Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Tình đồng chí xưa và nay 



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiB-t_q0DuTRsxumNowTeqA-GjuaHc3TpzI4oe1P0jkDh6D-7FW20S4vL0V2x3TSL9SbaTkuLM1Rsa5eNpdQesOn2EQpfdOUXPCTcsYqSzbx4pLdlkcfGMK3npbznYSBjF-BtlLzC2RpvYn/s1600/ho-duc-viet-killed-by-pham-quang-nghi.jpg
KamiTrong đời của những người cầm súng đánh giặc, ít người không biết tới bài thơ “Đồng chí” của nhà thơ Chính Hữu sáng tác vào năm 1948 trong kháng chiến chống Pháp. Bài thơ này về sau được Nhạc sĩ Minh Quốc sáng tác thành ca khúc có tên "Tình đồng chí". Bài thơ không chỉ nằm trong các cuốn sổ tay cá nhân bỏ trong ba lô của những người lính và được truyền tay nhau bất kỳ lúc nào rảnh rỗi. Mà nó còn nằm mãi trong tâm trí của những người lính chúng tôi cho đến hôm nay.
Thời ấy, những năm tháng khói lửa, tình đồng chí đã giúp cho người lính hiểu hơn về tình đồng chí,đồng đội gắn bó keo sơn của họ thiêng liêng biết nhường nào. Bằng những lời tâm tình của hai người bạn, những câu thơ mộc mạc, tự nhiên, mặn mà đã thay cho một tâm sự giữa hai người lính xa quê ở ngoài mặt trận vào lúc im tiếng súng. Là lúc khi mà ranh giới giữa cái sống và cái chết chỉ cách nhau gang tấc, khi mà mỗi người lính, ai ai cũng cảm thấy việc xả thân cho đồng đội là nghĩa vụ và khi ấy cái chết nhẹ tựa lông hồng. Điều này chỉ có những người lính mới thấu hiểu hết, đó là giá trị của tình cảm thiêng liêng của mình dành cho đồng đội và đồng đội dành cho mình. Cũng vì thế, bài thơ Đồng chí đã khơi dậy những xúc động mãnh mẽ trong lòng nhiều thế hệ trước đây, nhất là những người lính đã từng cầm súng chiến đấu qua những cuộc kháng chiến
Kết thúc mỗi trận đánh, khi chiến trường vừa im tiếng súng thì không ai bảo ai, những thằng còn sống thì vội đi tìm những thằng đã chết. Để khâm liệm vội vàng đồng đội trong một tấm ni lông bọc xác, đã được phát sẵn trong ba lô của mỗi người. Dù cho vội vàng đến mấy, nhưng khi vuốt mắt cho đồng đội lần cuối thì không ai cầm được nước mắt, có người còn bật lên tiếng khóc vì xót thương đồng đội. Vì chỉ hôm trước, họ còn cùng sinh hoạt với nhau như anh em một nhà. Những năm tháng chiến tranh, cuộc sống của người lính xa quê, tình cảm đồng đội còn hơn cả tình cảm của anh em ruột thịt. Vì giữa chiến trường, khi còn sống họ đã gửi gắm cho nhau những điều muốn nhắn lại hay những kỷ vật cho gia đình và người thân phòng khi "nhỡ" tao chết.
Ngày ấy tuy vất vả, nhưng tất cả mọi người lính đều lạc quan cũng vì tình cảm đồng đội. Khi ấy, bất kể là lính hay là sĩ quan thì cũng ăn cùng mâm, ngủ cùng nhà. Tuy phần phụ cấp ít ỏi của sĩ quan có khác lính chút ít, nhưng cũng coi là của chung, họ chia nhau từng ấm chè, từng điếu thuốc. Tất cả đều vui vẻ, cũng có lẽ vì điều ấy mà anh em chúng tôi quên đi cái chết đang rình rập mình từng giờ từng phút. Giờ đây, sau mấy chục năm do may mắn mà sống sót, nghĩ lại chuyện xưa, chuyện đồng đội, đồng chí mà thấy vẫn ấm lòng.
Vậy mà thời nay, họ vốn là đồng chí cũ của tôi lúc trước nhưng giờ họ đã khác chúng tôi khi xưa quá nhiều. Họ cũng là đồng chí, đồng sàng với nhau, cũng cái chết nhưng giờ thì khác nhau nhiều lắm. Chúng nó chết không phải vì bom đạn, mà chết vì tức, chết vì ức cái chết kiểu không nhắm được mắt. Họ chết mà còn trối trăng cấm không cho đồng đội đến vuốt mắt cho mình, thậm chí còn yêu cầu gia đình thông báo cấm chúng nó (có tên) đến viếng. Phía người chết thì như thế. Còn phía mấy thằng sống thì ác với đồng chí của mình cũng không kém. 
Chẳng là người chết, ông Hồ Đức Việt nguyên Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Trưởng ban Tổ chức Trung ương. Ông Việt đã chết hơn hai ngày rồi mà báo chí và truyền thông của đảng im tịt không hé lấy một câu. Trong khi truyền thông lề trái thì đã đưa tin chính thức ngay. Nghĩa tử là nghĩa tận, tại sao đảng và các đồng chí trong đảng lại nỡ đối xử với nhau như thế? Hỏi ra mới biết lý do, đó là bọn nắm truyền thông của đảng bây giờ, ngoài mặt thì mang tiếng là đồng chí của ông Hồ Đức Việt, nhưng đằng sau lưng bọn họ đối xử với nhau như kẻ thù. 
Tất cả mọi chuyện bắt đầu năm 2010, trước ĐH Đảng 11 một năm. khi ấy ông Hồ Đức Việt trưởng ban Tổ chức Trung ương nằm trong danh sách được cơ cấu lên cao, có thể là Chủ tịch QH hoặc Tổng Bí thư. Nhưng khốn nỗi, đồng chí Hồ Đức Việt cùng phu nhân nổi tiếng là mê tín đã không ngừng tìm kiếm sự bảo hộ của thần linh cho sự nghiệp chính trị của mình. Tết nguyên đán năm ấy, Phó Chủ tịch Hà nội Nguyễn Văn Khôi cùng phu nhân ông Hồ Đức Việt chuẩn bị mời thày cúng và dựng một điện, ngày đêm cầu đảo đất trời . Mục đích để có thể điều khiển được vận hạn phục vụ thăng quan tiến chức của đồng chí Trưởng ban Tổ chức trong đại hội 11. Không ngờ, tay thày cúng này lại là chỗ đi lại thường xuyên của  phụ thân Ủy viên Bộ Chính trị Phạm Quang Nghị. Thế là chuyện bị phát giác và đến tai Bí thư Thành ủy Hà nội Phạm Quang Nghị.
Thế là, cho dù năm hết Tết đến, Bí thư Phạm Quang Nghị vẫn quan tâm đặc biệt đến câu chuyện tâm linh này của gia đình đồng chí Hồ Đức Việt. Đồng thời ra lệnh khẩn cấp thành lập Tổ công tác liên ngành đặc biệt gồm Công an và Thanh tra giao thông do đích thân hai đệ tử cứng là tướng CA Nguyễn Đức Nhanh và Nguyễn Quốc Hùng (giám đốc Sở GTVT) chỉ huy. Tổ công tác này chỉ nhận lệnh và chấp hành mệnh lệnh trực tiếp từ Bí thư Thành ủy, không chấp hành bất kỳ lệnh từ cá nhân hay cấp nào khác.
Đúng nửa đêm, khi tổ công tác tâm linh của đồng chí Hồ Đức Việt đang lên đồng đang tới độ phê nhất, thì lúc này Tổ công tác liên ngành đặc biệt đạp cửa xông vào phá và tịch thu hết bàn thờ, đồ cúng tế. Đồng chí Trưởng ban Tổ chức TW Hồ Đức Việt và đ/c Phó chủ tịch thành phố Nguyễn Văn Khôi đã nhảy ngay ra quát nạt. Tổ công tác liên ngành cũng không chùn tay, vì được tướng Nguyễn Đức Nhanh và Nguyễn Quốc Hùng thúc giục rằng Tổ công tác liên ngành đang thi hành mệnh lệnh đặc biệt từ đích thân Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị. Đối với Trưởng ban Tổ chức TW Hồ Đức Việt, thì việc phá đền này là không thể tha thứ được. Từ chuyện này, nhổi bùng ngọn lửa hận thù giữa hai đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị là Hồ Đức Việt và Phạm Quang Nghị. 
Vụ việc này sau đó ông Phạm Quang Nghị đã báo cáo trong buổi họp kín của Bộ Chính trị ngay trước Đại hội XI cùng với hàng loạt các sai phạm khác cũng liên quan đến vấn đề tâm linh. Và đỉnh điểm là trước ĐH đảng 11, đồng chí Hồ Đức Việt bị bị đình chỉ mọi chức vụ, mất ghế và chấm dứt sự nghiệp chính trị. Lý do vì đã mời thày về yểm vận mạng của Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị và một Ủy viên Bộ chính trị khác. Không may cho Trưởng ban Tổ chức TW Hồ Đức Việt là tay thày cúng kia lại là đặc tình của tướng Nguyễn Đức Nhanh. Toàn bộ vở kịch bản ám sát “tâm linh” của Trưởng ban Tổ chức TW Hồ Đức Việt được cơ quan An ninh báo cáo lên Bộ Chính trị trước sự bẽ bàng của Trưởng Ban Tổ chức Trung ương Hồ Đức Việt. Kết cục sau đó căn bệnh gan quái ác và ung thư phổi cùng nhau xuất hiện, cộng với việc bị đột quỵ, dù các bác sĩ đã hết lòng cứu chữa nhưng ông đã không qua khỏi.
Qua đó để thấy, đảng CSVN hiện nay không còn giữ nguyên bản chất là đảng của những người cộng sản,  một chính đảng cách mạng như trước kia. Giờ đây, tình đồng chí trong đảng giờ không còn là "Súng bên súng, đầu sát bên đầu/ Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ" như trước. Thay vào đó là sự đố kỵ, ganh ghét, tranh giành quyền lợi và quyền lực, coi nhau như kẻ thù. Để rồi sẵn sàng triệt hạ lẫn nhau theo kiểu một mất, một còn. Hành động đó của họ khiến người ta không thể không nghĩ tới một tổ chức thổ phỉ và những tên cướp!
Ngày 01 tháng 6 năm 2013
© Kami
————————
* Đây là trang Blog cá nhân của Kami. Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á châu Tự do RFA

nguồn:http://rfavietnam.com/node/1630
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
          Sẽ xóa những comment nói tục
          Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001