tôi vụt nhìn lại rồi rúm ró cả người, thở không ra hơi, da nổi gai ốc, vì chợt nhận ra mình đang trần trụi trước nàng.
Lần đầu tiên tôi gặp nàng như thế đó.
Hồi đó, trừ các anh chị lớn từ lớp ba trở lên, việc ở trần đi học không có gì bất thường lắm đối với bọn nhóc lút chút lớp 1, lớp 2 như chúng tôi. Thời đó hòa bình mới lặp lại, cả làng tôi từ vùng kháng chiến mới tản cư về nên nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ con chỉ có một bộ áo quần vừa mặc ở nhà vừa mặc đi học là bình thường. Do vậy có cả trăm lý do để ở trần đến lớp vào mùa hè. Mà có mặc đầy đủ áo quần đến lớp thì đến giờ ra chơi cũng phải cởi ra cho đến giờ bãi học đi về. Vì giờ ra chơi rất dài, chúng tôi chạy nhảy như điên không áo quần nào chịu nỗi nên phải cởi ra cất vào hộc bàn trước khi ra chơi. Đến giờ vào học lại thì mồ hôi ướt đẫm và quá nóng nực nên không thể nào mặc áo lại. Tôi vẫn ở trần thường xuyên thế mà hôm nay gặp nàng tự dưng thấy mình trần trụi một cách thê thảm.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà ngạc nghiên về tôi. Ăn cơm sáng xong, tôi lo tìm áo (quần xà lỏn thì vẫn mặc ngủ từ hôm qua) trải lên giường, lấy tay vút đi vút lại thật thẳng. Mặc đồ vào xong, tôi lo đi rửa mặt, lấy nước vút lên đầu rồi tìm gương lược của các chị chải đầu rẻ bên thật chuẩn. Và không cần chờ tiếng trống trường, tôi đã hối hả bay tưng tưng đến trường.
Sân trường còn vắng, vài đứa gần trường đến sớm bày trò u mọi, thiếu người, rủ tôi tham gia nhưng tôi từ chối vì sợ dơ áo và hư đầu tóc. Tôi đi thẳng vào lớp, đến chỗ ngồi đặt cuốn vở, lọ mực và cây viết. Mấy hôm trước, thường tôi chỉ mang theo vở và viết, còn mực thì chấm ké mọi người. Tôi không hà tiện, nhưng vì tay chân vụng về, lại hay loai choai trong lớp nên cứ làm đổ mực thường xuyên. Hôm nay tôi mang theo cả lọ mực. Tôi đứng giữa bàn, ngẫn ngơ và hoang mang không biết đặt vở, viết, mực vào vị trí nào. Hôm qua vì quá hoảng hốt, tôi đã dịch vào đến quá nửa bàn để giữ khoảng cách xa nàng nhất có thể được. Ba thằng đã ngồi quá chật.
Ban đầu tôi để cuốn vở vào chỗ tôi đã ngồi hôm qua, nhưng rồi thấy khoảng còn lại không đủ cho 2 thằng bạn ngồi, nên tôi lại nhích ra một tí. Tôi thử ngồi vào rồi lại nhích thêm ra một tí nữa, tí nữa, tí nữa. Lại thấy vào đến giữa bàn gần nàng quá, tôi lè lưỡi nhích trở vô lại. Từ đó liếc mắt nhìn qua chỗ nàng ngồi lại thấy xa quá, muốn nhích ra một tí nhưng không đủ can đảm.
Tôi còn đang thẩn thờ chưa biết tiếp theo sẽ làm gì thì bất ngờ nghe tiếng chân và ngước lên thấy nàng sáng lóa xuất hiện. Tôi giật thốt cả người như bị bắt quả tang rồi tái xanh mặt mày đứng nhổm lên giật lùi, giật lùi dần vào mép bàn trong rồi bước ra khỏi bàn, theo lối đi hẹp bên trong chạy vù ra khỏi lớp.
Sân trường đã đông lên, bao nhiêu trò chơi từ bắn bi, ném mạng, u mọi, nhảy lò cò...diễn ra náo nhiệt trên sân trường nhưng tôi chẳng tham gia một trò nào. Tôi thẫn thờ đi loanh quanh sân trường mà mắt thỉnh thoảng vẫn lén lén nhìn vào cửa lớp để mong đón nhận nguồn sáng lóa từ trong ấy hắt ra.
Rồi ba tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Tất cả học sinh lớn bé ùa vào lớp. Cả ba thằng tôi đều không dám vào chỗ ngồi theo lối đi chính giữa mà phải đi vòng theo lối men tường. Rồi cả ba thằng đều ngồi rúm ró vào một góc y như hôm qua dù trước đó tôi đã cố để cuốn vở nới ra về phía nàng.
Tôi không còn nhớ đến lúc nào thì tôi ngồi xịt lại gần nàng. Có lẽ mỗi ngày mỗi ít, can đảm tôi tăng dần lên, tôi xích dần ra về phía nàng. Có lẽ dường như bắt đầu từ một lần nàng quên mang theo lọ mực. Nàng đã ngước mắt hướng tất cả ánh sáng về phía tôi. Tôi vội đẩy bình mực của mình vào giữa và gần về phía nàng hơn rồi hai đưa cùng chấm chung. Có lẽ nhờ vậy, trong lúc chấm mực viết bài, tôi đã vô tình nhích gần về phái nàng lúc nào không hay. Nói là gần chứ thực ra vẫn giữ khoảng cách một người ngồi giữa tôi và nàng. Tôi sợ cái đen đúa, nhờ nhờ, bẩn bẩn của tôi dây vào nàng chăng?
Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc khi được đến trường kể từ khi đó. Buổi sáng tôi lo ăn cơm sớm, rửa mặt mũi chân tay thật sạch sẽ, lấy nước chải đầu thật mướt rồi chuẩn bị vở, viết, mực đầy đủ để tưng tưng bay đến trường. Buổi trưa xuống sông tắm xong là lo bay đến trường không chờ đến tiếng trống thúc giục.
Ngày nào không được đi học, ở nhà buồn đến thẫn thờ. Mà hồi ấy, mỗi tuần đến hai ngày không được đi học: Ngày chủ nhật và ngày thứ năm. Trước đây, hai ngày ấy là hai ngày lên thiên đường, bây giờ là hai ngày buồn bã của tôi. Có hôm buồn quá, tôi lò dò ra trường. Chỉ có gốc cây bồ đề đứng đơn côi giữa sân trường hoang vắng, lòng tôi tê dại đi.
Chừ nhớ lại thấy thương cho mình quá, không biết tại sao tôi biết khổ sớm như thế?
(còn tiếp)
nguồn:http://huynhngocchenh.blogspot.com/2013/06/nhung-mau-chuyen-sex-trong-cuoc-oi-tinh_28.html
======================================================================
NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI (3)
Kỳ 3
Giờ ra chơi nàng rất ít ra ngoài.
Hồi xưa, học ngày hai buổi nên giờ ra chơi kéo dài lắm, có khi cả giờ đồng hồ. Đó là giờ thiên đường của học sinh chúng tôi. Chính cái giờ ra chơi thần tiên nầy mà nhà văn Nguyễn Đình Toàn nổi tiếng trước 75 đã viết cuốn truyện dài "Giờ ra chơi" làm xao động bao nhiêu em gái, nhưng tôi chưa đọc, không biết trong đó ông viết gì. Còn giờ ra chơi của bọn con nít nhà quê chúng tôi thì thích tới trời luôn, không thể nào tả hết ra được.
Con nít nhà quê thời nghèo đói ấy làm gì có sân chơi để tập trung đông đảo, khi ở nhà thì phải túi bụi làm việc nhà hoặc việc đồng áng dễ gì tập trung đông đủ chừng 5 đứa một lúc. Nhưng đến trường thì khác, ngày nào cũng có từ vài chục đứa trở lên từ bé lút chút lên đến các anh chị lớn. Vô số trò chơi tập thể được bày ra. Sân chơi thì không chỉ có sân trường mà cả một không gian rộng lớn gồm sân trường, sân chùa, sân đình, khu chợ và cánh đồng phía trước. Con trai thì u mọi, đánh trận giả, bắn bi, táng mạng, leo cây bồ đề...con gái thì nhảy dây, chơi chuyền, nhảy cò, trốn tìm, buôn bán...
Từ khi có nàng, tôi ít chơi. Nàng hay ở trong lớp vì có lẽ chưa hòa nhập với các bạn gái nhà quê. Cũng có thể nàng sợ bẩn cái bộ đồ bông trắng tinh như phát sáng ra của nàng. Những lúc ấy tôi đi lẩn quẩn, lòng vòng trước cửa phòng để mong được nhận chút ánh sáng chói lóa của nàng chiếu ra.
Thỉnh thoảng nàng cũng bước ra hành lang nhìn xuống sân mà không tham gia trò chơi. Những lúc ấy tôi thấy tôi như đang bay bổng. Tôi tham gia các trò chơi nhiệt tình đến mức điên khùng.Tôi la hét to hơn, chạy nhanh hơn, leo cao hơn, u mọi liều lĩnh hơn...tôi múa may cuồng quay như một chú gà trống non, làm mọi cách để mong nàng soi rọi xuống tôi một chút ánh sáng chói lóa.
Tôi luôn nghĩ về nàng nên cố làm mọi cách cho nàng chú ý tới. Đang viết mực xanh, tôi về đổ hết rồi nói chị tôi mua cho tôi mực tím. Tôi thấy nàng chấm chung mực tím của tôi rồi viết một cách thích thú (có lẽ do tôi tưởng tượng ra) tôi hạnh phúc vô cùng. Được vài ngày tôi hứng chí muốn đổi qua mực xanh lá cây. Mực nầy không ai bán nên tôi tìm cách tự chế. Tôi hái lá đậu quyên hoặc lá mướp gì đó về giả nhừ ra rồi gói vào mảnh vải vắt thật mạnh, hứng nước vào lọ, thế là có mực xanh lá cây. Hí hửng mang lên trường để sẵn vào gần chỗ nàng. Nhưng hôm đó nàng không thèm chấm. Tôi đau khổ vô cùng, về vất cả bình mực xanh lá cây để quay về với màu xanh cổ điển.
Có cái gì lạ, đẹp, hay, tôi cũng mang lên trường khoe với các bạn để mong nàng chú ý. Nhưng thời đó có cái gì hay, lạ đâu. Loanh quanh đi lại cũng vài viên bi, mấy sợ lông chim dài... nhưng nàng cũng không để ý lắm. Một lần tôi tìm và mang đến cái tổ chim chọt giọt rất đẹp. Bạn bè tôi nhiều đứa rất thích, nàng cũng có vẻ thích. Tôi sướng lắm muốn cho nàng nhưng không đủ can đảm và cũng không biết nói thế nào để cho.
Một lần tôi đã gây ra thảm họa. Tôi có hai ông chú bà con chưa vợ ở cách mấy khu vườn. Các chú mỗi lần đi đâu xa hoặc đi cưa kéo thường lấy hộp Py giăng tin 777 thơm phức ra chải lên đầu láng mướt. Tôi lén qua quẹt trộm lên ngón tay một miếng, gói vào lá chuối mang về giấu ở nhà. Sáng hôm sau đi học tôi chải cái chất sệt sệt ấy lên đầu vừa thơm vừa bóng mượt. Tôi hồi họp đến trường để mong nàng nhìn thấy. Nàng chưa kịp nhìn thấy, thì mấy thằng bạn cùng lớp và cả các anh ở lớp lớn hơn đã chặn tôi lại trước sân trường bêu ríu. Sau đó cả bọn xúm lại, mỗi đứa miết vào tóc tôi một vài cái để cố lấy một chút mùi thơm xức vào lổ mũi ngửi chơi. Tan nát hết cả đầu tóc hộp bóng lộn và hơm phức của tôi.
Tôi sống trong giai đoạn ngất ngây ấy không biết được bao lâu thì mùa hè đến. Tôi không nhớ thời gian, hình như cũng ngắn lắm. Nàng xuất hiện sau tết khá lâu và khi đến nghĩ hè thì chắc chỉ là vài tháng. Nàng biến mất. Từ đó tôi không còn gặp lại nàng nữa cho đến 12 năm sau.
Vài ngày sau nghĩ hè, tôi lại lò dò đến trường lại thấy cây bồ đề đơn côi giữa sân trường vắng ngắt. Tôi lê thê trở về lòng buồn rười rượi như con chó nhỏ mất chủ. Quay quắc nhớ nhung nhưng không biết nhớ nhung cái gì. Lòng dạ bồi hồi, thiếu thốn và trống vắng nhưng không biết thiếu thốn cái gì. Rồi dần dần tôi cũng nhận ra là tôi đã thiếu nguồn sáng từ nàng, tôi nhớ dáng ngồi và giọng nói Sài Gòn rất kỳ vĩ của nàng. Thật ra nàng không nói giọng Sài Gòn, có lẽ nàng nói giọng Đà Nẵng nhưng khi bé tôi có bao giờ được nghe biết giọng gì, thấy nàng nói kỳ vĩ quá nên cứ cho đó là giọng Sài Gòn. Ở quê tôi thời đó, có gì hay lạ đều gán đó là Sài Gòn.
Nàng chưa hề nói gì với tôi, tôi cũng chưa hề nói gì với nàng. Tôi nghe và đón nhận từng lời du dương của nàng vào những khi nàng trả bài hoặc những khi nàng nói chuyện với các bạn gái ở bàn bên kia.
Bấy giờ xa nàng rồi tôi mới nhớ quay quắc đến nàng, đến giọng nói "Sài Gòn" kỳ vĩ của nàng.
Sau đó thì tôi lên học lớp ba trường xã, rồi quay về trường đạo Cồn Dầu, cũng lớp ba, rồi lại lên trường xã học lớp bốn, lớp năm, rồi lên trường huyện học các lớp cấp hai, lên cấp ba...đến đâu tôi cũng tìm nàng. Tôi soi hết con gái trong lớp để xem có nàng của tôi không. Không có ai sáng lóa như nàng, không có ai nói giọng "Sài Gòn" kỳ vĩ như nàng. Nàng hầu như biệt tăm. Y như rằng nàng không có thật. Nàng là một chớp sáng đâu từ cõi tiên hiện về với tôi trong khoảnh khắc, soi rọi vào cuộc đời tối tăm của tôi rồi bay lại về trời biến mất.
Nhiều lúc về sau nầy, nằm nghĩ lại, đôi khi tôi nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ trí nhớ của mình, nghi ngờ cả cảm xúc một thời của mình là nàng chỉ là sản phẩm do tôi tưởng tượng ra.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về nàng, vẫn tiếp tục tìm kiếm nàng trong những lớp học mà tôi đã đi qua và không bao giờ tìm thấy.
Do vậy mà cả cuộc đời đi học của tôi từ 2 năm lớp ba, lên lớp 4, lớp 5, lớp 6, lớp 7...đại học, sau đại học, tôi không hề yêu bất cứ một cô gái nào trong lớp, chưa hề có một mối tình học trò nào với bạn gái đồng môn, đồng trường. Trong khi đó các bạn học của tôi đã yêu lẫn nhau hà rầm, vừa hết lớp 9 đã có mấy cặp cưới nhau thành vợ chồng. Tôi thì chịu.
Đến năm 14 tuổi tôi mới có dịp soi rọi lại những cảm xúc của tôi khi bé với nàng và tôi biết được đó là tình yêu trai gái. Lòng tôi xấu hổ và nặng nề lắm. Năm ấy tôi còn bị thêm một chuyện xấu hổ và nặng nề nữa, phải dấu mãi trong lòng không dám thố lộ với ai.
Tôi lớn lên ở làng quê còn rất thủ cựu. Chuyện trai gái hẹn hò với nhau là điều cấm kị. Muốn thành chồng vợ thì phải qua những thủ tục hỏi cưới giữa hai gia đình rất nhiêu khê và cho đến khi cưới nhau rồi thì đôi nam nữ mới biết mặt nhau vào đêm tân hôn. Hồi đó chị đầu của tôi đã làm đám hỏi rồi, thế mà mỗi lần anh rể tôi xuất hiện trước cổng nhà là chị bươn ngõ sau trốn biệt. Anh rể tôi ở rể hai ngày là y như hai ngày đó chị tôi ở hẳn bên nhà cô tôi.
Trai gái hẹn hò nhau trước là một điều xấu xa tồi tệ về mặt đạo đức, là làm ô nhục gia phong. Tôi nhiều lần đi xem bố mẹ cô gái nắm tóc con mình lôi về với cái roi mây trên tay quất túi bụi khi phát hiện ra con mình đi hẹn hò với chàng trai nào đó. Gia đình chàng trai cũng bị chửi bới ghê lắm. Có khi còn bị anh em trai bên này qua hành hung. Chị gái của thằng bạn thân của tôi đã hẹn hò với một người chú bà con của tôi. Hồi đó không gọi là hẹn hò mà gọi là "trai gái". Cha chị ấy phát hiện ra chuyện trai gái của con mình đã trói chị ấy vào gốc cây ngoài vườn suốt một ngày và quất roi mây cho cả làng đều biết.
Do vậy, lúc đã xuống Đà nẵng, khi phát hiện ra rằng mình đã biết trai gái ngay từ bé tôi thấy mình như là một kẻ tội đồ vô cùng xấu xa. Lòng nặng nề suốt một thời gian dài không biết thố lộ với ai. Nhưng rồi may quá, chính nhà văn Duyên Anh đã giải thoát cho tôi cục búa tạ trong lòng. Tôi đọc truyện "Thằng Vũ" và thấy rằng thằng nhóc nầy cũng biết yêu con Thúy từ hồi còn bé tí như mình nên sung sướng lắm. Té ra không phải chỉ có mình tôi biết trai gái từ rất sớm và chuyện ấy không có gì là sai đạo đức cả. Nhà văn, sách vở đã nói như thế, đã ca ngợi mối tình của hai đứa bé. Mà hồi đó, sách vở đối với tôi như thánh thần, cái gì trong đó nói, tôi đều cho là chân lý. (May mà hồi ấy chỉ có sách vở đàng hoàng và không có những trang mạng bậy bạ như bây giờ).
Từ đó tôi mê mẫn Duyên Anh, có lẽ giống trẻ con bây giờ mê Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đọc không sót một tác phẫm viết về tuổi thơ nào của ông. Từ Thằng Vũ, tôi đọc qua Con Thúy, Dzũng Đa Kao, Bồn Lừa, Mây Mùa Thu, Con Sáo của em tôi, Đại dương trong lòng con ốc nhỏ...tôi đều đọc tất, trừ những chuyện du đảng, ông viết về sau nầy.
Không còn mặc cảm tội lỗi về chuyện trai gái nữa, tình yêu của tôi với nàng dường như đã có thêm sức sống, trở nên thăng hoa, bay bổng lên các tầng mây. Nhiều đêm tôi nằm tưởng tượng nàng như một nàng hồ ly xinh đẹp, sáng lóa từ cõi tiên xa xôi nào đó bay về ngồi bên cạnh tôi. Từ ý tưởng nầy, về sau tôi đã viết ra tiểu thuyết kỳ ảo Hồ Ly Tiên, nhân vật chính trong đó là nàng Hồ Ly Tiên xinh đẹp tiến hóa lên từ gốc chồn chỉ ăn ánh trăng mà tồn tại, bay về yêu một chàng học sinh hiền lành...
Tôi đi tìm nàng mãi, tìm mãi...
Và rồi trời đã đền đáp cho tôi. Vào năm cuối cấp ba, tôi đã gặp lại nàng. Không ở trong lớp học nào của tôi cả. Nàng là cô láng giềng của tôi, học lớp 11 trường Nữ Trung Học. Tôi đã bắt gặp mối tình đầu thật sự của mình. Nhưng chuyện ấy quá dài, không thể kể ra bằng vài trang viết, mà phải bằng cả cuộc đời, xin để lại vậy.
Trở lại chuyện của tôi hồi năm 14 tuổi.
Khối nặng thứ hai trong lòng tôi là lần đầu tiên tôi bị mộng tinh như đã kể. Trịnh Công Sơn nói về điều này nên thơ lắm: Em như gối mộng ru ta vào đời... Còn tôi lo sợ và xấu hổ lắm. Thời ấy chưa có khái niệm giáo dục giới tính. Nhà tôi toàn chị em gái, ba tôi thì xa cách vì quá bận rộn vào những chuyện quốc sự. Tôi cũng không đủ can đảm để thố lộ với bạn bè về chuyện tôi cho là ô uế và ghê tởm đó.
May quá, lúc ấy lại xuất hiện ông anh rể thứ ba. Anh là y tá, đang thời gian tán tỉnh chị kế tôi nên quan tâm o bế tôi đủ chuyện. Hơn nữa mỗi lần anh đến nhà, chị tôi trốn biệt dưới bếp, nên đành phải trò chuyện với tôi. Anh gần gủi hỏi han và hay hướng tôi vào những chuyện nhạy cảm vì biết tôi đang ở tuổi dậy thì có nhiều chuyện tò mò và bức rức. Nhờ vậy tôi can đảm thố lộ với anh chuyện tôi đã ngủ thấy chiêm bao rồi bị như thế nào.
Anh nhẹ nhàng phân tích cho tôi biết đó là chuyện thường tình mà bất cứ người con trai đến tuổi dậy thì nào cũng phải trải qua. Anh hỏi tôi đã bị mấy lần rồi, tôi thú nhận đã hai lần với khoảng cách thời gian là ba tháng. Anh nói chuyện ấy là tốt. Anh cho biết ai cũng đều đặn như vậy cho đến khi cưới vợ. Tôi trút đi khối nặng, lòng nhẹ tênh và tự tin trở lại. Mình không phải là kẻ bệnh hoạn xấu xa.
Tôi như cây bồ đề đơn côi đứng giữa sân trường vắng, tự chống đỡ với phong ba. May mà tôi đã gặp được Duyên Anh và Hoàng Mân, người anh rể thứ ba.
Hy vọng ngày nay con cái chúng ta không ai bị như tôi. Hãy chú ý và bày biểu con cái mình những chuyện ấy trước và đang tuổi dậy thì. Nhiều hồi những chuyện rất bình thường nhưng không được hiểu biết có khi gây thương tổn cho các em. Đưa giáo dục giới tính vào nhà trường từ những năm cuối cấp một là cần thiết. Bây giờ trẻ con dậy thì rất sớm chứ không phải đến 14 tuổi như tôi.
Những câu chuyện về trẻ thơ của Duyên Anh cùng với các tạp chí Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc...thời đó đã giúp nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Chuyện sex lớn nhất trong cuộc đời tình ái của tôi cho đến khi lập gia đình là tôi đã cầm tay và thơm vào má mối tình đầu của tôi, nàng, để rồi sau đó, cả hai đều thẹn thùng, không dám nhìn nhau cho đến qua ngày hôm sau tôi chia tay nàng, bay vào Sài Gòn học đại học.
Chuyện của tôi hồi bé với chị Q (hình như chị đã thất lạc trong chiến tranh) có thể đã gây chút ít thương tổn nào đó trong tôi nhưng rất tiếc, tôi đã chôn giấu trong lòng, không dám thố lộ với ai nên tôi đã không nhận được những lời khuyên cần thiết sớm hơn.
Bây giờ khi kể ra chuyện ấy, tôi như đã tự trút được gánh nặng đeo đẵng trong lòng. Tôi không còn thấy ân hận vì đã làm tổn thương chị khi bép xép chuyện ấy với đám thanh niên tán tỉnh chị. Lúc đó tôi quá bé để hiểu rằng đó là chuyện không hay. Nhưng vẫn có một vài bạn, sau khi đọc chuyện ấy, khuyên tôi nên tìm đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bây giờ tôi đã trên 60 rồi, nếu có thương tổn đã thương tổn lâu rồi, chữa làm gì nữa.
Mà thương tổn ấy thì có sá gì so với thương tổn to lớn mà tôi đã đón nhận ở lứa tuổi 20, khi lý tưởng trong tôi bị sụp đổ tan tành.
HNC
Được đăng bởi Chênh Huỳnh Ngọc vào lúc 16:15Giờ ra chơi nàng rất ít ra ngoài.
Hồi xưa, học ngày hai buổi nên giờ ra chơi kéo dài lắm, có khi cả giờ đồng hồ. Đó là giờ thiên đường của học sinh chúng tôi. Chính cái giờ ra chơi thần tiên nầy mà nhà văn Nguyễn Đình Toàn nổi tiếng trước 75 đã viết cuốn truyện dài "Giờ ra chơi" làm xao động bao nhiêu em gái, nhưng tôi chưa đọc, không biết trong đó ông viết gì. Còn giờ ra chơi của bọn con nít nhà quê chúng tôi thì thích tới trời luôn, không thể nào tả hết ra được.
Con nít nhà quê thời nghèo đói ấy làm gì có sân chơi để tập trung đông đảo, khi ở nhà thì phải túi bụi làm việc nhà hoặc việc đồng áng dễ gì tập trung đông đủ chừng 5 đứa một lúc. Nhưng đến trường thì khác, ngày nào cũng có từ vài chục đứa trở lên từ bé lút chút lên đến các anh chị lớn. Vô số trò chơi tập thể được bày ra. Sân chơi thì không chỉ có sân trường mà cả một không gian rộng lớn gồm sân trường, sân chùa, sân đình, khu chợ và cánh đồng phía trước. Con trai thì u mọi, đánh trận giả, bắn bi, táng mạng, leo cây bồ đề...con gái thì nhảy dây, chơi chuyền, nhảy cò, trốn tìm, buôn bán...
Từ khi có nàng, tôi ít chơi. Nàng hay ở trong lớp vì có lẽ chưa hòa nhập với các bạn gái nhà quê. Cũng có thể nàng sợ bẩn cái bộ đồ bông trắng tinh như phát sáng ra của nàng. Những lúc ấy tôi đi lẩn quẩn, lòng vòng trước cửa phòng để mong được nhận chút ánh sáng chói lóa của nàng chiếu ra.
Thỉnh thoảng nàng cũng bước ra hành lang nhìn xuống sân mà không tham gia trò chơi. Những lúc ấy tôi thấy tôi như đang bay bổng. Tôi tham gia các trò chơi nhiệt tình đến mức điên khùng.Tôi la hét to hơn, chạy nhanh hơn, leo cao hơn, u mọi liều lĩnh hơn...tôi múa may cuồng quay như một chú gà trống non, làm mọi cách để mong nàng soi rọi xuống tôi một chút ánh sáng chói lóa.
Tôi luôn nghĩ về nàng nên cố làm mọi cách cho nàng chú ý tới. Đang viết mực xanh, tôi về đổ hết rồi nói chị tôi mua cho tôi mực tím. Tôi thấy nàng chấm chung mực tím của tôi rồi viết một cách thích thú (có lẽ do tôi tưởng tượng ra) tôi hạnh phúc vô cùng. Được vài ngày tôi hứng chí muốn đổi qua mực xanh lá cây. Mực nầy không ai bán nên tôi tìm cách tự chế. Tôi hái lá đậu quyên hoặc lá mướp gì đó về giả nhừ ra rồi gói vào mảnh vải vắt thật mạnh, hứng nước vào lọ, thế là có mực xanh lá cây. Hí hửng mang lên trường để sẵn vào gần chỗ nàng. Nhưng hôm đó nàng không thèm chấm. Tôi đau khổ vô cùng, về vất cả bình mực xanh lá cây để quay về với màu xanh cổ điển.
Có cái gì lạ, đẹp, hay, tôi cũng mang lên trường khoe với các bạn để mong nàng chú ý. Nhưng thời đó có cái gì hay, lạ đâu. Loanh quanh đi lại cũng vài viên bi, mấy sợ lông chim dài... nhưng nàng cũng không để ý lắm. Một lần tôi tìm và mang đến cái tổ chim chọt giọt rất đẹp. Bạn bè tôi nhiều đứa rất thích, nàng cũng có vẻ thích. Tôi sướng lắm muốn cho nàng nhưng không đủ can đảm và cũng không biết nói thế nào để cho.
Một lần tôi đã gây ra thảm họa. Tôi có hai ông chú bà con chưa vợ ở cách mấy khu vườn. Các chú mỗi lần đi đâu xa hoặc đi cưa kéo thường lấy hộp Py giăng tin 777 thơm phức ra chải lên đầu láng mướt. Tôi lén qua quẹt trộm lên ngón tay một miếng, gói vào lá chuối mang về giấu ở nhà. Sáng hôm sau đi học tôi chải cái chất sệt sệt ấy lên đầu vừa thơm vừa bóng mượt. Tôi hồi họp đến trường để mong nàng nhìn thấy. Nàng chưa kịp nhìn thấy, thì mấy thằng bạn cùng lớp và cả các anh ở lớp lớn hơn đã chặn tôi lại trước sân trường bêu ríu. Sau đó cả bọn xúm lại, mỗi đứa miết vào tóc tôi một vài cái để cố lấy một chút mùi thơm xức vào lổ mũi ngửi chơi. Tan nát hết cả đầu tóc hộp bóng lộn và hơm phức của tôi.
Tôi sống trong giai đoạn ngất ngây ấy không biết được bao lâu thì mùa hè đến. Tôi không nhớ thời gian, hình như cũng ngắn lắm. Nàng xuất hiện sau tết khá lâu và khi đến nghĩ hè thì chắc chỉ là vài tháng. Nàng biến mất. Từ đó tôi không còn gặp lại nàng nữa cho đến 12 năm sau.
Vài ngày sau nghĩ hè, tôi lại lò dò đến trường lại thấy cây bồ đề đơn côi giữa sân trường vắng ngắt. Tôi lê thê trở về lòng buồn rười rượi như con chó nhỏ mất chủ. Quay quắc nhớ nhung nhưng không biết nhớ nhung cái gì. Lòng dạ bồi hồi, thiếu thốn và trống vắng nhưng không biết thiếu thốn cái gì. Rồi dần dần tôi cũng nhận ra là tôi đã thiếu nguồn sáng từ nàng, tôi nhớ dáng ngồi và giọng nói Sài Gòn rất kỳ vĩ của nàng. Thật ra nàng không nói giọng Sài Gòn, có lẽ nàng nói giọng Đà Nẵng nhưng khi bé tôi có bao giờ được nghe biết giọng gì, thấy nàng nói kỳ vĩ quá nên cứ cho đó là giọng Sài Gòn. Ở quê tôi thời đó, có gì hay lạ đều gán đó là Sài Gòn.
Nàng chưa hề nói gì với tôi, tôi cũng chưa hề nói gì với nàng. Tôi nghe và đón nhận từng lời du dương của nàng vào những khi nàng trả bài hoặc những khi nàng nói chuyện với các bạn gái ở bàn bên kia.
Bấy giờ xa nàng rồi tôi mới nhớ quay quắc đến nàng, đến giọng nói "Sài Gòn" kỳ vĩ của nàng.
Sau đó thì tôi lên học lớp ba trường xã, rồi quay về trường đạo Cồn Dầu, cũng lớp ba, rồi lại lên trường xã học lớp bốn, lớp năm, rồi lên trường huyện học các lớp cấp hai, lên cấp ba...đến đâu tôi cũng tìm nàng. Tôi soi hết con gái trong lớp để xem có nàng của tôi không. Không có ai sáng lóa như nàng, không có ai nói giọng "Sài Gòn" kỳ vĩ như nàng. Nàng hầu như biệt tăm. Y như rằng nàng không có thật. Nàng là một chớp sáng đâu từ cõi tiên hiện về với tôi trong khoảnh khắc, soi rọi vào cuộc đời tối tăm của tôi rồi bay lại về trời biến mất.
Nhiều lúc về sau nầy, nằm nghĩ lại, đôi khi tôi nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ trí nhớ của mình, nghi ngờ cả cảm xúc một thời của mình là nàng chỉ là sản phẩm do tôi tưởng tượng ra.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về nàng, vẫn tiếp tục tìm kiếm nàng trong những lớp học mà tôi đã đi qua và không bao giờ tìm thấy.
Do vậy mà cả cuộc đời đi học của tôi từ 2 năm lớp ba, lên lớp 4, lớp 5, lớp 6, lớp 7...đại học, sau đại học, tôi không hề yêu bất cứ một cô gái nào trong lớp, chưa hề có một mối tình học trò nào với bạn gái đồng môn, đồng trường. Trong khi đó các bạn học của tôi đã yêu lẫn nhau hà rầm, vừa hết lớp 9 đã có mấy cặp cưới nhau thành vợ chồng. Tôi thì chịu.
Đến năm 14 tuổi tôi mới có dịp soi rọi lại những cảm xúc của tôi khi bé với nàng và tôi biết được đó là tình yêu trai gái. Lòng tôi xấu hổ và nặng nề lắm. Năm ấy tôi còn bị thêm một chuyện xấu hổ và nặng nề nữa, phải dấu mãi trong lòng không dám thố lộ với ai.
Tôi lớn lên ở làng quê còn rất thủ cựu. Chuyện trai gái hẹn hò với nhau là điều cấm kị. Muốn thành chồng vợ thì phải qua những thủ tục hỏi cưới giữa hai gia đình rất nhiêu khê và cho đến khi cưới nhau rồi thì đôi nam nữ mới biết mặt nhau vào đêm tân hôn. Hồi đó chị đầu của tôi đã làm đám hỏi rồi, thế mà mỗi lần anh rể tôi xuất hiện trước cổng nhà là chị bươn ngõ sau trốn biệt. Anh rể tôi ở rể hai ngày là y như hai ngày đó chị tôi ở hẳn bên nhà cô tôi.
Trai gái hẹn hò nhau trước là một điều xấu xa tồi tệ về mặt đạo đức, là làm ô nhục gia phong. Tôi nhiều lần đi xem bố mẹ cô gái nắm tóc con mình lôi về với cái roi mây trên tay quất túi bụi khi phát hiện ra con mình đi hẹn hò với chàng trai nào đó. Gia đình chàng trai cũng bị chửi bới ghê lắm. Có khi còn bị anh em trai bên này qua hành hung. Chị gái của thằng bạn thân của tôi đã hẹn hò với một người chú bà con của tôi. Hồi đó không gọi là hẹn hò mà gọi là "trai gái". Cha chị ấy phát hiện ra chuyện trai gái của con mình đã trói chị ấy vào gốc cây ngoài vườn suốt một ngày và quất roi mây cho cả làng đều biết.
Do vậy, lúc đã xuống Đà nẵng, khi phát hiện ra rằng mình đã biết trai gái ngay từ bé tôi thấy mình như là một kẻ tội đồ vô cùng xấu xa. Lòng nặng nề suốt một thời gian dài không biết thố lộ với ai. Nhưng rồi may quá, chính nhà văn Duyên Anh đã giải thoát cho tôi cục búa tạ trong lòng. Tôi đọc truyện "Thằng Vũ" và thấy rằng thằng nhóc nầy cũng biết yêu con Thúy từ hồi còn bé tí như mình nên sung sướng lắm. Té ra không phải chỉ có mình tôi biết trai gái từ rất sớm và chuyện ấy không có gì là sai đạo đức cả. Nhà văn, sách vở đã nói như thế, đã ca ngợi mối tình của hai đứa bé. Mà hồi đó, sách vở đối với tôi như thánh thần, cái gì trong đó nói, tôi đều cho là chân lý. (May mà hồi ấy chỉ có sách vở đàng hoàng và không có những trang mạng bậy bạ như bây giờ).
Từ đó tôi mê mẫn Duyên Anh, có lẽ giống trẻ con bây giờ mê Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đọc không sót một tác phẫm viết về tuổi thơ nào của ông. Từ Thằng Vũ, tôi đọc qua Con Thúy, Dzũng Đa Kao, Bồn Lừa, Mây Mùa Thu, Con Sáo của em tôi, Đại dương trong lòng con ốc nhỏ...tôi đều đọc tất, trừ những chuyện du đảng, ông viết về sau nầy.
Không còn mặc cảm tội lỗi về chuyện trai gái nữa, tình yêu của tôi với nàng dường như đã có thêm sức sống, trở nên thăng hoa, bay bổng lên các tầng mây. Nhiều đêm tôi nằm tưởng tượng nàng như một nàng hồ ly xinh đẹp, sáng lóa từ cõi tiên xa xôi nào đó bay về ngồi bên cạnh tôi. Từ ý tưởng nầy, về sau tôi đã viết ra tiểu thuyết kỳ ảo Hồ Ly Tiên, nhân vật chính trong đó là nàng Hồ Ly Tiên xinh đẹp tiến hóa lên từ gốc chồn chỉ ăn ánh trăng mà tồn tại, bay về yêu một chàng học sinh hiền lành...
Tôi đi tìm nàng mãi, tìm mãi...
Và rồi trời đã đền đáp cho tôi. Vào năm cuối cấp ba, tôi đã gặp lại nàng. Không ở trong lớp học nào của tôi cả. Nàng là cô láng giềng của tôi, học lớp 11 trường Nữ Trung Học. Tôi đã bắt gặp mối tình đầu thật sự của mình. Nhưng chuyện ấy quá dài, không thể kể ra bằng vài trang viết, mà phải bằng cả cuộc đời, xin để lại vậy.
Tôi 19, trước ngày vào Sài Gòn...du học * |
Khối nặng thứ hai trong lòng tôi là lần đầu tiên tôi bị mộng tinh như đã kể. Trịnh Công Sơn nói về điều này nên thơ lắm: Em như gối mộng ru ta vào đời... Còn tôi lo sợ và xấu hổ lắm. Thời ấy chưa có khái niệm giáo dục giới tính. Nhà tôi toàn chị em gái, ba tôi thì xa cách vì quá bận rộn vào những chuyện quốc sự. Tôi cũng không đủ can đảm để thố lộ với bạn bè về chuyện tôi cho là ô uế và ghê tởm đó.
May quá, lúc ấy lại xuất hiện ông anh rể thứ ba. Anh là y tá, đang thời gian tán tỉnh chị kế tôi nên quan tâm o bế tôi đủ chuyện. Hơn nữa mỗi lần anh đến nhà, chị tôi trốn biệt dưới bếp, nên đành phải trò chuyện với tôi. Anh gần gủi hỏi han và hay hướng tôi vào những chuyện nhạy cảm vì biết tôi đang ở tuổi dậy thì có nhiều chuyện tò mò và bức rức. Nhờ vậy tôi can đảm thố lộ với anh chuyện tôi đã ngủ thấy chiêm bao rồi bị như thế nào.
Anh nhẹ nhàng phân tích cho tôi biết đó là chuyện thường tình mà bất cứ người con trai đến tuổi dậy thì nào cũng phải trải qua. Anh hỏi tôi đã bị mấy lần rồi, tôi thú nhận đã hai lần với khoảng cách thời gian là ba tháng. Anh nói chuyện ấy là tốt. Anh cho biết ai cũng đều đặn như vậy cho đến khi cưới vợ. Tôi trút đi khối nặng, lòng nhẹ tênh và tự tin trở lại. Mình không phải là kẻ bệnh hoạn xấu xa.
Tôi như cây bồ đề đơn côi đứng giữa sân trường vắng, tự chống đỡ với phong ba. May mà tôi đã gặp được Duyên Anh và Hoàng Mân, người anh rể thứ ba.
Hy vọng ngày nay con cái chúng ta không ai bị như tôi. Hãy chú ý và bày biểu con cái mình những chuyện ấy trước và đang tuổi dậy thì. Nhiều hồi những chuyện rất bình thường nhưng không được hiểu biết có khi gây thương tổn cho các em. Đưa giáo dục giới tính vào nhà trường từ những năm cuối cấp một là cần thiết. Bây giờ trẻ con dậy thì rất sớm chứ không phải đến 14 tuổi như tôi.
Những câu chuyện về trẻ thơ của Duyên Anh cùng với các tạp chí Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc...thời đó đã giúp nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Chuyện sex lớn nhất trong cuộc đời tình ái của tôi cho đến khi lập gia đình là tôi đã cầm tay và thơm vào má mối tình đầu của tôi, nàng, để rồi sau đó, cả hai đều thẹn thùng, không dám nhìn nhau cho đến qua ngày hôm sau tôi chia tay nàng, bay vào Sài Gòn học đại học.
Chuyện của tôi hồi bé với chị Q (hình như chị đã thất lạc trong chiến tranh) có thể đã gây chút ít thương tổn nào đó trong tôi nhưng rất tiếc, tôi đã chôn giấu trong lòng, không dám thố lộ với ai nên tôi đã không nhận được những lời khuyên cần thiết sớm hơn.
Bây giờ khi kể ra chuyện ấy, tôi như đã tự trút được gánh nặng đeo đẵng trong lòng. Tôi không còn thấy ân hận vì đã làm tổn thương chị khi bép xép chuyện ấy với đám thanh niên tán tỉnh chị. Lúc đó tôi quá bé để hiểu rằng đó là chuyện không hay. Nhưng vẫn có một vài bạn, sau khi đọc chuyện ấy, khuyên tôi nên tìm đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bây giờ tôi đã trên 60 rồi, nếu có thương tổn đã thương tổn lâu rồi, chữa làm gì nữa.
Mà thương tổn ấy thì có sá gì so với thương tổn to lớn mà tôi đã đón nhận ở lứa tuổi 20, khi lý tưởng trong tôi bị sụp đổ tan tành.
HNC
nguồn:http://huynhngocchenh.blogspot.com/2013/06/nhung-mau-chuyen-sex-trong-cuoc-oi-tinh_29.html
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001