Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

NHÂN DÂN ƠI, LỖI TẠI CHÚNG TÔI
Ngô Minh
LỖI TẠI CHÚNG TÔI !
Nghĩ về chiến dịch Mậu Thân 1968, nhà thơ Chế Lan Viên hỏi: “Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người?” Và ông tự trả lời: “Tôi! Tôi/người viết những câu thơ cổ võ/Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong”.
Vâng, nhà thơ vĩ đại ơi, lỗi tại chúng tôi, những nhà thơ, nhà văn đã hùa theo ông tụng ca cái chết mà không biết mình đã góp trí tuệ làm cho cái chết trên đất nước này nhiều thêm ! Hu hu…

*
Nhà thơ Phùng Quán kể chuyện bọn tham nhũng, dối trá đang lúc nhúc nẩy nòi , rồi nhà thơ cạn chén ngậm ngùi :” Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Tôi đã không có những áng văn chương thật xúc động để bọn tham những, độc ác, bọn dối trá, lẹo lươn, đọc là khóc , là quyết tâm “làm lại cuộc đời”…
Vâng, xin giơ tay đồng tình với Phùng Quán : Lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm làm cho bọn bất lương rơi nước mắt, cho chúng biết “đi với nhân dân” như nhà thơ “Lời mẹ dặn”…

*
Nhà thơ Tuân Nguyễn đạp xe đạp đi bỏ báo cho người bán báo buổi sáng. Bỗng một chiếc xe ô tô con rẽ ngang không còi, không thèm quan sát, đâm vào làm anh ngã gục bên đường. Trước khi chết , anh thều thào :” Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Đừng bắt anh lái xe đó…”
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm làm cho bọn lái xe độc ác đọc là rơi nước mắt, để chúng biết thương người đi đường. Chứ như bây giờ tim chúng đã thành sắt .

*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm thật hay, làm cho các quan chức Hải Phòng, Tiên Lãng đọc là phải khóc , phải thương những người nông dân như anh Đoàn Văn Vươn suốt tháng năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời để có được mấy héc-ta đầm nuôi thủy sản kiếm sống, để không có việc cưỡng chế bất công, bất minh, bất nghĩa….

*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm thật vĩ đại về nông dân , làm cho lãnh đạo tỉnh Hưng Yên, huyện Văn Giang, ngàn chiến sĩ công an nhân dân đọc phải khóc, phải thương người nông dân như bố mẹ ông bà tiên tổ mình, để ném dùi cui, roi điện, súng bắn hơi cay xuống sông, không xông vào cuộc cưỡng chế bạo tàn , vung cả dùi cui, hơi cay, roi điện vào mặt nông dân , nhà báo, coi họ như cầm thú, bởi đồng tiền đã làm họ hóa đá dây thần kinh nhân tính.

*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm thật hay, thật xúc động làm cho quan lại quận Cái Răng, Cần Thơ và doanh nhân Công ty Cổ phần Xây dựng số 8 (CIC 8) thuộc Bộ Xây dựng đọc phải mủi lòng, khóc trước trang văn, để đến khi họ nhìn mẹ con bà Phạm Thị Lài cởi trường giữ đất , họ phải biết xót thương , không sai vệ sĩ lôi hai mẹ con khỏa thân xềnh xệch như lôi hai con vật …Ôi, văn hóa Việt đang trở về thời hồng hoang rừng rú ? . Vâng, lỗi tại chúng tôi…

*
Vâng, lỗi tại chúng tôi, những nhà văn, nhà thơ Việt Nam đã không có những tác phẩm thật hay, thật xúc động làm cho những cha nội như Tổng Giám đốc Vinashin Pham Thanh Bình, Vinaline Dương Chí Dũng cùng đồng bọn và quan thầy đã rót vốn vô tư để chúng vơ vét, làm giàu, cho chúng biết thương nước đang nghèo, thương dân còng lưng đóng thuế… Để cho cơn lũ tham lam đã cuốn rỗng hồn người . Ôi lỗi của chúng tôi. Lỗi của chúng tôi…

*
Tổ Quốc Việt Nam ơi, ngàn lần tha tội cho chúng tôi , những nhà văn, nhà thơ của nhân dân , ăn cơm uống nước nhân dân, từng no đó
i rét lạnh với nhân dân, từng cầm súng chiến đấu cùng nhân dân, nhưng cả đời chỉ biết viết loại văn chương “phải đạo”, làm cho thầy Hoàng Ngọc Hiến bực mình, nên không có những tác phẩm chân thật, xúc động để làm cho bọn tham những, bọn “lợi ích nhóm” chuyên ăn cướp đất của dân, đọc phải khóc, phải biết thương nước thương dân, bỏ bút không ký, bỏ tiền không tham …
Ôi …
Lỗi tại chúng tôi
Lỗi tại chúng tôi
Lỗi tại chúng tôi

(nguồn blog quatangxumua)
---------------------------------------------------------------------------------

KHÔNG PHẢI TẠI CÁC ĐỒNG CHÍ NHÀ VĂN, TẠI NHÂN DÂN TẤT!

Đọc bài của đồng chí nhà thơ Ngô Minh: “NHÂN DÂN ƠI, LỖI TẠI CHÚNG TÔI”, thấy oan khuất cho các đồng chí nhà văn nhà thơ nước mình quá! Trong một xã hội công bằng dân chủ văn minh thế ni mà để các đồng chí hàm oan là không được, tội to lắm!

Trong bài viết, đồng chí Ngô Minh tha thiết nhận lỗi và nhận dùm cho các đồng nghiệp của mình là chưa đủ tài đức để viết nên những áng thơ văn lay động lòng người, cảm hoá bọn cẩu quan hãm hiếp dân đen…

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nói zậy mà hổng phải zậy. Nhà văn nhà thơ như các đồng chí (ở mô thì nỏ biết chứ ở xứ ta) thì làm được cái chi mà rộn chuyện! Nếu mà nói tội của các đồng chí là tội ở chỗ khác. Chỗ này nè: Các đồng chí đã (trong một thời gian dài, và đang tiếp tục) lừa dối bạn đọc, nhồi sọ bạn đọc nhiều điều viển vông không tưởng.

Có đồng chí nào nói thẳng nói thật chưa? Lác đác vài người… Còn đa số các đồng chí là để tóc, nuôi râu, đội mũ sao cho giống… nhà văn để hàng năm nhận tiền tài trợ, đi trại sáng tác ăn tục nói phét. Sản phẩm là một mớ hổ lốn (đang nói đa số nhé), không biết vứt vào đâu… Nói các đồng chí đừng buồn, hết mưa huế đến mưa đồng  đăng đến mưa tam đảo, hết ngực tây bắc đến ngực tây nguyên, hết tóc dài hà nội đến tóc ngắn sài gòn… Sọt rác nào đựng cho nổi?!

Nói tóm lại là không liên quan đến các đồng chí, các đồng chí cứ yên tâm mà cống hiến cho cách mạng. Còn lỗi thuộc về ai ư? Quá dễ, lỗi này thuộc về nhân dân, nhân dân sẽ họp thôn họp xóm họp xã họp huyện họp tỉnh, họp lung tung xà bần để nghiêm túc kiểm điểm và rút kinh nghiệm sâu sắc, nhân dân cũng sẽ phê và tự phê thẳng thắn để khi nào tiến lên đến thiên đường mới thôi!

Nói thế, đã yên lòng các đồng chí chưa?

Nhiệt liệt…

Nhiệt liệt…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001