Một thanh niên thành tích học tập ưu tú
đến một công ty lớn xin vào chức vụ quản lý, anh vượt qua đợt thi tuyển vòng ngoài, nhưng còn phải trải qua cuộc vấn đáp do chính tổng giám đốc chủ trì.
Đọc lý lịch của người thanh niên,
vị tổng giám đốc đánh giá anh rất cao,
từ trung học đến nay anh luôn có thứ hạng giỏi, và việc học không hề bị gián đoạn.
Ông hỏi: “Anh có nhận học bổng của nhà trường không ?”
Người thanh niên trả lời : “Không có”.
Ông lại hỏi : “Vậy cha của anh đóng tiền học phí ?”
Người thanh niên trả lời: “Ba tôi chết khi tôi mới một tuổi,
chính mẹ tôi đóng học phí cho tôi”.
Vị tổng giám đốc: “Vậy chắc mẹ anh làm cấp cao ở công ty nào đó ?”
Người thanh niên trả lời: “Không, mẹ tôi giặt thuê áo quần cho người ta”.
Tổng giám đốc yêu cầu chàng trai cho xem hai bàn tay,
Anh có bàn tay nhẵn nhụi không một vết chai.
Vị tổng giám đốc hỏi : “Có lẽ anh chưa bao giờ phụ mẹ anh giặt quần áo ?”
Người thanh niên trả lời : “Chưa bao giờ,
bởi vì mẹ tôi chỉ muốn tôi học chăm, bà nói để bà giặt sẽ nhanh hơn nhiều”.
Vị tổng giám đốc nói : “Tôi có một yêu cầu, hôm nay về nhà
anh hãy rửa tay cho mẹ rồi giúp mẹ anh giặt đồ…, ngày mai đến gặp tôi”.
Lòng vui vô hạn, khi chàng thanh niên thấy mình được hẹn trở lại.
Về tới nhà anh xin mẹ cho rửa tay,
nghe nói là yêu cầu của giám đốc nên mẹ anh đồng ý.
Người thanh niên rửa tay cho mẹ, vừa rửa vừa khóc.
Lần đầu tiên anh phát hiện tay mẹ bị lở loét,
đầy những vết xước … nhiều lần bà run lên vì xót.
Lần đầu tiên anh hiểu ra, nghề giặt áo quần khổ thế nào,
để đóng học phí cho anh, đôi bàn tay của mẹ
là cái giá phải trả cho bằng tốt nghiệp của anh ...
Rửa tay cho mẹ xong, anh giặt hết số quần áo mẹ đã nhận về ...
Tối hôm ấy hai mẹ con trò chuyện với nhau rất lâu.
Hôm sau, đúng giờ hẹn người thanh niên trở lại công ty.
Vị tổng giám đốc hỏi: “Anh đã thực hiện như tôi dặn chưa ?”
Người thanh niên trả lời: “Tôi đã rửa tay cho mẹ,
và giặt số áo quần mẹ tôi đã nhận”.
Ông tổng giám đốc : “Và anh cảm thấy thế nào ?”
Người thanh niên nói: “Tôi học được ba bài học :
Thứ nhất, tôi hiểu được nhờ mẹ mà tôi có ngày hôm nay.
Thứ hai, tôi hiểu được kiếm ra đồng tiền vất vả thế nào.
Thứ ba, tôi hiểu phải nhập cuộc mới cảm thông với cuộc đời”.
Tổng giám đốc nói: “Anh đã được nhận.Tôi chỉ nhận những ai có lòng biết ơn,
hiểu được giá trị của lao động cực khổ, và biết cảm thông với người khác.
Tôi dị ứng với kẻ xem tiền bạc làm mục tiêu chính của cuộc đời”
Quả nhiên về sau người thanh niên này rất thành công.
Anh được các nhân viên yêu quý, họ tích cực cộng tác giúp công ty ngày càng phát triển.
Bạn có thể mua cho con đủ thứ tiện nghi. Nhưng đừng quên
dạy con hiểu giá trị của lao động, và trân trọng những gì mình nhận được.
Có thế sau này, khi ra ngoài xã hội, chúng mới biết cảm thông với khổ đau của cuộc đời.
Đó chính là cách bạn dạy cho con mình lòng biết ơn với cuộc sống.
(Trileo mail)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001