Khai mạc Đại hội Đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18
2012-11-08 09:28:30 cri

Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào thay mặt Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khoá 17 đọc báo cáo trước đại hội. Trong báo cáo, Đảng Cộng sản Trung Quốc cho biết sẽ lãnh đạo đất nước kiên định bất di bất dịch đi con đường Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.
Đại hội Đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc và Ban Chấp hành
Trương ương được Đại hội bầu ra là cơ quan lãnh đạo tối cao của Đảng
Cộng sản Trung Quốc, 5 năm tổ chức một kỳ đại hội. Đảng Cộng sản Trung
Quốc hiện có hơn 80 triệu đảng viên, hơn 2.200 đại biểu tham dự Đại hội
là những đảng viên ưu tú của Đảng. Trong đó, chủ thể trong các đại biểu
tham dự Đại hội 18 là những đảng viên vào Đảng từ khi cải cách mở cửa
năm 1978.
Theo chương trình nghị sự, trong 7 ngày diễn ra Đại hội, các đại biểu sẽ
thảo luận và thông qua Báo cáo Công tác do Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào trình
bày, thảo luận và thông qua Dự thảo sửa đổi "Điều lệ Đảng", thảo luận
và thông qua Báo cáo Công tác của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương,
bầu Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá mới và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật
Trung ương khoá mới.
Được đăng bởi
Đào Phạm Viết vào lúc
11:25
nguồn:http://phamvietdao3.blogspot.com/2012/11/phong-ai-hoi-cs-trung-quoc-khong-co-anh.html
=====================================================================
ĐẠI HỘI ĐẢNG CS TRUNG QUỐC LẦN THỨ 18: BỎ MARX, GẠT LÊ..., QUÊN MAO; LẤY LÝ LUẬN ĐẶNG VÀ TƯ TƯỞNG " BA ĐẠI DIỆN " CỦA GIANG LÀM CHỈ ĐẠO
Đảng Cộng sản Trung Quốc phát đi thông điệp với thế giới "Trung Quốc sẽ kiên định bất di bất dịch đi con đường của mình"
"Chủ đề của Đại hội là: Giương cao ngọn cờ vĩ đại Chủ nghiã xã hội đặc sắc Trung Quốc, lấy Lý luận Đặng Tiểu Bình, tư tưởng quan trọng "Ba đại biểu" và quan điểm phát triển khoa học làm chỉ đạo, giải phóng tư tưởng, cải cách mở cửa, tập trung sức mạnh, đột phá vượt qua khó khăn, kiên định bất di bất dịch tiến lên trên con đường Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, phấn đấu vì hoàn thành xây dựng toàn diện xã hội khá giả."
- Đại hội 18 Đảng CS Trung Quốc tập trung giải quyết 5 điểm nóng...
ĐẠI HỘI ĐẢNG CS TRUNG QUỐC LẦN THỨ 18: BỎ MARX, GẠT LÊ..., QUÊN MAO; LẤY LÝ LUẬN ĐẶNG VÀ TƯ TƯỞNG " BA ĐẠI DIỆN " CỦA GIANG LÀM CHỈ ĐẠO
Đảng Cộng sản Trung Quốc phát đi thông điệp với thế giới "Trung Quốc sẽ kiên định bất di bất dịch đi con đường của mình"
"Chủ đề của Đại hội là: Giương cao ngọn cờ vĩ đại Chủ nghiã xã hội đặc sắc Trung Quốc, lấy Lý luận Đặng Tiểu Bình, tư tưởng quan trọng "Ba đại biểu" và quan điểm phát triển khoa học làm chỉ đạo, giải phóng tư tưởng, cải cách mở cửa, tập trung sức mạnh, đột phá vượt qua khó khăn, kiên định bất di bất dịch tiến lên trên con đường Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, phấn đấu vì hoàn thành xây dựng toàn diện xã hội khá giả."
- Đại hội 18 Đảng CS Trung Quốc tập trung giải quyết 5 điểm nóng...

Ngày 8/11, tại Bắc Kinh đã khai mạc trọng thể Đại hội đại biểu toàn quốc Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18
Ngày 8/11, tại Bắc Kinh đã khai mạc trọng thể Đại hội đại biểu toàn quốc
Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18 được dư luận quốc tế gọi là tuần
"quyết định tương lai" của Trung Quốc. Trong lúc Trung Quốc bước vào
giai đoạn quyết định về xây dựng toàn diện xã hội khá giả, đứng trước
không ít thách thức, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản
Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đọc Báo cáo tại Lễ khai mạc cùng ngày nhấn mạnh
rằng, Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ lãnh đạo Trung Quốc kiên định bất di
bất dịch đi con đường Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.
Tại Lễ khai mạc sáng ngày 8/11, Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào đã thay mặt Ban
Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khoá 17 đọc Báo cáo Công
tác trước Đại hội. Là đảng cầm quyền được Hiến pháp Trung Quốc xác định,
một trong những nhiệm vụ chính của bản Báo cáo sẽ được Đại hội thảo
luận và thông qua này là đề ra phương châm chính sách và biện pháp của
Đảng trong 5 năm tới thậm chí dài hơn, dẫn dắt công cuộc xây dựng và
phát triển của Trung Quốc.
"Chủ đề của Đại hội là: Giương cao ngọn cờ vĩ đại Chủ nghiã xã hội đặc
sắc Trung Quốc, lấy Lý luận Đặng Tiểu Bình, tư tưởng quan trọng "Ba đại
biểu" và quan điểm phát triển khoa học làm chỉ đạo, giải phóng tư tưởng,
cải cách mở cửa, tập trung sức mạnh, đột phá vượt qua khó khăn, kiên
định bất di bất dịch tiến lên trên con đường Chủ nghĩa xã hội đặc sắc
Trung Quốc, phấn đấu vì hoàn thành xây dựng toàn diện xã hội khá giả."
Trải qua nỗ lực bền bỉ trong gần một thế kỷ, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã
tìm ra con đường xây dựng Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc phù hợp
tình hình của Trung Quốc, đã hình thành hệ thống lý luận Chủ nghĩa xã
hội đặc sắc Trung Quốc, xác lập chế độ xã hội chủ nghĩa đặc sắc Trung
Quốc. Tuy nhiên con đường phát triển của Trung Quốc không phải là bằng
phẳng, nhiệm vụ thúc đẩy cải cách và phát triển của Đảng Cộng sản Trung
Quốc trong thời gian tới vẫn rất nặng nề. Nhìn lại 10 năm qua, trong khi
thu được thành tựu nổi bật thì những mâu thuẫn và vấn đề cũng không
ngừng gia tăng, thậm chí có chiều hướng gay cấn. Bên cạnh đó, theo mục
tiêu đề ra hồi đầu thế kỷ này của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đến năm 2020
Trung Quốc sẽ xây dựng lên xã hội khá giả toàn diện. Cùng với diễn biến
tình hình trong và ngoài nước, việc làm thế nào để thực hiện mục tiêu
này cũng đặt ra một số yêu cầu mới. Trong Báo cáo tại Đại hội lần này,
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã xác định rõ những yêu cầu này, tức kinh tế
phát triển bền vững, việc chuyển đổi mô hình phát triển kinh tế thu được
tiến triển quan trọng, trên cơ sở tính cân bằng, tính nhịp nhàng và
tính bền vững trong phát triển được tăng cường rõ rệt, thực hiện Tổng
sản phẩm quốc nội và thu nhập bình quân đầu người của thành thị và nông
thôn tăng gấp hai lần năm 2010; dân chủ nhân dân không ngừng được mở
rộng, quyền lực mềm về văn hoá được tăng cường rõ rệt, mức sống nhân dân
được nâng cao toàn diện, công cuộc xây dựng xã hội loại hình tiết kiệm
tài nguyên, thân thiện với môi trường thu được tiến triển quan trọng.
Trong Báo cáo của Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào đã bố trí tường tận công tác
trong thời gian tới, đề ra các giải pháp cho hàng loạt vấn đề nóng và
nan giản đặt ra trong phát triển kinh tế-xã hội của Trung Quốc hiện nay.
Điểm nóng thứ nhất: Duy trì kinh tế phát triển lâu dài, lành
mạnh. Báo cáo chỉ rõ, trong thời gian tới Trung Quốc sẽ sâu sắc toàn
diện cải cách thể chế kinh tế; thực hiện chiến lược phát triển với động
lực là sáng tạo; thúc đẩy điều chỉnh chiến lược về cơ cấu kinh tế; thúc
đẩy phát triển nhất thể hoá giữa thành thị và nông thôn; nâng cao toàn
diện trình độ của nền kinh tế mở.
Báo cáo chỉ rõ, Trung Quốc sẽ càng chú trọng hơn quy luật thị trường
trong phát triển kinh tế, thúc đẩy dòng vốn nhà nước đầu tư nhiều hơn
vào các ngành nghề trọng điểm và lĩnh vực then chốt liên quan tới an
ninh quốc gia và huyết mạch kinh tế quốc tế. Khuyến khích, ủng hộ và
hướng dẫn phát triển các thành phần kinh tế ngoài quốc doanh. Nhà nước
còn sẽ tăng cường các chính sách ưu tiên nông nghiệp, nông thôn và làm
giàu cho nông dân, nâng cao ưu thế tổng hợp và hiệu quả chung trong thu
hút đầu tư trực tiếp nước ngoài.
Điểm nóng thứ hai: Thúc đẩy cải cách, kiện toàn nền dân chủ. Báo
cáo tái khẳng định ý nghĩa quan trọng của việc cải cách thể chế chính
trị đối với công cuộc cải cách toàn diện của Trung Quốc, đề ra các biện
pháp thực tế giàu tính sáng tạo. Trọng điểm hàng đầu là ủng hộ và bảo
đảm cho nhân dân điều hành quyền lực Nhà nước thông qua Quốc hội và Hội
đồng nhân dân, trong đó nâng cao tỷ lệ của các đại biểu đến từ cơ sở.
Điểm nóng thứ ba: Cải thiện dân sinh, giữ gìn công bằng xã hội.
Bảo đảm và cải thiện an sinh xã hội, để nhân dân chia sẻ thành quả của
cải cách mở cửa là một trong những công tác trọng điểm cầm quyền của
Đảng Cộng sản Trung Quốc trong những năm gần đây. Báo cáo tại Đại hội 18
cam kết làm tốt công tác giáo dục được nhân dân hài lòng, thúc đẩy thực
hiện tạo việc làm chất lượng cao, bằng mọi cách tăng thêm thu nhập cho
người dân, tính toán tổng thể đẩy mạnh xây dựng hệ thống an sinh xã hội ở
thành thị và nông thôn, nâng cao trình độ chăm sóc sức khoẻ cho người
dân, tăng cường và sáng tạo mô hình mới về quản lý xã hội.
Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào nhấn mạnh, thực hiện nhân dân cùng chia sẻ những
thành quả phát triển cần phải sâu sắc cải cách chế độ phân phối thu
nhập.
Điểm nóng thứ tư: Nêu bật xây dựng văn minh sinh thái.
Cùng với sự phát triển nhanh chóng của Trung Quốc, áp lực về tài nguyên
và môi trường đặt ra cho tăng trưởng kinh tế cũng ngày càng lớn. Về việc
này, Báo cáo nhấn mạnh, xây dựng văn minh sinh thái là kế sách lâu dài
liên quan tới hạnh phúc của nhân dân và tương lai của dân tộc, cũng góp
phần cho an ninh sinh thái của toàn cầu. Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào cho
biết:
"Dựa theo nguyên tắc cân bằng giữa dân số với tài nguyên và môi trường,
sự thống nhất giữa hiệu quả kinh tế với hiệu quả xã hội và sinh thái,
kiểm soát cường độ khai thác, điều chỉnh kết cấu không gian, để lại
không gian tự phục hồi lớn hơn cho thiên nhiên, để lại cho nông nghiệp
càng nhiều đồng ruộng màu mỡ hơn, để lại cho con cháu mai sau một miền
quê tươi đẹp trời xanh, đất xanh, nước trong xanh".
Báo cáo cũng cho biết, Trung Quốc sẽ nâng cao khả năng khai thác tài
nguyên biển, phát triển kinh tế biển, bảo vệ môi trường sinh thái biển,
kiên quyết bảo vệ quyền lợi biển của Nhà nước, xây dựng nước mạnh về
biển.
Điển nóng thứ năm: Tăng cường xây dựng Đảng, kiên quyết chống tham nhũng.
Báo cáo đã dành nhiều trang để bố trí tường tận việc tăng cường xây dựng
của Đảng. Về phát triển dân chủ trong Đảng, Báo cáo chỉ rõ, cần phải
bảo đảm vị thế chủ thể của đảng viên, kiện toàn chế độ bảo đảm quyền lợi
dân chủ của đảng viên, thực hiện quyền được thông tin, quyền tham gia,
quyền bầu cử và quyền giám sát của đảng viên. Báo cáo nhấn mạnh chống
tham nhũng, xây dựng nền chính trị liêm khiết là lập trường chính trị
kiên trì của Đảng. Báo cáo cho biết, sẽ tăng cường giám sát việc điều
hành quyền lực của cán bộ lãnh đạo, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo chủ
chốt, trước sau như một duy trì xu thế cao áp trong trừng trị tham
nhũng.
Về xây dựng quốc phòng và quân đội, Báo cáo tái khẳng định Trung Quốc
thi hành chính sách quốc phòng mang tính phòng ngự, mục đích tăng cường
xây dựng quốc phòng là để bảo vệ chủ quyền, an ninh và toàn vẹn lãnh thổ
quốc gia, bảo đảm cho sự phát triển hoà bình của Trung Quốc.
Báo cáo tái khẳng định, Trung Quốc kiên trì tinh thần nguyên tắc hoà
bình, phát triển, hợp tác và cùng thắng trong quan hệ đối ngoại. Tổng Bí
thư Hồ Cẩm Đào cho biết:
"Chúng ta sẽ cải thiện và phát triển quan hệ với các nước phát triển, mở
rộng lĩnh vực hợp tác, giải quyết thoả đáng bất đồng, thúc đẩy xây dựng
quan hệ nước lớn kiểu mới phát triển lâu dài, ổn định và lành mạnh.
Chúng ta sẽ kiên trì phương châm thân thiện với láng giềng, làm đối tác
với láng giềng, củng cố láng giềng hữu nghị, sâu sắc hợp tác cùng có
lợi, nỗ lực để sự phát triển của mình mang lại lợi ích tốt hơn cho các
nước xung quanh."
( Theo CRI )
------------------------
------------------------
-
Tập Cận Bình là Tổng thư ký Đại hội đảng 18
(VTC News) -
Khoảng 9h sáng nay, Đại hội đảng Cộng sản Trung Quốc (CPC) lần thứ 18
chính thức khai mạc tại Đại lễ đường Nhân dân Trung Quốc ở thủ đô Bắc
Kinh, hãng tin Chinanews cho biết.
Đại hội đảng Cộng
sản Trung Quốc sẽ kéo dài 7 ngày bắt đầu từ ngày 8/11 đến 14/11. Chương
trình nghị sự gồm 5 nội dung cơ bản: Nghe và đánh giá báo của Ủy ban
Trung ương CPC lần thứ 17; đánh giá báo cáo công tác của Ủy ban thanh
tra kỷ luật Trung ương CPC lần thứ 17; xem xét và thông qua sửa đổi Điều
lệ Đảng; bầu ra Ủy ban trung ương CPC lần thứ 18 và bầu ra Ủy ban thanh
tra kỷ luật Trung ương CPC lần thứ 18.
Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 gồm 41 người, trong đó có Hồ Cẩm Đào, Giang Trạch Dân, Ngô Bang Quốc, Ôn Gia Bảo, Giả Khánh Lâm, Lý Trường Xuân, Tập Cận Bình, Lý Khắc Cường, Hạ Quốc Cường, Chu Vĩnh Khang, Vương Cương, Vương Lạc Tuyền, Vương Triệu Quốc, Vương Kỳ Sơn, Hồi Lương Ngọc, Lưu Kỳ, Lưu Vân Sơn, Lưu Diên Đông, Lý Nguyên Triều, Uông Dương, Trương Cao Lệ, Trương Đức Giang, Du Chính Thanh, Từ Tài Hậu và Quách Bá Hùng, Lý Bằng, Vạn Lý, Kiều Thạch, Chu Dung Cơ, Lý Thụy Hoàn, Tống Bình, Úy Kiện Hành, Lý Lam Thanh, Tăng Khánh Hồng, Ngô Quan Chính, La Cán, Phạm Trường Long và Hứa Kỳ Lượng, Hà Dũng, Lệnh Kế Hoạch và Vương Hộ Ninh.
Các hãng truyền thông Trung Quốc sẽ truyền hình trực tiếp Đại hội đảng Cộng sản 18 với nhiều ngôn ngữ khác nhau: Trung Quốc, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nga, Nhật Bản, Arập, Mông Cổ và Hàn Quốc.
Thứ tự trong danh sách cho thấy cựu Tổng Bí thư Giang Trạch Dân đứng ở vị trí số 2 chỉ sau Tổng Bí thư đương nhiệm Hồ Cẩm Đào.
Các nguyên lão gồm Lý Bằng, Vạn Lý, Kiều Thạch, Chu Dung Cơ, Lý Thụy Hoàn, Tống Bình, Úy Kiện Hành, Lý Lam Thanh, Tăng Khánh Hồng, Ngô Quan Chính, La Cán cũng là Ủy viên Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 và đứng sau các Ủy viên Bộ Chính trị đương nhiệm.
Sau các nguyên lão là hai tân Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Phạm Trường Long và Hứa Kỳ Lượng cùng các Ủy viên Ban Bí thư đương nhiệm Hà Dũng, Lệnh Kế Hoạch và Vương Hộ Ninh.
Theo hãng Thông tấn Trung ương Đài Loan (CNA), việc các nguyên lão xuất hiện trong danh sách Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 cho thấy họ vẫn có ảnh hưởng đối với chính trường Trung Quốc.
Tại phiên họp trù bị ngày 7/11 cho Đại hội 18, các đại biểu đã thành lập Ban Thư ký Đại hội với các nhiệm vụ cụ thể, đồng thời chỉ định ông Tập Cận Bình làm Tổng Thư ký Đại hội đảng 18, 3 phó Tổng thư ký Đại hội gồm Lưu Vân Sơn, Lý Nguyên Triều và Lật Chiến Thư.
Đỗ Hường
![]() |
Ông Tập Cận Bình là Tổng thư ký Đại hội đảng 18 |
Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 gồm 41 người, trong đó có Hồ Cẩm Đào, Giang Trạch Dân, Ngô Bang Quốc, Ôn Gia Bảo, Giả Khánh Lâm, Lý Trường Xuân, Tập Cận Bình, Lý Khắc Cường, Hạ Quốc Cường, Chu Vĩnh Khang, Vương Cương, Vương Lạc Tuyền, Vương Triệu Quốc, Vương Kỳ Sơn, Hồi Lương Ngọc, Lưu Kỳ, Lưu Vân Sơn, Lưu Diên Đông, Lý Nguyên Triều, Uông Dương, Trương Cao Lệ, Trương Đức Giang, Du Chính Thanh, Từ Tài Hậu và Quách Bá Hùng, Lý Bằng, Vạn Lý, Kiều Thạch, Chu Dung Cơ, Lý Thụy Hoàn, Tống Bình, Úy Kiện Hành, Lý Lam Thanh, Tăng Khánh Hồng, Ngô Quan Chính, La Cán, Phạm Trường Long và Hứa Kỳ Lượng, Hà Dũng, Lệnh Kế Hoạch và Vương Hộ Ninh.
Các hãng truyền thông Trung Quốc sẽ truyền hình trực tiếp Đại hội đảng Cộng sản 18 với nhiều ngôn ngữ khác nhau: Trung Quốc, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nga, Nhật Bản, Arập, Mông Cổ và Hàn Quốc.
Thứ tự trong danh sách cho thấy cựu Tổng Bí thư Giang Trạch Dân đứng ở vị trí số 2 chỉ sau Tổng Bí thư đương nhiệm Hồ Cẩm Đào.
Các nguyên lão gồm Lý Bằng, Vạn Lý, Kiều Thạch, Chu Dung Cơ, Lý Thụy Hoàn, Tống Bình, Úy Kiện Hành, Lý Lam Thanh, Tăng Khánh Hồng, Ngô Quan Chính, La Cán cũng là Ủy viên Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 và đứng sau các Ủy viên Bộ Chính trị đương nhiệm.
Sau các nguyên lão là hai tân Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Phạm Trường Long và Hứa Kỳ Lượng cùng các Ủy viên Ban Bí thư đương nhiệm Hà Dũng, Lệnh Kế Hoạch và Vương Hộ Ninh.
Theo hãng Thông tấn Trung ương Đài Loan (CNA), việc các nguyên lão xuất hiện trong danh sách Ủy ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Đại hội 18 cho thấy họ vẫn có ảnh hưởng đối với chính trường Trung Quốc.
Tại phiên họp trù bị ngày 7/11 cho Đại hội 18, các đại biểu đã thành lập Ban Thư ký Đại hội với các nhiệm vụ cụ thể, đồng thời chỉ định ông Tập Cận Bình làm Tổng Thư ký Đại hội đảng 18, 3 phó Tổng thư ký Đại hội gồm Lưu Vân Sơn, Lý Nguyên Triều và Lật Chiến Thư.
Được đăng bởi
Đào Phạm Viết
vào lúc
16:09
nguồn:http://phamvietdao3.blogspot.com/2012/11/ai-hoi-ang-cs-trung-quoc-lan-thu-18-bo.html
======================================================================
1352. ĐẠI HỘI 18 ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC: CUỘC CHIẾN CHÍNH TRỊ VÀ CẠM BẪY
1352. ĐẠI HỘI 18 ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC: CUỘC CHIẾN CHÍNH TRỊ VÀ CẠM BẪY
Posted by basamnews on 06/11/2012
THÔNG TẤN XÃ VIỆT NAM
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Chủ nhật, ngày 4/11/2012
TTXVN (Angiê 31/10)
Ngày 28/9, khi chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ Quốc khánh của Trung Quốc, hãng thông tấn Nhà nước Tân Hoa xã thông báo Bạc Hy Lai bị khai trừ khỏi Đảng và bị kết vào nhiều tội danh. Như chuyên gia các vấn đề quốc tế Jean Vadime nhận xét trên tạp chí “Tin Trung Hoa”, với giọng điệu rõ ràng khác hẳn với lối nói mập mờ rập khuôn trong những năm gần đây khi nói về một số nhà lãnh đạo cao cấp bị thất sủng, thông tin của Tân Hoa xã, rõ ràng được chỉ đạo từ Bắc Kinh, không che giấu được một sự thật: bản án dành cho Bạc Hy Lai và vợ ông là Cốc Khai Lai cho thấy cuộc đấu đá quyết liệt và không thương tiếc giữa các phe phái trước thềm Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Trong khi Trần Hy Đồng (bị kết án 16 năm tù vào năm 1996 và được trả tự do vào năm 2006) và Trần Lương Vũ (bị kết án 18 năm tù vào năm 2008) bị trừng phạt vì tội tham nhũng, sai lầm nghiêm trọng, lợi dụng chức vụ và cách hành xử làm ô danh, danh sách tội danh của cựu Bí thư Thành ủy Trùng Khánh, được Tân Hoa xã công bố, khiến người khác phải kinh ngạc vì độ chính xác và quy mô của nó.
Bản cáo trạng đó không những làm mất uy tín một chính khách từng đứng trên pháp luật và Đảng, mà còn là một phát súng cảnh cáo đối với những người, dù là dân thường hay Đảng viên, có thể vẫn còn ủng hộ ông ta. Bản cáo trạng đó cũng là một ý đồ công khai, mặc dù không chắc có hiệu quả, nhằm tô điểm lại hình ảnh đã bị lu mờ của xã hội Trung Quốc, bằng cách chặt bỏ một thành phần đã bị hoại tử, trước thềm một Đại hội có tính cốt tử của Đảng Cộng sản Trung Quốc, mà ban lãnh đạo Đảng hiện nay muốn trở thành mẫu mực. Bản cáo trạng đối với Bạc Hy Lai cũng là hành động tấn công hợp lệ nhằm vào Chu Vĩnh Khang, người đứng đầu bộ máy an ninh và trào lưu bảo thủ mà ông là đại diện, và Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư, người trở lại hoạt động sau cảnh báo nghiêm trọng về vấn đề sức khỏe. Cả hai đều là những người hỗ trợ chính đối với Bạc Hy Lai và đều tác động vào hệ thống chính trị để giúp cựu Bí thư Trùng Khánh được hưởng khoan hồng.
Nhưng điều đặc biệt là bản cáo trạng là một giai thoại nữa về cuộc chiến giữa những người núp trong bóng tối hay đứng giữa ánh sáng ban ngày để vần tảng đá của Sisyphe (vua truyền thuyết của vừng Corinthe ở Hy Lạp, nổi tiếng với những tội ác mà ông ta đã phạm, và ở dưới địa ngục bị kết án phải vần một tảng đá lớn từ chân lên đỉnh núi, nhưng không thể làm được-TTXVN) nhằm làm sáng tỏ và ổn định các thể chế chính trị Trung Quốc, loại trừ tệ nạn tham nhũng, tình trạng coi thường pháp luật và bất công, ủng hộ một hệ thống tư pháp độc lập và một chính quyền được kiểm soát bởi cơ quan dân cử địa phương.
Hình ảnh về mối quan hệ giữa một bên là bộ máy lãnh đạo và bên kia là đất nước và xã hội tuy được cải thiện và những lời phê phán độc tài bớt dần trong viễn cảnh thực tế chính trị từ năm 1989, song sức nặng của phái bảo thủ, vốn là chỗ dựa chính của giới đầu nậu hưởng nhiều bổng lộc nhờ liên kết với giới kinh doanh, vẫn còn rất đáng kể. Điều đó cho thấy sẽ nổ ra các trận chiến quyết liệt trong nội bộ trong những năm tới.
Ngay sau khi cái chết chính trị của Bạc Hy Lai được công bố – vì ông ta đang nằm trong tay pháp luật và các đồng đội cũ và mất hết khả năng chống đỡ đặc biệt – Đảng thông báo thời gian tổ chức Đại hội 18 vào ngày 8/11, tức nhiều tuần lễ sau thời gian được dự kiến trước đó. Tuy nhiên, không phải vì thế mà dẹp được những lời thêu dệt của giới quan sát về tình trạng kình địch trong nội bộ dẫn tới sự chậm trễ nói trên. Những sự việc diễn ra từ vài tháng nay có thể cho thấy một số yếu tố chủ chốt về vấn đề này.
Ngày 9/8 tại Hợp Phì diễn ra phiên tòa xét xử cấp tốc và đã được dàn xếp trước kết luận Cốc Khai Lai có tội trong vụ giết hại doanh nhân người Anh Neil Heyvvood sau khi bà này nhận tội và hối hận về hành động của mình. Tuy nhiên, phiên tòa không hề nhắc đến vai trò của chồng bà là Bạc Hy Lai trong tấn thảm kịch này, cũng không định đưa ông ta làm nhân chứng vì chức vụ của ông ta và cũng vì ông ta dính líu trực tiếp đến bộ máy an ninh ở Trùng Khánh trong vụ giết hại nhà tư vấn người Anh trên. Việc tòa án tách riêng trách nhiệm của cặp vợ chồng này, mặc dù chỉ là giả tạo, cho thấy trước hết Đảng Cộng sản Trung Quốc không muốn để Bạc Hy Lai dính vào tội ác ghê tởm mà vợ ông ta thực hiện tại một khách sạn ở Trùng Khánh vào một buổi tối tháng 11/2011, sau khi ông ta đã bị điều tra về tham nhũng và lạm dụng quyền lực. Lúc đó, có người nói đây là ý đồ bảo vệ phái “Thái tử” trong đó có cả Bạc Hy Lai lẫn Tổng Bí thư tương lai Tập Cận Bình.
Nhưng chưa đầy một tháng sau lại nổ ra vụ bê bối Lệnh Kế Hoạch, một người thân cận của Hồ Cẩm Đào, bị cách chức Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Đảng và bị loại ra khỏi danh sách các ứng cử viên tiềm năng vào Thường vụ Bộ Chính trị. Cùng lúc đó, tờ “Bưu điện Hoa Nam buổi sáng” tung ra một số thông tin, được chỉ đạo từ Bắc Kinh, cho biết vụ tai nạn do chiếc Ferrari đen gây ra làm ba người chết ngày 18/3/2012 ở đường vành đai số 4 tại Bắc Kinh, là do con trai của Lệnh Kế Hoạch gây ra và anh ta đã chết trong vụ tai nạn nói trên. Để tăng độ hấp dẫn, thông tin được rò rỉ có tổ chức nói rõ danh tính lái xe trước đó bị che giấu theo lệnh của Bắc Kinh và bản thân Giang Trạch Dân dường như cũng đích thân can thiệp để thúc ép Đảng nhanh chóng trừng phạt Lệnh Kế Hoạch.
Trong khi việc Hồ cẩm Đào không tham dự khóa họp Đại hội đồng Liên hợp quốc cho thấy tình hình căng thẳng trong nội bộ trước Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc, vụ đánh trả diễn ra dưới dạng kết tội Bạc Hy Lai một cách tàn khốc, với những điều chiếu theo bản án nhắc đến không những những gì ông ta đã làm khi còn là Bí thư Thành ủy Trùng Khánh mà cả trong các thời kỳ ông đảm nhiệm chức vụ Bộ trưởng Thương mại ở Bắc Kinh, Thị trưởng thành phố Đại Liên và Tỉnh trưởng Liêu Ninh. Lúc đó, Bạc Hy Lai nổi lên vói cuộc chiến không khoan nhượng chống giáo phái Pháp Luân Công bị cáo buộc phạm tội ác chống nhân loại vì những hành động tàn ác của các thành viên ở một chục nước, dưới thời Giang Trạch Dân, lúc đó là Tổng bí thư. Giang Trạch Dân có thời là người bảo trợ cho Bạc Hy Lai. Đổi lại, nhân vật có nhiều ảnh hưởng Bạc Nhất Ba, cha Bạc Hy Lai và là người ủng hộ nhiệt thành cải cách kinh tế, là nhà kiến tạo chính giúp Giang Trạch Dân cứu vãn được sự nghiệp chính trị của mình, khi cha ông này bị kẻ thù cáo buộc cộng tác với quân Nhật trong chiến tranh, trong đó có cựu Thị trưởng Bắc Kinh, Trần Hy Đồng, người bị thanh trừng năm 1995.
Thái độ giận dữ quyết liệt và không thương tiếc của những người thù địch với Bạc Hy Lai và trào lưu dân túy của ông ta thể hiện một cách dữ đội chưa từng thấy trong một bản tin của Tân Hoa xã. Quả thực là Bạc Hy Lai bị cáo buộc vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Đảng, lạm dụng quyền lực, trục lợi ảnh hưởng, và tham nhũng, không những khi là Bí thư Thành ủy Trùng Khánh mà cả trong suốt thời gian làm Thị trưởng Đại Liên, Tỉnh trưởng Liêu Ninh, Bộ trưởng Thương mại. Bị cáo buộc làm tổn hại nghiêm trọng tiếng tăm của Đảng, dân tộc và nhân dân Trung Quốc, Bạc Hy Lai cũng phải chịu trách nhiệm trong vụ Giám đốc Công an Trùng Khánh, Vương Lập Quân, chạy vào lánh nạn trong một thời gian ngắn tại Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô vào tháng 2/2012 và trong vụ giết hại nhà tư vấn Neil Heywood cũng như các tội khác như Tân Hoa xã nêu trong tin.
Nhưng bản án cũng khiến nhiều người hiểu rằng Chính quyền Bắc Kinh còn muốn ám chỉ tội ác chống nhân loại, sau các vụ tra tấn và lấy nội tạng của một số tù nhân Pháp Luân Công khi họ còn sống, được thực hiện khi Bạc Hy Lai là người có trách nhiệm ở vùng Đông Bắc. Tiếp đó là những lời cảnh báo cộng với lời kêu gọi -theo truyền thống- rút ra bài học từ cuộc khủng hoảng, tái khẳng định quyết tâm của chính quyền kiên quyết đấu tranh chống nạn tham nhũng và hạ bệ không thương tiếc những người coi thường kỷ luật và quy định về “lãnh đạo tốt theo quan niệm của pháp luật”, để xây dựng một chính quyền “trong sạch, liêm khiết, có khả năng sáng tạo và có nhãn quan đúng đắn về thế giới và quyền lực”.
Cuộc khủng hoảng chính trị, rất có thể còn lâu mới giải quyết được và được nuôi dưỡng bởi mối lo ngại về tăng trưởng đột nhiên mong manh hơn, khiến người ta nghĩ ngay đến hoạt động nội bộ và không rõ ràng trong Đảng, sự gắn kết trong Đảng hiện đang bị đe dọa bởi bóng dáng của Đặng Tiểu Bình – người vẫn tạo ra thỏa hiệp kể cả khi đã chết – đang lu mờ dần do Hồ Cẩm Đào được chọn làm người thay thế Giang Trạch Dân.
Giá trị làm dịu tình hình sau khi qua đời của người chiến binh già có tư tưởng Mácxít sau này trở thành một nhân vật thực dụng về kinh tế, đã từng bị thui chột một lần vào năm 2007 khi Lý Khắc Cường, người được chỉ định làm ứng cử viên thay thế Hồ cẩm Đào ở vị trí lãnh đạo tối cao, phải nhường chỗ cho Tập Cận Bình. Sự thăng tiến rất nhanh của nhân vật này, vốn khiến nhiều nhà quan sát bị bất ngờ, chắc chắn xuất phát từ hành động can thiệp của các cựu lãnh đạo cao cấp vì trong hệ thống thể chế Trung Hoa không được ổn định, các nhân vật này vẫn tiếp tục dùng ảnh hưởng ngầm của mình để tác động trong cuộc chơi mánh khóe chính trị luôn sôi động.
Trong bản tin của Tân Hoa xã nói về cái chết chính trị của Bạc Hy Lai, tuy câu cuối cùng có dụng ý tạo thỏa hiệp khi nói về hương hồn Đặng Tiểu Bình, nhắc đến “ngọn cờ lớn Chủ nghĩa xã hội mang bản sắc Trung Quốc” trước khi đả động đến thuyết “Ba đại diện” của Giang Trạch Dân rồi “quan điểm phát triển khoa học của Hồ Cẩm Đào”, song thực tế những hành động thao túng diễn ra trong bóng tối có thể không ngọt ngào như vậy. Mười hai cựu ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị vẫn còn sống và một số trong đó vẫn tiếp tục tham gia trò triệt hạ quyền lực, trong cuộc chiến giữa cái vẫn phải một lần nữa được gọi là “phái bảo thủ” và phái “cải cách”, cho dù nói đơn giản như vậy vẫn không nói hết được tính chất phức tạp của các cuộc tranh giành lợi ích giữa các phe phái với ranh giới không bao giờ rõ ràng.
Nhiều nhân vật kỳ cựu trong ban lãnh đạo tối cao mới đây bày tỏ niềm tin chính trị và tư tưởng của mình trong một số tác phẩm được xuất bản ở Bắc Kinh. Có rất nhiều nhân vật như vậy, từ nhà cải cách Lý Lam Thanh đến Lý Bằng, đệ tử không khoan nhượng của đàn áp chính trị, rồi Lý Thụy Hoàn, cựu Chủ tịch Hội nghị chính hiệp toàn quốc, người bảo trợ của Ôn Gia Bảo và bị Giang Trạch Dân loại khỏi quyền lực vào năm 2003.
Trong số các nhà cựu lãnh đạo đang lên tiếng xóa bỏ sự mập mờ của chế độ Bắc Kinh, có Chu Dung Cơ, vị cựu Thủ tướng hay nói to nhưng có lối suy nghĩ thẳng thắn và mạnh mẽ. Là người được biết đến nhiều với các cuộc tiến công nhằm vào nhũng hành động vượt rào của giới chức quan liêu ở địa phương, và nguy cơ nền kinh tế nóng lên cũng như hệ quả xấu từ đầu cơ bất động sản, Chu Dung Cơ tập hợp những lời phê phán kiểu như vậy thành lời cảnh báo trong một cuốn sách nhiều tập xuất bản năm 2011.
Nhưng trong trò chơi quyền lực này, sự xuất hiện của một nhân vật nói ln nhiều điều nhất và thích hợp nhất với tình hình sôi động hiện nay xung quanh gia đình Bạc Hy Lai, có l là Kiều Thạch, nhà cải cách và nguyên là nhân vật số hai của Trung Quốc. Ông bị Giang Trạch Dân loại khỏi Thường vụ Bộ Chính trị vào năm 1997 với sự hỗ trợ của cha Bạc Hy Lai, với lý do hết tuổi, trước đó được ấn định ở tuổi 70, trong khi bản thân Giang Trạch Dân lúc đó đã hơn 71 tuổi và sau vẫn ở lại quyền lực thêm 5 năm nữa. Cuộc cãi vã giữa hai người có ý nghĩa ở chỗ quan niệm của họ hoàn toàn trái ngược với chính quyền. Quan niệm đó thậm chí còn đụng chạm đến một trong những thời kỳ nhạy cảm nhất trong lịch sử Trung Quốc, gắn liền với vụ đàn áp giáo phái Pháp Luân Công, khi Giang Trạch Dân – lúc đó ở Bắc Kinh – và Bạc Hy Lai – lúc đó ở Đại Liên – cùng phụng sự một sự nghiệp chung. Chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công thậm chí trở thành một trong những hành động quá trớn khủng khiếp nhất và đáng hổ thẹn nhất của Bạc Hy Lai.
Trong khi Giang Trạch Dân và Bạc Hy Lai nhận thấy sự phát triển của Pháp Luân Công là mối đe dọa đối với Đảng và chính bản thân họ, Kiều Thạch, người bị đẩy đến chỗ phải về hưu vào năm 1997 nhưng vẫn có ảnh hưởng và được tôn trọng, đã tiến hành cuộc điều tra riêng và đi đến kết luận rằng “Pháp Luân Công làm hàng trăm việc tốt cho nhân dân và dân tộc Trung Hoa và không làm bất cứ điều gì xấu” (theo bài viết “Ý định của chính khách” của tác giả David Palmer đăng trong tạp chí “Critique Internationale” số tháng 4/2001). Bằng chứng lịch sử này, giữa một bên là sự kình địch Giang Trạch Dân-Kiều Thạch và bên kia là sự câu kết Giang Trạch Dân-gia đình họ Bạc, cộng thêm với việc Bạc Hy Lai đàn áp không
thương tiếc ở Đại Liên và Liêu Ninh, cho thấy rõ tại sao những lời cáo buộc của Đảng đối với Bạc Hy Lai cũng đề cập đến các thời kỳ ông còn lãnh đạo ở vùng Đông-Bắc. Quả thực là chính vào thời kỳ đó, Bạc Hy Lai, do được Giang Trạch Dân che chở, đã phớt lờ rất nhiều quy định của pháp luật.
Trái lại, Kiều Thạch, người phá vỡ sự im lặng trong 15 năm khi công bố vào ngày 20/6/2012 một cuốn các bài phát biểu và bài viết trong thời kỳ 1985-1998, khẳng định niềm tin vào Nhà nước pháp quyền và tính độc lập của ngành tư pháp, nói rõ rằng “một trong những nguyên nhân khiến cuộc Cách mạng Văn hóa nổ ra và kéo dài là Trung Quốc đã không chú ý lập ra một bộ máy pháp lý độc lập và xây dựng dân chủ”. Cuối cùng, trong khi Giang Trạch Dân biện hộ cho việc ân xá đối với Bạc Hy Lai, Kiều Thạch lại là một trong những người yêu cầu phải trừng phạt để làm gương.
Nhưng việc loại bỏ không thương tiếc Bạc Hy Lai, người mà toàn bộ sự nghiệp được mô tả như một chuỗi những sai lầm không đáng có mà Đảng không thể chấp nhận được, cũng cho thấy trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp ở Trung Quốc, muốn điều chỉnh sự mong manh dai dẳng trong mối quan hệ giữa chính quyền và xã hội. Những kẽ hở tồn tại không những do thiếu lòng tin giữa nhân dân và tầng lớp lãnh đạo mà còn do tình trạng mất cân đối sâu sắc, bất công và bất bình đẳng nảy sinh từ tiến trình phát triển nhanh chóng đất nước và ban lãnh đạo hiện nay không biết cách điều chỉnh mặc dù vẫn đưa ra khẩu hiệu, nhưng thường được thêu dệt lên, kêu gọi xây dựng “xã hội hài hòa”.
Hiển nhiên là Đảng mất đi lòng tin của một bộ phận lớn xã hội, kế cả trong tầng lớp trung lưu, về một số vấn đề liên quan đến tính minh bạch, thói xảo quyệt chính trị, thói gian trá của số cán bộ tham nhũng. Điều này thường thể hiện trong những vụ việc xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, hay thông qua một số tờ báo phê phán đăng bài của một số nhà nghiên cứu không muốn tin hay một số cán bộ cũ quá bức xúc. Con đường tai họa của Bạc Hy Lai, với người vợ bị kết tội giết người và khép án tử hình treo trong một phiên tòa chớp nhoáng được dàn xếp như một vở kịch trước khi bản thân ông này cũng bị trực tiếp liên đới vào tội ác này, gióng lên một hồi chuông trên sân khấu chính trị Trung Quốc như một phát súng cảnh cáo về đạo đức đối với chế độ. Không hiếm khi tác giả các bài báo đó là nhà nghiên cứu, trí thức, thầy thuốc đã quá quen với nghệ thuật việc đã rồi, nên tỏ ra thờ ơ, thậm chí tỏ thái độ thù địch đối với sự tinh tế của thao túng chính trị. Lần này, như thể cốc nước còn chưa được đầy, cú đòn được tung ra bởi bà Vương Tuyết Mai, bác sĩ pháp y làm việc tại Tòa án tối cao, người nghi ngờ kết luận của tòa án về việc Neil Heywood bị đầu độc bằng chất xianua.
Quả thực là việc bà Vương Tuyết Mai công khai nói ra trên blog của mình không có khả năng làm thay đổi được sự việc vì xác của nạn nhân được hỏa thiêu rất nhanh, song hồi chuông được gióng lên từ một trong những cơ quan pháp lý cao cấp nhất Trung Quốc ít nhất cũng là lời phê phán đối với thói quen mập mờ và dối trá của chế độ. Bà viết: “Đã 50 năm nay tôi vẫn tự hỏi về ý nghĩa của cuộc đời mình. Là bác sĩ pháp y tại Tòa án tối cao của một nước lớn chiếm 1/5 dân số toàn thế giới, tôi là một đứa con của Trời Đất. Và tôi cuốn theo dòng chảy của đất trời để hoàn thành sứ mệnh mà số phận đã trao cho tôi. Tôi phải tự hỏi về tính xác thực của kết luật về cái chết. Vai trò của tôi là tìm ra những sai lầm của con người có thể làm cho linh hồn mất thiêng… Không một ai, dù người đó sống biệt lập, hay thành viên một nhóm hay một tổ chức nào có thể sử dụng tôi để bao che lời nói dối hay tội lỗi của họ, vì tôi là một nhà chuyên nghiệp hành động đúng với những gì Trời Đất đã tạo ra.”
Tình trạng mất cân bằng trong xã hội l.à động lực chính cho những người phê phán chính quyền hiện nay, trước hết là các đối thủ từ thời cách mạng huy hoàng có lúc nhuốm màu huyền thoại Maoít mà dân chúng vẫn không quên, từng bị Bạc Hy Lai thao túng tại Trùng Khánh. Nếu Đảng vẫn coi thường những lời khuyến cáo của bà Vương Tuyết Mai – mặc dù nhờ đó bà nhận được sự ủng hộ đáng kể trên mạng xã hội, như “chúng ta hãy chân thành, chúng ta hãy nói đúng sự việc để sống mà không phải nói dối” – tàn dư của “lý tưởng cách mạng”, bị khuấy động bởi nhiều người không được sống trong xã hội hài hòa, khiến chính quyền phải lo ngại.
Một số phản ứng nhận được tại Trùng Khánh và được tập hợp trong một bài viết ngày 30/9 của hãng Reuters nói lên nhiều điều về tâm trạng hiện nay của phái này. Chẳng hạn, một công nhân giải thích rằng “không bao giờ có ai biết được những lời cáo buộc Bạc Hy Lai là đúng hay không. Nhưng cái mà chúng ta biết ở đây là khối lượng công việc mà ông đã làm để thành phố Trùng Khánh được tốt hơn”. Một người khác đổ trách nhiệm cho các cuộc đấu đá nội bộ, đồng thời tha thứ cho nạn tham nhũng: “Không có nguyên nhân nào khác khiến Bạc Hy Lai sụp đổ. Tất cả là do tình trạng kình địch trong giới tinh hoa chính trị… Hãy nhìn xem Trùng Khánh tốt hơn trước như thế nào nhờ Bạc Hy Lai. Nếu có tham nhũng thì cũng không có gì là nghiêm trọng cả.” Một số khác nói đến sự ghen ghét là Bạc Hy Lai là nạn nhân: “Tại Bắc Kinh, họ quấy nhiễu Bạc Hy Lai vì ông làm việc tốt hơn họ và giỏi hơn họ về chính trị.”
Việc những suy nghĩ như vậy vẫn tồn tại giải thích phần nào tại sao chế độ Bắc Kinh lại mạnh tay như vậy, đồng thời cho thấy khung cảnh chính trị đối nghịch và đầy những cạm bẫy, trong đó chính khách gây nhiều tranh cãi nhất trong lịch sử Trung Quốc và là người vừa bị Đảng đánh gục không thương tiếc vì có nhiều sai sót nghiêm trọng về tinh thần và đạo đức, vẫn tiếp tục nhận được thiện cảm của một số tầng lớp trong dân chúng, trong số những người nghèo nhất, những người ca ngợi ông đã đạt được nhiều thành tựu xã hội ở Trùng Khánh, đồng thời bày tỏ mối nghi ngại đối với những kẻ thù của ông, những người nói muốn “làm trong sạch” Đảng./.
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/06/dai-hoi-18-dang-cong-san-trung-quoc-cuoc-chien-chinh-tri-va-cam-bay/#more-80533
=====================================================================
1353. Trò chơi tiên đoán ở Trung Quốc
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Chủ nhật, ngày 4/11/2012
ĐẠI HỘI 18 ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC: CUỘC CHIẾN CHÍNH
TRỊ VÀ CẠM BẪY
TTXVN (Angiê 31/10)Ngày 28/9, khi chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ Quốc khánh của Trung Quốc, hãng thông tấn Nhà nước Tân Hoa xã thông báo Bạc Hy Lai bị khai trừ khỏi Đảng và bị kết vào nhiều tội danh. Như chuyên gia các vấn đề quốc tế Jean Vadime nhận xét trên tạp chí “Tin Trung Hoa”, với giọng điệu rõ ràng khác hẳn với lối nói mập mờ rập khuôn trong những năm gần đây khi nói về một số nhà lãnh đạo cao cấp bị thất sủng, thông tin của Tân Hoa xã, rõ ràng được chỉ đạo từ Bắc Kinh, không che giấu được một sự thật: bản án dành cho Bạc Hy Lai và vợ ông là Cốc Khai Lai cho thấy cuộc đấu đá quyết liệt và không thương tiếc giữa các phe phái trước thềm Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Trong khi Trần Hy Đồng (bị kết án 16 năm tù vào năm 1996 và được trả tự do vào năm 2006) và Trần Lương Vũ (bị kết án 18 năm tù vào năm 2008) bị trừng phạt vì tội tham nhũng, sai lầm nghiêm trọng, lợi dụng chức vụ và cách hành xử làm ô danh, danh sách tội danh của cựu Bí thư Thành ủy Trùng Khánh, được Tân Hoa xã công bố, khiến người khác phải kinh ngạc vì độ chính xác và quy mô của nó.
Bản cáo trạng đó không những làm mất uy tín một chính khách từng đứng trên pháp luật và Đảng, mà còn là một phát súng cảnh cáo đối với những người, dù là dân thường hay Đảng viên, có thể vẫn còn ủng hộ ông ta. Bản cáo trạng đó cũng là một ý đồ công khai, mặc dù không chắc có hiệu quả, nhằm tô điểm lại hình ảnh đã bị lu mờ của xã hội Trung Quốc, bằng cách chặt bỏ một thành phần đã bị hoại tử, trước thềm một Đại hội có tính cốt tử của Đảng Cộng sản Trung Quốc, mà ban lãnh đạo Đảng hiện nay muốn trở thành mẫu mực. Bản cáo trạng đối với Bạc Hy Lai cũng là hành động tấn công hợp lệ nhằm vào Chu Vĩnh Khang, người đứng đầu bộ máy an ninh và trào lưu bảo thủ mà ông là đại diện, và Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư, người trở lại hoạt động sau cảnh báo nghiêm trọng về vấn đề sức khỏe. Cả hai đều là những người hỗ trợ chính đối với Bạc Hy Lai và đều tác động vào hệ thống chính trị để giúp cựu Bí thư Trùng Khánh được hưởng khoan hồng.
Nhưng điều đặc biệt là bản cáo trạng là một giai thoại nữa về cuộc chiến giữa những người núp trong bóng tối hay đứng giữa ánh sáng ban ngày để vần tảng đá của Sisyphe (vua truyền thuyết của vừng Corinthe ở Hy Lạp, nổi tiếng với những tội ác mà ông ta đã phạm, và ở dưới địa ngục bị kết án phải vần một tảng đá lớn từ chân lên đỉnh núi, nhưng không thể làm được-TTXVN) nhằm làm sáng tỏ và ổn định các thể chế chính trị Trung Quốc, loại trừ tệ nạn tham nhũng, tình trạng coi thường pháp luật và bất công, ủng hộ một hệ thống tư pháp độc lập và một chính quyền được kiểm soát bởi cơ quan dân cử địa phương.
Hình ảnh về mối quan hệ giữa một bên là bộ máy lãnh đạo và bên kia là đất nước và xã hội tuy được cải thiện và những lời phê phán độc tài bớt dần trong viễn cảnh thực tế chính trị từ năm 1989, song sức nặng của phái bảo thủ, vốn là chỗ dựa chính của giới đầu nậu hưởng nhiều bổng lộc nhờ liên kết với giới kinh doanh, vẫn còn rất đáng kể. Điều đó cho thấy sẽ nổ ra các trận chiến quyết liệt trong nội bộ trong những năm tới.
Ngay sau khi cái chết chính trị của Bạc Hy Lai được công bố – vì ông ta đang nằm trong tay pháp luật và các đồng đội cũ và mất hết khả năng chống đỡ đặc biệt – Đảng thông báo thời gian tổ chức Đại hội 18 vào ngày 8/11, tức nhiều tuần lễ sau thời gian được dự kiến trước đó. Tuy nhiên, không phải vì thế mà dẹp được những lời thêu dệt của giới quan sát về tình trạng kình địch trong nội bộ dẫn tới sự chậm trễ nói trên. Những sự việc diễn ra từ vài tháng nay có thể cho thấy một số yếu tố chủ chốt về vấn đề này.
Ngày 9/8 tại Hợp Phì diễn ra phiên tòa xét xử cấp tốc và đã được dàn xếp trước kết luận Cốc Khai Lai có tội trong vụ giết hại doanh nhân người Anh Neil Heyvvood sau khi bà này nhận tội và hối hận về hành động của mình. Tuy nhiên, phiên tòa không hề nhắc đến vai trò của chồng bà là Bạc Hy Lai trong tấn thảm kịch này, cũng không định đưa ông ta làm nhân chứng vì chức vụ của ông ta và cũng vì ông ta dính líu trực tiếp đến bộ máy an ninh ở Trùng Khánh trong vụ giết hại nhà tư vấn người Anh trên. Việc tòa án tách riêng trách nhiệm của cặp vợ chồng này, mặc dù chỉ là giả tạo, cho thấy trước hết Đảng Cộng sản Trung Quốc không muốn để Bạc Hy Lai dính vào tội ác ghê tởm mà vợ ông ta thực hiện tại một khách sạn ở Trùng Khánh vào một buổi tối tháng 11/2011, sau khi ông ta đã bị điều tra về tham nhũng và lạm dụng quyền lực. Lúc đó, có người nói đây là ý đồ bảo vệ phái “Thái tử” trong đó có cả Bạc Hy Lai lẫn Tổng Bí thư tương lai Tập Cận Bình.
Nhưng chưa đầy một tháng sau lại nổ ra vụ bê bối Lệnh Kế Hoạch, một người thân cận của Hồ Cẩm Đào, bị cách chức Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Đảng và bị loại ra khỏi danh sách các ứng cử viên tiềm năng vào Thường vụ Bộ Chính trị. Cùng lúc đó, tờ “Bưu điện Hoa Nam buổi sáng” tung ra một số thông tin, được chỉ đạo từ Bắc Kinh, cho biết vụ tai nạn do chiếc Ferrari đen gây ra làm ba người chết ngày 18/3/2012 ở đường vành đai số 4 tại Bắc Kinh, là do con trai của Lệnh Kế Hoạch gây ra và anh ta đã chết trong vụ tai nạn nói trên. Để tăng độ hấp dẫn, thông tin được rò rỉ có tổ chức nói rõ danh tính lái xe trước đó bị che giấu theo lệnh của Bắc Kinh và bản thân Giang Trạch Dân dường như cũng đích thân can thiệp để thúc ép Đảng nhanh chóng trừng phạt Lệnh Kế Hoạch.
Trong khi việc Hồ cẩm Đào không tham dự khóa họp Đại hội đồng Liên hợp quốc cho thấy tình hình căng thẳng trong nội bộ trước Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc, vụ đánh trả diễn ra dưới dạng kết tội Bạc Hy Lai một cách tàn khốc, với những điều chiếu theo bản án nhắc đến không những những gì ông ta đã làm khi còn là Bí thư Thành ủy Trùng Khánh mà cả trong các thời kỳ ông đảm nhiệm chức vụ Bộ trưởng Thương mại ở Bắc Kinh, Thị trưởng thành phố Đại Liên và Tỉnh trưởng Liêu Ninh. Lúc đó, Bạc Hy Lai nổi lên vói cuộc chiến không khoan nhượng chống giáo phái Pháp Luân Công bị cáo buộc phạm tội ác chống nhân loại vì những hành động tàn ác của các thành viên ở một chục nước, dưới thời Giang Trạch Dân, lúc đó là Tổng bí thư. Giang Trạch Dân có thời là người bảo trợ cho Bạc Hy Lai. Đổi lại, nhân vật có nhiều ảnh hưởng Bạc Nhất Ba, cha Bạc Hy Lai và là người ủng hộ nhiệt thành cải cách kinh tế, là nhà kiến tạo chính giúp Giang Trạch Dân cứu vãn được sự nghiệp chính trị của mình, khi cha ông này bị kẻ thù cáo buộc cộng tác với quân Nhật trong chiến tranh, trong đó có cựu Thị trưởng Bắc Kinh, Trần Hy Đồng, người bị thanh trừng năm 1995.
Thái độ giận dữ quyết liệt và không thương tiếc của những người thù địch với Bạc Hy Lai và trào lưu dân túy của ông ta thể hiện một cách dữ đội chưa từng thấy trong một bản tin của Tân Hoa xã. Quả thực là Bạc Hy Lai bị cáo buộc vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Đảng, lạm dụng quyền lực, trục lợi ảnh hưởng, và tham nhũng, không những khi là Bí thư Thành ủy Trùng Khánh mà cả trong suốt thời gian làm Thị trưởng Đại Liên, Tỉnh trưởng Liêu Ninh, Bộ trưởng Thương mại. Bị cáo buộc làm tổn hại nghiêm trọng tiếng tăm của Đảng, dân tộc và nhân dân Trung Quốc, Bạc Hy Lai cũng phải chịu trách nhiệm trong vụ Giám đốc Công an Trùng Khánh, Vương Lập Quân, chạy vào lánh nạn trong một thời gian ngắn tại Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô vào tháng 2/2012 và trong vụ giết hại nhà tư vấn Neil Heywood cũng như các tội khác như Tân Hoa xã nêu trong tin.
Nhưng bản án cũng khiến nhiều người hiểu rằng Chính quyền Bắc Kinh còn muốn ám chỉ tội ác chống nhân loại, sau các vụ tra tấn và lấy nội tạng của một số tù nhân Pháp Luân Công khi họ còn sống, được thực hiện khi Bạc Hy Lai là người có trách nhiệm ở vùng Đông Bắc. Tiếp đó là những lời cảnh báo cộng với lời kêu gọi -theo truyền thống- rút ra bài học từ cuộc khủng hoảng, tái khẳng định quyết tâm của chính quyền kiên quyết đấu tranh chống nạn tham nhũng và hạ bệ không thương tiếc những người coi thường kỷ luật và quy định về “lãnh đạo tốt theo quan niệm của pháp luật”, để xây dựng một chính quyền “trong sạch, liêm khiết, có khả năng sáng tạo và có nhãn quan đúng đắn về thế giới và quyền lực”.
Cuộc khủng hoảng chính trị, rất có thể còn lâu mới giải quyết được và được nuôi dưỡng bởi mối lo ngại về tăng trưởng đột nhiên mong manh hơn, khiến người ta nghĩ ngay đến hoạt động nội bộ và không rõ ràng trong Đảng, sự gắn kết trong Đảng hiện đang bị đe dọa bởi bóng dáng của Đặng Tiểu Bình – người vẫn tạo ra thỏa hiệp kể cả khi đã chết – đang lu mờ dần do Hồ Cẩm Đào được chọn làm người thay thế Giang Trạch Dân.
Giá trị làm dịu tình hình sau khi qua đời của người chiến binh già có tư tưởng Mácxít sau này trở thành một nhân vật thực dụng về kinh tế, đã từng bị thui chột một lần vào năm 2007 khi Lý Khắc Cường, người được chỉ định làm ứng cử viên thay thế Hồ cẩm Đào ở vị trí lãnh đạo tối cao, phải nhường chỗ cho Tập Cận Bình. Sự thăng tiến rất nhanh của nhân vật này, vốn khiến nhiều nhà quan sát bị bất ngờ, chắc chắn xuất phát từ hành động can thiệp của các cựu lãnh đạo cao cấp vì trong hệ thống thể chế Trung Hoa không được ổn định, các nhân vật này vẫn tiếp tục dùng ảnh hưởng ngầm của mình để tác động trong cuộc chơi mánh khóe chính trị luôn sôi động.
Trong bản tin của Tân Hoa xã nói về cái chết chính trị của Bạc Hy Lai, tuy câu cuối cùng có dụng ý tạo thỏa hiệp khi nói về hương hồn Đặng Tiểu Bình, nhắc đến “ngọn cờ lớn Chủ nghĩa xã hội mang bản sắc Trung Quốc” trước khi đả động đến thuyết “Ba đại diện” của Giang Trạch Dân rồi “quan điểm phát triển khoa học của Hồ Cẩm Đào”, song thực tế những hành động thao túng diễn ra trong bóng tối có thể không ngọt ngào như vậy. Mười hai cựu ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị vẫn còn sống và một số trong đó vẫn tiếp tục tham gia trò triệt hạ quyền lực, trong cuộc chiến giữa cái vẫn phải một lần nữa được gọi là “phái bảo thủ” và phái “cải cách”, cho dù nói đơn giản như vậy vẫn không nói hết được tính chất phức tạp của các cuộc tranh giành lợi ích giữa các phe phái với ranh giới không bao giờ rõ ràng.
Nhiều nhân vật kỳ cựu trong ban lãnh đạo tối cao mới đây bày tỏ niềm tin chính trị và tư tưởng của mình trong một số tác phẩm được xuất bản ở Bắc Kinh. Có rất nhiều nhân vật như vậy, từ nhà cải cách Lý Lam Thanh đến Lý Bằng, đệ tử không khoan nhượng của đàn áp chính trị, rồi Lý Thụy Hoàn, cựu Chủ tịch Hội nghị chính hiệp toàn quốc, người bảo trợ của Ôn Gia Bảo và bị Giang Trạch Dân loại khỏi quyền lực vào năm 2003.
Trong số các nhà cựu lãnh đạo đang lên tiếng xóa bỏ sự mập mờ của chế độ Bắc Kinh, có Chu Dung Cơ, vị cựu Thủ tướng hay nói to nhưng có lối suy nghĩ thẳng thắn và mạnh mẽ. Là người được biết đến nhiều với các cuộc tiến công nhằm vào nhũng hành động vượt rào của giới chức quan liêu ở địa phương, và nguy cơ nền kinh tế nóng lên cũng như hệ quả xấu từ đầu cơ bất động sản, Chu Dung Cơ tập hợp những lời phê phán kiểu như vậy thành lời cảnh báo trong một cuốn sách nhiều tập xuất bản năm 2011.
Nhưng trong trò chơi quyền lực này, sự xuất hiện của một nhân vật nói ln nhiều điều nhất và thích hợp nhất với tình hình sôi động hiện nay xung quanh gia đình Bạc Hy Lai, có l là Kiều Thạch, nhà cải cách và nguyên là nhân vật số hai của Trung Quốc. Ông bị Giang Trạch Dân loại khỏi Thường vụ Bộ Chính trị vào năm 1997 với sự hỗ trợ của cha Bạc Hy Lai, với lý do hết tuổi, trước đó được ấn định ở tuổi 70, trong khi bản thân Giang Trạch Dân lúc đó đã hơn 71 tuổi và sau vẫn ở lại quyền lực thêm 5 năm nữa. Cuộc cãi vã giữa hai người có ý nghĩa ở chỗ quan niệm của họ hoàn toàn trái ngược với chính quyền. Quan niệm đó thậm chí còn đụng chạm đến một trong những thời kỳ nhạy cảm nhất trong lịch sử Trung Quốc, gắn liền với vụ đàn áp giáo phái Pháp Luân Công, khi Giang Trạch Dân – lúc đó ở Bắc Kinh – và Bạc Hy Lai – lúc đó ở Đại Liên – cùng phụng sự một sự nghiệp chung. Chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công thậm chí trở thành một trong những hành động quá trớn khủng khiếp nhất và đáng hổ thẹn nhất của Bạc Hy Lai.
Trong khi Giang Trạch Dân và Bạc Hy Lai nhận thấy sự phát triển của Pháp Luân Công là mối đe dọa đối với Đảng và chính bản thân họ, Kiều Thạch, người bị đẩy đến chỗ phải về hưu vào năm 1997 nhưng vẫn có ảnh hưởng và được tôn trọng, đã tiến hành cuộc điều tra riêng và đi đến kết luận rằng “Pháp Luân Công làm hàng trăm việc tốt cho nhân dân và dân tộc Trung Hoa và không làm bất cứ điều gì xấu” (theo bài viết “Ý định của chính khách” của tác giả David Palmer đăng trong tạp chí “Critique Internationale” số tháng 4/2001). Bằng chứng lịch sử này, giữa một bên là sự kình địch Giang Trạch Dân-Kiều Thạch và bên kia là sự câu kết Giang Trạch Dân-gia đình họ Bạc, cộng thêm với việc Bạc Hy Lai đàn áp không
thương tiếc ở Đại Liên và Liêu Ninh, cho thấy rõ tại sao những lời cáo buộc của Đảng đối với Bạc Hy Lai cũng đề cập đến các thời kỳ ông còn lãnh đạo ở vùng Đông-Bắc. Quả thực là chính vào thời kỳ đó, Bạc Hy Lai, do được Giang Trạch Dân che chở, đã phớt lờ rất nhiều quy định của pháp luật.
Trái lại, Kiều Thạch, người phá vỡ sự im lặng trong 15 năm khi công bố vào ngày 20/6/2012 một cuốn các bài phát biểu và bài viết trong thời kỳ 1985-1998, khẳng định niềm tin vào Nhà nước pháp quyền và tính độc lập của ngành tư pháp, nói rõ rằng “một trong những nguyên nhân khiến cuộc Cách mạng Văn hóa nổ ra và kéo dài là Trung Quốc đã không chú ý lập ra một bộ máy pháp lý độc lập và xây dựng dân chủ”. Cuối cùng, trong khi Giang Trạch Dân biện hộ cho việc ân xá đối với Bạc Hy Lai, Kiều Thạch lại là một trong những người yêu cầu phải trừng phạt để làm gương.
Nhưng việc loại bỏ không thương tiếc Bạc Hy Lai, người mà toàn bộ sự nghiệp được mô tả như một chuỗi những sai lầm không đáng có mà Đảng không thể chấp nhận được, cũng cho thấy trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp ở Trung Quốc, muốn điều chỉnh sự mong manh dai dẳng trong mối quan hệ giữa chính quyền và xã hội. Những kẽ hở tồn tại không những do thiếu lòng tin giữa nhân dân và tầng lớp lãnh đạo mà còn do tình trạng mất cân đối sâu sắc, bất công và bất bình đẳng nảy sinh từ tiến trình phát triển nhanh chóng đất nước và ban lãnh đạo hiện nay không biết cách điều chỉnh mặc dù vẫn đưa ra khẩu hiệu, nhưng thường được thêu dệt lên, kêu gọi xây dựng “xã hội hài hòa”.
Hiển nhiên là Đảng mất đi lòng tin của một bộ phận lớn xã hội, kế cả trong tầng lớp trung lưu, về một số vấn đề liên quan đến tính minh bạch, thói xảo quyệt chính trị, thói gian trá của số cán bộ tham nhũng. Điều này thường thể hiện trong những vụ việc xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, hay thông qua một số tờ báo phê phán đăng bài của một số nhà nghiên cứu không muốn tin hay một số cán bộ cũ quá bức xúc. Con đường tai họa của Bạc Hy Lai, với người vợ bị kết tội giết người và khép án tử hình treo trong một phiên tòa chớp nhoáng được dàn xếp như một vở kịch trước khi bản thân ông này cũng bị trực tiếp liên đới vào tội ác này, gióng lên một hồi chuông trên sân khấu chính trị Trung Quốc như một phát súng cảnh cáo về đạo đức đối với chế độ. Không hiếm khi tác giả các bài báo đó là nhà nghiên cứu, trí thức, thầy thuốc đã quá quen với nghệ thuật việc đã rồi, nên tỏ ra thờ ơ, thậm chí tỏ thái độ thù địch đối với sự tinh tế của thao túng chính trị. Lần này, như thể cốc nước còn chưa được đầy, cú đòn được tung ra bởi bà Vương Tuyết Mai, bác sĩ pháp y làm việc tại Tòa án tối cao, người nghi ngờ kết luận của tòa án về việc Neil Heywood bị đầu độc bằng chất xianua.
Quả thực là việc bà Vương Tuyết Mai công khai nói ra trên blog của mình không có khả năng làm thay đổi được sự việc vì xác của nạn nhân được hỏa thiêu rất nhanh, song hồi chuông được gióng lên từ một trong những cơ quan pháp lý cao cấp nhất Trung Quốc ít nhất cũng là lời phê phán đối với thói quen mập mờ và dối trá của chế độ. Bà viết: “Đã 50 năm nay tôi vẫn tự hỏi về ý nghĩa của cuộc đời mình. Là bác sĩ pháp y tại Tòa án tối cao của một nước lớn chiếm 1/5 dân số toàn thế giới, tôi là một đứa con của Trời Đất. Và tôi cuốn theo dòng chảy của đất trời để hoàn thành sứ mệnh mà số phận đã trao cho tôi. Tôi phải tự hỏi về tính xác thực của kết luật về cái chết. Vai trò của tôi là tìm ra những sai lầm của con người có thể làm cho linh hồn mất thiêng… Không một ai, dù người đó sống biệt lập, hay thành viên một nhóm hay một tổ chức nào có thể sử dụng tôi để bao che lời nói dối hay tội lỗi của họ, vì tôi là một nhà chuyên nghiệp hành động đúng với những gì Trời Đất đã tạo ra.”
Tình trạng mất cân bằng trong xã hội l.à động lực chính cho những người phê phán chính quyền hiện nay, trước hết là các đối thủ từ thời cách mạng huy hoàng có lúc nhuốm màu huyền thoại Maoít mà dân chúng vẫn không quên, từng bị Bạc Hy Lai thao túng tại Trùng Khánh. Nếu Đảng vẫn coi thường những lời khuyến cáo của bà Vương Tuyết Mai – mặc dù nhờ đó bà nhận được sự ủng hộ đáng kể trên mạng xã hội, như “chúng ta hãy chân thành, chúng ta hãy nói đúng sự việc để sống mà không phải nói dối” – tàn dư của “lý tưởng cách mạng”, bị khuấy động bởi nhiều người không được sống trong xã hội hài hòa, khiến chính quyền phải lo ngại.
Một số phản ứng nhận được tại Trùng Khánh và được tập hợp trong một bài viết ngày 30/9 của hãng Reuters nói lên nhiều điều về tâm trạng hiện nay của phái này. Chẳng hạn, một công nhân giải thích rằng “không bao giờ có ai biết được những lời cáo buộc Bạc Hy Lai là đúng hay không. Nhưng cái mà chúng ta biết ở đây là khối lượng công việc mà ông đã làm để thành phố Trùng Khánh được tốt hơn”. Một người khác đổ trách nhiệm cho các cuộc đấu đá nội bộ, đồng thời tha thứ cho nạn tham nhũng: “Không có nguyên nhân nào khác khiến Bạc Hy Lai sụp đổ. Tất cả là do tình trạng kình địch trong giới tinh hoa chính trị… Hãy nhìn xem Trùng Khánh tốt hơn trước như thế nào nhờ Bạc Hy Lai. Nếu có tham nhũng thì cũng không có gì là nghiêm trọng cả.” Một số khác nói đến sự ghen ghét là Bạc Hy Lai là nạn nhân: “Tại Bắc Kinh, họ quấy nhiễu Bạc Hy Lai vì ông làm việc tốt hơn họ và giỏi hơn họ về chính trị.”
Việc những suy nghĩ như vậy vẫn tồn tại giải thích phần nào tại sao chế độ Bắc Kinh lại mạnh tay như vậy, đồng thời cho thấy khung cảnh chính trị đối nghịch và đầy những cạm bẫy, trong đó chính khách gây nhiều tranh cãi nhất trong lịch sử Trung Quốc và là người vừa bị Đảng đánh gục không thương tiếc vì có nhiều sai sót nghiêm trọng về tinh thần và đạo đức, vẫn tiếp tục nhận được thiện cảm của một số tầng lớp trong dân chúng, trong số những người nghèo nhất, những người ca ngợi ông đã đạt được nhiều thành tựu xã hội ở Trùng Khánh, đồng thời bày tỏ mối nghi ngại đối với những kẻ thù của ông, những người nói muốn “làm trong sạch” Đảng./.
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/06/dai-hoi-18-dang-cong-san-trung-quoc-cuoc-chien-chinh-tri-va-cam-bay/#more-80533
=====================================================================
1353. Trò chơi tiên đoán ở Trung Quốc
Posted by basamnews on 06/11/2012
Washington Post
Tác giả: David Ignatius
Người dịch: Huỳnh Phan
3-11-2012
Khi ngày bầu cử tới gần, sẽ có ích khi nhìn vào quá trình chuyển đổi chính trị mù mờ đang diễn ra tại Trung Quốc trong tháng này. Đó là một gợi nhớ về những lợi ích của nền dân chủ có đôi chút xáo trộn của Mỹ.
Người Trung Quốc đang đối mặt với việc chuyển đổi chính trị mười năm một lần khi Chủ tịch Hồ Cẩm Đào chuẩn bị chuyển giao quyền lực cho Tập Cận Bình, người thừa kế được chỉ định từ lâu. Nhưng bên trong mọi sự đã sắp đặt sẵn này, nhiều vấn đề quan trọng vẫn còn đang sôi sục, với một Đại hội Đảng Cộng sản mang tính quyết định, dự kiến bắt đầu vào thứ Năm này.
Hãy tưởng tượng thứ Ba này Hoa Kỳ phải quyết định không những tổng thống và các thành viên Quốc hội, mà còn cả quy mô và phạm vi của ngành hành pháp, việc giám sát quân đội và các quy định hiến pháp mới. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc được cho rằng vẫn còn đang mặc cả về tất cả những vấn đề này vào đêm trước của đại hội đảng ở đàng sau bức màn bí mật, tạo cơ sở cho các tin đồn và bàn tán vỉa hè.
Việc chuyển đổi thể chế chính trị sắp tới sẽ thay thế hầu hết các thành viên của hai cơ quan điều hành chính của đất nước này: Ban Thường vụ Bộ Chính trị của đảng và Quân ủy Trung ương. Điều ngạc nhiên là thậm chí những chuyên gia Mỹ nắm thông tin tốt nhất cũng biết rất ít về các quyết định nhân sự sẽ được thực hiện như thế nào.
Với việc thiếu minh bạch của Trung Quốc, chủ đề bí hiểm này chủ yếu dành cho các nhà quan sát rất am tường về chính phủ Trung Quốc. Tuy nhiên, các được mất về chính trị ở Bắc Kinh trong tháng này có thể cũng quan trọng đối với thế giới như là được mất về chính trị trong cuộc bầu cử ở Mỹ. Dưới đây là một số “nếu” lớn mà các chuyên gia đang theo dõi:
● Ban thường vụ Bộ Chính trị sẽ lớn cỡ nào? Có tin đồn rằng số uỷ viên sẽ giảm từ 9 xuống 7 và hai chức vụ bị loại là tuyên truyền và thực thi pháp luật. “Quyết định loại bỏ hai chức vụ này và giảm số uỷ viên từ 9 xuống 7 gắn chặt với cải cách chính trị,” Lý Thành (Cheng Li), một học giả hàng đầu về Trung Quốc tại Viện Brookings lập luận.
Trung Quốc sẽ vẫn là một nhà nước cảnh sát trị, ngay cả khi không thấy có ngành tuyên truyền và thực thi pháp luật trong [Ban Thường vụ] Bộ Chính trị. Và đó có thể là một chế độ độc tài kiên quyết hơn, với một nhóm tinh lọc, họ có thể đạt được sự đồng thuận một cách dễ dàng hơn về các chủ đề gai góc. Tuy nhiên, áp lực cho sự thay đổi đang lớn dần. Và đó sẽ là một nhóm các gương mặt mới – với năm hoặc bảy ủy viên mới, tùy thuộc vào kích cỡ của nó.
● Hồ Cẩm Đào, chủ tịch về hưu, có tiếp tục ở lại Quân ủy Trung ương không? Tiền nhiệm của ông, Giang Trạch Dân, cũng nắm lấy vấn đề quân sự như thế, và Hồ Cẩm Đào cũng có thể muốn giữ được địa vị và bảo trợ này, làm giảm đi vừa phải sức mạnh của Chủ tịch sắp lên, Tập Cận Bình. Nhưng ở đây câu chuyện cũng về thay đổi. Phần lớn trong số 12 thành viên của Quân Uỷ có khả năng đều sẽ là người mới. Điều này thể hiện sự thu lượm lớn cho quân đội Trung Quốc vốn ngày càng quyết đoán về các vấn đề như là biển Đông.
● Các vấn đề về tham nhũng và ô dù đã nổ bùng trong vụ bê bối Bạc Hy Lai vào tháng Hai vừa qua sẽ nằm trong tầm kiểm soát hay không? Cho đến nay, Trung Quốc đã thực hiện tốt công việc kiềm chế các hậu quả không mong muốn từ việc thanh trừng Bạc Hy Lai, cựu bí thư có sức lôi cuốn của Trùng Khánh. Nhưng Lý Thành thuộc Viện Brookings thấy ra một sự chia rẽ phe phái sâu đậm giữa Hồ Cẩm Đào (có những người đi theo gốc gác từ Đoàn Thanh niên Cộng sản) và Giang Trạch Dân (có những kẻ ủng hộ chủ chốt thường được mô tả là các “thái tử đảng”). Những người ủng hộ Giang Trạch Dân ở thành thị được cho là ủng hộ sự phát triển nhanh tiếp tục, trong khi nhóm Hồ Cẩm Đào chú trọng tới tổ chức đảng và an ninh trong nước để kiểm tra tình trạng bất ổn đi kèm với việc tăng trưởng nhanh.
Thách thức cho Tập Cận Bình sẽ là việc bắt cầu nối cho khoảng cách này, và cho đến nay ông có vẻ khá khéo léo. Ông ta tự mình là một thái tử đảng (cha ông là một trong những cố vấn thân cận của Mao Trạch Đông), nhưng ông cũng đã bắt được các cầu nối đến phe của Hồ Cẩm Đào.
● Đảng sẽ xem xét những thay đổi về điều lệ đảng, có thể qua việc khẳng định rằng đảng nằm dưới quyền nhà nước hay không? Lý Thành dự đoán có thể có pháp lệnh rằng “đảng phải đứng dưới luật pháp chứ không phải đứng trên luật pháp“.
Biến động ngầm bên trong bề mặt phẳng lặng của chính trị Trung Quốc đã nổi rõ lên trong các vụ tiết lộ gần đây về tài sản kếch xù mà các lãnh đạo đảng đã tích lũy: Hồi tháng 6, Bloomberg News báo cáo rằng đại gia đình Tập Cận Bình có tài sản gần $ 1 tỷ; tháng trước, tờ New York Times ghi nhận rằng gia đình Ôn Gia Bảo, thủ tướng sắp ra đi, ngầm sở hữu tài sản 2,7 tỷ USD. Chắc chắn có thể kể những câu chuyện tương tự như thế về hầu hết các lãnh đạo chóp bu.
Bằng cách nào đó, trong hai tuần tới, ban lãnh đạo thối nát, bí ẩn này sẽ phải vạch đường chỉ lối cho nền kinh tế lớn thứ hai thế giới. So ra thách thức của họ làm cho bầu cử dân chủ có vẻ dễ dàng.
Nguồn: Washington Post
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
Bản tiếng Việt © Huỳnh Phan
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/06/tro-choi-tien-doan-o-trung-quoc/#more-80545
======================================================================
1356. TRUNG QUỐC: THẾ HỆ LÃNH ĐẠO THỨ NĂM – THẾ HỆ CỦA HY VỌNG CẢI CÁCH
Trò chơi tiên đoán ở Trung Quốc
Tác giả: David IgnatiusNgười dịch: Huỳnh Phan
3-11-2012
Khi ngày bầu cử tới gần, sẽ có ích khi nhìn vào quá trình chuyển đổi chính trị mù mờ đang diễn ra tại Trung Quốc trong tháng này. Đó là một gợi nhớ về những lợi ích của nền dân chủ có đôi chút xáo trộn của Mỹ.
Người Trung Quốc đang đối mặt với việc chuyển đổi chính trị mười năm một lần khi Chủ tịch Hồ Cẩm Đào chuẩn bị chuyển giao quyền lực cho Tập Cận Bình, người thừa kế được chỉ định từ lâu. Nhưng bên trong mọi sự đã sắp đặt sẵn này, nhiều vấn đề quan trọng vẫn còn đang sôi sục, với một Đại hội Đảng Cộng sản mang tính quyết định, dự kiến bắt đầu vào thứ Năm này.
Hãy tưởng tượng thứ Ba này Hoa Kỳ phải quyết định không những tổng thống và các thành viên Quốc hội, mà còn cả quy mô và phạm vi của ngành hành pháp, việc giám sát quân đội và các quy định hiến pháp mới. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc được cho rằng vẫn còn đang mặc cả về tất cả những vấn đề này vào đêm trước của đại hội đảng ở đàng sau bức màn bí mật, tạo cơ sở cho các tin đồn và bàn tán vỉa hè.
Việc chuyển đổi thể chế chính trị sắp tới sẽ thay thế hầu hết các thành viên của hai cơ quan điều hành chính của đất nước này: Ban Thường vụ Bộ Chính trị của đảng và Quân ủy Trung ương. Điều ngạc nhiên là thậm chí những chuyên gia Mỹ nắm thông tin tốt nhất cũng biết rất ít về các quyết định nhân sự sẽ được thực hiện như thế nào.
Với việc thiếu minh bạch của Trung Quốc, chủ đề bí hiểm này chủ yếu dành cho các nhà quan sát rất am tường về chính phủ Trung Quốc. Tuy nhiên, các được mất về chính trị ở Bắc Kinh trong tháng này có thể cũng quan trọng đối với thế giới như là được mất về chính trị trong cuộc bầu cử ở Mỹ. Dưới đây là một số “nếu” lớn mà các chuyên gia đang theo dõi:
● Ban thường vụ Bộ Chính trị sẽ lớn cỡ nào? Có tin đồn rằng số uỷ viên sẽ giảm từ 9 xuống 7 và hai chức vụ bị loại là tuyên truyền và thực thi pháp luật. “Quyết định loại bỏ hai chức vụ này và giảm số uỷ viên từ 9 xuống 7 gắn chặt với cải cách chính trị,” Lý Thành (Cheng Li), một học giả hàng đầu về Trung Quốc tại Viện Brookings lập luận.
Trung Quốc sẽ vẫn là một nhà nước cảnh sát trị, ngay cả khi không thấy có ngành tuyên truyền và thực thi pháp luật trong [Ban Thường vụ] Bộ Chính trị. Và đó có thể là một chế độ độc tài kiên quyết hơn, với một nhóm tinh lọc, họ có thể đạt được sự đồng thuận một cách dễ dàng hơn về các chủ đề gai góc. Tuy nhiên, áp lực cho sự thay đổi đang lớn dần. Và đó sẽ là một nhóm các gương mặt mới – với năm hoặc bảy ủy viên mới, tùy thuộc vào kích cỡ của nó.
● Hồ Cẩm Đào, chủ tịch về hưu, có tiếp tục ở lại Quân ủy Trung ương không? Tiền nhiệm của ông, Giang Trạch Dân, cũng nắm lấy vấn đề quân sự như thế, và Hồ Cẩm Đào cũng có thể muốn giữ được địa vị và bảo trợ này, làm giảm đi vừa phải sức mạnh của Chủ tịch sắp lên, Tập Cận Bình. Nhưng ở đây câu chuyện cũng về thay đổi. Phần lớn trong số 12 thành viên của Quân Uỷ có khả năng đều sẽ là người mới. Điều này thể hiện sự thu lượm lớn cho quân đội Trung Quốc vốn ngày càng quyết đoán về các vấn đề như là biển Đông.
● Các vấn đề về tham nhũng và ô dù đã nổ bùng trong vụ bê bối Bạc Hy Lai vào tháng Hai vừa qua sẽ nằm trong tầm kiểm soát hay không? Cho đến nay, Trung Quốc đã thực hiện tốt công việc kiềm chế các hậu quả không mong muốn từ việc thanh trừng Bạc Hy Lai, cựu bí thư có sức lôi cuốn của Trùng Khánh. Nhưng Lý Thành thuộc Viện Brookings thấy ra một sự chia rẽ phe phái sâu đậm giữa Hồ Cẩm Đào (có những người đi theo gốc gác từ Đoàn Thanh niên Cộng sản) và Giang Trạch Dân (có những kẻ ủng hộ chủ chốt thường được mô tả là các “thái tử đảng”). Những người ủng hộ Giang Trạch Dân ở thành thị được cho là ủng hộ sự phát triển nhanh tiếp tục, trong khi nhóm Hồ Cẩm Đào chú trọng tới tổ chức đảng và an ninh trong nước để kiểm tra tình trạng bất ổn đi kèm với việc tăng trưởng nhanh.
Thách thức cho Tập Cận Bình sẽ là việc bắt cầu nối cho khoảng cách này, và cho đến nay ông có vẻ khá khéo léo. Ông ta tự mình là một thái tử đảng (cha ông là một trong những cố vấn thân cận của Mao Trạch Đông), nhưng ông cũng đã bắt được các cầu nối đến phe của Hồ Cẩm Đào.
● Đảng sẽ xem xét những thay đổi về điều lệ đảng, có thể qua việc khẳng định rằng đảng nằm dưới quyền nhà nước hay không? Lý Thành dự đoán có thể có pháp lệnh rằng “đảng phải đứng dưới luật pháp chứ không phải đứng trên luật pháp“.
Biến động ngầm bên trong bề mặt phẳng lặng của chính trị Trung Quốc đã nổi rõ lên trong các vụ tiết lộ gần đây về tài sản kếch xù mà các lãnh đạo đảng đã tích lũy: Hồi tháng 6, Bloomberg News báo cáo rằng đại gia đình Tập Cận Bình có tài sản gần $ 1 tỷ; tháng trước, tờ New York Times ghi nhận rằng gia đình Ôn Gia Bảo, thủ tướng sắp ra đi, ngầm sở hữu tài sản 2,7 tỷ USD. Chắc chắn có thể kể những câu chuyện tương tự như thế về hầu hết các lãnh đạo chóp bu.
Bằng cách nào đó, trong hai tuần tới, ban lãnh đạo thối nát, bí ẩn này sẽ phải vạch đường chỉ lối cho nền kinh tế lớn thứ hai thế giới. So ra thách thức của họ làm cho bầu cử dân chủ có vẻ dễ dàng.
Nguồn: Washington Post
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
Bản tiếng Việt © Huỳnh Phan
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/06/tro-choi-tien-doan-o-trung-quoc/#more-80545
======================================================================
1356. TRUNG QUỐC: THẾ HỆ LÃNH ĐẠO THỨ NĂM – THẾ HỆ CỦA HY VỌNG CẢI CÁCH
Posted by basamnews on 07/11/2012
THÔNG TẤN XÃ VIỆT NAM
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Chủ nhật, ngày 4/11/2012
TTXVN (Hồng Công 2/11)
Đảng Cộng sản Trung Quốc đang trong quá trình chuyển giao lãnh đạo 10 năm mới diễn ra một lần. Trước những biến đổi xã hội, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đứng trước thách thức phải tiến hành cải cách trên nhiều lĩnh vực để đáp ứng kịp sự thay đổi của thời đại và duy trì vị thế cầm quyền của mình. Báo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng vừa đăng bài viết về khả năng tiến hành cải cách của ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc thế hệ thứ năm. Dưới đây là nội dung bài viết:
Ban lãnh đạo sắp tới của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa và “mở cửa” trong những năm 1980, nhưng những lợi ích thương mại có lẽ là một trở ngại của sự thay đổi. Những kỳ vọng đã được đặt lên vai các nhà lãnh đạo thuộc cái gọi là thế hệ lãnh đạo thứ 5 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, những người được thiết kế để nắm giữ những vị trí quyền lực chủ chốt tại Đại hội 18 sẽ diễn ra vào tháng tới.
Người Trung Quốc nói rằng một con người trước tiên cần phải biết nếm trải cay đắng trước khi người đó hiểu được sự ngọt ngào, và không có thế hệ nào ở đất nước Trung Quốc hiện đại có thể hiểu điều này hơn thế hệ lãnh đạo thứ năm, những người hiện đang trong độ tuổi 50, 60. Nhiều người trong số họ chỉ đang là những cô cậu thanh thiếu niên trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa hết sức hỗn loạn, là những Hồng Vệ binh và sau đó trở thành những thanh niên bị đẩy về các miền quê để sống trong cảnh đói nghèo và “học tập từ những người nông dân”.
Gần như toàn bộ trong số họ tiếp tục trải qua tuổi xuân bốc đồng và dùi mài kinh sử ở những trường đại học Trung Quốc trong những năm 1970 và 1980. Thiên An Môn là một sự kiện mang tính bước ngoặt – đối với một số người, nó là ngục tù và lưu vong, trong khi những người khác đã vượt qua được để leo lên các chức vụ trong bộ máy quan liêu của Đảng Cộng sản Trung Quốc để chứng kiến và hưởng những thành quả ngọt ngào của công cuộc hiện đại hóa. Với những nền tảng đó, không ngạc nhiên khi có nhiều người Trung Quốc coi các nhà lãnh đạo sắp tới của đất nước là những người thông minh nhất tính đến thời điểm này, những người biết cảm thông nhờ thực tế trải qua và có tầm nhìn xa trông rộng cùng sự kiên cường.
Lấy ví dụ Lý Khắc Cường, người gần như chắc chắn sẽ trở thành Thủ tướng tiếp theo. Ông Lý Khắc Cường được các bạn học tại Đại học Bắc Kinh biết đến là một người có tài ứng đối nhanh nhạy và là một sinh viên luật xuất sắc, người luôn vượt trội trong các cuộc tranh luận trong bầu không khí của phái tự do vào thời điểm đó, Tiến sĩ Vương Quân Đào, một bạn học thời sinh viên của Lý Khắc Cường và là người đã đề cử Lý Khắc Cường vào vị trí Chủ tịch Hội sinh viên, hồi tưởng lại về nhà lãnh đạo này: “Ông ấy là một người có đầu óc sắc bén, sôi nổi và là một người có suy nghĩ độc lập”.
Ba thập kỷ đã trôi qua. Số phận của họ không thể khác hơn. Lý Khắc Cường là vị Phó Thủ tướng cấp cao nhất của Trung Quốc và được sắp đặt trở thành nhân vật quyền lực số hai của đất nước tại Đại hội 18, sự kiện khai mạc ngày 8/11 tới. Vương Quân Đào, Chủ tịch đảng Dân chủ Trung Quốc, hiện đang sống lưu vong sau khi bị tống giam vì bị coi là “Bàn tay Đen” của phong trào ủng hộ dân chủ Thiên An Môn năm 1989.
Theo các chuyên gia phân tích, đó là những loại hình đầu tiên của những cuộc đụng độ ban đầu với những người có nền tảng chính trị và trí tuệ khác nhau, làm dấy lên hi vọng rằng ban lãnh đạo sắp tới sẽ có những quan điểm hiện đại hơn về quản trị và một quan điểm về thế giới rộng mở hơn so với thế hệ lãnh đạo cũ.
Giáo sư Michel Bonnin, một chuyên gia nghiên cứu thuộc Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc Đương đại và Hiện đại ở Pari (Pháp) nhận định: “Ban lãnh đạo mới có lẽ sẽ rất khác với thế hệ Hồ cẩm Đào. Những con người này đã ở trường đại học khi các trường đại học đang thu hút những ý tưởng của phương Tây và đang có một bầu không khí tự do hơn ở các khu trường sở”.
Tuy nhiên, chính kinh nghiệm ban đầu của họ về thử thách gian khổ ở vùng nông thôn làm gia tăng những kỳ vọng rằng những nhà lãnh đạo mới sẽ có sự cảm thông lớn hơn đối với người nghèo. Là “thanh niên có giáo dục,” nhiều người đã được gửi đến các nông trang, nơi họ đã trải qua cảnh nghèo đói thê thảm của người nghèo ở nông thôn, Thật khó để tưởng tượng rằng điều này sẽ không có tác động đến cuộc sống của họ, khiến họ nhạy cảm hơn với hoàn cảnh khó khăn của người dân nghèo và có cái nhìn thực tế về những vấn đề của đất nước.
Bonnin, người đã viết cuốn sách “Thế hệ mất mát: Cuộc sống ở nông thôn của những thanh niên có giáo dục ở Trung Quốc, 1968-1980” tin rằng các nhà lãnh đạo của thế hệ lãnh, đạo mới đã sống qua những ngày tháng tuổi trẻ của mình trong cuộc Cách mạng Văn hóa kinh hoàng, và cũng đã nếm trải bầu không khí tự do của những năm 1980, sẽ nhận thấy rằng những vấn đề của đất nước sẽ cần được giải quyết thông qua sự cai trị của luật pháp và cải cách chính trị. Bonin nói: “Đó là một ý tưởng sai lầm bởi vì những người này là những Hồng Vệ binh trong kỷ nguyên Cách mạng Văn hóa, họ sẽ là những người Cộng sản theo chủ nghĩa Mao Trạch Đông. Xuống các vùng nông thôn khiến họ suy nghĩ về thực tế và… họ chống lại các khẩu hiệu rỗng tuếch. Tôi nghĩ rằng những con người này, những người đã trải qua Cách mạng Văn hóa, sẽ tìm cách hiện đại hóa Trung Quốc theo phương hướng cai trị của luật pháp. Họ sẽ hiểu rằng đây là giải pháp duy nhất – và phương pháp của Mao Trạch Đông về sự động viên và tuyên truyền là không tốt cho việc giải quyết các vấn đề của Trung Quốc”.
Chuyên gia lịch sử Viên Vĩ Thời tin răng các nhà lãnh đạo mới hiểu được nhân dân, cộng với quan điểm hiện đại hơn của họ, sẽ tạo ra sự khác biệt trong phong cách cai trị của họ so với thế hệ lãnh đạo hiện nay. Chuyên gia này nhấn mạnh: “Thế hệ lãnh đạo mới khác với thế hệ lãnh đạo sắp mãn nhiệm. Tâm lý của họ ít độc đoán hơn. Họ hiểu rõ người dân từ gốc rễ và họ có nhiều sự hiểu biết cũng như ý tưởng hơn về vấn đề thế giới sẽ ra sao – điều này sẽ tác động đến sự quản lý của họ”.
Tuy nhiên, chuyên gia Viên Vĩ Thời lo ngại rằng ngay cả khi họ nhận ra rằng cải cách chính trị là một bước đi cần thiết để ngăn chặn sự bất bình đáng xã hội, một khoảng cách giàu nghèo đang gia tăng và nạn tham nhũng tràn lan, thì họ vẫn thiếu giải pháp thúc đẩy những sáng kiến do lo ngại rằng tự do hóa có thể gây ra bất ổn xã hội, và đối với một số người, có thể hủy hoại những quyền lợi được đảm bảo bất di bất dịch trong lĩnh vực thương mại. Chuyên gia này nhận định: “Không thực hiện được những bước đi đủ lớn sẽ gây thiệt hại cho sự phát triển của Trung Quốc. Chúng ta sẽ phải chờ đợi và xem xem liệu họ có đủ dũng cảm và tầm nhìn để tiến hành những bước đi đó hay không. Khi họ tiếp nhận quyền lực, ưu tiên của họ sẽ là làm sao cho những vị trí của họ được bảo đảm”.
Các chuyên gia phân tích lo ngại rằng một vài trong số những nhà lãnh đạo mới có thể trở thành kiểu quan chức mà họ đã từng ghét cay ghét đắng. Một điều không có gì bí mật là nhiều quan chức Đại lục và người thân của họ lợi dụng những mối quan hệ và dòng dõi của họ để gây ảnh hưởng đến chính trị và kinh doanh, đồng thời và tích lỹ những khối tài sản kếch xù. Nhiều người đã kiếm được hộ chiếu ngoại giao, gửi con cái của họ ra nước ngoài và cất giấu hàng trăm triệu USD ở nước ngoài.
Sự oán giận của công chúng đối với nạn tham nhũng và bè phái trong các gia đình nhiều quyền lực chính trị đang gia tăng trong bối cảnh khoảng cách thu nhập ở Đại lục tiếp tục bị nới rộng, đe dọa sự cai trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Hãng tin kinh tế-tài chính Bloomberg đưa tin hồi tháng 6 rằng gia đình họ hàng của Chủ tịch nước Trung Quốc tương lai Tập Cận Bình có những lợi ích kinh doanh trong nhiều lĩnh vực thương mại khác nhau, bao gồm các khoản đầu tư trong các công ty với tổng giá trị tài sản lên tới 376 triệu USD. Hãng tin này cũng nói rằng năm nay gia đình của cựu Bí thư Thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai, người vừa bị Đảng Cộng sản Trung Quốc hạ bệ và chuẩn bị đưa ra xét xử vì tội tham nhũng – đã tích lũy được khối tài sản trị giá ít nhất 136 triệu USD.
Các chuyên gia nói rằng mạng lưới các lợi ích thương mại bất di bất dịch và phức tạp này sẽ là một trở ngại chính trong các kế hoạch cải cách chính trị của ban lãnh đạo sắp tới. Trình Tường, một chuyên gia kỳ cựu có nhiều năm theo dõi tình hình Trung Quốc nhận định: “Cải cách chính trị cũng sẽ động đến những lợi ích bất di bất dịch của họ và sự trì trệ của chế
độ không phải là thứ mà một nhóm người cỏ thể thay đổi… Khi bạn là một phần của chế độ, bạn không thể không tham gia trò chơi”.
Chuyên gia Bonnin cũng nhất trí với nhận định của chuyên gia Trình Tường khi nhấn mạnh: “Người dân đã cảm thấy rằng sự giàu có của các nhà lãnh đạo không phải đạt được nhờ các hoạt động hợp pháp và có đạo đức, và các nhà lãnh đạo sẽ chống lại sự thay đổi bởi vì họ sợ rằng nếu như có sự cai trị của luật pháp và dân chủ, họ sẽ bị buộc tội’’.
Chương Lập Phàm, một chuyên gia lịch sử từng làm việc tại Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, nói rằng quá khứ khiêm tốn của thế hệ lãnh đạo mới và sự hiểu biết của họ về sự nghèo đói không đảm bảo rằng họ sẽ ủng hộ cải cách. Ông Chương Lập Phàm nhấn mạnh: “Bạn không thể luôn luôn dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ để phán xét sự thể hiện trong tương lai. Điểm mấu chốt là họ sẽ trở thành thứ quyền lực giống như họ đã từng nếm trải”.
Vương Quân Đào, người biết khá rõ về Lý Khắc Cường thời còn học đại học, nói rằng với những năm mà Lý Khắc Cường đã công tác và thăng tiến đến vị trí cao cấp trong ban lãnh đạo bảo thủ, ông không chắc liệu Lý Khắc Cường có còn đủ dũng cảm để tiến hành các cuộc cải cách hay không. Ông Vương Quân Đào nói: “Nếu như Lý Khắc Cường có thể tồn tại trong Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông ấy có thể đã thay đổi. Ớ một ngã tư nguy hiểm, khi tình thế buộc Đảng Cộng sản Trung Quốc phải thúc đẩy cải cách, Lý Khắc Cường có thể sẽ làm điều đó, nhưng ông ấy không phải là một con người dũng cảm để đưa ra những sáng kiến của riêng mình.
Trong khi đó, chuyên gia Chương Lập Phàm nói rằng sự ưu tiên toàn diện của Đảng Cộng sản Trung Quốc luôn luôn là duy trì sinh mệnh chính trị của họ, vì thế các nhà lãnh đạo trước tiên phải đảm bảo rằng bất kỳ cuộc cải cách nào đều không được đe dọa quyền lực của họ. Ông Chương Lập Phàm nhấn mạnh: “Nếu họ tiến hành cải cách thì điều đó sẽ là vì việc duy trì vị thế cầm quyền của họ… để Đảng Cộng sản Trung Quốc có thể duy trì quyền lực. Họ sẽ chỉ hành động trong điều kiện an toàn. Họ phải duy trì sự trung thành đối với các lợi ích của Đảng. Đó là giới hạn cuối cùng và không thể được phép vượt qua.
***
TTXVN (Angiê 3/11)
Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc theo kế hoạch sẽ khai mạc ngày 8/11 tới. Phân tích sự kiện này trên tạp chí “Địa chính trị”, chuyên gia Francis Daho đánh giá đây là một nghi lễ chính trị trọng đại trong hệ thống chính trị của nước này.
Dự đại hội có 2.270 đại biểu thuộc 40 đoàn gồm 31 đoàn của các tỉnh, thành và khu tự trị và 9 đoàn khác thuộc các tổ chức trung ương của Đảng, chính phủ, các doanh nghiệp Nhà nước lớn, ngân hàng, quân đội, cảnh sát, Đài Loan, Hồng Công và Ma Cao. Ngoài ra còn cựu thành viên các cơ quan lãnh đạo tối cao của Trung Quốc, những người vẫn còn ảnh hưởng lớn trên chính trường. Việc lựa chọn đại biểu được tiến hành từ hơn một năm nay theo những quy tắc phức tạp và được phủ một vỏ bọc dân chủ mỏng manh, bắt buộc số ứng cử viên phải cao hơn 15% so với số đại biểu được chọn. Tuy nhiên, tiến trình này chắc chắn vẫn chịu tác động của nhiều nhóm vận động hành lang.
Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc theo đuổi hai mục tiêu lớn. Thứ nhất là tổng kết và rút ra bài học từ 10 năm cầm quyền của thế hệ lãnh đạo thứ tư của Đảng và xác định chiến lược cho thời gian tới. Thứ hai là thông qua việc bổ nhiệm thành viên các cấp lãnh đạo mới của Đảng.
Mục tiêu đầu tiên vừa mang tính pháp lý, vừa có tính chiến lược. Trước hết, đó là thông qua những thay đổi và sửa đổi có thể có đối với Hiến pháp, tổng kết công tác trong 5 năm qua và xác định đường lối chủ đạo và những việc cần ưu tiên đối với ban lãnh đạo tối cao. Trong lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đứng trước nhiều dấu hỏi về sự cần thiết phải điều chỉnh mô hình phát triển và đòi hỏi phải cải cách chính trị, vấn đề mà một số nhà lãnh đạo sợ có thể đe dọa vai trò lãnh đạo của Đảng, việc này lại càng không đơn giản vì họ sợ tình hình lộn xộn sẽ buộc Đảng phải đi đến chỗ tìm kiếm sự đồng thuận.
Tại phiên họp chính thức, Đại hội sẽ nghe đánh giá về những gì ban lãnh đạo cũ đã làm và định hướng cho tương lai, thông qua báo cáo của Tổng bí thư, một tác phẩm mang tính tập thể và đồng thuận, đồng thời có thể có sự tham gia của một số nhà lãnh đạo đã về hưu. Tùy mức độ đánh giá hay phê phán mà báo cáo đó chấp nhận, phát triển hay, trái lại, bác bỏ những tư tưởng và hành động của các trào lưu chính trị khác nhau và chính phủ, từ đó góp phần tạo dựng hay hủy hoại sự nghiệp của các nhà lãnh đạo tối cao. Việc bầu các nhà lãnh đạo, được quyết định từ trước và theo một phương thức không rõ ràng, sẽ chính thức được hợp thức hóa tại Đại hội.
Nhiệm vụ thứ hai của Đại hội 18 cũng không kém nhạy cảm vì phải thông qua việc đổi mới nhân sự chính trị trong các cấp lãnh đạo Đảng. Lần này, thách thức không phải là một mà là hai.
Trước hết vì tỷ lệ cán bộ cần đổi mới, cụ thể là trong các cấp cao nhất của chế độ, là cao nhất từ 30 năm trở lại đây. Nếu giới hạn tuổi tác được tôn trọng, 70% số ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Hội đồng Nhà nước và Quân ủy trung ương, sẽ phải được thay thế. Từ đó, một số nhân vật mới sẽ được cử đứng đầu các cấp lãnh đạo tư tưởng, chính trị, tài chính, ngoại giao và quân sự. Trong Ban Chấp hành trung ương có 371 người, tỷ lệ cần thay sẽ vào khoảng 65%, tức là bằng tổng số người của 6 kỳ đại hội cộng lại kể từ năm 1982 (năm diễn ra Đại hội lần thứ 13).
Thách thức khác trong việc đổi mới nhân sự lãnh đạo lần này liên quan đến việc lần đầu tiên kể từ khi Mao Trạch Đông qua đời, tiến trình kế nhiệm chính trị diễn ra không có sự bảo trợ của Đặng Tiểu Bình, người có khả năng tạo ra đồng thuận giúp tránh được tình trạng kình địch trong chính quyền và các cuộc tranh cãi về tư tưởng diễn ra không quá lộ liễu.
Người ta cũng chờ đợi Đại hội 18 thể chế hóa hơn nữa thời hạn 10 năm cầm quyền, trong đó mỗi nhà lãnh đạo ở cấp cao nhất được tự do phát triển ý tưởng và phe nhóm của mình trước khi rời quyền lực. Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc thành công trong việc duy trì nhịp độ đều đặn luân chuyển chính trị 10 năm/lần, một mô hình cũng được áp dụng tại Việt Nam, sẽ tránh được những khó khăn của đa số các Đảng Cộng sản hoặc đã sụp đổ do có quá nhiều thách thức, hoặc bị dồn tới bước đường cùng là độc tài gia đình hay phe nhóm mà không có tiến trình thay thế được thể chế hóa.
Cuối cùng, dưới ánh sáng của các vụ việc ồn ào trong thời kỳ 2010- 2012 làm rung chuyển Đảng Cộng sản Trung Quốc, với vụ Bạc Hy Lai ầm ĩ và những lời phê phán đòi mở cửa chính trị, các nhà lãnh đạo kỳ cựu của chế độ đứng trước hai đòi hỏi chủ chốt có tầm quan trọng chiến lược, đồng thời là điều kiện để giữ ổn định cho đất nước và sự sống còn của Đảng cầm quyền ở Trung Quốc. Đó là tránh đưa lên nắm quyền một kẻ theo khuynh hướng dân túy có thể chơi trò của chính mình mà bỏ qua tính đồng thuận, đồng thời làm sao để không bầu lên một nhân vật cải lương quá cực đoan với những sáng kiến có thể đe dọa quyền uy của Đảng.
Chuyên gia Francis Daho điểm lại dưới đây các nhà lãnh đạo Trung Quốc có thể được bầu trong Đại hội lần này, với chân dung của 2 nhà lãnh đạo cũ và 5 thành viên thuộc thế hệ lãnh đạo thứ sáu. Gần như tất cả số này đều có thể vào được Bộ Chính trị, kể cả những người trẻ tuổi, vì Đảng Cộng sản Trung Quốc muốn hạ giới hạn tuổi trung bình của các nhà lãnh đạo. Song đối với họ, cơ may để lọt vào Thường vụ Bộ Chính trị lại mỏng manh khi số ghế trong cấp lãnh đạo tối cao này có thể được rút xuống còn 7, như đã từng xảy ra trước năm 2002.
1. Mạnh Kiến Trụ, con người của thực địa, vững vàng và đáng tin cậy
Năm nay 65 tuổi, Mạnh Kiến Trụ là Bộ trưởng Công an từ năm 2007, ủy viên thường trực Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002. Nếu vào được Bộ Chính trị, Mạnh Kiến Trụ, người chỉ còn ba năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu theo quy định độ tuổi 68, sẽ chỉ làm được một nhiệm kỳ. Thực tế đó đặt ra vấn đề giới hạn tuổi mà Đảng định hạ xuống một cách chính thức, ít nhất là từ Đại hội 15.
Vào giữa những năm 1980, Đặng Tiểu Bình khích lệ số cán bộ kỳ cựu nhất rút khỏi chính trường. Nhưng về vấn đề này, bản thân Đặng lại chỉ làm gương chiếu lệ vì sau khi rời Bộ Chính trị vào năm 1987, ông vẫn giữ chức Chủ tịch Quân ủy trung ương cho đến năm 1989 (lúc ông 85 tuôi). Đại hội 15 vào năm 1992 thông qua một loạt các biện pháp chính thức hơn buộc tất cả số cán bộ hơn 70 tuổi phải rút lui, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ lớn là Giang Trạch Dân, người vẫn tại nhiệm cho đến năm 76 tuổi.
Tại Đại hội 16, nhiều cán bộ rút lui ở tuổi 68. Thông lệ này tiếp tục được thực hiện tại Đại hội 17 và thậm chí giới hạn tuổi chính thức vào Thường vụ Bộ Chính trị còn được thông báo chính thức trong khuôn khổ tuyên truyền về trẻ hóa trong Đảng và ổn định thể chế. Nếu xem xét sẽ thấy tình hình hiện nay cũng không rõ ràng hơn vì 9 trong số 13 nhà lãnh đạo phải rời khỏi Bộ Chính trị đã 70 tuổi hoặc hơn.
Dĩ nhiên, Đảng Cộng sản Trung Quốc gặp một số khó khăn trong việc duy trì nhịp độ trẻ hóa được khởi động từ năm 1987. Thực tế đó được khẳng định bằng tuổi trung bình của các ứng cử viên vào Thường vụ Bộ Chính trị, trong đó có nhiều người chỉ có thể làm được một nhiệm kỳ. Thực tế đó cũng giải thích một phần khuynh hướng mới xuất hiện gần đây đưa một số trong số đó vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị. Cùng với Hồ Xuân Hoa, Mạnh Kiến Trụ nằm trong số những người được dự kiến bỏ qua Bộ Chính trị để vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1947 tại Tô Châu, ở tỉnh Giang Tô, Mạnh Kiến Trụ thuộc loại cán bộ lãnh đạo ngoại đạo. Sau khi tốt nghiệp Học viện cơ khí Thượng Hải, ông nhận bằng kỹ sư năm 44 tuổi, khi đã có 20 năm tuổi đảng. Ông đảm nhiệm nhiều vị trí công tác thực địa, đầu tiên là thủy thủ và nhân viên hậu cần, rồi phụ trách công tác chính trị trong gần 20 năm (1968-1986) tại nông trang tập thể Tiền Vệ, Thượng Hải. Sau đó ông là chính ủy ngành vận tải thành phố, rồi trở thành nhân vật số hai, số một của cơ quan này.
Từ năm 1986 đến năm 2001, Mạnh Kiến Trụ tiếp tục sự nghiệp ở Thượng Hải và trong vùng. Ông làm Bí thư huyện ủy các huyện Xuyên Sa và Gia Định, trước khi được bổ nhiệm làm chính ủy ủy ban phát triển nông thôn Thành phố Thượng Hải (1991-1992), sau đó trở thành Phó Thị trưởng thành phố này (1993), trước khi trở thành nhân vật số hai của tổ chức Đảng ở đây (1996). Năm 2001, sau khi thua Trần Lương Vũ trong cuộc chạy đua vào chức vụ người đứng đầu Thượng Hải, ông được cử làm nhân vật số một của tổ chức Đảng ở Giang Tây, và ở lại đây cho đến năm 2007, trước khi được gọi về Bắc Kinh.
Gốc rễ gia đình, các mỗi quan hệ và niềm tin chính trị
Trên con đường dẫn đến đỉnh cao quyền lực, Mạnh Kiến Trụ được hậu thuẫn bởi Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ khi cả hai đều từng là nhân vật số một của Thượng Hải. Vợ ông, Tưởng Kỳ Phương. Phó Bí thư Đảng ủy Tập đoàn văn hóa truyền thông Văn Quảng Thượng Hải và Giám đốc Đài truyền hình cáp Thượng Hải, cũng là một chỗ dựa đáng kể cho sự nghiệp của ông.
Là người được việc và được các cấp lãnh đạo cao cấp đánh giá cao, mặc dù là người ngoại đạo, Mạnh Kiến Trụ có dáng dấp thực tiễn, vững vàng và không có tỳ vết của một nhà lãnh đạo tối cao. Do tuổi tác của ông nên có ý kiến cho rằng có thể đưa ông thẳng vào Thường vụ Bộ Chính trị mà không phải qua Bộ Chính trị. Kinh nghiệm của ông, với tư cách là Bộ trưởng Công an, đương nhiên giúp ông có thể kế nhiệm Chu Vĩnh Khang ở cương vị Bí thư ủy ban chính trị pháp luật trung ương.
Trong trường họp việc thăng tiến “nhảy cóc” này không thành – vì cũng có thể như vậy – việc bổ nhiệm ông vào Bộ Chính trị dường như đã là chắc chắn. Trong trường hợp này, tên ông đã được nhắc đến cho vị trí số một ở Thượng Hải.
2. Hồ Xuân Hoa, con sói non đầy tham vọng và khôn khéo -Năm nay 49 tuổi và thuộc thế hệ lãnh đạo thứ sáu của Trung Quốc, Hồ Xuân Hoa là một ứng cử viên rất quan trọng trong số các ứng cử viên trẻ nhất vào Bộ Chính trị. Ông là ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007 và Bí thư Đảng bộ Khu tự trị Nội Mông cũng từ năm đó.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1963 tại huyện Ngũ Phong, tỉnh Hồ Bắc (miền Trung), cách thủ phủ tỉnh Vũ Hán 400 km về phía Tây và cách Thượng Hải 1.000 km, Hồ Xuân Hoa là một học sinh xuất sắc và thần đồng. Năm 16 tuổi, ông đứng đầu huyện trong một kỳ thi vào đại học. Từ năm 1996 đến năm 1999, cũng như nhiều người lúc đó, ông học tại chức kinh tế tại Trường Đảng trung ương và tốt nghiệp trường này năm 36 tuổi.
Năm 20 tuôi, Hồ Xuân Hoa tốt nghiệp khoa Ngôn ngữ và văn học tại Đại học Bắc Kinh và vào Đảng, rồi được cử đến Tây Tạng theo nguyện vọng của mình. Vùng này trở thành trụ cột cho sự nghiệp của ông vì ông làm việc tại đó gần 20 năm. Trong giai đoạn đầu dài 14 năm (1983-1997), trước tiên ông đảm nhiệm chức bí thư Vụ tổ chức, tiếp đó là Bí thư đoàn của khu tự trị (1992-1995), rồi trở thành nhân vật số hai trong lĩnh vực lãnh thổ của khu vực Lâm Chi, nhân vật số một ở Sơn Nam. Hồ Xuân Hoa rời đây năm 1997 khi ông 34 tuổi.
Trong 4 năm liền sau đó, Hồ Xuân Hoa lên Bắc Kinh làm việc tại Trung ương đoàn thanh niên, năm 2001 trở lại Tây Tạng với tư cách là nhân vật số hai của tổ chức Đảng và Phó Chủ tịch thường trực chính quyền khu tự trị này cho đến năm 2006. Năm 43 tuổi, ông được bổ nhiệm làm nhân vật số một Ban Chấp hành Trung ương đoàn tại Bắc Kinh và đảm nhiệm chức vụ này đến năm 2008. Từ năm 2008 đến năm 2009, ông là Tỉnh trưởng Hà Bắc (trẻ nhất Trung Quốc) và nhân vật số hai tổ chức Đảng, sau đó trở thành nhân vật số một ở Hohhot – Nội Mông ở tuổi 46.
Gốc rễ gia đình, các mối quan hệ và niềm tin chính trị
Trong thời kỳ công tác đầu tiên ở Tây Tạng, Hồ Xuân Hoa lấy vợ và con đường chính trị của ông dường như giống con đường của Hồ cẩm Đào. Tuy ông không có mối quan hệ gia đình nào với Hồ cẩm Đào, phưng Hồ lại là người bảo trợ đầu tiên của ông ở Tây Tạng khi là nhân vật số một ở Lhasa (1988-1992). Cả hai đều xuất thân từ gia đình nông dân và khi còn rất trẻ đã tham gia các tổ chức sinh viên và đoàn thanh niên trở thành bàn đạp cho cả hai “Hồ” tiến thân.
Cả Hồ Xuân Hoa và Hồ cẩm Đào đều được giao nhiệm vụ khó khăn tại Lhasa và Hohhot và đều là nhân vật số một của một tỉnh khi còn khá trẻ (Hồ Cẩm Đào 42 tuổi và Hồ Xuân Hoa 46 tuổi). Và cả hai đều nổi bật với việc đáp trả mạnh mẽ các cuộc nổi dậy xã hội và sắc tộc, khi Hồ cẩm Đào ở Tây Tạng, còn Hồ Xuân Hoa ở Nội Mông.
Tháng 5/2011, khi nổ ra sự việc ở Nội Mông do các công ty khai thác than phá vỡ lối sống ngàn đời của các bộ tộc du mục làm một người chăn cừu Nội Mông thiệt mạng, Hồ Xuân Hoa được để ý đến khi ông đưa ra một giải pháp hai tác dụng: đối thoại với các mục đồng, sinh viên và giáo sư, đồng thời nhanh chóng đàn áp và triển khai rộng rãi lực lượng cảnh sát để tránh rối loạn lây lan.
Trước đó, “tiểu Hồ”, như người dân vẫn thường gọi ông, thận trọng tước quyền công dân của nhân vật ly khai Nội Mông Hada và lại đặt nhân vật này dưới sự kiểm soát của cảnh sát. Hada từng bị kết án 15 năm tù vào năm 1996 vì tội ly khai và liên kết với Liên minh dân chủ Nội Mông. Vợ Hada, Xinna – người phủ nhận chồng mình là người theo khuynh hướng ly khai – bị kết án 3 năm tù giam vào tháng 4/2012 vì hoạt động thương mại trái phép. Theo một hiệp hội bảo vệ nhân quyền ở Nội Mông, bà bị kết án sau khi từ chối yêu cầu đánh đổi theo đó bà phải “hợp tác với chính quyền” để được toại nguyện và có công ăn việc làm thích hợp.
Hồ Xuân Hoa là con người đầy tham vọng, làm việc có hiệu quả, kín đáo, có năng lực làm việc cao, do đó chiếm được lòng tin của các cấp lãnh đạo cao nhất Trung Quốc. Trong vụ phế truất Bạc Hy Lai, Hồ Xuân Hoa, bình thường không phải là con người rườm rà và dài dòng, đã lên tiếng để nhắc lại tầm quan trọng của việc tuân thủ kỷ luật Đảng. Có nhiều lời đôn đoán về ông, kể cả tin, mặc dù không chắc chắn, cho ông là người có thể kế nhiệm Tập Cận Bình vào năm 2022. Người bảo trợ của ông, Hồ cẩm Đào, thậm chí dường như cũng có ý định giúp ông “nhảy cóc” vào Thường vụ Bộ Chính trị mà không kinh qua Bộ Chính trị.
Quả thực là kịch bản dài hơi đó là điều có thể thực hiện được khi hình bóng của Đặng Tiểu Bình còn tác động vào nguồn nhân lực của Đảng và việc lựa chọn các nhà lãnh đạo, song lúc này cần thận trọng hơn với những lời đồn đoán như vậy vì tình hình chính trị hiện nay đã trở nên linh hoạt hơn.
Trên thực tế, từ đầu tháng 10, có tin ở Bắc Kinh nói rằng Hồ cẩm Đào đã thất bại khi định đưa Hồ Xuân Hoa vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị vì bị chính Tập Cận Bình phản đối. Giờ đây, người ta nói ông sẽ là Bí thư Đảng bộ Trùng Khánh, một vị trí có độ nhạy cảm chính trị rất cao và có thể sẽ là cuộc thử nghiệm đối với Hồ Xuân Hoa. Cũng có tin cho rằng ông cũng có thể được bổ nhiệm làm nhân vật số một ở Thượng Hải. Dù trong trường hợp nào, Hồ Xuân Hoa, ngôi sao đang lên của Đảng, vẫn có cơ may vào được Bộ Chính trị vào tháng 11 tới.
3. Vương Hộ Ninh, nhà trí thức, cái đầu thông thái
Ở tuổi 57, Vương Hộ Ninh là một lãnh đạo nhà nòi thường giữ những chức vụ cao trong chính quyền như ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002, Bí thư Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007, đồng thời là Giám đốc Trung tâm nghiên cứu thuộc cấp lãnh đạo này. Ban bí thư là một “trung tâm đầu não” thực thụ của Đảng với nhiệm vụ điều phối thông tin cho Ban thường vụ Bộ Chính trị, sắp xếp thời gian biểu cho các ủy viên Ban thường vụ và chăm lo công tác hậu cần cũng như an ninh của các thành viên này.
Là nhà nghiên cứu khoa học chính trị, Vương Hộ Ninh có kinh nghiệm vì đã từng là giáo sư tại một số trường đại học của Mỹ, từ đó có được uy tín không thể phủ nhận đối với các nhà lãnh đạo cao cấp của Trung Quốc. Sau 10 năm là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương, Vương Hộ Ninh chắc chắn được bầu vào Bộ Chính trị.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1955 tại Thượng Hải, Vương Hộ Ninh vảo Đáng nãm 29 tuổi, sau khi học tiếng Pháp và luật tại trường Đại học sư phạm Thượng Hải, rồi khoa học chính trị tại Đại học Phúc Đán (1978-1981). ở tuổi 33 và với 4 năm tuổi Đảng, ông được chọn đi học tại trường Đại học Iowa (Mỹ), rồi Berkeley tại bang California (1988-1989).
Sau khi học xong, Vương Hộ Ninh được phong hàm giáo sư, rồi chủ nhiệm Khoa chính trị quốc tế tại Đại học Phúc Đán và được bầu làm Trưởng khoa Luật (1981-1995, trong đó có một năm cách quãng vì đi học tại Mỹ). Năm 1995, lúc 40 tuổi, ông được bổ nhiệm làm Giám đốc phụ trách các vấn đề chính trị thuộc Trung tâm nghiên cứu trực thuộc Ban Chấp hành trung ương, sau đó trở thành nhân vật số hai (năm 1998), rồi nhân vật số một của trung tâm này (năm 2002).
Gốc rễ gia đình, các mối quan hệ và niềm tin chính trị
Sự nghiệp chính trị của Vương Hộ Ninh được Giang Trạch Dân và Tăng Khánh Hồng hậu thuẫn tại Thượng Hải, rồi ở Bắc Kinh, nơi ông là biên tập viên chính của thuyết “Ba đại diện” năm 2003 được đưa vào Hiến pháp, như một đóng góp của Giang Trạch Dân vào kết cấu tư tưởng của chế độ. Ông cũng là một cộng sự gần gũi của Hồ cẩm Đào và thường đi tháp tùng ông này trong các chuyến công du ở trong nước và nước ngoài.
Vương Hộ Ninh lấy vợ là Châu Kỳ, cùng là sinh viên ở Đại học Phúc Đán, con gái một cựu quan chức an ninh Nhà nước và Cơ quan tình báo, nhưng không có con và sau đó ly dị vào năm 1996, Vợ cũ của Vương Hộ Ninh cũng là tiến sĩ khoa học chính trị tốt nghiệp trường Đại học John Hopkins ở Mỹ. Hiện bà là nhà nghiên cứu thuộc Viện hàn lâm khoa học xã hội Bắc Kinh.
Trong Bộ Chính trị, Vương có thể được phân công phụ trách công tác tuyên truyền hay được bổ nhiệm làm nhân vật số một của Thượng Hải. Là một nhân vật dân tộc chủ nghĩa cuồng nhiệt, ông thể hiện trong các cuốn sách của mình những tư tưởng đôi khi mâu thuẫn nhau. Là người ủng hộ một Nhà nước mạnh và chính sách tập trung hóa cao độ, ông đưa ra một khái niệm chính trị tân độc tài dựa trên truyền thống đạo Khổng của một chính quyền được hợp thức hóa bằng đạo đức của tôn giáo đó, nhưng lôgích của khái niệm đó lại vấp phải quan niệm kiểu phương Tây của chính bản thân ông về một Nhà nước pháp quyền dựa trên tính độc lập của ngành tư pháp.
Mới đây, noi gương Kiều Thạch, người phá vỡ sự im lặng cũng về vấn đề đó, Vương Hộ Ninh tái bản một trong những cuốn sách ông viết năm 1986, trong đó ông nói điều gần giống những gì cựu nhân vật số hai của những năm 1990 từng nói: “Việc hội tụ vào cùng một thể chế các cơ quan an ninh công cộng, luật sư và tòa án là nguyên nhân dẫn đến những việc làm quá đà phá hoại văn hóa, vi phạm nhân quyền và tra tấn trong Cách mạng văn hóa, điều chỉ có thể được truyền bá ở một nước có hệ thống tư pháp không độc lập”.
Trong những năm 1990, Vương Hộ Ninh cũng viết nhiều bài báo không ăn nhập với tư tưởng “sức mạnh mềm” của Joseph Nye, cựu Giám đốc Trung tâm nghiên cứu và tình báo Mỹ. Những tư tưởng đó cũng được Trịnh Tất Kiên phát triển như bà đỡ của khái niệm lớn mạnh hòa bình của Trung Quốc.
4. Thẩm Diệu Diệu, một phụ nữ có kinh nghiệm
Sinh năm 1957 tại Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang, Thẩm Diệu Diệu năm nay 55 tuổi. Bà là một trong số các phụ nữ có quyền lực nhất trong Đảng Cộng sản Trung Quốc. Là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương từ năm 2007, bà là nhân vật số hai trong Ban tổ chức trung ương Đảng, dưới quyền của Lý Nguyên Triều.
Thâm Diệu Diệu cũng là một trong số ít đảng viên nữ nắm giữ nhiều vị trí lãnh đạo cao trong chính quyền, trước hết là nhân vật số một thành phố Thiệu Hưng thuộc tỉnh Chiết Giang (năm 2002), rồi ủy viên Ban thường vụ và Trưởng Ban tổ chức Đảng tỉnh Chiết Giang, và nhân vật số hai ở An Huy khi bà 44 tuổi. Thẩm Diệu Diệu còn là Phó trưởng ban tổ chức trung ương năm 46 tuổi, từ năm 2003 đến năm 2007. Tốt nghiệp toán học và Trường Đảng trung ương, Thẩm Diệu Điệu còn đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trong đoàn thanh niên, tại Ninh Ba, và tại Chiết Giang với tư cách là nhân vật số hai, rồi nhân vật số một (1986-1993).
5. Tôn Chính Tài, một con sói non tài năng và cần mẫn
Sinh năm 1963 ở huyện Vinh Thành (Sơn Đông), Tôn Chính Tài năm nay 49 tuổi, ông gia nhập Đảng năm 25 tuổi và trở thành Bí thư Đảng ủy tỉnh Cát Lâm từ năm 2009 và ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007. Là tiến sĩ nông nghiệp tốt nghiệp Học viện nông nghiệp Bắc Kinh, ông là Bộ trưởng Nông nghiệp từ năm 2006 đến năm 2009. Giả Khánh Lâm, nhân vật số 4 của Trung Quốc và Chủ tịch Hội nghị chính trị hiệp thương nhân dân, là người bảo trợ của Tôn Chính Tài. Trong thời kỳ 1996- 2002, Tôn Chính Tài là người đứng đầu bộ phận tham mưu của Giả Khánh Lâm khi ông này làm thư ký ủy ban nhân dân thành phố và Thị trưởng Bắc Kinh.
6. Chu Cường, luật gia có kinh nghiệm, chuyên về bảo vệ môi trường
Sinh năm 1960 tại huyện Hoàng Mai (Hồ Bắc), Chu Cường năm nay 52 tuổi. Ông là ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002 và nhân vật số một tại Hồ Nam từ năm 2010, sau khi là tỉnh trưởng ở đây trong ba năm. Ông tốt nghiệp ngành luật và làm việc trong 10 năm tại Bộ Tư pháp. Sự nghiệp chính trị của ông được bắt đầu tại Đoàn thanh niên, nơi ông trở thành Bí thư thứ nhất trung ương Đoàn vào năm 1998 khi mới 38 tuổi. Năm 2005, cũng tại Liên đoàn thanh niên, ông được trao giải thưởng của Liên hợp quốc trong khuôn khổ chương trình “Nhà vô địch Trái Đất” vì thành tích tẩy ô nhiễm sông Tương ở tỉnh Hồ Nam.
7. Lục Hạo, nhà kinh tế học và nhà quản lý tài năng
Sinh năm 1967 tại Tây An – Thiểm Tây, Lục Hạo năm nay 45 tuổi. Ông là nhân vật số một của Đoàn thanh niên và Viện trưởng Học viện chính trị thanh niên. Năm 2003, ông được bổ nhiệm làm Phó Thị trưởng Bắc Kinh khi mới 36 tuổi, trở thành nhà lãnh đạo chính trị trẻ nhất có hàm Thứ trưởng.
Tuy nhiên, Lục Hạo chưa phải là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương và đó là một khiếm khuyết lớn, nhưng bạn bè ông khẳng định ông sẽ được bầu tại Đại hội 18. Tốt nghiệp kinh tế tại Đại học Bắc Kinh, Lục Hạo từng là Chủ tịch-Tổng Giám đốc một tổ hợp kinh tế Nhà nước khi ông mới 28 tuổi, rồi Giám đốc Ban quản lý Khu công nghệ Trung Quan Thơn ở Bắc Kinh. Tại Tòa thị chính Bắc Kinh, ông phụ trách chính sách công nghiệp và tái cơ cấu khu vực Nhà nước. Người ta nói Lục Hạo là một người gần gũi với Tập Cận Bình./.
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/07/trung-quoc-the-he-lanh-dao-thu-nam-the-he-cua-hy-vong-cai-cach/#more-80637
======================================================================
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Chủ nhật, ngày 4/11/2012
TRUNG QUỐC: THẾ HỆ LÃNH ĐẠO THỨ NĂM – THẾ HỆ CỦA HY VỌNG
CẢI CÁCH
TTXVN (Hồng Công 2/11)Đảng Cộng sản Trung Quốc đang trong quá trình chuyển giao lãnh đạo 10 năm mới diễn ra một lần. Trước những biến đổi xã hội, Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đứng trước thách thức phải tiến hành cải cách trên nhiều lĩnh vực để đáp ứng kịp sự thay đổi của thời đại và duy trì vị thế cầm quyền của mình. Báo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng vừa đăng bài viết về khả năng tiến hành cải cách của ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc thế hệ thứ năm. Dưới đây là nội dung bài viết:
Ban lãnh đạo sắp tới của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa và “mở cửa” trong những năm 1980, nhưng những lợi ích thương mại có lẽ là một trở ngại của sự thay đổi. Những kỳ vọng đã được đặt lên vai các nhà lãnh đạo thuộc cái gọi là thế hệ lãnh đạo thứ 5 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, những người được thiết kế để nắm giữ những vị trí quyền lực chủ chốt tại Đại hội 18 sẽ diễn ra vào tháng tới.
Người Trung Quốc nói rằng một con người trước tiên cần phải biết nếm trải cay đắng trước khi người đó hiểu được sự ngọt ngào, và không có thế hệ nào ở đất nước Trung Quốc hiện đại có thể hiểu điều này hơn thế hệ lãnh đạo thứ năm, những người hiện đang trong độ tuổi 50, 60. Nhiều người trong số họ chỉ đang là những cô cậu thanh thiếu niên trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa hết sức hỗn loạn, là những Hồng Vệ binh và sau đó trở thành những thanh niên bị đẩy về các miền quê để sống trong cảnh đói nghèo và “học tập từ những người nông dân”.
Gần như toàn bộ trong số họ tiếp tục trải qua tuổi xuân bốc đồng và dùi mài kinh sử ở những trường đại học Trung Quốc trong những năm 1970 và 1980. Thiên An Môn là một sự kiện mang tính bước ngoặt – đối với một số người, nó là ngục tù và lưu vong, trong khi những người khác đã vượt qua được để leo lên các chức vụ trong bộ máy quan liêu của Đảng Cộng sản Trung Quốc để chứng kiến và hưởng những thành quả ngọt ngào của công cuộc hiện đại hóa. Với những nền tảng đó, không ngạc nhiên khi có nhiều người Trung Quốc coi các nhà lãnh đạo sắp tới của đất nước là những người thông minh nhất tính đến thời điểm này, những người biết cảm thông nhờ thực tế trải qua và có tầm nhìn xa trông rộng cùng sự kiên cường.
Lấy ví dụ Lý Khắc Cường, người gần như chắc chắn sẽ trở thành Thủ tướng tiếp theo. Ông Lý Khắc Cường được các bạn học tại Đại học Bắc Kinh biết đến là một người có tài ứng đối nhanh nhạy và là một sinh viên luật xuất sắc, người luôn vượt trội trong các cuộc tranh luận trong bầu không khí của phái tự do vào thời điểm đó, Tiến sĩ Vương Quân Đào, một bạn học thời sinh viên của Lý Khắc Cường và là người đã đề cử Lý Khắc Cường vào vị trí Chủ tịch Hội sinh viên, hồi tưởng lại về nhà lãnh đạo này: “Ông ấy là một người có đầu óc sắc bén, sôi nổi và là một người có suy nghĩ độc lập”.
Ba thập kỷ đã trôi qua. Số phận của họ không thể khác hơn. Lý Khắc Cường là vị Phó Thủ tướng cấp cao nhất của Trung Quốc và được sắp đặt trở thành nhân vật quyền lực số hai của đất nước tại Đại hội 18, sự kiện khai mạc ngày 8/11 tới. Vương Quân Đào, Chủ tịch đảng Dân chủ Trung Quốc, hiện đang sống lưu vong sau khi bị tống giam vì bị coi là “Bàn tay Đen” của phong trào ủng hộ dân chủ Thiên An Môn năm 1989.
Theo các chuyên gia phân tích, đó là những loại hình đầu tiên của những cuộc đụng độ ban đầu với những người có nền tảng chính trị và trí tuệ khác nhau, làm dấy lên hi vọng rằng ban lãnh đạo sắp tới sẽ có những quan điểm hiện đại hơn về quản trị và một quan điểm về thế giới rộng mở hơn so với thế hệ lãnh đạo cũ.
Giáo sư Michel Bonnin, một chuyên gia nghiên cứu thuộc Trung tâm Nghiên cứu Trung Quốc Đương đại và Hiện đại ở Pari (Pháp) nhận định: “Ban lãnh đạo mới có lẽ sẽ rất khác với thế hệ Hồ cẩm Đào. Những con người này đã ở trường đại học khi các trường đại học đang thu hút những ý tưởng của phương Tây và đang có một bầu không khí tự do hơn ở các khu trường sở”.
Tuy nhiên, chính kinh nghiệm ban đầu của họ về thử thách gian khổ ở vùng nông thôn làm gia tăng những kỳ vọng rằng những nhà lãnh đạo mới sẽ có sự cảm thông lớn hơn đối với người nghèo. Là “thanh niên có giáo dục,” nhiều người đã được gửi đến các nông trang, nơi họ đã trải qua cảnh nghèo đói thê thảm của người nghèo ở nông thôn, Thật khó để tưởng tượng rằng điều này sẽ không có tác động đến cuộc sống của họ, khiến họ nhạy cảm hơn với hoàn cảnh khó khăn của người dân nghèo và có cái nhìn thực tế về những vấn đề của đất nước.
Bonnin, người đã viết cuốn sách “Thế hệ mất mát: Cuộc sống ở nông thôn của những thanh niên có giáo dục ở Trung Quốc, 1968-1980” tin rằng các nhà lãnh đạo của thế hệ lãnh, đạo mới đã sống qua những ngày tháng tuổi trẻ của mình trong cuộc Cách mạng Văn hóa kinh hoàng, và cũng đã nếm trải bầu không khí tự do của những năm 1980, sẽ nhận thấy rằng những vấn đề của đất nước sẽ cần được giải quyết thông qua sự cai trị của luật pháp và cải cách chính trị. Bonin nói: “Đó là một ý tưởng sai lầm bởi vì những người này là những Hồng Vệ binh trong kỷ nguyên Cách mạng Văn hóa, họ sẽ là những người Cộng sản theo chủ nghĩa Mao Trạch Đông. Xuống các vùng nông thôn khiến họ suy nghĩ về thực tế và… họ chống lại các khẩu hiệu rỗng tuếch. Tôi nghĩ rằng những con người này, những người đã trải qua Cách mạng Văn hóa, sẽ tìm cách hiện đại hóa Trung Quốc theo phương hướng cai trị của luật pháp. Họ sẽ hiểu rằng đây là giải pháp duy nhất – và phương pháp của Mao Trạch Đông về sự động viên và tuyên truyền là không tốt cho việc giải quyết các vấn đề của Trung Quốc”.
Chuyên gia lịch sử Viên Vĩ Thời tin răng các nhà lãnh đạo mới hiểu được nhân dân, cộng với quan điểm hiện đại hơn của họ, sẽ tạo ra sự khác biệt trong phong cách cai trị của họ so với thế hệ lãnh đạo hiện nay. Chuyên gia này nhấn mạnh: “Thế hệ lãnh đạo mới khác với thế hệ lãnh đạo sắp mãn nhiệm. Tâm lý của họ ít độc đoán hơn. Họ hiểu rõ người dân từ gốc rễ và họ có nhiều sự hiểu biết cũng như ý tưởng hơn về vấn đề thế giới sẽ ra sao – điều này sẽ tác động đến sự quản lý của họ”.
Tuy nhiên, chuyên gia Viên Vĩ Thời lo ngại rằng ngay cả khi họ nhận ra rằng cải cách chính trị là một bước đi cần thiết để ngăn chặn sự bất bình đáng xã hội, một khoảng cách giàu nghèo đang gia tăng và nạn tham nhũng tràn lan, thì họ vẫn thiếu giải pháp thúc đẩy những sáng kiến do lo ngại rằng tự do hóa có thể gây ra bất ổn xã hội, và đối với một số người, có thể hủy hoại những quyền lợi được đảm bảo bất di bất dịch trong lĩnh vực thương mại. Chuyên gia này nhận định: “Không thực hiện được những bước đi đủ lớn sẽ gây thiệt hại cho sự phát triển của Trung Quốc. Chúng ta sẽ phải chờ đợi và xem xem liệu họ có đủ dũng cảm và tầm nhìn để tiến hành những bước đi đó hay không. Khi họ tiếp nhận quyền lực, ưu tiên của họ sẽ là làm sao cho những vị trí của họ được bảo đảm”.
Các chuyên gia phân tích lo ngại rằng một vài trong số những nhà lãnh đạo mới có thể trở thành kiểu quan chức mà họ đã từng ghét cay ghét đắng. Một điều không có gì bí mật là nhiều quan chức Đại lục và người thân của họ lợi dụng những mối quan hệ và dòng dõi của họ để gây ảnh hưởng đến chính trị và kinh doanh, đồng thời và tích lỹ những khối tài sản kếch xù. Nhiều người đã kiếm được hộ chiếu ngoại giao, gửi con cái của họ ra nước ngoài và cất giấu hàng trăm triệu USD ở nước ngoài.
Sự oán giận của công chúng đối với nạn tham nhũng và bè phái trong các gia đình nhiều quyền lực chính trị đang gia tăng trong bối cảnh khoảng cách thu nhập ở Đại lục tiếp tục bị nới rộng, đe dọa sự cai trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Hãng tin kinh tế-tài chính Bloomberg đưa tin hồi tháng 6 rằng gia đình họ hàng của Chủ tịch nước Trung Quốc tương lai Tập Cận Bình có những lợi ích kinh doanh trong nhiều lĩnh vực thương mại khác nhau, bao gồm các khoản đầu tư trong các công ty với tổng giá trị tài sản lên tới 376 triệu USD. Hãng tin này cũng nói rằng năm nay gia đình của cựu Bí thư Thành ủy Trùng Khánh Bạc Hy Lai, người vừa bị Đảng Cộng sản Trung Quốc hạ bệ và chuẩn bị đưa ra xét xử vì tội tham nhũng – đã tích lũy được khối tài sản trị giá ít nhất 136 triệu USD.
Các chuyên gia nói rằng mạng lưới các lợi ích thương mại bất di bất dịch và phức tạp này sẽ là một trở ngại chính trong các kế hoạch cải cách chính trị của ban lãnh đạo sắp tới. Trình Tường, một chuyên gia kỳ cựu có nhiều năm theo dõi tình hình Trung Quốc nhận định: “Cải cách chính trị cũng sẽ động đến những lợi ích bất di bất dịch của họ và sự trì trệ của chế
độ không phải là thứ mà một nhóm người cỏ thể thay đổi… Khi bạn là một phần của chế độ, bạn không thể không tham gia trò chơi”.
Chuyên gia Bonnin cũng nhất trí với nhận định của chuyên gia Trình Tường khi nhấn mạnh: “Người dân đã cảm thấy rằng sự giàu có của các nhà lãnh đạo không phải đạt được nhờ các hoạt động hợp pháp và có đạo đức, và các nhà lãnh đạo sẽ chống lại sự thay đổi bởi vì họ sợ rằng nếu như có sự cai trị của luật pháp và dân chủ, họ sẽ bị buộc tội’’.
Chương Lập Phàm, một chuyên gia lịch sử từng làm việc tại Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc, nói rằng quá khứ khiêm tốn của thế hệ lãnh đạo mới và sự hiểu biết của họ về sự nghèo đói không đảm bảo rằng họ sẽ ủng hộ cải cách. Ông Chương Lập Phàm nhấn mạnh: “Bạn không thể luôn luôn dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ để phán xét sự thể hiện trong tương lai. Điểm mấu chốt là họ sẽ trở thành thứ quyền lực giống như họ đã từng nếm trải”.
Vương Quân Đào, người biết khá rõ về Lý Khắc Cường thời còn học đại học, nói rằng với những năm mà Lý Khắc Cường đã công tác và thăng tiến đến vị trí cao cấp trong ban lãnh đạo bảo thủ, ông không chắc liệu Lý Khắc Cường có còn đủ dũng cảm để tiến hành các cuộc cải cách hay không. Ông Vương Quân Đào nói: “Nếu như Lý Khắc Cường có thể tồn tại trong Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông ấy có thể đã thay đổi. Ớ một ngã tư nguy hiểm, khi tình thế buộc Đảng Cộng sản Trung Quốc phải thúc đẩy cải cách, Lý Khắc Cường có thể sẽ làm điều đó, nhưng ông ấy không phải là một con người dũng cảm để đưa ra những sáng kiến của riêng mình.
Trong khi đó, chuyên gia Chương Lập Phàm nói rằng sự ưu tiên toàn diện của Đảng Cộng sản Trung Quốc luôn luôn là duy trì sinh mệnh chính trị của họ, vì thế các nhà lãnh đạo trước tiên phải đảm bảo rằng bất kỳ cuộc cải cách nào đều không được đe dọa quyền lực của họ. Ông Chương Lập Phàm nhấn mạnh: “Nếu họ tiến hành cải cách thì điều đó sẽ là vì việc duy trì vị thế cầm quyền của họ… để Đảng Cộng sản Trung Quốc có thể duy trì quyền lực. Họ sẽ chỉ hành động trong điều kiện an toàn. Họ phải duy trì sự trung thành đối với các lợi ích của Đảng. Đó là giới hạn cuối cùng và không thể được phép vượt qua.
***
TTXVN (Angiê 3/11)
Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc theo kế hoạch sẽ khai mạc ngày 8/11 tới. Phân tích sự kiện này trên tạp chí “Địa chính trị”, chuyên gia Francis Daho đánh giá đây là một nghi lễ chính trị trọng đại trong hệ thống chính trị của nước này.
Dự đại hội có 2.270 đại biểu thuộc 40 đoàn gồm 31 đoàn của các tỉnh, thành và khu tự trị và 9 đoàn khác thuộc các tổ chức trung ương của Đảng, chính phủ, các doanh nghiệp Nhà nước lớn, ngân hàng, quân đội, cảnh sát, Đài Loan, Hồng Công và Ma Cao. Ngoài ra còn cựu thành viên các cơ quan lãnh đạo tối cao của Trung Quốc, những người vẫn còn ảnh hưởng lớn trên chính trường. Việc lựa chọn đại biểu được tiến hành từ hơn một năm nay theo những quy tắc phức tạp và được phủ một vỏ bọc dân chủ mỏng manh, bắt buộc số ứng cử viên phải cao hơn 15% so với số đại biểu được chọn. Tuy nhiên, tiến trình này chắc chắn vẫn chịu tác động của nhiều nhóm vận động hành lang.
Đại hội 18 Đảng Cộng sản Trung Quốc theo đuổi hai mục tiêu lớn. Thứ nhất là tổng kết và rút ra bài học từ 10 năm cầm quyền của thế hệ lãnh đạo thứ tư của Đảng và xác định chiến lược cho thời gian tới. Thứ hai là thông qua việc bổ nhiệm thành viên các cấp lãnh đạo mới của Đảng.
Mục tiêu đầu tiên vừa mang tính pháp lý, vừa có tính chiến lược. Trước hết, đó là thông qua những thay đổi và sửa đổi có thể có đối với Hiến pháp, tổng kết công tác trong 5 năm qua và xác định đường lối chủ đạo và những việc cần ưu tiên đối với ban lãnh đạo tối cao. Trong lúc Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đứng trước nhiều dấu hỏi về sự cần thiết phải điều chỉnh mô hình phát triển và đòi hỏi phải cải cách chính trị, vấn đề mà một số nhà lãnh đạo sợ có thể đe dọa vai trò lãnh đạo của Đảng, việc này lại càng không đơn giản vì họ sợ tình hình lộn xộn sẽ buộc Đảng phải đi đến chỗ tìm kiếm sự đồng thuận.
Tại phiên họp chính thức, Đại hội sẽ nghe đánh giá về những gì ban lãnh đạo cũ đã làm và định hướng cho tương lai, thông qua báo cáo của Tổng bí thư, một tác phẩm mang tính tập thể và đồng thuận, đồng thời có thể có sự tham gia của một số nhà lãnh đạo đã về hưu. Tùy mức độ đánh giá hay phê phán mà báo cáo đó chấp nhận, phát triển hay, trái lại, bác bỏ những tư tưởng và hành động của các trào lưu chính trị khác nhau và chính phủ, từ đó góp phần tạo dựng hay hủy hoại sự nghiệp của các nhà lãnh đạo tối cao. Việc bầu các nhà lãnh đạo, được quyết định từ trước và theo một phương thức không rõ ràng, sẽ chính thức được hợp thức hóa tại Đại hội.
Nhiệm vụ thứ hai của Đại hội 18 cũng không kém nhạy cảm vì phải thông qua việc đổi mới nhân sự chính trị trong các cấp lãnh đạo Đảng. Lần này, thách thức không phải là một mà là hai.
Trước hết vì tỷ lệ cán bộ cần đổi mới, cụ thể là trong các cấp cao nhất của chế độ, là cao nhất từ 30 năm trở lại đây. Nếu giới hạn tuổi tác được tôn trọng, 70% số ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Hội đồng Nhà nước và Quân ủy trung ương, sẽ phải được thay thế. Từ đó, một số nhân vật mới sẽ được cử đứng đầu các cấp lãnh đạo tư tưởng, chính trị, tài chính, ngoại giao và quân sự. Trong Ban Chấp hành trung ương có 371 người, tỷ lệ cần thay sẽ vào khoảng 65%, tức là bằng tổng số người của 6 kỳ đại hội cộng lại kể từ năm 1982 (năm diễn ra Đại hội lần thứ 13).
Thách thức khác trong việc đổi mới nhân sự lãnh đạo lần này liên quan đến việc lần đầu tiên kể từ khi Mao Trạch Đông qua đời, tiến trình kế nhiệm chính trị diễn ra không có sự bảo trợ của Đặng Tiểu Bình, người có khả năng tạo ra đồng thuận giúp tránh được tình trạng kình địch trong chính quyền và các cuộc tranh cãi về tư tưởng diễn ra không quá lộ liễu.
Người ta cũng chờ đợi Đại hội 18 thể chế hóa hơn nữa thời hạn 10 năm cầm quyền, trong đó mỗi nhà lãnh đạo ở cấp cao nhất được tự do phát triển ý tưởng và phe nhóm của mình trước khi rời quyền lực. Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc thành công trong việc duy trì nhịp độ đều đặn luân chuyển chính trị 10 năm/lần, một mô hình cũng được áp dụng tại Việt Nam, sẽ tránh được những khó khăn của đa số các Đảng Cộng sản hoặc đã sụp đổ do có quá nhiều thách thức, hoặc bị dồn tới bước đường cùng là độc tài gia đình hay phe nhóm mà không có tiến trình thay thế được thể chế hóa.
Cuối cùng, dưới ánh sáng của các vụ việc ồn ào trong thời kỳ 2010- 2012 làm rung chuyển Đảng Cộng sản Trung Quốc, với vụ Bạc Hy Lai ầm ĩ và những lời phê phán đòi mở cửa chính trị, các nhà lãnh đạo kỳ cựu của chế độ đứng trước hai đòi hỏi chủ chốt có tầm quan trọng chiến lược, đồng thời là điều kiện để giữ ổn định cho đất nước và sự sống còn của Đảng cầm quyền ở Trung Quốc. Đó là tránh đưa lên nắm quyền một kẻ theo khuynh hướng dân túy có thể chơi trò của chính mình mà bỏ qua tính đồng thuận, đồng thời làm sao để không bầu lên một nhân vật cải lương quá cực đoan với những sáng kiến có thể đe dọa quyền uy của Đảng.
Chuyên gia Francis Daho điểm lại dưới đây các nhà lãnh đạo Trung Quốc có thể được bầu trong Đại hội lần này, với chân dung của 2 nhà lãnh đạo cũ và 5 thành viên thuộc thế hệ lãnh đạo thứ sáu. Gần như tất cả số này đều có thể vào được Bộ Chính trị, kể cả những người trẻ tuổi, vì Đảng Cộng sản Trung Quốc muốn hạ giới hạn tuổi trung bình của các nhà lãnh đạo. Song đối với họ, cơ may để lọt vào Thường vụ Bộ Chính trị lại mỏng manh khi số ghế trong cấp lãnh đạo tối cao này có thể được rút xuống còn 7, như đã từng xảy ra trước năm 2002.
1. Mạnh Kiến Trụ, con người của thực địa, vững vàng và đáng tin cậy
Năm nay 65 tuổi, Mạnh Kiến Trụ là Bộ trưởng Công an từ năm 2007, ủy viên thường trực Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002. Nếu vào được Bộ Chính trị, Mạnh Kiến Trụ, người chỉ còn ba năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu theo quy định độ tuổi 68, sẽ chỉ làm được một nhiệm kỳ. Thực tế đó đặt ra vấn đề giới hạn tuổi mà Đảng định hạ xuống một cách chính thức, ít nhất là từ Đại hội 15.
Vào giữa những năm 1980, Đặng Tiểu Bình khích lệ số cán bộ kỳ cựu nhất rút khỏi chính trường. Nhưng về vấn đề này, bản thân Đặng lại chỉ làm gương chiếu lệ vì sau khi rời Bộ Chính trị vào năm 1987, ông vẫn giữ chức Chủ tịch Quân ủy trung ương cho đến năm 1989 (lúc ông 85 tuôi). Đại hội 15 vào năm 1992 thông qua một loạt các biện pháp chính thức hơn buộc tất cả số cán bộ hơn 70 tuổi phải rút lui, nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ lớn là Giang Trạch Dân, người vẫn tại nhiệm cho đến năm 76 tuổi.
Tại Đại hội 16, nhiều cán bộ rút lui ở tuổi 68. Thông lệ này tiếp tục được thực hiện tại Đại hội 17 và thậm chí giới hạn tuổi chính thức vào Thường vụ Bộ Chính trị còn được thông báo chính thức trong khuôn khổ tuyên truyền về trẻ hóa trong Đảng và ổn định thể chế. Nếu xem xét sẽ thấy tình hình hiện nay cũng không rõ ràng hơn vì 9 trong số 13 nhà lãnh đạo phải rời khỏi Bộ Chính trị đã 70 tuổi hoặc hơn.
Dĩ nhiên, Đảng Cộng sản Trung Quốc gặp một số khó khăn trong việc duy trì nhịp độ trẻ hóa được khởi động từ năm 1987. Thực tế đó được khẳng định bằng tuổi trung bình của các ứng cử viên vào Thường vụ Bộ Chính trị, trong đó có nhiều người chỉ có thể làm được một nhiệm kỳ. Thực tế đó cũng giải thích một phần khuynh hướng mới xuất hiện gần đây đưa một số trong số đó vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị. Cùng với Hồ Xuân Hoa, Mạnh Kiến Trụ nằm trong số những người được dự kiến bỏ qua Bộ Chính trị để vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1947 tại Tô Châu, ở tỉnh Giang Tô, Mạnh Kiến Trụ thuộc loại cán bộ lãnh đạo ngoại đạo. Sau khi tốt nghiệp Học viện cơ khí Thượng Hải, ông nhận bằng kỹ sư năm 44 tuổi, khi đã có 20 năm tuổi đảng. Ông đảm nhiệm nhiều vị trí công tác thực địa, đầu tiên là thủy thủ và nhân viên hậu cần, rồi phụ trách công tác chính trị trong gần 20 năm (1968-1986) tại nông trang tập thể Tiền Vệ, Thượng Hải. Sau đó ông là chính ủy ngành vận tải thành phố, rồi trở thành nhân vật số hai, số một của cơ quan này.
Từ năm 1986 đến năm 2001, Mạnh Kiến Trụ tiếp tục sự nghiệp ở Thượng Hải và trong vùng. Ông làm Bí thư huyện ủy các huyện Xuyên Sa và Gia Định, trước khi được bổ nhiệm làm chính ủy ủy ban phát triển nông thôn Thành phố Thượng Hải (1991-1992), sau đó trở thành Phó Thị trưởng thành phố này (1993), trước khi trở thành nhân vật số hai của tổ chức Đảng ở đây (1996). Năm 2001, sau khi thua Trần Lương Vũ trong cuộc chạy đua vào chức vụ người đứng đầu Thượng Hải, ông được cử làm nhân vật số một của tổ chức Đảng ở Giang Tây, và ở lại đây cho đến năm 2007, trước khi được gọi về Bắc Kinh.
Gốc rễ gia đình, các mỗi quan hệ và niềm tin chính trị
Trên con đường dẫn đến đỉnh cao quyền lực, Mạnh Kiến Trụ được hậu thuẫn bởi Giang Trạch Dân và Chu Dung Cơ khi cả hai đều từng là nhân vật số một của Thượng Hải. Vợ ông, Tưởng Kỳ Phương. Phó Bí thư Đảng ủy Tập đoàn văn hóa truyền thông Văn Quảng Thượng Hải và Giám đốc Đài truyền hình cáp Thượng Hải, cũng là một chỗ dựa đáng kể cho sự nghiệp của ông.
Là người được việc và được các cấp lãnh đạo cao cấp đánh giá cao, mặc dù là người ngoại đạo, Mạnh Kiến Trụ có dáng dấp thực tiễn, vững vàng và không có tỳ vết của một nhà lãnh đạo tối cao. Do tuổi tác của ông nên có ý kiến cho rằng có thể đưa ông thẳng vào Thường vụ Bộ Chính trị mà không phải qua Bộ Chính trị. Kinh nghiệm của ông, với tư cách là Bộ trưởng Công an, đương nhiên giúp ông có thể kế nhiệm Chu Vĩnh Khang ở cương vị Bí thư ủy ban chính trị pháp luật trung ương.
Trong trường họp việc thăng tiến “nhảy cóc” này không thành – vì cũng có thể như vậy – việc bổ nhiệm ông vào Bộ Chính trị dường như đã là chắc chắn. Trong trường hợp này, tên ông đã được nhắc đến cho vị trí số một ở Thượng Hải.
2. Hồ Xuân Hoa, con sói non đầy tham vọng và khôn khéo -Năm nay 49 tuổi và thuộc thế hệ lãnh đạo thứ sáu của Trung Quốc, Hồ Xuân Hoa là một ứng cử viên rất quan trọng trong số các ứng cử viên trẻ nhất vào Bộ Chính trị. Ông là ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007 và Bí thư Đảng bộ Khu tự trị Nội Mông cũng từ năm đó.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1963 tại huyện Ngũ Phong, tỉnh Hồ Bắc (miền Trung), cách thủ phủ tỉnh Vũ Hán 400 km về phía Tây và cách Thượng Hải 1.000 km, Hồ Xuân Hoa là một học sinh xuất sắc và thần đồng. Năm 16 tuổi, ông đứng đầu huyện trong một kỳ thi vào đại học. Từ năm 1996 đến năm 1999, cũng như nhiều người lúc đó, ông học tại chức kinh tế tại Trường Đảng trung ương và tốt nghiệp trường này năm 36 tuổi.
Năm 20 tuôi, Hồ Xuân Hoa tốt nghiệp khoa Ngôn ngữ và văn học tại Đại học Bắc Kinh và vào Đảng, rồi được cử đến Tây Tạng theo nguyện vọng của mình. Vùng này trở thành trụ cột cho sự nghiệp của ông vì ông làm việc tại đó gần 20 năm. Trong giai đoạn đầu dài 14 năm (1983-1997), trước tiên ông đảm nhiệm chức bí thư Vụ tổ chức, tiếp đó là Bí thư đoàn của khu tự trị (1992-1995), rồi trở thành nhân vật số hai trong lĩnh vực lãnh thổ của khu vực Lâm Chi, nhân vật số một ở Sơn Nam. Hồ Xuân Hoa rời đây năm 1997 khi ông 34 tuổi.
Trong 4 năm liền sau đó, Hồ Xuân Hoa lên Bắc Kinh làm việc tại Trung ương đoàn thanh niên, năm 2001 trở lại Tây Tạng với tư cách là nhân vật số hai của tổ chức Đảng và Phó Chủ tịch thường trực chính quyền khu tự trị này cho đến năm 2006. Năm 43 tuổi, ông được bổ nhiệm làm nhân vật số một Ban Chấp hành Trung ương đoàn tại Bắc Kinh và đảm nhiệm chức vụ này đến năm 2008. Từ năm 2008 đến năm 2009, ông là Tỉnh trưởng Hà Bắc (trẻ nhất Trung Quốc) và nhân vật số hai tổ chức Đảng, sau đó trở thành nhân vật số một ở Hohhot – Nội Mông ở tuổi 46.
Gốc rễ gia đình, các mối quan hệ và niềm tin chính trị
Trong thời kỳ công tác đầu tiên ở Tây Tạng, Hồ Xuân Hoa lấy vợ và con đường chính trị của ông dường như giống con đường của Hồ cẩm Đào. Tuy ông không có mối quan hệ gia đình nào với Hồ cẩm Đào, phưng Hồ lại là người bảo trợ đầu tiên của ông ở Tây Tạng khi là nhân vật số một ở Lhasa (1988-1992). Cả hai đều xuất thân từ gia đình nông dân và khi còn rất trẻ đã tham gia các tổ chức sinh viên và đoàn thanh niên trở thành bàn đạp cho cả hai “Hồ” tiến thân.
Cả Hồ Xuân Hoa và Hồ cẩm Đào đều được giao nhiệm vụ khó khăn tại Lhasa và Hohhot và đều là nhân vật số một của một tỉnh khi còn khá trẻ (Hồ Cẩm Đào 42 tuổi và Hồ Xuân Hoa 46 tuổi). Và cả hai đều nổi bật với việc đáp trả mạnh mẽ các cuộc nổi dậy xã hội và sắc tộc, khi Hồ cẩm Đào ở Tây Tạng, còn Hồ Xuân Hoa ở Nội Mông.
Tháng 5/2011, khi nổ ra sự việc ở Nội Mông do các công ty khai thác than phá vỡ lối sống ngàn đời của các bộ tộc du mục làm một người chăn cừu Nội Mông thiệt mạng, Hồ Xuân Hoa được để ý đến khi ông đưa ra một giải pháp hai tác dụng: đối thoại với các mục đồng, sinh viên và giáo sư, đồng thời nhanh chóng đàn áp và triển khai rộng rãi lực lượng cảnh sát để tránh rối loạn lây lan.
Trước đó, “tiểu Hồ”, như người dân vẫn thường gọi ông, thận trọng tước quyền công dân của nhân vật ly khai Nội Mông Hada và lại đặt nhân vật này dưới sự kiểm soát của cảnh sát. Hada từng bị kết án 15 năm tù vào năm 1996 vì tội ly khai và liên kết với Liên minh dân chủ Nội Mông. Vợ Hada, Xinna – người phủ nhận chồng mình là người theo khuynh hướng ly khai – bị kết án 3 năm tù giam vào tháng 4/2012 vì hoạt động thương mại trái phép. Theo một hiệp hội bảo vệ nhân quyền ở Nội Mông, bà bị kết án sau khi từ chối yêu cầu đánh đổi theo đó bà phải “hợp tác với chính quyền” để được toại nguyện và có công ăn việc làm thích hợp.
Hồ Xuân Hoa là con người đầy tham vọng, làm việc có hiệu quả, kín đáo, có năng lực làm việc cao, do đó chiếm được lòng tin của các cấp lãnh đạo cao nhất Trung Quốc. Trong vụ phế truất Bạc Hy Lai, Hồ Xuân Hoa, bình thường không phải là con người rườm rà và dài dòng, đã lên tiếng để nhắc lại tầm quan trọng của việc tuân thủ kỷ luật Đảng. Có nhiều lời đôn đoán về ông, kể cả tin, mặc dù không chắc chắn, cho ông là người có thể kế nhiệm Tập Cận Bình vào năm 2022. Người bảo trợ của ông, Hồ cẩm Đào, thậm chí dường như cũng có ý định giúp ông “nhảy cóc” vào Thường vụ Bộ Chính trị mà không kinh qua Bộ Chính trị.
Quả thực là kịch bản dài hơi đó là điều có thể thực hiện được khi hình bóng của Đặng Tiểu Bình còn tác động vào nguồn nhân lực của Đảng và việc lựa chọn các nhà lãnh đạo, song lúc này cần thận trọng hơn với những lời đồn đoán như vậy vì tình hình chính trị hiện nay đã trở nên linh hoạt hơn.
Trên thực tế, từ đầu tháng 10, có tin ở Bắc Kinh nói rằng Hồ cẩm Đào đã thất bại khi định đưa Hồ Xuân Hoa vào thẳng Thường vụ Bộ Chính trị vì bị chính Tập Cận Bình phản đối. Giờ đây, người ta nói ông sẽ là Bí thư Đảng bộ Trùng Khánh, một vị trí có độ nhạy cảm chính trị rất cao và có thể sẽ là cuộc thử nghiệm đối với Hồ Xuân Hoa. Cũng có tin cho rằng ông cũng có thể được bổ nhiệm làm nhân vật số một ở Thượng Hải. Dù trong trường hợp nào, Hồ Xuân Hoa, ngôi sao đang lên của Đảng, vẫn có cơ may vào được Bộ Chính trị vào tháng 11 tới.
3. Vương Hộ Ninh, nhà trí thức, cái đầu thông thái
Ở tuổi 57, Vương Hộ Ninh là một lãnh đạo nhà nòi thường giữ những chức vụ cao trong chính quyền như ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002, Bí thư Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007, đồng thời là Giám đốc Trung tâm nghiên cứu thuộc cấp lãnh đạo này. Ban bí thư là một “trung tâm đầu não” thực thụ của Đảng với nhiệm vụ điều phối thông tin cho Ban thường vụ Bộ Chính trị, sắp xếp thời gian biểu cho các ủy viên Ban thường vụ và chăm lo công tác hậu cần cũng như an ninh của các thành viên này.
Là nhà nghiên cứu khoa học chính trị, Vương Hộ Ninh có kinh nghiệm vì đã từng là giáo sư tại một số trường đại học của Mỹ, từ đó có được uy tín không thể phủ nhận đối với các nhà lãnh đạo cao cấp của Trung Quốc. Sau 10 năm là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương, Vương Hộ Ninh chắc chắn được bầu vào Bộ Chính trị.
Học vấn và sự nghiệp
Sinh năm 1955 tại Thượng Hải, Vương Hộ Ninh vảo Đáng nãm 29 tuổi, sau khi học tiếng Pháp và luật tại trường Đại học sư phạm Thượng Hải, rồi khoa học chính trị tại Đại học Phúc Đán (1978-1981). ở tuổi 33 và với 4 năm tuổi Đảng, ông được chọn đi học tại trường Đại học Iowa (Mỹ), rồi Berkeley tại bang California (1988-1989).
Sau khi học xong, Vương Hộ Ninh được phong hàm giáo sư, rồi chủ nhiệm Khoa chính trị quốc tế tại Đại học Phúc Đán và được bầu làm Trưởng khoa Luật (1981-1995, trong đó có một năm cách quãng vì đi học tại Mỹ). Năm 1995, lúc 40 tuổi, ông được bổ nhiệm làm Giám đốc phụ trách các vấn đề chính trị thuộc Trung tâm nghiên cứu trực thuộc Ban Chấp hành trung ương, sau đó trở thành nhân vật số hai (năm 1998), rồi nhân vật số một của trung tâm này (năm 2002).
Gốc rễ gia đình, các mối quan hệ và niềm tin chính trị
Sự nghiệp chính trị của Vương Hộ Ninh được Giang Trạch Dân và Tăng Khánh Hồng hậu thuẫn tại Thượng Hải, rồi ở Bắc Kinh, nơi ông là biên tập viên chính của thuyết “Ba đại diện” năm 2003 được đưa vào Hiến pháp, như một đóng góp của Giang Trạch Dân vào kết cấu tư tưởng của chế độ. Ông cũng là một cộng sự gần gũi của Hồ cẩm Đào và thường đi tháp tùng ông này trong các chuyến công du ở trong nước và nước ngoài.
Vương Hộ Ninh lấy vợ là Châu Kỳ, cùng là sinh viên ở Đại học Phúc Đán, con gái một cựu quan chức an ninh Nhà nước và Cơ quan tình báo, nhưng không có con và sau đó ly dị vào năm 1996, Vợ cũ của Vương Hộ Ninh cũng là tiến sĩ khoa học chính trị tốt nghiệp trường Đại học John Hopkins ở Mỹ. Hiện bà là nhà nghiên cứu thuộc Viện hàn lâm khoa học xã hội Bắc Kinh.
Trong Bộ Chính trị, Vương có thể được phân công phụ trách công tác tuyên truyền hay được bổ nhiệm làm nhân vật số một của Thượng Hải. Là một nhân vật dân tộc chủ nghĩa cuồng nhiệt, ông thể hiện trong các cuốn sách của mình những tư tưởng đôi khi mâu thuẫn nhau. Là người ủng hộ một Nhà nước mạnh và chính sách tập trung hóa cao độ, ông đưa ra một khái niệm chính trị tân độc tài dựa trên truyền thống đạo Khổng của một chính quyền được hợp thức hóa bằng đạo đức của tôn giáo đó, nhưng lôgích của khái niệm đó lại vấp phải quan niệm kiểu phương Tây của chính bản thân ông về một Nhà nước pháp quyền dựa trên tính độc lập của ngành tư pháp.
Mới đây, noi gương Kiều Thạch, người phá vỡ sự im lặng cũng về vấn đề đó, Vương Hộ Ninh tái bản một trong những cuốn sách ông viết năm 1986, trong đó ông nói điều gần giống những gì cựu nhân vật số hai của những năm 1990 từng nói: “Việc hội tụ vào cùng một thể chế các cơ quan an ninh công cộng, luật sư và tòa án là nguyên nhân dẫn đến những việc làm quá đà phá hoại văn hóa, vi phạm nhân quyền và tra tấn trong Cách mạng văn hóa, điều chỉ có thể được truyền bá ở một nước có hệ thống tư pháp không độc lập”.
Trong những năm 1990, Vương Hộ Ninh cũng viết nhiều bài báo không ăn nhập với tư tưởng “sức mạnh mềm” của Joseph Nye, cựu Giám đốc Trung tâm nghiên cứu và tình báo Mỹ. Những tư tưởng đó cũng được Trịnh Tất Kiên phát triển như bà đỡ của khái niệm lớn mạnh hòa bình của Trung Quốc.
4. Thẩm Diệu Diệu, một phụ nữ có kinh nghiệm
Sinh năm 1957 tại Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang, Thẩm Diệu Diệu năm nay 55 tuổi. Bà là một trong số các phụ nữ có quyền lực nhất trong Đảng Cộng sản Trung Quốc. Là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương từ năm 2007, bà là nhân vật số hai trong Ban tổ chức trung ương Đảng, dưới quyền của Lý Nguyên Triều.
Thâm Diệu Diệu cũng là một trong số ít đảng viên nữ nắm giữ nhiều vị trí lãnh đạo cao trong chính quyền, trước hết là nhân vật số một thành phố Thiệu Hưng thuộc tỉnh Chiết Giang (năm 2002), rồi ủy viên Ban thường vụ và Trưởng Ban tổ chức Đảng tỉnh Chiết Giang, và nhân vật số hai ở An Huy khi bà 44 tuổi. Thẩm Diệu Diệu còn là Phó trưởng ban tổ chức trung ương năm 46 tuổi, từ năm 2003 đến năm 2007. Tốt nghiệp toán học và Trường Đảng trung ương, Thẩm Diệu Điệu còn đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng trong đoàn thanh niên, tại Ninh Ba, và tại Chiết Giang với tư cách là nhân vật số hai, rồi nhân vật số một (1986-1993).
5. Tôn Chính Tài, một con sói non tài năng và cần mẫn
Sinh năm 1963 ở huyện Vinh Thành (Sơn Đông), Tôn Chính Tài năm nay 49 tuổi, ông gia nhập Đảng năm 25 tuổi và trở thành Bí thư Đảng ủy tỉnh Cát Lâm từ năm 2009 và ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2007. Là tiến sĩ nông nghiệp tốt nghiệp Học viện nông nghiệp Bắc Kinh, ông là Bộ trưởng Nông nghiệp từ năm 2006 đến năm 2009. Giả Khánh Lâm, nhân vật số 4 của Trung Quốc và Chủ tịch Hội nghị chính trị hiệp thương nhân dân, là người bảo trợ của Tôn Chính Tài. Trong thời kỳ 1996- 2002, Tôn Chính Tài là người đứng đầu bộ phận tham mưu của Giả Khánh Lâm khi ông này làm thư ký ủy ban nhân dân thành phố và Thị trưởng Bắc Kinh.
6. Chu Cường, luật gia có kinh nghiệm, chuyên về bảo vệ môi trường
Sinh năm 1960 tại huyện Hoàng Mai (Hồ Bắc), Chu Cường năm nay 52 tuổi. Ông là ủy viên Ban Chấp hành trung ương từ năm 2002 và nhân vật số một tại Hồ Nam từ năm 2010, sau khi là tỉnh trưởng ở đây trong ba năm. Ông tốt nghiệp ngành luật và làm việc trong 10 năm tại Bộ Tư pháp. Sự nghiệp chính trị của ông được bắt đầu tại Đoàn thanh niên, nơi ông trở thành Bí thư thứ nhất trung ương Đoàn vào năm 1998 khi mới 38 tuổi. Năm 2005, cũng tại Liên đoàn thanh niên, ông được trao giải thưởng của Liên hợp quốc trong khuôn khổ chương trình “Nhà vô địch Trái Đất” vì thành tích tẩy ô nhiễm sông Tương ở tỉnh Hồ Nam.
7. Lục Hạo, nhà kinh tế học và nhà quản lý tài năng
Sinh năm 1967 tại Tây An – Thiểm Tây, Lục Hạo năm nay 45 tuổi. Ông là nhân vật số một của Đoàn thanh niên và Viện trưởng Học viện chính trị thanh niên. Năm 2003, ông được bổ nhiệm làm Phó Thị trưởng Bắc Kinh khi mới 36 tuổi, trở thành nhà lãnh đạo chính trị trẻ nhất có hàm Thứ trưởng.
Tuy nhiên, Lục Hạo chưa phải là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương và đó là một khiếm khuyết lớn, nhưng bạn bè ông khẳng định ông sẽ được bầu tại Đại hội 18. Tốt nghiệp kinh tế tại Đại học Bắc Kinh, Lục Hạo từng là Chủ tịch-Tổng Giám đốc một tổ hợp kinh tế Nhà nước khi ông mới 28 tuổi, rồi Giám đốc Ban quản lý Khu công nghệ Trung Quan Thơn ở Bắc Kinh. Tại Tòa thị chính Bắc Kinh, ông phụ trách chính sách công nghiệp và tái cơ cấu khu vực Nhà nước. Người ta nói Lục Hạo là một người gần gũi với Tập Cận Bình./.
nguồn:http://anhbasam.wordpress.com/2012/11/07/trung-quoc-the-he-lanh-dao-thu-nam-the-he-cua-hy-vong-cai-cach/#more-80637
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để
xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001