Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Hoàng Nhất Phương - Trong Trầm Tư Cô Đơn

 

Hoàng Nhất Phương
danluan_00225.jpg
Tôi hay thấy mình đắm chìm trong một nỗi buồn mênh mông, không thể nào phân tỏ. Những lúc như thế này, lòng thật đau ghê lắm. Nỗi đau vì phận người mong manh phiêu hốt. Nỗi đau vì cảnh hợp rồi tan, tan rồi hợp diễn trình trước mặt như giòng sông luôn phân chia ra nhiều nhánh, như từng con sóng qua phân luôn rình chờ cuốn trôi phù sa bất tận vào đáy sâu thẳm của trùng dương. Hình như gió sớm mai đã chắt chiu nguyên khí âm dương của trời và đất, thổi vào từng ngõ ngách nội tâm, khiến người ta không muốn nhớ cũng chẳng thể nào quên chuyện của cuộc đời.
Chuyện của cuộc đời nói đến thiên thu tưởng không bao giờ hết. Nhưng chỉ cần đọc trong một chữ Duyên thôi, cũng đủ biết ngọn nguồn. Khởi từ vô lượng kiếp, con người đã tạo sinh phận nghiệp. Từ đó, dẫu vòng luân hồi chuyển hồn sang bốn mùa, người ta vẫn không sao tránh khỏi chữ Duyên của đời mình. Trong đạo Phật có chữ Duyên. Duyên được định nghĩa là tự sinh tự diệt. Phải có duyên người ta mới gặp nhau. Nhưng khi hết duyên rồi, dẫu đi chung đường cũng không mong sum họp. Phải chăng khi hiểu được điều này, người ta mới có thể chịu đựng được những lần trông vời bến cũ, nhớ bóng thuyền xưa không về!
Tôi đang đứng ở bến bờ nào của duyên phận, cho tự thân ảo hóa vào giòng đời miên trường trôi chảy, từ tiền thân sang hậu kiếp. Là thực tại trống vắng, đơn độc, chơi vơi. Hay là một ngày mai đầy tròn, hòa hợp, an bình? Thật khó nhận ra câu trả lời, khi tôi hiểu rằng: Để có thể tìm gặp nhau, người ta phải bắt đầu từ vô lượng kiếp, người ta phải khởi đi từ cảnh giới ảo diệu phi thường của thân - tâm - ý. Trong cái không cũng là có của ý niệm sắc sắc không không, tôi nhìn thấy định mệnh của tôi gắn liền với một duyên phận có từ muôn năm trước, một duyên phận thủy chung được cấu thành từ cảnh hợp tan, tan hợp của đời người. Ai người trước đã qua? Ai người sau đang sống? Hay chỉ là hóa thân của tôi và người yêu tôi, để hoàn thành một nhân duyên đã có giữa đường xưa mây trắng? Đi trong giòng sống hôm nay, tôi nhìn thấy tôi ở một cõi xa xôi nào đó đã từng buồn, từng vui, từng khóc, từng cười với duyên phận của chính mình. Tôi đang sống với thân thế bây giờ, bất ngờ trong trầm tư cô đơn, nghe được tiếng gọi của tình yêu vọng về từ ngàn xưa.
Tiếng gọi của tình yêu vọng về từ ngàn xưa, âm vang rất nhẹ trong sự chuyển dịch trầm lặng, vô hình của giòng nguyên khí hấp thụ tràn trề sinh lực của mặt trời ở muôn nơi. Chúng tôi bất ngờ nhận ra nhau, như cuộc sống không ngừng biến động, như hôm qua và hôm nay vẫn lẩn khuất lắm điều không trọn vẹn, để tôi thấy lòng thật chơi vơi, để tôi thấy lòng vẫn nặng mang cảm giác ngọt ngào, cay đắng của thiên duyên tiền kiếp. Tôi đối diện với tâm ý của người xưa đã cùng chung một tiếng lòng với tôi, như đối diện với giòng sông miên trường trôi chảy, lặng lẽ cuốn trôi mọi trầm tích ra cửa biển, để rồi lại gom góp tất cả trở về nguồn. Mơ hồ như anh đang ngồi bên cạnh tôi. Mơ hồ như chúng tôi đã lại gặp nhau, sau nhiều tiền thân mất dấu.
Chuyện như là hoang tưởng, khi tôi nhận ra người đã thật thân quen từ muôn năm cũ, qua tình ý được gửi gấm trong từng câu chữ của anh. Tôi như bị cuốn hút trong một vùng xoáy hỗn mang, ở đó anh là hiện thân của tình yêu vô biên, khởi từ âm vang bất tận giữa núi rừng ngàn năm vang lời tự tình của lá hoa, của trăng sao, của thác suối, của muông thú...Tôi như thấy tôi đang hóa thân trong đại mộng, để tiếng sáo chiều hôm cùng tiếng tơ lòng hòa quyện vào nhau, thoát thai thành cung đàn muôn điệu. Trong đó, có lời uyên ương ca khúc phượng cầu, không chỉ khiến lòng tôi say đắm, mà khiến cả đất trời cùng ngẩn ngơ. Tôi thấy tình yêu của chúng tôi bay lượn giữa không gian bao la bát ngát, giữa trùng trùng thăm thẳm của núi rừng tịch liêu.
Tôi ngỡ như chúng tôi đang ở bên nhau trong đêm trời huyền hoặc. Trăng thượng tuần vừa đủ sáng để lá cành xao động, để giòng nước rì rào tuôn chảy trong từng thạch động của rừng khuya thêm tịch liêu, thần bí. Tôi ngỡ mình đang trên đường tìm về ngàn xưa, nơi nhạc lòng năm cũ còn âm vang cung thương mười sáu khúc, lặng gieo tiếng tự tình trên đồi cỏ. Bất ngờ anh đứng lên đi qua vòm lá thấp. Bóng anh mờ ảo, di động dưới ánh trăng, khiến tôi giật mình nhớ lại những hồi ức đã quán niệm được từ lâu. Trong suy tư thiền định, tôi hay bắt gặp hình ảnh một thiếu nữ ngồi bên mặt hồ tĩnh lặng, nhìn người yêu múa kiếm giữa trăng khuya. Chàng trai là ai tôi không bíết, nhưng cô gái là hóa thân của chính tôi. Bây giờ nhìn anh, tôi như nhìn thấy người trong cõi mộng. Mộng thực đôi bờ. Tôi không biết mình đang ở bờ hiện tại, hay đang đứng trên bến năm xưa?
Như một giòng đời đã rất xa xôi, tôi lại thấy bóng tôi ảo hóa bên Động Đình Hồ, nhìn người yêu ẩn hiện giữa vầng sáng dị thường của mùa trăng, múa kiếm mai hoa, hát bài quân tử ca hùng tráng. Rất lặng thầm, tôi nghe lòng lên tiếng hỏi: "Anh thân yêu, trong trầm tư cô đơn, anh có nghe tiếng tình yêu vọng về từ ngàn xưa...?"
Chủ Nhật ngày 19 tháng 10 năm 2003
Hoàng Nhất Phương
Hồ Gươm gửi hôm Thứ Ba, 01/05/2012 
(nguồn danluan)
 

1 nhận xét:

  1. Bà con với Hàn Mạc Tử hả Ông ?
    Dám như Hàn bán trăng ?

    Trả lờiXóa

Chú ý: Điền vào “nhận xét” ở cuối bài để xả stress
Sẽ xóa những comment không phù hợp
Thinhoi001