Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Câu chuyện Chủ nhật: AI QUAY? AI PHẢN BỘI?

Bà Đầm Xòe
Ta đang đi trên con đường theo một hướng đã định, nay ta không đi theo hướng ấy nữa mà quay cả người đi về hướng ngược lại, tức là ta đã quay, trong chính trị gọi cái sự quay này là phản bội.

Gần đây, ở chỗ này, chỗ kia xì xào to nhỏ, nói rằng, những người ăn lương nhà nước mà có phản biện, chỉ ra những cái sai trong đường lối phát triển đất nước hiện nay của Đảng Cộng sản Việt Nam là những người QUAY, PHẢN BỘI? Nhưng thực chất vấn đề thì không phải như vậy. Thực chất thì ai QUAY? Ai PHẢN BỘI?

1. Đảng Cộng sản Việt Nam giương cao ngọn cờ độc lập dân tộc, nhờ thế mà tập hợp được các lực lượng chính trị trong xã hội mà cách mạng tháng Tám năm 1945 thành công, rồi làm nên chiến thắng Điện Biên "lừng lẫy địa cầu", đánh Mỹ, Mỹ cút, đánh "ngụy", "ngụy nhào" và ngăn chặn thành công bành trướng Bắc Kinh xâm lược.



Bao nhiều máu xương dân tộc đã đổ xuống, bao nhiêu tài năng của đất nước đã hy sinh cho mục tiêu này. Dân tộc ta sau các cuộc chiến chỉ còn là một thân thể trơ xương, gầy xác.

Thế nhưng đổi lại sau bao nhiêu xương máu ấy, dân tộc ta vẫn chưa có độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Đất biên giới ở phía Bắc, Hoàng Sa, Trường Sa nơi Biển Đông đã phải mất vì Tầu. Đặc biệt, dân tộc ta muốn làm cái gì và làm như thế nào mà không bẩm báo với Tầu là không xong, không làm theo ý Tầu là không được.

Những người yêu nước chân chính vừa đau, vừa hổ thẹn trước sự thật này. Họ phản đối, họ mít tình biểu tình chống kẻ xâm lược, kẻ can thiệt thô bạo vào công việc nội bộ của Việt Nam, chính họ đang đi tiếp mục tiêu độc lập dân tộc và chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ của đất nước. Đối lại, những người Việt Nam, dù họ là ai, chức quyền to nhỏ thế nào, giàu nghèo ra sao, học hàm học vị thế nào…mà không ủng hộ những người này mà còn tìm nhiều cách chống lại họ, thậm chí còn bắt bớ, đánh đập, tra tấn, bỏ tù họ. Những người này đã quên hoặc cố tình quên đi rằng con đường Độc lập dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ mà Đảng và dân ta đã chọn là mục tiêu bất biến và dân tộc ta đã vì nó mà hy sinh biết bao xương máu, nhân tài vật lực cho nó. Hơn nữa điều này con được ghi rành rành từ hiến pháp đến các quy định trong các bộ luật của nước ta.

Vậy thì ai là người QUAY, ai là người PHẢN BỘI ở đây? Người phản biện, biểu tình hay người ngăn cấm phản biện, đàn áp biểu tình? Nhất quyết không phải là những người phản biện, biểu tình rồi. Thực tế sờ sờ ra trước mắt, đến người mù, người điếc, anh xe thồ, chị ve chai đều biết, vậy thì người quay là ai? Người Phản Bội là ai? Hẳn là mọi người đã rõ.

2. Nhân dân Việt Nam mà đại bộ phận là nông dân theo Đảng CS cái căn bản họ muốn có là có ruộng cày, mà là cày trên đất của mình, tức là có sở hữu ruộng đất. Thực tế Đảng Cộng sản Việt Nam đã giương cao khẩu hiệu " đánh đổ phong kiến, đế quốc" , " ruộng cày về cho nông dân" để tập hợp lực lượng. Ngươi dân đã tin theo và đã là lực lượng chính làm nên thành công của cách mạng tháng Tám năm 1945 và tiếp tục là lực chính đánh Pháp, đánh Mỹ, đánh bành trướng, đánh Kherme đỏ thành công.

Ước mơ " ruộng đất về cho nông dân", "người cày có ruộng" đã được Đảng thực hiện trong cải cách ruộng đất, nhưng chỉ được ít năm, ruộng đất lại được tập trung trong hợp tác xã mà ông chủ đích thực không phải là người nông dân mà là ông nhà nước dưới cái vỏ bọc " sở hữu toàn dân, sở hữu nhà nước". Người dân đinh ninh rằng, "đất đai là sở hữu toàn dân", ắt trong đó có mình, nhưng họ đã nhầm. Điều đó chỉ tạm đúng khi đất đai chưa có giá trị cao. Nhưng đến khi tấc đất thực sự trở thành tấc vàng thì cái "sở hữu toàn dân" và người nông dân đinh ninh có phần mình đã trở nên lãng xẹt. Dưới quyền năng " nhà nước thống nhất quản lý", chính quyền dễ dàng bắt tay với doanh nhân chia nhau món lợi ích không lồ và dễ có này. Người nông dân với thân hình ốm o, không có bất cứ một cơ sở pháp lý nào để chống lại sự ăn cướp này. Chuyện này trong mấy năm nay đều diễn ra hàng ngày, ở khắp các vùng miền của đất nước. Người nông dân dù kéo cả trăm, cả ngàn người đi khiếu kiện, nhưng họ quên rằng, đất có phải của họ đâu mà đi kiện, cho nên hàng trăm ngàn vụ khiếu kiện về đất đai thì có bấy nhiêu vụ khiếu kiện thất bại.

Như thế là đã rõ: Đảng Cộng sản thống nhất với dân là "người cày có ruộng", "ruộng đất về tay nông dân", nhưng trên thực tế, cho đến nay người nông dân vẫn chưa có cái quyền này. Vậy đường lối của những người cộng sản "người cày có ruộng" và "ruộng đất về tay nông dân" đi đâu mất tiêu rồi, người dân được quyền sử hữu đất đai đi đâu mất tiêu rồi?

Điều đắng cày là việc cướp đất của nông dân ngày một diễn ra cấp tập, tran làn và ở quy mô ngày một lớn hơn, đồng nghĩa với việc đẩy hàng vạn nông dân vào cảnh điêu đứng, lầm than và bị bần cùng hóa.

Đấu tranh, phê phán, chỉ trích, chống lại nạn cướp giật đất đai là một hành vi dũng cảm, mang đậm nét đạo lý của những người có lương tri và trung trinh với đường lối của Đảng. Mục đích của cuộc đấu tranh nay cũng chỉ nhằm bảo vệ quyền lợi của người nông dân mà từ khởi thủy của thể chế này Đảng ta đã tuyền truyền, xác tín như vậy. Hành động của những người này, thực chất là đang đi tiếp con đường cách mạng mà Đảng đã xác định. Phê phán, và chống lại những người này, dù họ là ai, ở vị trí nào, thì nhất định họ mới đích thị là kẻ QUAY, kẻ PHẢN BỘI.

3. Nhân dân Việt Nam nghe theo Đảng và đã cùng Đảng thực hiện lý tưởng xây dựng một xã hội không còn cảnh "người bóc lột người", và "ai cũng có cơm ăn, áo mặc; ai cũng được học hành". Địa chủ, quan lại, tư sản bị đánh đổ trong cải cách ruộng đất, trong cải tạo tư sản cũng là biện pháp để tiến hành xây dựng một xã hội công bằng. Cũng vì nó mà biết bao người đã hy sinh bố mẹ, chồng con, người thân cho mục đích này. Những vết đau này đến nay vẫn ẩm ỉ.

Thế nhưng lý tưởng công bằng xã hội, một xã hội không còn người bóc lột người biến đi đâu mất rồi. Thay vào đó là sự bất công trong xã hội ngày một phát lộ với mức độ và tính chất ngày một nghiêm trọng, tàn bạo hơn. Tinh trạng cướp bóc, trấn lột đang diễn ra còn tệ hại hơn cả thời Tây đô hộ, thời Mỹ Ngụy cai trị. Địa chủ Đỏ, Tư bản đỏ xuất hiện ngày một dày đặc. Họ có trong tay cả trăm, cả nghìn tỷ đông. Hố sâu ngăn cách giàu nghèo ngày một khoét sâu, ngày một rộng thêm ra như không có cách gì cưỡng lại được, vì những Địa chủ Đỏ, Tư bản đỏ là ai? Là những người cộng sản có chức có quyền, là con cháu các cụ, là những người mà chính họ cứ ngày ngày rao giảng về sự bình đằng, công bằng.

Chỉ thông kê trên báo chỉ " lề phải" cũng đủ thấy mỗi năm lại xuất hiện thêm trong hàng ngũ lãnh đạo hàng chục, hàng trăm người giầu có bất chính như vậy. Điều bất công là bên cạnh sự giầu có của một bộ phận thì số đông những người lao động lại ngày một nghèo đi. Họ làm gì mà giàu có nhanh thế, nếu không phải là từ cướp đoạt tài nguyên của đất nước, cướp đoạt ruộng đất của nông dân, bóc lột không thương tiếc sức lao động của người dân.

Trước những hiện tượng bất công diễn ra ngày một quyết liệt và chưa có điểm dừng này, những trí thức chân chính, nhưng người hiểu ra vấn đề đã buộc phải lên tiếng chống lại sự bất công kia. Họ làm như vây, chính họ đang là người bảo vệ những lý tưởng Đảng hồi còn chân chính, tức là chính họ đang đi trên con đường mà thuở khai sinh ra chế độ này đã long trọng xác tín như vậy. Chống lại những người này là chống lại lý tưởng ban đầu của Đảng, chống lại hiến pháp và pháp luật của đất nước. Ủng hộ, đi theo, làm theo những điều mà nhóm lợi ích đang làm để cướp bóc, đàn áp nhân dân, làm giầu cho riêng mình, chính nhưng kẻ này mới là những kẻ Quay, kẻ PHẢN BỘI lại nhân dân và dân tộc mình. ( còn tiếp)

nguồn_badamxoe:http://badamxoe.blogspot.com.es/2012/06/cau-chuyen-chu-nhat-ai-quay-ai-phan-boi.html
---------------------------------------------------------------------------------
Câu chuyện Chủ nhật: AI QUAY? AI PHẢN BỘI? (Tiếp theo Chủ nhật tuần trước)

Bà Đầm Xòe

4. Từ khi chưa có chính quyền trong tay ĐCS Việt Nam đã xác tínvới Dân rằng "đấu tranh này là trận cuối cùng", và nhấn mạnh với nhân dân rằng " trong cuộc đấu tranh này, nếu chúng ta có mất là mất đi xiềng gông và nô lệ".

Và khi chính quyền đã có trong tay, Đảng Cộng sản VN tiếp tục xác tín với dân rằng: chính quyền sinh ra là để làm công bộc cho dân, chính quyền là "của dân, do dân và vì dân". Thực là một cuộc lý thuyết về đấu tranh, một lý thuyết về chính quyền, một lý thuyết về dân sinh, dân chủ, nhân quyền hay mọi nhẽ, hay đến mức mà cái nền dân chủ tư sản chỉ như bọ hung ủn cứt thối vì cái dân chủ mà Đảng Cộng sản hứa hẹn đem lại cho dân " gấp một triệu lần hơn dân chủ tự sản".

Những lý thuyết này đã được bộ máy tuyên truyền khổng lồ của Đảng ta tuyên truyền không ngơi nghỉ, đến mức phàm là người dân Việt Nam dù biết chữ hay không biết chữ, già hay trẻ, gái hay trai, miền núi hay miền biển, trong nước hay ngoài nước đều biết đến làu làu những lý thuyết này.

Nhưng nói là một chuyện còn hiện thực có hay không lại là chuyện khác.

Vậy nước ta từ khi mang tên Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đến Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, một chính quyền " của dân do dân, vì dân", " cán bộ là công bộc của dân" đã thực sự hiện hữu? Chính quyền mới có thực thi dân chủ cho dân? Có thực sự xã hội mới đã " quăng xiềng xích đè trên cổ nhân dân vào sọt rác"? và xã hội đó đã có một "nền dân chủ triệu lần hơn dân chủ tư sản?" và cuối cùng là " trận chiến đấu cuối cùng" sẽ không còn lý do để xảy ra?

Tóm lại từ khi Đảng CSVN nắm quyền lành đạo cho đến nay, một chính quyền của dân, do dân, vì dân, không hành dân, không bịt mồm dân đã thực sự hiện hữu?

Không thể nói là nó đã và đang hiện hữu.

Một chính quyền của dân, do dân, vì dân trước hết và tối thiểu phải do người dân trực tiếp bầu lên. Ở nước ta, từ khởi nguyên đến nay, chưa từng xảy ra điều này. Chỉ mới “đặt vấn đề” ở điểm khởi đầu này thôi, bất kỳ ai cũng nhận ra rằng, nói hiện nay, chính quyền của ta đã là chính quyền "của dân, do dân và vì dân", chỉ là cách nói nặng tính chất diễn dịch mà không phải quy nạp.

Bên cạnh đó, người dân hiện vẫn chưa được hưởng các quyền tự do về biểu tình, về trình bày tư tưởng, về tự do lập hội, tự do ngôn luận, báo chí, tự do tôn giáo, tin ngưỡng… Cả nước ta hiện không có một tờ báo tư nhân nào. Việc lập hội còn phải xin phép. Nay có internet, những công dân nào viết không đúng ý Đảng, sẽ từ bị gây khó dễ đến vào trại cải tạo, nó là chuyện cũng đã xưa như: “Đỏ như màu máu của mình em ơi”. Tôn giáo, tín ngưỡng nhất nhất phải trở thành một bộ phận thuộc sự quản lý của Đảng CS…

Ngoảnh lại nhìn về phía sau của lịch sử thì thấy:

Năm 1946, chúng ta còn có Quốc hội đa nguyên, tức gồm nhiều đảng phái tham gia ở cơ quan quyền lực cao nhất này, nhân dân ta còn được tự do lựa chọn, ông này ở đảng này, ông kia ở đảng kia để bầu, nay Quốc hội chỉ có một đảng duy nhất, nhân dân dù có 100% cử tri đi bầu, cứ nhắm mắt lại, lấy “râu ông nọ cắm vào cằm bà kia”, cũng không làm thay đổi cái bản chất của tổng số lượng đại biểu trúng cử.

Hơn nữa, thời Pháp – Nguyễn, tuy là chế độ thực dân, phong kiến, nhưng dân ta còn được biểu tình, được tự do ra báo chí, tự do lập hội phường, tự do tôn giáo, tín ngưỡng….

Nhận thức chung về chính trị của thời đại ngày nay đã chỉ rõ, đa nguyên là cơ sở của một xã hội dân chủ. Mà chỉ có dân chủ người dân mới được hưởng các quyền cơ bản của con người. Một xã hội độc trị, xã hội đó không thể có dân chủ. Điều đó cũng giống như về kinh tế, không có cạnh tranh thì cũng không có phát triển. Một xã hội không có dân chủ là một xã hội quân chủ. Chính quyền đó, dù có ban hành hàng trăm, hàng ngàn văn bản, chỉ thị, nghị quyết và luật pháp thì trước tiên nó cũng chỉ nhằm bảo vệ lợi ích của hệ thống cán bộ, công nhân viên đang làm việc cho guồng máy đó, từ to xuống nhỏ, mà thôi. Quyền của người dân cơ bản là quyền được bị hành. Chỉ lược trên các báo chí “lề phải” hôm nay cũng thống kê được hàng trăm, hàng nghìn các thủ tục mà chính quyền đẻ ra để hành dân là chính. Việc hành dân diễn ra hằng ngày và ngày một tràn lan. Càng chống càng phức tạp, càng lún sâu, năm sau mức độ hành lại cao hơn năm trước. Đến một cái giấy khai sinh, khai tử người dân cũng phải chạy tiền lo lót mới xong. Có thể nói, dân cần cái gì ở chính quyền, không lo lót là không xong, không chịu bị hành là không được việc.

Như vậy, một chính quyền "của dân, do dân, vì dân", không hành dân, không bịt mồm dân, chỉ có trên lý thuyết, không có trên thực tế. Không những thế, nền dân chủ trong chế độ ta lại đang tụt hậu dần, tụt quá thời điểm Cách mạng tháng Tám năm 1945. Dân ta hiện không có những quyền làm người tối thiểu mà nói dân ta đã có tự do, dân chủ là nói lấy được.

Những người phản biện chỉ ra sự thật này dù họ là ai, hưởng lương từ nguồn ngân sach nào đều là của nhân dân, tức họ là những người kiên trì đấu tranh nhằm bảo vệ sự những gì Đảng cộng sản đã xác tin với dân, nhờ đó mà họ còn cầm quyền cho đến ngày nay. Đảng CS mà chống lại những người này, bắt bớ bỏ tù, hành xác những người này, Đảng Cộng sản không những đã tự tay tát vào mồm mình mà còn là kẻ đích danh QUAY, đích danh PHẢN BỘI. Những người theo Đảng ủng hộ điều này, tiếp tay và cùng với Đảng thực hiện điều này, họ cũng kẻ QUAY, kẻ PHẢN BỘI và mang bản chất lọc lừa CƠ HỘI.

5.

Đảng CS Việt Nam vẫn rao giảng rằng, Đảng CS là một đảng khoa học. Vậy có đúng Đảng Cộng sản Việt Nam đang là một Đảng khoa học?

Hiện nay, đường lối phát triển kinh tế-xã hội của Đảng CS Việt Nam là: “cơ chế kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa”. Đây là một khái niệm mới do những người Cộng sản Việt Nam tạo ra. Vậy, nội dung của nó là gì? Đến nay, kể cả trong nước và nước ngoài, vẫn chưa có công trình khoa học nào nghiên cứu để lý giải một cách khoa học về cái xã hội “kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” này.

Một mô hình kinh tế-xã hội không có lý luận khoa học làm cơ sở, mô hình đó không có cơ sở tồn tại, và đương nhiên là mảnh đất tươi tốt cho tiêu cực, tham nhũng phát triển; và cũng là nền tảng dẫn đến rối loạn xã hội; và con đường tất yếu của nó sẽ là đổ bể. Bởi vì, ai cũng biết cái xã hội kết hợp hai phạm trù trái ngược đó là không thể có, và vì nó không thể có, nên chẳng ai có thể tin; vì chẳng ai có thể tin, nên chẳng ai lại hoài công xây dựng và vun đắp cho nó. Việc Đảng Cộng sản Việt Nam cứ bắt mọi người dân Việt Nam phải tin và làm theo, đã là một nghịch lý, và đương nhiên kết quả của nó, giống như việc “bắt cóc bỏ đĩa” là điều không thể tránh khỏi. Đi lên xã hội xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa là hai con đường hoạch định xây dựng khác nhau. Lý thuyết kinh điển về xây dựng xã hôi xã hội chủ nghĩa và xây dựng xã hội tư bản, nó như nước và lửa, nó là chuyện “đấu tranh giữa hai con đường”; là “đấu tranh này là trận cuối cùng” đã được Mác-Lênin khẳng định và là khẩu hiệu treo nhan nhản trên mọi nẻo đường của đất Việt một thời.

Cơ sở của nó là, kinh tế xã hội chủ nghĩa là nền kinh tế kế hoạch, kinh tế tập trung, tư liệu sản xuất là của chung, sản phẩm làm ra được tập trung lại và Nhà nước đứng ra phân phối. Cái mô hình này đã thất bại thảm hại trên quy mô toàn thế giới, nay chẳng còn dân tộc nào làm theo. Còn kinh tế thị trường là nền kinh tế tự do, vận hành theo nguyên tắc lợi nhuận.

Ở các nước tư bản, để có công bằng xã hội, về thế chế thì cần phải tam quyền phân lập nhằm chống lại bất kỳ một cá nhân hay một thế lực nào muốn độc quyền cai trị và độc quyền hưởng lợi.

Giá như đường lối xây dựng kinh tế-xã hội của nước ta chỉ theo cơ chế kinh tế thị trường không thôi, thì việc thiết chế bộ máy, xây dựng luật pháp buộc phải xây dựng theo cơ chế kinh tế thị trường để bảo đảm tính công bằng cho mọi tầng lớp nhân dân; về thể chế cũng phải tam quyền phân lập, nhằm chống độc quyền cai trị và độc quyền hưởng lợi của một cá nhân hay một nhóm lợi ích nào đó. Đó là quy luật phát triển xã hội từ thấp đến cao mà bao nhiêu cuộc cách mạng, bao nhiêu máu xương của nhân dân yêu chuộng công bằng đã đổ xuống mới có được. Nhưng, Đảng CS Việt Nam hiện nay lại không hiểu như vậy hoặc cố tình bỏ qua sự thật này, khăng khăng giữ cái đuôi “xã hội chủ nghĩa” với rất nhiều những giấc mơ đẹp mà thực tế thì giấc mơ đã bị “lay tỉnh” để thấy một sự phũ phàng là sự cáo chung của nhiều quốc gia cộng sản từ 20 năm trước.

Trong cái đường lối này, ai cũng biết rằng kinh tế thị trường là nền tảng hạ tầng; xã hội chủ nghĩa đứng ở phía sau là cái ngọn, cái kiến trúc thượng tầng. Luận thuyết của Mác-Ănghen đã chỉ ra rằng, chỉ có “hạ tầng cơ sở” mới “đẻ” ra “thượng tầng kiến trúc”, chứ không có chiều ngược. Vì vậy, hy vọng về cái “đuôi” “xã hội chủ nghĩa” sẽ là cái bánh lái để dẫn cơ chế thị trường đi theo xã hội chủ nghĩa là một lô gích ngược, nó giống như bắt người ta phải đi bằng đầu vậy. Có lẽ, những người Cộng sản Việt Nam, người nào cũng thuộc “bài học đầu tiên” này khi tiếp cận với chủ nghĩa Mác-Lênin. Cho nên, cán bộ, ai ai cũng chỉ hành xử theo cái “nền tảng kinh tế thị trường”, nghĩa là nền kinh tế vận hành theo nguyên tắc lợi nhuận, hành động theo trật tự “cá lớn nuốt cá bé”, nghề nghiệp là cướp đoạt tài nguyên và bóc lột sức lao động mà lại không bị cái tam quyền phân lập khống chế, và phần “định hướng xã hội chủ nghĩa” đương nhiên trở thành lá chắn che chở cho sự cướp đoạt với những lời hoa mỹ “vì dân, vì nước” ở trên môi.

Tại sao Đảng CS Việt Nam không muốn mạch lạc, tư bản ra tư bản, chủ nghĩa xã hội ra chủ nghĩa xã hội? Và tại sao họ cứ cổ vũ cho cái không thể tồn tại? Tôi xin được nói thẳng, đó là vì quyền và lợi của riêngcác nhóm lợi ích, sân sau của những người đương chức đương quyền. Người đương chức đương quyền bây giờ là chủ nhân ông của mấy chục triệu sức lao động Việt Nam, chủ nhân ông của tài nguyên thiên nhiên Việt Nam và là người “đại diện” ký kết làm ăn, ký kết nhận tiền của nước ngoài rồi phân phát lại ở trong nước. Bản chất là không muốn chia quyền và lợi cho bất kỳ thành phần nào và họ quyết tâm duy trì một xã hội chẳng ra ngô ra khoai như vậy càng làm lợi cho nhiều “nhóm lợi ích” có cơ “đục nước béo cò”. Thực tế, từ khi Đảng CS Việt Nam áp dụng đường lối “thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” đến nay, một thiểu số những người cộng sản và lực lượng 5C – con cháu các cụ cả – đã giàu lên một cách nhanh chóng và trở thành một phong trào ngày một lan rộng, ngày một quyết liệt và nó đang đẩy công cuộc chống tiêu cực, tham nhũng ở Việt Nam, cũng do chính những người CS đề ra, đi vào ngõ cụt với sự thật: càng chống lại càng lún sâu hơn. Nguyên nhân vì sao, ai cũng biết, ai cũng hiểu và người hiểu sâu sắc và đầy đủ nhất, không phải ai khác, chính là người cộng sản, người vừa nhận vai trò là người đá bóng đồng thời cũng là người thổi còi trong trận chiến ú tim này. Anh vừa đá bóng, lại vừa thổi còi, làm sao anh có thể phạt, bắt giam và tiêu diệt được đá láo, vì cầu thủ là anh mà trọng tài cũng là anh.

Cho nên, nói rằng tiêu cực tham nhũng đang đe dọa sự sống còn của chế độ, là nói đến lực lượng này. Lực lượng này sẽ tự diễn biến và tạo áp lực mạnh mẽ và quyết định làm tiêu vong cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa”, và băm nát những giường mối tốt đẹp và tiến bộ của “cơ chế kinh tế thị trường”, chứ nhất định không phải là các lực lượng thù địch đang “đêm ngày thực hiện âm mưu diễn biến” như các phương tiện truyền thống đại chúng của Đảng CS Việt Nam hiện đang ngày đêm rao giảng.

Do đó, “cơ chế kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” đã và đang là biện pháp tổng hợp nhằm lần cuối cùng “nốc ao” những giấc mơ Việt Nam xã hội chủ nghĩa mang tên Thời đại Hồ Chí Minh và đưa dân tộc ta trở về điểm xuất phát. Chưa thể nói trước điểm xuất phát ấy nằm ở đâu nhưng nếu nó nằm ở “Giao Chỉ quận” thì thực là đáng sợ mà bản lĩnh kiên cường của dân tộc này dứt khoát không bao giờ chấp nhận.

Tóm lại, đường lối “kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” suy xét một cách khoa học là một đường lối không có cơ sở để trở thành hiện thực; vì vậy nó đã và đang trở thành nền tảng, trở thành mảnh đất tươi tốt bậc nhất phát sinh tiêu cực, tham nhũng và rối rắm xã hội, để cho “cò” ngày một béo tốt. ĐCS Việt Nam càng hô hào chống nó, nó lại càng phát triển với tính chất ngày một trắng trợn, tàn bạo hơn, quy mô ngày một lớn hơn. Nó là con đường sống của nhóm lợi ích và là con đường chết của dân tộc. Nó đích thị là con bệnh đang đau bụng, và để chữa đau bụng, các thầy lang đã kê đơn “thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa” những mong cứu gỡ cho nó bằng thuốc cực bổ, song như một nghịch lý, sợ rằng khát vọng lấy bổ trị độc không được thực tế chấp nhận sẽ lại cũng chỉ giống như các vị lang băm Việt Nam thời xưa kê đơn “đau bụng uống nhân sâm… tắc tử”.

Những người đấu tranh chống lại con đường phi khoa học này, chính họ là những người khoa học và biện chứng nhất nhằm bảo vệ những gì là chân chính và khoa học mà một đảng Marxít chân chính cần phải có. Những người chống lại những người này, khủng bố, áp chế, bắt bỏ tù những người này, chính họ là người QUAY, người PHẢN BỘI lại những gì tốt đẹp còn lại mà cha đẻ ra Cộng sản và Cộng sản là Khoa học đã khởi sướng.

Vậy thì AI QUAY? AI PHẢN BỘI đã rõ rành rành.

Phạm Thành, tháng 6.2012.

nguồn_badamxoe:http://badamxoe.blogspot.com/2012/06/cau-chuyen-chu-nhat-ai-quay-ai-phan-boi_21.html
---------------------------------------------------------------------------------
Chú ý: Nhấn vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
           Sẽ xóa những comment nói tục
           Thinhoi001

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001