Lời góp của Phúc Lộc Thọ: Có thời người Việt trong nước có câu sau:
Việt Minh, Việt Cộng, Việt kiều
Trong 3 Việt ấy Đảng yêu Việt Nào ?
Việt Minh tuổi tác đã cao
Việt Cộng ốm yếu xanh xao gầy mòn
Việt kiều má đỏ như son
Đảng yêu, Đảng quý hơn con trong nhà ???
Kỳ 1: Những lý do lấy chồng ‘Việt kiều’
Ngọc Lan
WESTMINSTER (NV) - Nếu
như nhiều người đàn ông gốc Việt sinh sống tại Mỹ có nhu cầu muốn trở
về Việt Nam lấy vợ vì nhiều lý do, thì cũng có nhiều cô gái chấp nhận
lấy chồng “Việt kiều” với những ước mơ khác nhau.
Trong các lý do này, có cái vì tình
yêu, vì mong muốn một sự đổi đời; cũng có người vì muốn được cơ hội kiếm
được nhiều tiền nhằm thỏa mãn những nhu cầu vật chất mà nếu sống và làm
một công chức bình thường ở Việt Nam thì không thể thực hiện được.
Thực tế, con đường đến được đất nước
tự do này không dễ dàng với hầu hết mọi người nên dù muốn dù không,
nhiều người vẫn có trong đầu suy nghĩ rằng các cô gái được đàn ông Việt
sống ở Mỹ về cưới mang sang Mỹ đều là “may mắn,” “sung sướng” hay “trúng
số.” Tuy nhiên, tâm sự của chính những cô gái lấy chồng Mỹ gốc Việt với
nhiều thân phận và hoàn cảnh khác nhau, đã chứng minh nhiều điều không
như người ta vẫn nghĩ.
Câu chuyện của Lan Chi Phạm, Jenny
Võ, và Cẩm Phạm, những người phụ nữ trong độ tuổi ngoài 20, ngoài 30,
lấy chồng Mỹ gốc Việt ít nhất 4 năm, có thể xem là một vài câu chuyện
tiêu biểu cho một vấn đề xã hội: Lấy chồng nước ngoài - Ước mơ và thực
tại.
Theo số liệu của Bộ Nội An Hoa Kỳ,
trong năm 2010, có tới tổng cộng 2,981 visa được cấp cho người đi theo
diện bảo lãnh vợ chồng, cả hai dạng có điều kiện (CR-1) và không điều
kiện (IR-1). Số gần 3,000 visa vợ chồng này chiếm tới 15% trong tổng số
20,518 visa cho người Việt Nam qua Mỹ định cư theo diện bảo lãnh gia
đình.
Không có số liệu cụ thể xem có bao nhiêu đàn ông và bao nhiêu phụ nữ từ
Mỹ bảo lãnh cho hôn phu, hôn thê mình sang đoàn tụ, nhưng từ thực tế, ai
cũng dễ dàng nhận thấy số đàn ông về Việt Nam cưới vợ vẫn chiếm phần
đông hơn số phụ nữ về Việt Nam lấy chồng.
Lấy chồng ngoại vì muốn một nền giáo dục tốt
Phạm Lan Chi, 26 tuổi, hiện đang sống tại thành phố Westminster, làm
việc tại một công ty chuyên về thiết bị y tế, là người có ý nghĩ muốn
sang Mỹ vì lý do này.
Bằng giọng nói của người Nam pha chút âm hưởng Huế, Lan Chi kể: “Tôi
quen với anh qua sự giới thiệu của một người anh họ ở Mỹ. Khi đó tôi
đang học đại học năm thứ 4 khoa toán của trường Ðại Học Sư Phạm Sài Gòn,
và theo học năm thứ 3 khoa ngoại ngữ của một trường đại học tại chức.
Từ nhỏ tôi đã là một đứa học giỏi, ngay cả khi vào đại học tôi cũng chỉ
chú tâm vào chuyện học, không hò hẹn yêu đương gì hết.”
Theo lời Lan Chi, chính vì biết cô ham học, có ước mơ sẽ học lên cao nên
gia đình có ý tìm cách cho cô “kết hôn giả” với một người Mỹ gốc Việt,
để cô có cơ hội sang Mỹ thực hiện ước mơ của mình.
“Lúc nghe tin đó tôi vui lắm, bởi tôi ước mơ là không phải chỉ tốt
nghiệp đại học mà còn phải học lên cao học và tiến sĩ. Mà có cơ hội lấy
được những tấm bằng đó ở Mỹ thì còn gì bằng,” Lan Chi kể tiếp.
Tuy nhiên, khi bắt đầu trò chuyện, tìm hiểu, Lan Chi “bị rơi vào luyến ái với anh ấy.”
“Ngoài những lần nói chuyện qua email, điện thoại, tôi gặp anh ấy được
hai lần ở Việt Nam, mỗi lần được chừng 10 ngày đến nửa tháng. Không chỉ
trong mắt tôi, mà với cả gia đình dòng họ tôi, anh là một người quá
tuyệt vời. Anh không chỉ là người đẹp trai, cao ráo, mà anh lại còn sẵn
sàng giúp lau nhà, rửa chén, ẵm cháu trong những ngày về quê thăm tôi.
Ai cũng bảo tôi có phước.” Lan Chi hồi tưởng.
“Thế là thay vì làm hôn thú giả để sang Mỹ đi học, thì chúng tôi lấy
nhau thật.” Lan Chi sang Mỹ theo diện hôn thê vào Tháng Tư, 2005.
Lấy chồng ngoại vì muốn được tôn trọng
Thu Võ, đang làm việc tại một hãng điện tử ở Austin, chấp nhận lời giới
thiệu và muốn lấy chồng Mỹ gốc Việt vì hình ảnh người em rể Việt kiều
của cô mang lại.
Thu Võ, 40 tuổi, làm việc cho một công ty nước ngoài tại Sài Gòn trước khi theo chồng sang định cư tại Texas.
Xuất thân từ vùng quê Trà Vinh, Thu Võ cùng em gái mình được gia đình
cho lên Sài Gòn ăn học đến nơi đến chốn. Cả hai chị em đều có bằng cao
học kinh tế. Với nền học vấn đó, chuyện trở về quê lấy chồng trở thành
một điều gì “không chấp nhận” được đối với cả hai chị em.
“Em tôi lấy chồng là một người Canada gốc Việt, cùng làm việc trong công
ty đa quốc gia. Tôi nhìn thấy được ở em rể tôi hình ảnh của một người
đàn ông có trách nhiệm, không cố tình tìm cách 'control' vợ mình, giữa
hai vợ chồng họ có sự tương thân tương kính, chồng giúp vợ nhiều công
việc trong gia đình từ dọn dẹp nhà cửa, chăm con, đến đi chợ. Khác rất
nhiều với hình ảnh những gia đình dưới quê tôi.” Thu tâm sự.
“Thêm vào đó, sau bao năm ở Sài Gòn, quen với nếp sống đó, quen với cách
làm việc hiện đại đó, tôi thấy mình khó có thể kết hôn được với một
người đàn ông nơi quê nhà. Mà vả lại, chắc cũng chẳng ông nào chịu cưới
một người vợ có học vị bằng cấp cao hơn mình, mà lại quá lứa như tôi
nữa.” Thu cười nắc nẻ.
Thế là theo sự giới thiệu của người em rể, Thu làm quen và chấp nhận lời
cầu hôn của một Việt kiều Mỹ, là bạn của em rể Thu, cũng có những tư
chất của một người đàn ông trưởng thành tại đất nước tự do mà cô tưởng
tượng.
Lấy chồng ngoại vì muốn đi Mỹ
Ðây là trường hợp Thoa Ðặng, 38 tuổi, đang làm thợ nail tại Irvine.
Nếu như Thoa Ðặng, từ Ðà Lạt, được ba mẹ cho vào Sài Gòn học hành từ năm
18 tuổi với ước mơ con cái thành danh thì cô lại mang trong đầu suy
nghĩ, “Ở Việt Nam, không có nhiều cơ hội cho những người học cao, mà cái
chính là nhờ vào sự may mắn, nếu như không có quan hệ kiểu 'con ông
cháu cha.'” Mặc dù cố gắng tốt nghiệp khoa Marketing tại một trường đại
học, Thoa cho rằng cô học chỉ để ba cô “vui thôi.”
Thêm vào đó, chuyện cố gắng để Thoa vào Sài Gòn ăn học là còn vì “ba mẹ
tôi muốn tôi sẽ kiếm được một người chồng thuộc gia đình giàu có.” Tư
tưởng “phải là người có tiền bạc thì mới được người ta trọng vọng” được
gieo vào đầu Thoa từ chính ba mẹ cô.
Tốt nghiệp đại học, Thoa tự làm công việc kinh doanh riêng bằng nghề
buôn bán mỹ phẩm. Thoa tự hào là mình có thể kiếm được tiền nhiều hơn
đám bạn cùng học đại học. “Mỗi tháng tôi kiếm được khoảng $500, trong
khi bạn bè tôi làm văn phòng tiền lương chỉ khoảng $150-$200.”
Nhưng với tiền lương đó, Thoa cho rằng cô không thể có xe hơi hay nhà
đẹp như nhiều người. “Có những người quen nói với tôi rằng ở Mỹ họ đi
làm nail, mỗi tháng kiếm được không dưới $2,500, nếu chịu đi qua những
tiểu bang miền Ðông thì tiền kiếm được còn nhiều hơn.” Thoa kể.
Chính từ suy nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền hơn cho những nhu cầu về
vật chất mà Thoa không ngần ngại đồng ý khi có một người Mỹ gốc Việt lớn
hơn cô 13 tuổi về hỏi cô làm vợ.
Thoa Ðặng sang Mỹ vào đầu năm 2006, và bắt tay vào việc đi học và làm nail kiếm tiền chỉ nửa năm sau đó, cho đến tận bây giờ.
Lấy chồng ngoại vì duyên số
Ðây là trường hợp của Jenny Võ, 35 tuổi, cư dân Garden Grove, và Cẩm Phạm, 33 tuổi, đang sống tại Fountain Valley.
“Duyên số” là câu trả lời ngay lập tức của Jenny khi được hỏi “Lý do vì sao lại chọn lấy chồng Việt kiều?”
Sang Mỹ giữa năm 2007, Jenny vừa học xong chương trình hai năm của
trường Golden West College, hiện đang theo học những lớp chuyên về thuế,
trong lúc chờ vào trường Ðại Học Fullerton năm tới.
Jenny nhớ lại, “Tôi biết anh từ năm 19 tuổi, anh hơn tôi sáu tuổi, học
cùng trường đại học, nhưng không cùng lớp. Thoạt đầu cũng chỉ là bạn bè
quen biết qua bạn bè thôi. Sau gần ba năm biết nhau như vậy, đến một
hôm, anh đến nhà tôi vào buổi tối để nói cho biết là sáng hôm sau anh...
đi Mỹ.”
Khi đó là năm 1997. Theo lời Jenny, hai người vẫn email thư từ qua lại
như những người bạn. “Ðến năm 2003 lần đầu tiên trở về Việt Nam, anh hỏi
tôi có chịu làm vợ ảnh không. Hỏi vậy nhưng ảnh cũng nói thêm là phải
chờ ảnh học xong đại học, có công việc làm rồi thì mới cưới.” Jenny kể.
Cô đồng ý làm vợ, đồng ý chờ, nhưng kèm theo một điều kiện “không làm
dâu” sau khi cưới.
Với Cẩm Phạm, suy nghĩ sẽ lấy chồng nước ngoài hay đi nước ngoài không
hề có trong suy nghĩ của cô, bởi “không hiểu sao hồi trước tôi không có
ấn tượng tốt về những anh Việt kiều vì thấy mấy anh về Việt Nam thì hay
tỏ vẻ ăn chơi, khoe khoang, nhìn thấy không có thiện cảm.” Không thiện
cảm với “Việt kiều,” nhưng Cẩm cũng “không thích hình ảnh người đàn ông
Việt Nam nhậu nhẹt bê tha” đập vào mắt cô hàng ngày.
“Khi các anh chị trong nhà giới thiệu tôi làm quen với anh là một kỹ sư ở
Mỹ, tôi cũng chỉ nghĩ là làm bạn thôi, vì hai gia đình chúng tôi khác
đạo, đó đã là rào cản đầu tiên.” Cẩm nhớ lại.
Tuy nhiên, “chắc là do duyên số,” như Cẩm nói, sau bốn tháng trò chuyện
qua lại trên điện thoại, anh, hơn Cẩm năm tuổi, từ San Jose về Việt Nam
gặp cô.
Và chỉ hai tháng sau, anh chàng đang làm công việc kỹ sư điện toán đó
cùng người mẹ quay trở về Việt Nam lần thứ hai để làm lễ đính hôn với
Cẩm.
“Ðến cuối Tháng Tám, 2008 thì tôi sang Mỹ theo diện hôn thê.” Cẩm tươi cười kể lại chuyện mình.
Mang theo những khát vọng, những lý do như thế đến mảnh đất thiên đường.
Nhưng thực tế có trọn vẹn như những gì mà Lan Chi, Jenny, Cẩm Phạm,
Thoa Ðặng... ôm ấp lúc rời Việt Nam hay không lại là một vấn đề khác.
Chỉ biết trong số họ, có người nay đang là “single mom,” có người vừa
mới quyết tâm “xây dựng lại hạnh phúc gia đình” sau bao năm triền miên
trong những trận cãi vã vợ chồng, bên cạnh những người cảm thấy mình
ngập tràn trong hạnh phúc.
***
Kỳ 2: Lấy chồng Việt kiều, hạnh phúc và khổ đau
WESTMINSTER (NV) - Theo
số liệu của Bộ Nội An, trong năm 2010, có 2,981 giấy nhập cảnh (visa)
được cấp cho người đi theo diện bảo lãnh vợ chồng, cả hai dạng có điều
kiện (CR-1) và không điều kiện (IR-1). Con số gần 3,000 người này chiếm
tới 15% trong tổng số 20,518 giấy nhập cảnh cho người Việt Nam qua Mỹ
định cư theo diện bảo lãnh gia đình.Số bảo lãnh theo diện vợ chồng sang Mỹ nhiều, nhưng số ly dị từ những cuộc hôn nhân này cũng không ít.
Một văn phòng luật sư chuyên lo về
thủ tục kết hôn và ly dị trên đường Westminster cho biết “số cặp kết hôn
và ly hôn mỗi tháng gần tương đương nhau.”
Trong khi đó, một văn phòng luật sư “thuộc loại bận rộn nhất ở vùng Bắc
California” thì cho rằng “có chừng 8 đến 15 hồ sơ kết hôn mỗi tháng được
thực hiện ở văn phòng này.”
Cũng theo vị luật sư tại đây, “tuy chưa có con số kiểm chứng cụ thể,
nhưng theo phỏng đoán thì số vụ ly dị từ những cuộc hôn nhân này lại
chiếm từ 60 đến 70%.”
Bước chân đi lấy chồng, ai cũng muốn mình có được một cuộc hôn nhân hạnh
phúc. Riêng với những người phụ nữ lấy chồng người Mỹ gốc Việt, ngoài
những lý do nêu trong kỳ trước, như muốn có cơ hội học lên cao, muốn có
sự tôn trọng, muốn kiếm nhiều tiền, niềm kỳ vọng, chỗ dựa chính của họ
khi rời xa gia đình, quê hương, không ai khác hơn là người chồng mà họ
yêu thương.
Tuy nhiên, thực tế không ai trọn vẹn được ước mơ mình ôm ấp như ngày bước chân lên máy bay rời xứ sở.
Hoàn cảnh hiện tại của Lan Chi Phạm, một “single mom,” của Jenny Võ,
người chỉ thực sự bắt đầu xây dựng lại mái ấm gia đình sau bao năm triền
miên trong những trận cãi vã vợ chồng, hay Cẩm Phạm, Thoa Ðặng, Thu Võ
đang tận hưởng tháng ngày hạnh phúc như mong đợi, là những mảnh đời khác
nhau trong cùng “thân phận” lấy chồng người Mỹ gốc Việt.
Hụt hẫng vì không được yêu thương như hứa hẹn
“Hỡi ôi, hụt hẫng” là cảm giác đầu tiên xâm chiếm lấy Lan Chi Phạm, 26
tuổi, hiện đang sống tại Westminster, ngay lúc cô đặt chân đến sân bay
Los Angeles vào tháng 4 năm 2005.
“Anh không yêu thương tôi như lời ngon ngọt anh vẫn nói trên điện thoại,
hay như lúc anh về Việt Nam gặp tôi. Anh không quan tâm đến chuyện tôi
nhớ nhà, bị 'shocked' khi mới sang. Mà anh cũng không phải là người đầu
tiên đến đón tôi tại sân bay khi tôi tới nơi, thậm chí anh đã muốn bỏ
tôi ở nhà một mình để đi chơi với bạn bè ngay trong ngày đầu tiên tôi lạ
lẫm bước chân về nhà anh.” Nhiều năm trôi qua, nhưng dường như nỗi buồn
vẫn còn ăm ắp trong Lan Chi.
Vẫn theo dòng cảm xúc, người phụ nữ đang nuôi con một mình này tâm sự,
“Tôi cứ ngỡ khi sang đây mình sẽ được đi học lại như anh từng hứa, nhưng
sự thật không như vậy. Anh không giúp tôi làm quen với cuộc sống mới ở
đây, mà tôi làm gì anh cũng chê bai, khó chịu, nạt nộ. Tiếng Anh tôi học
ở Việt Nam không giống ở đây cũng là lý do anh mang ra chỉ trích.”
Không chỉ với chồng, mà trong mắt mẹ chồng, Lan Chi vẫn bị coi là “thấp
kém” do “những người con dâu kia của bà đều là bác sĩ, kỹ sư.”
Không chỉ vậy, khi mang thai ba tháng, Lan Chi khám phá ra “anh ấy hút ma túy.”
“Tôi sững sờ đến tuyệt vọng, hầu như trước mắt chỉ còn một màu đen tối.
Cũng lúc đó, tôi nhận ra tại sao tính khí anh thất thường, khi hiền
lành, khi dữ tợn, thô lỗ.” Không chỉ dừng lại ở đó, khi có bầu đến tháng
thứ 7, Lan Chi cho biết cô lại “một lần nữa chịu một sự đả kích lớn khi
chính tai tôi nghe được những lời yêu thương tình tứ của anh với một
người con gái xa lạ nào đó.”
Một mình ở Mỹ, không có bà con thân thích, không dám kể lại hoàn cảnh
thực tại của mình cho cha mẹ ở quê nhà nghe, lại gần đến ngày sanh, tất
cả dồn nén khiến Lan Chi gần như bị trầm cảm, “suốt ngày chỉ muốn trốn
vào phòng đóng cửa khóc.”
“Sự buồn bã của tôi trong thời gian đó lại càng khiến mẹ chồng tôi tỏ ra
bực mình, vì bà cho rằng đó là sự xui xẻo. Không được sự cảm thông từ
mẹ chồng, chồng thì đi làm, đi chơi có khi đến 1, 2 giờ sáng mới về, tôi
cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, và nếu không phải vì là người Công
Giáo, có lẽ tôi đã tự tử rồi.” Lan Chi kể tiếp.
Theo thời gian, mối quan hệ gia đình không tốt hơn, lúc con gái 3 tuổi,
cũng là lúc Lan Chi nộp đơn ly hôn. Một mình vừa phải nuôi con, vừa đi
làm, vừa cố gắng theo học lấy bằng “medical assistant” nhưng Lan Chi lại
bị chồng cũ và bạn gái anh “cố tình phá tôi để giành quyền nuôi con.”
Lan Chi không thể nào quên “họ gửi tin nhắn tục tĩu, rồi giữa đêm cứ gọi
điện thoại đến không cho tôi ngủ. Suốt thời gian đó tinh thần tôi rất
hoảng loạn, vừa tức giận, vừa tủi thân, tôi lái xe đi làm mà đâm đầu vào
xe người ta khiến chiếc xe tan tành. May mà người thì không sao.”
Nhưng từ cú đụng xe đó mà Lan Chi cho rằng cô “tỉnh ra,” “tôi không cảm
thấy buồn khổ nữa mà chỉ thấy mình phải cố gắng sống cho đàng hoàng, bởi
lỡ có chuyện gì ai nuôi con tôi.”
“Ngày tôi đến Mỹ tôi hiền lắm, tôi sợ làm mọi người buồn, có chuyện gì
tôi cũng khóc. Nhưng khi hiểu ra rằng mình không thể nào lường được
khuôn mặt con người, tôi biết mình phải sống như thế nào để tồn tại
được.” Lan Chi chua chát.
Lan Chi chính thức ly dị chồng vào tháng 10 năm 2009, sau 4 năm tới Mỹ,
chấp nhận một mình nuôi con. Hiện Lan Chi đang làm việc tại một công ty
chuyên về thiết bị y tế, và vẫn không từ bỏ ước mơ của mình trước ngày
rời Việt Nam, đó là sẽ phải học để có được những bằng cấp xứng đáng nơi
đây.
Hụt hẫng khi chồng quá quyến luyến với gia đình
Không quá bất hạnh, đau khổ đến mức ly dị như Lan Chi Phạm, nhưng những
tháng ngày qua với Jenny Võ cũng không vui vẻ gì hơn, bởi cô và người
chồng Mỹ gốc Việt của mình cứ triền miên trong những trận cãi vã bởi
chồng cô quá bịn rịn, quyến luyến với gia đình, mà quên đi mình là một
người đã có vợ.
“Ðã bao nhiêu lần tôi khẳng định với chồng tôi rằng vì tôi thương anh
nên tôi mới đi Mỹ. Nếu hết thương nhau thì tôi sẽ về, chứ không phải vì
muốn đi Mỹ nên tôi lấy anh.” Jenny Võ, 35 tuổi, cư dân Garden Grove,
nói.
Trước khi sang Mỹ, Jenny có cơ hội đi làm, đi du lịch đến nhiều nơi trên
thế giới, nên “đời sống văn minh xứ người” không xa lạ với cô. Thế
nhưng, như lời Jenny, “Cả chồng tôi lẫn gia đình chồng đều cứ nghĩ như
tôi là dân quê mới ra tỉnh hay sao đó.” Cách chỉ vẽ, hướng dẫn cô sử
dụng nhà vệ sinh, mở vòi nước, những móc máy bình thường trong nhà khiến
cô “cảm thấy khó chịu.”
Nhưng “đó vẫn không khó chịu bằng cách họ cứ gọi mình là 'Việt Cộng'. Dù
họ nói chơi thôi vì thấy mình mới qua nhưng mình khó chịu lắm chứ!”
“Ba má chồng tôi còn hỏi khi gả tôi đi như vậy thì ba má tôi ở Việt Nam
có túng thiếu gì không, nghĩa là trong đầu họ cứ nghĩ rằng gả con đi lấy
chồng Mỹ gốc Việt là để có tiền, và đó là một ân huệ vì ai cũng muốn đi
Mỹ hết,” Jenny bực dọc.
Thêm vào đó, Jenny đã nói “không làm dâu” khi được hỏi cưới. Nhưng vì
“ảnh là con trai duy nhất, biết ảnh rất quyến luyến với gia đình ba má
ảnh nên tôi cũng đồng ý là khi sang đây ở chung để chăm sóc ba má chồng.
Tuy nhiên, khi cô em chồng sanh con, cả nhà em chồng dọn về ở chung mà
không phụ giúp gì hết từ chuyện tiền nhà đến chuyện ăn uống, dọn dẹp thì
chuyện lục đục bất bình dĩ nhiên xảy ra.”
Jenny kể, “Một lần ba má chồng hỏi tôi có muốn ở chung đây không, tôi
nói rằng không, thế là ông bà đuổi tôi đi ngay trong đêm. Anh chở tôi
sang nhà dì tôi ở, còn anh thì về ở với ba má anh, nghe có tức cười
không?”
Cứ thế chuyện đuổi đi, rồi trở về cứ lặp đi lặp lại với Jenny, khi thì
ba má chồng đuổi, khi thì chính chồng đuổi vì bênh vực ba má, chị em
chồng. Cô tâm sự, “Khi đi lấy chồng xa, mình không có ai hết ngoài người
chồng nên bao nhiêu niềm tin, hy vọng mình đặt hết vào đó. Thành ra khi
người chồng lệ thuộc vào gia đình, quá quyến luyến với gia đình, không
còn là nơi cho mình bám víu nữa thì mình trở nên hụt hẫng ghê lắm. Phải
có sự tự tin thì mình mới đứng vững để mà đi tiếp.”
Tuy nhiên, như Jenny đã nói, cô lấy chồng vì “duyên số” và hơn hết, là
do tình yêu. “Nếu không yêu nhau thật sự, làm sao chúng tôi hàn gắn với
nhau sau bao trận cãi vã như cơm bữa, thậm chí đã bao lần còn muốn ly dị
nữa?”
Sang Mỹ từ tháng 5 năm 2007, nhưng chỉ mới cách đây vài tháng, Jenny mới
cùng chồng ngồi xuống cùng nói chuyện với nhau, cùng hứa với nhau không
cãi vã, để còn lo làm việc, mua nhà, sinh con, tạo thành một mái ấm
thật sự.
Có một điều khá đặc biệt ở Jenny, đó là dù cho có bao sóng gió trải qua
trong đời sống gia đình, trong đời sống tinh thần, nhưng “chưa bao giờ
tôi bỏ học, bỏ làm” bởi với Jenny, “đó là cứu cánh cho lòng tự trọng”
của cô.
Hạnh phúc với những điều đang có
Trong số những phụ nữ mà phóng viên Người Việt tiếp xúc thì Cẩm Phạm,
Thoa Ðặng, và Thu Võ là những người hạnh phúc và hài lòng với ước mơ
mình xây đắp khi lấy chồng Việt kiều.
Cẩm Phạm, 33 tuổi, đang sống tại Fountain Valley, cho rằng cô “hạnh phúc” vì “lấy được người chồng tốt, biết cảm thông.”
“Ngay từ lúc làm quen nhau, chúng tôi đã bàn về chuyện nhiệm vụ mỗi
người là gì trong gia đình, chồng ra chồng, vợ ra vợ, nên không có gì bỡ
ngỡ hết.” Theo lời Cẩm, chồng cô là người từng bước hướng dẫn cô thích
nghi với cuộc sống mới, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Thêm một điều “may
mắn” là ngay từ đầu Cẩm không phải sống chung với gia đình chồng nên
chuyện “mẹ chồng nàng dâu” cũng không xảy ra.
Dẫu vậy, Cẩm vẫn thấy mình có nhiều điều lo lắng hơn khi còn sống tại
Việt Nam, nhất là chuyện học hành và kiếm việc. “Tôi thật sự cảm thấy
nản vì đến giờ này vẫn chưa có được một công việc như ý, tất cả còn rất
bấp bênh.” Cẩm nói thêm.
Mang ước mơ phải kiếm được nhiều tiền khi sang Mỹ, Thoa Ðặng dường như đang hài lòng với mục đích đó.
Thoa giải thích, “Tiền đối với tôi là quan trọng. Rõ ràng hiện nay tôi
đang kiếm được nhiều tiền hơn rất nhiều so với lúc còn ở Việt Nam. Chồng
tôi cũng nghĩ như tôi. Anh không có bằng cấp gì như nhiều người sang
đây từ lúc 20 tuổi, chỉ đi làm thợ tiện thôi, nhưng tiền tích cóp xưa
giờ đủ để mua nhà ở và nhà cho thuê từ lúc nhà còn rẻ. Tiền tôi đi làm
thì tôi vẫn dành dụm để đó, mua sắm những thứ tôi thích.”
“Không cần biết làm nail hay làm bác sĩ, nhưng cách mình chi xài, sắm
sửa khiến người ta không thể khi dễ mình được khi trở về Việt Nam thăm
nhà. Bỏ nhiều năm ra học bác sĩ, nhưng nợ ngập đầu, rồi cái gì cũng ki
bo, tiết kiệm là điều tôi không thích,” Thoa cười nói thêm.
Với Thu Võ, người đang chuẩn bị làm mẹ ở tuổi 40, cũng cho rằng mình không hề có chút tiếc nuối gì khi lấy chồng Mỹ gốc Việt.
“Tôi cám ơn trời đất cũng thương cho tôi gặp được anh, có được những
điều giống như tôi mơ ước. Mấy năm qua, cả hai chúng tôi đều đi làm,
cùng kiếm tiền, cùng phụ nhau trong mọi công việc nhà, chứ không phải
kiểu như phần nhiều ông chồng ở Việt Nam, đi làm về chỉ ngồi đó chờ cơm,
chờ vợ cung phụng. Nói thiệt, tôi cầu mong sao cho người phụ nữ ở Việt
Nam, nhất là ở vùng nông thôn được đối xử bình đẳng hơn bây giờ, và mấy
ông chồng ở Việt Nam làm sao được như một phần mấy ông ở đây cũng là
phước lắm cho phụ nữ chúng tôi.” Thu chia sẻ.
Giáo Sư Hùng Thái Cẩm, chuyên về bộ
môn xã hội học và các vấn đề người Mỹ gốc Á của trường Pomona College,
đã bỏ ra hơn 25 chuyến đi về Việt Nam kể từ năm 1997 đến năm 2006 để
thực hiện các cuộc nghiên cứu, phỏng vấn, thu thập các số liệu xoay
quanh vấn đề những người đàn ông Mỹ gốc Việt trở về Việt Nam cưới vợ,
cũng như lý do lấy chồng Mỹ gốc Việt của những cô gái Việt Nam.
Từ những cuộc tiếp xúc, trò chuyện này, Giáo Sư Cẩm viết quyển “Tốt Hơn
Hay Tồi Tệ Hơn - Những Cuộc Hôn Nhân Việt Nam Quốc Tế Thời Kinh Tế Toàn
Cầu (For Better or For Worse - Vietnamese International Marriages in the
New Global Economy).
Trong quyển này, Giáo Sư Hùng có cái
nhìn sâu hơn về vấn đề hôn nhân và di dân giữa những người đàn ông sống
tại Mỹ và những người phụ nữ mà họ kết hôn. Thông qua những câu chuyện
cụ thể của từng người, Giáo Sư Hùng Thái Cẩm nhấn mạnh sự trớ trêu và
thách thức mà những người này phải đối mặt. Trong đó, có cả tiếng nói
của những người đàn ông Mỹ gốc Việt thuộc tầng lớp lao động nhập cư mong
muốn có được những người vợ “truyền thống,” đồng thời có cả khát vọng
của những phụ nữ trẻ có học, muốn tìm được cho mình người chồng cùng dân
tộc nhưng có cái nhìn cởi mở, tự do hơn về vấn đề bình quyền nam nữ.Lấy chồng Mỹ gốc Việt, chính vì vậy, không chỉ là một “ân huệ,” hay “trúng số” như nhiều người vẫn nghĩ.
Người Việt
20 & 21-10-12
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001