
Giang Le (Danlambao) - Nỗi
đau này không chỉ riêng ai. Đối với các anh (hai phía), nếu bên A bị bỏ
quên phải ngậm đắng nuốt cay, thì bên B nào khác, dù có còn tình đồng
chí để phải có cái chi cho vào miệng thì cũng chỉ là ngậm cay nuốt đắng
thêm phần duy lụy! Thôi thì tất cả, ngay cả người nguyên vẹn không ngoại
lệ, trong mỗi chúng ta còn trái tim đang đập, nó không phải chờ đợi
tiếp sức để được đập tiếp, mà ngay chúng ta phải tự ủ ấm chính mình. Nên
tự nhủ đừng để tim mình sai nhịp...
*
Hôm nay Giang xin được nói lên cảm giác khi nghe lời ca của một anh
thương binh. Trước tiên Giang muốn đề cập đến những anh thương binh
VNCH. Một người lính bại trận mang trên mình hai vết thương, vết thương
lòng và vết thương trên thân thể. Họ đã một thời vừa chiến đấu chống
cộng sản đỏ, vừa xây dựng miền Nam sống trong tự do, cơm no áo ấm, hãnh
diện với màu cờ sắc áo, hãnh diện là đã bảo vệ với cái tên Sài Gòn Hòn
Ngọc Viễn Đông của nước Việt Nam trước năm châu bốn bể...
Nghe đến đây, có lẽ các bạn trẻ thế hệ thứ hai cho rằng Giang có cái
nhìn thiên kiến phải không? Dạ thưa không đâu các bạn ạ! Nếu Giang không
nói Sài Gòn là hòn ngọc viễn đông, mà Giang nói Hà Nội mới là hòn ngọc
viễn đông của 37 năm về trước, thì đó mới là lạ, là thiên kiến phải
không? Những anh thương binh VNCH phải mang tấm thân lê lết đầu đường xó
chợ, bữa đói, bữa no, nhưng họ vẫn sống! Điều mà Giang nhận ra ở họ, là
mặc dù đói, mặc dù xã hội bạc đãi, nhưng họ có niềm tự hào bất diệt của
một người lính bảo quốc an dân, niềm tự hào và hãnh diện cao quí nhất
đã giúp cho họ ngẩn cao và sống không hổ thẹn.
Thế thì bây giờ, cảm giác các anh thương binh bộ đội, các anh quên thân
mình trong đói lạnh vượt Trường Sơn, các anh cũng chỉ mong thắng trận
quên mình với hoài bão giải phóng dân tộc. Và các anh đã thắng! Cái
chiến thắng của ngày nào các anh cho là oanh liệt là giải phóng dân tộc,
thoát khỏi áp bức, kiềm kẹp bằng một cái giá quá đắc cho dân tộc, phũ
phàng cho dân tộc! Hệ lụy hai mươi năm nội chiến là miền Bắc điêu
tàn..., khi các anh chiến thắng miền Nam gọi là giải phóng thì miền Nam
trở thành xơ xác... Giải phóng là như thế đó sao?! Ba mươi bảy năm trôi
qua. Bây giờ đây vận nước mới thực sự đến hồi nghiêng ngã. Các anh,
thương binh hai phía quá đủ để thấy, đủ để gậm nhấm cái phi lý phát xuất
từ đâu và vì ai nông nổi. Giữa các anh, ai tội? Ai đáng tội? Có lẽ giờ
đây quá muộn để chúng ta tranh tội với nhau. Một điều đáng buồn, là các
anh đã và đang uất hận, tủi hổ thay vì tự hào vì đã hy sinh quá nửa đời
người, phải nói là nhiệt tình trong cái vô tình làm di họa cho bản thân
và cho cả dân tộc. Giang xin chia xẻ nỗi niềm này cùng các anh. Cũng
đừng oán trách làm gì, vì ngay cả những người đang ngồi trên chiếc ghế
họ còn cấu xé và chà đạp nhau vì đỉnh chung, thì sá gì kẻ ngồi dưới đất
không vững là các anh! Ngay cả các anh trong cái gọi là MTGPMN, đã phải
ngậm đắng nuốt cay cho một lần lỡ bước, để phải tự hổ thẹn với chính
mình. Cứ hỏi những cán bộ cao cấp miền Nam về hưu sẽ rõ.
Có một điều cần phân biệt cho rõ về cái tôi của hai phía, tôi là người
Việt Nam yêu nước thuần túy trước sau như một, anh là người Việt Nam yêu
nước với lý tưởng cộng sản, tiền hậu bất nhất. Do đó, chúng ta ngàn đời
không thể bắt tay nhau, cho dù chỉ để bắt tay không nghĩ ngợi. Nói như
thế thì chẳng lẽ cùng là người Việt Nam không thể thấu hiểu được nhau?
Có chứ thưa các anh! mỗi chúng ta có lập trường sống và quan điểm sống,
nếu tôi thấy tôi sai, chính tôi phải "giác ngộ" (từ cộng sản). Nếu anh
thấy anh sai, chính anh tự "giác ngộ" (từ cộng sản), khi mà mọi người,
trong đó có tôi và anh cùng có một điểm chung về lập trường quan điểm,
yêu nước, yêu tự do công bằng bác ái, yêu đồng bào... Lúc đó tôi sẽ là
anh và anh sẽ là tôi, chúng ta sẽ còn sống cho vài niên nữa, nhưng không
thể sống chỉ để cho riêng mình, mà vì ý thức hệ, chúng ta lớp người đi
trước nhưng giờ thì phải về sau. Lòng yêu nước thuần túy cho dù là phe
nào, đừng để trăn trở làm nhục chí, ta thường nghe câu: "Tiếp bước cha ông".
Câu này từng nghe qua ngàn đời nay, nhưng đời ta phải suy nghĩ lại,
đừng nên buộc con cái tiếp bước theo sự nhầm lẫn đáng nguyền rủa của
chính mình. Đáng mừng là con cháu ta hiện giờ rất khôn ngoan, chúng đã
nghiền ngẫm sự đời mà cha ông đem lại hệ lụy cho chúng, chúng không oán,
không trách, vì tự chúng đã nhận ra chúng phải làm gì để được tồn tại
bằng cái quyền căn bản con người, bằng tự hào dân tộc mà làm cái việc
đúng nghĩa con cháu Lạc Hồng, là đấu tranh, các anh nghĩ sao:
- Ngoài kia kìa! có những em đang ngồi một mình tư lự....
- Ngoài kia kìa! có những em vừa đi vừa hớt hãi bởi những bóng ma vô hình đang rình rập phía sau...
- Trong này này! có những em đang ngồi bên ly càfê với điếu thuốc không hút đã tàn tự bao giờ...
- Trong nhà tù kia kìa! Bạn hãy cùng tôi tự vấn tâm mình, rằng thì là
tại sao ta không làm cái việc thay chúng, để được vào đó mà để các em
hiên ngang đầy thách thức trong đó!!!
- Cũng trong nhà tù kia kìa! Những người anh, những đồng đội, hỏi vì sao
họ bị chích thuốc cho điên, cho khờ, cho chết dần theo năm tháng? Là
bởi vì họ muốn họ đau trước nỗi đau dân tộc, nỗi đau đồng bào, họ đành
đơn thân độc mã sống chết cho thỏa lương tâm họ, lương tâm của kẻ biết
hy sinh cho vận mệnh dân tộc, cho thế hệ mai sau...
Bạn hãy cùng tôi hãy làm lại những điều đáng làm người, người đã làm đi,
dùng tấm thân già vô dụng che chắn, làm điểm tựa cho các em, để các em
không còn tư lự đứng thẳng người vươn tới... để tự mỗi chúng ta, không
phải lấy đó làm nỗi đau riêng, hoặc là an phận, ít ra không là kẻ vô
dụng trước và sau đối với con cháu bây giờ.
Các anh thương phế binh cả hai phía kính mến! Xin phép các anh cho tôi
nói lên lời tuyên quyết: Kẻ nào nhân danh quyền lực, lạm dụng lý tưởng
thanh niên Việt Nam, kẻ đó lãnh đủ tội ác đối với dân tộc trước và sau.
Riêng các anh hiểu cho, làm tròn sứ mệnh công dân như chúng ta, dù thắng
hay bại, dù còn nguyên vẹn thân thể hay mất đi một phần thân thể, chết
vẫn còn là hồn thiêng sông núi kia mà! Nhưng ở đây, tôi muốn nói lên cảm
giác của chúng ta, không ai có thể dùng bạc đãi để xóa nhòa sự hiện hữu
chúng ta, trừ khi mình đánh mất. Các anh có quyền tự hào vì đã cống
hiến một phần thân thể, quan trọng là trong mỗi chúng ta giữ vững lý
tưởng thuần túy dân tộc. Có những nỗi đau tiềm ẩn trong tâm tư làm cho
người ta chết dần hơn là nỗi đau mất mát thân thể thưa các anh.
Nỗi đau này không chỉ riêng ai. Đối với các anh (hai phía), nếu bên A bị
bỏ quên phải ngậm đắng nuốt cay, thì bên B nào khác, dù có còn tình
đồng chí để phải có cái chi cho vào miệng thì cũng chỉ là ngậm cay nuốt
đắng thêm phần duy lụy! Thôi thì tất cả, ngay cả người nguyên vẹn không
ngoại lệ, trong mỗi chúng ta còn trái tim đang đập, nó không phải chờ
đợi tiếp sức để được đập tiếp, mà ngay chúng ta phải tự ủ ấm chính mình.
Nên tự nhủ đừng để tim mình sai nhịp.
Ai cũng có khát vọng được sống bình đẳng, ai cũng khát khao được tự do,
được hạnh phúc chan hòa tình người, Xin hãy dành khát vọng và niềm khao
khát riêng tư hòa cùng khát vọng thiêng liêng của dân tộc. Hãy cùng đồng
bào thét to lên. thét cho vang vọng núi rừng biển đảo đang kêu gào rên
siết!!!
nguồn:http://danlambaovn.blogspot.com/2012/11/noi-au-nay-khong-chi-rieng-ai.html#more
======================================================================
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để
xả stress
Sẽ xóa những comment nói tục
Thinhoi001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001